Sao có thể...?
Tôi bỗng chốc không thể thốt lên lời.
Tại sao cô nàng điên rồ đó lại xuất hiện ở đây?
Chúng tôi không ở Shanxi, cũng chẳng phải Shaanxi.
Chúng tôi chỉ đang ở giữa một ngọn núi vô danh, chẳng có tên tuổi gì.
Vậy mà vào lúc này, ngay tại nơi hoang vu này, Namgung Bi-ah lại xuất hiện trước mặt tôi.
『Cô–』
Tôi định hỏi cô ấy làm gì ở đây, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị gián đoạn bởi tiếng xôn xao từ đoàn người Hoa Sơn. Họ nhanh chóng rút kiếm, áp sát về phía Bi-ah như thể cô là kẻ địch không đội trời chung. Khí lực bao trùm khắp không gian, căng thẳng đến mức tôi biết mình phải hành động ngay lập tức
Tôi không có thời gian để nghĩ ra cách nào khác.
Trong nỗ lực tuyệt vọng nhằm ngăn chặn thảm kịch xảy ra, tôi vội vàng hét lớn.
『L-Lâu rồi không gặp!』
『...?』
Những lưỡi kiếm lóe sáng đầy nguy hiểm khựng lại giữa không trung.
『Chị Bi-ah!』
Giữa bầu không khí căng thẳng đó, Wi Seol-Ah chạy tới và ôm chầm lấy Namgung Bi-ah.
Namgung Bi-ah thoáng sững sờ, nhưng rồi cô nhẹ nhàng xoa đầu Wi Seol-Ah, vòng tay ôm trọn em ấy vào lòng. Với chiều cao vượt trội của mình, cô ấy hoàn toàn có thể dễ dàng che chở cho Wi Seol-Ah trong vòng tay.
『Thiếu gia Gu, ngài quen người phụ nữ này sao?』 – Shinhyun cất tiếng hỏi.
Tôi nên trả lời thế nào đây?
Nói rằng chúng tôi có chút quen biết ư?
Thế quái nào cô ta lại xuất hiện giữa chốn hoang vu này...?
Tôi cứ nghĩ rằng sau lần chia tay đó, có lẽ sẽ rất lâu nữa chúng tôi mới gặp lại.
Tôi cũng đã nghĩ rằng nếu có gặp lại, có lẽ chỉ vì cái hôn ước giữa hai nhà.
Nhưng giờ đây, tôi lại gặp cô ta, ngay tại nơi này?
Giữa một ngọn núi vô danh, không có gì đặc biệt?
Cô ta đến tìm tôi sao?
Nah, không thể nào.
Namgung Bi-ah vốn không hề có chút khái niệm nào về phương hướng.
Cô ấy còn là trường hợp cực kỳ tệ nữa chứ.
Cô ấy là kiểu người sẽ đi về hướng Tây khi được bảo đi về hướng Đông, vì vậy để mà gặp được cô ta ở đây, chắc chắn chỉ có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Khả năng cô ấy có thể tìm được tôi giữa nơi này gần như không tưởng.
Cô ta hoàn toàn không có khả năng làm điều đó.
『Thiếu gia?』
『Oh.』
Tôi suýt quên trả lời câu hỏi của Shinhyun vì tâm trí tôi vẫn đang rối loạn bởi sự xuất hiện bất ngờ của Namgung Bi-ah.
『Cô ấy chỉ là một người quen thôi–』
『Hôn thê.』
『...Hả?』
[Cái gì cơ?]
Sự chen ngang đột ngột của Namgung Bi-ah khiến mọi người xung quanh lập tức im bặt.
『...Cô vừa nói gì?』
Tôi hỏi lại Namgung Bi-ah, dám chắc rằng mình đã nghe nhầm.
Namgung Bi-ah nghiêng đầu, ánh mắt kiên định và không hề tỏ ra hoang mang, như thể cô ấy không hiểu vì sao tôi lại phản ứng như vậy.
Chắc chắn là mình đã nghe nhầm, phải không?
『Cậu ấy là hôn phu của tôi.』
Không, tôi không hề nghe nhầm.
Không chỉ tôi mà tất cả mọi người xung quanh cũng sững sờ trong im lặng.
Tôi cảm nhận rõ ràng những ánh mắt lửa giận đầy ghen tị của đám đàn ông xung quanh đang đổ dồn về phía tôi.
...Đừng để vẻ đẹp mê hoặc của cô ta đánh lừa các người nữa, làm ơn.
Mặc dù nói vậy, nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng Namgung Bi-ah thực sự rất đẹp.
Trong kiếp trước, tôi đã có cơ hội chiêm ngưỡng nét đẹp tuyệt trần đó trong suốt một thời gian dài, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy chán ngán trước vẻ đẹp ấy.
Nếu là tôi của ngày trước, chắc hẳn tôi đã chảy nước miếng khi biết rằng Namgung Bi-ah là hôn thê của mình.
Dù làn da cô ấy dính đầy bụi bẩn, tóc tai bù xù, và ngay cả khi bộ trang phục đã rách nát, nhưng vẻ đẹp của Namgung Bi-ah vẫn hoàn toàn không bị che mờ.
Đôi mắt xanh thẳm lấp lánh như ngọc bích ấy chỉ nhìn chăm chăm vào tôi. Dù Namgung Bi-ah lúc này không mỉm cười, nhưng trong tâm trí, tôi không thể không nhớ lại nụ cười rạng rỡ mà cô ấy đã dành cho tôi trước đó.
Hóa ra cô ấy cũng biết cười, huh.
Trong kiếp trước, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cười.
Tôi chỉ thấy cô ấy lạnh lùng vung kiếm chém giết kẻ thù, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi ghét phải thừa nhận điều này.
Nhưng cô ấy thật sự rất đẹp khi cười.
『Chị!』
Wi Seol-Ah, người vừa dụi mặt vào lòng Namgung Bi-ah, ngước lên cất tiếng hỏi.
『Hmm...?』
『Sao chị lại đến đây?』
『Chị đến tìm cậu ấy...』
『Ai cơ?』
Namgung Bi-ah từ từ giơ tay chỉ về phía tôi.
...Cô ấy thực sự đến tìm tôi sao?
Nhưng bằng cách nào?
Cô ấy là kiểu người sẽ đi ngược lại lời chỉ dẫn, leo núi khi cần chèo thuyền, hay vượt sông khi lẽ ra phải trèo đèo.
Chưa kể, cô ấy còn mù đường đến mức thảm hại... Nhưng vẫn có thể tìm được tôi?
[Thằng ăn hại.]
Lão Shin, người nãy giờ im lặng, bỗng nhiên chửi thẳng vào mặt tôi.
...Ông bị làm sao thế?
[Ngươi thực sự không cảm thấy gì khi nhìn vào cô gái xinh đẹp như thế này à? Nếu vậy, thay vì cắt bỏ nó, chắc ngay từ đầu ngươi chưa bao giờ có cái đó rồi.]
Tại sao ông toàn đả kích tôi trong khi tôi chẳng làm gì cả?
[Ngươi đi chết quách đi.]
Tôi quyết định lờ đi những lời lăng mạ của lão Shin.
Ông già này lại nổi cơn điên gì đây không biết...
Tôi bước đến gần Namgung Bi-ah và hỏi:
『Tiểu thư Namgung, cô thực sự đến đây tìm tôi?』
『Ừ...』
『Tại sao?』
『Vì tôi muốn gặp cậu.』
...Cái gì cơ?
Cô ấy vừa nói gì–
[Ta mong ngươi bị sét đánh chết đi.]
Làm ơn... Im đi cho tôi nhờ—
[Khốn nạn... Sao không có con ma nào đến lấy mạng tên này đi chứ–khoan, ta cũng là ma mà.]
Tôi bối rối trước lời nói của Namgung Bi-ah.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Đột nhiên xuất hiện và nói những điều này?
『Cô đang nói cái quái gì vậ–』
『Thiếu gia.』
Wi Seol-Ah tiến lại gần tôi.
Do dụi mặt vào bộ đồ đầy bụi bẩn của Namgung Bi-ah, gương mặt em ấy cũng vô tình dính bụi bẩn một chút.
『Gì?』
『Hôn thê là gì vậy?』
『Hả...?』
Tôi đứng hình trước câu hỏi bất ngờ của em ấy.
Hôn thê là gì á?
Hôn thê… là gì nhỉ?
Tôi thậm chí không biết phải giải thích thế nào nữa.
Nhìn vào ánh mắt ngây thơ của Wi Seol-Ah, có vẻ như em ấy thực sự không biết.
Mình phải trả lời sao đây?
『Hôn thê là...』
Tôi sẽ cảm thấy rất tội lỗi nếu nói dối em ấy.
Ngay khi tôi đang loay hoay tìm câu trả lời, thì một bóng người xuất hiện từ đám cỏ cao.
『...Ugh, cái lưng của tôi.』
Không ai khác ngoài Yung Pung, người bị hất văng khi nãy.
Sau khi vỗ lưng mấy cái, Yung Pung ngơ ngác nhìn quanh để xem chuyện gì đang diễn ra.
『...Uh, cho tôi hỏi chuyện gì vậy?』
Yung Pung nhìn khắp nơi, rồi bất ngờ phát hiện ra Namgung Bi-ah và sững sờ.
Khi ánh mắt lạnh lùng của Namgung Bi-ah dừng lại trên người Yung Pung, cậu ta ngã phịch xuống đất.
Tôi nhìn cậu ta, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng rõ ràng cậu ấy đang trong trạng thái rất kỳ lạ.
『...Huh?』
Mặt đỏ bừng, tai đỏ lựng, và đôi mắt thì run rẩy không ngừng.
Tôi có cảm giác như đã từng thấy biểu cảm này ở đâu đó rồi...
Oh!
Giờ thì tôi nhớ ra rồi.
Đó là biểu cảm của Gu Jeolyub khi lần đầu tiên nhìn thấy Wi Seol-Ah.
Chờ đã... Không lẽ…?
Trong khi tôi còn đang quan sát Yung Pung, những người khác từ đoàn Hoa Sơn đã chạy đến bên cậu ta.
『Yung Pung! Tỉnh dậy đi! Sao tự dưng lại ngất xỉu thế này?』
『Cậu ta bị ngã đập đầu xuống đất à?』
『Cậu nói cậu ta ngất vì ngã đập đầu, trong khi trước đây bị đánh bằng thanh sắt mà vẫn không sao?』
『Có lẽ cậu ta yếu quá rồi. Hay là chúng ta bắt một con gà nhét vào mồm cậu ta?』
Khi tôi còn đang kinh ngạc trước những lời nói ngớ ngẩn của họ, lão Shin lại lên tiếng.
[Hết thuốc chữa rồi. Thằng bé sẽ không bao giờ hồi phục được đâu.]
Sao cơ?
[Nhìn vào đôi mắt nó kìa, nó đã bị hạ gục hoàn toàn rồi. Hơn nữa, giờ đây tiêu chuẩn của nó chắc chắn sẽ cao hơn sau khi nhìn thấy một mỹ nhân như vậy.]
[Tội nghiệp… Đáng thương…]
Đó là những lời cuối cùng của lão Shin.
Tôi buông một tiếng thở dài giữa khung cảnh hỗn loạn này.
『...Vậy còn trận đấu thì sao?』
Không một ai thèm nghe câu hỏi của tôi.
...Mệt mỏi quá.
***
Chẳng mấy chốc, màn đêm buông xuống.
Mỗi ngày dường như trôi qua thật nhanh, nhưng tại sao hành trình đến Shaanxi lại dài dằng dặc thế này?
Tôi cũng không thể lý giải được điều đó.
Sau một lúc nghỉ ngơi ở con suối gần đó, tôi tranh thủ rửa mặt và tắm rửa sơ qua. Mặc dù không ưa cảm giác ướt át, nhưng cái nóng gay gắt của mùa hè đã buộc tôi phải làm vậy. Nhờ Hỏa Khí, cơ thể tôi nhanh chóng khô ráo chỉ trong vài phút.
-Xì xầm-xì xầm
Tôi để ý thấy một nhóm đàn ông tụ tập với nhau khi đang trên đường trở về trại.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là đám người của Hoa Sơn, nhưng khi nhìn kỹ, một số thành viên của gia tộc Gu cũng tham gia.
Họ đang làm gì vậy?
Tôi tò mò tiến lại gần hơn, và rồi nhận ra ánh mắt của tất cả bọn họ đều đang dán chặt vào một người.
Namgung Bi-ah.
[Điên thật…]
『Thật sự đấy, cái gì vậy trời...!』
Lão Shin bất thình lình lên tiếng sau khi im lặng suốt thời gian qua.
[Đúng là gì vậy trời thật...]
Ông đang nói cái quái gì vậy?
[Nhóc con đần độn, ngươi thực sự không cảm thấy gì khi nhìn cô gái ấy sao?]
Tôi thắc mắc ông ta đang ám chỉ điều gì, nhưng thật ra trong thâm tâm tôi đã biết câu trả lời.
Namgung Bi-ah đang ngồi trước đống lửa trại, trò chuyện với Wi Seol-Ah.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ấy thay một bộ quần áo mới, gọn gàng và tinh tươm.
Cô ấy không có trang phục dự phòng, vậy nên chúng tôi đã cho cô ấy mượn một bộ đồ của thị nữ, nhưng có phải bộ quần áo đó lúc nào cũng trông như vậy không?
Bộ đồ đó khi cô mặc lại trông thanh lịch và sang trọng hơn hẳn, khác hẳn với thị nữ.
Dù trước đây cô ấy đã trông khá xinh đẹp trong bộ đồ lấm lem bụi bẩn, nhưng giờ trong trang phục mới, vẻ đẹp của cô ấy càng tỏa sáng rực rỡ như thể khoác lên một lớp hào quang mới.
Khi cô ấy ngồi cạnh Wi Seol-Ah, cảnh tượng ấy đẹp như một bức tranh sống động, khiến tôi có thể hiểu được vì sao đám đàn ông này lại cư xử kỳ quặc như thế.
...Phải thừa nhận, cảnh tượng này cũng ấm lòng đấy chứ.
Dù không phải là hình ảnh quen thuộc trong mắt tôi, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng nó mang lại một cảm giác chữa lành đến kỳ lạ.
『...Sư huynh, đây là lần đầu tiên đệ thấy một cô gái đẹp đến vậy. Có phải tất cả các cô gái đến từ những vùng khác đều đẹp thế này không?』
『Gia tộc Namgung ở Anhui... Chẳng phải Shinmeel cũng đến từ Anhui sao?』
『Vậy hóa ra chỉ có cô ấy là đẹp thôi à?』
『...Này, ta chắc chắn sẽ mách cho Shinmeel biết những gì cậu vừa nói đấy nhé.』
『Hả? Đ-Đợi đã, huynh, huynh!?』
Bọn họ đang làm cái quái gì vậy chứ?
『Thiếu gia!』
Wi Seol-Ah vui vẻ vẫy tay khi nhìn thấy tôi từ xa. Nụ cười tươi rói của em ấy rạng ngời trong ánh lửa.
Từ nãy đến giờ, Namgung Bi-ah đã lặng lẽ dõi theo tôi, từ khoảnh khắc tôi để ý đến đám người đó.
Ugh, mình chỉ muốn về lều và ngủ thôi...
Nhưng cảm giác như có điều gì đó kéo tôi về phía họ, khiến tôi không thể cứ thế bỏ đi.
『Em đang làm gì vậy?』
『Em đang trò chuyện với chị ấy.』
『Về chuyện gì?』
『Về ếch!』
『...Ếch?』
Tôi ngay lập tức hối hận vì đã hỏi.
Chắc lại là về việc thịt ếch có ngon hay không thôi.
『Khi bọn em đi ngang qua thung lũng, bọn em đã nhìn thấy một con ếch có màu sắc rất đẹp!』
『Ồ... Hóa ra là về màu sắc.』
...Xin lỗi.
Tôi không nên vội vàng kết luận. Đôi khi những điều đơn giản lại không như tôi nghĩ.
Namgung Bi-ah, người ngồi cạnh Wi Seol-Ah, không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ đưa cho tôi thứ gì đó. Đó là một chiếc bánh bao.
『Cái gì đây?』 – Tôi hỏi sau khi nhận lấy nó từ tay cô ấy.
『Bánh bao...』
『Thế còn con cá mà cô đang nướng…?』
『Tôi nghe nói cậu thích bánh bao.』
『… Ờm, cảm ơn.』
Khoan đã, cô ấy lấy cái bánh bao này từ đâu ra vậy?
Chúng tôi đã rời khỏi gia tộc Gu cả mấy chục ngày rồi, làm sao vẫn còn bánh bao tươi được?
Tôi cắn thử một miếng. May thay, bánh vẫn còn tốt, không có dấu hiệu hư hỏng.
Dù rất cảm kích vì món bánh, nhưng tôi vẫn còn một điều phải hỏi Namgung Bi-ah.
『Tiểu thư Namgung.』
『Hmm…?』
『Giờ cô định làm gì?』
『Huh...?』
『Chúng tôi đang trên đường đến Hoa Sơn. Sau khi ghé thăm, chúng tôi sẽ phải mất một thời gian dài mới quay trở lại gia tộc. Tôi thật sự rất bất ngờ khi cô tìm thấy tôi, nhưng sao cô lại đến đây?』
『Tôi muốn gặp cậ–.』
『...Thôi mấy kiểu đó đi.』
[Thằng nhãi ranh, ta mong ngươi bị thiêu sống đến chết.]
Tôi phớt lờ những lời chửi rủa đầy bạo lực của lão Shin.
Namgung Bi-ah tiếp tục chăm chăm nhìn tôi, đôi mắt trong sáng như ngọc bích ấy khiến tôi không biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Cô nhìn tôi làm gì vậy?
Rồi, sau một hồi trầm ngâm, cô ấy đột nhiên gật đầu một cách chắc chắn và nói.
『Đi cùng.』
『Đi cùng, ai?』
Cô ấy thực sự phải bỏ ngay cái thói quen nói ngắn gọn cụt lủn như thế này đi.
Đó là một thói quen xấu của cô ấy – chỉ nói ra một phần câu chuyện đang nghĩ trong đầu.
Có lẽ sẽ nhanh hơn nếu tôi tự đoán ý cô ấy thay vì hỏi đi hỏi lại một cách vô nghĩa.
『Cô muốn đi theo đến lúc chúng tôi đến Hoa Sơn?』
『Không.』
『...Vậy đến lúc nào–』
『Mãi.』
『…Gì cơ?』
『Mãi mãi.』
『...Và ai cho phép cô làm vậy?』
Cô ta đang nói cái quái gì thế?
Tôi cảm thấy như mình sắp phát điên vì những lời nói nhảm nhí của Namgung Bi-ah.
Đi cùng với… Ai cơ? Tôi? Mãi mãi?
...Làm thế nào mà tôi có thể đồng ý với chuyện đó được?
『Tại sao cô lại muốn đi cùng tôi?』
『Vì cậu là hôn phu của tôi.』
『Cô đang nói cái quái gì vậy?』
Cô ấy nghĩ từ "hôn phu" mang sức mạnh phép thuật nào à?
Tôi đã rối rắm vì vấn đề này từ trước rồi, nhưng giờ khi nó đập thẳng vào mặt tôi thế này, càng khiến tôi nhức óc hơn.
[Thay vì từ chối, ngươi nên biết ơn khi được trao tặng một món quà tuyệt vời như vậy đi. Ngươi nghĩ rằng gương mặt của mình xứng đáng với vẻ đẹp của con bé sao?]
Sao tự dưng ông lại đi so sánh diện mạo của chúng tôi? Và gương mặt của tôi thì có vấn đề gì đâu! Tôi đâu đến nỗi nào—
[Ngươi nói hơi bị nhiều so với một kẻ trông chẳng khác gì con bọ ngựa đấy.]
Bọ ngựa…?
Mẹ kiếp, có lẽ tôi thực sự cần một pháp sư trừ tà.
『Thế cô đã báo với gia tộc mình chưa?』
『...』
『...Tiểu thư Namgung?』
『...Rồi.』
Cô ấy không báo.
Chắc chắn là chưa.
Khoảng lặng ngắn ngủi đó đã nói lên tất cả.
Một hậu duệ chính thống của một gia tộc danh giá bỏ nhà ra đi?
Cái thể loại rắc rối gì thế này...?
Cô nghĩ mình là ai!? Peng Woojin chắc!?
『…Cô nói rằng cô đến đây tìm tôi, đúng không?』
『Ừm.』
『Tại sao? Cô có việc gì cần gặp tôi à?』
[Ngươi thực sự vừa hỏi câu đấy? Ngươi bị ngu thật đấy à?]
Tại sao hôm nay cái lão già này lại cằn nhằn dữ hơn bình thường vậy…?
Tôi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung khi lão cứ gào thét trong đầu tôi.
Namgung Bi-ah im lặng một lúc trước câu hỏi của tôi.
Dù vậy, ánh mắt của cô ấy không rời khỏi tôi.
Cô ấy đang suy nghĩ gì mà lâu thế?
『Tôi...』
Khi cô ấy định mở lời, thì...
『Thiếu gia Gu!』
Namgung Bi-ah không thể nói tiếp vì tiếng la của Yung Pung, người vừa đột ngột xuất hiện.
『Trận đấu mà chúng ta chưa hoàn thành trước đó... Giờ đấu luôn đi!』
Khuôn mặt vui vẻ trước đây của cậu ta giờ đã biến mất, thay vào đó là vẻ tuyệt vọng không rõ lý do.
Lại còn khá nghiêm trọng nữa chứ.
『Cậu ta lại bị làm sao nữa đây...?』
Tên này cũng không bình thường chút nào.
...Tôi chỉ muốn về nhà thôi.