NGÀY 39
BUỔI SÁNG
Nếu tôi đã từ bỏ cái sự ngây thơ của nam sinh cao trung, vậy nghĩa là tôi phải bỏ học luôn rồi hả?
HANG ĐỘNG
VỪA MỚI HẾT BUỔI SÁNG thì trận đọ sức của chúng tôi lại tiếp tục.
Cô đánh thức tôi dậy, cả hai ăn sáng với nhau trong tiếng chim hót líu lo. Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi nói đùa rằng tối qua trông cô rất đáng yêu, mặt cô đỏ bừng. Tôi cứ nghĩ cô sẽ lấy trang bị ra để chuẩn bị cho ngày mới—nhưng không ngờ, trận đọ sức lại bắt đầu sớm hơn dự kiến!
Đây không phải là một buổi sáng bình thường sau một đêm bình thường, mà là một trận đòn khác.
Cô giờ đã có một thân hình hoàn hảo trong bộ giáp của mình, một vóc dáng chuẩn không cần chỉnh. Tôi không thể nào đấu với cô mà không thấy “xúc động” cả.
Chuyện này tệ rồi. Những sự việc đêm qua quá choáng váng, và chúng cứ tràn vào tâm trí tôi mỗi khi tôi nhìn thấy cô nàng. Tôi không thể tập trung được chút nào.
Giờ cô trông oai vệ thế, nhưng đêm qua lại rất ngọt ngào. Sự ngại ngùng của cô thật quyến rũ, cũng như cách cô nhăn mặt… Hôm nay tôi mới là người nhăn mặt đây này! Và còn nhăn mặt liên tục nữa, bởi vì tôi đang bị đánh cho bầm dập. Đây có phải là màn trả thù cho đêm qua không? Tôi có làm hơi quá không? Nếu giờ nhìn vào bảng trạng thái, chắc tôi sẽ thấy những kỹ năng như Siêu Nứng hay Đực Đầu Đàn xuất hiện mất thôi. Rõ ràng là tôi đã cố quá! Tôi chả khác gì cái gã Lớp trưởng cả!
“Tại sao mình lại sắp chết thế này? Thanh HP của mình sắp cạn rồi! Nếu không có Khốn Giả Nhẫn, HP đã về con số 0 rồi! Đây đâu phải là một trận đòn bình thường đâu!” tôi hét lên. “Mình có thể thấy mấy thằng Ota đang vẫy tay gọi mình từ bên kia sông… dù mình đã đốt chúng rồi mà? Hả, mà khoan, đáng lẽ mình phải đốt toàn bộ bờ sông mới đúng chứ?”
Đây là một chuyện quá sức chịu đựng đối với bất kỳ nam sinh cao trung nào! Mắt tôi bắt đầu rực lửa rồi này! Nhờ vào Mộc Tinh Nhãn, tôi có thể thấy từng chuyển động trên cơ thể cô nàng, rõ từng milimet một, cảm ơn Mộc Tinh Nhãn nhiều nhá…
Và rồi tôi lại có thêm cả Suy Nghĩ Tối Thượng, nên tôi có thể nhớ lại mọi chi tiết tinh xảo đêm qua, rõ ràng như thể nó đang xảy ra lần nữa vậy. Kiểu này thì tôi đấu đấm gì nữa! Tôi đã phải dốc hết sức để không bị giết. Hơn nữa, tôi đã dùng hết sức mình đêm qua rồi. Đừng có nghĩ về chuyện đó nữa! Không là mình chết mất!
Giọng a ă â của cô nữa chứ, nếu tôi cứ độc thoại như thế này thì tôi sẽ quên luôn cách nói chuyện với người khác mất. Tôi muốn dạy cô nói! Nhưng trước hết, tôi phải sống sót đã… Dù đêm qua tôi đã được nghe giọng nói của cô rồi, và nó thật quá đỗiii—áaaaaaa!
Chết tiệt, suýt nữa tôi bị chặt đầu rồi! Lớp trưởng Thiết giáp lại đỏ mặt vì một lý do không thể nào giải thích được nữa rồi. Có phải hơi nước đang bốc ra từ tai cô không nhỉ? Cô là đầu máy xe lửa hả? Tôi có nghe thấy tiếng còi hú không, hay là tôi đang tưởng tượng vậy thôi? Không có thời gian để lo lắng về chuyện đó đâu!
Tôi nghĩ mình vừa dùng Dịch Chuyển Thuật. Nếu không thì đầu tôi đã lìa khỏi cổ rồi. Mọi thứ sẽ kết thúc nếu tôi không né được đòn tấn công cuối cùng đó, nên chắc chắn là tôi đã lướt đi trong tích tắc, đó gần như là định nghĩa của Dịch Chuyển Thuật rồi. Mà nghĩ vẩn vơ nữa là sẽ phải đối mặt với những đòn tấn công chí mạng khác, và mặt Lớp trưởng Thiết giáp lại đỏ bừng rồi. Cô không nói chuyện, cô hành động như một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng tận sâu bên trong… cô lại rất ngại ngùng. Sự ngại ngùng đó đã trở thành sự giận dữ, và giờ cô đang điên cuồng tấn công tôi. Tôi chết chắc rồi, đi đời nhà ma rồi, nếu tôi không thể bắt cô dừng lại.
“N-nghe này, tui xin lỗi vì đã trêu chọc cậu, được chưa? Tui nghiêm túc đấy. Cậu thật sự rất đáng yêu!”
Tôi cẩn thận vươn tay ra và xoa đầu cô nàng.
Trong mê cung, cô thích khi tôi xoa đầu, nên tôi thử làm lại. Suýt nữa thì tay tôi bị chặt ra rồi, nhưng mà, chỉ là tay thôi, tôi còn Hồi Sinh mà! Mặc dù Hồi Sinh không có ý nghĩa với con người. Nhưng cái đầu thì chắc chắn là quá giới hạn, ít nhất thì tôi muốn tin là như vậy. Chẳng lẽ tôi lại mọc đầu mới ở cổ ư, lúc đó thì khó mà coi tôi là con người được nữa!
Cuối cùng, cô dường như đã dịu lại, bộ giáp bạch kim lấp lánh và chiếc áo choàng đỏ tươi của cô cũng dừng lại. Quả là một trận chiến ác liệt. Tôi đã kéo dài mạng sống của mình thêm một chút. Từ giờ mình phải cẩn thận hơn với việc trêu chọc cậu ấy thôi, tôi nghĩ. Nó có thể lấy mạng mình mất!
Thôi nào, tôi đi trước và dẫn đường vào rừng. Tôi sẽ gặp rắc rối lớn nếu cô đi trước; cứ tưởng tượng cái cảnh nhìn từ phía sau xem. Tôi phải giữ bí mật chuyện này, được chưa! Tuyệt vời, ổn rồi, bây giờ cứ để cô dẫn đường một lúc đi… À hem, được rồi, quay lại vị trí ban đầu.
“Tui không nghĩ gì hết!” tôi thề thốt. “Thật đấy! Tui không nghĩ gì hết, chỉ vỗ cánh một chút trong trí tưởng tượng của một nam sinh cao trung thôi! Chẳng lẽ việc trí tưởng tượng của nam sinh cao trung luôn tràn ngập những tưởng tượng đen tối lại là lỗi của tui sao? Không hề!”
Tôi cảm nhận được một luồng sát khí bùng lên từ phía sau. Làm ơn đừng chặt đầu tui mà! Tôi khá chắc chắn là cái đầu sẽ không mọc lại, như tôi đã nói đấy.
Hóa ra khu rừng này đầy rẫy hiểm nguy. Tôi phải chuẩn bị tinh thần thôi. Tôi cần phải phong ấn cái sự ngây thơ của mình một thời gian ngắn… mặc dù, tôi đã nghỉ học hơn một tháng rồi. Liệu bây giờ tôi còn được tính là nam sinh cao trung nữa không? Liệu có thể điểm danh sau khi bị triệu hồi đến dị giới không?
✦✧
Tôi phải tự phân tán sự chú ý của mình khỏi những suy nghĩ nguy hiểm… nhưng nhắm mắt lại chỉ thấy một làn da trắng mềm mại, mời gọi, vậy nên mạng sống của tôi phụ thuộc vào việc mở mắt. Ôi trời ơi, chân cô dài quá! Đẹp quá, hơi đầy đặn một chút, và rất mềm mại—chết tiệt!
Tôi lại thoát hiểm trong gang tấc bằng Dịch Chuyển Thuật. Tôi đang dần làm quen với nó, dù có vẻ như nó chỉ được kích hoạt khi tính mạng tôi bị đe dọa. Chuyện này đang xảy ra khoảng năm phút một lần, nên bất cứ thứ gì cứu được tôi đều tốt cả.
Tôi không thể tắt cái sự ngây thơ của mình. Điều đó, rõ ràng là không thể.
✦✧
Không có vua goblin, nhưng tôi phải đối đầu với một vài vua kobold lần đầu tiên sau một thời gian dài. Ở lv 37, chúng di chuyển cực kỳ nhanh, tốc độ khoảng 300. Về mặt con số thì chúng không nhanh bằng tôi, nhưng chúng có những chuyển động sắc bén của loài động vật hoang dã, và né tránh tôi chỉ bằng bản năng. Chúng né thoát khỏi tầm với, nhưng tôi cũng không để chúng cắn vào đầu tôi đâu!
Không phải là tôi cảm thấy đầu mình suýt bị chặt hơn 100 lần hôm nay. Mà nó thực sự suýt bị chặt hơn 100 lần! Điều đó có nghĩa là tôi phải nhớ lại những sự việc đêm qua hơn 100 lần, nhưng chẳng phải đó là điều bình thường của nam sinh cao trung khỏe mạnh sao? Dù sao thì, nó cũng chưa xảy ra cả nghìn lần mà.
✦✧
Đến lúc quay về thị trấn rồi. Các bạn cùng lớp chắc chắn sẽ giận tôi nếu tôi ở lại thêm một đêm nữa, và nếu tôi quay về hang động… tôi sẽ lại rơi vào cái bẫy của chính sự ngây ngô của mình. Chẳng có lý do gì để phủ nhận điều đó cả! Tôi đã mắc phải cái bẫy đó ngay giữa trận chiến đấu! Chỉ lướt nhìn thôi, tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế rồi. Tôi chỉ đang ngó qua bộ giáp thôi mà! Thôi nào! Một cậu con trai thì không được phép nhìn ngắm một bộ giáp sao? Giáp gợi cảm à, cũng được, nhưng hãy để tôi yên đi!