NGÀY 11
Lũ điên. Ngay cả ở thế giới thực thì bọn chúng cũng đã điên lắm rồi.
TRONG HANG ĐỘNG
XIN GIỚI THIỆU THỰC ĐƠN BỮA SÁNG HÔM NAY, phong cách thế giới giả tưởng:
Thịt pemmican hầm với nấm và thảo mộc theo mùa, xào sơ qua
(Tùy theo mùa) Thỏ rừng nướng muối
Và tôi ngán cái thứ này tới tận cổ rồi!
Tôi vẫn chưa thể có được một bữa ăn xứng tầm với cấp độ của mình, nhưng tôi đang dần thành thạo hơn với Thông Thạo Gậy—nếu thứ tôi đang làm có thể gọi là “thông thạo”. Dù sao đi nữa, tôi chắc chắn cần phải thu thập thêm thông tin. Đám otaku, những cỗ máy thông tin di động, đã tìm đường đến một thị trấn, nhưng tôi không muốn nối gót theo sau—tôi chẳng có hứng thú gì với việc chạm mặt thêm bất kỳ đứa bạn cùng lớp khó ưa nào nữa. Nếu họ tìm thấy căn nhà giữa thế kỷ tuyệt đẹp của tôi, họ sẽ chiếm nó làm của riêng mà không thèm hỏi một lời. Dựa trên những gì họ đã làm với đám otaku, tôi tin chắc rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu tìm thấy họ. Tuy nhiên, tôi chẳng biết gì về thế giới giả tưởng ngoài những gì đám otaku đã kể. Đến thị trấn cũng là một ý tồi vì một lý do khác—tôi không tự tin rằng một du khách hoàn toàn mù tịt về phong tục địa phương có thể sống sót dễ dàng, huống chi là một kẻ cô độc Lv3 chính hiệu!
Sinh tồn là ưu tiên hàng đầu của tôi. Tôi phải trở nên đủ mạnh để tự bảo vệ mình. Cấp độ của tôi thấp hơn nhiều so với bất kỳ bạn học nào, và tôi cũng lên cấp chậm hơn hẳn nhờ có Trăm Nghề Như Không và Đầu Đất. Ít nhất thì những năng lực đó vẫn chỉ ở cấp 1. Tôi không thể tưởng tượng nổi chúng sẽ trở nên khủng khiếp thế nào nếu lên đến cấp 2.
Những học sinh tôi thấy cho đến nay đều khoảng Lv 11, còn đám otaku thì Lv 16. Chỉ số cao nhất của họ dao động quanh mức 60-70.
Tuy nhiên, với tốc độ phát triển của tôi, đến Lv 10, tất cả các chỉ số của tôi sẽ vào khoảng 120-150, và ở Lv 16, có lẽ ít nhất là 200. Có thể ở các cấp độ sau này, lượng chỉ số tăng sẽ ít hơn, nhưng cho đến nay, tốc độ cải thiện không hề suy giảm. Thậm chí, lượng tăng mỗi cấp dường như còn lớn hơn.
Dù đã đạt Lv 16 chỉ trong một tuần, đám otaku vẫn gặp khó khăn khi đối phó với một nhóm năm con goblin. Chắc chắn là do họ đã cạn kiệt ma lực và chỉ có một đấu sĩ tiên phong—nhóm của họ không phù hợp cho các trận cận chiến.
Dù vậy, tất cả họ đều ở Lv 16, với những kỹ năng cheat, và họ là những otaku dày dạn kinh nghiệm, biết tất cả về thế giới giả tưởng và đáng lẽ phải giỏi hơn cả cấp độ của mình. Ấy thế mà họ suýt bị hạ gục bởi hai con goblin đánh lén từ phía sau.
Nếu tôi quen biết những người khác từ thế giới này, tôi ít nhất có thể so sánh chỉ số bằng Giám Định, nhưng trước hết, tôi phải tìm được ai đó sẵn lòng để bị thẩm định như vậy. Dù sao thì, chỉ tập trung vào chỉ số cũng không đủ. Những đối thủ yếu vẫn có thể tìm cách gài bẫy mình.
Đám otaku đã cảnh báo tôi về những kỹ năng nguy hiểm nhất thường xuất hiện trong light novel: Phục Tùng, Mê Hoặc, Đoạt Quyền và Đoạt Mạng. Nếu không có kháng tính, Độc và Ngủ cũng có thể đồng nghĩa với việc kết thúc trò chơi. Mối nguy thực sự trong thế giới giả tưởng không phải là quái vật; đó là những người khác. May mà mình là một hikikomori thất nghiệp cô độc, nhỉ?
Bất chấp mọi chuyện đã xảy ra, đám otaku vẫn đi vào thị trấn. Điều đó hẳn phải cực kỳ nguy hiểm, nhưng họ có một mục đích cao cả hơn cho chuyến đi của mình. Phải, họ được dẫn lối bởi một khao khát không thể diễn tả đối với một thứ vượt xa cuộc sống thoải mái trong hang động: con gái.
Họ kể về ngôi làng như thể ở đó sẽ có những cô gái tai thú dễ thương, những nàng elf xinh đẹp và bí ẩn, những thiếu nữ trong sáng để kết hôn, và cả những cô gái dwarf đáng yêu nữa. Những cô gái cao trung bình thường từ lớp chúng tôi không thể nào sánh được với những ảo mộng otaku của họ. Thôi thì, ai thích gì cứ làm nấy.
Lần đầu tiên tôi chạm trán đám du côn nửa mùa là khi tôi đang ở sâu trong rừng. Tôi đã tránh khu vực đó kể từ dạo ấy, đặc biệt là sau khi nghe câu chuyện của đám otaku. Đám otaku đã cố tình bỏ qua phần giải thích những gì đã xảy ra với đám du côn sau cuộc tấn công.
Dù kỹ năng Mê Hoặc và Khiển Rối của họ đã bị phong ấn, họ có lẽ vẫn còn những kỹ năng thần thánh khác. Cảm ơn lão già. Nếu họ quyết định rằng bạo lực là một lựa chọn, thì phần còn lại của lớp—không còn được bảo vệ bởi một đám otaku—sẽ gặp nguy hiểm.
Tại sao tôi lại nghĩ về họ chứ? Họ là vấn đề của phần còn lại của lớp, không phải của tôi. Ngoại trừ một vài người, tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với lớp mình.
Nhưng thành thật mà nói, tôi cũng không phiền nếu thấy đám du côn và hội con gái xấu tính chạm trán một con kobold. Tôi không thể tưởng tượng họ sẽ phản ứng thế nào khi bị một con cắn cho một phát. Mình đã nếm mùi đau khổ rồi mới biết nó đau đến mức nào.
Tôi nghĩ mình nên tự mình kiểm tra tình hình của lớp. Chắc chắn, tôi không quan tâm đến họ, nhưng tôi muốn xem Lớp trưởng thế nào. Tôi có hai động cơ: đám otaku khá lo lắng cho cô ấy, và cô ấy thì vô cùng xinh đẹp. Mình có thể là một kẻ cô độc, nhưng mình vẫn có mắt mà!
Tôi quét qua khu rừng phòng khi bỏ lỡ thứ gì đó mới để ăn. Xung quanh đây chỉ có vô số loại nấm. Có lẽ có những loại thức ăn khác sâu trong rừng. Ừm, mình sẽ phải đi kiểm tra xem sao. Thu thập thức ăn, luyện tập, chiến đấu với goblin, và giờ là do thám? Một hikikomori thất nghiệp thời hiện đại phải gánh vác nhiều trách nhiệm quá. Tiếc là thế giới chỉ trả công cho mình bằng nấm. Tôi cũng cần điền vào những chỗ trống trên bản đồ của mình.
Xét đến tất cả những điều đó, tôi quyết định tiến vào rừng. Từ hang động của mình, tôi đi ngược dòng sông. Có lẽ đám du côn có một căn cứ gần nơi tôi thấy chúng lần trước—chúng đã nói về việc ở lại đâu đó gần đó… nhưng tôi đang nghĩ xa quá rồi. Ngược dòng sông hử? Có lẽ mình có thể bắt được vài con cá. Tôi thực sự ước mình có Lôi Thuật. Cách tốt nhất để câu cá!
Chỉ cần một cú giật điện là vừa bắt vừa chiên chúng cùng một lúc.
Khu rừng ngược dòng nguy hiểm hơn tôi tưởng, nhưng ít nhất là không có nhiều nấm. Thực ra, hầu như chẳng có thức ăn gì cả. Có ai đã ăn hết mọi thứ rồi sao?
Không có gì ngạc nhiên khi có hàng tấn goblin, nhưng không con nào gây ra mối đe dọa nào. Tôi vẫn có thể bị áp đảo, vì vậy tôi phải cẩn thận với các nhóm năm hoặc sáu con, nhưng tất cả chúng chỉ ở Lv 3 và 4, chậm chạp và yếu ớt. Lũ goblin yếu đến mức tôi chẳng rèn luyện được chút Chiến Kỹ nào. Việc cày cuốc đơn điệu này thậm chí không thể được coi là luyện tập Thông Thạo Gậy đúng nghĩa. Có lẽ gọi nó bằng cái tên nghe rất chính thức sẽ giúp mọi việc tốt hơn… phải không?
Sau đó, tôi chạm trán vài con kobold với khuôn mặt chó ngốc nghếch của chúng, Lv 2 và 3. Tôi dùng Thấm Nhập Ma Pháp vào vũ khí của mình và tiếp cận. Vậy là đám otaku đã nói đúng. Dù chúng cấp thấp hơn những con goblin tôi đã chiến đấu hôm nay, chúng chắc chắn khó nhằn hơn một chút. Chúng có thể nhanh, nhưng chúng lại lao thẳng về phía tôi—mấy người học cách chiến đấu từ goblin à? Tôi chỉ cần chặn đòn lao của chúng và phang bằng cây gậy của mình. Mình đoán đây cũng được coi là luyện tập dùng gậy. Ít nhất cũng phải chú ý đến thời điểm.
Khi chiến đấu với hai con kobold, tôi nhận ra rằng chúng hiếm khi sử dụng kỹ năng quái vật của mình. Lũ kobold thậm chí còn không thèm dùng đến Bầy Đoàn Tác Chiến. Chúng chỉ cố gắng Ngoạm tôi.
Thật dễ dàng để quen với việc chiến đấu với những gã này. Tôi bắt đầu hiểu tại sao đám otaku lại gặp khó khăn với lũ goblin—ngay cả cùng một loại quái vật cũng có thể là một trận chiến hoàn toàn khác tùy thuộc vào cấp độ của nó. Điều này chẳng là gì so với những con kobold tôi đã đối mặt trước đây. Không nghĩ ngợi, tôi cau mày với một con kobold, và nó lùi lại vì sợ hãi.
Gương mặt hung tợn, đôi mắt đáng sợ, và ánh nhìn hoang dại. Mọi người đã từng nói những điều như vậy về tôi. Ý là, không phải tôi không biết mình trông như thế nào. Nhưng đừng sợ mình chứ! Mình có phải là một con quái vật đáng sợ không? Không! Thằng này là con người… phải không? Cái cách con kobold co rúm lại thực sự làm tôi tổn thương. Tại sao con vật này lại giấu đuôi giữa hai chân?
Tôi mất bình tĩnh và giết lũ kobold. Tụi bây nên xem xét hành động của mình ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác như thế nào chứ! Tất cả những gì tôi muốn là sống yên bình trong hang động của mình, nhưng những con quái vật cấp cao gần đó đã buộc tôi phải chiến đấu để sinh tồn.
Orc là những quái vật mạnh nhất trong khu vực. Chúng có sức mạnh và sức bền hơn goblin, và chúng có Chiến Kỹ Thông Thạo Dùi Cui. Nhưng ngay cả với sức mạnh và kỹ năng của chúng, chúng cũng chỉ ngang ngửa với lũ goblin gần hang động của tôi. Thì ra đó là lý do tại sao đám otaku Lv 16 lại gặp khó khăn đến vậy—họ đã trở nên tự mãn sau khi chiến đấu với những con quái vật yếu ở khu vực này.
Cuối cùng, tôi cảm nhận được một loại trại nào đó bằng Thiên Lý Nhãn, nhưng hàng rào và lều trại đã bị phá hủy. Với việc đám otaku đã đi, tôi cho rằng không còn ai để sửa chữa mọi thứ. Hay tất cả mọi người đã chuyển đến một địa điểm mới? Tôi không thấy ai xung quanh. Từ cách đám otaku mô tả tình hình, tôi nghi ngờ rằng mọi người vẫn ở cùng nhau sau khi đám otaku bị trục xuất. Nhưng ngay cả khi họ chia rẽ, tôi vẫn mong đợi một số người sẽ ở lại. Căng thẳng và không hề mất cảnh giác, tôi tiếp cận khu trại. Tôi đã xác nhận bằng mắt mình rằng khu trại đã bị bỏ hoang. Vậy mọi người đã đi đâu? Có chuyện gì khác đã xảy ra sao?
Tôi để mắt đến chu vi của khu trại trong khi tìm kiếm một số manh mối hoặc dấu hiệu về những gì đã xảy ra. Đột nhiên—tôi lảo đảo. Tôi nhìn thấy một thứ gì đó, và thông tin bắn vào đầu tôi và suýt làm tôi ngã ngửa. Đây là một kỹ năng điên rồ nào đó sao? Mình sẽ tìm hiểu sau!
Tôi nhìn quanh một lần nữa: khu trại, khu rừng, lòng sông—
Tôi tìm thấy manh mối ở hai nơi. Gần trung tâm của những gì còn lại của khu trại, nơi đám otaku bị phục kích, là một số dấu vết ma pháp cũ.
Và sau đó, bên bờ sông, nơi con sông biến mất vào rừng—dấu vết ma pháp ở đó còn mới.
Dấu vết ma pháp gần đây chỉ có thể có một ý nghĩa: đã có một trận chiến nghiêm trọng sau khi đám otaku rời đi.
Mình không biết bằng cách nào, nhưng mình có thể nhìn thấy tàn dư của việc sử dụng ma pháp, tôi nghĩ khi chạy đến bìa rừng. Tôi theo dấu ma pháp gần một giờ trước khi tìm thấy nguồn gốc của nó. Tôi có thể cảm nhận được một nhóm đang đuổi theo một nhóm khác theo hướng của tôi. Mình nên trốn đi và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra? Hay mình nên đến giúp họ?
Tôi quyết định ngồi lại và quan sát. Ai đó trong nhóm đang chạy trốn bị chảy máu; tôi vẫn không thể nhìn thấy đó là ai, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ.
Nếu những người chạy trốn là kẻ xấu, tôi sẽ chặn họ lại. Hoặc nếu những người đuổi theo là kẻ xấu, tôi sẽ chặn họ.
Nhưng khi tôi nhìn thấy họ, tôi nhận ra rằng cả hai bên đều tệ như nhau. Được rồi, đến lúc về nhà thôi. Tối nay nên ăn gì nhỉ? Nấm bất ngờ? Ồ, hay mình có thể tự thưởng cho mình món nấm nhồi nấm? Chết tiệt, giá mà mình có thể kiếm được thứ gì đó ngon lành…
“Này, cậu kia! Đợi đã!”
Chết tiệt, có ai đó để ý đến mình sao? Tôi liếc nhìn về phía nhóm đó.
“Aa, rất vui được gặp lại các cậu, hội con gái xấu tính! Thôi nhé, tui thực sự phải đi đây!”
Tôi bỏ chạy. Khi tôi nghĩ mình đã đủ xa, tôi dừng lại để hái một ít trái cây, nhưng hội con gái xấu tính đã đuổi kịp tôi, tất cả đều nói liến thoắng cùng một lúc.
“Đứng lại! Tớ bảo cậu dừng lại mà!”
“Cậu không đi đâu hết!”
“Cậu gọi bọn này là xấu tính á?!”
“Sao cậu dám!”
Giờ thì họ đối xử với tôi như thể tôi là kẻ ác. Là lá la là la, tui không để ý đến các cậu đâu! Phải đi thôi, hội con gái xấu tính, không có thời gian để nói chuyện đâu!
“Tại sao cậu cứ chạy trốn thế?!” họ hét lên.
Trong tất cả những người tôi có thể gặp phải, lại là hội con gái xấu tính. Nếu họ thuộc loại dễ thương và hoạt bát, tôi đã dừng lại, nhưng không phải vì những kẻ phiền phức này.
Lão già đó không thể đổi họ lấy vài cô gái dễ thương hơn được sao?
“Cậu không ngạc nhiên khi gặp bọn này ở đây à?” một trong số họ hét lên.
“Dù sao thì cậu đang làm gì ở đây? Tại sao cậu không nhìn bọn này? Tại sao cậu không nói gì cả?! Bọn mình là bạn của cậu mà! Đừng có đứng đờ ra đó!”
Mình phải thoát khỏi đây, nhanh lên! Họ gần như đã dồn tôi vào chân tường. Họ đang nói về cái gì vậy?
“Tại sao tui phải ngạc nhiên chứ?” tôi nói. “Và các cậu đang làm gì ở đây? Và chúng ta là bạn từ khi nào vậy? Tui là một kẻ cô độc—thôi kệ, đừng bắt tui phải nhắc lại!”
Tôi không biết ai đang đuổi theo họ, nhưng không đời nào tôi lại giúp hội con gái xấu tính.
“Làm gì đi chứ!” một trong số họ khóc.
Làm gì cơ? Kệ xác, mình bấm nút biến đây.
“Đợi đã!” họ cùng kêu lên khi tôi bắt đầu chạy đi. “Làm ơn!”
Họ vừa nói làm ơn sao? Chắc họ đã nói to đến mức làm thủng màng nhĩ của tôi. Tôi nghe nhầm rồi.
“Làm ơn, làm ơn giúp tụi tớ. Làm ơn,” một trong số họ lặp lại.
Cú sốc suýt làm tôi ngã ngửa. Đây có phải là đòn tấn công đặc biệt của họ không? Một kỹ năng? Họ thực sự đã nói làm ơn!
“Tớ không biết cậu đang làm gì ở đây, nhưng cậu là bạn của Oda-kun phải không? Tụi này đang tìm họ. Kiểu như, nếu cậu biết chuyện gì đã xảy ra với họ, cậu phải, kiểu như, nói cho chúng tớ biết ngay! Làm ơn!”
Nữ Hoàng Gal dường như đang nói với tôi, nhưng liệu đó có phải là một loại ma thuật nào đó không? Nữ Hoàng Gal này xấu tính thuộc hàng tiêu chuẩn của hội con gái xấu tính. Là nữ hoàng của sự xấu tính, cô là một nhà máy không thể ngăn cản của sự ích kỷ, than vãn và lạm dụng. Sự can thiệp của cô là lý do lớp chúng tôi chia thành các phe phái ngay từ đầu. Không đời nào từ “làm ơn” lại tồn tại trong từ vựng của cô nàng.
Tôi nhìn cô bối rối. “Cậu là ai? Tui không nhận ra cậu!”
“G-gì cơ? Tụi mình học cùng lớp mà!” cô hét lên. “Bỏ cái trò vớ vẩn đó đi, cậu biết rõ tớ là ai mà!”
A ha, mình đã khiến cậu ấy nổi đóa rồi. Tôi có thể nhận ra từ sự tức giận đầy tự phụ trong giọng nói của cô rằng đây mới là hình dạng thật của Nữ Hoàng Gal.
“Cậu là thật à?”
“Thật là sao?! Đừng có nói nhảm nữa!”
Được rồi, điều đó xác nhận rồi.
“Xin lỗi nhé. Khi tui nghe cậu dùng từ ‘làm ơn’, tui đã nghĩ có lẽ một con quỷ nhân từ nào đó đã chiếm lấy cơ thể cậu, nhưng cậu thực sự là Nữ Hoàng Gal,” tôi nói.
“Nữ Hoàng Gal? Tớ không phải là quỷ.” Cô đến gần hơn. “Làm ơn chỉ cần nói cho tớ biết, chuyện gì đã xảy ra với họ?”
“Cái quái gì đã xảy ra với cậu vậy?” tôi kêu lên.
“Không có gì!” cô hét lên.
Tôi không thể tin được. “Vậy… cậu thực sự là Nữ Hoàng Gal?”
“Ưm, phải! Nhưng không! Tớ thực sự là tớ, nhưng tụi tớ không phải là hội con gái xấu tính!”
Tôi lắc đầu bối rối. “Tui bối rối quá, rốt cuộc là sao?”
“Được thôi, nếu cậu muốn gọi tớ là Nữ Hoàng Gal, thì cứ vậy đi!!” Cô hít một hơi để lấy lại nhịp thở.
Đó là tất cả bằng chứng tôi cần. Không ai khác có thể hét to đến mức có hai dấu chấm than.
“Khoan đã, Oda là ai?” tôi hỏi.
“Cậu biết Oda mà!” cô kêu lên. “Cậu luôn nói chuyện với cậu ấy và bạn của cậu ấy!!”
Một Oda mà mình từng nói chuyện… một Oda mà hội con gái xấu tính đang tìm kiếm…
“Oda? Oda. Ota… otaku…” Tôi gãi đầu. “Ồồồ, ra là các cậu đang nói về một trong mấy tên otaku. Tớ nghĩ ý cậu là Ota A.”
“Tên cậu ấy là Oda!” Cô lắc đầu nguầy nguậy, vẫn thở hổn hển.
Cậu ta không phải là Ota A sao? Thật là một tiết lộ gây sốc! Đối với mình thì cậu ta sẽ mãi là Ota A.
“Vậy tại sao các cậu lại tìm đám otaku?” tôi hỏi. “Các cậu định bắt họ làm thêm việc cho mình, hay chỉ đơn giản là săn họ để giải khuây?”
Cuối cùng tôi cũng quay lại và nhìn thẳng vào mắt họ.
Làm ơn đừng tỏ ra quá kinh hãi, tôi nghĩ. Lòng tự trọng của tôi rất mong manh sau trận chiến với con kobold.
Họ chỉ lườm tôi. Vậy thì sao nếu tôi lườm lại, sau những gì đám otaku đã kể cho tôi? Nếu họ nói với tôi rằng họ đang truy lùng đám otaku, thì…
“Tụi tớ muốn xin lỗi,” Nữ Hoàng Gal nói.
Hả?!
Tôi lắc đầu. Chắc mình điên thật rồi. “Ý cậu là bắt giữ họ và buộc họ phải làm nô lệ giao kèo? Hay ý cậu là, ‘giao họ cho đám du côn’? Hoặc—”
“Không, chúng tớ muốn nói lời xin lỗi!”
“Khoan? Thật á?”
“Phải! Bọn tớ thực sự, thực sự muốn xin lỗi một cách đàng hoàng,” cô nói. “Bọn tớ không mong họ sẽ giúp tụi này nữa và họ không cần phải tha thứ nếu họ không muốn. Điều tốt nhất chúng tớ có thể làm là, kiểu như, nói lời xin lỗi. Đó là tất cả những gì bọn tớ có thể làm.”
“Dù sao thì bọn tớ cũng chết chắc rồi,” một cô gái xấu tính khác nói. “Họ là lý do duy nhất tụi này còn sống. Chúng tớ không thể sống sót trong thế giới này nếu không có họ. Bọn tớ chỉ muốn siêu xin lỗi họ một lần. Làm ơn! Nếu cậu biết họ ở đâu, hãy nói cho bọn này biết!”
“Làm ơn!” tất cả họ cùng kêu lên, cúi đầu.
Chuyện này… chuyện này còn khó tin hơn cả việc bị triệu hồi đến một thế giới của kiếm và ma thuật nữa, tôi nghĩ. Họ tuyên bố rằng họ đã thay đổi, rằng họ đã từ bỏ lối sống cũ. Tất cả những gì họ có thể nghĩ đến bây giờ là họ biết ơn đám otaku đến nhường nào và họ xấu hổ về những gì đã xảy ra như thế nào. Họ chỉ muốn giải quyết mọi chuyện trước khi chết. Giống như để lại một lời xin lỗi trong di chúc cuối cùng của mình vậy.
Cuối cùng, tôi nói, “Tui biết họ đã đi theo hướng nào, nhưng tui không chắc bây giờ họ ở đâu. Các cậu sẽ không thể đuổi kịp họ đâu. Các cậu sẽ phải đi xuyên qua khu rừng. Các cậu có chiến đấu được không?”
Tôi không biết đám otaku sẽ phản ứng thế nào với một lời xin lỗi. Nếu họ có nửa bộ não, họ sẽ chỉ bảo hội con gái xấu tính biến đi cho khuất mắt. Nhưng đám otaku tốt bụng đến mức họ có thể sẽ trở thành vệ sĩ riêng của hội con gái xấu tính, qua đó đảm bảo sự hủy diệt chung của cả hai.
Có lẽ tôi đang lo lắng hơi sớm.
“Thực sự không có cách nào các cậu có thể bắt kịp họ đâu,” tôi nhấn mạnh. “Các cậu có chắc không?”
Hội con gái xấu tính nhìn xuống đất và run rẩy. Đối mặt với cái chết, họ dường như đã chuẩn bị làm bất cứ điều gì cần thiết. Nói về việc lương tâm thức tỉnh quá muộn.
“Bọn tớ không quan tâm, chỉ cần nói cho tụi tới biết,” Nữ Hoàng Gal nói. “Chúng tớ phải thử ngay cả khi không bao giờ đến được chỗ họ. Làm ơn… làm ơn!”
Họ có tham gia cùng một giáo phái mà đám otaku đã cố dụ dỗ tôi không? Đối mặt với cái chết chắc chắn, tất cả những gì họ muốn làm là cảm ơn những người đã cứu họ lần đầu tiên. Họ muốn có thể tha thứ cho bản thân về tất cả những hành vi bắt nạt và đối xử tàn nhẫn của mình, và họ cho rằng việc thực hiện một cuộc hành hương để chuộc lỗi là đủ.
Những vị thần mà họ dựa vào cho mọi thứ đã bị lấy đi. Họ đã mất tất cả những gì họ biết và hoàn toàn bị ruồng bỏ chỉ trong vòng một tuần. Những thử thách họ phải đối mặt đã hoàn toàn biến đổi họ.
“Đám otaku đã kể cho tui nghe tất cả những gì các cậu đã làm,” tôi nói, không hề che giấu sự khó chịu trong giọng nói. “Trước khi các cậu có thể nghĩ đến việc xin lỗi đám otaku, các cậu nên xin lỗi Lớp trưởng và những người khác.”
Nữ Hoàng Gal gật đầu. “Bọn này đã làm rồi!! Lớp trưởng nói rằng cậu ấy đã chấp nhận lời xin lỗi của tụi tớ, nhưng cậu ấy bảo chúng tớ đi xin lỗi Oda và những người khác trực tiếp. Trước khi bọn tớ kịp làm thế, đám con trai đã phục kích cả lớp và khu trại bị chia rẽ. Bọn tớ không biết ai ở đâu cả. Chúng tớ chỉ muốn tìm Oda và bạn của cậu ấy.”
Họ thực sự đã đến đường cùng rồi, tôi nghĩ, cuối cùng cũng hiểu toàn bộ tình hình. Họ đã bị đưa ra khỏi trường học, cơ sở quyền lực của họ. Đám otaku, những người đột nhiên trở thành những kẻ mạnh nhất trong thế giới mới này, đã biến mất. Họ không thể chiến đấu với quái vật hay hợp tác để sinh tồn. Khi đám du côn—đầy ham muốn trần trụi—nổi điên và tấn công các cô gái, Lớp trưởng đã có thể đẩy lùi chúng nhưng không kịp ngăn những cô gái này bị tách khỏi phần còn lại.
Hội con gái xấu tính đang trên đường chạy trốn, bị tách khỏi Lớp trưởng, hoàn toàn lạc lối và trên bờ vực của cái chết. Tình huống tuyệt vọng này đã buộc họ phải đối mặt với hành động và lựa chọn của chính mình, vì vậy họ muốn xin lỗi và sửa chữa. Họ thực sự sợ rằng họ sắp chết sao?
“Được rồi, chỉ có ba khả năng. Thứ nhất, cả năm bị đám con trai bắt được trước khi tìm thấy đám otaku. Thứ hai, các cậu bị những con quái vật đói khát ăn thịt trước khi đến được chỗ họ. Thứ ba, các cậu chiến đấu chống lại những gã nhếch nhác đó, nghiền nát lũ quái vật, và cuối cùng tìm thấy đám otaku và xin lỗi. Vậy các cậu nghĩ điều gì có khả năng xảy ra nhất?”
“Ừm…”
“Kiểu như, bọn tớ không làm được đâu…”
“Nghe khó quá…”
“Chỉ cần nói cho bọn tớ biết họ ở đâu! Làm ơn!!”
Tôi cảm thấy như họ sắp có một bước đột phá, vì vậy tôi lườm họ. Họ ngã ngửa ra sau, khóc nức nở và run rẩy. Thật thảm hại, mình thậm chí còn không có kỹ năng Hăm Dọa.
“Cá nhân tui, tui không quan tâm các cậu đã giác ngộ hay thay đổi hay gì đó,” tôi nói với họ. “Dù các cậu tốt, xấu, hay đã cải tà quy chính cũng chẳng có ý nghĩa gì với tui. Hãy tự hỏi mình, các cậu muốn đi xin lỗi đám otaku, hay các cậu hài lòng với việc viện cớ cho phần còn lại của cuộc đời mình?”
“Nhưng, kiểu như…”
“Không nhưng nhị gì hết! Chỉ có câu trả lời thôi!”
Một lúc sau, những dấu chấm than khổng lồ xuất hiện trên đầu mỗi người trong số họ. Một hiệu ứng kỳ lạ nào đó của Trăm Nghề Như Không?
Mình đoán là mọi chuyện đã được giải quyết.
“Nghe đây,” tôi nói, “Tui biết tất cả về cách các cậu đã đối xử với đám otaku. Họ đã giúp đỡ các cậu phải không? Họ đã dạy các bốn cách sinh tồn nhỉ? Ngay cả khi các cậu phớt lờ họ! Ngay cả khixúc phạm họ! Cho đến khi họ thực sự bị buộc phải bỏ chạy! Họ đã giúp ngay cả khi các cậu lạm dụng họ một cách trắng trợn!”
Nữ Hoàng Gal có thêm bốn dấu chấm than trên đầu, bây giờ. Tôi đếm được tổng cộng mười ba dấu chấm than. Bây giờ không còn nghi ngờ gì về quyết tâm của họ.
“Năm người muốn cứ thế từ bỏ và chết sau tất cả những gì họ đã làm cho mình sao?! Điều đó sẽ làm mất đi ý nghĩa của mọi thứ họ đã làm! Các cậu có chấp nhận được điều đó không? Họ đã liều mạng vì năm người đấy, và với tất cả những lời bào chữa của các cậu về việc mọi thứ khó khăn như thế nào, cả năm muốn vứt bỏ tất cả sao!!” Tôi cũng đã đạt đến âm lượng hai dấu chấm than. “Các cậu sẽ cứ thế chết mà không chiến đấu sao? Tại sao cả năm không cố gắng sống sót?! Đừng bao giờ bỏ cuộc!! Đừng chỉ sống qua ngày chờ chết!! Năm người có nghĩ rằng họ sẽ cảm thấy vui vẻ khi biết các cậu đã chết khi cố gắng xin lỗi họ không?! Đó không phải là một lời xin lỗi!! Đó chỉ là làm cho bản thân cảm thấy tốt hơn về việc từ bỏ!!!!”
Năng lực dấu chấm than của Nữ Hoàng Gal chắc hẳn đã tiến hóa bằng cách nào đó, vì cô tái mét mặt mày. Hử, có chuyện gì đang xảy ra à? Đây là một kỹ năng mới sao?
Nước mắt lăn dài trên má khi cô nói. “Tớ không muốn chết! Tớ không muốn!! Tớ muốn sống!! Cậu nói đúng, họ đã làm rất nhiều để giúp chúng tớ!! Tụi này chỉ muốn, kiểu như, nói một lời cảm ơn đàng hoàng!! Cậu nói đúng về mọi thứ!! Bọn tớ đã không lắng nghe, chúng tớ không làm gì cả, tụi tớ không học được gì, bọn này hành động như thể không có chuyện gì quan trọng cả!! Tụi này đã viện ra hàng tấn lý do và hành động như thể bản thân không thể học được!! Ngay cả khi họ sắp bị giết, chúng tớ chỉ chế nhạo họ vì, vâng, cả năm, kiểu như, quá ngu ngốc!! Bọn tớ không thể làm gì được, và bản thân quá sợ hãi để thừa nhận điều đó! Chúng tớ không thể giúp họ!! Tụi này chưa bao giờ nói xin lỗi hay cảm ơn—dù chỉ một lần!! Tất nhiên là tất cả không muốn chết!! Chết ở đây sẽ là điều tồi tệ nhất từ trước đến nay!!”
Trời đất ơi, nhiều dấu chấm than quá! Chắc phải hai mươi lăm cái liên tiếp! Kỹ năng dấu chấm than của mình thua xa!
Tôi đoán Trăm Nghề Như Không đã cho phép tôi học được kỹ năng Dấu Chấm Than, nhưng tôi vẫn không giỏi bằng họ. Đầu Đất chắc đang kìm hãm mình lại—khoan đã…
Vì một lý do nào đó, Nữ Hoàng Gal đang khóc nức nở. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mình có nói gì sai không?
“W-waaaaaaaaaa!” cô gào khóc. Không trang điểm, tóc tai bù xù, cô trông như một đứa trẻ đang khóc. Giữa nước mắt và nước mũi, khuôn mặt cậu ấy chắc đang mất rất nhiều chất lỏng. Tôi bắt đầu lo lắng về việc mất nước.
Nếu tôi đi từng bước một, tôi sẽ có thể tìm ra chuyện gì đang xảy ra.
Nữ Hoàng Gal đã mở khóa các cấp độ mới của Dấu Chấm Than và vượt qua tôi mãi mãi. Nhưng bây giờ, cô đang khóc nức nở. Cậu ấy bị suy nhược thần kinh à? Bây giờ, khi Trận Chiến Dấu Chấm Than của chúng tôi đã kết thúc, tôi cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, như thể linh hồn của một người đàn ông máu nóng mặc quần lội nước nói với tôi “Đừng bao giờ bỏ cuộc!” đã rời khỏi cơ thể tôi.
Không có linh hồn của người đàn ông mà sự nhiệt tình đã biến hắn thành một meme, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy tôi nghĩ mình sẽ phải hỏi. Tôi thử một cách tiếp cận nhẹ nhàng.
“Ờ, vậy, ờ…” Tôi nhìn cô nàng. “Có chuyện gì vậy?”
Các cô gái nhìn tôi với nước mắt lưng tròng và một vẻ kinh hoàng ghê rợn trong mắt họ. Được rồi, cảnh này y hệt trong phim kinh dị! Nếu bất kỳ ai trong số họ bắt đầu hát những bài hát thiếu nhi rùng rợn, mình sẽ biến khỏi đây ngay lập tức!
Tất cả họ đều gào khóc, nói chồng lên nhau: “Chúng tớ ngu ngốc quá! Tụi tới không học được gì cả! Bọn tớ không thể chết như thế này được! Không đời nào! Làm ơn, giúp tụi này với! Dạy bọn này cách sống sót và xin lỗi Oda! Làm ơn! Hãy cho tụi tới sức mạnh để chuộc lại tội lỗi, sức mạnh của sự hòa giải! Làm ơn!!!!”
“Ờ, được thôi?”
Khoan, mình vừa nói có à?
Một điều không thể giải thích được đã xảy ra, một điều kỳ lạ đến mức tôi không chắc mình có thể mô tả được nó hay không. Tôi cảm thấy có gì đó đang thay đổi trong đầu mình… nhưng tôi không bị nhắm bởi Khiển Rối hay Mê Hoặc; điều đó là không thể.
Cảm giác này giống như một cái nhìn thoáng qua sau bức màn của thực tại. Thứ ẩn nấp ở đó, trong sâu thẳm tâm trí tôi, là một thứ còn tồi tệ hơn nhiều.
Đó là kỹ năng Phục Tùng của tôi. Tại sao lại là bây giờ?!
Từ Phục Tùng trôi nổi trước mắt tôi, và bên dưới nó, tôi thấy tên của Nữ Hoàng Gal và các Gal A, B, C và D. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đã cho rằng Phục Tùng là một kỹ năng dùng để chiêu mộ quái vật vào nhóm của mình. Tôi hoàn toàn quên mất việc thử nó! Cho đến bây giờ, tôi chỉ tàn sát mọi con quái vật tôi gặp.
Và bây giờ năm cô gái xấu tính đã trở thành một phần của đội tôi? Tôi vừa trở thành thủ lĩnh của hội con gái xấu tính sao? Liệu tôi có thể đã tiến hóa thành hình thái cuối cùng của Nữ Hoàng Gal không? Không đời nào!
Trong thế giới giả tưởng, có những kẻ cặn bã sử dụng các kỹ năng như Khiển Rối và Mê Hoặc để khiến các cô gái làm bất cứ điều gì họ muốn.
Và rồi có tôi, người đã vô tình biến một nhóm các cô gái thành những người hầu ngoan ngoãn của mình! Tôi! Xin lỗi chú cảnh sát, cháu không biết mình đang phạm tội! Cháu nghĩ cả bọn chỉ đang nói chuyện thôi! Không thể nào cháu lại biến năm cô gái thành người hầu của mình được! Cháu là một hikikomori cô độc! mà Làm ơn, cháu không muốn lên bản tin thời sự tối đâu!
Tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi tình huống này, tôi quay trở lại vào rừng, rên rỉ. Nữ Hoàng Gal và các Gal A, B, C và D theo sau, hoàn toàn im lặng và bước đều sau lưng tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi đi qua khu rừng. Khi tôi nhìn lại, tôi không thể không nghĩ rằng các cô gái giống như một bầy vịt con đang theo sau vịt mẹ.
Khi goblin xuất hiện, tôi hạ gục chúng bằng quả cầu lửa và đạn lửa trước khi tiếp tục đi.
Tất cả họ đang nhìn mình với đôi mắt trống rỗng, kỳ dị. Họ đang cố gắng học cách chiến đấu với goblin sao? Tôi là một NEET cấp 5, vì vậy chúng tôi không thể được mong đợi sẽ chiến đấu theo cùng một cách. Tôi giữ mắt nhìn thẳng về phía trước khi chúng tôi đi qua khu rừng vì mỗi lần liếc nhìn lại họ, tôi lại cảm thấy một luồng mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi đang đi đâu vậy? Tôi không biết. Tôi chỉ tiếp tục đi. Tôi không thể dừng lại hay nhìn lại phía sau bằng bất cứ giá nào. Ánh mắt của họ thật đáng sợ! Họ mang những biểu cảm của những kẻ cuồng tín. Ánh mắt của họ trực diện đến mức có lẽ có thể khoan một lỗ xuyên qua tôi.
Tôi chọn một hướng và đi như thể tôi có một mục tiêu trong đầu. Thỉnh thoảng, tôi lại gặp phải kobold. Không suy nghĩ gì, tôi tiêu diệt chúng và tiếp tục đi. Lũ quái vật ngày càng mạnh hơn khi tôi tiếp tục, nhưng tôi không thể quay lại.
Năm con vịt con xấu tính đang ẩn nấp ngay sau lưng tôi!
Tôi bắt đầu chạy nước rút. Tôi gần như đang bỏ chạy. Cả một nhóm kobold đang cản đường tôi. Tôi có một lựa chọn: kobold ở phía trước, hoặc hội con gái xấu tính ở ngay phía sau. Lựa chọn dễ dàng: kobold. Hãy đến thẳng đây, các cá nhân tốt bụng!
Năm cô gái xấu tính im lặng quan sát tôi và đi theo mà không hề quan tâm đến bản thân. Mình phải làm gì bây giờ?
Lũ kobold phía trước là một vấn đề nghiêm trọng. Chúng tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ. Tôi không thể quay lại ngay cả khi tôi muốn.
Như thể họ đã học được từ việc quan sát tôi, một trong những cô gái xấu tính đi đến xác một con kobold bị ngã và lấy viên ma thạch từ trong ruột của nó. Cô moi móc và xé xác con kobold một cách vụng về cho đến khi viên đá rơi ra, nhỏ giọt máu me. Cô gái lặng lẽ đưa nó cho tôi. Cánh tay cô thấm đẫm máu đến tận khuỷu tay. Tôi sợ chết khiếp. Mình muốn khóc quá!
Phục Tùng chắc hẳn đã chia sẻ mọi kinh nghiệm tôi có được với hội con gái xấu tính, vì họ bắt đầu lên cấp nhanh chóng. Chúng tôi rơi vào một thói quen: tôi dụ một vài con kobold từ bầy chính, và hội con gái xấu tính lặng lẽ chuẩn bị gươm và giáo, và xử tử chúng không thương tiếc. Lũ kobold chưa bao giờ trông đáng thương đến thế. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nỗi sợ hãi thực sự trong mắt chúng. Khuôn mặt tôi có lẽ cũng mang biểu cảm tương tự. Thật đáng sợ!
Đâu đó trên đường đi, đám trai dê xồm chắc đã mất dấu các cô gái. Có lẽ chúng bị kobold đuổi đi, hoặc thậm chí bị giết? Tôi không biết cũng không quan tâm chuyện gì xảy ra với chúng vì tất cả đều là lỗi của chúng. Chúng là lý do mà lũ kobold và tôi bị tổn thương tâm lý. Chúng là thủ phạm cuối cùng cho những nỗi kinh hoàng của những cô gái xấu tính sát sanh!
Tốt hơn hết là để họ giết tụi bây nhanh chóng, hỡi những con kobold đáng thương, tôi nghĩ. Dù chúng tôi là kẻ thù, chúng tôi cùng chia sẻ một nỗi sợ hãi. Có lẽ lũ kobold có thể trở thành đồng minh của mình chống lại mối đe dọa thực sự?
Không ai đủ liều lĩnh để tấn công các cô gái bây giờ. Họ phải là những người đáng sợ nhất trong tất cả các bạn cùng lớp của tôi. Những sinh vật đáng sợ nhất mà lão già có thể triệu hồi chính là những thanh thiếu niên Nhật Bản.
Kobold xuất hiện với số lượng lớn hơn ở nhiều cấp độ khác nhau. Một mình chúng không phải là vấn đề, nhưng những bầy kobold lớn rất nguy hiểm. Bất cứ khi nào một con không may lọt vào tầm bắn, tôi lại bắn một loạt đạn lửa về phía nó.
Ba mươi viên đạn cho mười con kobold, nạp và bắn. Sáu mươi viên đạn cho hai mươi con kobold, nạp và bắn. Chỉ có một giải pháp duy nhất cho cuộc tấn công không ngừng của kobold: trấn áp toàn diện.
Lũ kobold nhanh nhưng không bền. Những con sống sót sau cơn mưa đạn lửa của tôi sau đó đều gục ngã trước cuộc tàn sát không thương tiếc của các cô gái.
Tôi không còn đếm được chúng tôi đã giết bao nhiêu con. Có thể là ba mươi hoặc thậm chí là bốn mươi. Tôi trút xuống một cơn bão đạn rực sáng, hội con gái xấu tính xé xác chúng cho đến khi máu chảy thành sông. Con kobold cuối cùng lao vào cổ họng tôi, nhe răng khi viên đạn lửa của tôi xuyên qua cơ thể cháy đen của nó. Hơi thở nóng hổi của nó chạm đến cổ họng tôi ngay khi nó gục ngã.
Đứng giữa đống xác kobold ngập đến đầu gối, đội quân gái xấu tính tiếp tục giết những con còn sót lại, moi nội tạng xác chúng và thu hoạch ma thạch. Sau đó, họ nhìn tôi với ánh mắt trống rỗng kỳ dị.
Họ bị dính những vết xước nhỏ và đẫm máu kobold.
“Đây là thuốc HP; các cậu cần uống nó để chữa lành. Vị nấm đặc biệt,” tôi nói.
Nhưng không ai di chuyển. Có lẽ họ cũng ngán nấm rồi? Các cô gái cao trung không nổi tiếng là người hay gọi đồ uống vị nấm từ máy bán hàng tự động. Các chàng trai cũng vậy. Cả mình cũng thế! Tôi thậm chí có thể chịu được nước ép rau củ, nhưng thứ này làm tôi muốn nôn. Ai mà ngờ được nấm tăng lực và thảo dược lại có thể kết hợp để tạo ra một loại thuốc ghê tởm như vậy…
Nữ Hoàng Gal cuối cùng cũng lên tiếng. “Haruka…kun?”
“Tui đoán là cậu cũng ghét nấm. Tui hoàn toàn hiểu, chúng có vị kinh khủng, và cả người cậu sẽ bốc mùi nấm sau đó.”
Hội con gái xấu tính chỉ tiếp tục thu hoạch chiến lợi phẩm nội tạng của họ từ xác kobold. Vài ngày trước, họ sẽ không nghe lời ai, ghét chiến đấu, và sẽ không bao giờ dám đến gần quái vật. Chỉ cần nhìn thấy máu thôi cũng đủ khiến họ la hét. Bây giờ họ làm việc trong im lặng hoàn toàn, moi ruột quái vật một cách có phương pháp và thu thập ma thạch, không hề nhận ra rằng mình đang đẫm máu.
Tôi đã bị sốc. Tôi không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy bằng chính mắt mình.
Lời giải thích hợp lý duy nhất là họ đã trở thành những con người hoàn toàn khác. Đôi mắt họ hoàn toàn trống rỗng, gần như giống xác chết. Yep, mình sợ thật rồi.
Hội con gái xấu tính, trong trạng thái bất thường của họ, đã đưa cho tôi tất cả những viên ma thạch họ thu thập được và quay trở lại với công việc ghê rợn của mình. Cái quái gì họ đang làm vậy? Chỉ vài ngày trước, họ còn hoảng loạn về Mê Hoặc và Khiển Rối.
Họ chắc hẳn đã rất kinh hoàng khi nghĩ về những gì các kỹ năng đó có thể được sử dụng. Nếu họ nhìn thấy chính mình bây giờ, họ cũng sẽ kinh hoàng không kém. Ngay cả mình cũng bị nỗi sợ hãi bao trùm! Mình biết mình cứ lặp đi lặp lại, nhưng mình rất, rất sợ!
Trước khi bước vào thế giới này, họ là những cô gái ích kỷ nhất mà thế giới từng thấy, nhưng bây giờ tâm trí của họ dường như không thể nhận ra. Toàn bộ tình huống này quá kỳ lạ. Họ không chỉ khác biệt; nó giống như tính cách của họ đã bị đảo ngược hoàn toàn. Cũng không thể gọi đó là một sự cải thiện. Nó giống như tác động của việc tẩy não hoặc kiểm soát tâm trí hơn.
Nếu một gã với một loại ma thuật kiểm soát tâm trí nào đó mời một cô gái một ly nước đáng ngờ, có ai tỉnh táo mà uống không? Đặc biệt nếu nó được làm từ nấm! Nó có tất cả các dấu hiệu của một cái bẫy, vì vậy tất nhiên họ sẽ không uống. Cả ly nước và gã đó đều hiển nhiên là tồi tệ. Chưa kể đến nấm—loại kẻ biến thái nào lại mời các cô gái nước ép nấm? Tôi tưởng tượng những gì họ đang nghĩ: gã đó là tệ nhất, hắn cứ lườm mình! Bỏ cái biểu cảm đáng sợ đó đi!
Phải, tôi là một nhân vật đáng ngờ đang mời họ nước ép nấm hôi hám. Có lẽ tôi có thể che giấu hương vị bằng một ít nước ép trái cây? Thuốc thậm chí trông cũng ghê tởm. Toàn bộ kịch bản này thật khó chịu. Tôi cố nhớ lại một nhân vật chính trong light novel sẽ làm gì trong tình huống như thế này, được bao quanh bởi các cô gái cao trung. Không, không có cái nào trong số đó sẽ phù hợp.
“Alo alo, chim sẻ gọi đại bàn Haruka-kun, cậu có đó không?”
Ôi mẹ ơi! Tôi giật nảy mình và quay lại.
Là Lớp trưởng, cách mặt tôi chỉ vài inch! Phía sau cô là cả một đoàn tùy tùng gồm các nữ sinh. Tôi suýt nữa thì lên cơn đau tim, máu tôi chảy rần rật. Tôi nhìn cô nàng, mắt lướt xuống dưới. Không, máu ơi, đừng chảy xuống đó!
“Ít nhất thì cho tớ một ít thuốc đó được không?” Lớp trưởng hỏi.
“Hả? Cậu muốn nó?”
“Cậu không phải vừa nói đó là thuốc HP sao? Sao lại ngạc nhiên vậy?”
“Ờ, ý là, ừm, bình thường cậu không nên uống một loại thuốc đáng ngờ mà một người lạ đưa cho… phải không?”
“Tụi mình là bạn cùng lớp! Cậu nói ‘người lạ’ là ý gì?”
Tôi nhìn cô chằm chằm. “Ờ… hả?”
Lớp trưởng đang ở ngay trước mặt tôi, khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ cách vài inch. Cô là đỉnh cao của tất cả các Ban cán sự. Mình quên cả cách thở… đây là cách mình chết sao?
“Ờ, đó là cậu sao, Lớp trưởng-sama?”
“Đó không phải là tên của tớ! Sao lại có -sama ở đó?”
Tôi cần giải thích những gì đang xảy ra với hội con gái xấu tính phía sau tôi trước khi Lớp trưởng hiểu lầm, nhưng tôi không biết phải nói gì. Ngay cả sự thật cũng kỳ lạ và có phần rùng rợn. Tôi không thể chỉ nói “Tui đã nô lệ hóa họ!” Đó không phải là một lời biện minh mà là một lời thú tội.
“Haruka-kun, có chuyện gì với Shimazaki-san và bạn của cậu ấy vậy? Sao cậu lại ở cùng họ?”
“Ờ, thì,” tôi lắp bắp, “Tui hoàn toàn có thể giải thích! Chuyện hơi dài và nghe có vẻ tệ nếu tui không giải thích đầy đủ nhưng tui, à hem, đã nô lệ hóa họ?”
“Cậu đã làm gì?” cô hét lên. “Câu chuyện đó quá ngắn!”
Tiếng thét của Lớp trưởng—đó không phải là điều tôi muốn câu chuyện này nói về! Dù nghe có vẻ giống một cuốn tiểu thuyết khá hay. Có lẽ mình có thể đặt hàng trực tuyến?
Lời giải thích duy nhất là tôi đã nhấp nhầm. Phải, tất cả chúng tôi đều là trẻ vị thành niên, nhưng đó không phải là lỗi của tôi phải không?
“Tại sao cậu lại nô lệ hóa họ?! Kỹ năng Phục Tùng không phải là dành cho quái vật sao? Làm sao cậu có thể sử dụng nó trên chính các bạn nữ cùng lớp của mình?”
Tôi cũng muốn biết. Mặc dù, lý tưởng nhất là tôi muốn biết cách quay ngược thời gian để hoàn tác mớ hỗn độn này. Có lẽ có một câu thần chú “Trở về khu rừng!” hay gì đó tôi có thể sử dụng? Lớp trưởng rõ ràng đang trên bờ vực bùng nổ. Tôi cần phải chịu trách nhiệm và tìm những từ thích hợp để giải thích, nhưng trước tiên tôi cần có một vài câu trả lời.
“Shimazaki-san là ai?” tôi hỏi. “Cậu đang nói về nhà văn thời Romantic viết về samurai đó à?”
“Cậu nô lệ hóa cậu ấy mà thậm chí còn không biết tên á?!” cô hét lên. “Và tên của cậu ấy hoàn toàn bình thường; tại sao điều đầu tiên cậu nghĩ đến lại là một cuốn tiểu thuyết lịch sử?!”
Tiếng Thét Của Lớp Trưởng 2: Màn Trả Thù! Chuẩn bị cho phần thứ ba! Mình chắc chắn sẽ mua cuốn sách đó, nhưng có lẽ mình sẽ đợi phiên bản deluxe bộ ba. Ngoài ra, mình nên bắt đầu chuẩn bị cho phiên tòa của mình. Có ai biết một luật sư giỏi không?
“Cậu đến để cứu họ phải không? Vậy tại sao cậu lại dùng Phục Tùng lên họ? Và tại sao cậu không biết tên họ? Họ là bạn cùng lớp của cậu!!” Và đây rồi—tập thứ ba. Mình biết mình sẽ có một bộ ba từ Tiếng Thét Của Lớp Trưởng.
“Ờ, tui không biết! Họ chỉ hiện lên trong trạng thái của tui là Gal A, Gal B, Gal C, và Gal D!”
“Sao cậu dám gọi bạn cùng lớp của mình bằng những cái tên đó! Sao cậu có thể đối xử với phụ nữ như quái vật?!”
Bộ truyện tiếp tục! Phiên bản giới hạn!
Trời ạ! Hội con gái xấu tính đang đứng sau Lớp trưởng. Họ có những biểu cảm lạnh lùng và vô cảm đến mức bạn sẽ nghĩ họ được làm từ Băng Thuật. Có lẽ tôi nên dùng Nhiệt Thuật để làm tan băng trên khuôn mặt họ? Làm ấm, ờ, nhãn cầu của họ?
“Dù sao đi nữa, cảm ơn cậu đã cứu họ,” Lớp trưởng nói. “Tớ đã rất lo lắng.” Cô cúi đầu trước Nữ Hoàng Gal.
“Bọn tớ chỉ đi theo cậu ấy thôi,” Nữ Hoàng Gal đều đều nói.
“Dù sao cũng cảm ơn. Tớ thực sự cảm kích.”
“Phải,” Nữ Hoàng Gal đồng ý.
“Ồ!” tôi nói. “Shimazaki là Nữ Hoàng Gal! Tui không nhận ra vì cậu đã đặt cho cậu ấy một cái tên rất văn học. Tất nhiên là tui đã bối rối.”
“Shimazaki là họ của cậu ấy!” Lớp trưởng kêu lên. “Tớ không đặt cho cậu ấy! Sao cậu cứ nói Nữ Hoàng Gal thế?!”
Tại sao cô lại tức giận với tôi? Tôi không phải là người đặt Nữ Hoàng Gal vào trạng thái của mình.
“Khi cậu sử dụng Phục Tùng, cậu được đặt tên cho những con quái vật cậu thu phục,” Lớp trưởng nói. “Cái tên sai đang hiện lên trong chế độ xem trạng thái vì cậu không nhớ tên cậu ấy và đã chọn một cái tên tàn nhẫn để sử dụng thay thế!”
Lớp trưởng đang tức giận với tôi. Nhưng tại sao? Nữ Hoàng Gal là thủ lĩnh của hội con gái xấu tính! Điều đó hoàn toàn hợp lý. Tại sao tôi lại là kẻ xấu ở đây?
Có mười lăm cô gái trước mặt tôi và năm cô gái xấu tính sau lưng tôi. Tôi bị bao vây, và tôi không thể tránh được ánh mắt phán xét của họ.
Bây giờ mình đã hiểu những người sợ giao tiếp bằng mắt. Tôi chỉ muốn cuộn tròn lại và biến mất. Tất cả họ đều lườm như thể họ mong đợi tôi nói điều gì đó. Mình có phải làm vậy không? Có lẽ một vài lời đầu hàng hùng hồn sẽ làm họ hài lòng.
“Ờ tuyệt, cảm ơn vì mọi thứ. Rất vui được gặp mọi người. Hẹn gặp lại!”
Thực hiện hoàn hảo, bây giờ mình phải thoát khỏi đây. Mình hoàn toàn kiệt sức. Mình chỉ muốn về nhà.
“Cậu không đi đâu hết!”
Một dàn đồng ca hét lên sau lưng tôi. Không, làm ơn hãy để tôi quay lại. Mình thậm chí không đáng lẽ phải ở đây! Mình thực sự là một kẻ cô độc!
“Ít nhất hãy để tớ cảm ơn cậu vì lọ thuốc,” Lớp trưởng nói. “Tớ mừng là tất cả họ đều an toàn. Tớ muốn cảm ơn cậu một cách đàng hoàng vì đã cứu họ.”
Bây giờ cô đang cảm ơn tôi. Khoan đã, điều đó có nghĩa là cậu ấy thực sự đã uống lọ thuốc đó? Lớp trưởng—cậu thật dũng cảm!
“Nhưng làm thế nào cậu tìm thấy bọn tớ?” Lớp trưởng hỏi. “Cậu không thể biết bọn tớ ở đâu.”
“Tui, ờ, chỉ đi ngang qua thôi?”
“Chỉ đi ngang qua? Tại sao?!”
“Chà, đi ngang qua có lẽ không hoàn toàn đúng. Đúng hơn là tui đang chạy trốn và tình cờ đến đây?”
“Cậu đang chạy trốn khỏi cái gì?!”
“Thì, khỏi hội con gái xấu tính?”
“Cậu là người đã biến bọn này thành người hầu của cậu mà!” Nữ Hoàng Gal nói, dường như đã tỉnh khỏi cơn mê sảng. “Tại sao cậu lại chạy trốn khỏi chính người hầu của mình?”
“Ờ, bởi vì các cậu đáng sợ quá?”
Tất cả họ đều lườm tôi. Bộ truyện Tiếng Thét Của Lớp Trưởng chắc đã kết thúc. Thay vào đó, cô chỉ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Một cách khinh bỉ. Đó là ánh mắt đặc trưng của Nữ Hoàng Lớp Trưởng, một con mắt ác siêu hạng nếu mình từng thấy! Bị một cô gái xinh đẹp, khinh bỉ lườm chỉ cách mặt mình vài inch là đỉnh cao… của sự sung sướng. Mình chưa bao giờ nghĩ điều tuyệt vời này sẽ xảy ra với mình ở đây!
Cô lắc đầu. “Nói chuyện với cậu chẳng đi đến đâu cả, nên tớ sẽ để Shimazaki-san kể cho tớ nghe mọi thứ. Cậu ở yên đây. Đừng nghĩ đến việc đi đâu cả.”
Thế là bắt đầu cuộc họp lớn của các cô gái. Tôi đứng yên như một cái cây. Vì một lý do nào đó, một vài cô gái bình thường đang ôm hội con gái xấu tính. Tôi chỉ đợi và quan sát. Thỉnh thoảng, Lớp trưởng nói điều gì đó, và tất cả họ đều cười. Tôi quan sát họ. Họ đang bắt nạt tôi sao?! Tôi đoán với việc đám otaku đã đi, họ phải tìm một mục tiêu mới. Đó là những gì xảy ra với những kẻ cô độc, họ bị loại trừ. Và cứ ngồi đây mà không có gì để làm. Mình chán quá!
Tôi bắt đầu viết nguệch ngoạc trên đất. Mặt đất cứng, nên tôi không thể để lại dấu vết. Tò mò không biết điều gì sẽ xảy ra, tôi sử dụng Thấm Nhập Ma Pháp vào ngón tay và vẽ những vòng tròn và xoắn ốc trên đất. Nó hoạt động!
Tôi truyền thêm ma pháp vào đầu ngón tay và bận rộn với việc vẽ những vòng xoắn ốc trên mặt đất. Tôi quyết định tăng sức mạnh cho ngón tay của mình hơn nữa với một ít Thổ Thuật và vẽ một hình tròn lớn hơn xung quanh mình. Khi tôi khắc hình đó, ma pháp tôi đang sử dụng dường như phát triển thành dạng một vòng xoắn ốc quay tròn. Mặt đất lún xuống dưới tôi khi tôi vẽ. Tôi có thể đào hầm như thế này! Tôi có thể mở rộng nhà mình dưới lòng đất! Tôi tập trung ma pháp và tưởng tượng ra một con vít sắc nhọn. Bằng cách lặp đi lặp lại việc vẽ một hình xoắn ốc đơn giản, tôi có thể khoan sâu hơn vào lòng đất. Chẳng mấy chốc nhà mình sẽ có một tầng hầm được trang bị đầy đủ.
“Haruka-kun, sao cậu lại ở trong một cái hố vậy? Tớ bảo cậu quan sát và chờ đợi, làm thế nào mà cậu lại ra nông nỗi này?”
Tôi nhìn lên Lớp trưởng. Cô đang nhìn xuống tôi từ trên cao. Cậu ấy lại ban phước cho mình bằng đôi mắt đầy khinh bỉ.
“Ờ, tui chán quá?”
Không hề nhận ra mình đã làm gì, tôi thấy mình đang ngồi trong một cái hố sâu khoảng mười lăm feet.
“Đừng chỉ đào một cái hố vì cậu không có gì để làm. Khi tớ thấy ma pháp của cậu bùng nổ, tớ đã nghĩ có chuyện điên rồ gì đó đang xảy ra!”
“Nghe này, tui chỉ chán và mải mê vẽ vời thôi. Tui không cố ý đào hố!”
“Làm sao…? Dù sao thì, xin lỗi vì đã để cậu đợi.” Đào một cái hố thì dễ. Trèo ra mới là nỗi đau thực sự.
“Được rồi, tớ đã nghe về những gì đã xảy ra từ Shimazaki-san và những người khác,” Lớp trưởng tiếp tục. “Cậu đã cứu Shimazaki-san, Oda-kun, và cả bọn tớ nữa—cảm ơn cậu rất nhiều, thực sự. Dù lẽ ra bọn tớ phải cố gắng cứu cậu, vì cậu hoàn toàn đơn độc.” Lớp trưởng lắc đầu. “Tớ xin lỗi vì điều đó.”
Mặt tôi đỏ bừng. “Ờ… nhắc lại cho tớ Oda là ai được không?”
“Gì cơ? Cậu biết Oda-kun mà!” Lớp trưởng hét lên. “Cậu ấy ở cùng với mấy đứa con trai trong lớp mà cậu đã giúp đỡ! Cậu chắc chắn đã gặp khi họ đang chạy trốn! Sao cậu không biết tên ai hết vậy?!”
Tiếng Thét Của Lớp Trưởng có tập mới! Sắp ra mắt tại các nhà sách gần bạn! Khi nào tôi có thể đặt trước một bản? Liệu tôi có được nhận thêm quà tặng nào với đơn hàng của mình không?
“Tui nghĩ ý cậu là Ota A,” tôi nói. “Ừm, tui đã gặp cậu ta. Hội con gái xấu tính cũng cứ nói về gã Oda này, nhưng đừng lo, tất cả đám otaku đều ổn. Họ đang sống rất tốt.”
“Tên cậu ấy là Oda! Cậu bị làm sao vậy? Và làm sao cậu có thể quên tên Shimazaki-san nhanh thế? Cậu đúng là tệ—” Lớp trưởng hết hơi và phải thở hổn hển. Cô chắc hẳn đã rất mệt mỏi và căng thẳng trong tuần qua.
“Đừng quá sức, Lớp trưởng. Tui biết cậu đã cố gắng để giữ mọi người an toàn cùng nhau kể từ khi chúng ta bị ném vào thế giới này. Cậu chắc hẳn đã kiệt sức.”
“Nói chuyện với cậu mới mệt!” cô kêu lên. “Đó là điều mệt mỏi nhất tớ đã làm kể từ khi bị triệu hồi đến đây!”
Vậy là, bây giờ là lỗi của tôi sao? Thật thái quá!
“Cậu nói cậu định đi đâu đó,” Lớp phó A nói, lườm tôi. “Cậu định làm gì với Shimazaki-san?”
Tôi không biết tên họ, nên tôi thầm gọi bạn bè của Lớp trưởng là Lớp phó A, B, C, v.v. Tôi không chắc ai là Lớp phó thực sự.
“Tui định làm gì à? Ờ, tui đoán có lẽ mình sẽ trả họ về chỗ cũ.”
“Trả họ về—câu đó có nghĩa là gì?” Lớp phó A gắt. “Cậu không thể cứ thế vứt họ ở một góc phố! Cậu là người đã thu phục họ mà!”
“Chà, nếu họ thực sự bị thu phục, họ sẽ nghe lời nếu tui bảo họ quay lại khu rừng phải không?”
“Cậu nghĩ Shimazaki-san và bạn của cậu ấy là gì? Cậu lấy đâu ra ý tưởng rằng môi trường sống tự nhiên của họ là trong rừng?!”
Vì một lý do không thể giải thích được, Lớp phó A đã bắt đầu la hét vào mặt tôi. Một bộ truyện spin-off mới cho Tiếng Thét Của Lớp Trưởng?
Lớp phó A không có những đường cong trời phú như Lớp trưởng, nhưng cô vẫn là một mỹ nhân thanh lịch, cao ráo và lạnh lùng. Nếu đây là một light novel, loại nhân vật của cô luôn—dù xinh đẹp và nổi tiếng—bị ám ảnh bởi mặc cảm tự ti với những cô gái có vòng một lớn hơn. Ồ, và điều đó khiến cậu ấy trở thành một sự tương phản hoàn hảo để dẫn dắt một cuốn tiểu thuyết spin-off.
“Cậu đang nói rằng cậu không có ý tưởng gì về việc phải làm gì với họ, và cậu chỉ muốn trả họ ‘về chỗ cũ’?”
“Yep, không có ý tưởng gì.”
Nữ Hoàng Gal, im lặng cho đến lúc này, xen vào, “Vậy thì nghĩ ra một ý tưởng chết tiệt đi! Cậu cần phải đưa bọn này đi cùng!” Bây giờ Nữ Hoàng Gal đang la hét vào mặt tôi. “Giúp bọn này mạnh hơn! Cậu bị sao vậy? Một trong những lần hiếm hoi cậu nói điều gì đó một cách chắc chắn, và đó là điều cậu quyết định sao? Cậu—”
Cô nghe như thể đã trở lại con người cũ xấu tính của mình. Cô có lẽ đã được các cô gái khác cổ vũ để tham gia la hét vào mặt tôi. Tai tôi đã ù đi trước.
“À hem… sao cũng được, bây giờ chúng ta đã, kiểu như, cùng quan điểm chưa?” Nữ Hoàng Gal hỏi.
“Tui đã giúp các cậu mạnh hơn rồi! Kiểm tra trạng thái của mình đi! Các cậu có thể chiến đấu hoàn toàn ổn. Thực tế, cả năm thậm chí còn mạnh hơn cả đám otaku khi họ rời đi phải không?”
Nhờ tính năng chia sẻ kinh nghiệm của Phục Tùng, tất cả họ đã lên đến Lv 19. Họ có thêm ba cấp so với otaku cấp cao nhất. Bên cạnh đó, không kẻ thù nào có thể chống lại họ khi họ ở trong trạng thái thần quỷ tàn sát kobold đến rợn gáy đó. Mình không bao giờ muốn chứng kiến cảnh đó lần nữa; ưu tiên số một vẫn là bỏ chạy!
“Các cậu cấp cao và có nhiều SP. Bằng cách sử dụng các kỹ năng cheat của mình, các cậu sẽ có thể xử lý bất kỳ quái vật hoặc kẻ dê xồm nào cản đường,” tôi nói. “Năm người có lẽ còn có thể săn lùng đám otaku một cách dễ dàng!”
“Tại sao cậu lại như vậy?!” cô hét lên. “Bọn này cứ nói với cậu rằng bọn này muốn đi xin lỗi! Tụi này không cố gắng săn họ—”
“Nếu các cậu cứ làm những gì cảm thấy bình thường với mình thì sao? Săn otaku để giải trí không phải là một trong những bản năng tự nhiên của các cậu sao?” tôi hỏi.
Không ai nói gì. Tất cả họ chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Trời ạ, tất cả họ đang bắt đầu làm tôi cảm thấy tồi tệ. Lớp trưởng trông vừa mệt mỏi vừa thất vọng, dường như vì thông cảm cho Nữ Hoàng Gal.
“Được rồi, tất cả hãy bình tĩnh nào. Haruka-kun chỉ là như vậy thôi,” Lớp phó B nói. “Tụi mình biết rằng cậu ấy có thể kỳ quặc, nhưng cậu ấy không phải là một kẻ biến thái. Ý định của cậu ấy là tốt. Phải không, Haruka-kun?”
Cảm ơn cậu, Lớp phó B! Cô đứng đầu lớp về điểm số và lòng tốt. Nhưng đừng để chữ B trong tên cậu ấy đánh lừa! Không có phần nào của cậu ấy là hạng hai cả. Bởi vì, bằng cách nào đó, vòng một huy hoàng của cô thuộc một đẳng cấp riêng, vượt qua cả những đường cong trời phú của Lớp trưởng. Cô được tôn thờ như một nữ thần trong số tất cả những tín đồ thực sự của giáo phái ngực khủng. Cô gật đầu khi nói, và bộ ngực của cô cũng gật theo. Thật là một sức mạnh đáng sợ!
“Ý định của cậu ấy không quan trọng, cậu ấy đã thu phục Shimazaki-chan!” Lớp phó A phản đối. “Cậu ấy đã lên tạp chí rồi đấy!” Cô chỉ đang tìm cớ để chỉ trích tôi. Nghe này, tui không làm gì để lợi dụng tình huống này, vậy tại sao điều đó lại thay đổi trong tương lai? Cậu ấy sẽ tìm ra lỗi ở bất cứ điều gì! Hừ, có lẽ việc coi thường người khác chính là thứ khiến cậu ấy phấn khích, mình đã thấy loại đó trong light novel rồi…
“Theo những gì nghe được, cậu ấy cứ đối xử với chính bạn cùng lớp của mình như thể họ là những con quái vật lang thang,” Lớp phó C nói. Tôi không thể tin rằng ngay cả cô cũng có chuyện để gây sự với tôi! Với chiều cao ấy, ngay cả tôi cũng sẽ không đối xử với cô như một con quái vật… dù có lẽ giống như một con thỏ cưng hay gì đó. Từ “bé” là một mô tả hoàn hảo, ngay cả đối với, ừm… Aa! Sao cậu ấy lại lườm mình? Liệu cậu ấy có thể biết mình đang nghĩ gì không? Mấy con thú cưng nhỏ bé có năng lực đọc suy nghĩ sao?!
Ngay cả Lớp trưởng cũng rõ ràng bực bội. “Giờ cậu nói mới nhớ, tớ và Haruka-kun đã học cùng lớp mười một năm rồi, nhưng cậu ấy chỉ gọi tớ là Lớp trưởng thôi!”
Tôi đã chán đến chết trong suốt thời gian này. Cuộc họp của các cô gái dường như vẫn còn lâu mới kết thúc. Họ đúng là một đám lắm lời! Với hai mươi cô gái tham dự, tôi tưởng tượng sẽ mất một tuần chỉ để quyết định ăn gì cho bữa trưa. Họ sẽ chết đói trước khi đi đến một sự đồng thuận!
“Trời sắp tối rồi, nên tớ sẽ để phần còn lại cho các bạn trẻ.”
“Cậu cũng bằng tuổi bọn tớ!”
“Ờ… thật không?”
Tôi vẫn không được phép rời đi, nên tôi bắt đầu bắn tỉa vài con kobold và goblin để giết thời gian. Kể từ khi lên cấp, phạm vi Phát Hiện Hiện Diện của tôi đã mở rộng ra gần một trăm feet, nhưng tôi không biết bất kỳ đòn tấn công nào có tầm xa như vậy. Vì các cô gái sẽ chỉ tức giận với tôi nếu tôi chạy vào rừng mà không nói một lời, tôi đã cố gắng sử dụng một ít Phong Thuật một cách kín đáo. Thật không may, tôi không thể tạo ra đạn không khí, và đòn tấn công không khí cắt của tôi chỉ có tầm hiệu quả là hai mươi feet.
Hừm. Tôi nghi ngờ về Thổ Thuật tầm xa, nhưng tôi đã thử đặt cả hai tay xuống đất và truyền sức mạnh của mình về phía lũ quái vật. Khi nó ở ngay dưới chân chúng, tôi tung ra một câu thần chú, thì thầm “Thổ Thương!!” bằng một giọng nói sân khấu. Nó rất hiệu quả. Xiên nướng goblin, ai muốn không?
Đòn tấn công này có một vài sai sót lớn. Tôi không thể sử dụng ma thuật này và Di Chuyển Thuật cùng một lúc. Tôi cần phải tập trung vào việc phát hiện sự hiện diện của mình chỉ để có thể tấn công, vì vậy mất rất nhiều thời gian để giết từng con quái vật. Nhìn chung, đó là một cách sử dụng ma thuật không hiệu quả. Điều đó chẳng giúp giết thời gian chút nào!
Tôi giơ tay.
“Lớp trưởng, trời thực sự sắp tối rồi, vậy cậu có thể cho phép những học sinh ngoan được về sớm không?”
“Về đâu? Không ai trong tụi mình có nhà để về, và chúng ta đang cố gắng tìm ra phải làm gì,” Lớp trưởng nói. “Cậu đã ở đâu vậy?”
Ồ, đúng rồi. Khu trại đã tan hoang. Một vài cái lều vẫn còn sử dụng được, nhưng đám du côn dê xồm chắc chắn sẽ để mắt đến khu vực đó. Và các cô gái chắc chắn không thể thương lượng hòa bình với đám du côn.
“Ờ, tui về nhà của mình?”
“Ý cậu là sao, ‘nhà của mình’? Cậu lớn lên trong thế giới giả tưởng này à?!”
“Ừm, tui có chút thời gian rảnh, nên tui đã xây nó.”
Các cô gái tụm lại với nhau để thảo luận nhóm một lần nữa.
“Và nó chứa được bao nhiêu người?” Lớp trưởng hỏi.
“Không biết nữa. Ý là, tớ đã sống một mình, và bạn đồng hành duy nhất của tui là đám otaku.”
Đây là một cuộc khảo sát tìm nhà trọ à? Cô định mua lại nhà của tôi sao?
“Nói thế này nhé: Chúng ta có thể nhét nhiều người vào diện tích của một tấm chiếu tatami phải không?” Lớp trưởng nói, gãi đầu. “Ngay cả khi nhà cậu nhỏ, chúng ta vẫn có thể xoay sở được. Khoảng bao nhiêu tấm tatami vừa với nhà cậu?”
Thành thật mà nói tôi không biết. Sống một mình có nghĩa là tôi không cần phải tính toán xem có thể nhét bao nhiêu người vào đó. Một tấm chiếu tatami khoảng sáu feet nhân ba feet, có nghĩa là hang động của tôi có lẽ có thể chứa khoảng bốn mươi tấm chiếu tatami.
“Tất nhiên, nếu nó thực sự chật chội, chúng ta có thể nhét năm hoặc sáu người mỗi tatami nếu họ ngủ ngồi,” Lớp trưởng nói thêm.
Sáu người mỗi tatami sẽ cực kỳ đông đúc! Họ là học sinh hay cá mòi?
“Nếu các cậu nhét sáu người mỗi tatami, tui có lẽ có thể chứa được hai trăm bốn mươi người,” tôi nói. “Năm người mỗi tatami thì khoảng hai trăm người. Nếu tui dọn đồ đạc ra, có thể thêm vài người nữa. Những thứ khó di chuyển duy nhất là các thiết bị âm tường trong bếp, bồn tắm và nhà vệ sinh, vì vậy…”
“H-hai trăm bốn mươi người?! Cậu đang sống một cuộc sống xa hoa kiểu gì vậy?!” Lớp trưởng kêu lên. “Cậu đã sống một mình trong một biệt thự rộng bốn mươi tatami?! Cậu thậm chí còn có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng? Cậu đã làm gì trong thế giới này vậy?!”
“Sống cuộc sống của mình? Tui cuối cùng đã xây thêm một loạt các phần mở rộng.”
“Tại sao cậu lại sống xa hoa như vậy trong một thế giới giả tưởng? Bọn tớ đều đang vật lộn để sinh tồn trong khi cậu xây cho mình một cung điện theo đúng nghĩa đen?!”
Vì một lý do nào đó, tất cả các Lớp trưởng đều khó chịu về thông số của căn nhà của tôi. Nếu họ kén chọn nơi ở trong một thế giới giả tưởng đến vậy, họ sẽ không có hy vọng tìm được một căn hộ tốt ở thế giới thực.
“Haruka-kun, làm ơn!”
“Làm ơn!” tất cả họ cùng kêu lên.
Ôi không… chuyện gì đang xảy ra vậy? Lớp trưởng và bạn bè của cô cúi đầu thành khẩn cầu xin. Họ đang cố gắng lấy một số thông tin nội bộ về các bất động sản cho thuê tại địa phương sao? Chỉ có một căn hộ trong khu vực này thôi!
“Tớ biết sau những gì đã xảy ra với Oda và bạn bè của cậu ấy, việc bọn tớ yêu cầu là rất ích kỷ…” Lớp trưởng nói ngập ngừng. “Nhưng chỉ hôm nay thôi, bọn tớ có thể ở lại nhà cậu được không?”
Ở lại nhà mình?! Một nhóm lớn các nữ sinh cao trung ở lại nhà của một chàng trai cô độc?! Các cô gái ngày nay sẽ làm những điều vô liêm sỉ nhất! Tôi biết chúng tôi đang ở trong một thế giới giả tưởng sa đọa, nhưng loại kịch bản đó đã phá vỡ mọi ranh giới của sự đứng đắn!
“Tớ hứa bọn tớ sẽ lo liệu mọi thứ: canh gác, tìm thức ăn, nấu nướng, dọn dẹp, giữ lửa. Tớ sẽ không để tình hình với Oda lặp lại. Tớ biết rằng cậu có thể không hoàn toàn tin tưởng bọn tớ. Nhưng dù sao đi nữa, làm ơn!”
Tôi không biết cô đang nhắm đến điều gì. Rõ ràng là không có đủ lều, và với khu cắm trại bị hủy hoại, họ không có nơi ở. Đó là vấn đề duy nhất ở đây theo như tôi biết. Sau những gì đã xảy ra với Oda, cô chắc hẳn cảm thấy có nghĩa vụ phải đề nghị làm nhiều hơn.
Công bằng mà nói, đám otaku đã xây dựng khu trại, dựng hàng rào phòng thủ, dựng lều, nhóm lửa trại, kiếm và chuẩn bị thức ăn, dọn dẹp, bảo vệ khu trại, thức canh gác, chống lại quái vật… về cơ bản là mọi thứ. Các cô gái đã bắt họ làm mọi thứ. Họ chỉ còn sống đến ngày hôm nay vì tất cả họ đã sống ở đó dưới sự bảo vệ của đám otaku. Tuy nhiên, họ vẫn trục xuất đám otaku khỏi chính khu trại của mình.
Về đúng ra, đám otaku đã tự nguyện bỏ đi, nhưng điều đó không có gì khác biệt. Cuối cùng, đám otaku vẫn là những người bị lưu đày.
Tự nhiên, họ không có quyền đòi hỏi tôi chia sẻ nhà của mình với họ. Từ góc độ của họ, tôi không có lý do gì để tin tưởng họ, vì vậy họ không thể chỉ yêu cầu mà không hứa sẽ làm mọi việc khác đi trước.
“Tớ chắc rằng cậu đã rất khó chịu khi nghe những gì đã xảy ra với Oda,” Lớp trưởng nói. “Tất nhiên là cậu sẽ như vậy. Và… và tớ sẽ không trách cậu nếu cậu nổi giận với bọn tớ bây giờ vì đã yêu cầu cậu. Nhưng dù sao đi nữa…”
“Lớp trưởng,” tôi nói.
“Vâng?”
Rõ ràng, một nhóm các nữ sinh cao trung sẽ không tồn tại được lâu nếu chỉ ném họ vào giữa rừng. Trên hết, họ phải đối phó với thức ăn lạ và những con quái vật khủng khiếp. Không ai mong đợi họ sẽ phát triển mạnh trong kịch bản đó. Ngay cả tôi cũng biết điều đó.
Tuy nhiên, tôi không thể cứ thế đưa họ vào. Họ phải học cách tự sinh tồn. Họ chỉ sống sót được nhờ đám otaku cho đến nay, và điều đó về lâu dài còn làm mọi việc tồi tệ hơn. Lần này, họ phải học cách tự lập.
“Cậu không thể nào tự mình làm tất cả những gì cậu đã hứa được phải không?”
Lớp trưởng đột nhiên run rẩy. Cô nhìn xuống và cố gắng gượng cười, một nụ cười buồn đến mức tôi khó có thể nhìn vào nó.
“Ư-ừm, phải. Tất nhiên rồi. Xin lỗi nhé. Lẽ ra tớ không nên hỏi. Đó… đó là tài sản của cậu mà. Tớ đã không suy nghĩ thấu đáo. Tớ xin lỗi.”
“Không, ý là tất nhiên cậu không thể tự mình làm tất cả!” tôi hét lên. “Tụi mình chỉ là một đám học sinh cao trung bị vứt ra giữa rừng và bảo phải sống sót! Không đời nào cậu có thể tự mình làm mọi thứ! Vậy tại sao cậu cứ khăng khăng làm mọi thứ?! Điều đó là không thể!”
“Nhưng bọn tớ phải làm!” Lớp trưởng trả lời. “Bọn tớ cần phải làm nhiều hơn! Sau tất cả những gì Oda và cậu đã làm cho bọn tớ, bọn tớ cần phải học cách tự giải quyết. Nếu không, tụi tớ sẽ không sống sót được!”
“Nhưng tui đang nói với cậu là không thể!”
“Tớ biết là không phải không thể…” Lớp trưởng nói ngập ngừng. “Bọn tớ có thể làm được, vì chúng tớ phải làm! Lần này tụi tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy—”
“Không-thể-nào! Đó chỉ là sự thật. Loại học sinh cao trung nào có thể sống sót khi bị mắc kẹt trong vùng hoang dã chưa được thuần hóa? Những người siêu kỳ quặc, không điển hình, và chỉ có thế thôi! Vì vậy, tui bảo cậu hãy làm những gì cậu có thể, nhưng không gì hơn thế! Tui có tức giận về những gì đã xảy ra với đám otaku không? Có, tui tức điên lên được. Tui tức giận với họ vì đã cố gắng tự mình làm mọi thứ! Và tui cũng tức giận với cậu nữa, Lớp trưởng, vì đã tự làm mình kiệt sức để cố gắng giúp đỡ mọi người! Tui tức giận với tất cả mọi người! Tui hầu như không ngạc nhiên về những lựa chọn của các cậu, nhưng tui vẫn tức điên! Tui tức giận vì cậu đã cố gắng làm quá nhiều!”
Lớp trưởng không thể kìm nén được nước mắt nữa. Cô đã cố gắng chịu trách nhiệm cho mọi người và mọi thứ, ngay cả những điều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô nàng. Tuy nhiên, cô không thể chịu đựng được việc từ bỏ hay làm ai thất vọng. Cô bật khóc nức nở.
Tôi có nên làm gì không?
Cô đã xoay sở để lãnh đạo mọi người cho đến bây giờ. Nếu cô không làm vậy, không ai trong số họ có thể sống sót.
Chúng tôi bắt đầu đi bộ qua khu rừng về phía hang động của tôi.
“Haruka-kun, tại sao tất cả quái vật ở đây đều bị xiên như vậy?” Lớp trưởng hỏi, nhìn xung quanh.
“Ờ, tui không có gì làm trong khi tất cả các cậu nói chuyện, nên…”
“Hả? Ở thế giới nào mà có người chỉ vì chán mà đi xiên tất cả quái vật trong một khu rừng?”
“Này, có thể đó là một hoàng tử ma cà rồng hay gì đó phải không? Dù sao thì đây cũng là một thế giới giả tưởng mà,” tôi gợi ý một cách hữu ích.
“Không có ma cà rồng nào hết! Cho đến nay, những người duy nhất chúng ta gặp đều đến từ lớp của chúng ta, và tớ biết rằng không ai trong số họ là ma cà rồng!”
“Ấn tượng thật. Cậu thực sự nhớ tên của tất cả mọi người trong lớp chúng ta à?”
“Nếu ai đó là Bá tước Dracula, tớ nghĩ mình sẽ nhận ra!” cô kêu lên.
“Chà, sẽ khó nhận ra đấy, vì tên của ông ta sẽ hiện lên là Dracula A hay gì đó, và cậu sẽ không nhận thấy điều gì đáng ngờ,” tôi phản bác.
“Không có ai tên như vậy cả! Không có nhiều Bá tước Dracula! Sao, họ cũng mặc đồ giống nhau à?!”
Chà, mình vẫn biết cách nói chuyện với mọi người, tôi nghĩ. Sau khi ở một mình quá lâu, điều đó không dễ dàng, nhưng tôi đang xoay sở được. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, Lớp trưởng trông có vẻ mệt mỏi. Có lẽ tất cả những giọt nước mắt đó đã làm cô kiệt sức?
“Rẽ trái ở góc đường,” tôi nói.
“Không có góc đường nào trong một khu rừng cả!” Lớp trưởng kêu lên. “Cậu đã xây một ngã tư có đèn giao thông à? Cậu cũng đã xây một cửa hàng tiện lợi nữa sao?”
Uầy. Đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng cô đã đáp lại một cách hoàn hảo. Một đòn hạ gục.
Chúng tôi đã đến hang động.
“Chào mừng đến nhà tui nha,” tôi nói, “những vị khách từ những vùng đất xa xôi—”
“Haruka-kun, cậu có nhận ra là cậu đã đi bộ cùng bọn tớ suốt cả quãng đường không?”
“Tui chỉ đang cố gắng thể hiện lòng hiếu khách thôi mà!”
Tôi ra hiệu cho cả hai mươi người họ vào trong. Con người cô độc của tôi khó có thể tin được. Lẽ ra tôi nên xây thêm để mở rộng nơi này.
Mọi người đều kêu lên khi họ bước vào. “Nơi quái quỷ gì thế này?!”
“Chỉ là nhà của tui thôi?” tôi nói. “Ờ, cảm ơn đã đến?”
Có lẽ một cái hang cuối cùng cũng không tốt? Hay tất cả các đồ trang trí theo phong cách câu lạc bộ đang làm họ khó chịu?
Lớp trưởng đến gần tôi. “Ờ, Haruka-kun? Nơi này… nó giống như một khu nghỉ dưỡng Địa Trung Hải bán ngầm. Nó trông như được thiết kế bởi Frank Lloyd Wright. Cái—cái gì đây?”
“Ờ, đó là nhà của tui. Lời chào của tui sai à? Hay là bonjour?”
“Đây là dị giới! Cậu đã xây nơi này bằng cách quái nào vậy?!” cô kêu lên. “Bên cạnh đó, Frank Lloyd Wright nói tiếng Anh, không phải tiếng Pháp!”
Tôi đoán bộ truyện Tiếng Thét Của Lớp Trưởng sẽ tiếp tục ngay cả trong nhà của tôi. Cô không thể phủ nhận là rất nhiệt huyết.
“Tui đoán mình có rất nhiều thời gian rảnh vì bản thân luôn ở một mình…” tôi nói ngập ngừng. “Tui kiểu như cuối cùng đã xây tất cả những thứ này.”
Tất cả hai mươi người họ đều nheo mắt nhìn tôi. Chuyện đó… khá là nóng bỏng. Uhh, quên mình đã nói thế đi.
Mình đoán tốt hơn hết là nên dọn thêm chỗ cho họ, tôi nghĩ. Tôi dùng Thổ Thuật để khoét thêm một ít không gian và đụng phải một mạch thạch anh. Sử dụng kết hợp Thổ Thuật và Đóng Gói Thuật, tôi làm một ít kính cho cửa sổ trời và thêm vài cái bàn. Cũng có một ít đá trông giống như đá vôi, và khi tôi thử nghịch nó bằng Thổ Thuật, tôi đã tìm ra cách biến nó thành vôi trắng và sơn trắng tất cả các bức tường. Tôi nghĩ thế là đủ tốt rồi.
Mọi người nhìn tôi bắt đầu làm tôi phát sợ, nên tôi dùng Mộc Thuật để làm vài cái giường lớn cho mọi người. Chắc chắn, đây là quá đủ không gian cho hai mươi người. Tôi cần nghỉ ngơi khỏi những ánh mắt chằm chằm của các cô gái, nên tôi rút lui vào bếp và dùng tất cả số nấm có sẵn để làm một bữa tiệc. Tôi bày nó ra bàn ăn. Như một biện pháp cuối cùng, tôi đun nước nóng cho bồn tắm.
“Tui chắc rằng các cô gái sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi không có một chàng trai xung quanh, vì vậy hãy tận hưởng,” tôi nói. “Gặp lại sau.”
Tôi đi về phía cửa hang.
“Cậu đi đâu vậy?” Lớp trưởng hỏi. “Nếu bọn tớ cuối cùng lại đuổi cậu ra khỏi chính ngôi nhà của mình, thì điều đó cũng chẳng tốt hơn những gì đã xảy ra với Oda-kun và bạn của cậu ấy. Bên cạnh đó, tớ muốn cảm ơn cậu đã chuẩn bị mọi thứ—thức ăn, bồn tắm, ngay cả giường.”
Tôi nhún vai. “Chà, đó là nhà của tui mà? Một người chủ nhà không nên thể hiện lòng hiếu khách sao?”
“Dù sao thì…”
“Như tui đã nói trước đây, chỉ cần làm những gì các cậu có thể. Rốt cuộc, các cậu đã bị một đám con trai tấn công trước khi tìm thấy tui phải không? Nhân tiện, các cậu không cần phải lo lắng về quái vật ở đây, chúng không đến gần hang động.” Tôi gật đầu. “Dù sao thì, các cậu chắc hẳn đã kiệt sức, vậy nên… chúc ngủ ngon?”
Trước khi có ai kịp phản ứng, tôi đã chạy ra ngoài. Một chiến lược thoát hiểm hoàn hảo! Cuối cùng cũng được ở một mình! Một kẻ cô độc như tôi chắc chắn không thể chịu đựng được việc bị bao quanh bởi quá nhiều cô gái.
Tôi cảm thấy ngột ngạt trong cái hang đó, bị bao quanh bởi sự phân tâm của hai mươi cô gái đều đang nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm nhất. Thế này tốt hơn. Rốt cuộc, mình chỉ là nam sinh cao trung dậy thì thôi, và không một thằng nào có thể sống sót trong tình huống đó.
Tôi vui vẻ dựng lều bên ngoài và lăn vào đó. Niềm vui của sự cô độc và giải thoát mà tôi cảm nhận được—chỉ một kẻ cô độc mới có thể hiểu được! Là một hikikomori, thật đau lòng khi phải từ bỏ ngôi nhà của mình, nhưng ít nhất tôi vẫn còn cái lều này nhờ vào Dân Làng A bí ẩn. Có điều gì đó về Dân Làng A luôn cảm thấy kỳ lạ quen thuộc, dù tôi chưa bao giờ gặp người này. Cái lều có thể thay đổi kích thước khi được triển khai, giống như cái túi không đáy. Phạm vi kích thước của nó là từ một cái lều bình thường đến một trong những cái lều yurt có thể chứa thoải mái vài người lớn bên trong. Tôi dựng nó lên nhưng sớm hối hận vì đã không làm nó lớn hơn.
Sau một phút, Lớp trưởng theo tôi vào cái lều chật chội của tôi. Cô phải đứng cực kỳ gần tôi.
“Haruka-kun, cảm ơn cậu vì mọi thứ,” cô nói. “Mọi người dường như đã bình tĩnh lại rồi. Nơi ở đẹp, thức ăn ngon, và bồn tắm thực sự đã làm chúng tớ vui lên.”
“Ờ… không có gì,” tôi nói một cách mơ hồ.
“Và bọn tớ thực sự xin lỗi vì đã chiếm chỗ của cậu. Cậu chắc hẳn muốn ít nhất là đi tắm phải không? Tớ không nghĩ cậu có thể tối nay vì mọi người đã cởi đồ và ngủ thiếp đi rồi. Vì vậy… này, tớ xin lỗi vì sự bất tiện này.”
Ngôi nhà khiêm tốn của mình đã biến thành thiên đường. Một thiên đường của các nữ sinh cao trung nghe có vẻ rất đáng ngờ. Tôi thậm chí không thể đoán được sẽ tốn bao nhiêu tiền để vào một vương quốc huyền thoại như vậy. Dù đó là nhà của chính tôi, tôi vẫn sẵn lòng trả tiền! Làm ơn, cho mình vào lại!
“Không sao đâu, tui đã tắm rửa trước đó rồi,” tôi nói. “Dù sao tui cũng không thể là người con trai duy nhất ở trong đó được, điều đó quá sức với tui mà.”
“Cũng có lý. Tớ thực sự xin lỗi. Cảm ơn lần nữa.”
“Lớp trưởng, cậu bắt đầu nghe như một cái đĩa hỏng rồi đấy. Cậu cứ lặp đi lặp lại ‘xin lỗi’ và ‘cảm ơn’.”
“Tớ không biết phải nói gì khác. Bọn tớ lại một lần nữa bất lực, và cậu đã cứu chúng tớ, và tớ vẫn không thể làm gì được. Tụi tớ đối xử với cậu không tốt hơn Oda-kun và bạn của cậu ấy…”
Mình không nghĩ cậu ấy hiểu rõ, tôi nghĩ. Đó hoàn toàn không phải là tình huống giống nhau.
“Cậu là vậy,” tôi nói với cô nàng. “Cậu đã làm những điều tuyệt vời suốt thời gian qua nhỉ? Cậu đã bảo vệ mười bốn cô gái khác. Cậu đã giữ cho mọi người có tổ chức và đi đúng hướng suốt thời gian qua. Cậu hỏi thăm mọi người cảm thấy thế nào, tìm ra cách vượt qua mọi tình huống, và đưa ra những lựa chọn khó khăn. Cậu đã giữ cho mọi người sống sót và ở bên nhau phải không? Đây lẽ ra phải là một trách nhiệm quá lớn đối với một người, nhưng những người khác đã đi theo cậu, và cậu đã bảo vệ họ cho đến bây giờ. Đừng nói rằng cậu không thể làm gì cả. Cậu đã làm được rất nhiều.”
“Nhưng còn Oda-kun thì sao?”
“Tui nói cho cậu biết, đám otaku ổn cả. Họ đều có dây thần kinh khác người vì là otaku đấy. Cậu có biết rằng họ đã luyện tập sinh tồn phòng trường hợp họ bị triệu hồi đến một thế giới như thế này không? Họ đi loanh quanh với dao bỏ túi chỉ đề phòng trường hợp có chuyện như thế này xảy ra! Họ còn mang theo đèn pin LED nữa! Họ đã tổ chức cả những cuộc họp để chuẩn bị cho đủ loại kịch bản giả tưởng! Rõ ràng, những người còn lại trong chúng ta sẽ không làm điều gì như vậy. Ở thế giới thực, lối suy nghĩ đó thật điên rồ. Chỉ bây giờ, trong thế giới này, hành vi của họ mới có vẻ hợp lý. Tui mừng là cậu đã không chuẩn bị. Cậu sẽ phải điên như họ để chuẩn bị cho điều này!”
“Đừng quá khắt khe với họ,” Lớp trưởng nói. “Họ đã cố gắng rất nhiều.”
“Nhưng họ vẫn thật lố bịch vì đã chuẩn bị quá nhiều cho việc này,” tôi nói. “Cậu nghĩ họ đã cố gắng học ở trường à? Không, họ đã chờ đợi—hy vọng—một thế giới như thế này xuất hiện. Cậu có thể tưởng tượng nếu trường học dạy học sinh cách sống sót khi bị triệu hồi đến một thế giới giả tưởng không? Điều đó thật nực cười ha? Họ chỉ là những kẻ lập dị gặp may thôi.”
Nó giống như chuẩn bị cả đời để trúng xổ số. Điều đó không bình thường. Nếu thực sự trúng, thì trông giống như một thiên tài có tầm nhìn xa, nhưng những người không trúng chỉ trông thật nực cười.
“Dù sao đi nữa, cảm ơn cậu, Haruka-kun,” Lớp trưởng nói. “Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Tớ không biết liệu mình có bao giờ có thể cảm ơn cậu một cách đàng hoàng hay không. Cậu thật đáng kinh ngạc.”
“Không, không… tui chỉ làm những gì tớ có thể thôi đấy?” Tôi đỏ mặt. “Ý là, những kẻ cô độc thường có rất nhiều thời gian rảnh.”
Các nhóm đi kèm với rất nhiều lợi ích, nhưng chúng cũng đi kèm với những nhược điểm. Họ cần các quy tắc để hoạt động trơn tru. Một mình, bản thân có thể bị giới hạn trong những gì bạn có thể làm, nhưng không bị ràng buộc. Trại của các bạn cùng lớp của tôi tan rã vì họ không thể tuân thủ các quy tắc—thành thật mà nói, họ không đặt ra nhiều quy tắc ngay từ đầu. Đám otaku chỉ làm mọi việc theo ý mình và sắp xếp mọi thứ theo cách họ thích mà không hỏi ý kiến ai khác.
Không thể tìm ra động lực của nhóm? Thà cứ làm bất cứ điều gì mình muốn. Đó là những gì đám otaku tin tưởng. Tất nhiên, việc chủ động như vậy sẽ dẫn đến những phức tạp và bạn cũng có khả năng không làm gì cả. Kế hoạch của đám otaku là đối lập với tinh thần đồng đội—họ không cố gắng hợp tác chút nào, chỉ cho rằng họ biết rõ nhất và làm mọi việc mà không nghĩ đến cả nhóm.
Mặt khác, Lớp trưởng quá quan tâm đến sức khỏe chung của nhóm đến nỗi cô gặp khó khăn trong việc thúc đẩy bất kỳ ai ra khỏi vùng an toàn của họ. Với việc đám otaku đã làm hầu hết các công việc cần thiết, không có sự khẩn cấp nào về việc học cách sinh tồn. Chính đám otaku đã khiến cho tất cả họ không thể cùng nhau cố gắng.
“Cậu đã thu thập rất nhiều thức ăn, xây một ngôi nhà đáng kinh ngạc, đánh bại rất nhiều quái vật—cậu có thể làm bất cứ điều gì!” Lớp trưởng nói, rạng rỡ. “Cậu thực sự có thể còn kỳ quặc hơn cả Oda-kun và bạn của cậu ấy.”
Cô tinh nghịch véo má tôi. Aa! Không công bằng! Cậu ấy đang phá hủy mọi hàng phòng ngự của mình bằng sự dễ thương tập trung! Và làm sao mình lại kỳ quặc hơn đám otaku?!
“Nhiều thức ăn, nhưng toàn là nấm. Ngôi nhà chỉ là do tui có nhiều thời gian rảnh, và tất cả quái vật ở đây đều yếu,” tôi nói. “Tui không giống đám otaku! Tui hoàn toàn bình thường!”
Cô sạch sẽ và làn da trong trẻo, và mái tóc ấy vẫn còn ướt sau khi tắm. Lớp trưởng đứng gần tôi đến đau lòng. Chỉ vì cái lều nhỏ, nhưng vẫn!
“Bình thường hử? Vậy cậu không nghĩ rằng mọi người sẽ có thể sống hạnh phúc ở đây cùng nhau sao?”
“Ý là, nếu các cậu chỉ cần những thứ tối thiểu để hạnh phúc, thì chắc chắn rồi?”
Cuối cùng cô cũng rời khỏi lều, nhưng không quên cảm ơn tôi một cách rối rít lần nữa. Đã quá khuya rồi. Tôi đã dựng lều trước cửa hang, nên tôi quyết định tốt hơn hết là nên canh gác đề phòng. Lẽ ra mình nên xây hang sâu hơn dưới lòng đất và tiết kiệm cho mình công việc canh gác.
Tluc: B hạng hai theo kích thước cup ngực.