Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

7 15

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3046

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 979

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3837

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 289

Vol 2: Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 29 - BUỔI SÁNG: Mấy đứa Otaku và não thịt muốn cứu tôi thoát khỏi cạm bẫy ư? Tôi thà tụi nó lo đặt đồ ăn online cho mình còn hơn.

NGÀY 29

BUỔI SÁNG

Mấy đứa Otaku và não thịt muốn cứu tôi thoát khỏi cạm bẫy ư? Tôi thà tụi nó lo đặt đồ ăn online cho mình còn hơn.

QUÁN TRỌ BẠCH BẠI

 

TỐI QUA CẬU ẤY ĐÃ KHÔNG TRỞ VỀ. Cậu ấy đã rơi xuống một cái hố sâu hun hút, nên việc cậu ấy xuất hiện có lẽ không hợp lý cho lắm… nhưng giờ thì tôi còn lo lắng hơn cả hôm qua. Chúng tôi đã thức trắng cả đêm, chờ đợi cậu ấy, với suy nghĩ: Không đời nào cậu ấy không trở về. Cả lớp đều mắt đỏ hoe.

✦✧

Đó là lỗi của cậu ấy, tôi nghĩ. Chính cậu ấy luôn tự đặt mình vào những tình huống nguy hiểm như vậy.

“Cậu ấy sẽ trở về mà đúng không?” mọi người liên tục hỏi. “Kiểu như ‘À ừm, tui bị ngã xuống rồi bằng cách nào đó tui lại lên được, mọi người biết mà.’”

“Đúng rồi!”

Chúng tôi đã cố gắng cười đùa về chuyện đó tối qua. Nhưng đêm đã qua đi, và cậu ấy vẫn không trở lại.

“Cậu ấy sẽ trở về chứ? Cậu ấy sẽ tức điên lên, nói ‘Mấy đứa Ota chết tiệt đã giữ tui ở ngoài cả đêm!’”

“Đúng vậy! Cậu ấy sẽ trút giận lên tụi này!”

Chúng tôi liên tục hình dung những phản ứng cậu ấy có thể có khi trở về, ngay cả khi cả lớp bắt đầu lo lắng. Nhưng đêm đã qua đi, và không có dấu hiệu nào của Haruka-kun.

Sáng hôm sau, tất cả chúng tôi đều đồng ý sẽ đi gặp cậu ấy ở hầm ngục. Vừa đi vừa đùa giỡn, bọn tôi lại bước vào hầm ngục. Cậu ấy đã cứu chúng tôi trước đây, và giờ đến lượt tụi tôi cứu cậu ấy!

Chúng tôi hoàn tất việc chuẩn bị và trở lại tầng sâu nhất mà chúng tôi đã đạt được cho đến nay.

“Đây là tầng 47 à? cậu ấy ở đâu?”

“Cái hầm ngục này có bao nhiêu tầng vậy?”

“Tớ sẽ đi đến bất cứ tầng nào cần thiết!” Fukunuki-san kêu lên. “Cậu ấy đáng bị mắng một trận, và tớ muốn là người làm điều đó!”

“Theo truyền thuyết, có hơn 100 tầng… Tuy nhiên, chưa có ai thực sự chạm đến tầng cuối cùng, nên thông tin đó cũng chỉ như một câu chuyện cổ tích thôi.”

Chúng tôi tiếp tục đi xuống, vừa đi vừa cằn nhằn. Từ tầng 46 trở xuống, hướng về tầng sâu nhất nơi Haruka-kun đã rơi xuống.

“Đây là nơi xa nhất chúng ta từng đến rồi nhỉ? Tụi mình sẽ không có bản đồ cho bất kỳ tầng sâu hơn nào sau đây. Chúng ta có cần tìm kiếm từng tầng một không?”

“Nếu bọn mình nghĩ chỉ có 50 tầng thì có thể chấp nhận được, nhưng 100 tầng thì sao…? Đừng nói là chúng ta phải ở lại qua đêm đó nha.”

Chúng tôi tiếp tục đi, và những lời than phiền của cả nhóm đi kèm với mỗi bước chân về phía Haruka-kun.

Shimazaki-san và bạn bè của cô nói rằng trạng thái Phục Tùng của họ vẫn chưa biến mất, điều đó có nghĩa là Haruka-kun vẫn còn sống.

“Chuyện này đã đủ tệ rồi mà mỗi tầng lại là một mê cung! Tại sao các tầng không thể là không gian mở, để chúng ta có thể nhìn thấy những gì trên mỗi tầng?”

“Vậy thì quái vật sẽ có một phát bắn rõ ràng vào chúng ta! Mê cung buộc chúng phải tấn công chúng ta từng con một, vậy cậu không nghĩ nó an toàn hơn sao?”

Xuống nữa và xuống nữa. Cuối cùng chúng tôi cũng sẽ tìm thấy Haruka-kun, ở ngay tầng cuối cùng. Vì vậy, mọi người tiếp tục, nói bất cứ điều gì nảy ra trong đầu, và cẩn thận băng qua hầm ngục vì cậu ấy.

“Không cần vội, tụi mình còn nhiều việc phải đi nữa.”

“Tớ biết mà. Đừng lo cho tớ!”

Các tầng chúng tôi đi qua giờ đây có số lượng lớn quái vật mạnh mẽ, Lv 40+; quái vật mạnh đến mức một tổ đội không đủ sức hạ gục chúng. Mọi chuyện không còn dễ dàng nữa. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn tiếp tục chiến đấu với chúng như thể chúng không là gì cả, vì tất cả đều biết rằng Haruka-kun sẽ chiến đấu theo cách của mình để trở lại với chúng tôi. Haruka-kun đáng thương, người đã chiến đấu một mình trong sâu thẳm của hầm ngục này, ở giữa một ổ quái vật mạnh mẽ. Tụi tôi đều tuyệt vọng để đến gần cậu ấy nhất có thể.

Haruka-kun đang chờ đợi chúng tôi. Dù quái vật có mạnh đến đâu, hay bọn tôi phải đối mặt với bao nhiêu con, Haruka-kun vẫn ở phía bên kia. Tôi sẽ đến được đó miễn là cậu ấy ở đó để chào đón tôi. Mọi người khác cũng cảm thấy như vậy; không ai đề nghị chúng tôi nghỉ ngơi. Cả lớp sẽ tiếp tục đi, dù cậu ấy nằm ở tầng 100 hay tầng 1000, cho đến khi chúng tôi đến được với cậu ấy.