NGÀY 39
BUỔI TỐI
Tôi cá là cảm giác đó sẽ cực kỳ tuyệt vời, không biết chính xác là tuyệt vời theo kiểu gì, nhưng tôi cá là nó sẽ rất tuyệt!
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
TÔI TRỞ LẠI THÀNH PHỐ ngay trước khi các cửa hàng bắt đầu đóng cửa, nên tôi ghé qua tiệm quần áo.
Lớp trưởng Thiết giáp có một thân thể con người. Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi cô lúc nào cũng mặc giáp. Cô là con gái, nên chắc hẳn cô cũng thích quần áo mà ha? Ngay cả khi cô không thích, cô rất xinh đẹp, nên tôi có đủ hứng thú cho cả hai chúng tôi rồi! Lớp trưởng Thiết giáp nhìn quanh. Có lẽ cô không thể quyết định, hoặc đang kiềm chế bản thân, hoặc so sánh từng món đồ một cách kỹ lưỡng… cô có vẻ đang rất thích thú, nên tôi đã buộc cô phải mua một đống đồ.
Yep, cô không thể tự mình quyết định, nên tôi đã mua quần áo cho cô: cái này, cái kia, và mọi thứ khác nữa! Tôi cần cô để giữ cho đôi mắt của tôi được “khỏe mạnh”. Mỗi khi nhìn cô nàng, tôi gần như gục xuống. Cô giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy! Mình sẽ nhìn cô ấy bất cứ khi nào có cơ hội. Mình thề đấy!
Chúng tôi đi khắp cửa hàng và—thật không may—không tìm thấy bất kỳ bộ đồ gợi cảm nào. Thật là một sự tiếc nuối khủng khiếp, một kết cục tồi tệ nhất. Chắc chắn, tôi sẽ gặp xui xẻo về sự ngây thơ nếu ở đó có những bộ đồ gợi cảm, nhưng ở đó lại không có.
Lớp trưởng Thiết giáp vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng với một bó quần áo khổng lồ trong tay. Cô có thể nhìn thấy đường đi không vậy? Tôi đề nghị bỏ chúng vào túi vật phẩm của mình và cầm một nửa, nhưng cô lắc đầu từ chối.
Cô rất thích đi mua sắm, nên có lẽ cô nghĩ rằng việc mang tất cả về nhà là một phần của niềm vui? Ý là, cô trông có vẻ rất vui. Đây là lần đầu tiên cô làm tất cả những điều này, nên tôi cá là cô cảm thấy rất đặc biệt và phấn khích. Cô rất vui khi nhận được một “núi” quần áo nhỏ từ tôi.
Trong khi chúng tôi đi dạo và mua mọi thứ trong tầm mắt, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện rất một chiều, tôi liếc qua đây, cô lườm qua kia, và cứ thế.
Điều đó dường như khiến cô hài lòng, xét từ nụ cười tươi trên khuôn mặt cô. Nhưng làm sao mình có thể đọc được biểu cảm của cô ấy khi cô ấy đang mặc giáp bây giờ chứ? Nó không quá khác biệt so với việc cô lườm tôi khi còn là bộ xương, tôi đoán vậy.
Cuối cùng, chúng tôi đã ghé thăm mọi cửa hàng quần áo trong thị trấn trước khi trở về quán trọ… yep, họ vẫn chưa đổi tên.
“Chúng tui về rồi! Xin lỗi vì đã về muộn, nhưng tụi tui đã dọn dẹp hang động và khu rừng! Tui đã bỏ mặc nó lâu quá rồi, nên tui phải dọn dẹp… và giờ thì nó sạch rồi! Sạch bong kin kít, sạch hoàn toàn và sáng bóng luôn!”
Tôi đã bị đón tiếp bởi không dưới bốn mươi cặp mắt lườm nguýt! Có chuyện gì với không khí ở đây vậy? Những ánh mắt lườm nguýt của họ xoắn lấy tôi… Mình nên làm món cơm rang thôi! Đến lúc kích hoạt chế độ cơm rang rồi! Tôi xin tuyên bố, tôi có cơm rang cần phải làm! Chiến lược nấu cơm rang và tránh bị lườm, bắt đầu!
“Chào mừng trở lại. Vậy cậu đã dọn dẹp hang động của mình? Sạch bong hả?”
“Chà, một cuộc dọn dẹp sạch bong?” Lớp phó B nói. “Trông cậu cũng khá là sạch sẽ đấy.”
“Chắc hẳn cậu đã dọn dẹp rất nhiều thứ.”
“Dọn dẹp qua đêm hả? Chắc là vất vả lắm nhỉ.”
“Mọi thứ chắc chắn phải dọn toàn bộ và sạch sẽ và sáng bóng, vì cậu đã đi lâu như vậy!”
(Và nhiều câu tương tự nữa.)
Tôi vui vẻ giơ cái chảo lên. Hoả Thuật đủ để tạo nhiệt, và nhiệt chính là điều quan trọng! Tôi cần cái chảo phải nóng lên. Trứng rất quý, nhưng tôi có đủ—cơm thì hơi rời rạc, nhưng tôi có rất nhiều nguyên liệu khác. Hóa ra gạo hạt dài là lý tưởng để làm cơm rang. Tôi có rất nhiều xì dầu trong kho, vì vậy nguyên liệu cuối cùng của tôi phải là dầu mè.
Tôi không có hạt tiêu trắng nên tôi dùng hạt tiêu đen thay thế, nhưng chắc nó vẫn ngon. Cá nhân mình thì thích cơm rang có rong biển hơn, nhưng có sao dùng vậy thôi ha? Tôi lấy ra sáu cái chảo và bắt đầu nấu súp trong một cái nồi lớn. Món gà chiên giòn cũng đang xèo xèo; công đoạn chuẩn bị gần như đã hoàn tất. Một bữa ăn cơm rang kiểu Nhật cổ điển đang giáng trần xuống thế giới này!
Tôi rưới một ít xì dầu vào cái nồi lớn, và khi nó bắt đầu cháy xém nhẹ, mùi thơm của xì dầu nấu nướng tràn ngập sảnh ăn. Các bạn nữ, những người đang xôn xao về chuyện này chuyện kia, bỗng im bặt. Họ nhìn chằm chằm vào món cơm rang và bắt đầu chảy nước dãi.
“Cơm rang xong rồi! Tự lấy đĩa và lấy phần của mình đi! Còn có cả gà rán thịt chim bí ẩn nữa! Và súp nữa! Đó là một suất cơm rang, mọi người hiểu chứ! À, và một ít nấm như thường lệ nữa.”
Họ ngay lập tức xếp hàng, tay cầm đĩa như một đám học sinh đói bụng. Nụ cười của họ rộng đến nỗi suýt rớt khỏi mặt.
Họ la lên vì vui sướng, ngay khi ngồi xuống, họ bắt đầu nhồi nhét thức ăn vào miệng. Mấy tên não thịt mang những cái đĩa khổng lồ và bị tôi đánh một trận bằng cái muôi. Sau đó, tôi cho họ thêm một phần cơm rang và một ít gà rán nữa, họ nhét đầy vào miệng ngay cả khi đang vội vã quay về chỗ ngồi của mình.
Tôi đoán cơm rang và gà rán chắc chắn sẽ rất được lòng các chàng trai. Mọi người đều có phần của mình, nên tôi vẫy tay về phía Lớp trưởng Thiết giáp và mang cho cô một ít. Cô không có vẻ gì là quan tâm lắm, nhưng nếu cô có thể ăn, thật tiếc nếu cô không được thưởng thức món ăn ngon! Chỉ cần nếm thử thôi cũng đủ để khiến cô vui vẻ rồi. Tôi cho cô một phần lớn, đầy đủ. Nhiệm vụ hoàn thành! Cuối cùng, chúng tôi cũng có thể thưởng thức một suất cơm rang ở một thế giới khác.
“Ngon quá đi!”
Nó đã được mọi người đón nhận nồng nhiệt. Tôi không có đủ nguyên liệu hoặc gia vị để làm món này! Nó thật sự ngon đến vậy sao?
Một miếng cắn thôi cũng đưa tôi quay trở lại Nhật Bản. Tôi đã đi xa chỉ hơn một tháng, nhưng hương vị này lại khiến tôi tràn ngập nỗi nhớ. Nó nhắc tôi nhớ về cuộc sống thường ngày của mình, trước khi tôi biết bất cứ điều gì về những thế giới khác. Tôi vẫn yêu những cửa hàng sách nhưng không còn cảm thấy cần phải tìm kiếm một cửa hàng nữa. Hay tôi nên triệu hồi một cửa hàng ở đây? Melon Books thì sao?
Lớp trưởng Thiết giáp không thể ăn khi mặc giáp, đặc biệt là với cái mũ bảo hiểm đó, nên cô đã đi thay đồ. Cô sẽ ổn nếu chỉ cởi mũ hộ vệ ra và giữ lại phần còn lại, nhưng tôi đoán cô muốn thử những bộ quần áo mới của mình. Cô gần như không thể chờ đợi để chọn những món đồ mới trong các cửa hàng và rất muốn mang chúng về nhà. Tôi sẽ cần phải tiếp tục cống nạp cho cô ngay cả sau khi ra khỏi mê cung!
Mọi người vui vẻ nhai và nhồm nhoàm thức ăn của mình, trước khi Lớp trưởng Thiết giáp không mặc giáp cuối cùng cũng bước xuống sảnh ăn… hay tôi nên nói là giáng trần xuống sảnh ăn này nhỉ?
“C-cô ấy đẹp quá!”
Tất cả những gì cô làm là cởi bỏ bộ giáp và mặc quần áo thường dân đơn giản, nhưng cả căn phòng đều đứng hình. Mỗi người đều bị cô mê hoặc, không còn nhìn vào thức ăn của mình nữa. Nhưng mà đây là cơm rang cơ mà? Cơm rang ngon tuyệt cú mèo đấy!
Cô mặc một chiếc áo tunic hoặc váy dài đơn giản với quần dài đến mắt cá chân, bình thường hết mức có thể. Nó hoàn hảo làm nổi bật từng inch trên cơ thể cô nàng, nhưng bản thân bộ quần áo thì không có gì đặc biệt.
Chúng không cần phải đặc biệt. Lớp trưởng Thiết giáp đã làm cho bộ đồ trở nên nổi bật với phong thái tuyệt đẹp và vóc dáng hoàn hảo; cô trông như một siêu mẫu! Nếu cô làm người mẫu cho bộ trang phục này, nó sẽ được bán chạy như tôm tươi! Mặc bộ trang phục này lên đã biến nó thành đỉnh cao của thời trang. Cô đã biến một món đồ quần áo hoàn toàn bình thường thành một bộ trang phục phối hợp thường ngày cực ngầu! Cái quyền lực mà người mẫu nắm giữ thật lố bịch làm sao!
Chiếc váy buông lỏng trên người cô nàng, khoe trọn vóc dáng đáng kinh ngạc. Quần ống rộng như thế thường trông không lịch sự, nhưng đôi chân dài kinh ngạc của cô đã khiến chúng trở nên siêu phong cách và gợi cảm. Ôi trời ơi!
Khuôn mặt của cô thậm chí còn tuyệt vời hơn. Cô nàng Gái Áp Phích, người đang được thấy cô từ cự ly gần lần đầu tiên, đã quên mất cách thở; những cô gái xung quanh phải bước tới để hồi sức cho cô bé. Mọi người khác thì nín thở, đờ đẫn. Cô đẹp đến mức gây nguy hiểm cho sức khỏe!
Các nam sinh đứng hình đồng loạt ngay khi cô xuất hiện. Giờ họ mới bắt đầu rã đông. Cá nhân tôi thì không ngại nếu mấy thằng Ota ngừng thở—chúng chẳng bao giờ đọc được bầu không khí cả, nên tại sao không đóng băng cùng với nó luôn nhỉ? Đừng có nhìn cô ấy nữa. Tui sẽ đốt cháy tóc mấy người đấy!
Mấy cô gái đã tắm với cô vào những ngày trước, nên họ không nên ngạc nhiên, nhưng không, họ cũng hoàn toàn bị mê hoặc như các chàng trai vậy. Theo mình, khi cô ấy không mặc gì thì vẻ ngoài ấy còn tàn phá hơn nữa. Không bao giờ quên được chuyện đó.
Lớp trưởng Thiết giáp không mặc giáp quay lại chỗ tôi để ăn. Cô ngồi xuống và bắt đầu bữa ăn của mình. Người đến từ một thế giới giả tưởng khó có thể biết cơm rang là gì, nhưng cô gật đầu vui vẻ khi ăn, nên chắc hẳn nó cũng hợp khẩu vị của cô nàng. Tốt quá! Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cơm rang cũng mạnh mẽ không kém ở thế giới khác này.
“Tui đã nghĩ về việc ngày mai sẽ đi dọn dẹp mê cung. Việc cải tạo của tui bị gián đoạn, nên…”
Lớp trưởng Thiết giáp nghiêng đầu, trông có vẻ bối rối. Cô không biết rằng tôi đã chủ động cải tạo mê cung của cô ấy. Phải chi tôi không rơi thẳng xuống tầng dưới cùng mà có thể đi xuống từng tầng một! Giờ này tôi đã biến mê cung thành một cung điện dưới lòng đất tuyệt vời rồi.
Và đó chẳng phải là cách cuối cùng để đột kích tối thượng mê cung sao? Ta có thể từ từ biến một mê cung thành một nơi cư trú, sau đó làm cho những con quái vật sốc chết bằng những bức ảnh trước và sau khi cải tạo.
Những con quái vật đã sống ở đó mãi mãi sẽ không bao giờ ngờ rằng ngôi nhà của chúng lại biến thành một suối nước nóng dưới lòng đất khổng lồ, nhưng thôi nào! Suối nước nóng rất tuyệt mà! Đặc biệt là khi có người để đi cùng. Tôi cá là cảm giác đó sẽ cực kỳ tuyệt vời, không biết chính xác là tuyệt vời theo kiểu gì, nhưng tôi cá là nó sẽ rất tuyệt!
Giả sử tôi thực hiện việc cải tạo, thì số phận của tôi sẽ bị định đoạt: tôi sẽ trở thành một Hikikomori ở tầng 100 của mê cung. Mình có thể sẽ không bao giờ rời đi! Một cái thang máy sẽ rất cần thiết.
Dù sao thì, vẫn còn rất nhiều căn phòng ẩn. Ít nhất thì tôi cũng nên kiểm tra chúng.