–Soạt.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Dưới mỗi bước chân của tôi, lớp cỏ mềm mịn nơi mặt đất bị ép nát. Tôi bắt đầu tập trung toàn bộ sức mạnh vào phần dưới cơ thể—từ lòng bàn chân, qua mắt cá, lên đến bắp chân, đùi, và cuối cùng là phần hông. Từng bộ phận đều được tôi huy động một cách cẩn thận và chặt chẽ.
Dù là người sử dụng kiếm, quyền hay thậm chí là cung thủ, việc tập trung sức mạnh vào phần thân dưới luôn là yếu tố cốt lõi của võ thuật. Đây chính là nền tảng của một võ giả.
Khi đã cảm thấy hài lòng với việc chuẩn bị cho thân dưới, tôi chậm rãi tập trung nội Khí của mình...
-Phừng-!
Từ mặt đất, ngọn lửa bắt đầu bùng lên, cuộn theo cơ thể tôi. Nhưng khi chúng bắt đầu có dấu hiệu vượt quá tầm kiểm soát, tôi phải gồng mình, mạnh mẽ trấn áp bản chất hoang dại của chúng.
Sức mạnh quá lớn đôi khi cũng chỉ là gánh nặng, không cần thiết.
Tôi cẩn trọng thi triển Hỏa Diệm Thuật, ngọn lửa bắt nguồn từ bên trong cơ thể, truyền ra ngoài, để chúng xoay tròn xung quanh và tạo nên một vòng tròn lửa rực cháy cuốn lấy thân mình.
[Chưa đủ.]
Lời nhắc nhở của lão Shin vang lên trong đầu tôi.
Nghe theo lời ông, tôi tiếp tục đẩy mạnh dòng chảy nội Khí, khiến vòng lửa quanh cơ thể xoay nhanh hơn.
-Vù vù-!
Tôi cảm nhận được Khí của mình đang bị tiêu hao với tốc độ chóng mặt, nhưng đồng thời, ngọn lửa xung quanh tôi cũng trở nên nóng bỏng hơn.
[Vẫn chưa đủ.]
Mặc dù ngọn lửa đã trở nên dữ dội hơn, tôi vẫn phải cố gắng kiềm chế, điều chỉnh độ nóng để không phá hủy không gian xung quanh. Bài tập này giúp tôi rèn luyện khả năng kiểm soát ngọn lửa—không chỉ dừng lại ở việc điều chỉnh cường độ mà còn biết khi nào cần dập tắt chúng – trong một trận đấu thực sự.
Sau một thời gian, tôi cảm nhận được dòng Khí bên trong mình chạm đến một điểm nào đó—gần vị trí của trái tim.
『…Nhanh đến vậy sao?』
Tôi không khỏi ngạc nhiên trước tiến độ này.
Các môn võ công mang tính hủy diệt thường đi đôi với sức mạnh rất lớn, nhưng cũng vì thế mà nó có những hạn chế nhất định. Một trong số đó là việc đạt đến ngưỡng của cảnh giới tiếp theo vô cùng khó khăn. Nếu không nhờ việc hấp thụ sức mạnh từ bảo vật của phái Hoa Sơn, chắc hẳn tôi sẽ không thể chạm tới tứ cảnh của Hỏa Diệm Thuật.
Thế nhưng, dòng Khí của tôi chưa gì đã chạm đến trái tim.
[Đừng vội.]
Lời nhắc nhở của lão Shin lại vang lên, và tôi gật đầu khi biết rằng mình cần lắng nghe ông.
Tôi đã đạt đến cảnh giới mà nhiều người phải mất cả đời để có được, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng mở toang cánh cửa này. Tôi cần phải kiên nhẫn với chuyện này.
Tôi nghe thấy tiếng cười khẩy từ lão Shin, ông cũng ngạc nhiên không kém khi chứng kiến tiến độ của tôi.
[…Quả thật, với nội Khí đã chạm tới trái tim sớm như vậy... Ngươi đúng là một con quái vật, đến mức khiến ta nổi da gà.]
“Quái vật” ư? Trong mắt lão Shin, thành tựu này có thể được gán cho tài năng của tôi, nhưng chỉ mình tôi hiểu rằng, tất cả điều này là nhờ vào những kinh nghiệm từ kiếp trước.
Để đạt tới Thượng Cảnh, một võ giả cần phải mở rộng trái tim mình, cho phép Khí chảy qua đó và đồng thời cảm nhận được nó. Nhưng nếu thiếu đi lượng Khí đủ lớn, họ sẽ không thể mở đường cho dòng Khí lưu chuyển tới trái tim. Nếu họ vẫn may mắn mở được đường tới tim nhưng không cảm nhận được Khí, đồng nghĩa với việc tim sẽ phải chịu áp lực từ lượng Khí vượt quá mức cho phép, khi đó quá trình này sẽ chỉ dẫn đến một kết cục thảm khốc—cơ thể họ sẽ nổ tung vì không chịu nổi phản lực.
Chỉ khi hội tụ đầy đủ cả Khí lẫn tinh thần và tâm pháp, người võ giả mới có thể thực sự chạm tay tới cảnh giới này.
『Phù...』
Sức mạnh của vòng lửa quanh tôi dần dần tiếp cận đến cấp độ tôi từng dùng trong trận đấu với Yung Pung đêm qua—khởi điểm của tứ cảnh. Lúc này, việc kiểm soát sức mạnh của ngọn lửa đã trở nên khó khăn, gần như không thể giữ chúng lại mà không gây ra tổn hại xung quanh nữa.
Khi tôi tự hỏi mình còn phải duy trì trạng thái này bao lâu nữa...
[…Dừng lại.]
Lão Shin ra lệnh, và tôi lập tức thu hồi toàn bộ Khí về lại cơ thể. Mặc dù dòng chảy của Khí đã dừng lại, hơi nóng vẫn còn tồn tại, bốc lên như những đợt hơi nước từ cơ thể tôi.
『Thế nào rồi?』
[Đây là giới hạn của ngươi hiện tại.]
Hmm, đến mức này thôi sao?
Muốn biết chuyện tôi đang làm là gì không?
Tôi đang thử nghiệm xem mình có thể vận được tối đa bao nhiêu lượng Khí, vì lão Shin đã cảnh báo rằng có thứ gì đó bên trong cơ thể tôi luôn gây náo loạn mỗi khi tôi sử dụng quá nhiều Khí.
Từ những gì tôi thấy, tôi chỉ có thể khai thác Khí tới mức tập trung vào hai cánh tay, và bất kỳ chỗ nào hơn thế nữa đều vượt quá khả năng hiện tại của tôi.
『Hừm...』
Dù có nghĩ nhiều đến đâu, tôi cũng không tìm ra được giải pháp cho vấn đề này. Liệu tôi có thể tìm ra câu trả lời khi đến phái Hoa Sơn không? Tôi không thực sự chắc chắn.
Nhưng có vẻ như tôi không có nhiều lựa chọn khác, phải không? Vậy thì, chỉ còn cách đến đó và tự mình tìm hiểu thôi.
[Ngươi lo xa quá rồi, cứ đến đó rồi hẵng tính tiếp.]
Lão Shin nói đúng.
Tôi biết rằng việc lo nghĩ quá nhiều không giải quyết được vấn đề gì, nhưng cái thói quen đó (overthinking) của tôi đã ăn sâu vào trong máu rồi; chỉ vì mọi rắc rối mà tôi hay gặp phải mỗi lần đi ra ngoài.
Tôi phủi bụi bám trên quần áo và định tập vài động tác nhẹ nhàng để duy trì cảm giác cơ thể. Nhưng ngay lúc đó, tôi cảm nhận thấy có ai đó đang tiến lại gần từ phía sau.
Khi quay lại, tôi nhận ra đó là một gương mặt quen thuộc.
『Thiếu gia, đêm qua ngài ngủ có ngon không?』
Đó là Yung Pung, với nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt.
[Woah...]
Lão Shin buột miệng thốt lên, và phản ứng của tôi cũng không khác gì ông.
Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ gặp khó khăn khi cố gắng vượt qua cảm giác thất bại từ đêm qua…
Nhưng giờ đây, Yung Pung lại xuất hiện trước mặt tôi tươi cười, chào tôi rất thoải mái như thể chẳng có hiềm khích gì xảy ra.
Chưa gì cậu ta đã vượt qua nó rồi? Hay cậu ấy vốn không bận tâm về điều đó ngay từ đầu?
[Ngươi nghĩ sao?]
Câu hỏi của lão Shin vang lên, dù biết rõ câu trả lời, tôi vẫn không khỏi nheo mắt đầy khó chịu.
Cả tôi và lão đều hiểu rõ. Yung Pung đã dành cả đêm để suy nghĩ và lấy lại quyết tâm cho chính mình.
Bây giờ, dường như cậu ấy đã tĩnh tâm trở lại, với nét mặt bình thản và luồng Khí tỏa ra cũng ổn định hơn nhiều so với trước.
Đây chính là lý do tôi ghét những thiên tài...
Tôi ghét tất cả bọn họ, không chừa một ai.
Yung Pung cung kính cúi đầu, không nhận ra suy nghĩ trong đầu tôi.
『Thiếu hiệp Yung Pung...?』
『Cảm ơn ngài.』
『Sao tự dưng cậu lại cảm ơn tôi?』
Yung Pung chỉ nở một nụ cười hơi ngượng nghịu.
『Tôi biết ngài có ý tốt và chỉ muốn dạy cho tôi một bài học, dù tôi vẫn chưa rõ mình đã làm gì để xứng đáng nhận được sự ưu ái như vậy.』
[Woah! Woah!]
Ông có thể im lặng giùm tôi được không?
Điều này lại khiến tôi càng thêm khó chịu, khi biểu cảm của tôi dần trở nên chua chát.
『…Thiếu gia?』
Yung Pung nhận thấy sự thay đổi trong sắc mặt của tôi và gọi tôi, nhưng tôi vẫn không cảm thấy khá khẩm hơn.
Thật lòng mà nói, đúng là tôi đã giúp cậu ta, nhưng tôi không ngờ rằng cậu ấy lại có thể biến chuyển nhanh chóng như vậy chỉ sau một đêm.
Thêm nữa, tôi không hề mong đợi Yung Pung sẽ dễ dàng cúi đầu trước một người nhỏ tuổi hơn như tôi. Và điều khiến tôi càng thấy khó xử hơn chính là cảm giác biết ơn chân thành tới từ cậu ta.
Tất nhiên, không có gì đảm bảo rằng chỉ nhờ sự giác ngộ này mà Yung Pung sẽ vượt qua được bức tường trong tương lai. Nhưng cơ hội để cậu ấy tiến xa hơn giờ đây đã lớn hơn rất nhiều.
Tôi chắc chắn về điều đó.
Và cũng vì thế, nó khiến cho bụng tôi cồn cào.
Lòng tôi không khỏi bức bối.
Tôi, người đã phải làm việc cật lực từng ngày từng đêm… sau khi chết đi sống lại…
Giờ đây phải chứng kiến một người chỉ nhờ bị đánh bại mà có được sự giác ngộ chỉ sau một đêm? Có đúng một đêm?? Không thể tin nổi, cái thế giới bất công này...
[Nhóc con.]
...Cái gì?
[Bên trong ngươi trống trải quá, tốt nhất là nên dừng lại đi...]
…
Tch.
Tôi cố gắng đè nén cảm xúc của mình, rồi nhẹ nhàng nói với Yung Pung.
『Tôi không có ý đó... Nhưng cậu vẫn rút ra được điều gì đó thì tốt rồi.』
Yung Pung mỉm cười trước lời nói của tôi.
Nếu Namgung Cheonjun tỏa ra một khí tức âm u khiến tôi nổi da gà, thì sự hiện diện của Yung Pung lại giống như một làn gió mát lành.
Cậu ta vừa có tài năng, vừa có diện mạo, lại thêm cả tính cách dễ mến...
...Đúng vậy, chắc chắn mình không ưa cái tên này.
[...Wow.]
Lão Shin khẽ thì thầm, không thể tin nổi sự cay cú của tôi.
『…Tôi từng ngạo mạn và hổ thẹn cho rằng mình là thiên tài số một, nhưng sau trận đấu với ngài, tôi đã nhận ra rằng thế giới còn rộng lớn hơn rất nhiều.』
Yung Pung nói không sai. Gu Huibi được xem là thiên tài vĩ đại nhất của thời đại này, nhưng do khoảng cách tuổi tác, cũng dễ hiểu vì sao Yung Pung lại có suy nghĩ mình là người giỏi nhất.
『Chắc chắn ngài đã nỗ lực hơn tôi rất nhiều, đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi.』
Vì một lý do nào đó, cậu ta đi đến một kết luận rất kỳ quặc. Nhưng tôi cũng không thể phản bác lại.
Làm sao mình có thể nói rằng tất cả chuyện này là nhờ có cơ hội sống lại sau khi đã trải qua một kiếp khác…?
Vậy nên tôi để mặc cho cậu ấy suy diễn và thích nghĩ như nào thì nghĩ.
『Cảm ơn suông thôi thì cũng không đủ để báo đáp ân tình này… Nếu ngài có yêu cầu gì, xin cứ nói, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để đáp ứng.』
『Yêu cầu?』
Một chuyện tôi có thể yêu cầu từ thiên tài vĩ đại nhất phái Hoa Sơn – Kiếm Long à…
Một chuyện thoáng hiện lên trong tâm trí tôi khi nghe lời đề nghị của Yung Lung.
Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu ta, nên đây là thời điểm thích hợp.
『Ồ, nếu cậu đã nói vậy, vậy thì...』 Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào cậu ấy. 『Tôi có một chuyện muốn hỏi.』
『Oh…? Vâng, ngài có thể hỏi tôi bất cứ điều gì, ngoại trừ bí kíp võ công của môn phái...』
『Không, không phải chuyện đó đâu...』
Bí kíp võ công cái con khỉ… Mình sẽ dùng cái thứ vô dụng đó vào đâu cơ chứ?
[Vô dụnggggg!? Cái thằng nhóc chết tiệt này...! Kiếm pháp của Hoa Sơn là–!]
Lão Shin thét lên giận dữ trong đầu tôi, nhưng tôi chỉ bỏ qua.
『Thiếu hiệp Yung Pung, tôi muốn hỏi…』
『Vâng!』
『…Chưởng môn phái hiện tại của các cậu thuộc đời thứ mấy rồi?』
『...Hả?』
[...Hả?]
『Tôi muốn biết về chuyện đó...』
Tôi nhớ rằng lão Shin từng đề cập đến điều này và yêu cầu tôi tìm hiểu.
Tôi suýt quên béng vụ đấy vì cũng không có cơ hội đi hỏi, nhưng giờ chính là thời cơ…
『Vâng…?』
Yung Pung trông như vừa trải qua một cú sốc, đôi mắt cậu dường như mất đi hồn vía và thứ gì đó vừa tan vỡ trong lòng cậu.
Cậu ấy hỏi lại, để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
『...Đó là... yêu cầu của ngài?』
『Phải, chỉ vậy thôi.』
『...Oh.』
Gương mặt Yung Pung trở nên thất thần như thể linh hồn của cậu ấy đã rời khỏi thể xác.
Cậu ta bị làm sao vậy?
Yêu cầu này dễ lắm mà?
Có phải tôi đã hỏi chuyện gì cấm kỵ không?
Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao một yêu cầu đơn giản như vậy lại khiến cậu ấy trông bối rối đến thế.
Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng lão Shin mới đáp lại câu hỏi của tôi.
[Đừng nói chuyện với ta nữa, ngươi khiến ta bẽ mặt quá.]
…Huh, tại sao?
Cuối cùng, Yung Pung cũng trả lời câu hỏi của tôi, dù với một vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Chưởng môn hiện tại thuộc đời thứ 16.
Và Yung Pung cũng nói thêm rằng cậu ấy sẽ không tính đây là một yêu cầu, và tôi có thể đưa ra bất kỳ điều gì khác sau này.
Tôi nhanh chóng đồng ý, vì đó cũng là chuyện có lợi cho mình.
***
Nếu phải chỉ ra điều gì làm phiền tôi nhất sau trận đấu với Yung Pung, thì chắc chắn đó là những ánh mắt tò mò đến từ các đệ tử phái Hoa Sơn.
Yung Pung có thể chưa phải là Kiếm Long hoàn thiện vì vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm dưới danh nghĩa võ giả, nhưng hiện tại, cậu ấy vẫn là một kiếm sĩ Hoa Mai xuất sắc.
Tuy nhiên, một người như vậy lại thất bại ê chề trong trận đấu tay đôi với tôi…
Một chàng trai trẻ với tiềm năng phát triển rộng lớn.
Tôi đã lường trước được điều này, nhưng những ánh mắt tò mò và hoài nghi hướng về tôi lại nhiều hơn tôi tưởng.
『Yung Pung bị hạ gục? Bởi cậu nhóc đó sao?』
『Tôi đến giờ vẫn không thể tin nổi. Cậu ta thua tan tác luôn.』
『Nghe nói cậu ấy đã bẻ gãy tay của Yung Pung.』
『Tôi còn nghe là cả chân cũng bị gãy nữa.』
『Nhưng tôi thấy Yung Pung vẫn đi lại bình thường mà…?』
『Vậy chắc không phải rồi.』
『…Cậu có xem trận đấu không đấy?』
Những tin đồn kỳ lạ bắt đầu lan truyền, nhưng tôi tin rằng chúng sẽ sớm lắng xuống thôi. Suy cho cùng, đó chỉ là một trận đấu giao hữu nhỏ, không có gì đáng kể cả.
...Ít ra là tôi nghĩ như vậy.
Sau bữa trưa, chúng tôi sẽ tiếp tục hành trình về phía Shaanxi.
Nhờ lịch trình khá thoải mái, tôi đã có thêm chút thời gian để kiểm tra và thử nghiệm vài thứ, nên cũng không đến nỗi tệ.
Từ xa, tôi thấy các thị nữ của gia tộc Gu đang chuẩn bị bữa ăn.
Vì đây là một chuyến đi dài, họ không chuẩn bị thứ gì quá cầu kỳ. Chỉ cần đủ để lấp đầy cái bụng là được.
『...Hửm?』
Khi tôi tiến lại gần chỗ ăn, tôi cảm nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Tôi thấy Namgung Bi-ah đã hòa mình vào nhóm chúng tôi một cách rất tự nhiên và ngồi xuống cùng mọi người.
Wi Seol-Ah thì đang ngồi bên cạnh cô ấy, gặm nhấm đồ ăn một cách chậm rãi.
Tôi hiểu rằng có những lúc em ấy ăn trước tôi, điều đó không thành vấn đề.
Nhưng đấy không phải là chuyện tôi muốn nói tới.
Chuyện mà tôi bận tâm hơn cả, khiến tôi kinh ngạc nhất chính là… Wi Seol-Ah đang “gặm nhấm” đồ ăn một cách “chậm rãi”!
...Em ấy bị bệnh à?
Có phải em ấy dính một căn bệnh siêu nghiêm trọng hay gì đó không?
Namgung Bi-ah cũng nhìn Wi Seol-Ah với ánh mắt đầy bối rối, như thể cô đã nhận ra điều gì đó không ổn.
Có vẻ như cô rất lo lắng cho em ấy, nhưng lại không biết phải nói gì, nên đành tiếp tục ăn trong âm thầm.
Khi đôi đũa của Namgung Bi-ah vừa chuẩn bị gắp một món ăn nào đó,
Wi Seol-Ah bất ngờ chộp lấy nó trước…
Ủa… Vậy rốt cục em ấy có bị bệnh hay không thế?
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra Wi Seol-Ah không bị bệnh gì, nhưng điều đó vẫn không giải thích được hành động kỳ lạ của em ấy.
Bất cứ khi nào Namgung Bi-ah định lấy món gì để ăn, Wi Seol-Ah lại nhanh chóng cướp lấy.
Chuyện này lặp đi lặp lại một lúc lâu, đến mức trên đầu Namgung Bi-ah hiện rõ một dấu chấm hỏi to tướng. Cô ấy không còn nghĩ rằng đây là trùng hợp nữa.
『...??』
Cô ấy nghiêng đầu, không hiểu Wi Seol-Ah đang cố làm gì.
Namgung Bi-ah ngồi im lặng một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi đột nhiên gật đầu. Ngay sau đó, cô bất ngờ gắp lấy miếng thức ăn trước mặt với tốc độ chớp nhoáng, nhanh hơn cả Wi Seol-Ah có thể phản ứng.
Lần này Wi Seol-Ah đã quá chậm, biểu cảm của em ấy ngỡ ngàng như vừa gặp phải một cú sốc lớn vì không thể giành lấy miếng ăn.
Nhưng thay vì tự mình ăn, Namgung Bi-ah lại bất ngờ đưa miếng thức ăn đó đến trước miệng Wi Seol-Ah.
『Em muốn ăn à...?』
Uh, tôi không nghĩ là em ấy hành xử như thế này vì em ấy muốn ăn đâu…?
Namgung Bi-ah dường như không nghĩ gì nhiều về hành động kỳ quặc của Wi Seol-Ah.
Nhìn thấy thế, Wi Seol-Ah bắt đầu rơm rớm nước mắt.
『C-Chị Bi-ah là đồ ngốc! Đồ ngốc!!』
Wi Seol-Ah hét lên rồi quay người bỏ chạy.
Nhưng em ấy chưa kịp chạy xa thì đã bị Hongwa túm lại và kéo đi giặt đồ.
...Hả?
Tôi cảm giác như mình vừa xem xong một vở hài kịch vậy.
Namgung Bi-ah vẫn giữ đũa trên tay, nhìn theo bóng lưng của Wi Seol-Ah đang bị Hongwa lôi đi. Sau đó, cô quay lại nhìn tôi, như thể muốn hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
『...Đừng có nhìn tôi như vậy, làm sao tôi biết được chứ.』
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi lý do cho hành động kỳ lạ của Wi Seol-Ah.
Oh, hay là do... tuổi dậy thì?
[Lạy trời, sao ta lại dính với cái tên đại ngốc này cơ chứ...]
Tôi nghe thấy tiếng thở dài ngao ngán của lão Shin như mọi khi, nhưng tôi đã quá quen rồi, nên chẳng buồn bận tâm nữa.
Lúc sau, trên đường tới Shaanxi,
Wi Seol-Ah, không hiểu vì lý do gì, cứ bám dính lấy tôi hơn thường lệ.
Dù có hơi phiền, nhưng tôi vẫn im lặng để em ấy làm vậy… vì linh cảm mách bảo tôi rằng, nếu bây giờ tôi đẩy em ấy ra, em ấy sẽ nổi giận vô cùng.