NGÀY 39
BUỔI TỐI
Không đời nào đó là một sự trùng hợp—đó là một điều không thể tránh khỏi, và do đó, không phải lỗi của tôi.
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
LỚP TRƯỞNG THIẾT GIÁP KHÔNG MẶC GIÁP đi theo tôi vào phòng, nên tôi ngồi xuống bên cạnh cô và nói chuyện. Tôi đưa cô ngồi xuống giường, hoàn toàn không có lý do gì cả. Không có lý do nào cả. Tuyệt đối không.
Cô chưa thể nói chuyện được. Nói chuyện giống như một liệu pháp phục hồi chức năng, tôi đoán vậy—chúng tôi hầu như không biết gì về nhau, nhưng không cần phải vội. Cuối cùng cả hai cũng thoát ra khỏi bóng tối, và đã đến một nơi có những người khác.
Muốn nói chuyện là điều tự nhiên, đó là lý do tại sao chúng tôi có những cuộc trò chuyện ngắn trong lúc luyện tập. Cho đến bây giờ, hai đứa chỉ có thể nói chuyện bằng cách cô gật hoặc lắc đầu, nhưng cô đã bắt đầu nói những điều đơn giản như “Vâng” hoặc “Được… rồi.” cô không thể nói nhiều, nhưng cô đã cố gắng hết sức. Mỗi lần cô nói một điều gì đó, tôi lại xoa đầu cô nàng, cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn xoa những chỗ khác.
Thật sai lầm khi tắt đèn sau khi đã cố gắng rất nhiều để đến được một nơi có ánh sáng. Mọi người thấy không? Tôi đã cố gắng hết sức đấy. Tôi đã phải dùng đến mọi chút ý chí của mình để chống lại.
✦✧
Điều đầu tiên chúng tôi nói đến là phải làm gì với Phục Tùng. Cô không còn là một con quái vật nữa. Cô có thể về mặt kỹ thuật thì vô chủng tộc, nhưng cô có một cơ thể và tâm trí của con người, nên đối với tôi, cô là con người. Thật sai lầm khi con người nô lệ hóa con người, nên chúng tôi cần phải giải thoát cô khỏi Phục Tùng.
Việc một con người sử dụng một kỹ năng dành cho quái vật trên những con người khác không có ý nghĩa gì cả. Không, hoàn toàn vô lý… Quên mấy cô nàng Gal đi, được chưa? Họ không phải con người! Phục Tùng chắc chắn đã nhận ra điều đó, và đó là lý do tại sao nó có tác dụng! Họ thật đáng sợ! Tại sao họ vẫn bị nô lệ hóa vậy?! Kẻ nô lệ hóa không thể giải phóng nô lệ của chính mình! Tôi cứ cố gắng hoài mà không được!
Dù sao thì, quay lại với Lớp trưởng Thiết giáp.
Tôi nói với cô rằng cô nên thoát khỏi Phục Tùng và làm bất cứ điều gì cô thích, được tự do làm những điều cô chưa bao giờ có thể làm, đến thăm những nơi cô chưa bao giờ có thể đến, tự do làm bất cứ điều gì cô muốn trong thế giới rộng lớn ngoài kia. Tôi nói với cô rằng ngay cả sau khi cô không còn là nô lệ của tôi nữa, tôi vẫn sẽ giúp cô ấy, làm bất cứ điều gì cô cần. Tôi nói với cô rằng cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn. Tôi nói với cô, “hãy tự do.” (Tôi đã phải lặp lại nó rất nhiều lần trước khi nó thực sự thấm vào.)
Tôi giải thích cho cô một cách chi tiết nhất có thể, nhưng mắt cô lại ngấn lệ—tại sao cô lại lắc đầu? Cô nhìn sâu vào mắt tôi và lặp lại “Không.”
Tôi nghĩ mình đã không giải thích cho cô hiểu, nên tôi lại giải thích lại. Cô lại lắc đầu. Cô rõ ràng là sắp khóc, nên tôi nhanh chóng nói, “Được rồi, vậy là cậu muốn ở lại với tui à?” và cô mỉm cười và gật đầu đồng ý.
Cô bị mắc kẹt một mình trong bóng tối đen kịt đó, không có ai khác trên thế giới này. Tôi đoán việc nó là nô lệ thì không quan trọng với cô nàng. Dù tội lỗi và khủng khiếp đến đâu, cô cũng rất khao khát được bầu bạn với con người. Cô thà ở lại làm người hầu còn hơn là ở một mình.
Có lẽ tốt nhất là cứ ở lại như thế này thêm một thời gian nữa, tôi nghĩ. Mị lực của tôi thì đã xuống một ngàn thước dưới lòng đất rồi, nhưng thì sao chứ? Tôi nghi ngờ là nó có thể xuống sâu hơn nữa. Không có gì phải lo lắng… Mình thực sự ổn với tình trạng này sao?!
Câu hỏi tiếp theo của tôi là, tại sao cô lại từ bỏ việc làm một bộ xương? Chẳng phải đã hơi muộn để cô ngừng làm một bộ xương sao? Bộ xương có thể từ bỏ và trở lại làm người không?
Đó là một thành tựu tuyệt vời: cô từ bỏ chức nghiệp Hoàng đế Mê cung, từ bỏ làm lich, từ bỏ làm dullahan, và thậm chí còn từ bỏ làm Deathking. Cô là một người nhảy việc! Chẳng trách cô lại nhảy ra khỏi bộ xương và vào một cơ thể thật!
✦✧
Chúng tôi trao đổi những lời nói ngắc ngứ, những cử chỉ vụng về, từng chút một để giải thích mọi thứ đã xảy ra.
Cuối cùng, tôi đã hiểu được nguyên nhân, thủ phạm đằng sau tất cả. Điều này đã giải thích tất cả những bí ẩn, cung cấp mắt xích còn thiếu, khớp vào mảnh ghép cuối cùng của câu đố. Toàn bộ sự thật đã được phơi bày dưới ánh đèn sân khấu hoàn hảo này! Nguyên nhân và thủ phạm của vụ án này là… tôi! Tại sao lúc nào cũng là mình thế?!
Chà, không cần phải nói rõ, nhưng không bao giờ có thể quay lại một khi đã chết. Lớp bất tử là những linh hồn, bị nguyền rủa không bao giờ được sống lại. Họ không thể trở lại làm người được; điều đó là không thể.
Theo Lớp trưởng Thiết giáp, bộ xương bị nguyền rủa phải sở hữu một linh hồn cùng với sức mạnh ma pháp đi kèm. Nhưng khi tôi đưa cho cô “Bạch Kim Giáp: Bị nguyền rủa, hấp thụ thịt và máu của người mặc. Hiệu ứng: Bất Tử Hoàn Hảo, Tăng Công Lực Tối Đa, Hộ Vệ, ?, ?, ?.,” nó đã lấy linh hồn và sức mạnh ma pháp của cô và tái hợp nó với máu thịt của cô ấy.
Sau đó là “Vòng Tay Phước Lành: Thăng hoa lời nguyền và tai họa (giới hạn một lần sử dụng),” nó đã thăng hoa lời nguyền của cô và cho phép cơ thể cô trở lại. Cô có thể đã chết, nhưng giờ xương, linh hồn và cơ thể của cô đã được tập hợp. Trong trạng thái đó, “Ngọc Chiêu Hồn: Cai quản sinh tử. Đột Tử, Kháng Đột Tử,” mà tôi đưa cho cô có thể kích hoạt… thật ra, mình đoán không có gì ngạc nhiên khi cô ấy sống lại với tất cả những món đồ đó!
Vậy nên cô sống lại là chuyện hiển nhiên rồi! Ai nói là không thể?
Tôi cũng đưa cho cô “Vĩnh Phúc Nhẫn: Mang lại hạnh phúc, đẩy lùi vận rủi. Tăng LUK (lớn).”
Yep, đến lúc này thì chuyện cô sống lại là điều tất yếu. Tôi chắc chắn là thủ phạm ở đây!
Ma kiếm, áo choàng và vòng cổ cùng với những món đồ mà tôi đã đưa cho cô đã kết hợp lại với nhau để tạo ra một phép màu. Đó là lý do tại sao cô lại biết ơn và giúp đỡ tôi như vậy.
Tôi là người đáng trách, nhưng đó không phải là một sự trùng hợp, và cũng không phải là một phép màu. Điều kỳ lạ là tất cả những món đồ đó đều ở ngay trong mê cung để lấy. Chuyện cô sẽ sống lại gần như là điều không thể tránh khỏi.
Vậy mọi người thấy chưa? Tôi đã không làm bất cứ điều gì đặc biệt cả. Tất cả những món đồ đó đều ở đó dành cho cô, cho Angelica-san. Chúng đã chờ đợi cô ở đó suốt thời gian qua.
Tất cả những món đồ đó—hiếm đến mức không thể tưởng tượng được, đến mức ta có thể tìm kiếm khắp thế giới và không tìm thấy gì—đều được tập hợp ở một nơi, một mê cung. Sao có thể không phải là định mệnh chứ?
Cô đã khóc khi tôi nói vậy, nhưng đó là sự thật! Không thể nào là một sự trùng hợp được. Nếu không phải là một sự trùng hợp, thì đó là định mệnh. Cô sẽ không bao giờ được phép chết ở đó, buồn bã và cô đơn.
✦✧
Lớp trưởng Thiết giáp đã khóc một lúc. Có lẽ cô đã không thể khóc trước đây, bất kể cô cảm thấy buồn bã, đau đớn, khổ sở, tuyệt vọng và cô đơn đến mức nào. Cô không thể rơi một giọt nước mắt nào. Cô không có ai cả. Vì vậy bây giờ, cô đã để mọi thứ tuôn trào ra ngoài.
Có vẻ như cô đã trút hết nỗi buồn và nỗi đau trong những giọt nước mắt đó. Lần đầu tiên trong đời, cô có thể khóc khi bản thân muốn. Cô nên khóc cho thỏa lòng.
Sau đó, Lớp trưởng Thiết giáp hỏi về tôi, và về lớp của tôi. Thế là tôi kể cho cô nghe về việc chúng tôi đến từ một thế giới hoàn toàn khác. Về việc chúng tôi đều là bạn cùng lớp cao trung.
Về gã lão già khó chịu trong căn phòng trắng, và về những kỹ năng rác rưởi bị ép buộc cho tôi.
Về việc tôi sống một mình trong hang động, về việc tôi chiến đấu với quái vật lần đầu tiên, và về việc tôi phải sống nhờ nấm vì tôi không thể bắt được con cá nào.
Về những gì đã xảy ra với những tên Ota đáng ghét và mấy con goblin. Về việc tôi học cách chiến đấu bằng một cây gậy.
Về việc tôi gặp lại mấy bạn nữ và sống trong một cái lều. Về việc chúng tôi lang thang qua khu rừng để tìm kiếm một thị trấn, về việc bọn tôi tìm thấy thị trấn, và bắt đầu sống ở đó, và về việc dậm chân đã trở thành một xu hướng trong giới quý tộc, và về sự ngu ngốc trắng trợn của mấy tên não thịt.
Tôi kể cho cô nghe về việc tôi đã không chết, và về việc tôi suýt chết.
Tôi kể cho cô nghe về việc giết bạn cùng lớp của mình, và về việc nhân vật quần chúng bình thường đã sống sót như thế nào. Và về việc, sau tất cả những điều đó, tôi đã đi vào mê cung, rơi xuống dưới cùng, và gặp cô. Tôi đã kể cho cô toàn bộ câu chuyện.
Nói tất cả ra, nó giống như những câu chuyện cũ. Dù tất cả đã xảy ra trong vòng hơn một tháng… đối với bản thân hiện tại của tôi, nó có thể là một câu chuyện từ rất, rất lâu rồi.
Khi tôi kể cho Lớp trưởng Thiết giáp nghe về gã đó-tên-gì-ấy-nhỉ, cô có vẻ rất tức giận. Cô đã khóc vì giận dữ. Điều đó làm tôi nhớ lại lúc quay về sau đó, khi mấy cô gái đều khóc trong lúc giận tôi. Tại sao mọi người cũng giận mình vậy?
Tôi đã cố gắng rất nhiều, và vẫn không thể tăng mị lực của mình!
Ít nhất thì bây giờ mọi người đều có thể mỉm cười. Chúng tôi cũng có thêm một thành viên. Họ không thể đổ lỗi cho tôi nữa.
Trời đã khuya, và chúng tôi mệt mỏi vì nói chuyện. Và sau đó, sau khi… ờm, trở nên mệt mỏi hơn nữa, cả hai đã ngủ thiếp đi.
Đừng đổ lỗi cho tôi, được chưa? Tôi chỉ là một cậu thiếu niên ham muốn mà thôi.
Mình có thể nói điều đó với sự tự tin tuyệt đối, tôi nghĩ. Thế giới này là một nơi tươi đẹp… ít nhất, thì vào đêm khuya.
~ • ~ END VOL 2 - Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn ~ • ~
◆
Lời Bạt
◆
XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC! Tôi là Goji Shoji. Dù tập đầu tiên có lẽ đã được xuất bản nhờ một cú lừa ngoạn mục—đặt hình một cô gái xinh đẹp lên bìa, và bất chấp hàng tá lời chỉ trích dữ dội, tôi vẫn được ưu ái cho phép viết tiếp tập thứ hai này.
Tôi phải thừa nhận, đó là một cái bẫy: ở tập một, ngay khi bạn mở sách qua trang đầu tiên có Lớp trưởng xinh xắn, bạn sẽ gặp ngay nhân vật chính xấu xí nhưng chân thật của bộ truyện. Biên tập viên của tôi, Y-san, chính là người đã lên kế hoạch cho màn "phản diện" đó. Vì vậy, việc Vol 2 lại tiếp tục giăng một cái bẫy khác cũng là điều không thể tránh khỏi.
Xin cảm ơn, Y-sama, vì đã liên tục phạm tội. Tôi có hơi lo lắng về việc bị booota-sama bất khuất tung cước, nhưng tôi vẫn vô cùng biết ơn những bức minh hoạ tuyệt vời của họ... dù đã có rất nhiều yêu cầu vô lý. (Nếu thật sự cần, cứ lấy đầu húc tôi đi :D).
Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Ouraidou-sama đã chỉnh sửa hết sức nhiệt tình... Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi!
Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn đến các nhà sách tuyệt vời đã mạo hiểm đặt sách của tôi lên kệ. Khi phát hành tập đầu tiên, tôi đã rất sợ độc giả sẽ tức giận đến mức đốt sách.
Xin cảm ơn các bạn độc giả trực tuyến, vì những lời góp ý, những ấn tượng chân thật và vô số câu đùa (tôi phải thú nhận là đã "đạo" rất nhiều trong số đó, lmao). Nhờ có tất cả các bạn, tôi đã có thể xuất bản hai tập truyện.
Và cuối cùng, tôi không thể cảm ơn đủ đến tất cả những người khác đã đọc sách của tôi.
♢Tiếp theo trong series:
“Một quái vật mang hình hài con người đã xuất hiện ở vùng biên giới!”
Việc Haruka phá đảo Tối Thượng Mê Cung đã làm dấy lên những tin đồn lan rộng khắp thế giới.
Trận chiến tiếp theo mà Haruka phải đối mặt là một cuộc tranh giành quyền lực có thể dẫn đến chiến tranh.
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới Vol 3
Coming Soon!