Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3472

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 28

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 69

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 72

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Vol 2: Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 26 - BUỔI SÁNG: Tại sao tôi phải dấn thân vào một cuộc phiêu lưu chỉ để lấy lại cái mị lực của mình?

NGÀY 26

BUỔI SÁNG

Tại sao tôi phải dấn thân vào một cuộc phiêu lưu chỉ để lấy lại cái mị lực của mình?

ĐƯỜNG PHỐ THÀNH PHỐ OMUI

 

BUỒN Ngủ Quá. Lờ đờ quá. Uể oải quá. Ngủ không đủ giấc. Tôi muốn ngủ nhưng họ lại đánh thức tôi dậy. Buồn ngủ chết đi được! Mình là một thiếu niên mệt mỏi. Làm ơn thương xót tấm thân đi, trời đất ơi!

Tất cả các cô gái đều được nhận vào cuộc đột kích hầm ngục kéo dài ba ngày, nên họ phải quay lại đó. Tôi mới Lv 11; tôi chưa thể trở thành mạo hiểm giả nên đành ở nhà. Là một kẻ Cô Độc, NEET, Hikikomori, tôi cho rằng đó là lẽ tự nhiên.

Mình không thể về cái hang của mình sao? Tôi nghĩ. Chẳng phải ngày nào ở đây họ cũng nổi giận với mình sao? Ít nhất thì, nó không…không…phải là cảm giác đó? Tại sao tôi lại phải chịu đựng tất cả những điều này vẫn là một bí ẩn hoàn toàn đối với tôi.

Bây giờ tôi có khá nhiều tiền, hơn 500.000 ele. Trở lại cuộc sống triệu phú đại gia của tôi. Dù sao thì mình cũng có thể trêu chọc những kẻ thấp kém.

Lớp trưởng không cho tôi thêm tiền tiêu vặt, nhưng tôi có vài giao dịch mờ ám bên ngoài, nơi tôi không ngừng mua bán để tích trữ tiền mặt. Tôi cho rằng Lớp trưởng đang lo các hóa đơn của tôi ở Quán trọ—càng có lý do để tôi giữ tiền của mình khỏi tầm mắt cô ấy! Trả tiền hóa đơn của mình sẽ làm cô ấy biết tôi có tiền, và rồi cô ấy sẽ tịch thu nó. Tôi phải dùng hết trước khi cô ấy nhận ra!

Nhưng gã bán hàng lén lút vẫn chưa quay lại, nghĩa là Pheromone Nhẫn cũng chưa quay lại.

Mị lực của tôi đã chạy đi đâu mất rồi? Tôi phải đợi bao lâu nữa thì nó mới trở lại? Sự thiếu mị lực này hẳn là lý do khiến mọi người nổi giận với tôi mỗi ngày. Mau quay lại đây đi, gã bán hàng lén lút!

Bà chủ Cửa hàng Tạp hóa không có gì mới, và chắc chắn không có gạo. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã nói với cô ấy về chén thánh của sự ngon miệng, cơm nấm, tôi chắc chắn cô ấy sẽ có được nó bằng mọi giá. Rốt cuộc thì cô ấy là một kẻ nghiện nấm mà.

Cửa hàng vũ khí, hay đúng hơn là cửa hàng chuyên bán Dùi Cui, có vẻ đang làm ăn tốt; có rất nhiều khách hàng chen chúc trong cửa hàng. Chủ yếu là phụ nữ trung niên.

Thị trấn này tiêu rồi.

Tôi lang thang từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, nhưng không tìm thấy gì hay ho cả. Cũng chẳng có quán bar nào mờ ám. Mấy cái câu lạc bộ dành cho người lớn đâu rồi?

Tôi chán đến chết đi được. Hay là tôi lén lút vào hầm ngục với họ nhỉ?

Chỉ mạo hiểm giả mới được phép vào hầm ngục, nhưng nếu tôi đủ lén lút, sẽ không có vấn đề gì. Hầm ngục nghe có vẻ vui đấy, tôi nghĩ. Mấy bạn nữ nói ở đó còn có kho báu lớn nữa.

Tôi nhớ mấy tên Ota đã nói với tôi rằng, nếu tôi vào hầm ngục, tôi sẽ rơi xuống tầng thấp nhất. Không rõ chuyện gì sẽ xảy ra ở đó, và vì lý do đó tôi không nên đi.

Nhưng tại sao tôi phải lo lắng về việc rơi xuống chứ? Trần nhà sẽ quá thấp để bận tâm đến kỹ thuật bay của tôi. Ngay từ đầu tôi cũng sẽ không phải rơi xa trong đó.

Tuy nhiên, tôi đoán sẽ có rất nhiều goblin và kobold trong hầm ngục. Tôi bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng và lâu dài từ tất cả những goblin hoàng đế và kobold vua; tôi không muốn gặp lại những gã đó sớm đâu.

Thật sự, chỉ nghĩ đến những con thú hoang dã hung dữ thích ăn đầu người cũng đủ khiến tôi phát điên vì sợ hãi. Chúng đã cố gắng cắn đứt đầu tôi cả trăm lần rồi. Tôi không định chiến đấu với chúng nữa. Đúng là một phép màu khi tôi vẫn còn sống sau khi bỏ chạy, mặc dù với một đống chấn thương.

Và cái trò Ai Là Vua mà tôi chơi trong rừng ấy! Ghét nó. Đó có lẽ là điều tồi tệ nhất trong tất cả. Tôi là người duy nhất không phải là vua—không đời nào tôi có thể thắng được! Chỉ vua mới thắng trong trò chơi vương quyền, và bọn goblin đã chiếm hết chỗ rồi! Hoàn toàn không công bằng.

Được rồi. Tôi đã bị Lễ tân bang hội, hay còn gọi là Lớp trưởng Lễ tân, lườm một cái rõ đau. Danh sách nhiệm vụ của bang hội vẫn không thay đổi gì cả, như thường lệ. Trong bang hội, mọi người vẫn từ chối nhìn thẳng vào tôi. Tất cả đều quay đầu đi khi tôi đi ngang qua, một cách vô cùng bí ẩn.

Thế là tôi quyết định rời thị trấn. Có lẽ vài cỗ xe đang bị tấn công ở ngoài kia, và họ sẽ thưởng tiền cho tôi vì đã cứu họ.

Ngay bên ngoài khu rừng, một làn gió nhẹ đang lướt qua đồng bằng phẳng: một khung cảnh yên tĩnh, hài hòa. Không một con quái vật đáng giá một ele nào xuất hiện. Không một cỗ xe nào bị tấn công. Chẳng có gì cho tôi ở đây cả. Vai trò của tôi trong câu chuyện đã kết thúc. Tôi cũng không cần thêm trang bị nào nữa.

Đương nhiên, tôi sẽ mua trang bị tốt ngay lập tức, cứ như thể tôi đang chơi một game RPG vậy. Nhớ nhé, tôi chỉ là một cậu thiếu niên thôi mà. Tôi chưa tinh ranh đến thế đâu. Vấn đề là tôi khá quyết tâm không chiến đấu với những con quái vật mạnh nữa, do đó việc có trang bị mới trở nên vô nghĩa.

Bên ngoài quá…yên bình, mà có lẽ là một điều tốt. Đó là một ngày đẹp trời.

Một con orc lao ra khỏi khu rừng ngay khi tôi nghĩ vậy. Không phải một người mặt orc, mà là một con orc thực sự. Thật ra, không có quá nhiều sự khác biệt.

“Sao mày dám phá hoại cảnh tượng yên bình này!” Tôi gầm lên. “Mày sẽ phải chết vì điều đó!”

Nó còn dẫn theo một bầy kobold và goblin nữa. Chúng đang tìm kiếm một đợt giảm giá khủng nào đó à? Tôi có nên đi theo chúng không? Khoan đã, ngay cả khi tôi đi theo, chúng cũng sẽ tấn công tôi thôi! Chúng chắc chắn sẽ bỏ rơi tôi, vì tôi là một kẻ cô độc!

“Sao thị trấn này tự dưng lại nổi tiếng với lũ quái vật vậy?” Tôi hét lên. “Đi hóng tin tức mới nhất à? Mấy con orc to đùng như ngươi lấy thông tin từ đâu vậy? Đừng nói với mình là Merimeri lại đi đặt biển chỉ đường ở trong rừng nữa đấy?!”

Tôi đánh cho bọn goblin tơi bời, đánh cho bọn kobold tan tác, và thỉnh thoảng cũng đánh cho cả lũ orc nữa. Nói chung là một trận đập quái vật ra trò.

Chúng ta đang ở trong một thể loại game isekai kỳ lạ nào đó à? Dù sao thì cũng tốt hơn một ván Ai Là Vua! Làm ơn, các vua goblin, đừng xuất hiện nhé! Thằng này sắp hết mấy câu khẩu hiệu hoàng gia để kết thúc trận chiến rồi!

Nhân tiện, cũng đừng có vua kobold nào xuất hiện nhé. Ta sẽ thả mấy con Gal ra cho tụi bây xem nếu dám xuất hiện đấy! Dù điều đó cũng khá đáng sợ đối với tôi.

Cuộc đánh quái vật này sẽ phải kéo dài bao lâu nữa? Tôi cảm thấy mình đã vất vả đánh quái vật từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không thấy kết thúc. Liệu tôi có được tặng quà miễn phí sau khi xong việc không? Chẳng hạn như…một cái Pheromone Nhẫn chẳng hạn?! “Lấy mị lực đi, lấy mị lực đi! Mị lực cho tất cả mọi người!”

Nhìn xung quanh, trời đã nhá nhem tối. Bụng tôi réo lên. Không thể tạm dừng hay lưu lại hay gì đó sao? Đã đến lúc về nhà rồi! Chắc chắn, về nhà có nghĩa là quay trở lại khu rừng đến cái hang của tôi, nhưng đó là nguyên tắc của vấn đề.

Nhiều giờ trôi qua. Quái vật cứ liên tục xuất hiện. Tôi có đang trở thành bậc thầy quái vật giỏi nhất, chưa từng có ai sánh bằng không? Tôi sẽ phải chiến đấu với chúng bao lâu nữa? Mình sẽ thắng được món quà miễn phí đó sớm thôi chứ? Làm ơn cho mình gạo đi! Lại đây đi, lũ quái vật! Bước vào để ăn đòn đi, rồi tôi sẽ biến tất cả các người thành cơm nắm!

Cái quái gì thế?! Bây giờ thì trời tối đen như mực rồi. Tôi đói lả. Không thể chịu đựng cơn đói thêm một giây nào nữa, tôi một tay nhai nấm, một tay chiến đấu với lũ quái vật. Tất cả những điều này, mà tôi mới chỉ bước ra khỏi thị trấn một bước thôi đấy! Tôi liếc nhìn xung quanh. Liệu…đã kết thúc rồi sao? Hết rồi ư? Nếu vậy, món quà miễn phí mà tôi rõ ràng xứng đáng được nhận đâu rồi?!

“Thôi nào, nghiêm túc đi!” Tôi gầm lên. “Đây là cái thể loại game kinh khủng gì vậy? Sao lại nhiều thế? Mấy người không quay về khi nhận ra tất cả đồng đội của mình đã bị giết sao?! Tỉnh táo lại đi!”

Chỉ còn lại một con quái vật: một orc vua. Lv 34. Nó có 327 HP đáng kinh ngạc. Không mạnh bằng một goblin hoàng đế, nhưng sẽ mất cả đời để tiêu diệt nó!

“Không thể tin được,” tôi rên rỉ. “Đã khuya rồi, mình đói chết đói, mà bây giờ mình phải chiến đấu với một orc vua? Mấy thứ này mất cả đời luôn! Chúng muốn mình chết đói à? Đó là kế hoạch của chúng à? Mình có thể ăn tối rồi quay lại được không? Mình sẽ quay lại ngay, hứa đấy. Cho thằn này mười phút thôi!”

Orc vua có vẻ không muốn để tôi ăn uống gì, điều đó cũng dễ hiểu. Chán thật. Không có lịch sự gì cả. Chẳng khác gì mấy tên Ota đó. Tôi sẽ không sốc nếu một orc vua xuất hiện vào lúc này. Có vẻ như mình sẽ phải đánh chết con orc vua này, tôi nghĩ. Việc này chắc chắn cũng sẽ rất phiền phức đây.

Tôi đánh nó cho đến khi nó chết. Cuối cùng, mọi chuyện đã kết thúc thật rồi! Tôi đã giết sạch tất cả lũ quái vật cuối cùng. Vậy mà…không có quà tặng miễn phí. Tôi có bị lừa không? Tôi đã bỏ ra quá nhiều công sức để đánh bại tất cả chúng. Tôi thậm chí còn không dùng ma pháp nào cả! Tôi không muốn nghe nói rằng ma pháp không có tác dụng với chúng, nên tôi thực sự đã dùng Mộc Linh Trượng của mình đánh từng con một. Không đâm, không chém—tôi vung trượng đập chết từng con một.

Không có quà tặng miễn phí. Không có gì cả. Zero. Mặc kệ đi, tôi nghĩ. Tôi quay trở lại thị trấn.

Tôi thấy cái gì đó phía trước—một Ota vua? Không, không, tôi biết Ota trông như thế nào. Đó là một orc vua và một orc trùm. Tôi lấy được ma thạch và Dùi Cui của chúng, nhưng tôi phải kết thúc ở đó. Tôi kiệt sức rồi, việc này thật khó chịu, và bụng tôi gần như đang ăn thịt chính nó.

Không thấy quà tặng thêm miễn phí đâu cả. Chán nản, tôi quay trở lại thị trấn. Tất cả những trận chiến đó, vô ích!

Nếu tôi chịu khó lấy tất cả ma thạch, tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bang hội sẽ không bao giờ đủ khả năng mua tất cả.

Dùi Cui phủ kín cả khu vực. Một thị trấn của Dùi Cui. Điều đó không tệ lắm với tư cách là một bản sắc thị trấn. Đặc biệt nếu nó có nghĩa là một thị trấn của các dùi cùi khiêu vũ. Thành phần cuối cùng trong danh sách của tôi là ngài Mị lực. Vậy mi đang trốn ở đâu vậy?