Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 64

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 514

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4545

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

316 1622

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1769

Vol 1: Kỹ Năng Cheat Hết Sạch Rồi [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 8 - Nếu giải cứu họ, liệu họ có cho mình sờ một chút không nhỉ?

NGÀY 8

Nếu giải cứu họ, liệu họ có cho mình sờ một chút không nhỉ?

TRONG HANG ĐỘNG

 

SÁNG HÔM SAU, họ tiếp tục câu chuyện của mình trong bữa sáng.

Phải nuốt trôi một câu chuyện ảm đạm như thế này trong lúc nhai nấm thật sự có nguy cơ làm tôi khó tiêu. Sau khi tôi phàn nàn, chửi thề và chỉ trích cách kể chuyện của họ, cuối cùng họ cũng hiểu ý và kể lại phiên bản tóm tắt. Trông họ có vẻ thất vọng, như thể họ khoái chí khi được kể lể lại nỗi khốn khổ của chính mình với đầy đủ các chi tiết đẫm máu.

Chúng tôi bị triệu hồi đến dị giới và buộc phải chiến đấu để sinh tồn, nhưng câu chuyện nghe chẳng khác nào mấy lời đàm tiếu ở trường cao trung về mấy màn đấu đá nội bộ và kịch tính vặt vãnh của bạn cùng lớp. Cứ như thể chúng tôi chưa từng rời đi vậy.

Chửi nhau thay bữa sáng. Tôi phải nói rằng, món đó còn ngon miệng hơn nấm nhiều. Dù sao thì, họ lại tiếp tục câu chuyện…

“Và khi bọn tớ bàn về việc cần phải thăng cấp và tích lũy SP để dùng các kỹ năng mạnh mẽ…”

“Một vài gã trong lớp đột nhiên quyết định bắt đầu lên cấp.”

“Ừm, họ bắt đầu cày mấy con goblin yếu xìu gần đó.”

“Họ không bao giờ đi xa khỏi căn cứ.”

Vậy ra là lũ du côn nửa mùa, tôi đoán thế? Rõ ràng là chúng cũng phớt lờ luôn cả lão già kia.

“Nếu đó là những kẻ mà tui đang nghĩ đến, thì rõ ràng là chúng đang có âm mưu gì đó đúng không?” tôi hỏi.

Tạ ơn trời đất vì trước đó tôi đã che giấu sự hiện diện của mình và trốn khỏi bọn chúng. Nếu tôi không quá yêu thích việc lén lút, chắc tôi đã thành tro bụi rồi.

Mấy gã otaku đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện của lũ du côn nửa mùa và phát hiện ra rằng chúng muốn tẩy não các bạn nữ để biến họ thành nô lệ. Lũ biến thái bệnh hoạn. Tôi không thể tin được là chúng lại đi rêu rao kế hoạch của mình giữa thanh thiên bạch nhật như mấy tên phản diện trong phim hạng B. Một dàn harem cưỡng bức à? Cũng lạ là mấy gã otaku này không đoán trước được chuyện đó, dù tụi nó hay bắt nạt họ đến thế. Mấy tay du côn thứ thiệt sẽ không bao giờ hạ mình làm mấy trò hèn hạ như điều khiển tâm trí. Lũ đó đúng là một lũ ra vẻ ta đây. Chắc là mấy gã otaku cũng không ngờ chúng lại dám thử một việc bẩn thỉu đến vậy. Vậy, chuyện gì xảy ra tiếp theo?

Điều không thể tránh khỏi, tất nhiên: mấy gã otaku đã có biện pháp đối phó. Họ kể mọi chuyện cho Lớp trưởng, bao gồm cả những lo ngại về kẻ sở hữu kỹ năng Khiển Rối và Mê Hoặc, và kế hoạch của họ là sẽ phong ấn kẻ đó ngay khi tìm ra hắn là ai. Ngay sau đó, Lớp trưởng cũng bắt đầu lên cấp. Cô ấy vốn đã bá đạo rồi ngay cả trước khi bị ném vào thế giới fantasy này.

Họ đã lên kế hoạch và chuẩn bị, đồng thời liên tục lên cấp.

Năm ngày đã trôi qua kể từ lúc bị triệu hồi. Sau khi lũ du côn nửa mùa lên được Lv 15—sau khi giết hàng trăm con goblin Lv 1 và 2 để lấy kinh nghiệm—chúng đã mở khóa được kỹ năng Khiển Rối. Phải công nhận là chúng rất kiên trì trong việc chỉ chăm chăm giết goblin Lv 1. Chúng tiếp tục cho đến khi nhận được cả kỹ năng Mê Hoặc.

Chúng trở về trại với ý định bắt đầu xây dựng dàn harem và khai trương bằng một bữa tiệc thác loạn. Chúng không còn là lũ nửa mùa nữa—chúng đã lên cấp thành du côn thứ thiệt.

Thật tình cờ, chúng chạm mặt Lớp trưởng, người cũng là cô gái xinh đẹp nhất lớp chúng tôi. Nụ cười gớm ghiếc nở trên mặt chúng, như những đóa hoa độc đột nhiên bung nở. Chúng nhếch mép nhìn nhau rồi liếc nhìn cô ấy một cách thèm thuồng khi tiến lại gần…

Trong nháy mắt, chúng co giật rồi bất động. Trời đất quỷ thần ơi! Lớp trưởng điện hạ, cậu là cái quái gì vậy?! Và tại sao họ không mô tả chính xác cô ấy đã làm gì? Chẳng lẽ họ đã thề sẽ bảo vệ sự riêng tư của cô ấy hay sao?

Sau khi lũ du côn gục ngã, ai đó đã phong ấn những kẻ dùng Khiển Rối và Mê Hoặc. Họ không cho Lớp trưởng biết ai trong số họ đã dùng Phong Ấn để ngăn lũ du côn tìm cách tra khảo cô ấy.

Thế là, họ trói lũ du côn lại, lôi chúng về căn cứ, và vạch trần kế hoạch Khiển-Rối-Mê-Hoặc-Nô-Lệ-Harem-Trác-Táng của chúng cho toàn dân thiên hạ nghe. Các nữ sinh đều tức điên lên. Sợ hãi, lũ du côn đe dọa mấy gã otaku và hét lên bắt họ phải giải phong ấn—nếu không thì biết tay.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đáp lại bằng một tràng la ó chế nhạo. Những người bình thường dễ bị lãng quên, những người mà lũ du côn cũng định bắt làm nô lệ, cũng vô cùng phẫn nộ. Cả lớp đang gào thét đòi lấy máu lũ du côn, những kẻ lúc này đã hoàn toàn bị nỗi kinh hoàng bao trùm. Trong một cuộc ẩu đả ầm ĩ, cả lớp đã trục xuất lũ du côn khỏi trại và đày chúng vào rừng.

Ngay cả khi bị đuổi đi, lũ du côn vẫn không ngừng đe dọa riêng mấy gã otaku.

Lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc ở đó.

Đêm hôm đó, bốn gã otaku đang thư giãn và trò chuyện trong lều của họ.

Ninja là người đầu tiên nhận ra rằng cái lều đã bị một nhóm sáu người bao vây, vẫn còn ở một khoảng cách khá xa. Nếu là quái vật, chúng đã kích hoạt quả cầu dò tìm của Pháp Sư, nên họ biết nhóm bí ẩn đó là con người. Ai đó đã đột nhập vào trại, bằng cách nào đó đã vượt qua hào nước, lính gác, hàng rào và bẫy.

“Ra đây mau, lũ otaku chó đẻ! Đừng hòng mang theo vũ khí! Ngay lập tức!”

Khi nghe thấy giọng nói đó, lều của họ bùng cháy. Cả bốn người lao ra ngoài. Thủ Vệ cố gắng siết chặt kết giới phòng thủ của mình, nhưng một luồng ma pháp khổng lồ đã tấn công cậu ta. Thánh Nhân dùng Quang Thuật để củng cố kết giới và hứng chịu phần lớn các đòn tấn công, trong khi Ninja dùng bom choáng để làm mù kẻ địch và Pháp Sư áp đảo chúng bằng những đòn không kích bắn liên tục.

Chúng đã lên kế hoạch chiến lược đó từ trước và hành động không một chút sơ hở, nhưng cuộc tấn công bất ngờ vẫn đẩy chúng vào tình thế vô cùng bất lợi.

Và trong khi mấy gã otaku chỉ có thể đáp trả bằng những luồng Phong Thuật và Thủy Thuật yếu ớt, kẻ địch lại bắn phá lều của họ bằng những loạt Hỏa Thuật và các vụ nổ. Kẻ địch hoàn toàn có ý định giết họ. Mấy gã otaku bị dồn vào chân tường mà không có ai giúp đỡ. Họ biết mình sẽ không trụ được lâu nữa, nhưng họ vẫn chưa sẵn sàng để liều mạng giết người khác.

Ngay lúc đó, Lớp trưởng và một vài người khác cuối cùng cũng trở về từ một chuyến tuần tra trong rừng và yểm trợ cho mấy gã otaku. Khi họ thoát khỏi lều, lũ du côn thậm chí còn không cố ngăn cản.

“Lần tới gặp lại, bọn mày chết chắc!” một tên gầm lên.

Mấy gã otaku bỏ chạy. Khi bụi lắng xuống, Lớp trưởng có thể thấy rằng khu trại đã bị san bằng. Nhiều bạn học khác bị thương trong cuộc giao tranh. Tệ hơn nữa, tất cả thức ăn dự trữ đã bị thiêu rụi.

Hóa ra những người được giao nhiệm vụ canh gác đã để lũ du côn đi qua sau khi bị chúng đe dọa. “Bọn tao chỉ đến để nói chuyện thôi,” lũ du côn đã nói vậy. “Và nếu bọn mày cản đường, bọn tao cũng sẽ ‘nói chuyện’ với bọn mày một chút.”

Vì lũ du côn rất háo hức báo thù, mấy gã otaku không thể rời trại hoàn toàn. Đi đông người vẫn an toàn hơn. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xây dựng lại trại và hệ thống phòng thủ, tìm kiếm thêm thức ăn và làm những gì có thể để tự bảo vệ mình. Họ cần phải cảnh giác cả ngày lẫn đêm.

Dù bị thương, mấy gã otaku vẫn giúp dập lửa và chữa trị vết thương cho các bạn cùng lớp. Họ thu thập tất cả những chiếc lều còn có thể sử dụng được từ khu trại đổ nát và dựng lại chúng. Trong lúc làm tất cả những việc đó, họ bị cả lớp mắng nhiếc.

“Tất cả là tại mấy người!”

“Lẽ ra bọn cậu không nên chọc giận chúng!”

“Chịu trách nhiệm đi!”

Những học sinh khác leo thang từ chửi bới sang nhổ nước bọt, rồi đến ném đá vào họ.

Họ không có đồng minh. Họ chỉ còn lại hai lựa chọn: bỏ trốn hoặc giết lũ du côn.

Bốn gã otaku đơn độc không thể nào cảnh giác cả ngày lẫn đêm. Nếu họ phân chia công việc như trước đây, bất kỳ ai làm việc một mình cũng sẽ trở thành mục tiêu.

✦✧

Lớp trưởng đã cố gắng hết sức để thuyết phục cả lớp rằng họ sẽ hối hận nếu trục xuất mấy gã otaku. Cô ấy muốn họ bảo vệ những người này và đi kiếm thức ăn theo nhóm. Nếu không có họ, cả lớp sẽ phải chiến đấu với cả lũ du côn và quái vật, vì vậy mọi người cũng cần phải bắt đầu lên cấp.

Họ đã dựa vào mấy gã otaku để tồn tại—cô ấy cầu xin cả lớp hãy nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra nếu họ chết.

Nhưng những lý lẽ của cô ấy như nước đổ lá khoai. Không ai muốn chiến đấu với lũ du côn. Hơn hết, không ai muốn bị giết hoặc bị thương. Ngoài ra, một số học sinh còn cho rằng, nếu mấy gã otaku mạnh như vậy, họ phải tự bảo vệ được mình chứ. Chuyện này y hệt như ở trường, khi mọi người lợi dụng mấy gã mọt sách để làm bài tập nhóm, rồi ngay sau đó lại quay sang đả kích họ.

Khi mấy gã otaku yêu cầu mọi người thỏa hiệp, thậm chí không ai buồn suy nghĩ về điều đó. Và họ cũng không thể hạ mình cầu xin sự tha thứ từ các bạn cùng lớp. Vì vậy, họ quyết định mang theo lòng tự trọng của mình và tự lực cánh sinh. Cứ như thế, bốn gã otaku đành phải bỏ chạy, bị lũ du côn truy đuổi, bị bạn bè ruồng bỏ.

Câu chuyện buồn của họ đã đi đến hồi kết, nên chúng tôi nghỉ ngơi để ăn một bữa trưa muộn. Đoán xem tụi này ăn gì nào? Đúng rồi—lại là nấm! Sau đó, chúng tôi thảo luận về những gì đã học được kể từ khi ở trong căn phòng trắng. Chỉ cần một chút hối lộ bằng nước trái cây, họ đã vui vẻ dạy cho tôi kỹ năng Ẩn Nấp. Khi tôi nói với họ kỹ năng vũ khí duy nhất của tôi là Thông Thạo Gậy, họ bắt đầu một bài diễn thuyết kinh điển của dân otaku về một môn võ thuật nổi tiếng có tên là Thần Đạo Mộng Tưởng Lưu - Trượng thuật. Điều đó làm tôi vui đến nỗi tôi đã thưởng cho họ thêm nước trái cây.

Chúng tôi cuối cùng đã trò chuyện cho đến khi mặt trời mọc. Đây có lẽ là lần cuối cùng mình nói nhiều đến thế, tôi nghĩ. Chừng đó cuộc trò chuyện có lẽ đủ cho tôi dùng trong vài tháng. Dù sao thì, tôi cũng đã là Cô Độc Lv2 rồi.

Chúng tôi ăn tối muộn. Sau đó, chúng tôi vội vàng chuẩn bị đi ngủ. Họ nói đùa rằng tôi đang vỗ béo họ như một mụ phù thủy trong truyện cổ tích. Tôi không chắc có ai có thể béo lên khi chỉ ăn nấm không, nhưng tôi có thừa nấm để thử nghiệm điều đó.

Mấy gã otaku đi tắm và hoàn thành việc chuẩn bị cho cuộc hành trình vào ngày hôm sau. Họ nằm xuống ngủ.

“Bọn tớ định đi đến thị trấn gần nhất,” một trong những gã otaku nói. “Cậu có muốn đi cùng không?”

Hả? Lời mời ư? Một cơ hội để... đồng hành? Đây chẳng phải là cách người ta bị dụ vào tà giáo hay mấy công ty đa cấp à? Mình không muốn đi bán dao gõ cửa từng nhà đâu.

“Xin lỗi,” tôi đáp, nhìn đi chỗ khác. “Tui là người vô đảng phái.” Câu trả lời hoàn hảo.

“Đảng phái? Bọn tớ đâu có nói về đảng phái!”

Chết tiệt, đừng có dai dẳng như thế chứ.

“Tui không có hứng thú đăng ký mua tạp chí hay gì đâu,” tôi đáp. Thế nào? Câu trả lời cuối cùng của mình đấy!

“Tạp chí? Cậu đang nói cái quái gì vậy? Nghĩ đến tạp chí trong một thế giới fantasy đúng là hơi dị đấy!”

Ngay cả thế mà cũng không làm họ nản lòng ư?! Họ chân thành đến mức nếu cứ tiếp tục đùa về tà giáo của họ thì thật bất lịch sự.

“Nghiêm túc đấy, tui không có hứng thú làm mạo hiểm giả. Với những kỹ năng tui có, cách tốt nhất để sinh tồn là sống như một ẩn sĩ trong hang. Dù sao cũng cảm ơn lời đề nghị.”

Danh sách kỹ năng bị nguyền rủa của tôi có lẽ sẽ chỉ cản đường mọi người. Tôi cũng không thể bắt mấy gã otaku ở lại đây. Trông họ có vẻ rất nóng lòng muốn đến thị trấn. Họ đã quên rằng lũ du côn đang cố giết họ sao? Thành thật mà nói, tôi cũng đã cân nhắc việc đến thị trấn để trở thành một mạo hiểm giả.

Đó là cách chơi kinh điển trong một trò chơi như thế này. Nhưng tôi sẽ phải trả tiền ăn ở đó. Để có được số tiền đó, tôi sẽ phải chiến đấu với những con quái vật mạnh mẽ. Ở đây trong hang động này, tôi có thể sống không mất tiền thuê nhà với nguồn thức ăn vô tận từ khu rừng và không có mối đe dọa hay nguy hiểm thực sự nào. Tôi có thể thiếu một vài tiện nghi vật chất, nhưng khu rừng này an toàn. Tôi không muốn đến một thị trấn đáng sợ, nguy hiểm và có lẽ không chào đón người lạ.

“Cậu không muốn trở thành mạo hiểm giả sao? Đây là một thế giới fantasy đấy, đồ ngốc!” Ai là đồ ngốc cơ?

“Cứ đi cùng tụi tớ đi! Sức mạnh nằm ở số đông mà, người anh em!”

“Nếu chúng ta nói mình là mạo hiểm giả, chúng ta có thể nhận được đủ loại vũ khí mạnh mẽ!”

“Và đó là một thị trấn, nên chắc chắn sẽ có những cô bé ngây thơ trong trắng đang tìm kiếm những mạo hiểm giả anh hùng!”

Tôi đã cân nhắc, nhưng tôi không phải là một trong số họ. Tôi không có danh hiệu ngầu lòi hay những kỹ năng bá đạo. Và làm hikikomori, kẻ cô độc, và NEET thì có gì sai trái chứ? Ừ thì, ngoài những điều hiển nhiên.

Và họ đang nói gì về những “cô bé”? Tụi bây là lão già biến thái nào vậy? Cô bé ở đây chính xác là bao nhiêu tuổi?! Alo mấy chú cảnh sát ơi…

“Không,” tôi nói. “Kỹ năng của tui rất tệ, và danh hiệu của tui có lẽ sẽ ngăn cản tui đi cùng các cậu ngay từ đầu. Tui chỉ biết một chút Thổ Thuật cơ bản thôi.” Tôi giữ im lặng về việc biết Hỏa Thuật.

Những lời phản đối của họ ập đến tới tấp khiến tôi không thể chống đỡ.

“Cậu đang nói gì vậy?” một trong những gã otaku đáp. “Cậu đã dễ dàng hạ gục mấy con quái vật mạnh khi tụi mình gặp nhau mà.”

“Và cậu có thể trở nên mạnh hơn nữa bằng cách thăng cấp! Ngay cả với những kỹ năng kỳ lạ của cậu!”

“Với Thổ Thuật và kiến thức về thế giới hiện đại của cậu, cậu có thể phát triển công nghệ cho một lãnh chúa địa phương!”

“Đồ nội thất bằng đá này sẽ bán rất chạy trong thế giới này!”

“Cậu có Thông Thạo Gậy, nên nếu cậu có được một cây gậy siêu dài…”

“Phải, có lẽ cậu ấy có thể dùng côn tam khúc!”

“Cậu có thể tạo một bức tường bằng Thổ Thuật và bắn kẻ thù từ phía sau lớp che chắn.”

“Và cậu không bao giờ bị bệnh! Sức khỏe là điều cần thiết trong một thế giới không có y học hiện đại.”

Tôi không thể không thấy ấn tượng trước tất cả những ý tưởng và đề xuất của họ.

Nếu không có những người này, có lẽ tất cả bốn mươi hai bạn cùng lớp của tôi đã bị quái vật quét sạch rồi. Chính họ là người đã kiếm đủ thức ăn để nuôi sống mọi người và dạy cho các bạn cùng lớp cách sử dụng kỹ năng của mình. Họ là những người tốt.

Mấy gã otaku tiếp tục nói, giọng nói của họ tràn đầy nhiệt huyết.

“Các thị trấn thường được xây dựng gần sông, nên nếu tụi mình cứ đi xuôi dòng, chúng ta sẽ tìm thấy một thị trấn.”

“Còn sâu trong rừng thì sao? Làng Elf luôn ở trong rừng mà!”

“Có thể đó là một thị trấn của thú nhân trong rừng!”

“Nếu bọn mình tìm được một nơi nào đó cao, chúng ta có thể vẽ một tấm bản đồ…”

Chỉ nghe họ nói thôi, tôi đã cảm thấy mình học được quá nhiều thứ.

“Chắc chắn có những nô lệ cần được giải cứu ở đâu đó trong thế giới này. Những thiếu nữ xinh đẹp bị mắc kẹt trong các dàn harem!”

“Các công chúa bị cướp biển bắt giữ đang chờ đợi tụi mình ngay cả khi chúng ta đang nói chuyện!”

“Nhưng ngay cả khi chúng ta cứu họ, liệu họ có cho mình sờ một chút không nhỉ?”

“Và hãy nghĩ đến những cô hầu gái ở quán rượu trong thị trấn! Họ mới là lý do thực sự khiến mọi người đổ xô đến các quán rượu trong thế giới fantasy!”

“Đúng là không thể chờ đợi được nữa!” tất cả họ cùng hét lên.

Hừm… Có lẽ họ không phải là người tốt.

“Có lẽ họ sẽ có tai cún! Hãy nghĩ đến bộ lông mềm mại đó xem…”

“Tớ biết rằng những nàng elf damdang đang bị tấn công ở đâu đó! Chúng ta cần phải cứu họ! Khỏi những ma vương với xúc tu!”

“Hãy nghĩ xem những bé gái dwarf sẽ nhỏ nhắn đến mức nào!”

“Và những nữ hiệp sĩ bị nguyền rủa, người sẽ chết nếu không tìm được bạn đời!”

“Thế thì còn gì bằng!” tất cả họ cùng gào lên.

Đúng là một lũ rác rưởi. Đến lúc tống cổ chúng đi rồi.