Chương 3
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Hân
Beta: Quy
“Này , kết thúc rồi.”
Ji Seok nói gấp gáp, ngay khi vừa bước vào lớp học vào ngày thứ Hai. Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi và nói với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đó là việc của anh trai tớ…”
Ji Seok hạ giọng khi lấy sách giáo khoa ra.
“Trên ngón đeo nhẫn bên trái của anh ấy, có một chiếc nhẫn.”
‘Cậu không cần phải duỗi tay trái ra và chỉ vào ngón áp út của mình, tớ biết rồi. Đúng vậy, tớ cũng vậy. ‘
Miệng tôi khô và đầu ngón tay tôi tê cứng. Tôi cố gắng xóa bỏ cảm giác bằng cách nắm chặt tay, nhưng cơn đau do móng tay cắm vào lòng bàn tay chỉ gợi cho tôi cảm giác như kim châm trong lồng ngực. Tôi bí mật buộc mình phải nuốt nước bọt, che giấu sự lo lắng của mình với Kang Ji Seok.
“Anh ấy đang hấp hối trong những ngày qua vì không tìm được bạn đời của mình. Tớ nghĩ rằng anh ấy không thể ngủ được.”
Vai tôi chùng xuống. Không giống như tôi, anh ấy hẳn đã gặp rất nhiều người vì anh ấy là một người bận rộn. Tôi có thể đoán rằng anh ấy đã không hỏi Ji Seok về tôi vào cuối tuần qua nhưng bản thân tôi vẫn rất lo lắng khi nghe về điều đó.
“Có một chiếc nhẫn thật sao?”
Vờ như không biết, tôi bình thản nói. Ji Seok thở dài và ngước nhìn tôi từ chỗ cậu ấy đang gục đầu trên bàn làm việc.
“Tớ không chắc chắn về điều đó, nhưng tớ không nghĩ nó sẽ xảy ra với anh trai mình. Tớ nên làm gì đây, Woo Seo? Tớ đã tìm hiểu nó và nó có vẻ rất lãng mạn nhưng cũng rất đáng sợ.”
Tôi chỉ có thể nói với cậu ấy một điều.
“Tìm ai đó… nhanh chóng.”
Tôi luồn tay trái xuống gầm bàn. Vẫn có một dải màu đỏ rõ ràng trên ngón áp út của bàn tay trên đùi của tôi.
Hôm đó, cũng như hôm trước, tôi không thể làm được gì ngoài cảm giác kiệt sức vì mất ngủ.
* * *
Chứng mất ngủ do chiếc nhẫn mang lại tồi tệ hơn tôi nghĩ. Rõ ràng chứng mất ngủ này khác với những gì tôi đã trải qua trước đây vì tôi không thể nào ngủ được.
Vì tôi đã bị chứng mất ngủ từ trước, tôi có thể ngủ được ít nhất ba hoặc bốn giờ nếu tôi kiên trì. Nhưng bây giờ, tối đa là mười đến hai mươi phút trước khi đột ngột thức dậy; Nhắm mắt và thức dậy một lần nữa. Cơ thể tôi thậm chí còn bị ảnh hưởng, chứng thiếu máu và đau đầu thường xuyên khiến thần kinh của tôi hoàn toàn căng thẳng.
‘Mình thực sự sẽ chết nếu cứ thế này.’
Lần đầu tiên, tôi nghĩ mình có thể chết vì mất ngủ. Trái tim tôi trĩu nặng khi nghĩ rằng anh trai của Ji Seok cũng đang phải chịu đựng trải nghiệm tương tự.
Theo Kang Ji Seok, sau ngày hôm đó, ngôi nhà hoàn toàn giống như bị bao phủ trong một tảng băng. anh Ji Geon, người đang bị kích động, cho biết anh ấy đã tìm kiếm tất cả những người mà anh ấy gặp một ngày trước khi cơn sốt bùng phát. Có hơn một trăm người mà anh đã nhìn thấy và bắt tay vào ngày hôm đó. Trên hết, không có cách nào để đếm những người mà anh ta có tiếp xúc cơ thể dù là nhỏ nhất.
Đối với anh Ji Geon, điều đó chỉ thật phiền phức.
‘Tớ sẽ chỉ nói với cậu sau khi chúng ta gặp nhau.’
Tôi cũng đau khổ như vậy.
Tuy nhiên, không dễ để gặp anh Ji Geon và nói cho anh ấy biết sự thật.
‘Mình sẽ làm gì nếu gặp và cho anh ấy xem chiếc nhẫn? Bảo anh ấy cưới mình?’
Cái ý đó bị tôi dập tắt ngay khi vừa lóe lên.
Việc coi thường giới tính và xu thế thời đại này đã khiến quan điểm của thế giới về hôn nhân đồng giới và đồng tính trở nên vô cùng dung tục. Trên đường phố, chúng ta sẽ thường xuyên bắt gặp những cặp đôi đồng giới nắm tay nhau tâm sự, và đã nhiều năm rồi người ta không còn thấy họ nữa.
‘Mình có bị tụt hậu so với thời đại không?’
Việc tôi là một người đàn ông và vẫn thích bạn mình đã trở thành một cảm giác tội lỗi đối với tôi, tôi thậm chí không thể mỉm cười chứ đừng nói đến việc thừa nhận anh trai của bạn tôi và người bạn đời của tôi là cùng một người. Không thể có bất cứ điều gì kịch tính như thế này.
Ý nghĩ về việc ôm hoặc nắm tay với người mà tôi không thích, đó là anh trai của một người bạn tôi thích, khiến tôi cảm thấy miễn cưỡng. Khi tôi học trung học, tôi không cảm thấy khó chịu vì Ji Seok sẽ ở giữa, và tôi sẽ thân thiết với anh Ji Geon như chúng tôi là anh em. Nhưng bây giờ, khí chất của anh ấy đã hoàn toàn thay đổi và cộng với khoảng cách tâm lý ngày càng lớn, khiến cho việc nói bất cứ điều gì càng trở nên khó khăn hơn.
Cảm giác ngột ngạt không hề biến mất dù đã đứng trước cửa nhà của Ji Seok. Càng ngày, nó càng hình thành.
Tôi cụp mắt xuống, nhìn vào tay mình trước khi bấm chuông cửa. Túi đồ bên tay phải của tôi có món cháo thịt bò và rau ấm từ cửa hàng cháo gần đó, và bên trong chiếc túi màu đen ở tay trái của tôi là một loại thuốc cảm mua từ hiệu thuốc phía trước căn hộ, và hai chai ấm ssanghwatang. (trà thảo dược)
Tôi tự hỏi liệu mình có nên mua một túi nước đá hay thuốc đắp hay không, và nhấn chuông cửa khi lo lắng về điều đó. Tôi ấn vào nó một vài lần nhưng không thể cảm nhận được sự hiện diện của bất kỳ ai bên trong.
‘Anh ấy ngủ chưa?’
‘Hôm nay là một ngày mùa xuân nắng ấm, cậu bị cảm lạnh và đang nằm một mình ở nhà nên tớ mang theo cháo và thuốc, nhưng nếu cậu không thể thức dậy vì cậu đang ngủ, làm thế nào để nói với cậu điều này? Tớ không thể chỉ nhập mật khẩu của ngôi nhà này, mà tớ vẫn nhớ.’
Ngay khi điện thoại di động của tôi rung lên, tôi lấy nó ra và kiểm tra thì thấy Ji Seok nhắn cho tôi rằng anh ấy đã ngủ.
[Tớ không thể ngồi dậy. Mật khẩu là 0319]
Và với lỗi chính tả.
‘Và mật khẩu là 0316, không phải 0319.’
Tôi tặc lưỡi, bấm vào mật khẩu mà tôi đã ghi nhớ, và cánh cửa mở ra êm ái với tiếng máy móc vui tai.
Vào trong có vẻ ổn nhưng tôi thực sự không biết phòng nào là của Ji Seok. Ngoài một trong những cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, như thể nhờ thần giao cách cảm, tôi có thể nghe thấy tiếng Ji Seok gọi một cách yếu ớt. Nó ở ngay cạnh phòng của anh Ji Geon .
Bí mật liếc nhìn cửa phòng ngủ của anh Ji Geon , tôi đi về phía phòng của Ji Seok. Sau khi gõ cửa và đi vào trong, tôi thấy Ji Seok trên giường thở hồng hộc.
“Cậu đã đến…”
Cậu cười với khuôn mặt đỏ bừng vì sốt và vùng vẫy, vặn vẹo muốn nâng thân trên lên. Tôi phải gánh cả hai tay, nên tôi dùng cùi chỏ đánh vào ngực cậu ấy, và nhìn cậu ấy nằm lại một mình.
“Anh em, thúc cùi chỏ vào một bệnh nhân…”
“Tớ sẽ giúp cậu khi cậu muốn ngồi dậy. Bây giờ cậu chỉ cần nằm xuống và im lặng.”
Tôi đặt hành lý trên tay lên bàn và bắt đầu lấy những thứ bên trong ra.
“Cậu chưa ăn trưa phải không? Cậu luôn bỏ bữa khi bị cảm lạnh mà.”
“Tớ có thể làm gì nếu tớ không bỏ qua nó? Tớ thậm chí không có sức để ăn một bữa ăn…”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Nó vẫn còn ấm, vì vậy cậu có thể ăn cái này ngay bây giờ.”
Tôi miễn cưỡng đưa Ji Seok ra bàn trong bếp, nên tôi đi lấy khay đặt lên đùi cậu ấy. Tôi mở gói cháo, đồ ăn kèm, thìa và đũa, đặt chúng lên khay và đỡ cậu ấy ngồi dậy. Tôi kê một cái gối sau lưng cậu để cậu dựa, khay thức ăn đặt trên cặp đùi dang rộng của cậu.
“Ăn càng nhiều càng tốt. Sau đó cậu có thể uống thuốc.”
“Oa… mẹ tớ quá bận để làm tất cả những việc này, cậu đối xử với tớ giống như mẹ với con trai, vậy…?”
“Thật là vô nghĩa.”
Tôi quay lại với một nụ cười nhếch mép và lần này, tôi chuẩn bị thuốc. Tôi nhìn vào chai ssanghwatang và nghĩ rằng nó vẫn còn đủ ấm để uống sau khi ăn.
Để cậu ấy có thể uống thuốc ngay sau bữa ăn, tôi chuẩn bị viên thuốc, sau đó đặt tay lên trán Ji Seok, người vẫn đang cố gắng múc một chút cháo. Cảm thấy khá nóng, và cậu ấy có vẻ như bị choáng với đôi mắt của mình không tập trung.
‘Mình nên mang theo một túi nước đá và sau đó là thuốc đắp khi cậu ấy uống thuốc xong.’
Những túi nước đá tôi không mua được cứ lởn vởn trong suy nghĩ của tôi.
Ji Seok, người đã ăn ba hoặc bốn muỗng cháo, ngước nhìn tôi với vẻ mặt tiếc nuối.
“Xin lỗi về điều này, ah.”
“Xin lỗi gì?”
“Dự án nhóm…”
‘Tớ cũng vậy, tớ đang làm gì vậy…’
Giống như các thành viên khác trong nhóm đã viện nhiều lý do khác nhau, cậu ấy dường như rất tiếc vì không thể chuẩn bị bài tập cùng nhau.
“Đừng lo lắng và chỉ cần khỏe lại sớm thôi. Cơ thể của cậu khỏe mạnh như vậy nhưng một khi cậu bị cảm lạnh, cậu lại nói rằng nó rất đau.”
“Ừm… nhưng vì cậu đã chăm sóc tớ, tớ nghĩ tớ sẽ sớm khỏe lại. Cảm ơn.”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấy, tôi cảm giác như có cái gì đó đập nhẹ vào ngực mình. Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên khi tâm trạng tốt hơn.
“Nhưng cậu có chắc là mình đang ngủ ngon không? Cậu sắp trở thành một con gấu trúc.”
Môi tôi đột ngột dừng lại khi Ji Seok nói.
“Dù có bao nhiêu bài tập hay khó, cậu cũng nên ngủ một giấc thật ngon. Khi nhìn anh tớ, dường như không có gì đau đớn bằng chứng mất ngủ.”
Tôi không thể nói gì và chỉ im lặng lắng nghe. Thay vào đó, vì sợ quá rõ ràng, tôi nhấn vào vùng bên dưới mắt mình.
“À , nghĩ lại thì, anh trai tớ nói anh ấy sẽ trở lại ngay sau khi tan sở…”
Tôi bồn chồn trước lời nói của Ji Seok. Tôi lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, đã hơn sáu giờ một chút. Cảm giác về thời gian của tôi chắc hẳn thật buồn tẻ vì trời vẫn còn nắng khi mùa hè đang đến gần.
Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. Tôi cảm thấy ảo ảnh châm chích trên ngón đeo nhẫn bên trái của mình, như thể tôi biết anh Ji Geon sẽ đi làm về. Tôi muốn đi nhưng tôi không thể bỏ Ji Seok vừa mới bắt đầu ăn. Làm thế nào tôi có thể để một khay thức ăn trên đùi của một người đàn ông mà hầu như không có sức để nhấc thìa?
Giữa những giây phút ngập ngừng.
Tôi nghe thấy âm thanh cơ học quen thuộc của ổ khóa phát ra từ cửa trước. Ngay sau đó cửa mở ra và tôi nghe thấy có người bước vào nhà.
“Hyung, anh ở đây?”
Không giống như Ji Seok luôn vươn đầu nhìn ra phía cánh cửa khép hờ, tôi không thể quay đầu lại. Trước khi tôi kịp nhận ra điều đó, tôi đã thọc tay trái vào túi quần và vai tôi cứng lại; Tôi đã rất lo lắng.
Ngay sau đó, tiếng bước chân đến gần và bên kia mở cửa phòng Ji Seok rộng hơn.