Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3472

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 28

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 69

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 72

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Vol 2: Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 28 - TẦNG ĐÁY: Chỉ một chút xíu, xíu xiu, bé tí, tí tẹo thôi.

NGÀY 28

Chỉ một chút xíu, xíu xiu, bé tí, tí tẹo thôi.

TỐI THƯỢNG MÊ CUNG

TẦNG ĐÁY

 

NÓ ĐEN. Một khoảng không đen kịt, tối tăm hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy. Đây là bóng tối của bóng tối sao?

Một cái bóng đen kịt, hoàn toàn tối tăm, hoàn toàn là bóng tối—cái bóng của một người.

Gọi cái bóng của họ là màu đen thì dường như vẫn chưa đủ. Cái bóng của nó là một bóng tối hút cạn và nghiền nát tất cả ánh sáng từ thế giới.

Tôi đang mặc chiếc áo choàng trùm đầu màu đen của mình, nên bản thân tôi cũng là một hình bóng đen kịt, đáng ngờ. Tất cả các cô gái đều tức giận với tôi về điều đó. Tất cả những gì họ làm là la mắng và quở trách tôi, nên họ có lẽ cũng sẽ quở trách người bóng tối này.

Tôi dùng Giám Định.

TÊN: —

CHỦNG TỘC: Vô Thủ Kỵ Sĩ, Tử Linh Pháp Sư, Tử Linh Chi Vương

LV: 100

CHỨC NGHIỆP: Tối Thượng Mê Cung - Mê Cung Đế

HP: —

MP: —

VIT: —

POW: —

SPE: —

DEX: —

MIN: —

INT: —

LUK: —

SP: —

CHIẾN KỸ: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

MA THUẬT: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

KỸ NĂNG: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

DANH HIỆU: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

NĂNG LỰC: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

TRANG BỊ: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

Giám Định có đang thẩm định cái gì không? Đây có phải là lỗi không? Tất cả những gì nó cho tôi biết là chức nghiệp của nó… Tại sao cái đống dấu hỏi này lại có chức nghiệp mà mấy thứ còn lại lại không?! Và một chức nghiệp Hoàng Đế nữa chứ!

Nó mạnh, nhưng đó là điều hiển nhiên. Nó Lv 100 và có một sự hiện diện đáng sợ tương xứng với con số đó. Tuy nhiên, tôi không thể biết nó mạnh đến mức nào. Tôi mặc định rằng các chỉ số của nó cao ngất ngưởng so với tôi.

Đó có phải là ba chủng tộc khác nhau không? Theo như tôi thấy, chủng tộc duy nhất nó thuộc về là “Bóng Tối.”

Dullahan là kỵ sĩ không đầu, vậy tại sao cái bóng này chắc chắn lại có đầu?

Lich dùng để chỉ những người sử dụng ma thuật mạnh mẽ, một cấp bậc cao hơn Pháp Sư hoặc Hiền Giả.

Deathking, thuật ngữ cuối cùng, hẳn là chỉ một kẻ đã chinh phục cái chết, hoặc một sinh vật sẽ không bao giờ chết.

Rồi còn tất cả những dấu chấm hỏi nhỏ. Tôi không thể nhìn thấy các chiến kỹ, ma thuật hay kỹ năng của nó… và nó thậm chí còn có danh hiệu và năng lực.

Nó chắc chắn phải siêu mạnh. Không thể đánh bại. Tôi cá là mấy tên otaku không thể chạm vào nó ngay cả khi tất cả chúng hợp sức lại. Không phải là một con quái vật bất khả chiến bại, sát cheat giả như cái tên gì đó—đây là sức mạnh thuần túy, nguyên bản.

Không có lời giải thích nào cho việc tại sao nó lại mạnh đến thế. Nó đơn giản là như vậy.

Đó chỉ là vấn đề đầu tiên của tôi. Dấu chấm hỏi! Không có gì ngoài dấu chấm hỏi! Tôi không thể biết nó có thể sử dụng những đòn tấn công nào, hoặc các kỹ năng của nó sẽ có tác dụng ra sao. Nó có ba chủng tộc, nên không thể thu hẹp các khả năng!

Gậy Gỗ? của tôi cũng có dấu chấm hỏi, nhưng tất cả những gì nó nói với tôi là những vật phẩm hoặc kỹ năng đặc biệt hoặc mạnh mẽ cuối cùng sẽ biến thành dấu hỏi sau khi sử dụng Giám Định. Về cơ bản, điều duy nhất mà các dấu hỏi nói với tôi về Deathking này là nó mạnh đến mức ngu ngốc. Thông thường với “Liên?” của tôi, tôi có thể nhìn thấy các chỉ số của ngay cả những con quái vật cấp cao, nên tôi khá ấn tượng khi gặp phải thứ gì đó vượt quá giới hạn đó. Mọi thứ về thứ này—các kỹ năng, ma thuật, trang bị của nó—đều nằm ngoài bảng xếp hạng.

Tệ nhất là, chỉ xét riêng ba chủng tộc của nó, nó được đảm bảo là mạnh cả ở tầm gần và tầm xa, cực kỳ nhanh nhẹn và thông minh vượt trội. Ngay cả sự khéo léo và may mắn của nó cũng nằm ngoài phạm vi Giám Định của tôi.

Tôi biết ít nhất mình sẽ có chỉ số may mắn tốt hơn, nhưng điều đó luôn đúng. Lạy trời phật, thứ này mạnh thật.

✦✧

Bất chấp tất cả, tôi mở cửa, bước vào phòng và đi về phía nó.

Nó có năng lực của Lich và Deathking, tôi nghĩ, vậy là mình tiêu rồi nếu nó tấn công từ xa, hết chuyện. Những chức nghiệp đó thực tế đã nói rõ rằng nó sẽ bất khả xâm phạm với ma thuật. Nó bất tử chết tiệt!

Tôi cũng không tự tin rằng mình có thể đánh bại Dullahan. Tuy nhiên, tôi chắc chắn có thể đánh nó đến chết nếu đủ lâu, ngay cả khi nó kháng lại các đòn tấn công vật lý.

Nhưng khi tôi đến gần, tôi thấy nó có một thanh kiếm. Tôi cũng có thể thấy đó là một thanh kiếm mạnh.

Đây là một con quái vật từ một thế giới hoàn toàn khác. Đó là một thần chết đáng sợ, nhưng có điều gì đó nổi bật, thậm chí là đẹp đẽ, về cách nó đứng đó.

Tôi đi trước mặt nó. Nhìn chằm chằm vào những lỗ trống trong hộp sọ nơi lẽ ra là mắt, tôi chỉ thấy bóng tối, dù bóng tối đó dường như đáp lại ánh nhìn của tôi. Sau đó, khoảng cách giữa chúng tôi biến mất.

9b49b359-41dc-4410-a813-b3511a35b40f.jpg

Một bước nữa và kiếm của chúng tôi sẽ chạm nhau—à, kiếm của nó và Gậy Gỗ? của tôi—nhưng dù sao thì, một cuộc chạm trán của những thanh kiếm! Tôi vươn cây gậy của mình hết cỡ và đâm về phía nó, nhắm vào điểm yếu của nó, nơi khó né tránh kịp thời.

Một tia sáng—nó di chuyển nhanh hơn cả khi tôi có thể bắt kịp với Thần Nhãn, tốc độ thuần túy, vẻ đẹp thuần túy. Nó giả vờ và cố ý dừng lại để tạo ra một khoảng trống trước khi tiếp tục tốc độ mù mịt của mình, giờ đây ở phía sau tôi trong một tia sáng nhẹ nhàng, đâm tôi lần nữa. Bằng cách nào đó tôi đã thấy nó đang làm gì, nhưng tôi cũng không thể theo dõi nó chút nào.

Các chuyển động của nó loại bỏ tất cả những gì thừa thãi—tất cả các chuyển động dự phòng, tất cả các chuyển động sơ bộ, tất cả các chuyển động không cần thiết, mọi giọt sức mạnh không cần thiết, mọi suy nghĩ thừa thãi, mọi ounce thừa thãi. Nó chỉ tấn công.

Đó là tất cả những gì có. Chém, cắt, đâm thô bạo.

Đây là tốc độ của một vị thần thực sự. Mỗi khoảnh khắc, từng và mọi khoảnh khắc, đều được dùng để tấn công.

Đến khi nó di chuyển, chuyển động của nó đã kết thúc. Không có khoảng trống giữa bắt đầu và kết thúc; khoảnh khắc nó bắt đầu đâm tôi, từ góc nhìn của tôi, tôi chỉ trải nghiệm phần “kết thúc.”

Khả năng Thần Nhãn cho phép tôi nhìn thấy tương lai—chỉ một chút xíu, xíu xiu, bé tí, tí tẹo vào tương lai. Trong cái mẩu bé tí tẹo đó, hai bên chạm kiếm. Hoặc tôi cho là chúng tôi chạm kiếm. Tôi không thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra. Cuộc tấn công đã xong trước khi mắt tôi kịp xử lý những gì đang diễn ra.

Tôi tấn công cơ thể vô tri của nó, chém vào thanh kiếm của nó giữa một màn sương mù rộng lớn. Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi đã chiến đấu suốt một vĩnh cửu, chạm kiếm từ buổi bình minh của vũ trụ đến khi nó kết thúc, một khoảnh khắc không ngừng nghỉ của những đường chém, đâm, cắt nhanh đến không tả, chính xác đến khó hiểu.

Thời gian trôi đi, tôi cũng tan chảy cùng nó, và trong màn sương tan chảy đó, chỉ có những thanh kiếm của chúng tôi nhảy múa.

Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã thực sự trôi qua. Điều đó không quan trọng. Tôi bị mắc kẹt trong khoảnh khắc vô tận đó.

Không may, tôi có một giới hạn. Sức bền của tôi sẽ cạn kiệt vào một thời điểm nào đó, và MP của tôi cũng sẽ chạm đáy. Tâm trí và ý thức của tôi sẽ lần lượt đạt đến điểm giới hạn của chúng trong tương lai gần… nhưng, quan trọng là, chưa phải bây giờ.

Chúng tôi bắn pháo hoa trong căn phòng tối đó, và chúng mãi mãi bị bóng tối nuốt chửng. Tiếng va chạm, tiếng lách cách vô tận, tất cả trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.

Chúng tôi chiến đấu có lẽ hàng tỷ giây—hàng tỷ tỷ, hàng trăm tỷ tỷ. Cả hai chiến đấu trong một cái chớp mắt. Nhưng thời lượng đó tự nó lại vô tận. Sức mạnh và tốc độ đã không còn quan trọng.

Tôi để tâm trí và cơ thể điều khiển các đòn tấn công. Chúng tôi chiến đấu quá nhanh đến nỗi cơ thể tôi không thể phản ứng kịp—tâm trí tôi thúc giục nó di chuyển. Nó quá nhanh đến nỗi tâm trí tôi không thể suy nghĩ—nếu tôi suy nghĩ về hành động của mình, tôi sẽ không phản ứng kịp. Một thứ gì đó nhanh hơn ý thức của tôi đã điều khiển tôi, một thứ gì đó vượt ra ngoài cơ thể và tâm trí.

Tôi đang suy nghĩ nhanh hơn giới hạn của suy nghĩ… ý thức của tôi được tăng tốc nhanh hơn tôi có thể hình thành các khái niệm tinh thần. Chúng tôi chiến đấu trong một sự vô tận đã bị cắt vụn thành số 0 và kéo dài ra vĩnh cửu.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào những hốc mắt trống rỗng đó, những thanh kiếm của hai bên va chạm, leng keng, và chúng xé nát lẫn nhau vô số lần.

Giữa lúc trao đổi đòn, tôi nhận ra rằng tôi không có hứng thú giết con quái vật hộp sọ này.

Những thanh kiếm của chúng tôi gặp nhau trong một cơn mưa tia lửa, vô số loại ánh sáng lấp lánh nhảy múa.

Cơn khát máu của quái vật hộp sọ bén rễ trong bóng tối, một bóng tối đủ mạnh để buộc nó tấn công tôi.

Tuy nhiên, khi chúng tôi tiếp tục trao đổi những đòn đánh vĩnh cửu, pháo hoa bắt đầu tô màu bóng tối, đốt cháy một bó hoa trắng cháy âm ỉ sau chúng.

Con quái vật hộp sọ này lẽ ra phải có thể hủy diệt mình. Dễ dàng, ngay lập tức, một trăm lần, một triệu lần, đủ lần để lấp đầy cả cõi vĩnh hằng—nó lẽ ra phải có thể giết chết mình.

Khi chúng tôi tiếp tục cuộc chiến kéo dài vĩnh cửu này, cả hai quét qua vô số đòn tấn công, hàng nghìn cú vung, hàng triệu cú đánh.

Một cái run rẩy—bóng tối đang tan biến sao? Nhẹ, yếu ớt, vừa đủ—nhưng chắc chắn, nó đã tan biến.

Khi những thanh kiếm của chúng tôi va chạm, nó trở nên mờ ảo. Có phải Gậy Gỗ? của tôi đang tách dần bóng tối hút sáng bằng mỗi đòn đánh liên tiếp? Những thanh kiếm nhảy múa điên cuồng của hai bên rướn người, thổi bão vào nhau khi bay.

Đó có phải là thần tính đang thanh tẩy bóng tối vĩnh cửu, từng lát một?

Mỗi khi những thanh kiếm của chúng tôi va chạm—

Mỗi khi những thanh kiếm của chúng tôi gặp nhau—

Khi chúng chém—

Khi chúng di chuyển—

Và tấn công—

Vừa đủ—

✦✧

Tôi không biết khi nào, nhưng cuối cùng… bóng tối biến mất.

Tôi đã đánh bại nó. Tôi đã loại bỏ nó. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng bộ xương không thể chịu đựng thêm được nữa. Hiệp sĩ hộp sọ này đang xung đột với bóng tối… và cuộc xung đột đó đã giải phóng con quái vật này. Cái thứ bộ xương này chỉ là một mảnh nhỏ bé của sức mạnh to lớn đằng sau bóng tối… Và điều đó có nghĩa là…

Những hốc mắt trống rỗng, bất động của hộp sọ nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi cuối cùng nhận ra điều gì đã thúc đẩy nó.

Bộ xương này đang chờ đợi. Chờ đợi, và chờ đợi, và chờ đợi… để chết.

Nó đã chờ đợi ngày—giấc mơ xa vời của một ngày—mà cuối cùng sẽ có người kết thúc tất cả.

Nếu không, nó sẽ không bao giờ để tôi cắt nó ra dễ dàng như vậy. Bị bóng tối chiếm hữu và điều khiển, nó đã chống lại nó. Nó đã chờ đợi người sẽ kết thúc nó và bóng tối đằng sau nó. Nó đã chờ đợi, ở đây, mãi mãi.

Hiệp sĩ hộp sọ không có ý định tấn công tôi ngay từ đầu, và đó là điều đã cho tôi cơ hội đánh bại nó.

Hiệp sĩ hộp sọ không có ý định làm hại tôi, và đó là cách tôi có thể đối mặt với nó trong trận chiến.

Hộp sọ không có ý định sống. Nhưng đó là lý do tại sao…

“Phục Tùng,” tôi nói.

Tôi không kết liễu nó. Thay vào đó, tôi đã sử dụng Phục Tùng.

Tôi không có lời giải thích nào cho việc đó, nhưng tôi không thể ép mình giết nó. Không phải sau khi nó cuối cùng thoát khỏi bóng tối. Ít nhất thì tôi cũng muốn kéo nó ra khỏi đây. Nó đã bị mắc kẹt ở đây một mình quá lâu, một kẻ cô độc bị mắc kẹt trong bóng tối. Nó là một kẻ cô độc, giống như tôi.

Tluc: Dullahan, Lich, Deathking.