Tôi chậm rãi kể cho Thiên Thượng Mai Hoa nghe về hoàn cảnh của mình, tuy nhiên, tôi không thể tiết lộ tất cả mọi thứ.
Thay vào đó, tôi quyết định chỉ thành thật nói ra những điều cần thiết và bỏ qua những chi tiết không quan trọng.
『...Lúc rời khỏi gia tộc, cháu đã nắm giữ trong tay bảo vật lần đầu tiên…』
Tôi không đề cập đến Ma Hấp Công, chỉ nói rằng một đêm nọ, sau thời gian dài khổ luyện, khi đang say giấc, tôi đã cảm nhận được luồng sức mạnh mới chảy trong cơ thể.
Thực ra, câu chuyện cũng chỉ đơn giản có vậy thôi.
Bởi đó chính là những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó.
Tôi cũng đã do dự, không biết có nên kể về lão Shin hay không, nhưng cuối cùng, tôi quyết định giữ kín chuyện đó.
Đó là bởi… tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu xin phép lão Shin trước khi tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến ông ấy.
Không mất quá nhiều thời gian để tôi giải thích toàn bộ câu chuyện của mình cho Thiên Thượng Mai Hoa.
Khi tôi dứt lời, ông ấy chỉ lặng lẽ vuốt nhẹ chòm râu bạc.
Liệu ông ấy có tin tôi không? Ngay cả bản thân tôi còn thấy những gì mình kể khó tin.
Đúng như tôi dự đoán, Thiên Thượng Mai Hoa nhíu mày, giọng trầm ngâm vang lên:
『Những điều cậu nói nghe không được thuận tai cho lắm...』
–Tách tách...
Thiên Thượng Mai Hoa rót thêm trà; Âm thanh nước trà rót vào chén vang lên rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.
『Chuyện cậu hấp thụ được luồng Khí đó, trong khi đáng lẽ người ngoài phái không thể nào sở hữu nó… lại còn giữ được nó trong cơ thể… Thật khó tin.』
『Dạ, cháu hiểu điều đó.』
Một loại Khí hoàn toàn khác biệt.
Bản chất của nó hoàn toàn đối lập với nội Khí trong người tôi.
Không chỉ riêng Cửu Diễm Hỏa Luân Công, mà bất kỳ loại Hỏa Diệm Thuật nào cũng đối nghịch với Khí bắt nguồn từ Đạo gia.
Một loại Khí đại diện cho sự bình an, tĩnh lặng, trong khi loại kia tượng trưng cho sự hủy diệt, bạo lực.
Ngay từ đầu, việc tôi có thể đạt đến tứ cảnh của Hỏa Diệm Thuật dù có sự xung đột giữa hai luồng Khí đối nghịch như vậy đã là điều bất khả thi.
Nhưng điều kỳ lạ hơn là tôi vẫn bình an vô sự, không bị rơi vào cảnh tẩu hỏa nhập ma.
Tôi không rõ liệu Ma Hấp Công có đóng vai trò gì trong chuyện này hay không.
Nhưng tôi cũng không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác.
Nếu không phải vì khả năng kỳ lạ này – thứ đã bám lấy tôi ngay cả sau khi tôi hồi quy – thì tôi chẳng thể tìm được yếu tố nào khác.
『...Hmm.』
Thiên Thượng Mai Hoa vẫn nhìn tôi với vẻ đăm chiêu.
『Ta cảm nhận được một sức mạnh lớn bên trong cậu, thứ mà chỉ một số ít đệ tử của ta mới có thể đạt được.』
Sức mạnh hoa mai...
Tôi thậm chí còn không cảm nhận được nó khi lão Shin cố tình giấu kín nó sâu trong cơ thể tôi.
Tuy nhiên, Thiên Thượng Mai Hoa lại có thể dễ dàng phát hiện ra nó ngay.
Dù đây không phải điều tôi mong muốn, nhưng vì nó vẫn xảy ra với tôi, nên đây là một vấn đề lớn mà tôi buộc phải đối mặt, không có đường lui.
Nhìn từ một góc độ khác, nếu có một người của phái Hoa Sơn sở hữu sức mạnh của Cửu Diễm Hỏa Luân Công, thậm chí còn ở cấp độ cao nữa...
Thì đó sẽ là một vấn đề lớn đến mức Gia chủ phải tự ra tay giải quyết.
『Ta không nghĩ cậu nói dối, nhưng với tư cách là Chưởng môn, ta vẫn cần phải kiểm tra cho chắc chắn, dù khả năng là rất nhỏ.』
『Vâng...』
『Cũng may là bảo vật không gặp vấn đề gì...』
Không gặp vấn đề gì?
Ông ấy đã kiểm tra nó khi nào, sau khi vứt nó đi một cách bừa bãi như thế?
Hơn nữa, ông ấy còn muốn kiểm tra cơ thể của tôi á?
Ông định làm điều đó bằng cách nào?
Tôi tin chắc ông ấy sẽ không làm gì gây hại tới tôi.
Bởi lẽ, tôi đã trải qua không ít khó khăn để mang trả lại bảo vật cho họ, dù ông ấy chính là người đã làm mất nó trong một trận cược rượu.
Ngoài ra, Hoa Sơn là một trong những phái Chính Đạo, nên tôi tin rằng họ sẽ không làm điều gì tàn ác với tôi đâu.
Tôi tin vào lòng tốt của những người nơi đây.
Sau một hồi suy nghĩ, Thiên Thượng Mai Hoa đột nhiên vỗ tay, gương mặt bừng sáng như vừa tìm ra giải pháp.
『Được rồi, vậy thì làm thế này đi.』
『Huh?』
Thiên Thượng Mai Hoa uống cạn chén trà rồi đứng phắt dậy.
『Thưa ngài...?』
『Ta nghe nói cậu đến Hoa Sơn lần này là vì người thân, đúng không?』
『Vâng... Đúng vậy.』
Sao tự dưng ông ấy lại nhắc đến em gái tôi?
Thiên Thượng Mai Hoa gật đầu khi nghe tôi trả lời.
『Vậy thì đúng lúc lắm, đi theo ta.』
Ông ấy bất ngờ yêu cầu tôi theo sau mà không giải thích thêm điều gì.
Tôi chỉ biết nhìn ông đầy thắc mắc.
『Chúng ta đi đâu vậy?』
Thiên Thượng Mai Hoa chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ trên môi.
『Cậu đến Hoa Sơn rồi, chẳng phải nên đi gặp em gái của mình trước sao?』
『...Hả?』
Tôi sững người trong giây lát trước lời nói của ông ấy.
...Gặp em ấy, ngay bây giờ á?
***
Tiếng cối xay nước vang lên, lan khắp khu rừng nhỏ.
Tiếng chim hót lảnh lót vọng từ tứ phía, ánh nắng xuyên qua tán lá, rải những vệt sáng xuống mặt đất.
Giữa khung cảnh thiên nhiên bình yên ấy, một căn nhà tranh nhỏ hiện ra ở cuối con đường.
Đây là một nơi nằm khá xa Huayin. Căn nhà này vốn được dựng nên bởi Chưởng môn đời thứ 10 của phái Hoa Sơn sau khi ông nghỉ hưu, nay lại được dùng làm chốn ẩn dật.
『Hỏng hết cả rồi...』
Giọng nói của một ông lão với mái tóc bạc trắng vang lên trong căn nhà nhỏ.
Giọng nói khàn khàn của ông tuy khó nghe, nhưng không ai dám tỏ ra vô lễ, bởi cái tên của ông lão ấy mang theo một trọng lượng quá lớn.
Thần Y (神醫).
Đó là danh hiệu thiên hạ đặt cho ông.
Ông không thể hồi sinh người chết, nhưng ông được trời ban phước lành với khả năng cứu sống bất kỳ ai còn hơi thở.
Người lang bạt khắp nơi, không bao giờ ở lại một chỗ quá lâu, khiến việc gặp ông trở thành điều vô cùng hiếm hoi.
Vậy mà giờ đây, vị Thần Y ấy lại đang có mặt trong căn nhà tranh nhỏ bé này.
『Cơ thể cô và cả luồng Khí đều đã bị đảo lộn hết rồi. Sao cô vẫn còn sống được tới tận bây giờ thế? Chịu đau trong khi cơ thể đang dần mục rữa như vậy…』
『Cũng… không đau lắm đâu...』
Người phụ nữ đáp lời, ánh mắt hướng về phía đệ tử của mình.
Nhưng lời nói ấy chỉ khiến ông lão cau mày.
『Cô vẫn còn cứng đầu như vậy dù tình trạng đã đến mức này? Rồi đứa nhỏ ấy cũng phải biết sự thật thôi.』
『...Thưa Thần Y...』
『Đừng có gọi ta như vậy.』
Người đệ tử đang ngồi cạnh sư phụ giật mình khi nghe lời khiển trách của ông.
Cô liếc đôi mắt ngấn lệ nhìn sư phụ mình, chất giọng đầy đau xót.
『Sư phụ...』
–Tch!
Vị Thần Y khẽ tặc lưỡi.
Ông đã kiểm tra bệnh nhân suốt một lúc lâu, nên giờ trán đã lấm tấm mồ hôi.
Thấy vậy, cậu thiếu niên ngồi bên cạnh Thần Y lặng lẽ đi lấy một chiếc khăn, từ từ lau mồ hôi trên trán ông.
Bàn tay khô héo của người phụ nữ yếu ớt được Thần Y nhẹ nhàng đặt xuống sau khi kiểm tra mạch. Tuy nhiên, vẻ mặt ông không hề có chút dấu hiệu tích cực nào.
Cơ thể của người phụ nữ này đang chết dần chết mòn.
Nhìn từ bên ngoài, bà trông chỉ như một bà lão bình thường, nhưng nếu xét đến tuổi tác của bà, ngay cả vẻ ngoài đó cũng già hơn hẳn bình thường.
Một căn bệnh bình thường không thể nào khiến bà trở nên như thế này, nhất là với cảnh giới võ thuật mà bà đã đạt đến trong thời kỳ đỉnh cao của mình.
Mai Hoa Kiếm Hậu (梅華劍后).
Nữ hiệp đã tung hoành khắp Trung Nguyên với kiếm thuật, lấy Hoa Sơn làm đầu tàu, giờ đây lại suy sụp đến thế.
Theo quan sát của Thần Y, lý do bà vẫn còn chút sức lực, hít thở được, có lẽ là nhờ nội Khí đã tích lũy bấy lâu nay.
Nhưng khi luồng Khí ấy cạn kiệt…
Nội Khí, thứ duy nhất đang duy trì sự sống của bà, cũng đang dần bị bào mòn.
Và vấn đề lớn nhất chính là...
『...Ta chưa từng thấy căn bệnh nào như thế này.』
Nghe lời nói từ miệng Thần Y, không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Vì những lời đó lại tới từ người được mệnh danh là thầy thuốc vĩ đại nhất thiên hạ không ai có thể sánh bằng, và chính người đó cũng không tìm ra được câu trả lời.
『Kiếm Hậu.』
『Vâng…』
『Cô đã bị như thế này bao lâu rồi?』
Mai Hoa Kiếm Hậu liếc nhìn đệ tử của mình rồi thều thào đáp.
『Khoảng... bốn năm rồi.』
『Chuyện gì đã xảy ra?』
『...Đó là...』
Mai Hoa Kiếm Hậu đột nhiên siết chặt đôi bàn tay run rẩy.
Bà không thể nói tiếp, hơn nữa, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng đang run rẩy của bà.
『Sư phụ!』
Người đệ tử vội vã đỡ lấy sư phụ mình.
Cậu thiếu niên bên cạnh Thần Y cũng ngay lập tức đưa khăn cho bà, giống như cậu đã làm trước đó với Thần Y.
『…Cảm ơn.』
-Gật.
Cậu bé khẽ gật đầu đáp lại.
Thần Y vuốt râu, quan sát Mai Hoa Kiếm Hậu đang dùng khăn lau đi vệt máu trên mặt.
『Cấm chế à…』
Một căn bệnh kỳ lạ, thêm vào đó, có vẻ như nó còn bị trói buộc bởi cấm chế.
Loại cấm chế này không cho phép người bệnh nói ra sự thật mà không làm tổn thương cơ quan nội tạng bên trong. Đây là lần đầu tiên ông thấy một trường hợp như vậy.
Nếu thực sự có cấm chế, lẽ ra ta phải phát hiện ra nó trong lúc khám.
Thông thường, khi cấm chế được thi triển lên một người, cơ thể họ sẽ để lại một dấu vết nào đó.
Vì các cấm chế thường mang theo một khí tức rõ rệt khi in dấu ấn lên cơ thể người bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, Thần Y không hề tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào trên cơ thể của Mai Hoa Kiếm Hậu.
Điều duy nhất ông có thể cảm nhận được là cơ thể của bà đang từ từ mục nát.
Ông cảm giác như hơn 80 năm kiến thức của mình giờ đây trở nên vô dụng, như đổ sông đổ biển.
Khó chịu thật…
Sự khó chịu mà những điều chưa biết đem lại.
Và nỗi lo sợ khi nghĩ đến việc mình không thể cứu được mạng người vì những điều chưa biết đó.
Ban đầu, ông trở thành thầy thuốc chính là vì không thể chịu đựng nổi sự mất mát.
Dohwa, cái tên khốn kiếp đó…
Nếu không phải vì lời triệu tập của Thiên Tôn, ông đã chẳng đến Anhui,
Và ông chắc chắn cũng sẽ không đáp lại lời khẩn cầu của Thiên Thượng Mai Hoa, nếu không phải tình cờ đang ở Anhui.
…Mấy tên võ giả này lúc nào cũng thích tự ý làm mọi chuyện theo cách riêng của chúng.
『Thưa Thần Y…』
『Ta đã bảo đừng gọi ta như vậy.』
『Tôi xin lỗi... Thưa tiền bối.』
『Ừ.』
『Ngài có thể cho tôi biết tôi còn bao nhiêu thời gian không?』
Thần Y thở dài chán nản trước câu hỏi của Mai Hoa Kiếm Hậu.
Ông biết câu trả lời hơn ai hết.
Nhưng ông ghét phải nói ra những điều này.
『Tệ nhất là hai tháng, và nếu may mắn… cô có thể sống được đến mùa đông.』
Nhưng có lẽ cô sẽ không trụ được tới năm sau.
Vế sau đó là điều ông không thể thốt ra, chỉ biết nuốt ngược lại cổ họng mình.
Vì ông đã thấy cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh sư phụ mình rơi lệ không ngừng.
Ông ghét điều này.
Ông ghét phải nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng ông bất lực, ông không thể làm gì khác.
Cuộc sống vẫn luôn đầy rẫy những đau đớn thể xác, và điều đó khiến ta thấy phát ốm.
Dù học bao nhiêu, dù có bao nhiêu kiến thức, trên đời này vẫn luôn tồn tại những người mà ông không thể cứu chữa.
Đó chính là lý do tại sao ông ghét bị gọi là “Thần Y”.
Cậu bé ngồi bên cạnh khẽ kéo vạt áo ông.
Thần Y cố giấu đi những cảm xúc tiêu cực đang cuộn trào trong lòng và nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
『Vì đây là yêu cầu của Dohwa, và chúng ta cũng đã quen biết nhau từ lâu, nên ta sẽ dốc hết sức.』
『Nhưng đừng hy vọng quá nhiều.』
Mai Hoa Kiếm Hậu chỉ lặng lẽ gật đầu trước lời cảnh cáo của ông.
Thấy vậy, Thần Y quay sang lũ trẻ trong phòng, đưa tay lên vuốt mặt đầy mệt mỏi.
『Ông già này và bệnh nhân có chuyện người lớn cần bàn, trẻ con ra ngoài chơi đi. Cả cháu nữa.』
Cậu bé gật đầu nghe lời ông, liền đứng dậy rời đi.
Tuy nhiên, đệ tử của Mai Hoa Kiếm Hậu vẫn không chịu rời đi, ôm chặt lấy sư phụ của mình.
『C-Cháu muốn ở lại với sư phụ—』
『Ryunghwa.』
Giọng Mai Hoa Kiếm Hậu đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Đệ tử của bà khẽ giật mình.
Cô bé quay sang nhìn sư phụ, đôi mắt ngân ngấn nước, nhưng ánh mắt của bà vẫn không thay đổi.
『Ra ngoài đi.』
『...Vâng ạ.』
Cậu bé đã rời khỏi căn nhà trước, và cô bé đành lặng lẽ bước theo trong bầu không khí u sầu.
***
Ra khỏi căn nhà tranh, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, khiến Ryunghwa khẽ rùng mình. Không khí mùa hè mà lại mang theo cái lạnh lạ thường.
Gu Ryunghwa dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi trước khi nhẹ nhàng đóng cánh cửa.
Cô không muốn khóc.
Nhưng sự mất mát dường như quá lớn, đặc biệt là khi người đó là người mà cô trân quý nhất. Cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
...Sư phụ.
Cô định dùng tay áo để lau nốt những giọt nước mắt trực trào ra.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay nhỏ nhắn, cầm theo một chiếc khăn khô, xuất hiện trước mặt cô.
Đó là cậu bé đã ngồi cạnh vị Thần Y trong căn nhà.
Cô nghe nói cậu là cháu trai của ông ấy...
Hành động bất ngờ của cậu bé khiến Ryunghwa nổi da gà.
Dù cậu bé trạc tuổi cô, nhưng trong mắt cô, cậu vẫn là con trai.
Và Gu Ryunghwa rất ghét con trai. Đến mức kinh tởm họ.
Cô ghét tất cả những người khác giới, kể cả khi họ chỉ là một đứa trẻ.
Nhất là những đứa con trai tầm tuổi cô, cô càng không thể chịu nổi.
Cô muốn hất tay cậu ra, nhưng vì cậu ta là cháu của người đang chữa trị cho sư phụ mình…
Cô không thể hành xử tùy tiện.
Gu Ryunghwa cố nén lại cảm giác ghê tởm trong lòng, cố gắng từ chối cậu bé một cách lịch sự nhất có thể.
『Tôi không cần—』
Nhưng trước khi cô kịp nói hết câu, cậu bé đã hiểu ý và lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh căn nhà tranh, không nói thêm gì.
Cô thở dài một hơi...
...Sư phụ.
Cô cảm thấy một nỗi nhớ dâng trào dành cho người sư phụ đang nằm trong căn nhà sau lưng.
Nghĩ đến việc sư phụ có thể sẽ không sống nổi qua năm nay, nước mắt cô lại bắt đầu tuôn rơi.
Phải làm sao đây… Mình phải làm gì đây…?
Thần Y, người được mệnh danh là thầy thuốc giỏi nhất thế gian, cũng không thể tìm ra cách cứu chữa.
Nếu ngay cả ông ấy còn không có hy vọng, thì liệu còn điều gì có thể cứu sư phụ cô?
Là một đệ tử, cô càng cảm thấy bất lực hơn khi không thể làm được gì để giúp đỡ người mà cô yêu quý nhất.
『Con đang khóc sao?』
Một giọng nói bất ngờ vang lên, khiến Gu Ryunghwa giật mình ngẩng đầu lên.
『Ryunghwa, sao con lại ngồi ngoài này?』
Đứng trước mặt cô là Chưởng môn phái Hoa Sơn, Thiên Thượng Mai Hoa.
Cô vội vã lau đi những giọt nước mắt và cúi đầu chào.
『K-Kính chào Chưởng môn.』
Khi cô vẫn còn cúi đầu, cô dừng lại khi nhận ra có ai đó đang đứng bên cạnh Thiên Thượng Mai Hoa.
Một khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt sắc bén, mái tóc đen và bộ y phục đỏ đặc trưng của gia tộc Gu hiện ra trước mắt cô.
Đó là một cậu thiếu niên, người thừa kế chính thống của gia tộc Gu, không giống như cô, chỉ là một người con lai không được coi trọng.
Cậu cũng chính là người mà Gu Ryunghwa căm ghét nhất trên đời.
Ngay lập tức, trong cô trào dâng cơn giận dữ chỉ vì sự hiện diện của hắn.
Tại sao hắn lại ở đây?
Tại sao tên khốn này lại có mặt ở đây, khi đáng lẽ ra hắn phải đang gây đủ chuyện rắc rối ở gia tộc…?
Gu Ryunghwa không thể kiểm soát được cơn giận đang bùng cháy trong lòng khi kẻ mà cô ghét cay ghét đắng lại hiện diện ngay tại nơi cô coi là thiên đường của mình.
『Tại sao ngươi lại–』
『Ngươi.』
Gu Yangcheon ngắt lời cô.
Rồi hắn đột nhiên tiến lại gần cô hơn.
Gu Ryunghwa bắt đầu thở gấp khi hắn đến gần.
Hắn định làm gì?
Cô đã khác với trước đây.
Cô tin rằng giờ đây mình có thể dễ dàng đánh bại tên anh trai vô dụng khốn kiếp này – kẻ chỉ biết ăn chơi mà không bao giờ nỗ lực vì bất kỳ điều gì.
Cô không mang theo thanh kiếm gỗ bên mình, nhưng cô vẫn tin rằng mình có thể hạ gục hắn mà không cần đến nó.
Cô tự tin rằng mình đủ mạnh để chống lại bất kỳ chiêu trò nào của hắn.
Gu Ryunghwa chuẩn bị sẵn tinh thần sau khi suy nghĩ như vậy.
Nhưng, Gu Yangcheon chỉ lặng lẽ bước ngang qua cô, chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
『Hả…?』
Cô quay đầu lại, ngạc nhiên trước hành động của hắn,
Rồi cô thấy Gu Yangcheon đang đứng trước mặt cậu bé – cháu trai của Thần Y.
『...?』
Cậu bé ngước mắt lên nhìn Gu Yangcheon.
『Tại sao ngươi lại ở đây?』
Đôi mắt Gu Ryunghwa mở to kinh ngạc.
Một luồng sát khí đáng sợ...
Cô có thể cảm nhận được khí tức dày đặc của cái chết tỏa ra từ cơ thể Gu Yangcheon khi hắn cất lời với cậu bé.