Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 64

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 514

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4545

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

316 1622

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1770

Vol 1: Kỹ Năng Cheat Hết Sạch Rồi [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 12 - Người bình thường chẳng ai gọi đó là giải pháp cả.

NGÀY 12

BUỔI SÁNG

Người bình thường chẳng ai gọi đó là giải pháp cả.

LỀU TRƯỚC CỬA HANG ĐỘNG

 

“CHÀO BUỔI SÁNG, Haruka-kun! Bữa sáng sẵn sàng rồi, dậy đi nào!”

Hử? Bữa sáng? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một cô gái đang cúi xuống nhìn mình. Cô hàng xóm xinh đẹp? Em gái dễ thương của cổ? Không, không phải… nhưng nghiêm túc thì, ai đây? Mà thôi, cũng chẳng khác biệt gì cho cam!

Cái lều này đúng là chật chội thật, nhưng cũng không đến mức khiến cô phải gần như đè lên người tôi! Mặt cô ấy… gần sát mặt mình quá!

“Ồ, chào buổi sáng. Tui dậy rồi… ờm, cho tui ba mươi phút nữa được không?”

“Đó là câu cửa miệng của mấy người sắp ngủ lại đấy. Cậu không muốn dậy à?”

Đúng hơn là tôi không thể dậy nổi theo đúng nghĩa đen—cả về mặt cơ học thuần túy lẫn về mặt sinh lý của một thằng con trai tuổi dậy thì.

a2bd48c8-e6fa-469c-862f-5d4f27e1d3fe.jpg

“Bữa sáng có gì thế?” Tôi hỏi.

“Cá nướng và nấm.”

Tôi bật dậy ngay lập tức, hất văng cô gái ra khỏi lều.

“Cá nướng?! Đâu?! Đưa cho tui! Đưa đây đưa đây đưa đây! Tui cần cá!”

“Bình tĩnh lại coi! Cậu vừa mới xô ngã tớ đấy, không định nói gì à?!”

“Chuyện đó không quan trọng lúc này! Nói cho tui biết cậu lấy cá ở đâu đi!”

“Chỉ là cá thôi mà! Cậu vẫn chưa xin lỗi đấy!”

Cô đưa cho tôi một ít cá nướng, và tôi ngấu nghiến ăn.

Cá. Món cá tươi ngon, bổ dưỡng.

“Ờm, cậu đang khóc đấy à?” cô hỏi.

“Là cá!” Tôi rền rĩ. “Món cá ngọt ngào, tuyệt diệu!”

“Cậu có nhận ra là mình đang sống cạnh một con sông không?”

“Tui biết chứ! Ngày nào tui cũng nhìn lũ cá với ánh mắt thèm thuồng trong khi phải nuốt đám nấm khô khốc…”

Cô gái nhìn tôi như thể tôi bị điên.

Thật không thể tin được, nhưng nghe đâu Lớp trưởng và tất cả các cô gái khác chỉ toàn ăn cá. Ghen. Tị. Quá. Rõ ràng đó là loại thức ăn duy nhất họ kiếm được. Một trong số các cô gái có Lôi Thuật nên việc bắt cá đối với họ rất dễ dàng. Tiếc là họ không có muối để nêm nếm.

Khi đám otaku còn ở đây, họ nói với tôi rằng họ thỉnh thoảng đi săn hươu hoặc lợn rừng, nhưng protein chính của họ vẫn là cá. Họ không thể hái nấm vì có quá nhiều goblin ở gần, nên nấm đối với họ là một món ngon hiếm có. Tuy nhiên, thứ họ muốn hơn bất cứ thứ gì là muối. Chết tiệt. Nếu mình nhận ra sớm hơn, mình đã có thể đổi nấm và muối với giá cắt cổ rồi.

Cô nói với tôi rằng hôm qua các cô gái đã khóc vì được ăn món nấm và rau thơm xào xa xỉ.

Bất kỳ quốc gia thành công nào cũng phụ thuộc vào thương mại. Chính sách bế quan tỏa cảng của tôi đã khiến tôi mất đi một nguồn lợi cá tiềm năng.

Vì lý do nào đó, mỗi người trong số họ đều cho tôi một con cá. Để cảm ơn, tôi đã pha nước trái cây và chia cho mọi người. Họ đã làm ầm lên khi thưởng thức nó. Một số người thậm chí còn rơi nước mắt khi uống cạn ly của mình.

“Các cậu đã quyết định phải làm gì chưa?” Tôi hỏi Lớp trưởng. “Nếu các cậu định định cư ở đây, có lẽ tui nên sửa sang lại một chút?”

Tôi nghĩ mình có thể dựa trên thiết kế của khách sạn hoàng gia cũ ở Tokyo để cải tạo. Với ngần ấy đá, tôi nghĩ mình có thể làm được. Mình sẽ trở thành Frank Lloyd Wright của ngành cải tạo hang động!

“Không, không cần thiết đâu,” cô nói. “Tụi tớ vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng chúng tớ đang nghĩ đến việc lên cấp một chút rồi cố gắng tìm thị trấn.”

“À phải rồi,” tôi nói, “hội Gal đang cố gắng truy lùng đám Ota trong thị trấn, phải không nhỉ?”

“Tớ đã nói với cậu hai mươi lần rồi là bọn tớ sẽ đi XIN LỖI!” Nữ Hoàng Gal hét lên. “Cậu bị sao vậy! Tụi này không đi săn họ! Và tên cậu ấy là Oda! Và bọn này không phải là hội Gal!!”

“Haruka-kun, cậu không muốn tìm thị trấn à?” Lớp trưởng hỏi.

“Sống trong thị trấn nghe có vẻ phiền phức,” tôi nói. “Tui không ngại ghé thăm, nhưng tui sẽ không muốn chuyển đến đó ở.”

“Thông thường thì việc cố gắng sinh tồn trong một khu rừng đầy quái vật sẽ phiền phức hơn chứ,” Lớp trưởng nói. “Nhưng với một cơ ngơi như thế này thì…”

“Oda-kun nói với chúng tớ rằng bất cứ ai muốn đều có thể trở thành một mạo hiểm giả trong thị trấn.”

“Tui xin kiếu,” tôi nói. “Dù sao thì tui cũng không bao giờ đủ mạnh để trở thành một mạo hiểm giả thực thụ.”

Mọi người nhìn tôi với vẻ hoàn toàn khó hiểu, vì vậy tôi giải thích về việc làm thế nào tôi lại nhận được toàn những kỹ năng tệ hại.

“Chuyện đó thật vô lý!” Lớp trưởng nói. “Một người không có kỹ năng nào ra hồn lại có thể hạ gục cả một bầy kobold Lv 5, bao gồm cả con đầu đàn thủ lĩnh.”

“Thủ lĩnh kobold? Ai thế? Một trong những người bạn của Nữ Hoàng Gal à?”

“Tớ không kết bạn với kobold!” Nữ Hoàng Gal la lên. “Và tớ phải nói bao nhiêu lần nữa rằng chúng tớ không phải là hội Gal?! Trong bảng trạng thái của cậu tớ vẫn hiện là ‘Nữ Hoàng Gal’ à?!”

Cô thật ồn ào và khó ưa. Tại sao cô luôn có vẻ như đang đứng ngay sau lưng tôi mỗi khi bắt đầu la hét vậy?

“À phải rồi, tớ quên đưa cái này cho cậu,” Lớp trưởng nói. “Đây này. Đây là vòng tay của thủ lĩnh kobold.”

Một chiếc vòng tay? Trông nó rất giống cái mình đang có. Khoan đã, chúng là một cặp! Một người độc thân mà đeo cả hai món trong một cặp thì chắc chắn là hơi kỳ quặc, nhưng có lẽ nó lại hợp với một kẻ cô độc.

“Chiếc vòng tay này sẽ tăng tốc độ cho cậu khi cậu truyền ma lực vào,” cô nói.

“Tăng tốc độ à?” Tôi cho cô xem chiếc vòng còn lại của mình. “Nhưng cái này tăng sức mạnh của tớ lên một phần trăm mà?”

“Ra là vậy. Cậu cũng đã hạ gục thủ lĩnh của lũ goblin,” cô nói. “Đánh bại con goblin trùm sẽ cho cậu một chiếc vòng tay tăng sức mạnh, trong khi vòng tay của thủ lĩnh kobold lại tăng tốc độ. Ít nhất thì đó là những gì Oda-kun và những người khác đã giải thích cho cả bọn.”

Khoan đã, thủ lĩnh của lũ goblin và kobold là một cặp à?

“Goblin trùm? Một đồng nghiệp khác của Nữ Hoàng Gal à?”

“Dừng lại! Đừng có gộp tớ chung với chúng!” Nữ Hoàng Gal la lên. “Tớ đã nói với cậu cả trăm lần rồi, tớ không phải là loại quái vật nào hết! Trông tớ có giống người sẽ đến dự một hội nghị dành cho quái vật trùm không?! Và chúng tớ không phải là hội Gal! Sao cậu không hiểu vậy?!”

Phải rồi, ngay cả quái vật cũng sẽ không muốn giao du với một người ồn ào như vậy, tôi nghĩ. Và tất cả lũ kobold có lẽ đều quá sợ hãi để tham dự một hội nghị quái vật khi biết rằng cậu ấy cũng sẽ ở đó.

“Tớ không hiểu. Làm sao mà cậu lại đủ mạnh để đánh bại những con quái vật trùm ở Lv 5 vậy?” Lớp trưởng hỏi. “Chúng tớ không thể hạ gục lũ kobold đó ngay cả khi sử dụng những kỹ năng bá đạo của mình. Cậu đã xoay xở thế nào?”

Tôi hy vọng mình không trông ngớ ngẩn như những gì mình nói ra. “Thì, tui tấn công chúng cho đến khi chúng chết?”

“Ừm, thường thì đúng là như vậy, nhưng hầu hết mọi người sẽ không gọi đó là một chiến lược.”

Tại sao mọi người lại nhìn mình như vậy? Đây có phải là ý nghĩa của việc trở nên nổi tiếng không? Khoan, không, họ đang nhìn tôi như thể có điều gì đó không ổn với tôi. Tôi đã nói gì sai à? Còn cách nào khác để đánh bại quái vật nữa sao? Tấn công chúng cho đến khi chúng chết là chiến lược thực sự duy nhất phải không?

“Để tớ chỉ cho cậu cách bắt cá,” Lớp phó B vừa nói vừa nháy mắt. “Nhìn và học hỏi đây!”

Cô giơ tay phải lên, và một quả cầu điện xuất hiện, dường như nảy lên từ tay cô nàng. Tại sao mình lại nghĩ đến việc nảy lên mỗi khi nhìn cậu ấy nhỉ?

“Đừng cử động!” Tôi hét lên. “Cứ giữ nguyên như vậy!”

“Gì á? Tại sao? Cậu đang làm gì vậy?”

051b04c7-d926-45b4-b2ed-87e1ab9f05bd.jpg

Tôi dùng Đóng Gói Thuật lấy quả cầu điện mà Lớp phó B tạo ra và giữ nó. Tuyệt! Mình có thể di chuyển nó không?

Tôi từ từ di chuyển quả cầu điện lên phía trên sông và ném nó xuống một con cá. Thành công! Con cá nổi lên mặt nước.

“Tui làm được rồi!” Tôi hét lên. “Tui bắt được một con cá! Và đã sử dụng Lôi Thuật!”

Khi tôi kiểm tra trạng thái của mình, chắc chắn rằng, “Lôi Thuật” đã được liệt kê ở đó.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Làm thế nào?” Lớp phó B hỏi. “Làm sao cậu lấy được ma thuật của tớ?”

Lớp phó B nhảy về phía tôi. Thật nhiều… chuyển động.

“Haruka-kun, cậu đã làm gì vậy?” Lớp trưởng hỏi. “Ngoài ra, cậu nghĩ mình đang nhìn đi đâu đấy?”

Lớp trưởng đang lườm tôi một cách sắc lẹm. Đó chính là sát khí nếu mình chưa từng thấy!

“Tui không nhìn vào bất cứ thứ gì cả đâu nhé? Tôi chỉ đang nghiên cứu… Lôi Thuật của cậu ấy thôi? Tui không làm gì đáng ngờ cả nhỉ?”

“Tại sao câu nào cậu nói cũng nghe như một câu hỏi vậy?” Lớp trưởng lắc đầu. “Dù sao đi nữa, đó là loại ma thuật gì thế?”

“Ồ, đó là Đóng Gói Thuật. Tui có thể dùng nó để đóng gói mọi thứ và di chuyển chúng, và sau đó tui học được một dạng ma thuật tương ứng từ đó. Ý là, đó là cách nó đã xảy ra trước đây, có lẽ vậy?”

“Khoan đã, nó cho phép cậu học bất kỳ loại ma thuật nào một cách dễ dàng như vậy à? Đó hoàn toàn là một kỹ năng cheat!”

“Không, việc học có lẽ chỉ là một tác dụng phụ của Trăm Nghề Như Không. Theo mô tả kỹ năng, tui có thể học các kỹ năng một cách dễ dàng nhưng chúng hiếm khi lên cấp. Điều đó hợp lý phải không?”

“Việc cậu có thể học bất kỳ loại ma thuật nào một cách dễ dàng như vậy đã đủ tuyệt vời rồi,” cô nói. “Và về mặt chức năng, nó là phản ma thuật!”

“Phản ma thuật?”

“Ưm. Nếu ai đó sử dụng ma thuật lên cậu, cậu có thể chống lại nó ha? Ném trả lại ma thuật của kẻ thù về phía họ được gọi là phản ma thuật. Đó là một kỹ năng đáng kinh ngạc. Chà, ít nhất đó là những gì Oda-kun đã nói.”

“Tui không chắc mình có thể dùng nó để chặn một cuộc tấn công hay gì đó,” tôi nói. “Cần có thời gian để kiểm soát ma thuật của người khác bằng Đóng Gói Thuật.”

Tuy nhiên, cô đã nói đúng một điểm. Việc truyền ma thuật vào cơ thể tôi từng rất chậm, nhưng bây giờ tôi có thể làm điều đó trong tích tắc. Có lẽ tôi có thể phát triển các kỹ thuật phản ma thuật thông qua luyện tập.

Nhưng ngay bây giờ, tôi có những con cá lớn hơn để rán, theo đúng nghĩa đen! Tôi cũng phải luyện tập Lôi Thuật, hoàn thành việc mở rộng hầm ngầm của mình, và gần đây tôi không có thời gian để kiểm tra chỉ số của mình. Bên cạnh đó, mình đang không hoàn thành nhiệm vụ của một kẻ cô độc! Dù tôi là Hikikomori, tôi đã ra ngoài; dù tôi là NEET, tôi đã giúp hội Gal lên cấp; và dù tôi là kẻ Cô Độc, tôi đã mời hai mươi nữ sinh cao trung đến, bảo vệ họ và chỉ cho họ cách hái nấm.

Tôi lên đường, và các nữ sinh cao trung diễu hành theo sau tôi, đập bẹp tất cả những con goblin không may đi ngang qua đường họ.

Bất cứ khi nào chúng tôi chạm trán goblin, tôi sẽ tước vũ khí của chúng—chặt đứt tay của chúng khi tôi không chỉ đơn giản là hất văng dùi cui của chúng—và đoàn diễu hành của các nữ sinh cao trung phía sau tôi sẽ kết liễu chúng. Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi với con gái. Không có gì lãng mạn hơn việc giết goblin trong rừng. Thật là một buổi dã ngoại đẫm máu.

Thật đơn điệu; lịch trình của chúng tôi dường như là giết goblin, giết goblin, hái nấm, hái nấm, giết goblin, hái nấm, giết goblin, và hái nấm nhiều hơn nữa. Đây không phải là buổi hẹn hò dã ngoại lãng mạn mà mình hằng mơ ước!

“Haruka-kun nè,” Lớp trưởng nói, đi sát lại gần tôi. “Làm sao cậu có thể chặt đứt tay goblin bằng một cây gậy? Nó không phải là vật cùn sao?”

“Ồ, đám otaku đã dạy tui điều đó. Họ giải thích rằng Thông Thạo Gậy hoạt động tốt nhất khi tui ‘đâm như một ngọn giáo, vung như một cây kích, và chém như một thanh trường kiếm.’ Vì vậy, đó là cách tui làm.”

“Chỉ bằng cách nghĩ về nó thôi à? Tớ không nghĩ biểu cảm đó mang nghĩa đen đâu.”

“Khi Haruka-kun cứu tụi tớ, cậu ấy đã sử dụng ma thuật liên tục,” một trong những gal nói. “Cậu là một pháp sư hả?”

“Etou, đúng ra thì, tui đang thất nghiệp.”

“Ồ, phải rồi.”

“Cậu nói rằng cậu không có kỹ năng nào ra hồn, nhưng tớ đã thấy cậu di chuyển nhanh đến mức tưởng như cậu đang dịch chuyển tức thời—cậu có chắc là mình không sử dụng Siêu Tốc hay Địa Lược không?” Lớp trưởng hỏi.

“Cậu ấy rõ ràng là đang dùng Địa Lược!” ai đó gọi với qua.

“Tui nghĩ các cậu chỉ đang nói về Di Chuyển Thuật và Đi Bộ thôi?” tôi hỏi.

“Cậu đang nói với tớ rằng một kỹ năng giúp cậu đi bộ giỏi hơn thực sự lại cho cậu thêm Di Chuyển Thuật à?”

“Tớ đoán đó là một loại kết hợp của các khả năng—điều đó có hợp lý không?”

“Cậu cứ hạ thấp kỹ năng của mình, nhưng chúng rõ ràng đang phát huy tác dụng cho cậu,” Lớp trưởng nói. “Tớ tự hỏi cậu sẽ coi thứ gì là một kỹ năng cheat thực sự.”

Chúng tôi có quá nhiều người để đi săn thỏ—tất cả lũ thỏ đều sợ hãi bỏ chạy. Vì vậy, chúng tôi cứ tiếp tục đi, hạ gục những con goblin thỉnh thoảng xuất hiện trên đường đi. Bất cứ khi nào chúng tôi gặp phải những nhóm quái vật lớn hơn, tôi sẽ tỉa bớt chúng từ xa trước khi tiếp cận để kết liễu. Tất cả các cô gái khác đã chia thành các nhóm “gal” và “lớp phó”, vì vậy tôi chỉ còn lại một mình với Lớp trưởng.

“Hừmm, tụi mình chắc chắn sẽ chạm trán một con quái vật Lv 15 nếu cứ đi theo hướng này,” tôi nói. “Chúng ta có nên không?”

“Cậu có thể xử lý nó không?”

“Nếu tui lẻn đến gần nó rồi tung ra tất cả những gì mình có thì sao? Cậu có nghĩ rằng điều đó sẽ hạ gục nó trong một đòn không?”

“Bây giờ tớ hiểu rồi,” cô nói. “Tất cả chúng tớ đều chiến đấu với chúng như những con quái vật, nhưng cậu đã nghĩ về nó như việc săn bắn thú hoang. Điều đó tạo ra một cuộc chiến một chiều.”

“Chà, vì tui không có kỹ năng cheat, chúng sẽ giết tui nếu có cơ hội tấn công phải không? Tui thực sự khá yếu mà.”

“Ngay cả với kỹ năng cheat, tớ nghĩ nó vẫn quá nguy hiểm. Chúng ta hãy quay lại thôi,” cô quyết định.

“Rõ,” tôi nói. “Chúng ta hãy đi vòng qua bất kỳ quái vật cấp cao nào và tập trung vào việc hạ gục những con yếu.”

“Với tốc độ này, tụi mình sẽ khiến goblin trở thành một loài có nguy cơ tuyệt chủng mất!”

“Ồ, đừng lo. Ngày mai chúng sẽ quay lại thôi.”

“Cậu nói nghe như thể cậu đã từng cố gắng quét sạch chúng trước đây…”

Chúng tôi săn goblin cho đến khi mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời. Sau đó, chúng tôi trở về hang động. Không có hoạt động ngoại khóa nào cho mình cả! Tôi là một thành viên đáng tự hào của câu lạc bộ về nhà trong mười một năm nay.

“Hôm nay vất vả rồi!” các cô gái gọi khi chúng tôi bước vào hang.

“Ờ… v-vất vả rồi?”

Mọi người trông đều kiệt sức. Tốt hơn là nên đổ đầy nước vào bồn tắm.

Tôi đổ nước sạch vào bồn tắm và, bằng cách sử dụng Nhiệt Thuật, ngay lập tức đưa nó đến nhiệt độ hoàn hảo.

“Đến giờ tắm! Yay!” các cô gái hét lên.

Họ cởi quần áo của mình ra khi chạy về phía bồn tắm. Họ đã sống trong rừng quá lâu rồi! Thật là một đám man rợ vô pháp, tôi nghĩ. Họ cũng sẽ đánh đổi sự nữ tính của mình để lấy những cơ bắp cuồn cuộn sao?

bdae28ee-2743-474a-8ff2-38a4a9e7b065.jpg

“Đừng có cởi đồ trước đôi mắt ngây thơ của tui chứ!” tôi hét lên. “Đây là quấy rối tình dục!”

Tôi trốn vào một phòng chứa đồ mới xây và bắt đầu mở rộng nó. Một căn phòng mười hai chiếu tatami có thể chứa tám người, vậy bốn phòng có đủ không nhỉ? Tôi xây một phòng, nối nó với hành lang, và xây phòng thứ hai. Ý thức của tôi bắt đầu mờ đi vì đã sử dụng quá nhiều MP.

Tôi bắt đầu lảo đảo quay trở lại lều của mình trong tình trạng lơ mơ thì nghe thấy giọng của Lớp trưởng.

“Haruka-kun, đợi một chút! Mọi người, làm ơn mặc quần áo vào—”

Chắc hẳn các bạn nữ cùng lớp của mình đã thành lập một bộ lạc của những người theo chủ nghĩa khỏa thân man rợ, tôi nghĩ. Thật là hết nói nổi về những thiếu nữ đoan trang, trưởng thành—họ đã hoàn toàn hoang dã. Và Lớp trưởng đang hành động như mẹ của họ, cố gắng khai hóa những đứa con ngỗ ngược của mình.

“Được rồi, cậu ra được rồi đó. Bữa tối sẵn sàng rồi!”

Đúng rồi, cậu ấy chính là hình ảnh thu nhỏ của một người mẹ.

Tôi lại ăn cá cho bữa tối, nhưng tất cả các cô gái đều có một bữa tiệc nấm nhiệt tình. Nghe có gì đó không đứng đắn lắm.

“Cậu đã làm gì trong đó vậy, Haruka-kun?” Lớp trưởng hỏi, giọng có chút nghi ngờ.

“Ồ, ờ, mở rộng nhà của mình? Xây dựng? Đào bới? Phòng mới?”

“Ừm, tất nhiên rồi. Cậu cần một căn phòng có thể gọi là của riêng mình. Xin lỗi vì đã thực sự chiếm chỗ của cậu.”

“Ồ không, những căn phòng đó là dành cho tất cả các cậu,” tôi nói. “Tui không thể làm cho mỗi người một phòng riêng, nhưng tui đã xoay xở được tám phòng, và tui nghĩ các cậu có thể chia chúng ra. Ý là, chắc hẳn các cậu đã cảm thấy rất tù túng khi ở cùng nhau suốt thời gian qua ha?”

Khoảnh khắc tôi nói điều đó, các nữ sinh ngay lập tức đổ xô đi xem phòng của họ, với bà mẹ của lớp ở lại để mắng mỏ họ.

“Khoan đã, cậu định ngủ ngoài trời nữa à?” Lớp trưởng hỏi. “Nếu cậu đã xây tất cả những phòng đó, tại sao cậu không ngủ ở đây?”

“Không đời nào! Tui không thể. Mọi người hoàn toàn khỏa thân năm phút trước và tui là một thằng con trai! Lũ biến thái đó đã cố gắng tấn công các cậu trước đây phải không? Mọi người đang cảm thấy an toàn lúc này, và tui không muốn làm ai cảm thấy khó chịu hay lo lắng.”

“Cảm ơn cậu, tớ thực sự cảm kích. Tụi tớ thực sự không muốn làm phiền cậu.” Lớp trưởng suy nghĩ một lúc. “Hừmm, tớ không nghĩ có ai sẽ phiền nếu đó chỉ là cậu đâu?”

“K-không đời nào!”

Ngay cả cái nhìn thoáng qua các cô gái trong tình trạng không mảnh vải che thân cũng đã quá sức chịu đựng của tôi. Bọn du côn không thực sự bắt được họ, nhưng không đời nào họ có thể cảm thấy thoải mái khi ở gần tôi ngay sau chuyện đó.

“Được rồi, tui đi đây,” tôi nói. “Cảm ơn vì bữa ăn!”

Tôi dựng lều của mình bên ngoài. Nhớ lại sự khó xử sáng nay, tôi đã làm nó lớn hơn hôm qua.

Nếu đến giờ mà mình vẫn chưa lên cấp, mình sẽ thực sự tức giận mất, tôi nghĩ khi mở bảng trạng thái của mình ra.

TÊN: Haruka

CHỦNG TỘC: Con Người

LV: 07

CHỨC NGHIỆP: —

HP: 93

MP: 92

VIT: 91

POW: 89

SPE: 87

DEX: 87

RES: 96

INT: 99

LUK: MAX (Vượt Giới Hạn)

SP: 97

CHIẾN KỸ: Thông Thạo Gậy Lv6, Né Tránh Lv4, Tiên Đoán Lv3, Thấm Nhập Ma Pháp Lv4

MA THUẬT: Nhiệt Thuật Lv4, Di Chuyển Thuật Lv6, Trọng Lượng Thuật Lv4, Đóng Gói Thuật Lv5, Tứ Nguyên Tố Thuật Lv4, Mộc Thuật Lv2, Lôi Thuật Lv1

KỸ NĂNG: Sức Khỏe Tổng Quát Lv2, Nhạy Cảm Lv3, Thể Dục Dụng Cụ Lv4, Đi Bộ Lv6, Phục Tùng Lv3, Giám Định Lv4, Thiên Lý Nhãn Lv3, Phát Hiện Hiện Diện Lv4, Truy Vết Kẻ Địch Lv4, Thao Túng Ma Pháp Lv5, Che Dấu Hiện Diện Lv3, Ẩn Thân Lv3, Ẩn Nấp Lv2, Bản Đồ Lv3, Tập Trung Lv4, Kháng Vật Lý Lv2, Phục Hồi MP Lv3, Phục Hồi Thể Lực Lv2, Suy Nghĩ Song Song Lv1

DANH HIỆU: Hikikomori L4, NEET Lv3, Cô Độc Lv4, Pháp Sư Lv4

NĂNG LỰC: Báo-Liên-Thảo Lv2, Trăm Nghề Như Không Lv3, Đầu Đất Lv2

TRANG BỊ: Gậy Gỗ?, Bộ Quần Áo?, Găng Tay Da?, Giày Da?, Áo Choàng?, Kính Áp Tròng?, Khốn Giả Nhẫn, Túi Trữ Vật, Vòng Tay Quái Vật (Sức Mạnh +1% Tốc Độ +1%)

Tuyệt vời, mình đã nhảy hai cấp trong một ngày; các chỉ số của mình sắp chạm mốc ba chữ số rồi, tôi nghĩ. Tôi không cảm thấy có gì khác biệt khi chiến đấu với lũ goblin hôm nay, nhưng rõ ràng là tôi đã lên cấp. Thật tệ là mình đã ở trong rừng mười ngày, giết hàng trăm con quái vật không ngừng nghỉ, mà chỉ mới đạt Lv 7. Lớp trưởng đã tập trung giúp các thành viên yếu nhất trong nhóm của cô lên cấp, và ngay cả họ cũng đã ở Lv 16-21. Bằng cách nào đó, họ đã bỏ xa tôi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ trở thành người kìm hãm mọi người. Ít nhất là đến lúc đó, tất cả các cô gái đều đã đủ mạnh để tự mình đến thị trấn. Những ngày ồn ào này sẽ sớm kết thúc.

“Haruka-kun, tụi tớ vào được không?”

Vừa nhắc tới luôn mà. Dù tôi đã mở rộng lều của mình đến kích thước có thể chứa bốn người một cách dễ dàng, nó vẫn chật chội khi một làn sóng các nữ sinh cao trung tràn vào. Chào mừng quý khách, cả sáu vị.

“Ưm, được mà, có chuyện gì vậy?”

Sáu cô gái là Lớp trưởng, Lớp phó A, Lớp phó B, Nữ Hoàng Gal, Gái Cá đã đánh thức tôi sáng nay, và—ồ không—nhỏ thứ sáu khỏa thân! Con nhỏ tệ nhất có thể bước vào lều của một thằng con trai!

“Chà, chúng tớ đến để cảm ơn cậu—à, không chỉ vậy, bọn tớ cũng đến để xin lỗi, và…” Lớp trưởng bắt đầu.

“Đầu tiên, tớ muốn nói với cậu một điều,” cô gái thích phô bày nói. “Tớ phải thừa nhận, lúc nãy tớ đã hơi thử cậu một chút và tớ xin lỗi vì điều đó. Chika cũng muốn nói với cậu một điều.”

Chika là gì?

Gái Cá lên tiếng, “Ồ, ừm, nghe này. Sáng nay, tớ đến để xin lỗi cậu. Tớ cảm thấy có trách nhiệm vì đã đuổi cậu ra khỏi nhà của chính mình. Nhưng khi tớ cố gắng nói lời xin lỗi, cậu lại quá phấn khích về cá đến nỗi đã xô ngã tớ.”

“Ồ, Chika là Gái Cá!” tôi thốt lên. “Tui đã nghĩ ‘chika’ là một loại tiếng chim hót mà tất cả các cậu đang tập luyện. Các cậu không phải là thành viên của câu lạc bộ quan sát chim à?”

Năm người trong số họ đồng thanh hét lên. “Cậu nói Gái Cá là cái quái gì chứ?! Cậu nghĩ bố mẹ của Chika-chan là ngư dân hay sao?! Tại sao cậu cứ khăng khăng đặt cho tụi tớ những biệt danh kỳ quặc vậy?! Chika là một cái tên, đồ ngốc! Cậu lôi đâu ra cái vụ quan sát chim vậy?!”

Những câu đáp trả của các bạn cùng lớp luôn là những đòn chí mạng. Đó cũng là một kỹ năng cheat sao?

“Chà, cậu ấy là người đã mang cá cho tui nhỉ? Bên cạnh đó, biết đâu được, có thể có điều gì đó mờ ám về cha mẹ cậu ấy thì sao!”

“Tên người không hoạt động theo cách đó! Gia đình cậu ấy không có gì mờ ám cả… chắc vậy! Hơn nữa, làm sao cậu có thể đẩy một cô gái như vậy chứ?!”

Lớp trưởng giải thích rằng Gái Cá—khoan, không phải Gái Cá, tên cô hình như là một loại tiếng chim gì đó—đã khá sốc sau khi bị bọn du côn tấn công. Các nữ sinh khác đang bảo vệ cảm xúc của Gái Cá, đó là lý do tại sao họ có vẻ không vui về sự hiện diện của tôi. Vì vậy, cô đã vào lều của tôi sáng hôm đó để xin lỗi vì đã làm tôi cảm thấy không được chào đón trong chính ngôi nhà của mình.

Lớp trưởng luôn giải thích mọi thứ theo cách mà tôi có thể hiểu được giữa tất cả sự hỗn loạn này. Cảm ơn cậu đã làm rất nhiều; cảm ơn cậu đã là đại diện, hình mẫu người mẹ, và người phiên dịch của lớp.

“Hiểu rồi. Tui chắc rằng mọi chuyện đã rất khó khăn với cậu, Gái Cá, vì vậy đừng lo lắng về điều đó. Thêm nữa, tui đã có cá.” Cá nướng hẳn hoi! Tôi không bao giờ có thể giữ mối hận thù sau chuyện đó.

“Làm thế nào mà cậu ấy lại trở thành Gái Cá?!” các cô gái khác la lên. “Cậu thực sự không thể nhớ tên ai dù chỉ một giây!”

Khoan, tên cậu ấy không phải là Gái Cá à? Tôi nghĩ chúng tôi vừa mới nói xong về việc cha mẹ cô có vẻ mờ ám, do đó là Gái Cá.

Tôi liếc nhìn Lớp trưởng. “Vậy, tại sao Gái Khỏa Thân cũng xin lỗi?”

“Gái Khỏa Thân là ai chứ? Cậu lấy quyền gì mà đặt cho một cô gái cái tên như vậy?!”

“Nhưng cậu ấy đã khỏa thân mà!” tôi phản đối, chỉ tay vào cô gái theo chủ nghĩa phô bày.

“Fukunuki-san, cậu đã khỏa thân à?!”

“K-không, không hẳn! Ý là, đó không phải là chuyện lớn! Tớ chỉ đang cởi đồ trên đường đến bồn tắm và cậu ấy đã nhìn thấy tớ! Chỉ là một cái nhìn thoáng qua! Không có gì hơn thế cả!”

Mọi người đều thở dài.

“Tui chỉ tình cờ nghe các cậu nói chuyện về việc cá đã sẵn sàng và nhìn qua không đúng lúc,” tôi nói. “Hội Gal và bộ lạc khỏa thân thật sự đáng sợ.”

“Để hội Gal ra khỏi chuyện này! Họ không liên quan ở đây. Thêm một điều nữa, họ không phải là hội Gal!”

“Hội Ga—ờ, ý là Shimazaki-san chỉ đang cố gắng bảo vệ cậu thôi, Haruka-kun. Đừng có mà đối xử tệ với họ!” Lớp phó B mắng tôi, lắc đầu thất vọng. Các bộ phận khác trên cơ thể cô cũng rung lên khi cô làm vậy. Không nha, tui không nhìn chằm chằm! Xin đừng lườm tui, Lớp trưởng! Mắt tui chỉ lướt qua thôi! Chúng không hề dừng lại!

“Cậu vừa định gọi họ là—thôi bỏ đi,” Lớp phó A nói, rồi tự ngắt lời. Cô nói với Nữ Hoàng Gal, “Cậu định nói điều gì đó để bảo vệ cậu ấy à?”

Tất cả họ đều đang lườm tôi. Mình phủ nhận mọi cáo buộc!

“Kiểu như, dù cậu đã hoàn toàn mê hoặc tụi tớ, cậu đã không lợi dụng tình hình để làm bất cứ điều gì dâm dục hay đại loại thế. Thực tế, cậu chỉ để bọn tớ yên. Cậu tỏ ra ít quan tâm đến mức thậm chí không thèm nhớ tên của chúng tớ. Vì vậy, tớ không nghĩ cậu sẽ gây ra bất kỳ vấn đề gì. Ờm, kiểu như, đợi một chút! Còn chuyện cái tên thì sao? Đó hoàn toàn là một vấn đề mà?”

Thế mà gọi là bảo vệ thằng này à! Họ càng nói, họ càng làm tôi trông tệ hơn. Bây giờ các cô gái lại đang lườm tôi! Tôi không thể chịu nổi nữa.