Sau khi tắm xong, tôi quay trở lại phòng và lập tức nhìn thấy Yung Pung ngồi trong phòng im lặng với vẻ mặt bình thản, hoàn toàn khác với trước đó.
Dù vẫn có chút căng thẳng hiện lên trên nét mặt, tôi đoán đó là do mệt mỏi sau buổi luyện tập khắc nghiệt mà cậu ấy vừa trải qua.
『Thiếu hiệp Yung Pung.』
Khi tôi gọi tên, gương mặt của Yung Pung lập tức bừng sáng như thể ánh sáng hy vọng vừa chợt lóe lên.
Phải diễn tả điều này thế nào nhỉ, biểu cảm của cậu ấy như đang nói rõ: "Được cứu rồi!"
『Thiếu gia Gu!』
『Tôi đã nói sẽ quay lại nhanh thôi mà. Có mất nhiều thời gian lắm không?』
『Có! Cậu tắm lâu lắm…!』
『…Hả?』
Tôi chỉ hỏi cho có, nhưng Yung Pung lại trả lời thành thật đến mức tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự mất nhiều thời gian đến vậy không. Tôi cũng đã cố nhanh hết mức rồi cơ mà.
Khi tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, Wi Seol-Ah cũng nhanh nhẹn chạy tới bên tôi, nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt, như thể sự hiện diện của tôi mang lại niềm vui cho em ấy.
『Vậy, chúng ta sẽ ăn ở đâu?』
『Hả?』
Gương mặt Yung Pung thoáng hiện vẻ ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của tôi.
Sao cậu lại tỏ ra ngạc nhiên thế?
Tôi là người ngoài, không được phép sử dụng phòng ăn dành riêng cho các võ giả của môn phái, còn Yung Pung thì không thể tự ý rời khỏi môn phái nếu không được sự cho phép từ các trưởng lão.
Chắc cậu ấy đã có chỗ ăn rồi chứ, vì chính cậu ấy là người mời tôi đi ăn cơ mà.
『Thiếu hiệp... Cậu không nghĩ đến chuyện đó sao?』
『…Hehe.』
Hehe là sao hả cái thằng đại ngốc này...
Tôi phải kiềm chế để không gập người cậu ta ra làm đôi ngay tại chỗ, vì tình huống này khiến bất kỳ ai cũng phải phát cáu.
Có lẽ chúng tôi sẽ ăn ở đây vậy.
Nhưng trước khi quyết định, tôi muốn xác nhận một điều với Yung Pung.
『Tôi nghe nói các đệ tử thường ăn chung với nhau. Vậy cậu có thể thoát khỏi quy định đó sao?』
Nghe câu hỏi của tôi, nụ cười của Yung Pung bỗng trở nên gượng gạo.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, nét mặt cậu ta lại thoáng hiện vẻ khó xử.
『Không sao. Tôi không nghĩ họ sẽ bận tâm đâu.』
『…Vậy thì ăn ở chỗ tôi đi.』
『Chúng ta sẽ ăn gì?』
『Thức ăn đã được chuẩn bị chưa?』
Gần đến giờ trưa rồi, nhưng tôi không chắc liệu các thị nữ đã chuẩn bị xong bữa ăn hay chưa.
Khi tôi còn đang băn khoăn, Wi Seol-Ah bỗng giơ tay lên đầy hứng khởi.
『Em có thể nấu!』
『…Hongwa đâu rồi?』
Tôi phớt lờ lời đề nghị của em ấy, khiến khuôn mặt Wi Seol-Ah xị xuống trông vô cùng tội nghiệp.
Dù có chút áy náy, tôi vẫn không thể để em ấy nấu cho khách được. Wi Seol-Ah vẫn chưa đủ kinh nghiệm để đảm nhận việc đó.
Thế nên tôi gọi một thị nữ đi ngang qua, nhờ họ chuẩn bị bữa ăn cho chúng tôi.
Cô ấy nói rằng đồ ăn sẽ được chuẩn bị nhanh chóng, và có vẻ mọi thứ đã sẵn sàng từ trước mà không cần tôi nhắc họ.
Wi Seol-Ah được các thị nữ dẫn đi để giúp đỡ trong khâu chuẩn bị.
Thấy vậy, Yung Pung thở phào nhẹ nhõm, như thể cậu ta vừa thoát khỏi một tình huống nguy hiểm.
Đó là tiếng thở phào dài nhất mà tôi từng nghe thấy.
『...Phù, cuối cùng cũng thoát nạn.』
『Có chuyện gì vậy?』
『Huh...? A-À, không có gì đâu.』
Nhưng nhìn phản ứng của cậu thì không giống thế đâu…?
Cậu ta trả lời một cách lúng túng, nhưng rõ ràng có điều gì đó mà Yung Pung không muốn nói ra.
Thấy ánh mắt cậu ta lảng tránh, tôi hiểu rằng hành vi kỳ lạ này chắc chắn có liên quan đến điều gì đó mà cậu ta đang giấu giếm.
『Dù sao thì, thức ăn cũng sắp xong rồi, cậu cứ tự nhiên như ở nhà đi.』
『Ah, vâng!』
Ngay lập tức, nụ cười tươi sáng quay trở lại trên khuôn mặt Yung Pung, và cả hai chúng tôi bước vào phòng để dùng bữa.
***
Bữa ăn nhanh chóng được dọn lên bàn.
Hầu hết các món đều làm từ rau củ quả, vốn là nguyên liệu chủ đạo của phái Hoa Sơn, khiến bữa ăn có phần đạm bạc.
Chỉ cần no bụng là được.
Thành thật mà nói, tôi đang thèm chút thịt vì dạo này tôi phải di chuyển và tập luyện khá vất vả.
Nhưng tôi phải kiềm chế lại. Việc nấu thịt trong một môn phái đạo gia dường như không phải là một lựa chọn hợp lý cho lắm.
Ngay lúc đó, lão Shin bất ngờ lên tiếng trong đầu tôi:
[Ngươi muốn ăn thì cứ ăn thôi, ai thèm quan tâm.]
…Lão Shin?
[Đừng tự kiềm chế chỉ vì ngươi đang ở đất của đạo sĩ. Ai bảo ngươi không được ăn thịt ở đây?]
Tôi biết, nhưng tôi cũng có cái gọi là lẽ thường tình mà. Người ta phải nhập gia tùy tục chứ.
[Woah, ta tưởng đó là thứ ngươi thiếu nhất. Sao cái đầu đấy của ngươi không áp dụng được cho những lúc khác thế? Ấy thế mà ngươi vẫn biết lúc nào cần ăn thịt… thật nực cười.]
…
Lão già này thực sự từng là chưởng môn của phái Hoa Sơn sao?
Mỗi lần tôi bắt đầu tin tưởng vào lão, lão lại nói ra những câu khiến tôi không thể tin nổi.
Tôi sẽ không nấu thịt ở đây đâu, đặc biệt là trong một môn phái đạo gia.
Dù có suy nghĩ bao nhiêu lần, chuyện đó vẫn không hề phù hợp chút nào.
Khi các thị nữ đến dọn dẹp bát đĩa, Yung Pung gật đầu đầy mãn nguyện.
『Bữa ăn ngon lắm. Cảm ơn cậu nhiều, Thiếu gia Gu.』
『Tôi mừng vì cậu thích.』
Điều này có vẻ kỳ lạ. Lẽ ra cậu ta phải là người mời tôi ăn, nhưng cuối cùng tôi lại là người chiêu đãi cậu ấy. Nhận ra điều này, Yung Pung trở nên bối rối.
『Lần tới… tôi thề tôi sẽ là người mời cậu.』
『Trước tiên, cậu nên xin phép rời khỏi môn phái đã...』
『…Ừ nhỉ.』
Càng nhìn, tôi càng cảm thấy Yung Pung quá ngây ngô.
Trước đây tôi từng nghĩ cậu ta sẽ là một kiếm khách lạnh lùng, xứng đáng với danh hiệu Long Kiếm.
Nhưng cậu ta lại khác xa những gì tôi tưởng tượng.
Khi tôi đang uống nước và mải suy nghĩ như vậy, Yung Pung bỗng mở lời với vẻ ngập ngừng, như thể có điều gì đó quan trọng muốn thổ lộ.
『Um… Thiếu gia.』
『Sao?』
『Vì chúng ta đã ăn xong rồi, nếu cậu không phiền... liệu cậu có muốn đấu một trận với tôi không?』
『Đấu một trận?』
Đề nghị của cậu ta khiến tôi hơi bất ngờ.
Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ mời tôi tiếp tục luyện tập, nhưng đấu một trận ư?
Tôi tưởng rằng sau khi bị tôi hạ gục trong trận đấu lần trước, cậu ấy đã suy sụp phần nào và không muốn đấu lại với tôi nữa.
Nhưng có vẻ như cậu ấy đã vực dậy được tinh thần. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
Cậu ấy cũng không có vẻ gì là bận tâm quá nhiều về nó, và tôi thấy ánh mắt của cậu kiên định, không hề do dự.
Một trận đấu huh.
Tôi nhìn xuống đôi tay vẫn còn được băng bó cẩn thận.
Nó gần như đã hồi phục hoàn toàn, nên tôi biết sẽ không có vấn đề gì nếu đấu với Yung Pung ngay bây giờ.
Nhưng ngay lúc đó, hình ảnh Namgung Bi-ah hiện lên trong tâm trí tôi.
Sẽ rắc rối lắm nếu Namgung Bi-ah biết tôi tỷ thí với Yung Pung ngay sau khi tay tôi vừa khỏi. Chắc cô ấy sẽ lại giận dỗi vì tôi đã chọn đấu với Yung Pung mà không phải cô ấy, hay gì đó đại loại như vậy.
『Có chuyện gì sao, tại sao cậu lại đột nhiên đề nghị một trận đấu như vậy?』
『Ưm… Cậu biết về giải đấu sắp diễn ra không?』
『Có.』
『Tôi… được chỉ định thi đấu với các sư huynh.』
『Cùng với đệ tử đời thứ hai?』
Điều đó có bình thường không nhỉ? Một đệ tử đời thứ ba lại thi đấu với các đệ tử đời thứ hai.
Hay do Yung Pung là trường hợp đặc biệt?
『Vậy chuyện đó có liên quan gì đến chuyện này?』
『…Bọn tôi bị cấm đấu với nhau trước giải đấu.』
Có luật lệ như vậy à…?
Giờ nghĩ lại, mấy ngày gần đây tôi không thấy các đệ tử đấu tập với nhau.
『Hmm, vậy nên cậu muốn đấu với tôi…?』
Yung Pung lặng lẽ gật đầu.
Thật kỳ lạ khi các đệ tử bị cấm đấu với nhau nhưng lại được phép đấu với người ngoài như tôi.
…Mặc dù người ngoài đến thăm môn phái vào thời điểm này cũng là điều hiếm thấy.
Tôi phần nào hiểu được lý do đằng sau yêu cầu của Yung Pung.
Cậu ta là đệ tử đời thứ ba, nhưng họ không thể cứ thế thả một con mãnh thú vào giữa bầy thỏ được, xét đến năng lực của những đệ tử đời thứ ba khác.
Dù tôi cũng cảm thấy không hợp lý khi cho cậu ấy đấu với các đệ tử đời thứ hai. Đến cả họ cũng chưa chắc là đối thủ của cậu.
『Được rồi... tôi có thể đấu với cậu.』
『Oh…! Vậy thì!』
『Nhưng không phải hôm nay.』
Nghe lời tôi, gương mặt Yung Pung lập tức nhuốm màu thất vọng.
『Lần tới chúng ta sẽ đấu, vì tôi phải xuống phố hôm nay. Nên không thể đấu với cậu được, hiểu chứ.』
Đây không phải là viện cớ, vì tôi thực sự có chuyện cần phải giải quyết ở đó.
Với khuôn mặt đầy thất vọng, Yung Pung chỉ hứa rằng cậu ta sẽ sớm đến thăm tôi sau rồi rời đi.
...Xem ra mình phải đấu với cậu ta vào lần tới rồi.
Phiền phức thật.
***
Sau khi tiễn Yung Pung đi, tôi dẫn Wi Seol-Ah cùng xuống phố dưới chân núi.
Lần này, tôi đi cùng Muyeon và Wi Seol-Ah vì lý do cá nhân, không phải vì nhiệm vụ như lần trước khi tôi được Thiên Thượng Mai Hoa giao phó.
Do giải đấu sắp diễn ra, Phố Huayin nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi, người qua kẻ lại đông đúc, ồn ào như thể tất cả đều bị cuốn vào dòng chảy hối hả ấy.
Cảm giác này gợi tôi nhớ về những con phố thuộc lãnh địa gia tộc Gu vào dịp Lễ Hội Cửu Long.
Không ngờ rằng các môn phái khác cũng có bầu không khí náo nhiệt đến vậy.
Mặc dù không hoàn toàn giống, nhưng sự háo hức và nhộn nhịp này đều có một điểm chung: sự phấn khích khi sắp được chứng kiến các võ giả tỉ thí với nhau.
Tôi nắm tay Wi Seol-Ah, dắt em ấy luồn lách qua những đám đông tấp nập, đôi mắt em ấy ánh lên vẻ long lanh đầy thích thú.
Nhìn mọi người cười đùa vui vẻ trên phố, tiếng nói cười vang khắp nơi, bất chợt lão Shin lên tiếng, giọng trầm ngâm hơn thường ngày.
[Càng nhìn, ta càng nhận ra thế giới này đã thay đổi nhiều đến thế nào.]
Lời nói đầy xúc cảm của lão khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
Dù sao ông cũng từng sống trong một thời đại khác mà.
Lão Shin từng là một nhân vật trọng yếu trong thời đại đầy rẫy chiến tranh và hỗn loạn ngự trị.
Nhưng giờ đây, thời đại đó đã kết thúc, nhờ vào những anh hùng đã hy sinh để bảo vệ hòa bình thế giới.
Có lẽ vào thời của lão, chẳng có con phố nào vui tươi và náo nhiệt như thế này.
[Tốt đấy.]
Ông có vẻ vui nhỉ?
[Tất nhiên. Đây là thế giới mà bọn ta đã bảo vệ bằng cả mạng sống… sao ta không thể không vui cơ chứ.]
Tôi có thể hiểu cảm xúc của lão Shin.
Bởi vì tôi đã trải qua điều hoàn toàn ngược lại.
Chúng tôi tiếp tục đi dọc con đường một lúc, tìm kiếm tòa nhà mà tôi muốn đến, và rồi dừng lại.
Cuối cùng, tôi đã tìm thấy nó.
『Chúng ta đến đây làm gì vậy?』
Wi Seol-Ah hỏi, tay cầm một xiên gà nướng.
À mà, Muyeon đã trả tiền cho cái đó.
Một tấm biển lớn ghi chữ “Minh” (盟) nổi bật ngay giữa cửa tòa nhà, biểu tượng cho thấy đây là cửa hàng thuộc về Võ Lâm Minh.
Cửa hàng này chuyên buôn bán nguyên liệu từ xác ma vật, chủ yếu là da và xương.
Hôm nay tôi có một số việc cần phải giải quyết tại đây.
『Hoan nghênh quý khách!』
Bước vào bên trong cửa hàng, tôi nhìn thấy vô số loại da và xương đang được trưng bày. Hầu hết đều là từ ma vật cấp xanh lục và xanh lam.
Những thứ cao cấp hơn không bao giờ được bán ra ngoài, mà sẽ được giữ lại cho các thành viên của Võ Lâm Minh sử dụng.
『Ôi, quý ngài đẹp trai đến cửa hàng của chúng tôi có việc gì vậy ạ?』
Quý ngài đẹp trai…?
Gã chủ tiệm này đích thị là một tên chuyên nghiệp.
Hắn thốt ra lời khen ngợi đầy giả dối mà không chớp mắt luôn.
Ngay lập tức, tôi hỏi hắn điều mà tôi cần.
『Ta muốn mua một món hàng, nhưng trước tiên ta có một câu hỏi.』
『Vâng, ngài cứ hỏi. Cửa hàng chúng tôi lớn nhất ở khu vực này! Không có gì mà chúng tôi không có!』
『Oh, vậy các ngươi có ma thạch không?』
『Hả? Ma thạch ư…?』
Người chủ tiệm sững lại khi nghe câu hỏi của tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Khác với xương và da ma vật, ma thạch không được coi trọng lắm vì giá trị sử dụng của chúng không cao.
Một số người chỉ mua chúng như một kiểu trang sức vì vẻ ngoài sáng bóng, nhưng ánh sáng ấy phai tàn rất nhanh chóng, khiến chúng gần như trở thành những viên đá vô dụng.
『Ta cần loại ma thạch vẫn còn sáng, chưa quá một ngày tuổi.』
Vì lý do đó, tôi cần tìm một viên ma thạch chưa bị phai màu.
Vì nếu đã mất màu, có nghĩa là ma thạch đã mất hết Khí.
Nghe yêu cầu của tôi, người chủ tiệm thoáng thất vọng trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười chuyên nghiệp.
Chắc hẳn gã nghĩ tôi là một vị khách túng thiếu không có khả năng chi trả.
『À... Thưa ngài…』
『Các ngươi không có à?』
『Vâng… Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Ma thạch vốn ít được thu thập vì nhu cầu rất thấp, và hiện tại chúng tôi cũng đang thiếu hàng do gần đây ma vật xuất hiện ít hơn hẳn.』
『Ma vật xuất hiện ít hơn?』
『Vâng. Hiện trạng kỳ lạ này đã có từ đầu năm nay. Chúng tôi không thể làm gì về nó được.』
Tôi có thể hiểu việc họ không có ma thạch, nhưng sự thật rằng ma vật xuất hiện ít đi như vậy thực sự khiến tôi bất ngờ.
Mình chưa từng nghe về chuyện này ở Shanxi.
Ma vật xuất hiện ít đi lẽ ra là tin tốt, nhưng tôi không thể tránh khỏi cảm giác bất an khi mọi thứ thay đổi một cách đột ngột như vậy.
『Thế không còn viên ma thạch nào sao?』
『Rất tiếc… Chúng tôi có vài viên, nhưng nếu ngài cần loại còn sáng thì không.』
『Ta hiểu rồi.』
『Thưa ngài, thế còn da và xương thì sao? Gần đây chúng tôi vừa nhận được vài món hàng chất lượng—』
『Không cần đâu.』
Tôi từ chối lời mời chào của gã chủ quán một cách ngắn gọn, quay lưng rời khỏi cửa hàng. Sau lưng, tôi có thể nghe thấy tiếng gã lẩm bẩm đầy khó chịu, nhưng tôi chẳng để tâm.
Tôi cũng không trông đợi sẽ tìm được thứ mình cần dễ dàng đến thế.
Mình có nên tự đi săn một con và lấy từ nó không nhỉ?
Chúng luôn xuất hiện khi mình không cần, nhưng lại biến mất đúng lúc mình cần…
[Tại sao ngươi lại tìm ma thạch?]
Tôi muốn kiểm tra một thứ.
[Kiểm tra gì?]
Hai luồng nội Khí đang hòa trộn bên trong cơ thể tôi, và cả con thú bí ẩn đang kiềm chế chúng.
Con quái vật đấy nổi điên lên mỗi khi tôi sử dụng lượng lớn nội Khí.
Và do cơ thể tôi không chịu đựng được sự xung đột giữa nhiều luồng Khí và có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nên tôi luôn được coi là một quả bom nổ chậm.
Tôi không tin rằng có bất kỳ đại phu nào có thể chữa trị cho tôi, vì kể cả vị Thần Y cũng đã bó tay chịu trận.
Bên cạnh đó, tôi cũng không nghĩ cơ thể hiện tại của tôi có thể chịu được sự va chạm giữa hai luồng Khí khác biệt này.
Chưa kể, tôi không thể toàn tâm toàn lực rèn luyện thể chất chỉ vì nỗi lo sợ chúng có thể phát tác nếu tôi dùng quá nhiều sức.
Vậy nên, tôi phải tìm ra một giải pháp tạm thời.
Có một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi sau khi nói chuyện với Thần Y, mặc dù tôi không chắc nó có hiệu quả hay không.
Ma Khí (魔氣).
Khả năng Ma Hấp Công, thứ đã bám dính lấy tôi ngay cả sau khi hồi quy.
Liệu có phải cái thứ chết dẫm này đang kiềm chế hai luồng Khí trong cơ thể mình?
Điều này nghe có vẻ hợp lý, vì dù hai loại Khí với bản chất hoàn toàn đối lập nhau đang sống chung trong cơ thể tôi, tôi vẫn ổn và không hề hấn gì.
Tôi không thể nghĩ ra kết luận nào khác ngoài sức mạnh mà Thiên Ma đã ban cho tôi.
Hoặc… có lẽ đó là thứ đang hấp thụ và ăn mòn Ma Khí trong người mình.
Ban đầu, tôi tưởng Hỏa Khí của gia tộc Gu là thứ đã liên tục nuốt chửng số Ma Khí mà tôi hấp thụ.
Nhưng tôi chưa từng nghe nói về đặc điểm này trong các võ pháp của gia tộc Gu.
Nếu nó có thật, thì không thể nào tôi không biết đến nó trong kiếp trước.
Điều đó có nghĩa là… cơ thể tôi đang ẩn chứa một bí mật khác.
Tại sao trong cơ thể tôi lại có nhiều thứ hổ lốn thế nhỉ? Cứ như thể tôi là cái hang ổ cho bọn quái vật chung sống vậy.
Liệu đây có phải là cái giá phải trả cho sự hồi quy của tôi?
Hay là do sức mạnh của Thiên Ma không tha cho tôi ngay cả trong kiếp mới?
Đầu óc càng quay cuồng, tôi càng cảm thấy bụng mình đau cồn cào.
『Thiếu gia, thiếu gia!』
Khi tôi còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ tiêu cực, Wi Seol-Ah nắm lấy vạt áo tôi và liên tục gọi tên tôi.
『Hmm?』
『A~!』
Em ấy bất ngờ đưa xiên gà về phía miệng tôi.
Điều đáng ngạc nhiên hơn cả là miếng xiên gà đó vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị cắn miếng nào.
Wi Seol-Ah thực sự muốn chia sẻ cái này với mình sao…?
『Hả?』
『Em cho phép thiếu gia cắn miếng đầu tiên đấy!』
『Sao em không ăn hết đi?』
『Vì thiếu gia lại làm cái vẻ mặt khó coi đó nữa rồi.』
Nghe những lời Wi Seol-Ah nói, tôi lại nhớ đến những gì lão Shin từng bảo, rằng khuôn mặt tôi luôn để lộ ra hết mọi suy nghĩ canh cánh trong lòng.
Trên mặt mình dễ bị phát hiện đến vậy à?
Nếu ngay cả Wi Seol-Ah cũng phải đưa tôi thức ăn, thì có lẽ tôi đã vô tình để lộ ra sự thất vọng nhiều hơn tôi tưởng.
Em ấy đang lo lắng cho tôi à?
Tôi cắn một miếng thật lớn từ xiên gà, chỉ để lại có tí.
Ngay lập tức, một cú sốc giáng lên Wi Seol-Ah khiến biểu cảm của em ấy trở nên vô cùng buồn cười.
『...Em... Em đâu có bảo ngài cắn miếng to như vậy...!』
『Ngonn nhắm~.』
Tôi nói, nhưng miệng đầy thức ăn nên giọng phát ra nghe ngọng nghịu.
Wi Seol-Ah từ từ nhấm nháp phần còn lại của xiên gà, trông em ấy vô cùng tiếc nuối khi chỉ được ăn có chút xíu.
『…Ngon thì ngon… nhưng hết mất rồi.』
Tôi suýt nữa thì bật cười trước dáng vẻ rầu rĩ của Wi Seol-Ah, nhưng cố kìm lại vì nếu cười lúc này, mọi thứ trong miệng tôi sẽ bắn ra tung tóe mất.
Thật lạ lùng, chỉ một việc nhỏ nhặt như vậy thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, như thể mọi cảm xúc phức tạp trong lòng tôi đã được xua tan.
Có lẽ đó là sức mạnh từ sự hồn nhiên của Wi Seol-Ah, hoặc có thể là nhờ sự thay đổi trong chính bản thân tôi từ sau khi hồi quy.
『Em có muốn ăn thêm không?』
『T-Thật ạ?!』
『Ừ, chúng ta đi mua thêm một xiên nữa.』
Nói rồi, tôi dẫn Wi Seol-Ah quay lại quầy hàng bán xiên gà.
Lần này, tôi mua hai xiên.
Một cái là dành cho tôi, vì tôi thấy nó cũng khá ngon.
Tôi hỏi Muyeon có muốn một xiên không, nhưng anh ấy từ chối vì phải cảnh giác với xung quanh.
Vậy là tôi vừa đi dạo phố cùng Wi Seol-Ah, vừa thưởng thức xiên gà ngon lành trong tay mình.
À mà nhân tiện, lần này Muyeon cũng là người trả tiền cho xiên gà.