Dưới ánh trăng thanh, khi Gu Yangcheon và Namgung Bi-ah đã chìm vào giấc ngủ.
Trên đỉnh núi của phái Hoa Sơn, nơi cư ngụ của chưởng môn vẫn còn ánh đèn le lói, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
Trong căn phòng yên ả, chỉ có một ngọn nến cháy leo lét và mùi trà mai xanh lan tỏa, do chính chủ nhân ngôi nhà pha chế, để chờ đợi một vị khách quan trọng sắp đến.
Chén trà vừa được rót ra, Thiên Thượng Mai Hoa nhẹ nhàng lên tiếng, dù đôi mắt vẫn còn khép hờ.
『Vào đi.』
Ngay sau đó, cánh cửa từ từ mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt.
–Két…
Ngạc nhiên thay, người bước vào không ai khác chính là Kiếm Tôn, một người đã quá quen thuộc với những lần đến thăm Thiên Thượng Mai Hoa.
Với phong thái điềm tĩnh, ông tiến vào và ngồi xuống đối diện với Chưởng môn, người đang chờ sẵn.
Sau khi yên vị, Kiếm Tôn mở lời, ánh mắt hướng về phía đối diện.
『Ta thành thật xin lỗi vì đã ghé qua vào đêm tối muộn thế này…』
『Không sao. Dạo này ta cũng hơi cô đơn.』
Kiếm Tôn nhấp một ngụm trà, vị thanh của nó làm dịu cơn khát trong cổ họng, và Thiên Thượng Mai Hoa kiên nhẫn đợi ông lên tiếng.
Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua, khi Kiếm Tôn đang cân nhắc, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cuối cùng, ông cũng cất lời, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
『Ta đến đây vì muốn hỏi ông một chuyện.』
Thiên Thượng Mai Hoa khẽ gật đầu… Ông dường như đã đoán trước được lý do mà Kiếm Tôn tìm đến ông trong đêm khuya thế này, một câu hỏi mà ông đã sớm dự liệu.
『Cứ hỏi đi, ta đang lắng nghe đây.』
Nghe được sự đồng ý từ Thiên Thượng Mai Hoa, Kiếm Tôn không ngần ngại hỏi thẳng.
『Chưởng môn, ông có biết Thần Y hiện đang ở đâu không?』
Thiên Thượng Mai Hoa từ từ mở mắt ra, như để chuẩn bị cho câu trả lời mà ông sẵn sàng đưa ra.
Ông đã biết rằng câu hỏi này sẽ đến, nhưng không ngờ Kiếm Tôn sẽ lại thẳng thắn và quyết liệt đến vậy.
Điều đó đủ để thấy Kiếm Tôn đang trong tình trạng tuyệt vọng đến cỡ nào, không thể chờ đợi thêm được nữa.
『Ta biết.』
Ngay lập tức, ánh mắt Kiếm Tôn giãn ra trong sự ngạc nhiên.
『Vậy… ông đã biết trước rằng ta đang tìm Thần Y?』
『Đúng vậy, ta biết rất rõ. Hơn nữa, ta cũng biết rằng phái Wudang và Thiếu Lâm đang ráo riết truy tìm ông.』
Tuy vậy, Thiên Thượng Mai Hoa vẫn chưa rõ mục tiêu của hai phái lớn này là Kiếm Tôn, hay điều gì khác có liên quan đến ông.
『Nếu vậy, tại sao ông lại nói cho ta biết chuyện này dễ dàng như thế?』
『Bởi vì ta biết, ông đến đây sau khi đã thấu suốt mọi chuyện.』
『…』
Việc Kiếm Tôn ghé thăm vào thời điểm đêm muộn như này không phải chỉ vì uy danh của phái Hoa Sơn.
Thiên Thượng Mai Hoa hiểu rằng đây không phải là một chuyến viếng thăm bình thường.
『Phải không, Kiếm Tôn?』
『…Đúng vậy.』
Vùng đất Shaanxi rộng lớn bao la.
Dù Kiếm Tôn biết rằng Thần Y đang trú ngụ tại đây, ông vẫn cho rằng việc tìm ra vị trí chính xác của Thần Y sẽ vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, nếu ông sử dụng nội Khí để dò tìm, điều đó sẽ chỉ gây ra sự chú ý không mong muốn từ những thế lực khác.
Do vậy, ông tin rằng cuộc tìm kiếm này có thể sẽ mất rất nhiều thời gian, ít nhất là vài ngày.
Nhưng trái ngược với những gì ông dự liệu, tung tích của Thần Y lại dễ dàng tìm thấy hơn ông tưởng.
Khởi điểm từ Huayin đã là một lựa chọn đúng đắn, bởi ông có thể cảm nhận được một luồng Khí mạnh mẽ đến từ phía dãy núi.
Thần Y, dĩ nhiên, không phải là một võ giả.
Dù có chút nội Khí, thứ mà ít lương y trên thế gian này sở hữu, nhưng không thể nào ông ta có một luồng Khí dày đặc đến thế.
Hơn nữa, Khí lực đó có hương vị của một đạo sĩ.
Kèm theo đó là hương thơm của những đóa hoa mai.
Nếu nói rằng đó là một trận pháp, thì lại có phần không chính xác lắm.
Bởi nếu thực sự là trận pháp, không thể nào sự hiện diện của nó lại rõ ràng như thế này.
Nếu phải nói chính xác, có lẽ gọi nó là kết giới sẽ đúng hơn.
Mặc dù sự khác biệt về công thức giữa trận pháp và kết giới là rất nhỏ, nhưng chúng có sự khác biệt rõ ràng về mục đích sử dụng.
Theo quan sát của Kiếm Tôn, thứ này có vẻ không nhằm che giấu mà là để bảo vệ.
Và Kiếm Tôn chỉ biết duy nhất một võ giả tại Shaanxi có thể triển khai một kết giới Khí mạnh mẽ đến vậy.
『Ta không chắc chắn lắm, nên mới đến đây hỏi ông.』
Bất kể một kết giới vững chắc như thế nào, Kiếm Tôn vẫn thừa sức phá vỡ được nó chỉ bằng một nhát chém của mình.
Dù vậy, ông vẫn quyết định gặp mặt Thiên Thượng Mai Hoa trước khi hành động, như một cử chỉ tôn trọng.
『Có vẻ như ông đã chọn không phá cửa mà đi đường chính.』
『Ta nghĩ rằng sẽ lịch sự hơn nếu hỏi trước khi làm vậy.』
『…Vào đêm muộn thế này sao?』
『…』
『Ta chỉ đang trêu thôi.』
Kiếm Tôn đang tìm kiếm Thần Y giữa vùng đất rộng lớn này, một hành trình đã kéo dài trong suốt mấy ngày qua.
Vì vậy ông mới vắng mặt khỏi đoàn tùy tùng.
Thiên Thượng Mai Hoa cũng biết điều này, dù ông không rõ lý do cụ thể đằng sau hành động của Kiếm Tôn.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là… việc Chưởng môn của phái Wudang và Phương trượng của Thiếu Lâm đang truy tìm Kiếm Tôn.
Để di chuyển mà không bị phát hiện bởi những thế lực lớn như thế… liệu đây có phải là năng lực và sức mạnh của Kiếm Tôn?
Thiên Thượng Mai Hoa suy tư một hồi, rồi bất ngờ đặt câu hỏi.
『Ông có thể cho ta biết tại sao ông lại tìm kiếm Thần Y không?』
Nghe câu hỏi ấy, Kiếm Tôn cúi đầu nhìn xuống dưới.
『Lý do ta tìm ông ấy… cũng giống như bao người khác thôi.』
Thiên Thượng Mai Hoa gật đầu sau khi nghe câu trả lời của Kiếm Tôn. Ông đã quá hiểu điều này.
Dù mỗi người có lý do riêng khi tìm đến Thần Y, nhưng cuối cùng, họ đều có chung một mục đích:
Đó chính là cứu mạng sống của bản thân hoặc của người khác.
Mặc dù Thần Y luôn tỏ vẻ không hứng thú với việc cứu người, nhưng Thiên Thượng Mai Hoa hiểu rõ rằng ông ta luôn cố tình để lộ hành tung của mình, bất kể đi đến đâu.
Ông cũng biết rằng, dù Thần Y thường hay cằn nhằn về việc muốn từ bỏ nghề y, nhưng tận sâu trong lòng, ông vẫn mong muốn cứu chữa người khác.
Thiên Thượng Mai Hoa chăm chú quan sát Kiếm Tôn.
Ông có cảm giác rằng Kiếm Tôn không tìm Thần Y để chữa bệnh cho chính bản thân mình.
Thiên Thượng Mai Hoa hiểu rằng Kiếm Tôn là một bậc thầy võ học, nhưng ông vẫn không thể nắm rõ Kiếm Tôn thực sự đứng ở đâu trên con đường võ học ấy.
Mặc dù thế gian thường coi Thiên Thượng Mai Hoa và Kiếm Tôn là những đối thủ ngang tài ngang sức, nhưng chỉ có Thiên Thượng Mai Hoa… chỉ mình ông biết rõ rằng…
Kiếm Tôn thực chất đã vươn đến một cảnh giới hoàn toàn khác, bỏ xa ông một khoảng cách không thể chạm tới.
Kiếm Tôn (劍尊).
…Một danh hiệu đầy uy quyền, khiến ai nghe cũng phải nể sợ!
Với danh hiệu cao quý ấy, Wi Hyogun toát lên một khí chất uy nghiêm, không bao giờ bị lay động bởi những điều nhỏ nhặt của thế gian.
Thế nhưng, trước mặt ông lúc này, người đàn ông mang danh hiệu ấy lại trông yếu đuối và tuyệt vọng đến lạ thường. Điều này khiến Thiên Thượng Mai Hoa không khỏi bối rối, chẳng thể hiểu rõ được hoàn cảnh hiện tại của ông ấy.
…Liệu việc phái Wudang và Thiếu Lâm ráo riết truy lùng Kiếm Tôn có liên quan gì đến chuyện này không?
Thiên Thượng Mai Hoa vốn luôn có những lý tưởng khác biệt so với hai phái kia, nên ông không nắm rõ được những âm mưu đang xoay quanh Kiếm Tôn.
Tuy nhiên, trong lòng ông không khỏi dấy lên một nỗi bất an về những thế lực thường tỏ ra "lo lắng" cho tương lai của thiên hạ.
Thay vì tin tưởng vào những thế lực ấy, ông lại càng tôn trọng những con người đặt lợi ích cá nhân lên trên hết, như Gu Ryoon hay Thần Y.
Đó cũng chính là lý do vì sao ông và họ lại trở thành bằng hữu.
Khi Thiên Thượng Mai Hoa còn đang miên man trong dòng suy nghĩ, Kiếm Tôn đột nhiên cất tiếng.
『Chưởng môn…』
『Có chuyện gì?』
『Ta mong ông có thể chỉ cho ta nơi ở của Thần Y.』
『Thay vì hỏi ý kiến của ta, có lẽ ông nên đi hỏi ý kiến của Thần Y trước thì hơn.』
『Vậy… nếu ta tự mình mở cửa và đến “đó” nói chuyện với ông ấy thì sao?』
Ý của Kiến Tôn khi nhắc đến nơi “đó” chính là căn nhà tranh nhỏ, nơi Thần Y đang chăm sóc cho Kiếm Hậu.
Lời nói này không khác gì một lời đe dọa ngầm.
Nó ngụ ý rằng nếu ông không đáp ứng yêu cầu của Kiếm Tôn, ông ta sẽ tự mình phá vỡ kết giới để gặp Thần Y.
Thiên Thượng Mai Hoa chỉ biết mỉm cười chua chát. Ông hiểu rõ sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Kiếm Tôn, và cũng biết rằng, một khi Kiếm Tôn đã quyết, không gì có thể cản bước ông ấy.
『Nếu ta không cho phép thì sao?』
Kiếm Tôn không đáp, nhưng sự im lặng của ông đã là câu trả lời rõ ràng nhất…
Kiếm Tôn sẽ làm bất cứ điều gì để gặp được Thần Y.
Thậm chí dù phải đối đầu với cả ông và phái Hoa Sơn.
Điều gì đã khiến ông trở nên tuyệt vọng đến mức này?
Thiên Thượng Mai Hoa thầm tự hỏi. Hồi ông còn lãnh đạo Võ Lâm Minh, Kiếm Tôn tuy không phải là người dễ dãi, nhưng cũng chưa bao giờ là một kẻ tuyệt vọng như bây giờ.
Thiên Thượng Mai Hoa khẽ thở dài, rồi nói tiếp:
『Bây giờ không phải là lúc thích hợp.』
『…』
Thần Y đang bận chăm sóc Mai Hoa Kiếm Hậu.
Gu Yangcheon là một trường hợp đặc biệt vì ông đích thân đưa cậu ta đến chỉ để kiểm tra qua loa rất nhanh chóng. Nhưng việc của Kiếm Tôn… lại là một chuyện hoàn toàn khác.
『Thần Y hiện đang chữa trị cho người khác,』 Thiên Thượng Mai Hoa giải thích, 『Nếu ông đến đó ngay bây giờ, ông cũng không được đáp ứng đâu. Thần Y sẽ từ chối ông.』
『…』
『Tuy nhiên,』
Nghe đến đây, Kiếm Tôn ngay lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng. Ngừng lại một lúc, Thiên Thượng Mai Hoa nhấc chén trà lên, ngắm nghía trước khi tiếp tục:
『Không phải là không có cách.』
『…Ông có ý gì…?』
Thiên Thượng Mai Hoa mỉm cười, nói với giọng điềm đạm:
『Ông có thể giúp ta một việc được không?』
Kiếm Tôn không trả lời ngay lập tức, nhưng ông nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngồi, ngầm tỏ ý rằng ông sẽ sẵn sàng lắng nghe và chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào từ phía Thiên Thượng Mai Hoa.
***
Đây có phải là một tình huống đáng báo động không?
Mình thật sự phải đối mặt với một tình huống như thế này ngay từ sáng sớm à…?
Những suy nghĩ đó lập tức ùa về trong đầu khi tôi bắt gặp Wi Seol-Ah.
Tôi cảm giác như mình đang đứng trước bờ vực của một cuộc khủng hoảng.
Nhìn qua, có vẻ chẳng có điều gì đặc biệt xảy ra, nhưng trong tâm trí tôi, một hồi chuông cảnh báo đang vang lên từng hồi, báo hiệu rằng thảm họa đang cận kề.
Biểu cảm của Wi Seol-Ah hôm nay khác hẳn mọi khi.
Thay vì gương mặt luôn tươi cười, đôi mắt ngây thơ như một chú cún con, giờ đây, em ấy đứng trước tôi với vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.
Wi Seol-Ah mà tôi từng biết – người lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ và vui vẻ – nay không còn nữa.
Sự im lặng kéo dài và ngột ngạt này thực sự làm tôi thấy khó chịu. Bầu không khí căng thẳng như đang đè nặng, khiến tôi có cảm giác bị dồn vào chân tường.
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán khi tôi cố gắng phá vỡ sự im lặng:
『…E-Em ngủ ngon chứ?』
『Ừ.』
『…Vậy à.』
Câu trả lời lạnh lùng và ngắn gọn đến mức khiến tôi rùng mình.
Cảm giác như làn mồ hôi lạnh lại đang túa ra lần nữa.
...Khoan đã, mình đang cảm thấy tội lỗi vì điều gì thế này?
Mình có làm gì sai đâu?
Namgung Bi-ah là người cố chấp đòi ngủ chung với tôi, tôi hoàn toàn vô can trong chuyện này. Nếu có ai là nạn nhân thì phải là tôi mới đúng..…
Vậy cớ sao mình lại cảm thấy có lỗi trước mặt Wi Seol-Ah cơ chứ?
Như một thiếu gia chân chính, tôi cần phải nói gì đó.
Có vẻ như Wi Seol-Ah đang dần quên mất trọng trách của mình, quên đi vị trí của một thị nữ chỉ vì sự nuông chiều của tôi.
Không thể nào... Tôi không thể để điều này tiếp tục được.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy bản thân cần phải làm điều gì đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi quyết định sẽ nghiêm túc uốn nắn Wi Seol-Ah. Không thể để em ấy tiếp tục vượt qua giới hạn như thế này.
Tôi quay sang, nhìn thẳng vào Wi Seol-Ah với ánh mắt nghiêm khắc nhất mà tôi có thể thể hiện.
Trong đôi mắt to tròn, trong veo ấy, tôi thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Tôi mở miệng, định sẽ nghiêm khắc mắng Wi Seol-Ah như một thiếu gia đúng nghĩa:
『…Em có muốn ăn bánh yakgwa không?』
『Ừ.』
…Ờm…
… Ngay cả lúc này, em vẫn không từ chối đồ ăn sao?
Trong khi đầu tôi bắt đầu đau nhức, không biết phải xử lý tình huống này thế nào, thì từ phía sau, Namgung Bi-ah bỗng dưng đứng dậy.
Có vẻ cô ấy chưa tỉnh hẳn, đôi mắt vẫn còn khép mở vì ngái ngủ, nhưng kỳ lạ thay, cô ấy lại trông rất phấn khởi.
Namgung Bi-ah vẫy tay về phía Wi Seol-Ah, một cử chỉ chào hỏi đơn giản:
『…Chào.』
Trông thấy động tác đó, Wi Seol-Ah đột nhiên nhíu mày.
Em ấy nhìn Namgung Bi-ah với vẻ mặt như thể bị phản bội, rồi đôi mắt ngấn nước, sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào.
『Chị… đồ xấu tính.』
『…Hmm?』
Namgung Bi-ah hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô khi nghe lời nói bất ngờ từ Wi Seol-Ah.
Em ấy cúi đầu, giọng nói run run, những giọt nước mắt bắt đầu tràn mi.
『Em… Em cũng muốn được ngủ cùng Thiếu gia…』
Giọng Wi Seol-Ah nghẹn lại, nghe như thể chỉ cần nói thêm chút nữa thôi là em ấy sẽ bật khóc.
Thấy tình cảnh đó, Namgung Bi-ah vội vã tiến tới, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho Wi Seol-Ah.
…Chuyện gì đang xảy ra thế này?
『Em cũng muốn được ngủ cùng ngài ấy…』
Wi Seol-Ah tiếp tục nói, giọng lí nhí, nhưng em ấy không hề từ chối sự an ủi của Namgung Bi-ah.
Ngược lại, em để Namgung Bi-ah nhẹ nhàng ôm lấy mình, chỉ lẩm bẩm đầy bức bối trong vòng tay cô ấy, đôi mắt vẫn còn rưng rưng.
Tôi chỉ đứng đó, bất động như một kẻ ngốc, chẳng biết phải làm gì trong tình huống này.
[Sao ngươi lại đứng yên như tượng thế hả, làm gì đó đi chứ–]
『Vậy thì… ngủ cùng nhau đi.』
『Hả…?』
[Hả?]
Cả tôi và lão Shin đều đồng loạt sốc trước câu nói hùng hồn của Namgung Bi-ah.
Wi Seol-Ah ngước nhìn Namgung Bi-ah với ánh mắt đầy bối rối, trong khi cơ thể tôi như bị đông cứng hoàn toàn.
『Cô vừa nói gì cơ?』 – Tôi hỏi lại, vẫn chưa hoàn hồn.
Namgung Bi-ah thản nhiên đáp, không chút do dự:
『Ngủ cùng nhau… Cả ba chúng ta.』
Cái thái độ hờ hững của cô ấy khiến đầu tôi bắt đầu đau nhức dữ dội.
Không chỉ Wi Seol-Ah, mà bản thân tôi cũng không hề muốn tiếp tục ngủ chung với Namgung Bi-ah thêm lần nào nữa.
Thêm vào đó, chắc chắn Wi Seol-Ah cũng không muốn—
『Em có thể làm vậy sao…?』
Hoặc có lẽ tôi đã lầm…?
Namgung Bi-ah chỉ gật đầu xác nhận khi nghe Wi Seol-Ah hỏi với đôi mắt long lanh, tràn đầy mong chờ.
『Ừ.』
『Thật ư…?』
『Ừ, từ giờ chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.』
Mọi chuyện đang ngày càng trở nên kỳ quặc hơn bao giờ hết.
Cảm thấy tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi lập tức lên tiếng, cố gắng ngăn chặn sự việc này…
『Hai người đang nói cá—』
『Thiếu gia! Chào buổi sán—』
Đúng lúc đó, một giọng nói lớn vang lên cắt ngang lời tôi.
Người xuất hiện không ai khác chính là Yung Pung, với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt khi bước vào phòng.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt – Wi Seol-Ah đang thút thít, Namgung Bi-ah đang ôm lấy em ấy, còn tôi thì đang đứng đờ người như tượng – nụ cười trên môi cậu ta lập tức vụt tắt.
『Uh… Tôi, tôi đến vì có việc muốn nói…』
Mắt Yung Pung bắt đầu co giật liên tục khi nhận ra mình đã vô tình rơi vào một tình huống vô cùng khó xử.
『Có vẻ như tôi đến không đúng lúc lắm, t-t-tôi sẽ quay lại sau.』
『Khoan đã, không, cậu đến đúng lúc mà—Yung Pung, đợi đã, cậu đi đâu đấy!?』
Không đợi tôi nói hết câu, Yung Pung đã nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
–Rầm!
Tiếng cánh cửa đóng sầm lại vang lên khắp phòng khi cậu ta rời đi trong nháy mắt.
Ngày hôm đó, Yung Pung chỉ dám quay lại phòng tôi sau nửa tiếng đồng hồ...
Lý do là vì trận pháp thông thường không có sự hiện diện mạnh mẽ, dễ cảm nhận như thế. Một trận pháp thường ẩn giấu sự hiện diện của nó, khiến cho đối phương khó mà nhận biết được, trong khi luồng khí mà Kiếm Tôn cảm nhận ở đây lại rất rõ ràng và dễ thấy.