Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 1

Vol 4: Công Chúa, Rơi Vào Mê Cung Giả Đi [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 50 - BUỔI TỐI - GIAO ĐOẠN CUNG ĐIỆN CÔNG TƯỚC: Sẽ không thành vấn đề nếu chỉ cần điều chỉnh chiến lược vận chuyển để phù hợp với quy hoạch thị trấn và quản lý đường thủy.

NGÀY 50

BUỔI TỐI

Sẽ không thành vấn đề nếu chỉ cần điều chỉnh chiến lược vận chuyển để phù hợp với quy hoạch thị trấn và quản lý đường thủy.

THÀNH PHỐ OMUI

GIAO ĐOẠN: CUNG ĐIỆN CÔNG TƯỚC

 

“ĐỂ KẾT THÚC BÁO CÁO CỦA TÔI, đây là các đề xuất của Haruka. Cái này là về thương mại, tài chính và kinh tế. Bên dưới là một chiến lược cho cải cách nông nghiệp. Các tài liệu trên sàn tập trung vào các kế hoạch phát triển khu vực—đề xuất về đổi mới đô thị nằm ở dưới cùng của đống tài liệu.”

8e01d016-33d8-45cc-81d5-cfad3b069cde.jpg

Cô gái cảm ơn tôi vì đã dành thời gian và rời khỏi phòng. Tôi bị bao quanh bởi những chồng kế hoạch cao ngất, với nhiều đề xuất hơn nữa bao quanh chúng.

Chỉ cần liếc qua là đủ để biết rằng tất cả những đề xuất này đều mang tính cách mạng. Tôi xem xét các kế hoạch phòng thủ trước; chúng hoàn toàn chưa từng có tiền lệ.

Nó đề xuất biến những ngọn núi bao quanh Omui thành những bức tường pháo đài và thiết lập một thành phố kiên cố có thể điều hành nền kinh tế của toàn bộ công quốc.

Cậu ấy đã hoàn thành bước đầu tiên này, đặt một mê cung giả làm cổng thành cho công quốc. Cậu ấy muốn đặt một thị trấn lâu đài ở lối vào để quản lý thương mại và phòng thủ, và một thị trấn khác ở phía nam để giải quyết mối đe dọa đang rình rập của quái vật. Ở phía đông và tây, đề xuất chi tiết các kế hoạch cho các khu vực nông nghiệp, với Tân Omui nằm ở trung tâm. Với quân đội của Omui đóng quân ở mỗi góc của trung tâm đô thị, chúng tôi sẽ có thể nhanh chóng giải quyết các vấn đề ở mọi hướng. Cuối cùng, thậm chí còn có một kế hoạch chi tiết để duy trì các con đường công cộng.

“Cái này...” tôi bắt đầu.

“Điều này thật quá đáng, nhưng...” một quan chức thì thầm.

Tôi chỉ muốn thảo luận về các sự kiện ở Nallogi, nhưng thay vào đó tôi lại được trao một kế hoạch phát triển cấp tiến cho toàn bộ công quốc. Ý tưởng biến toàn bộ một vương quốc thành một pháo đài khổng lồ là một sự đột phá thiên tài, và cậu đã hoàn thành việc xây dựng các bức tường trên biên giới của chúng tôi với vương quốc.

“Cậu ấy thậm chí còn làm cả bản nháp bản đồ và lịch trình!”

“Làm thế nào mà cậu ấy làm được một bản đồ chi tiết như vậy?!”

Thậm chí còn có một ngân sách kèm theo phân tích chi phí-lợi ích, và các dự án công cộng thì phải chăng một cách đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, vẫn còn chỗ cho các cuộc đàm phán tiếp theo.

Các công chức từ mọi bộ phận tranh giành các đề xuất và đọc to các đoạn trích với sự phấn khích tột độ. Ngọn lửa đã được nhen nhóm trong tâm hồn họ khi họ nhìn vào những khả năng.

“Chúng ta nên thực hiện cái này trước!”

“Không, đề xuất này quan trọng hơn nhiều!”

Họ đọc đi đọc lại các đề xuất như thể bị ám ảnh, xác nhận các kế hoạch và chi tiết với nhau. Không thể che giấu sự phấn khích mới mẻ của họ.

Mình chắc là mình đang mơ, tôi nghĩ. Một giấc mơ về một vương quốc hòa bình và thịnh vượng. Không ai dám tưởng tượng rằng một giấc mơ như vậy sẽ được thực hiện ở vùng biên giới.

Cậu ấy đã cung cấp cho chúng tôi những hướng dẫn để mở ra một thời kỳ hoàng kim cho thành phố khiêm tốn của chúng tôi. Tôi gần như sợ hãi khi tin rằng điều đó là có thể.

Bất chấp sự hoài nghi và sự xem xét kỹ lưỡng của tôi, tôi không thể phủ nhận bằng chứng trước mắt. Những đề xuất này tạo thành một bản thiết kế cho một thế giới lý tưởng trong tương lai.

Nước mắt của chúng tôi làm ướt đẫm những đống báo cáo. Các đề xuất đọc như một bản đồ dẫn đến một vùng đất của những giấc mơ. Những quan chức bình tĩnh này đã bật cười sảng khoái khi họ tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng, rực rỡ cho con cháu của họ.

Quả thực, nội dung của những báo cáo này là thứ của những giấc mơ thuần túy, và đọc chúng là bước vào một thế giới giả tưởng khi tỉnh táo. Tuy nhiên, những trang đó cũng vạch ra cách chúng tôi có thể nắm bắt những ý tưởng đó và biến chúng thành hiện thực. Chúng đã tạo ra một con đường hướng tới một tương lai không thể. Chúng tôi tràn đầy hy vọng biến thành những giọt nước mắt vui sướng, vì tương lai sẽ trở thành một thiên đường.

Quả thực, đây không chỉ là những ý tưởng viển vông; các đề xuất đã cho chúng tôi biết những gì chúng tôi cần làm để xóa sổ tất cả các chướng ngại vật trên con đường đến thế giới lý tưởng và biến nó thành hiện thực, ngay cả bằng vũ lực. Đúng vậy, đây không phải là khát vọng, đây là một chiến lược để vượt qua mọi chướng ngại vật. Các kế hoạch của cậu từ chối công nhận bất kỳ khả năng nào khác ngoài một giấc mơ hạnh phúc.

“Kính thưa các vị,” tôi nói, “nếu có ai trong số mọi người tin rằng những kế hoạch này là không thể sau khi đã thấy quá nhiều như vậy, hãy bước lên ngay bây giờ và tự cho mình biết!”

Không ai trong số những người tùy tùng của tôi cử động khi họ nhìn tôi, nước mắt chảy dài trên má. Đúng, chính xác như mình đã hy vọng!

Họ thể hiện niềm tin của mình trên khuôn mặt. Đây là một nhiệm vụ đáng để mạo hiểm; không thể có mục đích cao cả hơn việc thực hiện những kế hoạch này.

“Vậy thì chúng ta phải bắt đầu! Hãy làm những gì có thể và gửi báo cáo thường xuyên về tiến độ của mình và bất kỳ vấn đề nào bản thân gặp phải. Nếu cần bất cứ điều gì, dù là hàng hóa hay con người, chỉ cần yêu cầu.”

Các công chức và quan chức đồng thanh, “Vâng, thưa ngài!”

Họ quay trở lại vị trí của mình—khuôn mặt kiên quyết như thể họ đang hành quân ra chiến trường. Không, đối với công chức, đây chính là chiến tranh.

Cho đến nay, những quan chức dũng cảm này chỉ có thể cố gắng thu thập các mảnh vỡ giữa những trận chiến đã thua. Đây là cơ hội thực sự đầu tiên của họ để giành chiến thắng.

Ngay cả các tướng lĩnh trong quân đội cũng bị ấn tượng bởi đề xuất phòng thủ, các chiến lược được kết hợp và các chiến thuật mới lạ.

Tôi lướt qua một đề xuất khác. Làm thế nào mà một người có thể có nhiều trí thông minh, kiến thức và kỹ năng thủ công đến vậy?

Chàng trai đó là gì trên đời này?

Những thanh thiếu niên đó là ai?

Họ chỉ là một giấc mơ tập thể, một ảo giác ám ảnh vương quốc hoang vắng của chúng tôi sao?

Người dân biên giới không tin vào các vị thần. Làm sao chúng tôi có thể tin được? Vậy, tại sao những cô cậu đó lại đến công quốc tàn lụi, vô vọng này? Tại sao họ lại làm nhiều điều cho chúng tôi như vậy, trong khi biết rằng chúng tôi không thể hy vọng trả ơn họ?

Trước khi họ đến, người dân vùng biên giới chỉ biết đến sự diệt vong.

Những nam thanh nữ tú bí ẩn đã lan tỏa hạnh phúc và tiêu diệt quái vật ở bất cứ nơi nào họ đến.

Họ không bao giờ nói họ đến từ đâu hay tại sao họ đến. Tôi thậm chí còn không biết mục tiêu của họ là gì. Rốt cuộc, tôi chưa bao giờ hiểu một lời nào thốt ra từ miệng của chàng trai đó.

Tuy nhiên, những thanh thiếu niên với mái tóc và đôi mắt đen đó đã lan tỏa niềm vui đến vùng biên giới.

Sự thờ phụng sẽ là sự đền đáp không đủ cho những phước lành mà họ mang lại. Tuy nhiên, dù họ ban phước cho chúng tôi mỗi ngày, tôi chỉ có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình. Chàng trai ở trung tâm của nhóm họ đã lan tỏa niềm hạnh phúc đến mọi ngóc ngách của khu vực này mà không bao giờ nhớ tên của nó. Tại sao cậu ấy lại không nhớ tên vương quốc của mình? Chúng ta đã đặt biển hiệu ở khắp mọi nơi mà!

Ngay cả những bản thiết kế tuyệt vời này cho tương lai của chúng tôi cũng gọi thị trấn là “thị xã nào đó” hoặc “thị trấn gì đó”

Nó tên là Omui đấy, Haruka! Omui!