NGÀY 26
NỬA ĐÊM
Chuyện dài lắm. Tôi nướng cá với nước tương, giờ tôi bị buộc tội hết rồi.
CỔNG THÀNH PHỐ OMUI
KHI CHÚNG TÔI RA KHỎI HẦM NGỤC vào buổi chiều, những người từ bang hội bảo chúng tôi phải nhanh chóng quay lại Omui. Họ nghe từ một thị trấn lân cận rằng quái vật đã phá hủy một trong những thành phố khác trong khu vực.
Sau đó, họ cũng ngừng nhận liên lạc từ thị trấn đó. Dựa trên bố cục của các thị trấn, họ biết rằng quái vật sẽ tiến về Omui tiếp theo. Hiệp hội Mạo hiểm giả ngay lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn cấp.
Chúng tôi xây hàng rào trước cổng thành, đốt lửa hiệu, và trang bị sẵn sàng cho cuộc tấn công sắp tới. Cuộc sống ở đây đã trở nên yên bình, tất cả là nhờ Haruka-kun. Cậu ấy một mình chiến đấu để mang lại hòa bình cho tất cả chúng tôi.
Tôi thề sẽ bảo vệ Haruka-kun trước khi kịp nhận ra điều đó. Kakizaki-kun và bạn bè của cậu, những người đang ngủ khi chúng tôi quay lại, đã đồng ý giúp đỡ. Oda-kun và bạn bè của cậu đã cho họ mượn trang bị dự phòng, dù chúng hơi cũ kỹ. Mấy vận động viên vẫn chưa hoàn toàn bình phục chấn thương, nhưng họ vẫn khoác lên mình áo giáp.
Chúng tôi đã được cảnh báo rằng mối đe dọa có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng càng ngày càng muộn, và chúng tôi không thấy bất kỳ dấu vết nào của quái vật.
Rõ ràng, các thành viên còn lại của bang hội đã chuẩn bị cho một cuộc chiến từ cuối buổi sáng. Ngay cả con gái của công tước cũng đến tham chiến, đứng trên cổng với thanh kiếm, mũ giáp và áo giáp sẵn sàng.
Tôi cho rằng cô ấy đến là điều tự nhiên—sự tồn tại của thành phố phụ thuộc vào cuộc chiến này. Lần này, tuy nhiên, cô ấy có chúng tôi giúp đỡ. Hay đúng hơn, cô ấy có Haruka-kun. Cậu ấy đã liều mạng vì chúng tôi…hoặc, ừm, cậu ấy có liều mạng không? Haruka-kun không hẳn là liều mạng mà cậu ấy đã không ngừng ném mạng sống của mình đi kể từ khi đến đây.
“Xin lỗi vì đã ngu ngốc.” Đó là những lời cuối cùng cậu ấy nói với tôi, khi cậu ấy rời đi để chiến đấu với Tanaka. Cậu ấy không nói về mấy vận động viên khi nói điều đó. Đó là di chúc cuối cùng của cậu ấy. Tất cả chúng tôi đều hiểu điều đó.
Tôi không biết liệu mình có nên ngạc nhiên khi cậu ấy lại bảo vệ tất cả chúng tôi. Hay là mọi người lại thất bại trong việc giúp đỡ cậu ấy. Hay thậm chí là chúng tôi lại chỉ đứng nhìn cậu ấy. Lần nữa. Nhưng ít nhất cậu ấy đã quay trở lại với cả lớp; tôi có thể biết ơn vì điều đó. Bản thân Haruka-kun có vẻ thất vọng, vì một lý do nào đó, nhưng ít nhất cậu ấy đã quay lại.
Trận chiến trông rất dữ dội đến nỗi chúng tôi lo lắng liệu cậu ấy có thể sống sót hay không là đúng. Cậu ấy chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
Cả bọn không thể giúp cậu ấy lúc đó, dù chỉ một chút. Cậu ấy đã cứu tất cả chúng tôi một mình. Đó là tất cả những gì cậu ấy đã làm cho đến nay: cứu chúng ta, giải cứu cả lớp, bảo vệ mọi người. Chúng tôi đã rất cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng chúng tôi vẫn không thể giúp đỡ cậu ấy. Mọi người không thể bảo vệ người mà chúng tôi muốn bảo vệ hơn bất cứ điều gì khác. Cả bọn đã thua. Đó là cách tất cả chúng tôi cảm thấy. Tạ ơn Chúa Haruka-kun đã tự cứu mình trong trận chiến đó và trở về sống sót.
Lần tới, chúng ta sẽ bảo vệ cậu ấy. Bọn tôi muốn sử dụng sức mạnh mà cậu ấy đã ban cho chúng tôi.
Lần tới, chúng ta sẽ giải cứu cậu ấy. Vì đó là điều cậu ấy đã làm cho chúng tôi, hết lần này đến lần khác.
Haruka-kun sẽ tiếp tục giữ chúng tôi an toàn. Biết cậu ấy, tôi nghi ngờ cậu ấy sẽ gặp bất kỳ vấn đề gì.
Điều tôi không hiểu là, dựa vào cấp độ của cậu ấy, cậu ấy lẽ ra phải là người yếu nhất trong số tất cả chúng tôi. Dù vẻ mặt hoàn toàn bình thường mà cậu ấy mang khi trở về, quần áo của cậu ấy tả tơi và cơ thể cậu ấy đầy những vết cắt và vết thương.
Sao cậu ấy có thể hành động như mọi chuyện bình thường chứ! Tên đó đã cắt đứt hầu hết các chi của mấy vận động viên! Đó là loại quái vật mà Haruka-kun đã đối mặt! Cậu ấy đã chịu đựng tất cả những đòn tấn công đó một mình, để chúng tôi không phải mạo hiểm mạng sống. Tất cả vì chúng tôi.
Điều này không ổn theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, tôi nghĩ. Nhưng cậu ấy đã sống sót sau cuộc chiến với Tanaka và quay lại với tụi mình, dù sao đi nữa. Với vẻ mặt bình thường, dễ chịu, cậu ấy chỉ nói một điều: “Tớ về rồi.”
Vì vậy, tối nay, chúng tôi thề sẽ làm điều đúng đắn: bảo vệ cậu ấy và giúp cậu ấy nghỉ ngơi đúng cách. Đó là điều tốt nhất—và duy nhất—chúng tôi có thể làm. Điều tốt duy nhất là Haruka-kun không phải là mạo hiểm giả, nên không đời nào cậu ấy bị triệu tập để chiến đấu với lũ quái vật.
Tôi lo lắng rằng tôi chưa thấy mấy vận động viên hôm nay, nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ bảo vệ được Haruka-kun tối nay. Cả nhóm chưa đền đáp cậu ấy chút nào, dù cậu ấy đã làm tất cả mọi thứ cho chúng tôi. Tôi muốn bảo vệ Haruka-kun bằng mọi cách có thể, ngay cả khi chỉ trong lúc cậu ấy đang hồi phục vết thương.
Cuối cùng, đàn quái vật không bao giờ đến. Thay vào đó…Haruka-kun xuất hiện.
“Sao mấy cậu lại ngồi quanh đống lửa trại vậy?” cậu hỏi, liếc nhìn chúng tôi đầy trách móc. “Sao tui không được mời? Có phải vì tui là kẻ cô độc không?”
Rồi cậu há hốc mồm.
“Mấy cậu đang nướng thịt mà không có tui à? Mà tui đã không ăn gì lâu rồi! Kh-không công bằng! Chẳng phải tui đã chứng minh sự vô tội của mình bằng tất cả bánh trái rồi sao? Tui muốn nướng thịt! Cái này…cái này là bắt nạt mà phải không? Sao lại là tui mà không phải mấy tên Ota? Dù sao thì tui cũng đã bắt họ cho mấy cậu mà, nên mấy cậu nên bắt nạt họ thay vì tui chứ! Sao tui là người duy nhất bị bỏ rơi? Tui đói quá!”
Rõ ràng, cậu đang đói lả? Sao cậu lại nói về nướng thịt nhỉ?
Tôi đi đến chỗ cậu ấy. “Nghe này, Haruka-kun,” tôi nói, “chúng tớ không bỏ rơi cậu đâu nha? Đây không phải là lửa trại. Nguy hiểm lắm, nên chúng ta vào trong đi, được không?”
Tôi không hiểu tại sao bánh trái lại chứng minh cậu vô tội bất cứ điều gì, nhưng tôi quyết tâm không để Haruka-kun chiến đấu với bất kỳ con quái vật nào nữa hôm nay.
Cậu hành động như thể mọi thứ bình thường, từ chối thừa nhận bất kỳ điểm yếu nào, nhưng tôi biết cậu phải có vô số vết thương dưới trang bị của mình. Cậu không còn ở trạng thái để chiến đấu nữa. Ngay cả khi cậu dùng thuốc để chữa lành vết thương, tất cả những tổn thương tích tụ cũng đã khiến cậu kiệt sức. Tôi thấy sự kiệt sức trên khuôn mặt cậu ấy. Cậu trông như sắp đổ gục.
“Một thị trấn gần đó đã bị tấn công bởi một đợt bùng phát quái vật bất thường,” tôi giải thích. “Bây giờ Omui đang gặp nguy hiểm. Các binh lính và mạo hiểm giả đang chuẩn bị bảo vệ thị trấn, và tụi tớ sẽ giúp đỡ. Nhưng cậu cần nghỉ ngơi, Haruka-kun. Đừng lo lắng cho chúng tớ nha?”
Tôi nói quá lâu à? Giữa lúc tôi đang nói, cậu bắt đầu nướng cá và rắc thật nhiều nước tương. Một đám đông ngay lập tức hình thành xung quanh cậu ấy.
Mọi người đều nhìn cá đầy thèm thuồng. Haruka-kun ngấu nghiến cá một cách thích thú. Mùi nước tương nướng bay thoang thoảng trong không khí. Mọi người bắt đầu chảy nước miếng. Ngay khi một trong những mạo hiểm giả gọi Haruka-kun, cậu đặt tay xuống đất và một tảng đá lớn mọc lên từ lòng đất. Cậu định hình nó thành một cái bàn, rửa sạch bằng nước, và xếp vài con cá lên. Cậu ấy… đang nấu ăn sao?
Một hàng dài học sinh xếp hàng, đưa ele cho Haruka-kun để đổi lấy cá chiên. Cậu vừa lập một quán ăn à? Cậu cũng tính giá khá đắt đấy chứ!
Nhưng tại sao lũ quái vật vẫn chưa tấn công? Mọi người đang chén cá thay vì cảnh giác. Vậy đây là một buổi lửa trại nướng thịt sao?
Tớ có lẽ phải tức giận với cậu rồi, Haruka-kun, tôi nghĩ. Cậu vừa mới bắt đầu kinh doanh ở đây, mà bây giờ! Ngay cả bang chủ cũng đang xếp hàng! Con gái của công tước đang liếm xương cá sạch bong! Và tại sao cậu lại đưa con cá lớn nhất cho Lớp phó B? Từ khi nào cô ấy cũng xếp hàng vậy?!
Tiếng cười và tiếng nhai, mùi nước tương cháy. Tôi nghĩ mọi người phải chiến đấu chứ? Bảo vệ thị trấn ư? Vậy tại sao tôi cũng đang xếp hàng?!
Nếu cậu cho tớ con cá nhỏ hơn Lớp phó B, cậu sẽ không bao giờ yên đâu, tôi thề. Đến một triệu năm nữa cũng không!
Con cá thật tuyệt vời. Và còn nữa—cậu đã cho tôi con cá lớn nhất mà cậu có!
✦✧
Lũ quái vật vẫn không đến ngay cả sau tất cả những chuyện đó. Chúng chắc hẳn đã tránh được các trinh sát của chúng tôi bằng cách nào đó. Haruka-kun đang trò chuyện sôi nổi với Oda-kun về một chuyện gì đó. Cậu không nhận ra rằng ở đây rất nguy hiểm sao?
Rồi bang chủ kéo Haruka-kun đi để thảo luận. Họ đang cãi nhau về điều gì sao? Tôi nhìn kỹ hơn—con gái của công tước cũng tham gia vào. Cái xe đồ ăn đó chắc chắn là bất hợp pháp. Tôi tiếp tục quan sát. Có chuyện gì xảy ra không? Bây giờ họ đang khoa tay múa chân rất hào hứng. Mình đoán câu chuyện đang đến cao trào rồi?
Rồi, vì một lý do nào đó, con gái của công tước ôm đầu và dậm chân. Hả? Bây giờ Haruka-kun cũng đang dậm chân sao? Cậu có vẻ mặt kỳ lạ khi dậm chân xuống đất; cậu không dậm mạnh lắm.
Lễ tân bang hội gọi tôi lại. Chúng ta không cần đợi quái vật ở đây sao?
“Chúng ta nên ở lại đây phòng trường hợp quái vật đến chứ?” Tôi nói. “Chúng ta có thể nói chuyện ở đây được không?”
“Tôi không quan tâm đến binh lính hay chờ đợi hay quái vật hay trinh sát hay tìm kiếm hay bất cứ điều gì khác!” cô ấy kêu lên. “Cứ đến đây đi! Chúng tôi cần một phiên dịch viên! Chúng tôi không hiểu cậu ấy đang nói gì cả!”
Nghe có vẻ là một sai lầm đối với tôi, nhưng tôi đã bỏ lại doanh trại cho những người khác và đi đến tham gia vào cảnh tượng mà tôi đã theo dõi.
Haruka-kun dường như lại bị tuyên bố có tội. Cậu vẫn đang trong quá trình lấy lời khai, nhưng trên khuôn mặt của những người khác đều hiện rõ rằng cậu có tội không thể chối cãi.
“Không ai nói gì với tui cả!” cậu càu nhàu. “Tui không biết sẽ có một cuộc tấn công của quái vật! Chúng xuất hiện, nên tui đánh chúng, biết không? Tui đã làm vậy cả ngày chết tiệt! Chúng cứ không ngừng lại, thấy không? Chúng cứ đến cho đến buổi tối! Đó là một cuộc tấn công bất ngờ hoặc một đợt giảm giá lớn nào đó mà tui chưa từng nghe nói đến! Thị trấn này, tên gì đó, nó nổi tiếng về mấy cái đó hay sao, hả? Không ai thèm báo trước cho tui cả. Ông gọi ai là orc? Oh, oh, ừ, có orc, hoặc những thứ mặt orc, kiểu thế, nhiều ông già ở đây trông giống chúng—”
Có quan trọng không nếu ai đó nói cho cậu biết?! Ít nhất hãy nói cho tụi này biết nếu một nhóm quái vật khổng lồ xuất hiện! Tôi nghĩ, nhanh chóng trở nên khó chịu. Dù sao thì, con người không phải là orc! Đừng gộp chung hai bên lại!
“Ý là, tui đoán chúng là orc? Tui đang cố gắng giải thích đây. Tui đánh chúng. Chúng xuất hiện á? Đúng vậy, chúng cứ liên tục xuất hiện. Chúng muốn cái món quà miễn phí, bất kể nó là gì—ừ, một trận đánh quái vật! Tui phải cho chúng biết chỗ đứng của mình! Thế, đúng rồi, vậy tui cứ tiếp tục đánh chúng, nhưng tui không bao giờ nhận được món quà miễn phí của mình! Tui là nạn nhân ở đây! Tui không nhận được gì cả, không gì hết, dù tui đã hoàn thành mục tiêu… Hả? Hoàn thành gì ư? À, tui đã hoàn thành orc vua? Đúng rồi. Vâng. Không phải á? Vậy thì chúng lừa tui rồi! Tui nói cho mấy người biết, chúng cứ liên tục đến! Tui đã bỏ ra rất nhiều công sức! Tất cả những điều đó lại còn đói gần chết nữa. Hả? Không, điều tui đang nói là tui đã đánh chúng, vậy thôi! Tui đã làm gì sai? Mấy người sẽ không đánh một con quái vật nếu nó cứ xuất hiện trước mặt mình sao? Đúng vậy, tui là người tốt ở đây nhá. Mấy người sẽ đánh chúng! Mọi người ở đây đều sẽ làm vậy đúng không?”
Không ai hiểu một lời nào cậu nói… kể cả tôi. Chắc chắn, cậu dùng từ ngữ thật, và tạo thành những câu có nghĩa. Nhưng nghĩ lại, mỗi khi Haruka-kun khẳng định mình không làm gì sai, cậu thường là thủ phạm không thể chối cãi. Cậu chưa từng vô tội một lần nào kể từ khi đến thế giới này. Sự thật luôn chỉ ra một thủ phạm, một kẻ gây án, và đó luôn là Haruka-kun.
Khi mặt trời ló dạng trên đường chân trời, chúng tôi tập trung trước Haruka-kun, chứng kiến lời thú tội của cậu ấy. Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy hiện trường vụ án: một ngọn núi ma thạch và Dùi Cui. Xác quái vật đã biến mất. Hóa ra, lõi của xác quái vật sẽ tự biến mất theo thời gian, ngay cả khi không bị phá hủy, và để lại ma thạch. Phá hủy lõi ngay lập tức có nghĩa là ma thạch sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Tội sát sanh hàng loạt đã được thực hiện tại chính hiện trường này. Chắc chắn, việc coi người đã đẩy lùi một đám quái vật khổng lồ là một tội phạm, chứ chưa nói đến một anh hùng, là điều bất thường. Tuy nhiên, trong trường hợp này, chúng tôi phải tính đến hồ sơ tội phạm của Haruka-kun. Cậu đã tiêu diệt quái vật, và không những không giả vờ như mình không làm, cậu còn hành động như thể mình thậm chí còn không biết rằng mình đã làm! Rồi, để kết thúc tất cả, cậu bắt đầu bán cá với lợi nhuận cắt cổ!
Cậu còn là kẻ tái phạm. Một kẻ tái phạm với mức độ đáng kinh ngạc, lố bịch, vô lý nhất! Cậu đã phạm tội không chịu suy ngẫm về những tội ác trong quá khứ của mình chút nào! Cậu liên tục bị bắt quả tang đang phạm tội, cũng như tội không chịu suy ngẫm về những tội ác mình đã gây ra!
✦✧
Tôi tuyên bố án phạt của cậu ngay lập tức! Mắng!