Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

7 15

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3046

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 979

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3837

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 289

Vol 3: Ma Pháp Dịch Chuyển Vì Thiếu Nữ Đang Khóc [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 40 - BUỔI SÁNG: Tự nhiên tôi lại thành tội phạm vì có quá nhiều mị lực.

NGÀY 40

BUỔI SÁNG

Tự nhiên tôi lại thành tội phạm vì có quá nhiều mị lực.

QUÁN TRỌ BẠCH BẠI

 

KHI TÔI BƯỚC RA KHỎI PHÒNG, những cánh cửa khác cũng hé mở, và từ trong đó… tôi thấy mấy người bạn cùng lớp đang lườm nguýt mình.

“Ờm, chào buổi sáng nha? Có chuyện gì thế?” tôi hỏi.

Khoan đã, cái bầu không khí hầm hố này là sao vậy? K-không lẽ quán trọ này có cả dịch vụ lườm để gọi dậy sao?! Tôi không muốn biết mỗi tháng phải tốn bao nhiêu tiền để có dịch vụ này đâu đấy! Kẻ nào đã đưa điều khoản này vào hợp đồng ở trọ vậy?!

75753f39-6e8e-45dd-a935-9e82d72519a3.jpg

“Chào buổi sáng! Đêm qua cậu ‘vui’ thật đấy ha!”

Tất cả các cánh cửa đều đóng sầm lại cùng lúc. Chẳng lẽ đêm qua họ nghe thấy hết rồi sao?

Tôi đã thiết lập một kết giới cách âm xung quanh hiện trường vụ án. Với lại, Lớp trưởng Thiết giáp cũng không làm ồn nhiều, chỉ một chút xíu thôi mà. Ôi, cái giọng nói của cô ấy…

Hay là—có thể lắm chứ? Không lẽ mấy cô nàng đã dùng Nguy Hiểm Cảm Tri để rình mò trong phòng tôi sao?!

Dù không thể nhìn hay nghe thấy gì, nhưng họ vẫn có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, giống như xem kịch múa rối bóng vậy. Đây là một sự xâm phạm quyền riêng tư cực kỳ nghiêm trọng!

Mà tôi còn là trẻ vị thành niên vô tội nữa chứ! Dù có Mộc Tinh Nhãn, tôi vẫn luôn hành xử đúng mực và tránh nhìn lén họ khi tắm hay bất cứ lúc nào!

Đúng vậy, bất chấp sự cám dỗ và nỗi đau khổ tột cùng, tôi đã cố gắng kiềm chế. Mình thề đấy!

Cả hai chúng tôi đều bước ra từ cùng một căn phòng, nên có che giấu cũng vô ích thôi. Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng chẳng định lén lút, nhưng phản ứng của mấy người bạn cùng lớp đã đẩy tôi vào thế khó.

Ít nhất thì bây giờ, Lớp trưởng Thiết giáp không có ý định thoát khỏi kỹ năng Phục Tùng của tôi. Về mặt lý thuyết, cô vẫn là nô lệ của tôi, nên cũng không thể gọi là bạn gái được. Nghe thảm hại thật sự.

Có lẽ điều đó không nhất thiết loại cô ra khỏi danh sách bạn gái của tôi nhỉ! Dù sao thì cô cũng đã nói “em thích anh” mà. Tuy chỉ là lời thì thầm, nhưng cô đã nói!

Hơn nữa, các trạng thái ở thế giới này không thực sự phản ánh đúng sự thật. Tôi vẫn là Hikikomori, NEET và một Cô Độc, còn cô vẫn là cựu Hoàng đế Mê cung. Ngay từ đầu, tôi đáng lẽ không thể sử dụng Phục Tùng được!

Cảm giác cứ như thể cô đã trở thành tình nhân của tôi vậy. Chắc chắn là tôi chưa có bạn gái, nhưng lại có tình nhân trước! Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy? Tuy nhiên, dường như cô muốn ở bên tôi mãi mãi. Cả đời phục vụ cho một thằng NEET sao?

Tôi thực sự không thể nhớ rõ chúng tôi đã nói gì. Cuộc trò chuyện với cô vốn đã khó khăn ngay từ đầu—nó gần như sụp đổ từ lúc bắt đầu, bị cuốn trôi bởi làn sóng ham muốn thúc đẩy một thiếu niên tham gia vào những hình thức giao tiếp thể chất nhiều hơn. Cuộc trò chuyện của cả hai chẳng bao giờ kéo dài. Tôi chẳng thể làm gì để giải thích tình hình này.

Tôi nghi ngờ rằng việc ở bên nhau mãi mãi khiến mọi thứ đều có thể chấp nhận được, nhưng tình huống này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của tôi.

Cụ thể hơn, nó sẽ làm giảm mị lực của tôi! Mấy cô gái thì thầm, “cậu thậm chí còn không phải bạn gái của cậu ấy,” cứ như những vết thương chí mạng, đánh gục tôi ngay khi tôi đang suy sụp!

Thành thật mà nói—họ nói đúng, tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Tôi không hề phản đối câu nói đó, tuyệt đối không. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời chết đi được! Nhưng vì điều đó, những người bạn cùng lớp đã đối xử với tôi như Bị Bắt Nạt.

Những ánh mắt sắc lẹm, phán xét đó cũng khiến Lớp trưởng Thiết giáp trở nên tự ti. Đây có phải là bắt nạt không?

Thật khó hiểu khi họ dám bắt nạt vị hoàng đế toàn năng của Tối Thượng Mê Cung. Tôi chưa bao giờ nghe nói có người đánh cho kẻ bắt nạt tơi bời rồi mà vẫn bị bắt nạt cả. Có lẽ ở thế giới này, nạn nhân thực sự của nạn bắt nạt là những chiến binh bất khả chiến bại? Chắc họ cũng giống như mấy thằng otaku… và tôi thì chắc chắn đã bắt nạt họ rồi.

Một bầu không khí nặng nề như mây đen vần vũ bao trùm lên lớp chúng tôi trong phòng ăn. Ít nhất thì cũng đến giờ ăn sáng rồi. Đúng vậy, giải pháp cho mọi vấn đề của mình! Khi tôi chế biến món cá chiên, tất cả các cô gái dường như ngay lập tức mất khả năng lườm tôi.

Đó là món cá chiên ăn kèm với nước tương và cơm trắng. Hồi ở Trái Đất, người ta nói rằng giới trẻ Nhật Bản không còn mặn mà với cơm nữa, nhưng những người bạn cùng lớp của tôi rõ ràng là ngoại lệ khi họ xúc từng muỗng cơm dính vào miệng. Nếu tôi thử lấy đi, chắc tôi sẽ mất cả bàn tay. Tôi nghĩ rằng lần tới họ sẽ bắt đầu đòi súp miso.

Nhờ tất cả lợi nhuận từ chuyến thám hiểm hầm ngục, túi tiền của những người bạn cùng lớp của tôi nặng trĩu, và tôi thu được lợi nhuận khổng lồ từ những bữa ăn tôi nấu mỗi ngày. Tôi đã mua rất nhiều nguyên liệu tại địa phương và rẻ một cách khó tin, nên tôi có rất nhiều kho dự trữ. Nhờ vào Khống Chế Thuật, tôi có thể dễ dàng làm thức ăn cho một nhóm lớn, nên tôi đã lừa họ một cách trắng trợn.

“Tui đang nghĩ đến chuyện quay lại hầm ngục,” tôi nói với Lớp trưởng Thiết giáp. “Đi cùng không? Cậu có thể ở lại nếu muốn. Tui biết cậu là cựu hoàng đế, nên có lẽ nơi đó gợi lại những ký ức không hay, chưa kể đến tất cả những bậc thang đó.”

Thật bất ngờ, cô lại muốn đi. Tôi đã nghĩ cô sẽ muốn tránh xa nơi u ám đó. Tôi muốn thử nghiệm một thứ gì đó trong mê cung. Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, ít nhất tôi cũng có thể đảm bảo Lớp trưởng Thiết giáp trở về an toàn.

✦✧

Khi chúng tôi đến hầm ngục, Lớp trưởng Thiết giáp lườm cái lối vào. Hoặc có thể có một chút tự hào trong ánh mắt đó. Phải chăng việc nhìn thấy lãnh địa cũ khiến cô hài lòng?

“Chà, tui đã dành rất nhiều công sức để biến lối vào thành một con dốc hiện đại, bằng phẳng, nên nó có vẻ chào đón hơn nhiều đấy? Thật sự kết nối không gian lại với nhau nhỉ? Ý là cái cầu thang hoành tráng đó chỉ khiến người ta sợ hãi thôi phải không?”

Hả? Lớp trưởng Thiết giáp dường như không hài lòng. Cô đang nhìn tôi một cách khó chịu, nên tôi đoán mình không nên cải tạo mà chưa hỏi ý kiến cô nàng. Tôi không thấy có gì sai khi chỉ đại tu tầng một. Ý là, có hơn một trăm tầng nữa cơ mà.

Chúng tôi đi xuống ba mươi tầng đầu tiên mà không thấy một con quái vật nào. Sử dụng Nguy Hiểm Cảm Tri, tôi không phát hiện ra bất cứ thứ gì xa hơn nữa.

“Không phải mấy người bạn cùng lớp đã nói vẫn còn quái vật từ tầng 30 đến tầng 46 sao? Chúng đi đâu hết rồi?”

Lớp trưởng Thiết giáp gật đầu.

Tôi không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì ở bên dưới. Có ai đó đã đánh bại chúng rồi sao?

Tôi nghĩ rằng một vài mạo hiểm giả hẳn đã ghé qua để kiếm ít tiền. Tôi cũng không quan tâm lắm. Tôi chỉ muốn mấy cái rương kho báu thôi.

Tôi tìm thấy một căn phòng ẩn ở tầng 30, nhưng rương kho báu chỉ có một “Huy Chương Chức Nghiệp: Cường hoá Chức Nghiệp.” Nè, cả hai chúng tôi đều thất nghiệp! Làm sao một NEET có thể được tăng cường chứ?! Liệu tôi có trở nên chán nản và lười biếng hơn không? Thôi, đi tiếp và xuống sâu hơn nào.

Có một căn phòng ẩn khác ở tầng 36. Các căn phòng ẩn vẫn gần như không bị xáo trộn. Các rương kho báu tồn tại bên ngoài những căn phòng ẩn này, nhưng chúng chỉ chứa các vật phẩm tiêu hao như thuốc hoặc tiền, không bao giờ có gì hiếm hay độc nhất.

Đó là lý do tại sao tôi lao thẳng đến những bí mật. Như thường lệ, rương ở tầng 36 không bị khóa hay gài bẫy.

Bên trong: “Ác Quỷ Nhẫn: Nô dịch quỷ (tối đa 3).”

Chúng chết hết rồi! tôi nghĩ.

Xét theo lộ trình hầm ngục được định sẵn, tôi chắc chắn phải có chiếc nhẫn này để nô dịch Quỷ Kiếm Chủ! Đó là một sự dự báo rõ ràng—nhưng đã quá muộn rồi! Nếu tôi định tìm thấy thứ này, thì tôi đã không bị ném xuống tận tầng cuối cùng!

Dù diễn biến sẽ hợp lý nếu tôi đi theo đúng thứ tự các tầng, nhưng việc bị ném xuống cái hố đó đã phá vỡ tất cả các sự kiện. Sẽ rất hợp lý nếu nô dịch Quỷ Kiếm Chủ và đoạt được Thiên Kiếm Tụ Vân mà không cần chiến đấu. Thay vào đó, tôi đã đập Quỷ Kiếm Chủ đến chết và ăn cắp thanh kiếm của nó. Tìm thấy Ác Quỷ Nhẫn bây giờ thật vô nghĩa! Thật lãng phí!

Tôi nghiêng về việc không trang bị nó, không chắc liệu nó có bao giờ hữu dụng không. Mặt khác, tôi còn sáu khe trống trong Khốn Giả Nhẫn của mình, chỉ mới hợp nhất Bẫy Nhẫn (“Tự động vô hiệu hóa bẫy”) vào một khe. Nếu nó trở thành một thứ lãng phí không gian, tôi có thể tháo Ác Quỷ Nhẫn ra lần nữa. Dù sao đi nữa, tôi có khả năng sẽ quên luôn sự tồn tại của nó, nên tạm thời tôi quyết định trang bị nó vào.

Cho đến nay, tôi vẫn chưa tìm thấy một món đồ cúng tế phù hợp cho nữ thần bất khả xâm phạm, Lớp trưởng Thiết giáp. Nếu chúng tôi không tìm thấy thứ gì tốt, tôi sẽ phải mua cho cô một cái gì đó khi chúng tôi trở lại thị trấn.

Ở tầng 41, chúng tôi tìm thấy một chiếc khiên.

“Khiên Đao: Tấn công thêm (nhỏ). Phòng thủ thêm (nhỏ). Kháng ma thuật (nhỏ). Húc Khiên +ATT.”

ATT chắc là viết tắt của Attack nhỉ?

Nếu nó có nghĩa là +ATTENTION, thì tôi chắc chắn không cần thêm cái đó. Tôi phải bán thứ rác rưởi này càng sớm càng tốt.

Các hiệu ứng có vẻ tốt, nhưng tất cả đều là “nhỏ.” Liệu việc tăng cường tấn công cho Húc Khiên có nghĩa là chiếc khiên có thể gây sát thương xuyên giáp không? Có một loại lưỡi dao gắn vào đầu dưới của chiếc khiên, nhưng nó dùng để phòng thủ hay tấn công? Mình chắc chắn sẽ bán cái này, tôi quyết định.

Ở tầng 45, chúng tôi tìm thấy “Áo Choàng Cám Dỗ: Tăng mị lực (lớn).” Chà, cái đó không tốt rồi. Nó sẽ không giúp ích gì cho mị lực của tôi về lâu dài. Nó bẩn thỉu như một kỹ năng Mê Hoặc. Tất cả những gì tôi cần là Pheromone Nhẫn nhỏ để khiến tôi hấp dẫn hơn, chứ không phải một thứ đồi trụy một cách tội lỗi như thế này.

Đúng không? Không đời nào chiếc áo này lại không khiến mình trông giống một tên biến thái được.

Có lẽ nó sẽ tăng độ nổi tiếng của tôi, nhưng tôi phải phong ấn nó mãi mãi. Không phải là tôi thực sự muốn sử dụng nó ngay từ đầu. Hơn nữa, chẳng phải hiệu ứng sẽ kết thúc ngay khi tôi cởi áo ra sao? Điều đó sẽ gây ra vấn đề, dù tôi chắc chắn có thể nghĩ ra một vài kịch bản cosplay trong phòng ngủ để vượt qua nó!

Tôi không thể sử dụng, nhưng cũng không thể bán. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phong ấn nó lại.

“Thậm chí không có quái vật nào để chiến đấu,” tôi nói. “Cậu muốn làm gì? Xem tầng 100 không? Giống như trở về nhà ấy nhỉ?”

Lớp trưởng Thiết giáp không có vẻ hứng thú. Tôi đoán một nơi bị bao phủ trong bóng tối vĩnh cửu cũng không mang lại cảm giác hoài niệm cho cô nàng. Có lẽ cô sẽ không phiền nếu tôi biến nó thành một nhà tắm hơi dưới lòng đất?

✦✧

Bóng tối ở đó không giống bóng tối thông thường—nó giống như sự lãng quên hoàn toàn của cái chết. Tôi không thể cảm nhận được sự sống, dù chỉ là một hơi thở. Tốt nhất cho tất cả mọi người là bóng tối đó biến mất.

Tôi không tìm thấy chiến lợi phẩm tốt nào trong hầm ngục, nhưng ít nhất tôi có thể cầm đồ tất cả những thứ rác rưởi. Ngoại trừ Áo Choàng Cám Dỗ, tất nhiên. Cái huy chương và cái khiên thì được, nếu tôi không thất nghiệp, và tôi có thể sử dụng vũ khí ngoài cây gậy và Thiên Kiếm sẽ là một món hời lớn, nhưng than ôi.

Chúng tôi cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì cho Lớp trưởng Thiết giáp, nên tôi phải mua cho cô một cái gì đó đẹp khi chúng tôi trở lại. Có lẽ đã quá giờ đầu buổi trưa một chút rồi. Làm sao người ta có thể biết được thời gian ở dưới đây nhỉ?

✦✧

Chúng tôi giết thời gian bằng cách đi lang thang khắp thị trấn, mua những vật dụng cần thiết hàng ngày và những thứ linh tinh cho Lớp trưởng Thiết giáp. Cả hai ghé vào Hiệp hội Mạo hiểm giả và nghe nói rằng các mạo hiểm giả và binh lính đã thực sự tiêu diệt hết những con quái vật còn lại trong hầm ngục trong vài ngày qua. Chẳng trách không có gì ngoài những căn phòng ẩn. Tôi thì thấy ổn thôi. Nó khiến chuyến đi của chúng tôi dễ dàng hơn.

Vì chúng tôi đã ở đó, tôi quyết định hỏi thông tin về các hầm ngục khác. Bình thường họ chỉ nói cho các mạo hiểm giả khác, nhưng họ đã ngoại lệ với tôi. Có lẽ món quà bánh trái cây đã thay đổi suy nghĩ của họ. Hơn nữa, tôi đã chắc chắn không hỏi Lớp trưởng Lễ tân kín tiếng. Cô ấy có lẽ sẽ phát hiện ra sau và khó chịu, nhưng bây giờ, mấy mạo hiểm giả trông có vẻ hài lòng với chiếc bánh của họ. Ôi, tôi thấy cô ấy đang rình rập ở phía sau!

Lớp trưởng Thiết giáp và tôi có một chuyến mua sắm vui vẻ, vui vẻ nhìn vào các cửa hàng thu hút sự chú ý của cô nàng. Tiêu tiền có lẽ tốt hơn cho sức khỏe của cô nhiều so với việc bị nhốt một mình trong hầm ngục. Cứ đà này, cô sẽ mua hết cả thị trấn, nhưng ít nhất cô đã khỏe mạnh và an toàn.

Sau một lúc mua sắm nữa, chúng tôi trở lại quán trọ.

Vì tất cả những người bạn cùng lớp của tôi đều ở đó, tôi hỏi xem có ai quan tâm đến việc mua Huy Chương Chức Nghiệp hoặc Khiên Đao không. Thật ngạc nhiên, những món đồ đó rất được săn đón.

Đặc biệt là chiếc huy chương là một món hàng nóng, vì hiệu ứng tăng cường chức nghiệp mà nó mang lại được cho là một hiệu ứng cực kỳ hiếm. Dù sao thì tôi cũng chắc chắn không muốn tăng cường trạng thái thất nghiệp của mình.

“Vậy thì chúng ta hãy đấu giá đi,” tôi thông báo, “Giá khởi điểm là một ngàn ele, ai tham gia nào?” Tôi đấu giá chiếc khiên trước.

“Ba ngàn!”

“Năm ngàn!”

“Không, sáu ngàn!”

“Này, tớ ra giá chín!”

“Mười!”

“Mười hai ngàn thì sao!”

“Tớ sẽ trả… mười lăm!”

“Không, hai mươi!”

“Hai mươi mốt ngàn, hai mươi mốt ngàn!”

Ngay cả những cô gái không sử dụng khiên cũng không thể không tham gia. Lớp phó A chắc chắn đã sử dụng song kiếm.

“Một trăm lẻ năm ngàn, sao nào?”

“Tớ sẽ trả một trăm mười ngàn!”

“Một trăm hai mươi!”

“Một trăm hai mươi lăm!”

“Một trăm bốn mươi!”

“Một trăm năm mươi… một trăm năm mươi lăm!”

“Hai trăm ngàn!”

Bị cuốn vào cơn cuồng loạn của cuộc đấu giá, giá cả tăng vọt. Thật kỳ lạ, mấy thằng Ota lại im lặng. Chúng thích những vũ khí như thế này, vậy tại sao chúng lại không nhảy vào cuộc? Chúng dường như đang nghiến răng dữ dội, nhưng lại kiềm chế không đưa ra bất kỳ giá nào?

Giá tăng lên 250.000, 260, 280, 290…

“Ba—ba trăm ngàn!”

“Sao cơ?!”

Cuối cùng, một trong những cô gái Cột Đèn Đôi đã thắng cuộc đấu giá. Cô cầm một chiếc khiên khổng lồ, nên điều đó cũng hợp lý. Nó hợp với cô ấy, nhưng 320.000 ele cho một chiếc khiên thì thật vô lý. Hai cô gái Cột Đèn Đôi đã cùng nhau gom tiền để thắng cuộc đấu giá. Tôi quyết định tặng kèm một vài lọ thuốc miễn phí.

Sau đó đến chiếc huy chương, mấy thằng Ota đã dốc hết sức ngay từ đầu và giành chiến thắng. Dù giá khởi điểm lại là một ngàn ele, nhưng chúng đã ra giá một triệu ele ngay lập tức. Không ai có thể đánh bại nó, và chúng đã thắng một cách dễ dàng.

Chắc chắn chúng đã dùng tất cả tiền của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa—chúng sẽ đưa nó cho người Thủ Vệ để tối đa hóa lá chắn năng lượng và bảo vệ đầu của mình. Tôi sẽ phải tìm ra một cách mới để đốt tóc chúng.