Không lâu sau, Yung Pung quay lại phòng tôi.
Tình hình vẫn không có gì cải thiện, nhưng tôi bảo hai cô nàng cứ đi ăn sáng trước.
Wi Seol-Ah có vẻ không hoàn toàn hài lòng với quyết định này, nhưng sức hấp dẫn của đồ ăn cuối cùng cũng thuyết phục được em ấy ngoan ngoãn nghe theo.
Tôi cũng cần ăn… nhưng quyết định nán lại, vì nghĩ rằng chuyện mà Yung Pung muốn nói hẳn phải quan trọng lắm, nếu không thì chẳng có lý do gì cậu ta lại đến sớm như vậy.
Dù đã quay lại, nhưng Yung Pung trông vẫn còn chút bối rối, khó xử sau khi chứng kiến chuyện vừa xảy ra.
Ai mà ngờ được rằng thiên tài, người sẽ đại diện cho phái Hoa Sơn trong tương lai, lại dễ dàng bị dao động bởi một tình huống như thế này…?
Hay là do cậu ta thường xuyên bị các sư huynh "dạy dỗ"?
Trong mắt tôi, đó chỉ là những trò đùa thân thiết giữa huynh đệ với nhau, nhưng có lẽ Yung Pung lại nghĩ khác.
Tôi lên tiếng khi thấy ánh mắt của Yung Pung cứ dao động vô định, không tìm thấy điểm dừng.
『Thiếu hiệp Yung Pung, sáng sớm thế này cậu đến tìm tôi có việc gì vậy?』
『À, phải rồi.』
Yung Pung mỉm cười khi nghe tôi gọi, như vừa bừng tỉnh.
Hoặc có lẽ cậu ta đã hết ngượng rồi?
『Cũng không có gì nghiêm trọng đâu. Chưởng môn muốn gặp cậu.』
『Chưởng môn…? Vào sáng sớm thế này?』
Thiên Thượng Mai Hoa lại muốn gặp tôi?
Tôi thoáng thắc mắc lý do, rồi ngay lập tức nhớ đến tình trạng bất ổn của thứ đang tồn tại trong cơ thể mình.
『Tôi nên đi ngay bây giờ à?』
『Ngài ấy bảo cậu có thể đến khi nào rảnh.』
Vậy là tôi không cần phải đi ngay.
May quá, ít ra tôi vẫn có thể ăn sáng trước khi bị cuốn vào chuyện gì phiền toái.
『Cậu đã ăn sáng chưa?』
Tôi hỏi, dù gần như đã biết chắc câu trả lời. Nhìn Yung Pung trong bộ y phục chỉnh tề thế này, rõ ràng là cậu ấy đã dậy từ rất sớm.
『Tôi ăn rồi. Tôi đang định đi tập luyện buổi sáng để tiêu hóa đây.』
『…Sớm thế này mà đã luyện tập rồi à? Đáng khâm phục thật.』
『Huh…? Không phải ai cũng ra ngoài luyện tập vào sáng sớm sao?』
Cậu ta đang nói cái quái gì vậy?
Tôi thực sự không biết phải phản ứng thế nào trước câu hỏi ngây ngô đó.
Buổi sáng của các đạo sĩ thường bắt đầu sớm hơn người thường.
Người ta hay nói rằng, buổi sáng là lúc tinh hoa đất trời hội tụ, nên các đạo sĩ thường dậy từ 5 đến 7 giờ sáng để thu nhận năng lượng này.
...Trong khi tôi thường chỉ thức dậy khi mặt trời đã lên cao.
Hôm nay là ngoại lệ, vì đêm qua tôi không thể nào chợp mắt được.
[Cứ nói là ngươi không ngủ được vì hơi thở đều đều ngay bên cạnh ấy.]
…
…Khụ khụ.
Namgung Bi-ah gần như không hề cử động khi ngủ.
Cô ấy chỉ nằm yên đó và thở đều nhẹ nhàng, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến tôi thao thức cả đêm.
Nhờ vậy mà tôi gần như thức trắng.
…Nhưng cũng nhờ thế mà sáng nay mình được hít thở chút không khí trong lành.
Không thể phủ nhận rằng, gió sớm mai luôn mang đến cảm giác dễ chịu.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không muốn thường xuyên phải thức dậy sớm thế này… việc đó thật sự rất mệt.
Chẳng hiểu vì lý do gì, Yung Pung nhìn tôi với ánh mắt sáng rực đầy hào hứng sau khi nghe tôi nói.
Sao cậu ta lại nhìn mình như thế?
Như thể đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, Yung Pung hào hứng nói.
『Thiếu gia, tôi nghĩ đây là duyên phận đã đưa chúng ta gặp nhau vào sáng nay!』
『…Duyên phận cái khỉ gì, cậu đến đây chỉ để truyền đạt lời của chưởng môn thôi mà?』
『Cậu nghĩ sao nếu chúng ta tập luyện cùng nhau?』
…Nói chuyện với cậu ta chẳng khác nào đang đối thoại với một bức tường.
Giống như khi chúng tôi cùng đi đến Hoa Sơn, Yung Pung lúc nào cũng đòi tập luyện với tôi.
Tôi không rõ cậu ấy cuồng luyện tập đến mức nào, hay là có mục đích khác. Nhưng lần nào gặp nhau, câu đầu tiên cậu ta nói luôn là rủ tôi tập cùng.
『…Không, tôi nghĩ tôi sẽ từ chố—』
Tôi cần phải ăn sáng, hơn nữa tôi thích tập một mình, nên định từ chối như mọi khi.
Nhưng bỗng nhiên, tôi lại tò mò về cách mà các đệ tử Hoa Sơn luyện tập.
Ngày nào cậu ấy cũng hỏi tôi, chẳng lẽ phương pháp của chúng tôi khác nhau?
Và tôi nghĩ rằng không thể nào cậu ta lại tập luyện kiểu gì quá sức vào sáng sớm thế này.
『Hmm… Nếu cậu chịu đợi tôi ăn sáng xong thì…』
『Hay quá!!!』
Và thế là, tôi đồng ý tham gia buổi tập cùng cậu ta.
Tôi nghĩ một buổi tập nhẹ buổi sáng sẽ chẳng thể nào khiến mình kiệt sức đâu.
Chỉ là một buổi tập nặng hơn bình thường một chút thôi mà.
Nhưng rồi, tôi sớm nhận ra sự thật….
Rằng tò mò có thể chuốc họa vào thân.
…Mà thật ra tôi đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra rồi.
Vậy tại sao tôi lại tự đẩy mình vào cảnh khổ sở này lần nữa…?
Cuộc đời thật khốn khổ…
***
Chưa đầy hai tiếng sau khi buổi luyện tập bắt đầu…
『…Ughh… Hộc… hộc…』
Tôi nằm bẹp dưới đất, rên rỉ trong cơn đau đớn.
Mồ hôi ướt đẫm, toàn thân nhức nhối, cảm giác như từng khớp xương đều đang gào thét, cơn đau dội lên đến tận đầu óc.
Chết tiệt…
Tôi gần như không thở nổi.
Trong khi đó, Yung Pung – người bắt đầu tập luyện cùng tôi – vẫn tiếp tục như thể những bài tập này chẳng đáng gì với cậu ta.
Cậu ấy thậm chí còn bảo rằng sau buổi tập này, sẽ leo núi với những túi cát buộc quanh cổ tay và cổ chân…
Cái tên này… bị điên rồi à?
Tôi không phải là kẻ lười biếng sau khi hồi quy.
Tôi luôn luyện tập mỗi khi có thời gian rảnh, và tôi từng nghĩ mình đã luôn nghiêm khắc với bản thân…
Nhưng so với Yung Pung, mọi nỗ lực của tôi thực sự chẳng thấm vào đâu.
Các đệ tử đời thứ ba khác cũng đang luyện tập, nhưng cậu ấy rõ ràng vượt xa họ về cả cường độ và khổ luyện.
『Thiếu gia, cậu ổn chứ?』
Yung Pung tiến lại gần, lo lắng hỏi khi thấy tôi nằm sõng soài trên mặt đất.
Trán cậu lấm tấm mồ hôi, nhưng điều khiến tôi khó hiểu nhất là nét mặt cậu trông lại cực kỳ sảng khoái, như thể đây chỉ là bài khởi động nhẹ nhàng.
『Thiếu hiệp…』
『Hmm?』
『…Cậu ổn chứ?』
『…Gì cơ?』
Câu hỏi của tôi từ góc nhìn của Yung Pung nghe có vẻ khá kỳ quặc.
Cơ thể mình yếu đuối đến vậy sao?
Có lẽ là do tôi chưa thực sự dồn hết sức vào rèn luyện thể chất.
Chắc tôi phải tăng cường độ luyện tập lên cao hơn nữa.
Tôi cảm thấy xấu hổ, vì ngay cả sau khi quay trở về, tôi vẫn chưa thực sự nghiêm túc trong việc rèn luyện bản thân.
Dù gần như đã kiệt sức, tôi ít nhất vẫn rút ra được điều gì đó từ trải nghiệm này.
Đây là hồi chuông cảnh tỉnh dành cho tôi.
…Mặc dù, mình sẽ không tập luyện đến mức này đâu.
Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể đau đớn đến nỗi tôi phải vận chút nội Khí mới có thể đứng lên được.
[Ngươi có chắc là ổn không?]
Lão Shin hỏi khi tôi đang lau mồ hôi trên mặt.
Ý ông là gì?
[Ý ta là, với thứ đang tồn tại trong cơ thể ngươi ấy. Liệu việc tập luyện với cường độ cao như thế có ổn không?]
Lão Shin đang nói đến khả năng những dòng Khí bên trong cơ thể tôi va chạm với nhau, có thể gây tổn hại nặng nề đến cơ thể tôi.
Luồng Hỏa Khí, Mai Hoa Khí, và thứ bí ẩn khác mà tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.
Thực sự cơ thể mình chứa quá nhiều thứ kỳ quặc.
Chủ nhân của cơ thể này hẳn đã không bận tâm việc có hai thứ sống chui trong người mình…
Và tôi còn được cảnh báo rằng bất kỳ lúc nào chúng cũng có thể phát nổ. Nghĩ đến mà chỉ biết cười trừ.
Nhưng…
Tôi vẫn ổn.
Tôi hiểu lão Shin đang lo lắng về điều gì, nhưng tình trạng của tôi hiện tại vẫn chưa đến mức nguy cấp.
Không phải là tôi chủ quan mà nghĩ rằng “Nếu có nổ thì đã nổ từ lâu rồi.”
Chỉ là, tôi đã lường trước khả năng điều này xảy ra.
Tôi cũng đã nghĩ ra được cách giải quyết, dù nó không phải là một phương pháp chữa trị hoàn toàn.
Đó chỉ là một giải pháp tạm thời, hoặc biện pháp phòng ngừa mà thôi.
…Mình thật sự không muốn phải làm điều đó.
Dù cho suy nghĩ của tôi có đúng, tôi vẫn cần phải cân nhắc thật kỹ.
Tôi nhất định phải suy tính cẩn thận.
Tôi hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau, rồi hỏi Yung Pung:
『Cậu định tập thêm nữa à?』
『Hm? Ồ, tất nhiên rồi. Tôi mới chỉ tập được nửa buổi thôi.』
『...Hả?』
『Tiếc thật… Hình như hôm nay cậu không được khỏe à?』
『…Đêm qua tôi khó ngủ.』
『À! Vậy thì dễ hiểu rồi. Ngủ không đủ giấc dễ làm cơ thể mệt mỏi lắm!』
Tôi không mệt vì lý do đó, nhưng ít ra tôi cũng có thể lấy đó làm cái cớ.
Tôi lắc đầu trước lời giải thích ngây ngô của Yung Pung.
Tôi đáng lẽ nên học hỏi từ cậu ta, với tư cách là một võ giả. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy sợ sệt.
[Là vì ngươi chưa thực sự hiểu được vẻ đẹp của việc rèn luyện thể lực! Tch tch… Cơn đau sẽ tan biến nếu ngươi chạy thêm vài vòng đấy. Thật không thể tin nổi ngươi lại bỏ cuộc chỉ vì không chịu đựng thêm được một chút.]
…Có phải tất cả người phái Hoa Sơn đều lập dị, hay chỉ mình tôi là khác biệt?
Thực sự, tôi không còn chắc chắn điều gì nữa.
Tôi rửa sạch mồ hôi trên người và thay bộ y phục mới.
Khi quay lại phòng, tôi thấy Namgung Bi-ah đang ngủ, có vẻ như cô ấy chưa ngủ đủ giấc từ đêm qua.
Wi Seol-Ah cũng đang nằm ngủ bên cạnh. Vì cả hai đều có vẻ đẹp khác thường, nên họ trông rất giống như hai chị em ruột.
Nhìn họ ngủ ngon lành trong khi tôi vừa trải qua một buổi tập khắc nghiệt đến kiệt sức, tôi không khỏi cảm thấy chút ghen tị.
Tôi tiến lại gần và nhẹ nhàng bóp mũi cả hai.
『Ưm~!』
『…?』
Wi Seol-Ah giật mình tỉnh giấc vì không thở được, còn Namgung Bi-ah chỉ lờ mờ mở mắt nhưng vẫn không chịu ngồi dậy.
Cô ấy vẫn còn ngủ được trong tình trạng đó sao…?
Tôi bật cười, nhìn Wi Seol-Ah với mái tóc rối bù sau khi ngủ, khác hẳn vẻ gọn gàng lúc trước. Có vẻ công sức của Hongwa lại đi tong rồi.
『Em biết không, ngủ ngay sau khi ăn sẽ biến em thành heo đó.』
『…Ưmm… Hmm?』
Wi Seol-Ah vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nên tôi chỉ xoa đầu em ấy, rồi đứng dậy.
Namgung Bi-ah thì lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu, như thể chưa từng bị đánh thức.
『Thiếu gia…』
『Hm?』
『Ngài định đi đâu vậy?』
『Chưởng môn gọi ta.』
『Có lâu không ạ?』
『Hmm… Ta không chắc, nhưng chắc sẽ không lâu lắm.』
『Ngài sẽ quay lại trước giờ ngủ chứ…?』
『Chắc chắn rồi, ta cũng cần phải ngủ chứ.』
Tôi chẳng muốn ngủ ngoài đường đâu.
Kiếp trước của tôi đã đủ khổ sở với chuyện đó rồi.
『Vậy thì tốt quá! Thiếu gia đi cẩn thận nhé!』
Wi Seol-Ah nở nụ cười rạng rỡ, rồi lại nằm xuống cạnh Namgung Bi-ah.
Tôi để mặc em ấy, vì sớm muộn gì Hongwa cũng sẽ đến lôi em ấy đi làm thôi.
Tôi đứng dậy, hít một hơi thật sâu và cảm nhận cơn đau âm ỉ trong cơ thể, rồi chầm chậm tiến về phía nhà Chưởng môn.
Trên đường đi, tôi cảm nhận được ánh mắt của các đệ tử Hoa Sơn đang liếc nhìn tôi, như thể tôi là một sinh vật kỳ lạ nào đó.
Nhưng tôi không mấy bận tâm, miễn là họ không có ác ý.
Khi tôi đến trước cửa, giọng của Thiên Thượng Mai Hoa vang lên từ bên trong:
『Vào đi.』
Mình còn chưa kịp lên tiếng… Tai ông ta thính thật.
Khi cẩn thận bước vào, tôi lại ngửi thấy mùi hương trà mai xanh ngập tràn không gian, giống như lần trước.
Nhưng lần này còn có cả đồ ăn vặt đi kèm.
『Lần trước ông nói là không có, giờ ông mua thêm rồi à?』
『Phải, hôm qua ta xuống chợ mua vài món. Trông ngon không?』
Tôi nhìn những miếng tráng miệng ngọt ngào trước mặt, nhưng tôi đã không còn hứng thú với đồ ngọt từ lâu, nên chỉ cười nhẹ.
『Tại sao ông lại gọi cháu thế?』
Thiên Thượng Mai Hoa khẽ cười khi nghe tôi hỏi ngay khi vừa ngồi xuống.
『Ta cứ tưởng cậu sẽ thưởng trà trước đã chứ… Mấy người nhà Gu lúc nào cũng vội vội vàng vàng…』
『Oh.』
Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh của Nhị trưởng lão cùng với Thiên Thượng Mai Hoa.
Mọi thứ về Thiên Thượng Mai Hoa đều rất ổn, trừ việc tính cách của ông đôi khi giống hệt lão trưởng gấu phiền phức kia…
Không hiểu kiểu gì.
Đằng nào tôi cũng hơi khát, nên tôi nhón lấy một miếng yakgwa, rồi nhấp một ngụm trà.
Thiên Thượng Mai Hoa, sau khi để ý thấy biểu cảm có phần không mấy hài lòng của tôi, cất lời:
『Cũng không phải việc gì to tát… Cậu có nhớ căn nhà nhỏ mà ta dẫn cậu đến hôm qua không?』
『Vâng… Nơi ở của Kiếm Hậu đúng không ạ?』
Đó là nơi Mai Hoa Kiếm Hậu đang được Thần Y chữa trị, nên tôi vẫn còn nhớ nơi đó.
Thiên Thượng Mai Hoa liền đưa tôi một lá thư.
『Cậu có thể giúp ta chuyển bức thư này cho Tae không?』
『Cháu ư?』
Yêu cầu này hơi đột ngột.
Những chuyện liên quan đến người ngoài vốn không dễ bàn giao. Vậy tại sao ông ta lại nhờ tôi, khi còn có biết bao nhiêu đệ tử khác của Hoa Sơn?
Ví dụ, ai đó như Yung Pung, Yung Pung, hoặc Yung Pung ấy.
Tôi không giấu nổi sự hoài nghi trên gương mặt mình.
Thiên Thượng Mai Hoa bật cười khi nhìn thấy tôi như vậy.
『Cậu có vẻ bối rối vì sao ta lại nhờ cậu việc này.』
『Thú thật… đúng là vậy, vì chuyện này rất khó để bàn giao cho người ngoài.』
『…Phần lớn các đệ tử Hoa Sơn đều không biết Kiếm Hậu đang ở đâu.』
Lời nói của ông ấy khiến tôi đứng hình.
Họ không biết á?
『Và rất ít người biết rằng cô ấy đang bị bệnh.』
『Vậy tại sao cháu lại được biết về một bí mật trọng đại như vậy…?』
『…』
Nếu đa số các đệ tử đều không biết, thì có nghĩa là cả Yung Pung và các đệ tử khác thuộc đời thứ ba, đời thứ hai, thậm chí cả đời đầu cũng chẳng hay biết.
Vậy tại sao tôi, một kẻ chỉ mới đến đây để trao trả bảo vật, lại được biết chuyện này?
Thiên Thượng Mai Hoa có thật sự đã suy tính kỹ chuyện này trước khi nói tôi biết không đấy?
Nhìn ông lúng túng như thể không biết trả lời sao, tôi bắt đầu có linh cảm không lành…
Khoan đã, ông còn lảng tránh cả ánh mắt của tôi??
Tôi liền hỏi ông ta về mối lo ngại của mình.
『Chẳng lẽ… ông quên mất việc này à?』
『…E hèm! Tất nhiên là không!』
Phản ứng của ông càng làm tôi thêm chắc chắn.
…Ông ta thực sự đã quên mất chuyện đó.
Tôi gần như câm lặng khi nghe tiếng ho khan đầy ngượng ngùng của Thiên Thượng Mai Hoa.
Tôi cứ nghĩ rằng ông ta có kế hoạch cụ thể khi dẫn tôi tới gặp Thần Y, nhưng hóa ra ông chỉ đơn giản là tùy tiện làm thế…
Phái Hoa Sơn… liệu tương lai của họ có ổn không?
[…Ôi chúa ơi, cầu xin ông hãy cứu lấy chúng con…]
Ngay cả lão Shin cũng đang phải cầu cứu sự giúp đỡ từ Chúa.
『Dù vậy, cháu vẫn là một người ngoài, chẳng phải việc này nên giao cho–』
『Yakgwa.』
『Huh?』
『Cậu đã ăn yakgwa rồi.』
『Ông đang nói gì vậy…?』
Tôi không khỏi băn khoăn trước lời khó hiểu của Thiên Thượng Mai Hoa, nên tôi nhìn quanh,
Và tôi nhận ra trên đĩa bánh yakgwa có một chỗ trống rất nhỏ.
Đĩa yakgwa thiếu đi một miếng bánh bởi tôi đã ăn nó.
…Ông ta thực sự định ép mình làm việc này chỉ vì một miếng bánh yakgwa sao?
Tôi muốn tin rằng nó không phải như vậy, nhưng khi nhìn thấy Thiên Thượng Mai Hoa ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt mình, tôi chỉ biết cứng đờ người.
Hình tượng cao quý của Thiên Thượng Mai Hoa trong mắt tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi cất lời.
『Chưởng môn…』
『…Sao?』
『Giờ thì tôi đã hiểu vì sao ngài và Nhị trưởng lão lại thân thiết đến vậy…』
『…E hèm.』
Thiên Thượng Mai Hoa quay mặt đi khi nghe lời nhận xét của tôi về mối quan hệ của ông với Nhị trưởng lão.
Có vẻ như ngay cả ông cũng cảm thấy xấu hổ về điều đó.