NGÀY 29
Chắc chắn chúng sẽ lườm tôi nếu tôi cứ dùng tư duy tuyến tính, mặt phẳng, và không gian ba chiều.
TỐI THƯỢNG MÊ CUNG
TẦNG ĐÁY
CUỐI CÙNG thì cũng có một trăm con minotaur. Vâng, một trăm con rơi xuống đây.
Chúng có đủ loại vũ khí và áo giáp mà tôi có thể tưởng tượng được, cũng như những ma thạch chắc chắn sẽ giúp tôi làm giàu, nhưng tôi còn rất xa bang hội—và ngay cả khi tôi quay trở lại, có lẽ họ sẽ không cho tôi trao đổi chúng. Nếu có thể đánh bại những con quái vật như thế này, có lẽ tôi không cần phải trao đổi bất cứ thứ gì ngay từ đầu phải không?
Một trăm minotaur và một Giáp Sống…? Tổng cộng một trăm lẻ một con quái vật? Nhiều quá mức cho phép! Không một ai trong vũ trụ này có thể vượt qua một trăm minotaur rồi lại thêm Giáp Sống nữa! Bất cứ ai có đủ tỉnh táo cũng sẽ chạy trốn ngay khi họ đến gần một mê cung lố bịch như thế này! Mê cung thế giới giả tưởng cổ điển, hoàn toàn không biết đọc bầu không khí!
Có vẻ như tầng 99 đã trống rỗng. Tất cả quái vật đã rơi khỏi đó, xuống tầng này.
Hãy nhanh chân lên tầng đó! Đợt quái vật tiếp theo có thể đến bất cứ lúc nào, tôi nghĩ. Tôi lướt lên cầu thang và thấy tầng 99 đầy những cái hố lớn… thực ra, nó nhiều hố hơn cả sàn.
“Tầng này trông có vẻ sắp sập nhỉ?” Tôi nói. “Nếu tầng dưới cùng mà như thế này, tụi mình sẽ gặp rắc rối lớn. Mê cung này chẳng quan tâm gì đến sự an toàn của tui cả! Nó thậm chí còn chẳng buồn tuân theo những nguyên tắc kiến trúc cơ bản!”
Vừa làu bàu than vãn, chúng tôi vừa đi qua tầng 99. Có quá nhiều cái hố lớn đến nỗi không thể nào sửa sang lại được. Thật là một đống đổ nát.
Tôi không thể hiểu nổi. Tại sao tôi lại cảm thấy bộ giáp và cái đầu lâu đang lườm tôi? Tôi chắc chắn cảm thấy có ánh mắt sau lưng khi chúng tôi đi. Nó liên tục lườm tôi. Tôi không có cơ hội nào để giải mã những quy tắc kỳ lạ của thế giới này. Cảm ơn, mọi người đã là một khán giả tuyệt vời!
Tầng 99 có trần nhà thấp hơn nhiều; tức là, một trần nhà cao trung bình. Có lẽ nó quá thấp để một cú rơi gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho bất cứ thứ gì rơi vào, nhưng đáng để thử. Tôi sử dụng Đóng Gói Thuật và Thổ Thuật để tạo ra một loạt các lỗ trên trần… và không có gì rơi xuống.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó ở phía trên. Tôi dùng Giám Định, nó xác định được một vài tên Lich Lv 98. Những phù thủy ma quái này lơ lửng trên mặt đất, nên chúng không rơi qua các lỗ. Những con quái vật này không hề quan tâm đến người khác! Chúng có bắt tay với mấy tên Ota không?!
Tôi nhìn kỹ hơn những tên lich lơ lửng, kém cỏi về giao tiếp xã hội, đang kết giao với mấy tên Ota. Chúng miễn nhiễm với các đòn tấn công vật lý và chỉ bị ảnh hưởng bởi Thánh Thuật. Chúng là những quái vật bóng tối với những Chức Nghiệp mạnh nhất trong mọi loại ma thuật ngoại trừ thánh. Tôi không thể sử dụng Thánh Thuật, nhưng tôi có cây gậy gỗ đáng tin cậy của mình, và nó hoạt động tốt với Hài cốt-san khi cô là lich—điều đó có nghĩa là Gậy Gỗ của tôi có nguyên tố Thánh? Tôi sẽ tìm ra ngay khi tôi đâm chúng.
Những tên lich dễ dàng đi qua các lỗ trên sàn, nhưng không di chuyển để tấn công. Có lẽ chúng chỉ có thể có một suy nghĩ tại một thời điểm… Hay chúng chỉ bướng bỉnh?
Tôi quyết định sẽ dùng Nhận Thức Không Gian và đánh một con bằng gậy của tôi. Tôi đâm nó từ bên dưới.
“Alooo! Ta biết là nó đang có tác dụng, nhưng ít nhất mi cũng phải hét lên một tiếng chứ?!”
Tên lich vật lộn với cây gậy của tôi một hoặc hai khoảnh khắc, nhưng cuối cùng nó biến mất và biến thành một ma thạch. Bởi vì tôi đâm nó qua một cái lỗ từ bên dưới, khi biến thành ma thạch, nó rơi xuống, thẳng xuống tầng dưới cùng. Đây là trò chơi bắt bóng hay gì vậy?!
Tên lich khác vẫn lơ lửng phía trên tôi, và thậm chí không cố gắng tấn công tôi qua cái lỗ. Chúng có vẻ yếu với tư duy ba chiều. Vẫn mắc kẹt với những lý thuyết và ý thức hệ đã được thiết lập, chắc vậy… Quái vật không nên sáng tạo hơn một chút sao?!
Tôi tiếp tục đục lỗ trên sàn và sau đó đâm lên trên qua các lỗ. Đào một cái hố, đào một cái hố, đào cái hố. Tại sao tôi lại phải làm công việc tay chân trong một mê cung thế giới giả tưởng?
Hài cốt-san đã giúp tôi một việc là khéo léo bắt tất cả các ma thạch rơi xuống. Công việc ấn tượng, xét rằng cô đã lườm tôi suốt thời gian đó. Nhờ sự giúp đỡ của cô nàng, chúng tôi không phải lội ngược xuống cầu thang để thu thập chiến lợi phẩm ma thạch của mình. Một viên rơi xuống tầng 100, nhưng chúng tôi đã thu thập được khoảng một trăm viên tính đến lúc đó, nên cũng chẳng bận tâm.
Tôi nhai vài cây nấm trong khi Hài cốt-san dẫn tôi lên tầng 98. Chắc cô ấy biết đường đi? Tôi biết rằng bên dưới cô chỉ toàn là xương, nhưng bộ giáp bó sát cô mặc lại để lộ hình dáng của cô một cách khác thường. Đôi chân dài thon gọn và vòng eo cao, mảnh mai. Đây lẽ ra là áo giáp, vậy tại sao lại không có chỗ nào an toàn để tôi đặt mắt vào? Đừng nói với mình… mình có tôn sùng áo giáp sao?! Tôi chưa bao giờ gặp một cô gái quyến rũ mặc giáp trụ trước đây nên tôi không biết. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói về một tôn sùng như vậy!
Dù sao đi nữa, đó cũng đủ tầm nhìn để khiến một nam sinh cao trung bình thường phải "bùng lổ". Tôi đã tìm kiếm một cửa hàng “ngầm” mờ ám, nhưng thay vào đó, tôi lại lạc vào một mê cung tối tăm, đúng nghĩa đen là dưới lòng đất.
Tầng 97 có bướm đêm. Tôi bối rối khi tôi đâm thêm lỗ và không có gì rơi qua, nhưng mọi thứ sáng tỏ khi tôi thấy chúng là bướm đêm. Bầu không khí của mê cung đã thay đổi đáng kể so với khi chúng tôi ở dưới cùng—không còn cảm giác áp bức áp đảo như vậy nữa. Điều đó hợp lý. Khi đánh bại Vua Mê Cung, mê cung sẽ bắt đầu lụi tàn. Hoàng đế mê cung đã bỏ bê trách nhiệm của mình, vậy mê cung có đang bắt đầu chết dần không?
Sau đó tôi thấy một thứ lấp lánh… phấn hoa? Bột? Tôi dùng Giám Định và đọc tin xấu: “Bướm Độc, Lv: 97.” Chúng rải vảy của mình, gây ra độc và các trạng thái bất thường khác. Giờ đây, vảy đang rơi như mưa khắp nơi, vì tôi đã mở quá nhiều lỗ!
Liệu những thứ này có được tính là bướm đêm không?!
Tôi ném những quả cầu lửa vào chúng qua các lỗ, và chẳng mấy chốc trời bắt đầu mưa quái vật thay vào đó. Tôi dùng những quả cầu lửa để tập hợp chúng lại để tôi có thể tiêu diệt từng con một. Phù, cuối cùng thì chúng cũng được tính là những con bướm đêm bình thường.
“Tui nghĩ là hết rồi đó,” tôi nói. “Tui không cảm thấy bất kỳ sự hiện diện nào khác ở đây.”
Ối giời! Tôi cảm thấy ánh lườm của Hài cốt-san. Nếu cô ấy không có mắt, cô ấy không nên được phép lườm như thế! Cô làm cách nào mà được vậy vẫn là một bí ẩn. Nghe này, không phải ở thế giới này có bẫy ánh sáng đâu, biết không? Cô cần phải dùng những phương pháp khác.
“Mấy con bướm đó hoàn toàn không công bằng,” tôi nói. “Vừa độc lại còn gây trạng thái bất thường? Phải giết chúng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu không thì chết trong vài giây! Hơn nữa, chúng còn kinh tởm nữa chứ…”
Chúng tôi lên tầng 97 trong khi Hài cốt-san trút cơn thịnh nộ bằng ánh lườm vào tôi. Sức mạnh ánh lườm của cô ấy vượt xa cả chỉ số! Tôi có lẽ sẽ phải bắt đầu gọi cô là Lớp trưởng Hài cốt-san. Hoặc Lớp trưởng Hài cốt-sama. Dù cô lẽ ra phải là người hầu của tôi.