Một tháng.
Đó là khoảng thời gian đã trôi qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi Gia tộc Gu, tiến về Shaanxi.
Chúng tôi đôi lúc dừng chân ở vài thị trấn nhỏ để bổ sung nhu yếu phẩm, và đã có những lần phải đối mặt với một vài Quỷ Môn trên đường.
May mắn thay, chuyến hành trình vẫn diễn ra trong yên bình mà không có ai bị thương hay gặp phải tai nạn.
Sự thật mà nói, nếu có điều gì xảy ra giữa một đoàn hộ tống hùng hậu như thế này, với sự hiện diện của các hộ vệ từ gia tộc Gu và kiếm sĩ phái Hoa Sơn, thì đó mới là chuyện lạ.
Hành trình kéo dài đã mang đến cho tôi không ít thời gian để luyện tập và suy ngẫm về nhiều điều.
Dù vậy, cảm giác buồn chán luôn bám lấy tôi, vì chúng tôi vẫn còn một quãng đường dài phía trước, dù đã di chuyển hàng chục ngày.
Nếu có điểm gì khác biệt từ lúc hành trình này bắt đầu, thì đó là vấn đề lớn nhất của tôi không chỉ dừng lại ở sự buồn chán dài đằng đẵng nữa.
Việc Namgung Bi-ah đột ngột gia nhập đoàn không khiến tôi bận tâm nhiều như tôi tưởng. Và thậm chí, cả Wi Seol-ah với những cơn giận dỗi thất thường của em ấy cũng không phải là nguyên nhân chính gây phiền toái cho tôi.
『Thiếu gia!』
Tôi không biết mình đã đề cập điều này trước đây hay chưa,
Nhưng tôi nhớ đã từng nói rằng Yung Pung là một kẻ lắm lời.
Giờ thì tôi xin đính chính lại điều đó.
『Hôm nay ngài có muốn tập phần chân không?』
Cậu ta không chỉ đơn giản là lắm lời, mà còn nói luôn mồm không ngừng nghỉ… ở mức độ cực kỳ bất thường.
***
Phái Hoa Sơn,
Một trong những môn phái danh tiếng nhất của võ lâm, nổi tiếng với sự tinh thông về kiếm thuật.
Dĩ nhiên, còn có nhiều môn phái khác cũng chuyên về kiếm thuật,
Nhưng lý do khiến Hoa Sơn vượt trội hơn nhiều môn phái khác là nhờ có sự hiện diện của Thần Kiếm và chưởng môn hiện tại – Thiên Thượng Mai Hoa.
[E hèm.]
Lão Shin hắng giọng vài tiếng đầy ngượng ngùng khi nghe tôi nhắc đến điều đó.
Dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật không thể phủ nhận.
Trong quá khứ, Thần Kiếm đã chứng minh điều này khi đóng vai trò quan trọng trong sự kiện Huyết Kiếp.
Tương tự, Thiên Thượng Mai Hoa của phái Hoa Sơn cũng từng đối đầu với vô số cao thủ đến từ Trái Đạo vào thời kỳ đỉnh cao của mình.
Kiếm Tôn hiện tại được coi là kiếm khách vĩ đại nhất thời đại, nhưng Thiên Thượng Mai Hoa vẫn được thỉnh thoảng nhắc đến cùng với ông, nhờ vào kỹ năng kiếm thuật thượng thừa không thua kém.
Theo quan điểm của tôi, có lẽ Thiên Thượng Mai Hoa không phải là người phù hợp nhất để làm Chưởng môn,
Nhưng không thể phủ nhận rằng sức mạnh của ông ta có thể sánh ngang với Tam Tôn trong giới võ lâm.
[Cuối cùng ngươi cũng biết động não suy nghĩ hả... Ngạc nhiên thật đó.]
…
Tôi thật sự không thích cái giọng kêu ca này cứ lảng vảng trong đầu mình.
Dù sao thì, mấu chốt ở đây là phái Hoa Sơn không chỉ có một lãnh đạo mạnh mẽ, mà còn sở hữu một thứ tượng trưng cho cốt lõi của môn phái.
Mai Hoa Kiếm Pháp.
Trong vô số kiếm pháp lan truyền khắp Trung Nguyên, người ta thường nói rằng Mai Hoa Kiếm Pháp – cùng với Nguyệt Tiên Vũ Kiếm (月鮮舞劍) của Kiếm Tôn – là những kiếm pháp đẹp đẽ và mê hoặc nhất từng tồn tại trong lịch sử võ học.
Tuy nhiên, Nguyệt Tiên Vũ Kiếm là kiếm pháp do Kiếm Tôn sáng tạo và chỉnh sửa, nên dù mang vẻ đẹp riêng, nó không có bề dày lịch sử như kiếm pháp của phái Hoa Sơn.
Kiếm pháp của Hoa Sơn đã trải qua hàng trăm năm rèn giũa, được vô số thế hệ võ giả trong phái luyện tập và cải tiến không ngừng.
Tôi đã thoáng thấy sự kỳ diệu của nó trong trận đấu với Kiếm Long, Yung Pung.
Những bông hoa mai nở rộ quanh thanh kiếm của Yung Pung không phải nhờ cơn gió nào thổi qua, mà chính là do luồng Khí mà cậu ta điều khiển.
Điều này có nghĩa là những cánh hoa ấy di chuyển hoàn toàn theo ý chí của người sử dụng, và cái đẹp tuyệt mỹ của kiếm pháp Hoa Sơn nằm ở sự nở rộ của những cánh hoa mai đó.
Mỗi động tác của kiếm pháp Hoa Sơn đều thanh thoát, nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy sắc bén. Nó không chỉ đòi hỏi sự tập trung cao độ mà còn là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và sự tinh tế.
Không phải ngẫu nhiên mà kiếm pháp này được tôn vinh là một trong những kiếm pháp hàng đầu của võ lâm, và cũng chẳng phải tình cờ khi nó là một trong những môn võ khó học nhất. Kiếm pháp này yêu cầu người sử dụng không chỉ kiểm soát Mai Hoa Khí một cách chính xác, mà còn phải nắm bắt nhịp điệu của từng chiêu thức trong bộ kiếm pháp.
Tôi tin rằng để thành thạo kiếm pháp này, phải cần đến một sự kiên trì luyện tập không ngừng nghỉ, cùng một thời gian dài mài giũa tinh hoa của kiếm.
『…Hình như ngực mình nhỏ đi một chút thì phải…? Là do thiếu luyện tập à?』
『Sư huynh, làm ơn đừng có phô trương nó ra khi nói vậy... Tởm lợm quá.』
『Còn cậu thì sao không kiếm thêm cái gì mặc vào người đi? Để tơ hơ thế kia người ta mới nhìn đi chỗ khác vì không muốn thấy cái thân hình kinh dị của cậu đấy.』
『…Đấy là họ thấy ngượng thôi.』
『Ngượng cái quái gì, sợ hãi thì có.』
Mỗi lần nhìn thấy cái đám trẻ trâu này, họ đều dọa tôi sợ chết khiếp.
Tôi hiểu rằng thể hình của các thành viên gia tộc Gu không phải là to lớn nhất, nhưng nhìn những võ giả phái Hoa Sơn với bắp tay to bằng cả đùi người thường, tôi không khỏi tự hỏi...
Chẳng phải phái Hoa Sơn luôn đại diện cho cái đẹp và sự tinh tế sao?
Nhưng cái cảnh tượng quái quỷ gì đây...?
[Tốt lắm. Như thế mới là võ giả thực thụ chứ.]
À, ra vậy. Tôi suýt quên mất chuyện lão già hủ bại này chính là tổ tiên của họ.
Cây có cội, nước có nguồn. Thế hệ trước đã thế này thì thế hệ sau làm sao mà bình thường được, khi cái gốc rễ đã sai lầm ngay từ đầu…
Lão Shin, ông quên mất rằng mình từng là đạo sĩ à?
[Không thể tin nổi ta lại bị xúc phạm như thế...! Sao ngươi dám nói điều đó với người đứng đầu một môn phái đạo sĩ...!?]
Nhưng ông đâu còn là Chưởng môn nữa đâu?
[...]
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng than thở buồn bã […Cũng đúng.] của lão già.
Đôi lúc tôi cũng thấy có lỗi, vì những gì tôi nói chẳng khác gì một cú đấm vào tâm can của lão.
Dựa vào khoảng thời gian đã trải qua cùng Yung Pung trong suốt mười ngày qua,
Tôi nhận ra rằng người này cũng không hề bình thường chút nào.
『Ngài chắc hẳn có một phương pháp tập luyện đặc biệt đúng không? Có thể chỉ tôi được không!? Nếu không phiền, chúng ta có thể…』
『Không, tôi có thấy phiền đấy.』
Tôi nghĩ cái thái độ kỳ quặc của cậu ta bắt đầu từ sau ngày chúng tôi giao đấu.
Tự dưng cái tên này–không, cái tên điên não toàn cơ bắp này xuất hiện từ đâu đó với một tảng đá to bằng cả chiếc xe ngựa trên lưng... thì làm thế quái nào tôi không thấy hoảng được chứ…
『…Tại sao cậu lại vác cái đó, thiếu hiệp Yung Pung?』
『À, dạo này tôi không tìm được thứ gì để tập luyện, nên tôi nhặt tạm cái này gần đây thôi.』
“Nhặt tạm” ư? Với một tảng đá khổng lồ như thế mà gọi là nhặt tạm à…?
『Ờ, tôi hiểu rồi…』
『À, có phải ngài cũng muốn tập cùng tôi không, thiếu gia? Tôi nghĩ có một tảng khác ở phía sau, để tôi đi lấy—』
『Không! Tôi không có hứng thú!』
Cậu ta thật sự tập luyện với thứ đó sao?
Cậu ta rèn luyện thể lực như thế này hàng ngày á…?
Và trong khi tôi nghĩ rằng mình đã tập luyện rất chăm chỉ từ sau khi hồi quy, thì so với cách tập của Yung Pung, tôi cảm thấy việc mình làm chẳng đáng gì cả.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn học theo cách tập của tên này.
『Thiếu hiệp Yung Pung, cậu có sử dụng Khí để tập với tảng đá đó không vậy?』
『Huh? Rèn luyện thể lực mà dùng Khí thì tập làm gì nữa…?』
『À, phải rồi… Câu hỏi của tôi hơi thừa nhỉ…』
Nghĩa là cậu ta hoàn toàn không dùng Khí khi nâng cái tảng đá khổng lồ đó?
Có thể chịu đựng được một chế độ tập luyện cường độ cao đến như vậy… Tên này đúng là quái vật.
Điều còn đáng ngạc nhiên hơn, thậm chí gây sốc, chính là việc với những cơ bắp khổng lồ đó, đám người Hoa Sơn vẫn có thể biểu diễn bộ kiếm pháp đẹp mắt đến vậy.
Yung Pung vẫn còn trẻ, nên chưa phải chịu nhiều hệ quả từ nó, nhưng rõ ràng một thân hình vạm vỡ như thế sẽ ảnh hưởng không ít đến sự linh hoạt khi sử dụng kiếm.
Nguyên tắc này cũng áp dụng cho nhiều phong cách chiến đấu khác, không chỉ riêng kiếm thuật.
Rèn luyện thể hình quá nhiều có thể trở thành liều thuốc độc cho một số người.
[Mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên thôi.]
Ý ông là sao?
[Thân hình của một võ giả sẽ tự động điều chỉnh theo loại võ công mà họ luyện tập.]
Đúng, tôi biết điều đó.
Thân hình của một võ giả sẽ thay đổi tùy thuộc vào môn võ công họ sử dụng.
Ví dụ, các võ giả của gia tộc Peng có thể hình to lớn là vì đó là điều kiện tiên quyết để họ đạt đến cảnh giới thâm sâu trong võ công của gia tộc.
Điều này cũng khiến cho Peng Woojin trở thành một trường hợp rất đặc biệt trong gia tộc Peng. Anh ta có vóc dáng của một công tử trẻ tuổi, trong khi hầu hết các thành viên khác trong gia tộc vẫn giữ thân hình vạm vỡ và cường tráng đặc trưng.
[Với các võ giả của phái Hoa Sơn, việc tự rèn luyện thể lực và tính kỷ luật là vô cùng quan trọng để xây dựng một nền tảng vững chắc cho tương lai.]
Tự rèn luyện ư?
[Đúng vậy. Tất cả nhằm đảm bảo rằng cái cây có thể phát triển khỏe mạnh, từ đó mới có thể nở ra những bông hoa mai đẹp đẽ nhất.]
Vậy thân hình cơ bắp đồ sộ của họ cũng liên quan đến quá trình này?
[Đúng thế, nhưng đó chỉ là một phần. Những đệ tử đời đầu hay các trưởng lão của phái Hoa Sơn cũng đều phải trải qua quá trình tương tự.]
Những ký ức mờ nhạt của tôi về Thiên Thượng Mai Hoa không cho thấy ông ấy có một thân hình "quái vật" như thế.
Ngược lại, vóc dáng của ông tương đối giống với Kiếm Tôn.
Vậy có nghĩa là cơ thể sẽ quay trở lại trạng thái bình thường khi họ đạt đến đỉnh cao võ thuật sao?
Khi một võ giả chạm đến giới hạn của trái tim, vượt qua bức tường để tiến lên cảnh giới tiếp theo, tôi nghĩ rằng đó là lúc cơ thể họ bắt đầu thay đổi, vượt ra ngoài những gì ta có thể thấy – Thượng Cảnh.
Phải chăng đây là sự thích ứng của cơ thể với những cảnh giới võ thuật cao hơn? Khi vượt qua Thượng Cảnh, cơ thể dường như cũng tự thay đổi để phù hợp với năng lực mới.
Trong khi tôi vẫn còn đang băn khoăn về hiện tượng đó, lão Shin lên tiếng:
[Không cần phải suy nghĩ quá phức tạp đâu. Thân thể của họ chỉ đơn giản là phản ứng với luồng Khí thay đổi thôi.]
Sao ông lại tiết lộ một bí mật quan trọng như thế cho người ngoài, lão Shin?
[Ngươi cũng có làm được gì với nó đâu, nên ai thèm quan tâm cơ chứ…]
Đúng là như vậy thật.
Tóm lại, sau khi xây dựng nền tảng thể chất, thân hình của họ sẽ thay đổi khi đạt đến mức giác ngộ.
Tôi không khỏi tò mò, võ công của môn phái này có bí kíp gì mà lại có thể giúp người luyện đạt được những thay đổi to lớn như thế về mặt cơ thể,
Tuy nhiên, tôi không có thì giờ để suy nghĩ về võ công của môn phái khác, bởi hiện tại tôi còn phải lo lắng về "con thú" đang tồn tại trong chính cơ thể mình.
『Vậy để lần sau chúng ta cùng tập nhé!』
『…Ừ.』
Tôi có nói đồng ý, nhưng thực ra tôi không hề có ý định làm vậy.
Làm sao tôi có thể tập được như vậy cơ chứ?
Tôi dự định sẽ kết thúc buổi tập nhẹ và trở về xe ngựa khi Yung Pung rời đi.
Thế nhưng, ngay lúc đó, tôi cảm thấy có ánh mắt đang lén lút theo dõi mình từ phía sau một gốc cây.
Người đó có một cái đầu nhỏ nhắn và đôi mắt to tròn đang hướng về phía tôi.
Không ai khác, đó chính là Wi Seol-Ah, cô gái đang hành xử kỳ quặc và núp sau cây nhìn tôi.
『…Hmm?』
Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô giật mình, nhanh chóng nấp sau gốc cây. Nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ chỏm tóc của cô ló ra từ phía sau, không hoàn toàn che giấu được
Gì thế này— Em ấy đang làm cái trò gì vậy, trốn tìm à?
[Con bé cũng dễ thương đấy chứ.]
Tôi tiến lại gần, tò mò muốn biết em ấy đang giở trò gì. Khi đến gần hơn, tôi có thể thấy em ấy đang quay lưng về phía mình, bối rối loay hoay với đôi bàn tay nhỏ nhắn.
『Em đang làm gì vậy?』
『…!』
Lưng em ấy khẽ run lên khi nghe thấy tiếng tôi gọi.
Dù tôi không thấy rõ khuôn mặt của em ấy, nhưng chắc chắn trong cái đầu nhỏ bé đó đang nghĩ: "Sao ngài biết em ở đây?".
『Em đang làm gì ở đây thế?』
Tôi gọi hỏi lại lần nữa, và Wi Seol-Ah từ từ quay lại phía tôi.
Ánh mắt em ấy vẫn lảng tránh tôi, đôi môi vẫn cong lên vẻ hờn dỗi, nhưng trên tay lại mang theo một túi nước và một chiếc khăn khô.
Trông thấy cảnh đó, tôi không thể không mỉm cười.
Tôi từng nghĩ có lẽ mình đã làm gì sai khiến em ấy không nói chuyện với tôi suốt mấy ngày qua,
Nhưng nhìn em ấy mang theo những vật dụng này, trong khi vẫn còn giận dỗi, thật sự rất đáng yêu.
[Ồ, ngươi cũng biết dùng từ “đáng yêu” cơ đấy.]
Ông nghĩ tôi là người vô cảm à?
[Đúng, ta đã từng nghĩ thế đấy. Chỉ… một chút thôi.]
...
Lão già này thật là…
『Em không định trả lời à?』
『...K-Không.』
Em ấy chẳng nói gì thêm nữa, có lẽ vì vẫn còn dỗi. Nhưng dù thế, em ấy vẫn cẩn thận đưa túi nước và chiếc khăn khô cho tôi.
Tôi liền uống một ngụm nước mát lạnh từ chiếc túi da em ấy mang đến.
Thật ra, mồ hôi không làm phiền tôi nhiều lắm, vì tôi có thể dùng Hỏa Khí để ráo khô người sau khi tập. Nhưng tôi vẫn giả vờ lau mồ hôi bằng chiếc khăn em ấy đưa cho, chỉ để làm em ấy hài lòng.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Wi Seol-Ah khi thấy em ấy len lén nhìn tôi dù vẫn cố ngoảnh mặt đi. Dù đã gắng giữ vẻ mặt hờn dỗi, cuối cùng cô vẫn không thể kìm nén được và để lộ một biểu cảm tươi tắn hơn. Khóe miệng cô khẽ giật nhẹ, như thể muốn nhếch lên thành nụ cười.
Mỗi khi nhìn thấy em ấy hành động như vậy, tôi lại cảm thấy trong lồng ngực mình có chút nhói lên.
[Đó gọi là rung động đấy.]
Rung động? Tôi sao?
Tôi vội rút lại cái tay đang dịu dàng xoa đầu em ấy. Wi Seol-Ah nhìn tôi với vẻ mặt thoáng thất vọng, nhưng tôi giả vờ không để ý.
『Em đã ăn gì chưa?』
Tôi chọn một chủ đề thường ngày và cố gắng bắt chuyện nhẹ nhàng nhất có thể.
Mấy ngày qua, tôi không có cơ hội nói chuyện với em ấy vì cảm thấy bầu không khí giữa chúng tôi hơi khó xử.
『Rồi.』
Vẫn là câu trả lời lạnh lùng hử?
Nhưng tôi không bỏ cuộc và tiếp tục hỏi chuyện cô:
『Em đã ăn gì vậy?』
『Cá… thịt… rau… và mấy củ khoai chị Hongwa mang cho em...』
『Xem ra em vẫn ăn uống đầy đủ nhỉ... Tốt lắm.』
Dù tâm trạng có thay đổi, nhưng có vẻ như khẩu vị của em ấy chẳng hề thay đổi chút nào.
Sau một lúc trò chuyện, nét mặt hờn dỗi của Wi Seol-Ah dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng hơn cùng nụ cười nhẹ trên môi khi em ấy ngẩng lên nhìn tôi thay vì đám cỏ dại dưới đất.
Tâm trạng của em ấy vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng như thế này cũng đỡ hơn hẳn rồi… Nhỉ?
『Đi thôi, chúng ta cần phải lên đường rồi.』
『Vâng!』
Tôi đưa lại túi nước và chiếc khăn cho Wi Seol-Ah, rồi cả hai chúng tôi cùng nhau quay trở về xe ngựa.
____
Khi Gu Yangcheon đang bước đi giữa khu rừng trên con đường trở về xe ngựa, Wi Seol-Ah bỗng nhiên dừng lại, chăm chú quan sát bóng lưng cậu từ phía sau.
Cô đứng đó một lúc, lặng lẽ vuốt nhẹ mái tóc, tay đưa lên xoa xoa đầu mình, như muốn cảm nhận hơi ấm từ bàn tay dịu dàng của Gu Yangcheon vẫn còn vương lại trên đó.
『Ô, cô Wi đấy à?』
Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cô quay đầu lại.
Người lên tiếng chính là Yung Pung, vẫn còn đẫm mồ hôi sau buổi tập luyện cường độ cao.
Cậu mỉm cười khi nhìn thấy những món đồ mà Wi Seol-Ah đang cầm trên tay.
『Oh, tôi cũng đang khát nước, tôi có thể uống cái này được không?』
Wi Seol-Ah im lặng nhìn Yung Pung một lúc, ánh mắt lạnh lùng trước khi đáp:
『Không, đây là dành cho Thiếu gia.』
Yung Pung khựng lại, hơi bất ngờ trước giọng điệu lạnh nhạt ấy.
『...À! Hóa ra là đồ của Thiếu gia Gu! Chắc cô đã đợi đến khi Thiếu gia Gu tập luyện xong nhỉ? Cô tốt bụng thật đấy.』
Nói xong, Yung Pung theo phản xạ đưa tay định xoa đầu Wi Seol-Ah,
Nhưng cô nhanh chóng né tránh nó và lùi lại, để lại cậu với cánh tay lơ lửng trong không khí, trông khá khó xử.
『Vậy tôi xin phép.』
Wi Seol-Ah cúi đầu chào rồi nhanh chóng bước theo hướng đi trước đó của Gu Yangcheon.
Sau khi bị bỏ lại lạc lõng một mình, Yung Pung chỉ biết đứng đó cười gượng và gãi má.
『...Cô ấy lúc nào cũng như vậy à?』
Cô gái Wi Seol-Ah mà Yung Pung biết thường rất vui vẻ, hòa đồng và luôn tươi cười rạng rỡ mỗi khi ở bên cạnh thiếu gia Gu.
Nhưng Wi Seol-Ah mà cậu vừa gặp lại lạnh lùng đến mức khiến cậu ngỡ ngàng, không biết phải nói gì.
Chưa kể, cậu còn có cảm giác như có ai khác đang quan sát mình, khiến cậu không khỏi rùng mình.
Chắc chỉ là tưởng tượng thôi.
Đó là những gì Yung Pung tự trấn an trong lòng.
***
Mùa hè đã đến đỉnh điểm khi cái nóng trở nên gay gắt hơn từng ngày.
Chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh qua những con đường ngoằn ngoèo, rồi cuối cùng dừng lại.
Giữa tiếng ồn ào của đám đông, Namgung Bi-ah bước xuống từ chiếc xe ngựa trong khi mặc một chiếc mạng che kín khuôn mặt.
Tôi đoán cô ấy đeo mạng che mặt để tránh ánh mắt của mọi người, bởi bất cứ nơi đâu cô xuất hiện, mọi người đều bị thu hút và đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, và ngay trước mắt đứng một ngọn núi sừng sững, cao vút lên tận bầu trời.
[Haa, Hoa Sơn vẫn giống như xưa... Chưa gì ta đã cảm nhận được sự uy nghi và chính nghĩa từ chính ngọn núi này rồi.]
Trong khi lão Shin đang tỏ vẻ xúc động với những lời lẽ đầy cảm xúc, tôi chỉ gật đầu, hững hờ đáp lại:
『Ừ, to tổ bố một cách thừa thãi.』
Hoa Sơn.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đã đến nơi – nơi mà trong lòng tôi luôn lưu giữ những ký ức sâu sắc... theo nhiều nghĩa khác nhau.
Nguyệt Tiên Vũ Kiếm: Vũ điệu của kiếm dưới ánh trăng Lão Shin xin ngài hãy lãnh đạo chúng tôi.