Childhood Friend of the Zenith

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3341

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1238

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 272

Web Novel - Chương 79: Cáo già hơn người ta tưởng (1)

Vài giây sau khi nhắm chặt mắt.

Gu Ryunghwa cảm thấy có gì đó bất thường. Đã vài giây trôi qua, nhưng cú đánh cô tưởng chắc chắn sẽ trúng lại không đến. Sự im lặng và không khí xung quanh khiến cô càng thêm lo lắng, nên cô từ từ hé mở mắt ra…

Cô nghĩ điều đầu tiên mình sẽ thấy là mũi kiếm gỗ đang chĩa thẳng vào mặt,

Nhưng thay vào đó, trước mắt cô lại là bóng lưng của một ai khác.

Tấm lưng ấy không rộng lớn, nhưng kỳ lạ thay, nó khơi dậy một hình ảnh xa xăm vùi sâu trong ký ức của cô.

–Phừng—!

Cùng với âm thanh quen thuộc, cô cảm nhận được một sức nóng bùng lên…

Thanh kiếm gỗ vung xuống phía cô đã bị chặn lại bởi bàn tay của người kia.

Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hơi nóng bao trùm không gian đột nhiên tan biến.

Và rồi, một giọng nói trầm vang lên từ người đứng trước mặt cô...

『Cô đang làm gì thế?』

Giọng điệu trách móc ấy khiến người phụ nữ đang đấu với Gu Ryunghwa ngay lập tức quay mặt, không dám đối diện với người vừa xuất hiện.

Cuối cùng, Gu Ryunghwa cũng nhận ra ai vừa cứu mình.

Đôi mắt sắc lạnh, gương mặt đầy vẻ khó chịu, như thể cả thế giới này đang làm anh ta chán ghét…

Không ai khác, chính là anh trai của cô, Gu Yangcheon.

***

Hú hồn, suýt nữa thì gãy tay.

Tay tôi vẫn còn tê rần sau cú chặn đòn vừa rồi.

Tôi đã can thiệp vì sợ rằng nếu không làm vậy, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế.

Namgung Bi-ah đã truyền Khí vào thanh kiếm, tuy không nhiều nhưng vẫn đủ mạnh để gây nguy hiểm.

Nếu tôi không kịp truyền Khí vào tay, chắc giờ bàn tay tôi đã nát bấy rồi.

『Cô đang làm gì thế?』

Namgung Bi-ah cúi mặt, tránh ánh mắt của tôi khi nghe câu hỏi đó.

Có lẽ cô ấy cũng nhận ra mình đã đi quá xa?

『Tại sao cô lại phải dùng kiếm với một đối thủ như em ấy?』

Namgung Bi-ah vẫn im lặng, không trả lời.

Dường như giữa hai người họ đã có một cuộc trao đổi nào đó trước khi tôi đến, nhưng vì đứng quá xa nên tôi không nghe rõ.

Cuối cùng, với vẻ mặt có chút hờn dỗi, Namgung Bi-ah ngập ngừng lên tiếng.

『…Xấu xí.』

『Gì cơ?』

『Không đúng…』

Cô ấy đang nói cái gì vậy?

Chẳng lẽ Gu Ryunghwa gọi Namgung Bi-ah là xấu xí sao?

…Mắt của em ấy tệ đến mức thế à?

Gu Ryunghwa dù sao cũng là một trong những người có vẻ ngoài xinh đẹp hơn trong dòng họ Gu chúng tôi.

Thêm nữa, em ấy còn không có đôi mắt sắc lạnh đáng sợ như hầu hết thành viên trong gia tộc, điều này càng khiến em ấy duyên dáng hơn.

Nhưng nếu phải so với Namgung Bi-ah, thì thú thật, em ấy vẫn còn thua xa.

Tôi quay sang hỏi Gu Ryunghwa.

『Em vừa gọi cô ấy xấu xí à?』

『…Anh đang nói cái quái gì vậy?』

『Đúng nhỉ? Anh cũng không biết mình đang nói cái quái gì nữa.』

Có vẻ như đang có sự hiểu lầm nào đó ở đây.

Gu Ryunghwa ngơ ngác nhìn tôi, biểu cảm pha lẫn chút bối rối và khó hiểu.

『Sao vậy?』

『…Mối quan hệ của anh với cô ta là gì?』

『Cô ta?』

Ánh mắt của em ấy đang hướng về phía Namgung Bi-ah.

…Chẳng lẽ mình chưa từng kể cho em ấy biết?

Đúng rồi, mình chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.

『Ưm… Cô ấy là…』

『Hôn thê.』

Lại một lần nữa, Namgung Bi-ah lạnh lùng chen ngang lời tôi.

Gu Ryunghwa gần như đứng chết lặng, mặt em ấy tái đi sau khi nghe thấy từ đó thoát ra từ miệng cô ấy.

Em ấy liên tục nhìn từ tôi sang Namgung Bi-ah, khuôn mặt dần cau lại, đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn sự nghi ngờ.

Cứ như thể trong đầu em ấy đang vang lên câu hỏi: ‘…Nhưng làm sao có thể?’

Hoặc có lẽ, em ấy đang tự hỏi: ‘Một người như anh lại có thể kết hôn với cô ấy…? Thật sao?’

Dù em ấy đang nghĩ gì, tôi cũng không thể dễ dàng giải thích hoàn cảnh phức tạp giữa chúng tôi trong một sớm một chiều được.

『…Anh đi cùng vị hôn thê của mình đến tận đây sao?』

『Không phải… bọn anh chỉ tình cờ gặp nhau trên đường thôi.』

Đúng là chúng tôi đã gặp nhau trên đường đến Hoa Sơn, nhưng chắc chắn Gu Ryunghwa sẽ không tin đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

…Nhưng sự thật đúng là như vậy mà. Hãy tin câu chuyện của anh đi.

Gu Ryunghwa đăm chiêu một lúc, nhìn Namgung Bi-ah chằm chằm, như thể em ấy vừa nhớ ra điều gì đó.

Namgung Bi-ah cũng đáp lại ánh mắt đó bằng vẻ mặt vô cảm quen thuộc của cô.

Gu Ryunghwa từ từ đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, rồi bước chầm chậm về phía Namgung Bi-ah.

Tôi tưởng em ấy sẽ nổi giận, có lẽ là hét toáng lên sau những gì vừa xảy ra, nên định ngăn lại…

Nhưng ngạc nhiên thay, Gu Ryunghwa chỉ cúi đầu trước Namgung Bi-ah, thể hiện sự kính trọng.

『Cảm ơn vì đã chỉ dạy.』

Dù Namgung Bi-ah chính là người đã khiến em ấy rơi vào tình cảnh thảm hại này, Gu Ryunghwa vẫn giữ lễ phép.

Namgung Bi-ah nhìn em ấy một lúc, rồi bất ngờ vươn tay phủi nhẹ những cọng cỏ bám trên vai Gu Ryunghwa.

Gu Ryunghwa thoáng giật mình trước cử chỉ đó, nhưng vẫn tiếp tục nói, giọng nhỏ nhẹ.

『…Em cũng… xin lỗi vì đã nói những lời thô lỗ.』

Nhưng tại sao em ấy lại nhìn tôi khi nói câu đó?

Sau khi Gu Ryunghwa xin lỗi, Namgung Bi-ah cũng đáp lại, giọng nhẹ nhàng.

『…Xin lỗi…』

Hả…?

Tại sao họ lại đột nhiên xin lỗi nhau?

Tôi chỉ đứng đó, ngây người vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong khi Gu Ryunghwa bất ngờ quay người và chạy đi.

『Em đi đâu đấy?』

『Mặc kệ em. Lo chuyện của anh đi!』

Em ấy hét lại với tôi, không biết bực tức chuyện gì. Trước khi biến mất vào rừng, Gu Ryunghwa cúi đầu chào Namgung Bi-ah một lần nữa.

Dù tôi đã cứu em ấy, nhưng thái độ em ấy vẫn…

『Em ấy bị làm sao vậy…?』

Tôi thật sự không hiểu nổi.

Sau khi Gu Ryunghwa rời đi, Namgung Bi-ah tiến lại gần tôi, trông có vẻ ngại ngùng.

Cô ấy nhẹ nhàng mở lời, tỏ ra hối lỗi.

『…Tôi không định đánh em ấy…』

Tôi bật cười trước lời giải thích đó.

『Tôi biết mà.』

Lượng nội Khí mà cô ấy truyền vào thanh kiếm rất nhỏ, cú đánh cũng không đủ mạnh để gây thương tích. Cô ấy chỉ định dọa Gu Ryunghwa mà thôi.

Dẫu vậy, tôi vẫn phải can thiệp, lo rằng Gu Ryunghwa sẽ bị thương. Một phần lỗi cũng thuộc về tôi.

Thấy Namgung Bi-ah vẫn đứng đó, có chút lúng túng, tôi hỏi:

『Cô đã làm gì với em ấy vậy?』

『…Chỉ tỷ thí thôi.』

『…Phải rồi, đúng kiểu của cô nhỉ.』

Cô ấy dường như bị ám ảnh với những cuộc đấu kiếm.

Chẳng lẽ cô ấy cũng bị ma ám giống tôi sao? Một suy nghĩ ngớ ngẩn bất chợt lướt qua đầu tôi.

Namgung Bi-ah bỗng ngập ngừng hỏi:

『Um…』

『Hm?』

『Người quen…?』

Tôi dừng lại một lúc, bối rối trước câu hỏi của cô ấy.

Ngay sau đó, tôi quay sang nhìn theo hướng Namgung Bi-ah đang nhìn – nơi mà Gu Ryunghwa vừa biến mất.

Ồ, mình chưa kể với Namgung Bi-ah về em gái mình à?

Tôi thản nhiên trả lời, không nghĩ ngợi gì nhiều:

『Con bé là em gái tôi.』

『…Hả?』

Chắc cô ấy không biết thật…

Vậy là cô ấy làm mọi chuyện mà không hề hay biết Gu Ryunghwa là em gái tôi sao?

Cũng phải thôi, vì chúng tôi không giống nhau mấy.

Tuy nhiên, biểu cảm của Namgung Bi-ah sau khi nghe câu trả lời của tôi… trở nên rất kỳ lạ.

Tôi chưa từng thấy cô ấy làm vẻ mặt như vậy, trong cả hai kiếp sống của mình.

『…Sao vậy?』

Và nó khiến tôi buộc phải hỏi có chuyện gì không...

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như vậy.

Làm sao để diễn tả nhỉ? Trông cô ấy đang rất tuyệt vọng… hoặc có thể là cô ấy bị sốc? Cô ấy làm như thể trời vừa sập vậy.

Có quá nhiều cung bậc cảm xúc đang đan xen trên gương mặt cô ấy.

Nhưng chắc chắn, tất cả đều là những cảm xúc tiêu cực.

『…H…』

『H?』

Cô ấy bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tôi không nghe rõ vì giọng cô ấy quá nhỏ.

Vì vậy, tôi tiến lại gần hơn để ghé sát tai vào.

『H… Hỏng…』

『Hả?』

『Hỏng bét rồi…』

Ba từ ấy cứ vang lên, lặp đi lặp lại giữa khu rừng tĩnh mịch.

Tôi không rõ cô ấy đã làm hỏng chuyện gì, nhưng phản ứng của cô ấy khiến tôi không khỏi lo lắng,

Dù vậy, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều về nó, vì tôi đã quá quen với những hành vi kỳ lạ của Namgung Bi-ah rồi.

***

Ngày hôm sau nhanh chóng đến.

May thay, họ đã sắp xếp cho tôi một căn phòng khác, và nhờ vậy, tôi đã có một giấc ngủ ngon sau một thời gian dài.

Namgung Bi-ah không đề cập gì về chuyện hôm qua, nhưng tôi có thể dễ dàng nhận ra sự thất vọng trên gương mặt Wi Seol-Ah.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy.

Tôi có hơi áy náy, nhưng vì tôi đã nhờ Hongwa từ trước, nên Wi Seol-Ah được Hongwa dẫn đi ngủ ở phòng khác.

Nhờ vậy mà tôi có một đêm ngủ sâu, không bị quấy rầy bởi bất kỳ chuyện gì.

Dù rằng lão Shin cứ lẩm bẩm về những chuyện chẳng đâu vào đâu, nhưng vì tôi đã quá mệt nên cuối cùng cũng ngủ thiếp đi trong khi lão vẫn lải nhải như kẻ điên.

Với giấc ngủ sâu ấy, tôi nghĩ hôm nay mình sẽ có một cơ thể ở trạng thái tốt nhất để tập luyện cùng Yung Pung.

Vì thế, tôi theo cậu ta ra sân tập.

Nhưng tôi đã lầm. Quá sai lầm.

Tôi thề rằng chương trình huấn luyện của môn phái này không khác gì một hình thức tra tấn trá hình.

Mức độ này là ở khổ dâm luôn rồi.

Khi về đến phòng, chân tôi không ngừng run rẩy. Ngay khi bước vào phòng, tôi ngã gục xuống sàn, toàn thân rã rời.

Thông thường, tôi không đổ mồ hôi hay cảm thấy lạnh vì bản chất của Hỏa Khí trong người mình,

Nhưng giờ thì mồ hôi chảy ròng ròng không ngừng...

Thế mà bọn họ lại tập luyện điên cuồng như này mỗi ngày sao?

Đúng là một môn phái toàn những kẻ quái dị và biến thái.

[…Ngươi vừa nói cái gì cơ?!]

Lão Shin lại bắt đầu chửi bới, nhưng tôi mặc kệ.

Tôi đã quá quen với những tiếng quát tháo của lão rồi, chẳng còn gì phải bận tâm nữa.

Trong khi tôi nằm dài trên sàn, người đầm đìa mồ hôi, một ly nước được ai đó đặt xuống bên cạnh tôi.

Bàn tay nhỏ bé đó là của Wi Seol-Ah. Như một thói quen, em ấy vẫn luôn xuất hiện và mang nước cho tôi mỗi khi tôi mệt mỏi nhất.

『Thiếu gia, ngài có ổn không...?』

『Không... không ổn chút nào.』

Tôi đang nằm như một xác chết trên sàn, cảm giác như toàn bộ năng lượng đã bị vắt kiệt. Không đời nào tôi ổn cả.

Tôi hỏi Wi Seol-Ah về Namgung Bi-ah, vì sáng nay tôi không thấy cô ấy đâu.

『Chị ấy vừa ra ngoài lúc nãy ạ!』

Đó là câu trả lời của Wi Seol-Ah.

Cô ấy lại đi luyện kiếm ở đâu đó à?

Tôi cầm lấy ly nước bằng đôi tay vẫn còn run rẩy và uống một hơi dài.

Nước mát lạnh trôi qua cổ họng, mang đến cảm giác dễ chịu hơn hẳn. Cơn khát nước khiến tôi cảm thấy nước uống lần này ngọt hơn bình thường.

Trong khi tôi uống nước, Wi Seol-Ah nhẹ nhàng dùng khăn lau mồ hôi trên trán tôi.

Dù biết chuyện này là vô nghĩa vì tôi sắp đi tắm ngay, nhưng tôi vẫn cảm kích vì sự chu đáo của em ấy.

『Cảm ơn em.』

『Ngài có cần thêm nước không ạ?』

『Không, ta uống đủ rồi.』

Tôi cố gắng chống tay lên sàn, đẩy người ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn còn đau nhức sau buổi tập luyện khắc nghiệt.

Thấy vậy, Wi Seol-Ah lặng lẽ đến gần, dựa vai vào tôi.

『Sao thế…?』

『Ngài có thể tựa vào em!』

『Tựa vào em á?』

『Mhm!』

Chẳng lẽ trông mình mệt mỏi đến mức không thể tự ngồi vững sao...?

Khiến em ấy phải đề nghị tôi tựa vào vai như vậy...

Dù tôi hay trêu chọc Wi Seol-Ah rằng em ấy tròn trĩnh, nhưng thật ra dáng người của em ấy khá mảnh mai.

Vóc dáng mỏng manh, tưởng chừng như chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay em ấy đi,

Nhưng kỳ lạ thay, Wi Seol-Ah vẫn vững vàng khi gánh vác những công việc nhà nặng nhọc, như thể không gì có thể làm khó được em ấy. Một sức mạnh đáng kinh ngạc ẩn chứa trong thân hình nhỏ bé…

Chắc đó cũng là một phần tính cách mạnh mẽ tiềm ẩn của Wi Seol-Ah, nên tôi không nghĩ ngợi nhiều về nó lắm.

Tôi tựa nhẹ vào vai Wi Seol-Ah, nhưng em ấy chẳng hề lung lay chút nào.

Em ấy có một cơ thể thú vị thật…

[Sướng không?]

Lời nói bất ngờ của lão Shin vang lên trong đầu tôi, suýt chút nữa khiến tôi bật cười.

Sướng không á?

Tôi đảo mắt sang bên nhìn Wi Seol-Ah sau câu hỏi của lão.

Em ấy đang nhìn về phía hồ nước trong khuôn viên, ánh mắt dõi theo những con cá bơi lội. Đó là vẻ mặt của một cô gái đang tìm thấy niềm vui nhỏ nhoi trong những điều đơn giản nhất.

Em ấy có thích cá không?

Hay… em ấy đang nghĩ đến chuyện ăn chúng?

Tôi bất giác cảm thấy bứt rứt với suy nghĩ vẩn vơ ấy, nhất là khi nghĩ đến đủ mọi loại thịt động vật mà em ấy thường nhắc tới.

Nhưng mình cũng không nghĩ em ấy thực sự muốn ăn chúng đâu...

...Chắc thế.

Tôi cứ nhìn Wi Seol-Ah chằm chằm trong khi tựa vào vai em ấy, và đột nhiên em ấy quay đầu lại nhìn tôi.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Wi Seol-Ah nở một nụ cười rạng rỡ...

Nụ cười ấy khiến tôi choáng váng, như thể tất cả mọi thứ trong đầu tôi bỗng trở nên trống rỗng.

Chỉ vì khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, tôi mới cảm nhận được sự tinh khôi từ nụ cười ấy rõ ràng đến thế.

...Khuôn mặt của em ấy đúng là một vũ khí hủy diệt hàng loạt.

Có lẽ tôi nên che mặt em ấy lại ngay từ bây giờ, để tránh hậu họa về sau?

Với vẻ đẹp tiềm ẩn ngay cả khi em ấy mặc bộ trang phục đơn giản của thị nữ, tôi có thể tưởng tượng ra rằng khi lớn lên, Wi Seol-Ah sẽ trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc đến nhường nào... Điều đó khiến tôi muốn đeo cho em ấy mạng che mặt từ giờ luôn, đỡ phải đợi vài năm nữa.

Dù rằng tôi biết... tôi không thể mãi mãi ở bên cạnh em ấy.

Tôi bắt đầu tự hỏi,

Họ—Kiếm Tôn và cha tôi—liệu đang nghĩ gì để mà–…

『Thiếu gia.』

『Hmm?』

Tôi đáp lại tiếng gọi của Wi Seol-Ah, nhưng em ấy chẳng nói gì thêm.

Wi Seol-Ah chỉ im lặng nhìn tôi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ từ hồ nước.

Tôi nhìn lại, cảm giác như mình đang chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm ấy.

Tại sao em lại chỉ nhìn anh mà không nói gì?

Tôi định lên tiếng, thì đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng nói vang lên từ xa,

『Thiếu gia Gu—!』

Yung Pung bất ngờ xuất hiện với nụ cười tươi rói trên gương mặt…

Cảnh tượng này khiến tôi có cảm giác như chuyện này đã từng xảy ra trước đây rồi…

Hay chỉ là tôi tưởng tượng thôi?

Tôi đứng thẳng dậy sau khi thấy Yung Pung ghé thăm phòng tôi.

Thấy tôi đứng lên, Yung Pung vội vã né tránh ánh mắt của tôi, trông lúng túng không biết phải làm gì.

『Cậu đến đây có việc gì?』

『Ừm... T-Tôi... xin lỗi… vì đã làm phiền cậu.』

『...Hả? Không sao, cậu có làm phiền tôi đâu.』

[Lúc nãy ngươi còn nín thở chờ đợi nó cơ mà… tên dối trá.]

Yung Pung vẫn tỏ ra rất căng thẳng dù đang nói chuyện với tôi.

Tôi nghĩ rằng đó là vì tôi, nhưng rồi tôi nhận ra cậu ta đang nhìn gì đó khác.

Tôi nghĩ cậu ta đang nhìn về phía Wi Seol-Ah?

Có gì đó lạ lùng trong ánh mắt cậu ta khi nhìn em ấy. Sau khi tự hỏi như vậy, tôi quay lại nhìn Wi Seol-Ah, nhưng em ấy vẫn đang mỉm cười nhẹ nhàng như mọi khi.

『Thiếu hiệp Yung Pung…?』

『Ừm… A-À, chúng ta vừa mới tập xong nên tôi đến đây để mời cậu đi ăn… hahaha…』

Tôi nghiêng đầu thắc mắc sau khi nghe lời của Yung Pung.

Tại sao cậu ta lại đến tận đây mời tôi thay vì những đệ tử đời thứ ba khác?

Chẳng phải họ thường ăn chung với nhau sao?

Có vẻ như lại có điều gì đó xảy ra giữa họ mà tôi chưa biết.

Nhưng dù sao, tôi cũng đang định đi ăn, nên gật đầu đồng ý.

『Được thôi. Vậy cậu cứ ngồi đây đợi đi, tôi phải đi tắm một lát.』

Tôi đã đổ mồ hôi quá nhiều, cần phải đi tắm trước đã.

『Huh…?』

『Cậu cứ ngồi đây, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.』

『Kh-Không sao đâu. Tôi sẽ ngồi ngoài đợi. Hoặc… tôi leo lên cây cũng được. V-Vậy nên đừng lo cho tôi… v-và tắm nhanh lên nhé.』

『Nói gì cụ thể thế...? Cậu mới là người đến đây mà, không cần phải ngại như vậy.』

Tôi lắc đầu, cảm thấy khó hiểu vì thái độ kỳ lạ của Yung Pung.

『Thôi, cậu cứ ở đây đi, tôi sẽ trở lại ngay.』

『Khoan đã—!』

Hình như tôi nghe thấy tiếng gọi của Yung Pung từ phía sau lưng, nhưng tôi mặc kệ và nhanh chóng tiến về phía phòng tắm. Tôi đang đói lắm rồi, tắm xong nhanh còn đi ăn.

Hôm nay tên Yung Pung lại ăn phải gì kỳ lạ rồi.

Không lẽ cậu ta đã luyện tập nhiều quá đến mức phát điên?

Đó có vẻ là lý do hợp lý nhất cho thái độ kỳ lạ vừa rồi của cậu ta.

Trong lúc tôi đang đi về phía phòng tắm, lão Shin lại đột nhiên lên tiếng trong đầu tôi.

[Ngươi... ngươi không nhìn thấy biểu hiện của con bé khi nãy à?]

『Biểu hiện?』

[Ngươi đang giả vờ hay không biết thật thế? Ngươi không hiểu nổi cảm xúc của người khác nữa sao?]

Ông tự dưng lại nói linh tinh gì nữa vậy?

Tôi thấy Wi Seol-Ah vẫn tươi cười bình thường như mọi khi thôi mà.

Vậy lão Shin thấy được cái gì mà tôi không thấy?

[...Hay là con bé đang cố tình che giấu nhỉ? Nhìn thì như một con cún ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại cáo già hơn ta tưởng...]

Lão già này lại bắt đầu lảm nhảm linh tinh nữa rồi…

Tôi bỏ ngoài tai lời ông ta, nghĩ rằng đó lại chỉ là một trong những lời nhận xét kỳ quặc chẳng đáng để tâm.

Vì dù sao đi nữa, Wi Seol-Ah không hề có vẻ gì giống một con cáo cả, chỉ là một cô bé thuần khiết mà thôi.