Một xác sống?
Tâm trí tôi như trống rỗng khi nghe những lời bất ngờ phát ra từ miệng của Thần Y.
Ông tiếp tục với nét mặt đầy nghiêm trọng.
『Nhóc đã ăn phải thứ quái quỷ gì mà lại thành ra như thế này?』
『Ý ông là sao…?』
『Có rất nhiều loại Khí khác nhau chảy trong cơ thể nhóc, và chúng hoàn toàn đối lập nhau. Thế quái nào nhóc vẫn có thể di chuyển được mà không bị nổ tung ra thành từng mảnh?』
Ông ấy đã nói trúng phóc.
Tôi đã hấp thụ rất nhiều loại Khí, và tôi biết rõ điều mà Thần Y đang cố ám chỉ.
Tôi tin rằng ông ấy đang nói về khả năng Ma Hấp Công trong người tôi, chỗ Khí tôi có được khi ở Sichuan, và cả sức mạnh tôi mới hấp thụ từ bảo vật của phái Hoa Sơn.
『Chuyện này thực sự nghiêm trọng đến vậy sao?』
『Nhóc không biết à? Là một võ giả, điều này vô cùng nguy hiểm… Điều khiến ta kinh ngạc hơn là nhóc vẫn còn sống sau tất cả những chuyện này đấy.』
Tình hình tồi tệ đến vậy à?
Tôi biết rằng Khí của Đạo gia và Khí của gia tộc Gu vốn không hợp nhau, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể giữ chúng ổn định.
Có phải là do con thú mà lão Shin đã nhắc đến không?
[Không phải đâu. Chẳng ai thần kinh đến mức tự đưa hai dòng Khí đối lập nhau vào người nếu họ không muốn tự sát cả.]
Nhưng tôi cũng có muốn thế đâu…
[Bởi vậy ông ta mới ngạc nhiên đến vậy đấy.]
Đó chính là mối lo lớn nhất của tôi.
Khi hai dòng Khí đối lập lưu chuyển trong cùng một cơ thể, chúng sẽ không ngừng va chạm và xung đột lẫn nhau, gây tổn thương liên tục tới lục phủ ngũ tạng.
Và điều này càng trở nên tồi tệ hơn khi cấp độ của Khí càng cao.
Nếu tôi có thân thể của một người bình thường, chắc tôi đã tàn phế từ lâu rồi.
Có lẽ tôi đã quá coi nhẹ chuyện này.
Tôi từng nghĩ mọi chuyện ổn vì cơ thể tôi vẫn chưa có biểu hiện gì.
Nhưng… điều đó có nghĩa là con thú mà lão Shin đang kìm hãm chính là những xung đột có thể gây tổn hại đến cơ thể tôi–
[Không phải đâu.]
Không phải à?
[Đúng vậy, để trả lời cho câu hỏi của Thần Y, con thú ấy chính là thứ đang giữ cho ngươi còn sống đấy.]
Ông nói vậy nghĩa là sao?
[Nó đang đè nén những luồng Khí dữ dội muốn phá hủy cơ thể ngươi, mặc dù chính nó cũng là một nguồn năng lượng dữ dội...]
Tôi không thể hiểu nổi những gì lão Shin đang nói.
…Chuyện quái gì đang diễn ra trong cơ thể tôi thế này?
Tôi nhanh chóng hỏi Thần Y.
『Vậy cháu phải làm gì đây?』
『Làm gì á? Hoặc là lấy hết những thứ đó ra khỏi cơ thể, hoặc cứ tiếp tục sống như thế và cầu nguyện rằng cơ thể của nhóc sẽ không nổ tung.』
『Cái gì…?』
Chuyện này thật quá mức…
『Ngay cả lúc này, cơ thể của nhóc có thể nổ tung luôn mà không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước. Ta cũng không thể tự ý lấy chúng ra mà không cân nhắc kỹ lưỡng đến hậu quả được.』
Ngay cả Thần Y cũng không thể xử lý chuyện này dễ dàng sao?
『Ta không đùa khi gọi nhóc là xác sống đâu. Nhóc có thể chết bất kỳ lúc nào, có thể là khi đang ăn, hoặc khi đang tắm. Nhóc đang ở trong tình trạng nửa sống nửa chết như thế đấy.』
Một tình trạng mà bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể chết.
Điều này có nghĩa là nguồn năng lượng bên trong tôi, mặc dù hiện đang yên ổn, có thể bùng nổ và kết liễu tôi bất cứ lúc nào.
…Mình đang mang một quả bom hẹn giờ trong người mà không hề hay biết.
Tôi tự trách mình vì đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn dù đã hấp thụ quá nhiều nguồn Khí khác nhau như vậy.
…Nhưng điều khiến tôi bực bội hơn cả là tôi không hề có ý định làm như vậy ngay từ ban đầu.
『Vấn đề này nghiêm trọng hơn ta tưởng.』
Thần Y quay sang Thiên Thượng Mai Hoa.
『Ngươi bảo ta kiểm tra cho thằng bé này vì ngươi đã biết về tình trạng của nó rồi à?』
『Ta làm sao mà biết được…』
『Đến cả kẻ được gọi là Thiên Thượng Mai Hoa mà còn không nhận ra điều này!?』
『Ta chỉ phát hiện ra một chút thôi, nên mới tìm đến ông để kiểm tra kỹ lưỡng hơn đấy chứ.』
Trong khi hai lão già cãi cọ trước mặt tôi, tâm trí tôi trở nên rối bời.
Mình nên làm gì đây?
Tôi không còn tâm trí nào để nghĩ về Zhuge Hyuk hay những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai nữa, bởi lẽ giờ tôi đang đối diện với nguy cơ có thể chết bất cứ lúc nào.
…Mình phải làm gì đây?
Tôi vẫn còn sống nhờ vào thứ bí ẩn đang trú ngụ trong cơ thể mình, nhưng ngay cả nó cũng không an toàn. Tôi đã được cảnh báo rằng nếu sử dụng quá nhiều Khí, nó có thể sẽ lại nổi loạn và phá hủy tôi.
Và lão Shin… lão ấy đang phải cố gắng kiềm chế con quái vật đó…
Cái chuyện quái quỷ gì thế này?
Nói ngắn gọn, trong cơ thể tôi đang diễn ra một trận chiến dữ dội không hồi kết.
Và tất cả là vì những nguồn sức mạnh ngoại lai mà tôi buộc phải hấp thụ, bất chấp mong muốn của mình.
Nếu tôi là người chủ động hấp thụ chúng, có lẽ tôi đã không cảm thấy bất công như thế này.
Trong khi tôi đang suy nghĩ miên man, giọng nói của Thần Y lại vang lên.
『Vẫn còn một cách để nhóc có thể sống sót.』
『Huh?』
『Không, vì nhóc vẫn còn đang sống sờ sờ như này, nói chính xác hơn là cách để nhóc tiếp tục sống trong an toàn.』
『Cách đó là gì vậy, thưa ngài?』
Trong lòng tôi có chút hy vọng khi nghe lời nói ấy của ông.
Thần Y nhìn tôi với vẻ nghiêm trọng và tiếp tục:
『Nếu thứ bên trong cơ thể nhóc có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, thì cách tốt nhất là phong ấn vùng đan điền lại.』
『…!』
『Vấn đề của cơ thể bắt nguồn từ việc Khí tụ ở đan điền, nên nếu phong ấn nó trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn có thể xảy ra, nhóc sẽ giữ được mạng sống của mình.』
Thần Y nói không hề sai.
Nếu tôi phong ấn đan điền, thì nguồn nội Khí đó sẽ tiêu tan đi và vấn đề sẽ được giải quyết. Tôi sẽ giữ được mạng sống.
Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc, tôi sẽ chết trên con đường võ đạo.
Không thể làm vậy được.
Đó không phải là vì tôi tham lam với nguồn sức mạnh mới hay những gì tôi đã đạt được.
Mà là bởi tôi sẽ vẫn chết, dù có phong ấn đan điền hay không đi chăng nữa.
Dù là dưới tay Thiên Ma,
Hoặc dưới tay Võ Lâm Minh.
…Khốn kiếp.
Sao cuộc đời tôi lại khổ thế này? Sao lựa chọn của tôi toàn dẫn đến nguy hiểm mà không có phương án nào an toàn hơn?
[Ngươi vẫn không định từ bỏ huh. Cũng không trách được, võ giả coi đan điền của mình còn quý hơn cả mạng sống mà.]
Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đó là sự thật đối với đa số võ giả.
Thần Y quan sát sắc mặt của tôi và nói.
『Xem ra nhóc không có ý định từ bỏ đan điền của mình.』
『…』
『Nếu vậy thì ta không còn cách nào khác, ngoài việc cầu nguyện và hy vọng rằng cơ thể nhóc sẽ tiếp tục chịu đựng được như trước đến giờ.』
『Ông bảo chỉ kiểm tra thôi mà, thế mà đã đưa ra cách cứu chữa rồi đấy, Tae!』
『Ta đã bảo ngươi cút đi cho khuất mắt rồi mà, tên thối nát!』
Phiền phức thật đấy…
Thần Y ra hiệu bằng tay, chỉ về phía cửa, bảo chúng tôi hãy đi ra ngoài nếu đã xong việc ở đây.
『Có bệnh nhân ở đây đang cần nghỉ ngơi, xong việc rồi thì ra ngoài đi.』
『Vẫn lạnh lùng như mọi khi…』
『Cả ngươi nữa đấy, Dohwa, cút đi!』
Thiên Thượng Mai Hoa chỉ mỉm cười và đứng dậy.
Mai Hoa Kiếm Hậu cũng cố đứng dậy để cúi chào, nhưng Thiên Thượng Mai Hoa ra hiệu bảo bà không cần phải làm thế.
『Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ đến thăm thường xuyên.』
『Vâng… Chưởng môn.』
『Lần nào đến ngươi cũng gây ồn ào, đừng có mà–』
『Ta sẽ lại ghé thăm, Tae.』
『Biến đi cho khuất mắt ta.』
Thiên Thượng Mai Hoa rời khỏi căn nhà, và khi tôi định đi theo ông ấy,
『Ch-Chờ đã.』
Tôi quay lại khi nghe thấy một giọng nói lắp bắp, và bắt gặp đôi mắt đang run rẩy của Gu Ryunghwa.
『Huh?』
『…Anh… sắp chết sao?』
『Cái gì cơ?』
『Em hỏi là, anh sắp chết à!?』
Gu Ryunghwa hét lên.
Chuyện này là sao nữa đây? Đã lâu rồi tôi không gặp em ấy, nên tôi thực sự không biết phải nói gì.
Chẳng lẽ em ấy hỏi vậy là vì muốn tôi chết à? Chúng tôi thật sự căm ghét nhau đến mức đó sao—
-Cút khỏi mắt ta, ngươi khiến ta phát tởm.
...Có lẽ đúng là như vậy thật.
Tôi thở dài sau khi bị một mẩu ký ức cũ ùa về ám lấy tâm trí. Đó đúng là câu tôi đã từng thốt ra.
Tôi nhìn Gu Ryunghwa và bình thản đáp.
『Có lẽ vậy.』
『…Tại sao… tại sao…』
『Hửm?』
『Tại sao anh lại bình tĩnh như vậy…?』
『Chẳng lẽ anh phải tỏ ra sợ hãi hay sao? Anh vẫn chưa chết mà.』
『Nhưng ông ấy nói rằng anh có thể chết ngay ngày mai mà!』
『Nhưng hiện tại anh vẫn còn sống.』
Biểu cảm của Gu Ryunghwa trở nên méo mó sau khi nghe những lời tôi nói.
Có gì khó hiểu đến vậy chứ? Với cả, cớ sao Gu Ryunghwa lại nghiêm trọng hóa chuyện này đến vậy?
Tôi cứ tưởng rằng em ấy đâu còn quan tâm gì đến tôi nữa.
[Ai ở trong tình huống này cũng thấy lạ thôi, vì một đứa trẻ như ngươi chưa từng đối mặt với cái chết lại có thể nói ra những lời như thế với vẻ lãnh đạm như vậy.]
Hmm.
[Ta biết ngươi thỉnh thoảng hành xử như một người lớn, nhưng lần này đúng là hơi quá rồi. Ta mong ngươi sẽ có lời giải thích hợp lý cho chuyện này.]
Sao ông dám chắc rằng tôi có giấu giếm điều gì đó?
[Nếu không thì thôi.]
…
–Haizz.
Cuộc đối thoại vô nghĩa này chỉ khiến tôi càng mệt mỏi hơn.
Tôi thở dài và quay lại nhìn Gu Ryunghwa.
『Vài ngày nữa, anh sẽ quay trở lại gia tộc, và em cũng phải đi theo.』
『Em… không đi đâu.』
『Không à?』
『Cái chỗ chết tiệt đó, không đời nào em quay lại đâu!』
『Được thôi, tùy em vậy.』
Sau khi tôi nói rằng em ấy có thể làm theo ý mình, Gu Ryunghwa nhìn tôi với biểu cảm càng thêm kỳ quặc.
Tôi đã biết trước là em ấy không muốn quay về rồi, chỉ cần nhìn biểu cảm của em ấy là rõ.
『Anh thật sự không ép em về à?』
『Em vừa bảo không muốn về mà.』
『Hả…?』
『Em nghĩ cha sẽ nói gì khi anh bảo không thể đưa em về vì em nhất quyết từ chối?』
『…』
『Ừ, đúng như em nghĩ đấy, ông ấy sẽ chẳng nói gì đâu.』
Có lẽ ông sẽ chỉ chốt một câu đơn giản là ‘Ta hiểu rồi’ thôi.
Còn về viên Thiên Đan Dược, phần thưởng của nhiệm vụ này… À, tôi suýt quên mất chuyện đó.
Nhưng nghĩ lại, nếu tôi uống nó ngay bây giờ, cơ thể tôi có lẽ sẽ không chịu nổi thêm nữa.
Trong cơ thể tôi đã có sẵn pháo hoa nổ tùm lum rồi, có lẽ sẽ càng tệ hơn nếu tôi tiếp nhận thêm thứ gì khác.
Đó là mối lo ngại lớn nhất của tôi.
Và nhìn Gu Ryunghwa trong vòng tay của Mai Hoa Kiếm Hậu, tôi nghĩ rằng không cần phải bắt em ấy quay về gia tộc nữa.
Hoa Sơn rõ ràng là nơi thích hợp với Gu Ryunghwa hơn là gia tộc Gu. Một nơi em ấy có thể gọi là nhà.
[Gì đây gì đây? Tấm lòng của một người anh trai à?]
Đừng nói những lời làm tôi nổi da gà nữa.
Tôi đã có đủ rắc rối trên tay rồi, chưa kể còn phải lo cho cái mạng của mình trước, tấm lòng anh trai cái quái gì chứ…
Cũng giống như kiếp trước, tôi quyết định sẽ phớt lờ những chuyện gia đình phức tạp.
[Hành động và lời nói của ngươi luôn trái ngược với lòng mình đấy, ngươi biết không?]
Tôi lờ lão Shin đi và cúi đầu chào Thần Y cùng với Kiếm Hậu.
Trong lúc đó, tôi bắt gặp ánh mắt của Zhuge Hyuk, nhưng tôi nghĩ mình sẽ tạm tha cho hắn.
Chỉ là… lần này thôi.
Sau khi rời khỏi căn nhà tranh…
Tôi nhận ra rằng Thiên Thượng Mai Hoa đã biến mất không một dấu vết.
Ông ta đã đi trước mà không chờ tôi sao…?
Tôi khẽ thở dài, định sẽ rời đi sớm vì trời đã chập tối, nhưng khi vừa chuẩn bị vận Khí vào chân để chạy, một ý nghĩ bất chợt ập đến.
『Chờ đã... mình không biết đường...』
...Huh?
***
『Lạ thật...』
Những lời thì thầm này phát ra từ Thần Y sau khi Gu Yangcheon rời khỏi căn nhà.
Lạ thật.
Thật sự rất kỳ lạ.
Một cậu thiếu niên chưa đến 20 tuổi có quá nhiều loại nội Khí khác nhau trong cơ thể là một sự thật vượt ngoài sức tưởng tượng của ông.
Điều kỳ lạ hơn nữa là những luồng Khí đó không hề nổ tung mà vẫn duy trì được sự ổn định, kể cả khi chúng có xung đột mạnh mẽ với nhau. Và hơn hết, thái độ bình tĩnh đến đáng sợ của cậu thiếu niên khi nghe những lời chẩn đoán về tình trạng nghiêm trọng của cậu.
Đôi mắt của thằng bé khi đó... mình từng thấy ở đâu rồi thì phải.
Đôi mắt của cậu ta, dù biết rằng cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào, vẫn bình thản đến kỳ lạ, như thể chấp nhận sự thật đó mà không chút sợ hãi hay hoảng loạn. Chỉ có sự chấp nhận lạnh lùng và điềm tĩnh.
Đôi mắt đó đã gợi lại một ký ức mờ nhạt trong tâm trí Thần Y. Ông chắc chắn mình đã từng thấy nó trước đây.
Nhưng tại sao ông lại không thể nhớ ra được? Có lẽ ông thực sự đã già rồi.
Thần Y quay sang Gu Ryunghwa, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng:
『Anh trai của cháu... là người như thế nào vậy?』
『...Huh?』
Câu hỏi bất ngờ từ Thần Y khiến Gu Ryunghwa bối rối.
Anh trai…? Anh ấy là người như thế nào ư?
Người anh trai của cô lớn hơn cô một tuổi.
Gu Ryunghwa từng cảm thấy rất tự hào về người anh trai tốt bụng của mình, nhưng rồi một ngày nọ, anh của cô đột ngột thay đổi.
Và,
Anh ấy chính là người đã chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của mẹ cô.
Dù khi ấy cô còn rất nhỏ và ký ức đã phai nhạt, nhưng cô vẫn chắc chắn rằng Gu Yangcheon đã ở đó khi chuyện đó xảy ra,
Cùng với cha của cô, Gu Cheolun.
『…』
『Ryunghwa...?』
Gu Ryunghwa im lặng không nói gì, chỉ run rẩy nắm chặt lấy tay của Kiếm Hậu trong căng thẳng.
『E hèm…』
Thần Y khẽ hắng giọng và quay đi sau khi nhìn thấy biểu cảm của cô.
Có lẽ ông vừa nhận ra mình đã hỏi một câu quá riêng tư, một chủ đề cấm kỵ không nên động vào.
『Hmm... Mình từng nhìn thấy đôi mắt đó ở đâu rồi–』
…!
Ông nhớ ra rồi.
Thần Y bỗng nhiên nhớ ra nơi mình đã từng thấy đôi mắt đó, những con người có đôi mắt giống hệt với cậu thiếu niên vừa rồi.
Một ký ức đã bị thời gian vùi lấp quá lâu, như thể một màn sương dày đặc che mờ tâm trí ông.
Rất lâu về trước, vào thời điểm ông mới bắt đầu nổi danh với tài năng y thuật của mình, ông đã được giao nhiệm vụ chăm sóc cho một vài bệnh nhân.
Đôi mắt của họ… không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào, như thể chứa đựng một vực thẳm mà con người không bao giờ có thể nắm giữ.
Ông đã từng gặp những ánh mắt như thế, ở những con người đã bước qua ranh giới của sự sống và cái chết, không còn lưu luyến gì với sự sống, không còn bị cái chết chi phối.
Và đúng như để chứng minh điều đó, những con người ấy không lâu sau đã tự kết liễu cuộc đời mình, để lại đôi mắt vẫn trống rỗng và vô cảm kia.
『...Vậy tại sao... cậu ta lại có đôi mắt giống hệt họ…?』
Ma Giới.
Ánh mắt của những người đã từng sống sót qua Ma Giới.
***
Khi cuối cùng tôi cũng mò mẫm được về phái Hoa Sơn, mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng, nhường chỗ cho màn đêm phủ xuống.
『Trời đã tối mất rồi, vậy mà mình còn chưa kịp ăn tối nữa.』
Lúc Thiên Thượng Mai Hoa tìm thấy tôi, ông ta chỉ xin lỗi, như thể chỉ vừa nhớ ra đã bỏ quên tôi ở đó.
Ông ta thực sự đã quên mất tôi…
Còn khi tôi hỏi ông về chuyện phải làm gì với luồng Khí của Hoa Sơn đang cuộn chảy trong người, câu trả lời của ông chẳng khác nào một lời nói đùa:
–Ta cũng chẳng thể làm được gì với chỗ Khí đó... Vậy nên hãy coi như cậu không biết gì và cứ giữ nguyên nó như vậy đi nhé, bởi vì chúng ta làm gì còn lựa chọn nào khác đâu?
Ông trả lời một cách quá đỗi thờ ơ.
Vậy thì ngay từ đầu còn đưa tôi đến đó làm gì…?
Điều duy nhất mà tôi có được sau khi đi theo ông ấy là biết rằng Zhuge Hyuk chính là cháu của Thần Y, và tôi thì như một quả bom hẹn giờ sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
...Đời mình.
Cuộc đời của tôi chưa bao giờ dễ dàng cả. Chưa bao giờ.
Phải chăng trong kiếp trước tôi đã phạm phải quá nhiều tội lỗi–
Oh, quên mất. Quả thật mình đã gây ra không ít chuyện tồi tệ…
Haizz.
Dùng nghiệp chướng như một lý do để biện hộ cho tình cảnh hiện tại chỉ làm mọi thứ thêm rối rắm hơn. Dù có cố gắng, đôi lúc mọi việc chẳng bao giờ diễn ra như ý mình muốn.
Giống như bây giờ đây.
『...Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?』
Tôi đang ở trong một phòng nghỉ đơn giản mà phái Hoa Sơn đã sắp xếp cho tôi.
Có lẽ những người hộ vệ đang canh gác gần đây, và những thị nữ cũng chắc chắn đang ở gần.
『Nhưng còn cô thì sao?』
Đó là một căn phòng vừa vặn, không quá rộng, cũng chẳng quá nhỏ.
Và ở ngay giữa căn phòng đó là một người đang trải chăn ra.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một thị nữ, nhưng sau khi nhìn kỹ màu tóc đặc trưng đó, tôi không thể nào nhầm lẫn được.
『Cô đang làm gì ở đây vậy?』
Người đó quay lại nhìn khi nghe thấy giọng tôi.
Cô ấy nghiêng đầu ngơ ngác, dường như không hiểu vì sao tôi lại hỏi như vậy.
Người đang chuẩn bị chỗ ngủ ở trong phòng của tôi, chính là Namgung Bi-ah.
『Chăn…』
『Vì sao cô lại trải chăn ra…?』
『Để ngủ?』
『Ở đâu…– ở đây?』
『Ừ.』
『Ngủ... cùng tôi?』
『Ừ.』
『...Tại sao?』
…Thật đấy, tại sao vậy?