NGÀY 25
BUỔI SÁNG
Merimeri đã giăng một cái bẫy tinh vi, được thiết kế để dụ dỗ những nam sinh cao trung ngây thơ.
BANG HỘI OMUI
Mấy Bồ Biết Mấy Cái Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không, mấy cái thế giới tràn ngập phiêu lưu anh hùng, lãng mạn nồng cháy ấy? Mọi thứ ở đây đâu có như vậy đâu. Đây là một thế giới tàn khốc, không có hy vọng hay ước mơ gì sất.
Thay vào đó, tôi sống trong một thế giới giả tưởng ngập tràn những lời buộc tội sai trái và những bài giáo huấn giận dữ! Ừ thì cũng có ma pháp, có quái vật đó, nhưng mối đe dọa lớn nhất đối với nhân loại lại là một trận mắng mỏ dài lê thê của mấy đứa bạn cùng lớp.
✦✧
Sau khi trở về từ cái hang của mình, mệt mỏi rã rời, ông giữ cổng mắng tôi, rồi Lớp trưởng vừa khóc vừa mắng tôi, và rồi cả đám con gái đã cho tôi một bài thuyết giảng xuyên đêm về thế giới giả tưởng này.
Tôi đã bị thương kha khá từ trận chiến với cái tên nào đó ngay từ đầu rồi, nhưng giờ tôi lại phải đối mặt với một cơn bão mắng mỏ mới mỗi khi vài đứa con gái quay lại quán trọ, làm cho cái vòng lặp bài giảng được thiết lập lại. Tôi lo là bài giảng này có thể là một vòng lặp vô tận mất.
“Tui mệt quá! Và buồn ngủ nữa!” Tôi hét lên. “Và tui hết sạch tiền tiêu vặt rồi! Đã bao giờ thử làm gì đó trong thành phố mà không có tiền chưa?! Chưa hả? Vậy thì tin tui đi!”
Vì không có tiền, tôi cần phải kiếm thêm bằng cách nào đó. Nhưng khi tôi đến bang hội và nhìn thấy những công việc nhàm chán trên bảng thông báo, tôi chợt nhớ ra sự tàn khốc của thế giới này là vô hạn.
Tôi đã trốn khỏi Quán Trọ Bạch Bại để tránh mấy bài giảng, nhưng ngay cả ở đây, một tình trạng đáng kinh ngạc đã chờ đợi tôi! Danh sách công việc khủng khiếp trên bảng thông báo vẫn chưa thay đổi!
“Sao mấy cái nhiệm vụ chưa thay đổi vậy?” Tôi than phiền. “Đâu rồi cái bảng thông báo năng động? Cái này chẳng làm gì cả! Nó lười hơn cả một NEET nữa! Mấy người không thấy tui hết tiền sao? Trống rỗng túi quần rồi? Tui phải chờ bao lâu nữa để có một công việc kiếm được chút tiền vậy? Đâu rồi cái kế hoạch làm giàu nhanh của tui?”
Tôi chỉ nhận được một cái lườm sắc lẻm từ cô lễ tân.
“Và tôi phải chờ bao lâu nữa thì cậu mới chịu ngừng xuất hiện ở đây?” Cô đáp lại. “Các nhiệm vụ là dành cho mạo hiểm giả đã đăng ký. Nếu tôi nhớ không lầm, cậu không phải là một trong số đó! Vậy tại sao cậu lại ở đây?! Và dù sao thì cậu đã đi đâu? Mọi người lo cho cậu lắm đó!”
Chắc hôm qua cô chưa đủ chỉ tiêu lườm. Ôi trời, cô trông giận dữ ghê. Nhưng xét những gì đã xảy ra, cô không nên có gì để giận tôi chứ?
Trừ khi… cô ấy khó chịu vì mình vẫn còn sống?! Tôi thực sự hy vọng không phải vậy. Không hề! Là vì mình quên mua quà lưu niệm!
Đó mới là vấn đề. Tôi không mang quà lưu niệm về. Nếu tôi không làm cho những người xung quanh thích tôi hơn, tôi sẽ gặp nguy hiểm nghiêm trọng! Mấy trận mắng mỏ này còn nguy hiểm hơn cả quái vật nữa.
“Hừmmm. Cô chắc là không có, kiểu như, một đống tiền nằm ở đâu đó à?” Tôi hỏi.
“Cậu đừng có mà đi ăn cắp tiền của người khác, cho dù nó có nằm yên đó đi chăng nữa!” Cô gắt gỏng. “Như vậy cậu chẳng khác gì một tên trộm. Chuyện đó không liên quan gì đến công việc của bang hội—nói ra điều đó chẳng khác nào tuyên bố ý định phạm tội của cậu!”
Một làn sóng ánh mắt lườm nguýt mới lại đổ ập lên tôi. Những cái lườm này rất nghiêm trọng, khác hẳn với những cái lườm đẫm nước mắt của Lớp trưởng. Tôi chưa bao giờ gặp nguy hiểm như thế này khi ở trong hang. Tôi muốn ngủ, nhưng nếu tôi quay lại quán trọ, tất cả họ sẽ la mắng tôi, còn nếu tôi ở lại thị trấn, tôi không có tiền để làm gì cả.
Mấy đứa ota thì vẫn đang bận ota, nên chẳng giúp được gì nhiều. Họ nó còn chẳng thèm hỏi thăm tôi. Tụi nó không thể giúp mình một lần khi mình cần sao?
Còn mấy tên não thịt thì đang ngủ nướng. Tụi nó ngu thật.
Ngu thật sự ha? Sau khi bị xé toạc chân tay, bị đẩy đến bờ vực cái chết và bằng cách nào đó vẫn cố gắng sống sót một cách chật vật, rồi mọc lại chân tay và sống lại nhờ thuốc của tôi, và rời khỏi khu rừng trong bộ dạng rách nát—vì một lý do ngớ ngẩn nào đó, tụi nó chạy thẳng về thị trấn.
Không ngủ nghỉ, vừa đi vừa nhai nấm hồi HP, tụi nó chạy một mạch về thị trấn, rồi đổ gục trước cổng, nơi ông giữ cổng đã bắt giữ họ.
Thật sự là ngu ngốc. Làm sao mà có thể đáng ngờ hơn thế nữa chứ?
Không có lý do gì để vội vàng, và có lẽ họ nó cũng biết điều đó. Ai lại chạy ngay sau khi vừa từ cõi chết trở về chứ?! Bọn nó vừa mới bắt đầu hồi phục thôi mà!
✦✧
Không có gì để làm, không có tiền để tiêu, trôi dạt trong nỗi buồn, lang thang khắp thị trấn… Khoan đã, đó có phải là một cô hầu gái dễ thương đang vẫy tay với mình không? Cô ấy đang mời tôi đến à?! Liệu—liệu đây có phải là lúc tôi cuối cùng cũng được trải nghiệm khoảnh khắc mà tất cả các nam sinh cao trung…
Tôi bị bắt.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi đã bị bao vây bởi những lão binh sĩ! Sao không phải là mấy cô hầu gái chứ? Đúng là một cái bẫy được thiết kế tinh vi. Dùng một cô gái dễ thương vẫy tay gọi tôi, rồi khi tôi đi theo cô ấy, thì lại lợi dụng bản năng của một nam sinh cao trung vui vẻ! Một chiến lược đáng sợ! Vui vẻ—khoan đã. Chiến lược của Merimeri?!
Merimeri xuất hiện từ phía sau đám lính.
“Tôi định thử bắt cậu,” cô nói, “nhưng sao cậu lại dễ dàng thế? Tôi không thể tìm thấy cậu ở đâu cả, rồi cậu lại đi theo một cô hầu gái dễ như vậy sao? Cậu bị làm sao vậy?!”
“Cô ấy là người vẫy tay với tui mà!” Tôi phản đối.
Ý là, một cô hầu gái xinh đẹp VẪY TAY với mình mà! Ai mà chẳng đi theo chứ nhỉ?
“Nhưng khi lính của tôi vẫy tay với cậu, cậu lại bỏ chạy!”
Ơ, dĩ nhiên rồi. Mấy ông đó là mấy LÃO GIÀ mà. Ai mà chẳng chạy!
“Và đừng có làm cái mặt như không biết tôi là ai!” Cô gắt gỏng. “Tên tôi là Merielle. Nó được ghi trên giấy phép tôi đưa cho cậu. Tôi không phải là Merimeri! Tôi là Merielle!”
“Cô chắc không? Ngay cả mẹ cô, Murimuri, bà ấy cũng gọi cô là Merimeri…”
Nước mắt rưng rưng trong mắt cô nàng. “Ngay cả mẹ tôi ư? Tôi… tôi đoán mình sẽ chỉ là Merimeri thôi… Cứ gọi tôi là Meri…”
Tại sao quản gia của cô lại giận tôi thế nhỉ? Mặc dù, nếu chúng ta có thể đổi ông ấy lấy một cô hầu gái… Không, tôi không nghĩ gì cả.
“Cha mẹ tôi đang tìm cậu để cảm ơn, nhưng vì không tìm thấy cậu ở đâu cả, nên chúng tôi đã giăng bẫy. Cậu đã trốn suốt từ nãy đến giờ sao?”
“Etou, nah, tui về tối qua. À, tối muộn rồi, nhưng cổng đóng và họ không cho tui vào, rồi cuối cùng khi tui vào được bên trong, ông gác cổng lại bắt giữ tui. Vô lý đúng không? Nếu muốn bắt tui thì phải cho tui vào trước chứ!”
Sao cô lại nắm chặt tay và run bần bật vậy nhỉ?
Merimeri ho khan một tiếng. “Dù sao thì! Lời cảm ơn của họ. Vì đã cứu không chỉ tôi, mà cả mẹ và cha tôi, công tước của vùng đất này—cậu có nghe tôi nói không?” Tôi đã bắt đầu buồn ngủ, nhưng tôi gật đầu lia lịa. “Cậu chắc chứ? Cậu thực sự chắc chứ? Không nhiều nhặn gì, nhưng xin hãy nhận lấy cái này làm phần thưởng của cậu.”
Cô bỗng nhiên trở nên ngọt ngào, hửm? Dù sao thì, cô cũng đưa cho tôi một khoản tiền khá lớn. Giải cứu những cỗ xe bị tấn công ngày càng giống một nghề nghiệp nghiêm túc hơn.
“Cô có định bị tấn công lại sớm không?” Tôi hỏi.
“Tại sao chúng tôi lại lên kế hoạch cho chuyện đó?! Sớm thôi ư? Cậu đang mong đợi một cuộc tấn công khác sao? Chúng tôi đã bắt giữ kẻ chủ mưu, chữa trị cho mọi người, và tăng cường bảo vệ, nên chúng tôi không mong đợi bất kỳ nguy hiểm nào nữa.”
Vậy là hết cái nghề đó rồi.
Kẻ thù đó khá mạnh, và gia đình Merimeri không thể chống đỡ nổi những lưỡi kiếm tẩm độc của chúng. Tôi đoán bây giờ có rất nhiều nấm trên thị trường, nên ngay cả khi bị tấn công, họ cũng sẽ có thuốc. Hết tiền nhanh rồi.
Với sự nổi tiếng thấp như mọi khi, và số tiền cũng tương tự, tôi không có đủ để mua Pheromone Nhẫn mà tôi suýt nữa đã có được trước đây. Nhưng dù sao thì giờ tôi cũng có một ít tiền, nên tôi quyết định đi dạo quanh thị trấn.
Tôi đi dọc con đường chính. Nơi đáng lẽ là kho vũ khí đã được chuyển đổi thành một cửa hàng chuyên bán dùi cui goblin. Tôi bước vào.
Chủ tiệm là một thợ rèn. Ông có thực sự ổn khi chỉ bán dùi cui gỗ không?
“Yo, ông già,” tôi gọi. “Mấy con goblin trùm rơi ra một đống dùi cui.”
Ngay khi tôi đưa cho ông xem mấy cây dùi cui tôi nhặt được trong rừng, ông lao về phía tôi từ bên kia cửa hàng và trao cho tôi một túi ele khổng lồ. Dễ như ăn cháo.
“Đây là tất cả những gì tôi có thể chi trả! Xin hãy nhận lấy! Tại sao chúng lại rơi ra nhiều dùi cui như vậy ngay từ đầu chứ?!”
Sẽ mất quá nhiều thời gian để kể câu chuyện ngay cả khi tôi muốn, hơn nữa đó là một câu chuyện đau đớn, kinh khủng xảy ra sâu trong rừng. Một câu chuyện sẽ khiến bất cứ ai cũng phải sốc.
“À, tui đâm chúng và chúng chết. Và rồi chúng làm rơi dùi cui của mình, nên tui chỉ… nhặt chúng lên thôi? Như ai cũng làm ấy mà?”
Ông nhướng mày. “Sao cậu lại tỏ vẻ như cái chết của chúng là tai nạn vậy? Cậu muốn nói là cậu đã giết chúng sao?”
Thì chúng nó không nên vung dùi cui vào một con người đang lao vào mọi thứ với tốc độ cao. Đâu phải lỗi của tôi! Đúng vậy, cái chết của chúng đều là tai nạn!
“À, à, thì, giống như chúng nó bị ngã ấy mà… ông biết đó?”
Lão già lẩm bẩm không ngừng về điều gì đó, rồi thẩm định mấy cây dùi cui. Vì lý do nào đó, dùi cui bán rất chạy với phụ nữ trong thị trấn. Nghe có vẻ là tin xấu cho sự an toàn của thị trấn này đối với tôi.
Mấy con goblin vua và hoàng đế cũng có dùi cui, nhưng tôi nghĩ là mình sẽ làm cửa hàng phá sản ngay lập tức với mấy thứ đó, nên tôi không thèm đưa ra. Bất cứ khi nào một cửa hàng phá sản trong thị trấn này, họ thường đổ lỗi cho tôi. Đúng là một truyền thống đáng sợ! Thị trấn này tràn ngập những lời buộc tội sai trái. Tất cả đều chống lại tôi.
Sau khi bán dùi cui, tôi đến cửa hàng tạp hóa. Cô gái làm việc ở đó thật không may vẫn chưa vượt qua được cơn nghiện nấm của mình. Thực tế, cô ấy có một vấn đề rất nghiêm trọng. Làm thế nào để chữa trị cho một người nghiện nấm tái tạo?
“Tôi biết cậu có chúng mà!” Cô la toáng lên với tôi. “Nấm! Tôi sẽ mua tất cả những gì tôi có thể, chỉ cần cho tôi xem nấm!”
“Nếu cô muốn nấm đến thế, vậy tại sao cô vẫn chưa lấy cơm cho tui?”
Nhưng khi tôi nói điều đó, cô òa khóc nức nở và ngã vật xuống sàn, rồi bám chặt lấy chân tôi. Tôi nhanh chóng đồng ý bán nấm cho cô để lấy tiền mặt và trái cây sấy khô.
Cô giật lấy nấm từ tay tôi và cọ xát vào má. Đây là một giai đoạn nghiện rất nặng. Nó bắt đầu trở nên đáng sợ rồi. Tôi hơi hy vọng cô sẽ dừng lại.
Người đàn ông từ cửa hàng mờ ám dường như vẫn chưa về thị trấn, nghĩa là tôi không thể có thêm bất kỳ thứ hấp dẫn nào vào lúc này. Hết pheromone cho mình rồi…
Lớp trưởng và mấy đứa con gái khác đang đi càn quét một hầm ngục. Ta cần phải là thành viên của bang hội mới được đi. Tôi có chút thời gian rảnh rỗi quý giá cho đến buổi tối, nhưng rồi họ sẽ quay lại! Những bài giảng giận dữ đó, những lời mắng mỏ điên cuồng đó… Tôi sẽ có một đêm địa ngục chờ đợi mình.
Tôi cần một món quà hối lộ cho họ. Tôi đã làm vài cái bánh quy trong thời gian rảnh rỗi ở hang, nhưng vì không có bơ nên chúng có vị lạ. Tuy nhiên, khi tôi đưa vài cái cho cô gái áp phích ở quán trọ để thử nghiệm, cô ấy dường như rất thích chúng. Không, không chỉ thích, thực ra. Cô ấy bay lượn ồn ào trong một điệu nhảy bí ẩn nào đó. Điều này có nghĩa là chúng ngon sao?
Không có nhiều đồ ngọt trong thị trấn, vì đường rất đắt. Có trái cây sấy khô và bánh trái cây, vậy có lẽ tôi nên làm một ít để làm dịu mọi người khi họ giận tôi. Nghĩ về điều đó, nguy cơ bị mắng khi tôi trở về là rất, rất cao, đặc biệt nếu tôi rời thị trấn.
Hôm qua họ giận mình lắm vì mình không mang quà lưu niệm về cho họ, tôi nghĩ. Cái tên nào đó thậm chí còn không có bất kỳ vật phẩm rơi hay vũ khí nào. Chắc đó là lý do tại sao tất cả họ đều giận tôi. Họ thực sự khó chịu vì cái tên nào đó không mang đồ ngọt về cho họ, và tôi trở thành nạn nhân vì sự thiếu tinh tế của hắn! Hôm qua họ đã nổi giận đùng đùng với mình.
Thế nên… vũ khí hay trang bị đều không được. Nữ sinh cao trung, rõ ràng, thích đồ ngọt hơn. Tôi sắp phải trải qua một cuộc thẩm vấn nghiêm túc bởi mấy cô gái và chỉ huy. Có lẽ đã đến lúc làm thêm một mẻ nữa.
Tôi đành phải làm bánh trái cây, đặc biệt là vì tôi không có bơ. Tôi cần một loại bánh ngọt nào đó, và bánh trái cây… thì, nó có chữ “bánh” trong tên mà.
Tôi mượn bếp để làm bánh. Vì cô gái áp phích muốn một ít, cô cho tôi dùng bếp miễn phí để đổi lấy vài cái bánh.
Tôi dùng bột mì, trái cây sấy khô và sữa. Tôi không biết đó là loại sữa gì, nhưng nó là sữa. Nếu tôi thất bại và cuối cùng chỉ ra bánh mì, tôi có thể hấp nó, rắc đường lên, và lừa họ nghĩ đó là bánh! Đúng vậy—mình chỉ cần một thứ gì đó ngọt ngào!
Ngoài mấy tên não thịt ra, những người khác đều đang ở trong hầm ngục. Họ sẽ không trở lại cho đến đêm, vậy nên lúc đó bài giảng sẽ tiếp tục. Tôi phải làm xong bánh trái cây trước lúc đó!
Đó là một cuộc chạy đua với thời gian. Bánh trái cây là vũ khí duy nhất của tôi để chứng minh sự vô tội của mình. Vì mình đâu có làm gì sai!
Quần áo và trang bị của tôi vẫn ở trạng thái hoàn hảo như mọi khi, và tôi đã chữa lành tất cả vết thương bằng một lọ thuốc nấm. Nhưng thành thật mà nói, cơ thể tôi vẫn còn tơi tả lắm.
Cái suýt làm tôi kiệt sức là bay trở lại thị trấn. Cú hạ cánh thảm hại đó thực sự làm tôi choáng váng. Tôi suýt chết! Tôi phóng mình hết sức, chỉ để nhớ ra sau đó rằng mình không có cách nào để hạ cánh. Lạc trong những ký ức và cảm xúc, tôi đâm sầm xuống đất với tốc độ tối đa.
Cơ thể tôi tan nát và tôi chưa chợp mắt được một chút nào, nhưng để tránh bị la mắng, tôi lại ở đó, làm bánh trái cây. Thật là vô lý.
Nhân danh việc rũ bỏ mọi lời buộc tội sai trái, tôi nhào bột. Tôi nhào cho đến khi nó sủi bọt như trạng thái tinh thần của tôi, vừa nhào vừa xoa, vừa sủi bọt vừa càu nhàu, dần chìm vào giấc ngủ… Nhắc mới nhớ, mấy tên não thịt đó vẫn còn đang ngủ! Rán và hấp… Cuối cùng cũng đến lúc mình rán đầu mấy tên ota sao? Tại sao họ lại không giúp mình? Tụi nó không nói sẽ đền ơn tôi vì đã giúp tụi nó trong thị trấn sao? Đầu tiên tôi đến và bọn nó không có ở đây, và bây giờ cả hai bên đều ở đây mà tụi nó còn chẳng thèm giúp tôi. Chúng nó còn chẳng thèm đọc bầu không khí! Căn phòng tràn ngập mùi bánh trái cây. Tại sao chỉ có mình mình làm mọi thứ? Mình là kẻ thất nghiệp mà! Chết tiệt cái chức danh đó.
Nó vừa ra lò đúng lúc mấy đứa con gái về đến nơi.
“Tụi mình về rồi! Nè, mùi gì thơm ngon vậy?”
Mấy đứa con gái ùa vào quán trọ, reo hò.
“Bánh!”
“Trông tuyệt vời quá! Cậu đúng là thần bánh trái cây!”
Tôi thắng rồi. Mấy đứa con gái hoàn toàn quên mất mình, cùng với tất cả những bài giảng của họ, và ngấu nghiến bánh trái cây và mấy món bánh mì hấp tôi làm. Mọi người nhai nuốt cả cái bánh trái cây, giống như lũ kobold cắn vào đầu ai đó. Với một lực khủng khiếp nữa chứ!
Chiến thắng là của tôi—chiến thắng hoàn toàn! Có thể gọi đó là một cuộc càn quét. Một chiến thắng áp đảo. Tôi đã chứng minh được sự vô tội của mình. Tôi biết đó là những lời buộc tội sai trái ngay từ đầu rồi mà! Giờ thì bắt đầu hành trình báo thù của Bá tước Monte Cristo vì bị buộc tội oan! Tôi là một bá tước mà—bá tước của hang động của tôi! Nhưng báo thù ai đây? Tạm thời là mấy tên ota đã.
Căn phòng tràn ngập tiếng nhai, tiếng nuốt và tiếng khóc. Mấy cô gái ăn trong im lặng, rưới nước mắt lên bánh và nuốt chửng chúng. May mà tôi đã cắt sẵn ra. Nếu tôi đặt cái bánh chưa cắt ở giữa bàn, cảnh tượng sẽ biến thành một trận đấu sinh tử tàn bạo.
Vì lý do nào đó, mấy gái cứ khóc mãi, ngay cả khi cười. Lần này nấm còn không liên quan. Có lẽ một trong những nguyên liệu của tôi có vấn đề chăng? Mình không nghĩ khóc và cười cùng lúc như thế này là an toàn đâu…
Sau đó chúng tôi lao thẳng vào bữa tối, với tất cả mọi người ồn ào như mọi khi. Mấy tên não thịt cuối cùng cũng xuống ăn tối, biến cuộc trò chuyện thành một mớ hỗn độn hoàn toàn. Không ai biết người khác đang nói gì. Tôi cũng không biết tên ai cả, điều đó cũng chẳng giúp ích gì.
Cuối cùng, mọi người lần lượt đi tắm và thức khuya la hét, cười đùa cho đến tận đêm khuya. Mọi người thực sự biết cách tạo ra một cuộc bạo loạn.
Như thường lệ, Lớp trưởng ở gần tôi một cách khó chịu, mấy đứa Gal vây quanh bên kia, và tất cả các vận động viên đang vật lộn và cười phá lên. Gái áp phích vội vã chạy quanh một cách lúng túng, mấy tên não thịt nói chuyện ngu ngốc về những điều ngu ngốc, mấy tên ota phớt lờ mọi người và ota ở góc riêng của họ, Lớp phó A thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, mấy đứa con gái cứ cố gắng cho Lớp phó C ăn thêm để cô ấy thực sự to lên, Lớp phó B đang l-l—lung lay?! Không! Tui không nhìn gì cả! Tui thề!
Đột nhiên, mọi người đều lườm tôi. Căn phòng im phăng phắc. Số lượng Nữ Hoàng Ánh Lườm trong phòng tăng nhanh chóng. Nó lan truyền như một dịch bệnh!
Nếu chỉ có mười hai người lườm tôi, thì tôi có thể gọi họ là “Mười Hai Sứ Quân Ánh Lườm”, nhưng tiếc thay, hai mươi cặp mắt lườm nguýt thì nhiều hơn rất nhiều. Lực của những cái lườm đó thật choáng váng!
Ngay cả cô gái áp phích cũng bị lây cái bệnh lườm. Chúng tôi có tới bốn mươi hai con mắt đang lườm tôi. Vài giây trước họ ồn ào, khó chịu và ồn ào như vậy, và bây giờ thì sao? Tại sao một học sinh cao trung năm hai lại phải trải qua điều này chứ? Khi nào tụi này mới học được kỹ năng xã hội cơ bản đây, trời ạ?
Chúng tôi trải qua thời gian như thế này cho đến tận đêm khuya, và rồi cuối cùng trở về phòng. Ngủ, cuối cùng cũng được ngủ. Tôi ngã vật xuống giường và bất tỉnh. Yep, tôi đã kiệt sức.
<Tluc: Ặc, quên up chương MỞ ĐẦU, anh em tua lại đọc nhá (ノ≧ڡ≦) >
Tluc: Eng đổi thành “White Loser Inn”.