TL Note: Tên chap này có thể hiểu là "Cái lạnh giữa mùa hè" nhưng tác giả cố tình viết như này là có sự chơi chữ. Từ 설하(雪夏) phiên âm Seol Ha còn có thể ám chỉ đến Bi-ah và Seol-Ah. Hai người tượng trưng cho sự "nóng lạnh", và main nhà ta thì bị kẹp ở giữa. (Misty)
__________________________
Khi bước vào căn nhà tranh, tôi lập tức nhìn thấy Mai Hoa Kiếm Hậu đang nằm thở đều trong giấc ngủ.
Tôi cẩn thận ngồi xuống một chỗ trống, cố không gây ra tiếng động nào để tránh đánh thức bà ấy.
Thần Y bắt đầu lục lọi trong ngăn kéo, lấy ra một ít băng gạc và thuốc để bôi lên vết thương của tôi.
Với một võ giả có nội Khí dồi dào, những vết thương nhỏ như thế này sẽ tự động lành lại rất nhanh thôi.
『Nhóc có đang nghĩ mấy thứ đại loại như thế không đấy?』
『...T-Tất nhiên là không rồi.』
Tinh ý ác...!
『Chỉ vì cậu là võ giả, không có nghĩa là cậu sẽ sống sót nếu bị cắt cổ hay bị móc tim ra đâu.』
Vừa nói, Thần Y vừa cẩn thận thoa thuốc lên tay tôi. Lúc đầu có chút nhói đau, nhưng rồi cảm giác ấy tan biến dần khi ông quấn băng quanh vết thương.
『Người như cậu chắc phải hiểu rõ điều đó hơn ai hết.』
『...Huh?』
『Có chuyện gì xảy ra bên ngoài à?』
『...!』
Tôi chết lặng trước câu hỏi bất ngờ của Thần Y.
Ông ấy hỏi tôi câu đó vì đã biết mọi chuyện rồi sao?
Biểu cảm nghiêm nghị trên gương mặt của ông ấy khiến tôi không thể phủ nhận rằng ông ấy biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Làm sao ông ấy biết được nhỉ? Tôi đã cố gắng tránh để máu dính lên người mà...
Ban đầu, tôi định vờ như không biết gì, nhưng cuối cùng lại nghĩ rằng đằng nào Thiên Thượng Mai Hoa cũng sẽ kể cho Thần Y nghe sau khi tôi báo cáo mọi chuyện.
Vì thế, tôi nở một nụ cười gượng gạo và trả lời:
『Cháu chỉ dọn dẹp vài tên gây rối ngoài kia thôi. Cháu thấy có mấy gã lởn vởn quanh căn nhà.』
『...Chúng có phải mối đe dọa không?』
『Ừm, cháu nghĩ chúng thuộc phe Trái Đạo.』
『...』
Biểu cảm của Thần Y thay đổi rõ rệt, như thể ông đang cảm thấy thương hại tôi.
Tại sao ông lại nhìn tôi như vậy nhỉ?
Có phải vì tôi còn quá trẻ không?
Mà, đúng là mình còn trẻ thật.
『…Đây là lần đầu của cậu à?』
『Lần đầu gì cơ...』
『Lần đầu giết người.』
Tôi không biết phải đáp lại thế nào, nên đành giữ im lặng.
Ông ấy đang nhìn tôi với ánh mắt như vậy, chắc vì lý do ấy.
Đôi tay tôi vẫn còn run sau trận chiến. Sắc mặt của Thần Y trở nên nghiêm trọng khi ông nhìn thấy đôi tay đang run rẩy của tôi.
Chỉ có một điều duy nhất tôi có thể nói vào lúc này để xoa dịu ông ấy.
『Cháu ổn mà.』
Cơ thể tôi vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng tôi thực sự không bận tâm quá nhiều về chuyện đó.
Có lẽ Thần Y nghĩ rằng đây là lỗi của ông ấy?
Ông già này hóa ra lại tốt bụng hơn tôi tưởng.
Có lẽ đó cũng là lý do khiến ông trở thành thầy thuốc.
『Đây là điều mà ai rồi cũng phải trải qua trong đời. Cháu cũng không phải ngoại lệ.』
Thần Y luôn coi trọng sinh mạng của mọi người, bất kể họ là ai. Và tôi cũng không có ý định bảo ông ấy rằng đừng đối xử công bằng với tất cả.
Nhưng với võ giả, những chuyện như thế này chẳng là gì cả.
Có lẽ đó là lý do khiến ông ấy làm vẻ mặt cay đắng như vậy.
『Có một nhóm người xấu lảng vảng gần căn nhà tranh. Nếu cháu báo cáo lại cho Thiên Thượng Mai Hoa, chắc chắn ông ấy sẽ xử lý chúng.』
『Cảm ơn.』
Lời cảm ơn bất ngờ từ Thần Y khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ nghe được điều đó từ ông.
Thần Y nhíu mày khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi.
『Cậu đang làm vẻ mặt gì thế? Cậu không nghĩ rằng ta là người biết cách cảm ơn à?』
『...Không, không phải vậy.』
『Không phải vậy cái con khỉ. Đừng nói dối nữa, nhìn mặt cậu là biết hết rồi.』
...Thật à?
[Đúng vậy, mặt ngươi không giấu được gì đâu, đừng cố nữa.]
...Hmm.
Có thật là tệ đến mức vậy không? Tôi cứ nghĩ mình đã che giấu cảm xúc khá tốt từ trước đến giờ chứ.
Tôi định đứng dậy khi thấy vết thương của mình đã được băng bó xong xuôi.
『...Đừng tập luyện quá sức, và nhớ ăn nhiều rau vào.』
Tôi dừng lại khi nghe thấy lời dặn dò bất ngờ của Thần Y.
Khi quay lại nhìn, tôi thấy ông ấy hắng giọng một tiếng ngượng ngùng rồi ra hiệu cho tôi ra khỏi căn nhà.
Bước ra khỏi căn nhà tranh như thể vừa bị đá ra ngoài, tôi ngây người một lúc trước khi nghe thấy tiếng lão Shin vang lên trong đầu.
[Hình như lão ấy nói vậy vì chỗ Khí trong người ngươi đấy.]
『Ồ.』
Ông ấy nói rằng sẽ không chữa trị cho tôi, nhưng cuối cùng lại vẫn quan tâm?
Ông già này thực sự chu đáo và tốt bụng hơn tôi nghĩ.
[Nhân tiện, ngươi định làm gì với thứ bên trong người?]
Làm gì là sao? Tôi được bảo rằng cứ tiếp tục sống và cầu cho nó không phát nổ. Thế thôi.
[Trước đây ngươi từng nói rằng ngươi có cách giải quyết vấn đề này cơ mà.]
Tôi cắn môi khi nhớ đến việc đó.
Đúng là tôi có một kế hoạch, nhưng tôi vẫn đang do dự về nó.
Tuy nhiên, tôi biết mình không còn nhiều thời gian để lưỡng lự nữa, nên tôi phải sớm ra quyết định.
『Này.』
Khi tôi còn đang đứng đó trầm ngâm, Gu Ryunghwa bất ngờ lên tiếng.
『Anh được chữa trị xong rồi à?』
『...Như em thấy đấy...』
Cô bé đang băm một thứ gì đó bằng con dao trên tay.
Đó là... khoai tây à?
Củ khoai đã bị băm nhuyễn đến mức gần như không còn nhận ra hình dáng nữa. Tôi định nhắc nhở, nhưng thấy Gu Ryunghwa đang dồn hết sự tập trung và nỗ lực vào việc cắt một củ khoai tây nhỏ bé, tôi lại thôi.
Sau một lúc lâu miệt mài cắt củ khoai thành một thứ gì đó, cuối cùng em ấy cũng lên tiếng.
『...Ừm... Anh... ổn chứ?』
Tôi hơi nghiêng đầu, thắc mắc về câu hỏi đó, rồi nhanh chóng nhận ra rằng em ấy đang nhìn vào vết thương trên tay tôi.
『Em lo lắng cho anh à?』
Nghe vậy, Gu Ryunghwa lập tức hét lên, giọng đầy bực bội như thể bị xúc phạm.
『Ai bảo em lo lắng chứ!? Em chỉ muốn nói rằng nếu anh xong việc rồi thì cút xéo đi!』
『Anh cũng đang định đi đây, đừng lo.』
『Em đã bảo là không lo mà...!』
Em ấy tự dưng làm ầm ĩ lên chẳng vì lý do gì cả, nên tôi quyết định phớt lờ.
Mặc kệ Gu Ryunghwa tiếp tục càu nhàu phía sau lưng, tôi bắt đầu quay về Hoa Sơn.
***
Sau khi trở lại Hoa Sơn, tôi lập tức đến nhà của Thiên Thượng Mai Hoa để báo cáo mọi chuyện đã xảy ra.
Ban đầu, nhiệm vụ chỉ đơn giản là giao một lá thư, nhưng khi nghe rằng tôi vừa trở về sau khi giết vài người, sắc mặt ông ấy bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
『Ta xin lỗi.』
Điều đầu tiên mà Thiên Thượng Mai Hoa nói với vẻ mặt nghiêm túc đó là một lời xin lỗi chân thành.
Tôi bảo ông ấy rằng tôi không sao và vẫn còn ổn.
May thay, ông ấy không hỏi thêm về đống lộn xộn mà tôi đã gây ra trong khu rừng.
Ông chỉ nói rằng sẽ kiểm tra nó sau.
Câu chuyện về sự việc rắc rối này nhanh chóng khép lại khi ông ấy bảo rằng sẽ cử một nhóm đệ tử đến khu vực đó để điều tra. Dù vậy, khuôn mặt của ông vẫn còn nét lo âu chưa tan.
『...Xem ra ta cần phải điều tra kỹ lưỡng hơn khu vực xung quanh kết giới.』
Ông ấy lo lắng về việc có người xấu đã phát hiện ra kết giới, và một trong số họ thậm chí còn trốn thoát sau khi biết về sự tồn tại của nó.
Chỉ có một số ít người biết về việc Mai Hoa Kiếm Hậu đang được che giấu và chăm sóc trong căn nhà tranh an toàn kia, nằm trong kết giới bảo vệ.
Việc có người ngoài như tôi biết chuyện đó, lẽ ra cũng đáng bị liệt kê vào diện tình nghi, nhưng Thiên Thượng Mai Hoa không tỏ ra có ý định nghi ngờ tôi.
Mặc cho gần đây có tin tức về việc nhiều võ giả của Hoa Sơn bị mất tích.
Chẳng lẽ cũng là do Hắc Cung gây ra?
Tôi vẫn không chắc lắm, nhưng tôi có một cảm giác rằng rất có thể chuyện này dính líu tới chúng.
Tôi muốn biết bọn chúng đang âm mưu gì và vì sao trong cơ thể chúng lại xuất hiện Ma Khí,
Nhưng tôi chẳng có cách nào tìm ra câu trả lời.
Đơn giản là vì tôi còn chưa kiểm soát được toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình.
『Cậu...』
『Dạ.』
Tôi lập tức đáp lại khi nghe thấy ông ấy gọi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, biểu cảm của Thiên Thượng Mai Hoa dần trở lại vẻ thường ngày.
Ông ấy bình tĩnh đến lạ lùng, ngay cả trong những tình huống căng thẳng như thế này…
Điều đó khiến tôi vô thức nảy sinh một chút kính trọng.
『Mấy ngày qua cậu đã gặp nhiều rắc rối rồi… Vậy nên, vài ngày nữa, ta sẽ đến gặp cậu và tặng cậu một món quà. Giữ cậu lại đây lâu hơn chỉ khiến cậu thêm mệt mỏi thôi, phải không?』
『Món quà?』
『Vì cậu, một người ngoài, đã dính líu đến chuyện của Hoa Sơn, ta có trách nhiệm phải đền đáp cho cậu xứng đáng.』
Ông ấy có thể trách tôi vì đã giết bọn chúng quá tàn bạo bằng Hỏa Diệm Thuật, nhưng thay vào đó, ông lại hứa sẽ tặng quà. Tôi cũng không dại gì mà từ chối.
Ai lại không muốn quà cơ chứ?
Nghĩ vậy, tôi cúi đầu chào rồi rời khỏi căn nhà.
Thiên Thượng Mai Hoa đã nói rằng Hoa Sơn sẽ lo liệu mọi việc còn lại, nên coi như vấn đề này về phần tôi đã được giải quyết xong.
Điều tồi tệ nhất tôi gặp phải chỉ là một vết xước nhỏ trên tay, nên tôi thực sự cảm thấy may mắn.
[Ngươi sống trong một thế giới dễ dãi thật đấy, hên cho ngươi.]
Tôi có thể hiểu được lý do lão Shin nói vậy.
Quả thực, có lẽ nhờ tôi đang ở phái Hoa Sơn, nhưng thế giới hiện tại thực sự bình yên hơn nhiều so với tương lai đáng sợ mà tôi đã từng trải qua trong kiếp trước.
Dù tương lai đó cũng chẳng còn xa nữa.
Cùng lắm là vài năm.
Chỉ vài năm nữa thôi, thời đại khủng khiếp ấy sẽ gõ cửa thế giới này.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ giao lá thư, tôi đã bỏ lỡ bữa trưa.
Khi trở lại nơi nghỉ, tôi thấy các thị nữ đang bận rộn làm việc nhà.
Wi Seol-Ah đâu rồi?
Giờ đây, mỗi khi trở về, điều đầu tiên tôi làm là tìm kiếm Wi Seol-Ah. Và đúng như tôi dự đoán, Wi Seol-Ah đang chăm chỉ làm việc nhà cùng các thị nữ khác.
Khi nhìn thấy tôi, cô cười rạng rỡ và vẫy tay chào. Tôi cũng vẫy tay đáp lại.
Tôi thầm nghĩ có lẽ Kiếm Tôn cũng đang ở đây, vì nếu Wi Seol-Ah có mặt, ông ấy thường sẽ ở quanh đâu đó. Nhưng lần này, tôi không thấy bóng dáng của ông ấy đâu.
Thật bất ngờ khi Wi Seol-Ah quay trở về Hoa Sơn một mình mà không có ông.
Tuy vậy, tôi không cần phải lo lắng về Kiếm Tôn, vì chắc chắn ông ấy có công chuyện riêng ở Shaanxi. Nghĩ thế, tôi bước vào phòng nghỉ của mình.
Tôi tự hỏi liệu Namgung Bi-ah có còn đang ngủ không, nhưng khi bước vào phòng, tôi phát hiện nó trống trơn.
『Cô ấy đi đâu rồi?』
Chăn màn đã được gấp gọn gàng, chứng tỏ Namgung Bi-ah đã rời khỏi đây từ khá lâu…
Nhưng mà, cô ấy có nơi nào để đi trong Hoa Sơn sao?
Đang băn khoăn, một thị nữ đi ngang qua và nói với tôi.
『Tiểu thư Namgung đã lên núi rồi ạ.』
『Lên núi? Cô ấy lên đó làm gì?』
『...Ưm, tôi thấy tiểu thư mang theo một thanh kiếm gỗ, nên chắc là lên đó để luyện tập?』
『...Oh, ta hiểu rồi. Cảm ơn.』
『V-Vâng!』
Người thị nữ khẽ giật mình khi nghe tôi cảm ơn.
Tôi cứ nghĩ mối quan hệ giữa mình và các gia nhân đã cải thiện, nhưng dường như vẫn chưa có gì thay đổi?
[Được cảm ơn mà còn sợ như vậy… Ngươi… đã đối xử với họ ra sao thế?]
...À, hồi trước tôi có hơi nghiêm khắc với họ…
Nhưng hiện tại tôi đang cố gắng hết sức để sửa điều đó rồi.
Tôi thầm biết ơn vì mình không quay trở lại vào thời điểm tôi gây ra chuyện kinh thiên động địa đó.
Nếu mình hồi quy muộn hơn một hoặc hai năm nữa thì sao nhỉ…?
Ý nghĩ đó khiến tôi không khỏi rùng mình.
…Mình không muốn nghĩ đến chuyện đó một chút nào.
Sau khi quan sát Wi Seol-Ah giặt giũ một lúc, tôi quyết định lên núi, nơi Namgung Bi-ah đã đến.
Thực ra, tôi không có lý do cụ thể để lên đó, chỉ đơn giản là tò mò không hiểu vì sao con ngốc ấy lại đi lên núi.
Chỉ cần nhìn vào độ cao của ngọn núi thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn. Khí lực của tôi đã bị hao tổn vào buổi sáng, và việc leo núi lúc này thật sự khá mệt mỏi, dù tôi đã vận Khí để hỗ trợ.
–Vút—!
Đang đi qua những tán cây, tôi bỗng cảm nhận được một luồng Khí sắc bén lướt qua người.
Namgung Bi-ah thường không bao giờ tỏ ra quá nổi bật ngoài vẻ đẹp kinh diễm của mình, nhưng khi cô ấy cầm kiếm, tất cả lại thay đổi. Đây là một nét đặc trưng mà cô có ở cả kiếp này và kiếp trước.
–Vụt–! Vút—!
Khi Namgung Bi-ah nắm chặt thanh kiếm trong tay, cô dường như hóa thành một người hoàn toàn khác.
Đôi mắt ngây ngô thường ngày của cô lập tức biến mất, thay vào đó là ánh nhìn sắc lạnh, tập trung đến đáng sợ, toàn bộ sự chú ý của cô dồn vào thanh kiếm trên tay.
Chính vì điều này, không khó để tôi tìm ra Namgung Bi-ah.
Ở một khoảng trống nhỏ trong rừng, Namgung Bi-ah đang múa kiếm giữa không gian yên ắng, nhẹ nhàng như đang khiêu vũ.
Có vẻ như không chỉ mình tôi đang quan sát cô ấy. Xung quanh còn có vài đệ tử Hoa Sơn lặng lẽ đứng nhìn cô luyện tập, mắt họ dõi theo từng chuyển động mềm mại nhưng mạnh mẽ của cô.
Nhiều người hơn mình tưởng…
Họ đang theo dõi cô ấy sao?
Mặc dù bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, Namgung Bi-ah không hề xao nhãng, vẫn tập trung cao độ, như thể chẳng có điều gì có thể làm gián đoạn sự tập trung của cô.
Luồng Khí sắc bén từ cô bao trùm cả khu vực. Namgung Bi-ah, với thanh kiếm gỗ trong tay, di chuyển uyển chuyển như đang bước trên những mũi kiếm sắc nhọn.
Cảnh tượng ấy gợi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp cô trong kiếp này.
Đế Kiếm Bá Thế (帝王劍形).
Namgung Bi-ah với những chuyển động linh hoạt và tự nhiên không thể sánh nổi với bất kỳ ai, kể cả người em trai vô dụng của cô.
Thanh kiếm của cô nhẹ nhàng nhưng lại mang sự quyền uy của Đế Kiếm Bá Thế, khiến cả không gian xung quanh phải lặng thinh.
[...Ấn tượng đấy.]
Lão Shin lên tiếng, giống như lần ông nói điều tương tự khi chứng kiến Yung Pung.
Nhưng thành thật mà nói, trong mắt tôi, Namgung Bi-ah còn ấn tượng hơn cả Yung Pung.
Không giống với Khí sắc bén đặc trưng của các kiếm thủ Namgung, những bước kiếm của Namgung Bi-ah mang trong mình sự thanh thoát, duyên dáng như đang múa kiếm.
Và điệu múa kiếm (劍舞) của cô, đẹp mê hồn đến vậy.
Cô ấy khao khát nâng cao kiếm thuật Namgung, tìm kiếm sự giác ngộ trên con đường kiếm đạo. Và trong quá trình đó, cô đã vươn rộng đôi cánh của mình, tỏa sáng như một thiên sứ hạ trần.
Tôi thật sự khó mà tin rằng cô gái này, với những động tác uyển chuyển và mềm mại như vậy, lại chính là người đang duy trì Đế Kiếm Bá Thế.
Một lần nữa, tôi phải thán phục trước sự xuất sắc của Namgung Bi-ah.
Cả Yung Pung, Namgung Bi-ah, và những thiên tài khác của thế giới này, họ đều đang tỏa sáng với tài năng riêng của mình.
Trong khi tôi... vẫn chỉ là kẻ đứng ngoài.
[Thế giới hiện tại đúng là tràn đầy nhiệt huyết và tài năng...]
Tôi gật đầu đồng ý với lời lão Shin.
Tôi đã quan sát Namgung Bi-ah luyện kiếm trong một khoảng thời gian dài. Kiếm pháp của cô ấy có gì đó khác biệt. Không còn sự dữ dội, tàn bạo như của Ma Kiếm mà tôi từng chứng kiến trước kia, mà thay vào đó là sự thanh tao và tinh tế.
...Đẹp thật.
Đó là tất cả những gì tôi có thể miêu tả về kiếm pháp của cô ấy.
Điệu múa kiếm của Namgung Bi-ah thực sự khiến tôi không thể rời mắt.
–Rắc.
Namgung Bi-ah đột ngột dừng lại khi nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ phía xa.
–Oh…
Những người đang quan sát cô ấy đều thốt lên vẻ tiếc nuối khi cô dừng lại.
Điều này chỉ càng chứng minh rằng màn trình diễn của cô vừa rồi đã hoàn mỹ đến nhường nào.
Namgung Bi-ah quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng động.
Và cuối con đường đó, là tôi—đang đứng đó, gần một bụi cây.
…Chết tiệt, mình là người dẫm phải nó à.
Tôi nghĩ mình đã cẩn thận lắm rồi, nhưng cuối cùng vẫn vô ý dẫm lên một cành cây khô.
Mọi người đang tập trung ánh mắt vào Namgung Bi-ah, nhưng ánh mắt của cô ấy chỉ chăm chăm nhìn về phía mỗi mình tôi.
Vì đã vận động khá nhiều, trán cô ấy lấm tấm mồ hôi. Nhưng Namgung Bi-ah chẳng hề bận tâm, chỉ dùng vạt áo mình lau qua mồ hôi.
『…Huh?』
Khi đang nhìn tôi, đôi mắt Namgung Bi-ah bỗng co lại rồi mở to, như thể cô vừa phát hiện ra điều gì đó vô cùng kinh hãi.
Đột nhiên, cô ném thanh kiếm gỗ đi và lao về phía tôi với tốc độ kinh người.
Chỉ trong chớp mắt, Namgung Bi-ah đã đến ngay trước mặt tôi. Hai tay cô túm lấy áo của tôi, rồi bất ngờ cúi đầu ngửi như một con chó đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó.
『…Gì vậy! Cô đang làm gì thế!?』
Tôi choáng váng, cố gắng đẩy cô ấy ra trong sự kinh ngạc, nhưng Namgung Bi-ah rất kiên định và bám lấy người tôi, không chịu buông tay.
Cô ấy trông như… vừa sốc vừa tuyệt vọng?
Tại sao cô ấy lại có vẻ hoảng loạn đến vậy?
Sau khi ngửi quanh tôi một hồi, đôi mắt run rẩy của cô dần bình tĩnh trở lại, rồi cô lùi về phía sau một chút.
Nhưng không ngờ, ngay sau đó đôi chân của cô mềm nhũn, khiến cô ngã ngồi xuống đất.
『Sao cô lại hành xử kỳ lạ thế? Cô bị thương à?』
『May quá…』
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm sau khi ngửi quanh người tôi.
Có phải là do tôi tưởng tượng không, hay là cô ấy đang toát ra nhiều mồ hôi lạnh hơn cả khi luyện kiếm?
Nhìn thấy cô ấy mồ hôi nhễ nhại, tôi bước lại gần, dùng tay áo của mình để lau đi mồ hôi trên trán cô.
Ngay lập tức, cô ấy nắm lấy tay tôi, bàn tay run rẩy.
Sau khi cẩn thận nắm lấy cổ tay tôi, cô ấy kéo tay tôi về phía mũi và tiếp tục ngửi.
Tôi bối rối không hiểu vì sao cô ấy lại hành xử như vậy.
『Tôi bốc mùi à?』
Tôi hỏi vì không hiểu có phải mình đã làm gì để phát ra mùi khó chịu không. Dù có một vài chuyện đã xảy ra trước đó, nhưng tôi đâu có vận động đến mức ra nhiều mồ hôi như vậy.
Namgung Bi-ah nhanh chóng lắc đầu, đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ.
『…Cậu không bốc mùi.』
Không hiểu sao, khi nghe cô ấy nói vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi ngồi yên một lúc lâu, Namgung Bi-ah yếu ớt đứng dậy.
Đến lần thứ một trăm, tôi lại tự hỏi không biết có nên rút tay mình lại không hay cứ để yên cho cô ấy cầm như thế.
Cuối cùng, tôi quyết định để cô ấy nắm lấy tay tôi tùy thích, vì biểu cảm của cô ấy trông vô cùng nghiêm trọng.
[Quả đấy ta thề nếu ngươi chọn rút tay lại, thì ngươi không còn xứng đáng làm đàn ông nữa.]
『Cô đã tập xong chưa?』
『…Rồi.』
『Cô chắc là không muốn tập thêm chứ? Vẫn còn chút thời gian mà.』
『…Vì cậu ở đây.』
Ý cô ấy là cô dừng luyện tập chỉ vì có tôi ở đây sao?
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có thực sự cần phải làm vậy chỉ vì tôi không, nhưng việc cố gắng thấu hiểu Namgung Bi-ah chỉ khiến tôi càng thêm đau đầu, nên tôi quyết định bỏ qua.
Namgung Bi-ah nhặt lại thanh kiếm gỗ, rồi bước nhanh đến chỗ tôi.
『Tay cậu… bị thương?』
『Ừ, chỉ là một vết xước nhỏ thôi.』
Tôi thề là hôm nay ai cũng hỏi tôi câu đấy.
Từ miệng cô ấy phát ra một tiếng thở dài đầy thất vọng.
『…Tôi muốn đấu với cậu một trận.』
『…』
…Tạ ơn trời vì đã cho tôi bị thương lúc này.