Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3472

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 28

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 69

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 72

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Vol 2: Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 28 - ĐẦU BUỔI TRƯA - TẦNG ĐÁY: Tôi tưởng đó là một cái bẫy hầm ngục, nhưng không, đó là một cái bẫy tâm lý. Tốt hơn là nên phát triển một số thiên thạch đầu Ota.

NGÀY 28

ĐẦU BUỔI TRƯA

Tôi tưởng đó là một cái bẫy hầm ngục, nhưng không, đó là một cái bẫy tâm lý. Tốt hơn là nên phát triển một số thiên thạch đầu Ota.

HẦM NGỤC

TẦNG ĐÁY

 

“MẤY TÊN OTA VÔ DỤNG! Cái gọi là kinh nghiệm của chúng! Chúng bảo mình đội mũ bảo hiểm?! Sao không phải là giáp toàn thân?! Mình sẽ đốt mũ bảo hiểm của chúng! …Chắc mình đã thử rồi.”

Tôi bị sốc. Làm sao có người lại rơi khỏi vách đá đó được chứ? Tôi biết mình đã bị vậy, nhưng đó không phải là vấn đề! Và đó có phải là một cái hố giữa bức tường không? Một cái bẫy bị đóng kín kiểu gì đó? Đừng nói với tôi—một cái bẫy chỉ kích hoạt khi ai đó cố gắng cải tạo tầng một? Tôi cá rằng chưa ai từng kích hoạt nó trước tôi. Chẳng trách tình trạng nhà ở trên thế giới này tệ đến vậy; không ai biết cách cải tạo!

“Được rồi, ngươi bắt được ta rồi! Ta đã ngã! Ta đang ở tầng mấy? Tầng đáy à? Mị lực dấu của ta ơi, mi có ở đó không?”

Chẳng lẽ mình không chết khi rơi một khoảng cách lớn như vậy sao? tôi nghĩ. Chắc là không có ai khác ở đây, trong trường hợp đó. Vậy mị lực của tôi ở đâu?

Nếu tôi không sử dụng Không Hành kịp thời, tôi đã chết rồi. Vấn đề lớn hơn là việc có một cái bẫy hố ngay từ đầu. Nếu là vách đá, tôi sẽ không bao giờ ngã vì tôi có Không Hành.

Vậy tôi đang ở trong một cái hố sâu.

Một cái hố thẳng đứng.

Một cái hố hẹp.

Với những bức tường trơn trượt.

Không Hành là để đi trên không khí, vậy nên tôi phải ở trong không khí. Tôi chỉ có thể sử dụng nó cùng với đà tiến, đó là lý do tại sao tôi không lo lắng về bất kỳ vách đá nào. Nhưng tôi thậm chí không thể rời khỏi mặt đất ở đây. Nếu tôi cố gắng lấy đà tiến, tôi sẽ đập mặt vào tường và mài mòn nó cho đến khi có đủ không gian. Không đời nào mình làm điều đó!

“Cái hố quá nhỏ để làm cầu thang xoắn ốc hay gì đó nữa,” tôi nói to.

Vì các bức tường trơn trượt, tôi cũng không thể trèo lên mặt chúng. Giả sử tôi đã rời khỏi mặt đất và sử dụng Không Hành, tôi sẽ không có đủ ma lực để quay trở lại mặt đất. Đó sẽ là một sự kết hợp khó khăn của các kỹ năng.

“Họ bảo mình sẽ rơi xuống vách đá! Nhưng không, đó là một cái hố! Ai lại có thông tin sai lệch đến vậy?! Họ chắc chắn đã để lại cái bẫy này cho mình! Cố ý!”

Nhờ thông tin tồi tệ của họ, tôi hoàn toàn tập trung vào việc tránh một vách đá. Tôi sẽ hoàn toàn ổn nếu có một vách đá ở đây!

“Mẹ kiếp! Họ bắt mình phải tập trung vào các vách đá! Họ không nói gì về bẫy hố! Khoan đã, đây có phải là một cái bẫy tâm lý không? Mấy thằng otaku đang theo dõi mình! Mình sẽ nướng chúng lên thiên đường sau này!”

Trên đường xuống đây, tôi đã phát hiện ra một thứ gì đó to lớn, khổng lồ… tôi đoán là thông qua Phát Hiện Hiện Diện. Kiểm tra các chỉ số của tôi cho thấy tôi đã có một kỹ năng gọi là Phân Tích Không Gian. Cá là nó sẽ hữu ích trong việc lập kế hoạch và cải tạo của mình, tôi nghĩ. Điều làm tôi khó chịu là tôi cũng đã có kỹ năng Phát Hiện Bẫy. Vì mình đã rơi xuống một cái hố ư? Đó là lý do duy nhất có thể khiến tôi có được nó. Quá muộn rồi! Có ích gì khi có Phát Hiện Bẫy sau khi mình rơi vào bẫy?! Tôi đã bị mắc kẹt rồi! Và vâng, tôi đã phát hiện ra nó! Khó mà không phát hiện ra, trong tình huống này!

Tôi chắc chắn đó là một kỹ năng hoàn hảo, và nó có thể cứu tôi sau này. Nhưng hãy nói cho tôi biết, có điều gì bực bội hơn việc biết cách phát hiện bẫy ngay sau khi rơi vào một cái bẫy không?! Tôi thực sự rất tức giận!

Tôi quét khu vực hầm ngục xung quanh bằng Phân Tích Khu Vực. Một đường hầm đi thẳng… và sau đó là ngõ cụt? Không, không thể nào. Tôi thấy một cánh cửa…đó có phải là một nhà tắm công cộng lớn không? Có lẽ tôi sẽ tìm thấy một số suối nước nóng nếu tôi đào xung quanh.

Đánh giá từ thời gian tôi rơi, tôi đã ở khá sâu dưới lòng đất. Vì vậy, sẽ khá rủi ro nếu mở một suối nước nóng ở đây. Mình sẽ phải rơi xuống một cái hố khổng lồ để đến đó từ mặt đất, và hành quân trở lại lên trên chắc chắn sẽ khiến mình lạnh run. Chưa kể, mình sẽ ướt đẫm mồ hôi ngay khi lên đến đỉnh!

“Mình đoán nên đi theo hướng này. Đó là một con đường thẳng đẹp, giống như tầng một. Đây không phải là một mê cung sao?”

Tôi đi xuống đường hầm. Hẹp, chật chội và tối tăm. Có lẽ nó cần được cải tạo? Thật sự đó?

“Một đường hầm dài… có lẽ là một lối đi? Một lối đi kiểu đường hầm?” Tôi thở hổn hển. “Trừ khi đó là một mê cung! Không, mình đang nói gì vậy, đó là một con đường thẳng! Mỗi con đường đều hoàn toàn thẳng! Mình thậm chí còn mang theo bản đồ hầm ngục nhưng không cần thiết tí nào! Dù sao thì, mình có thể dùng Phân Tích Khu Vực, nên mình sẽ không bao giờ bị lạc!”

Tôi loạng choạng đi xuống con đường dài, dài và thẳng đến nỗi tôi không thể nào lạc đường. Nếu tôi bị lạc ở đây, tôi có lẽ sẽ nhận được kỹ năng Mất Phương Hướng, hoặc có nhiều khả năng hơn là kỹ năng Vô Tri Vô Cùng. Tôi chán rất nhanh, nên tôi đã sửa sang một chút khi đi. Đừng nói với ai nhé. Cái bầu không khí áp bức không bao giờ chấm dứt này… cái bầu không khí này! Tôi nhận ra nó quen thuộc, giống như không khí khi tôi ở sâu trong rừng. Sự hiện diện xoáy cuộn của ma thuật dày đặc nằm phía trước.

Cuối cùng, tôi đến cuối con đường. Một cánh cửa khổng lồ. Sự hiện diện đáng sợ nằm ở phía bên kia. Một… nhà tắm công cộng tròn? Nó giống như một cái bát lớn, như một đấu trường hoặc sân vận động khổng lồ. Bầu không khí nặng nề có nghĩa là ít nhất tôi có thể loại trừ bóng chày. Dù có lẽ tôi đã có thể loại trừ điều đó dựa trên lẽ thường.

Tôi sẽ tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với nơi đó nếu tôi mở cửa. Nếu tôi không mở, tôi sẽ không.

Có lẽ sẽ không có đường quay lại khi tôi đã mở nó. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác sao? Không mở nó có thể còn tệ hơn!

Tôi gõ cửa một cách lịch sự. Lễ phép luôn quan trọng, tôi nghĩ. Nếu may mắn, ai đó sẽ trả lời và hé mắt nhìn xem ai đó. Sau đó, tôi có thể tấn công chúng trước với một đòn phủ đầu! Tiếc quá, tôi không nghe thấy gì, thậm chí không có tiếng “Mời vào,” nên tôi biết đây không phải là một cuộc phỏng vấn xin việc. Gạch bỏ thêm một khả năng nữa. Tôi cầm gậy trong tay, sẵn sàng đánh nát người phỏng vấn tiềm năng của mình, nhưng thôi rồi. Tôi phải tự mình mở cửa.

“Tui vào nhé? Tôi vào… đừng có kiểu ‘Áaa! Đồ biến thái!’ hay gì nhé? Tui đã chính thức cảnh báo rằng mình sẽ vào rồi đó!”

Nếu có thứ gì đó ở phía bên kia đáng để gọi tôi là biến thái, tôi sẽ không bận tâm. Thành thật mà nói, tôi sẽ khá hài lòng. Nhưng những gì ở phía sau cánh cửa đó khiến tôi hoàn toàn không hài lòng.

Tầng dưới cùng của hầm ngục là một căn phòng tròn lớn, giống như một đấu trường thép—nơi hoàn hảo cho một trận đấu trùm.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như thế này trong một trò chơi điện tử Nhật Bản. Mà thôi, tôi cũng không còn ở Nhật Bản nữa. Có lẽ đây là một chương trình gì đó? Giống như “Trùm Rừng Kobold đấu với Trùm Hầm Ngục Goblin?” Mình thậm chí có thể ở lại xem cái đó!

Cánh cửa rất lớn và làm bằng đá. Nó trông như thể chưa bao giờ được mở.

“Xin phép,” tôi gọi. “Thứ lỗi, quái vật? Dù sao thì, lịch sự với một con quái vật hung ác thì có ích gì chứ?”

Tôi không nên mong đợi một nhà tắm công cộng khổng lồ. Chỉ có quái vật mới xuất hiện ở đây, và tôi không thấy chúng quan tâm đến vệ sinh cá nhân. Tôi đoán tôi có thể gặp một con goblin đang kiểu “Áaa! Đồ biến thái!” Thật không may. Tôi sẽ làm nóng nước thật nhanh và luộc sống con goblin đó!

“Thế giới điên rồ nào lại đặt một NEET Lv 12 đối đầu với trùm hầm ngục chứ? Muốn làm ai đó thất bại, hãy thử mấy tên otaku ấy! Ít nhất thì mình cũng có thể ném đá vào chúng từ trên cao!”

Tôi sẽ đốt cháy những tảng đá đó trước khi thả chúng từ rìa. Chúng sẽ cháy đủ nóng để tan chảy! Tôi sẽ tạo ra những thiên thạch thiêu đốt da đầu của mọi tên otaku dưới tôi! Chúng đáng bị như vậy!

Có một tiếng cọt kẹt nặng nề khi cánh cửa lại mở ra. Xin chào?

Bầu không khí thay đổi. Sự hiện diện bên trong tự cho mình thấy với thế giới, dù ẩn nấp trong cái hố sâu nhất, tối tăm nhất của hầm ngục. Nơi này là điểm dừng chân cuối cùng trước địa ngục, và có lẽ cũng là sự diệt vong cuối cùng của tôi.

Tôi sẽ chào đón hầm ngục đầu tiên của mình trong một thế giới giả tưởng bằng cách đối mặt với trùm cuối của nó sao?

Tại sao lại là mìnhhhh?

Và trong khi chúng ta đang đặt câu hỏi, mị lực của mình đang ở đâuuu?!

Đừng nói với tôi rằng mị lực của tôi đã giảm xuống thấp hơn cả mức này?! Nó lẽ ra đã quá thấp để không thể giảm thêm được nữa… Chậc, đúng là chán chết mà.

À thì, tôi đã ở tầng thấp nhất, chờ đợi sự diệt vong của mình. Cánh cửa mở ra hoàn toàn.