Đã ba ngày kể từ lúc Ji Goen-hyung đề nghị tôi làm công việc part-time.
Mang vẻ mặt mệt mỏi, tôi đến thăm văn phòng của anh ấy. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ trả tiền cho tôi chỉ để nắm tay và giúp anh ấy ngủ ngon giấc, vì thế mặc dù tôi không muốn nhưng tôi nói chuyện đó cũng tốt thôi vì dù sao tôi cũng cần ngủ. Cảm giác tội lỗi đeo bám trong lòng tôi từ mấy ngày trước đến giờ dường như vẫn chưa thể nguôi ngoai.
‘Mình đáng lý ra không nên đến nhà Ji Seok hôm đó.’
Nếu là thế thì chiếc nhẫn sẽ không hiện ra.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một chiếc nhẫn trên ngón tay trong suốt cuộc đời và tôi đã rất đau khổ vì điều đó cho đến tận bây giờ. Hơn nữa, người đó lại chính là anh trai của người tôi thích thầm.
Trong tòa cao ốc, tôi cẩn thận đi xuống tầng nơi có văn phòng của Ji Geon hyung . Như Ji Geon- hyung đã nói, đi làm đúng giờ là phương châm của họ; tất cả các nhân viên khác chắc hẳn đã rời đi vì dù chưa đến bảy giờ nhưng xung quanh đã rất yên tĩnh.
Tôi bước dọc theo hành lang, liếc nhìn những căn phòng thiếu ánh sáng và sau đó đứng trước văn phòng chủ tịch. Tôi nhìn quanh trong vô vọng và – cốc cốc – gõ cửa. Tôi nghe thấy bên trong có tiếng gọi bảo tôi vào.
Ngay khi vừa vặn nắm cửa, tôi đã nghe thấy tiếng đánh máy bận rộn vang lên. Tất cả các nhân viên khác đã nghỉ làm, nhưng anh ấy vẫn tăng ca vào giờ này.
“Anh sắp xong rồi, em ngồi một lát đi.”
Tôi lén lút ngồi xuống cái ghế sô pha trước bàn làm việc, nhìn anh ấy bận rộn di chuyển đôi tay nhanh nhẹn mà không liếc nhìn tôi dù chỉ một cái.
‘ Cách cách ‘, âm thanh gõ phím nghe rất vui tai, giống như một bài hát ru. Vùi mình vào ghế sô pha, tôi nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, tôi không thể ngủ được. Sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể tôi làm nó kêu cót két từng chỗ, bóp chẹt nó như bị thứ gì đó nắm chặt. Đầu óc tôi tỉnh táo đến mức tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại mọi thứ. ‘Đây không phải là một ý kiến hay.’
‘Kang Ji Seok sẽ nghĩ gì nếu cậu ấy phát hiện ra?’
Tôi hiểu con người của Ji Seok. Mặc dù cậu ấy vô cùng thẳng thắn, không có bất kì thành kiến nào về người đồng tính hay đúng hơn là khá ủng hộ họ. Vì thế mọi chuyện có lẽ sẽ ổn nếu như cậu ấy biết về chiếc nhẫn trên ngón tay trái của tôi. Giá như người kia không phải là anh của Ji Seok.
‘Đúng như dự đoán, anh hai và bạn của anh ấy được gắn kết bởi chiếc nhẫn … Thật là khó xử. Chúng tớ thậm chí còn cùng giới tính… ‘
Chỉ vì người chiếc nhẫn gắn kết là Ji Geon-hyunh, không có nghĩa là tôi phải làm bất cứ điều gì tuyệt vời. Chỉ là chuyện ngủ với nhau vài tiếng mỗi ngày. Ngủ với nhau là chuyện bạn bè hay làm, không cần phải suy nghĩ quá mức sâu xa. Tôi đã nghĩ rất nhiều, nhưng nếu Ji Seok phát hiện ra, cậu ấy sẽ chẳng thể nào xem nhẹ những rắc rối mà tôi gây ra cho chính anh trai cậu.
Khi tôi đang mải mê suy nghĩ thì đến một lúc nào đó tiếng đánh máy đã dừng lại. Tôi nghe thấy tiếng kéo của cái ghế đẩy và có thể cảm nhận Ji Geon- hyung đang tiến lại gần tôi. Khi nhắm mắt lại, tai tôi nhạy cảm hơn nên không cần nhìn tôi cũng có thể nhận biết được cử động của anh ấy.
Cảm giác như tôi đang ngồi cạnh anh ấy. Mặc dù chiếc ghế sofa mà hai người có thể ngồi thoải mái, nhưng Ji Geon- hyung vẫn ngồi đủ gần để vai chúng tôi có thể chạm vào nhau.
Chỉ khi mở mắt ra, tôi bắt gặp Ji Geon đang nhìn tôi.
Trong giây lát, tôi đã nghĩ anh ấy là Kang Ji Seok.
Có đôi lúc, đôi mắt của Kang Ji Seok giống như Ji Geon- hyung và thỉnh thoảng cậu ấy lại lặng lẽ nhìn tôi. Thông thường, vào những lúc đó, mục đích là để nhìn vẻ ngoài của tôi hoặc để đọc suy nghĩ của tôi. Họ không chỉ có ngoại hình tương đồng mà còn có cử chỉ giống nhau khiến trái tim tôi loạn nhịp.
“Em trông có vẻ mệt mỏi.”
Và rồi anh ấy cất lời nhưng đôi mắt của Ji Geon-hyunh trông vẫn đỏ ngầu và tăm tối.
“Anh cũng vậy, hyung. ”
“Chuyện đó hoàn toàn nằm trong dự đoán, mấy hôm nay anh ngủ không được ngon giấc.”
Ji Geon- hyung mệt mỏi nói và cười khúc khích. Kết quả là, đuôi mắt hơi cong lên của anh ta hạ xuống, và dáng vẻ lạnh lùng của anh ấy cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tôi nhìn mặt anh và hỏi kỹ càng.
” Hyung, anh không cảm thấy khó chịu chứ?”
“Về cái gì?”
Khi tôi thấy anh ấy không hề lo sợ, điều đó khiến tôi nghĩ rằng người có cảm xúc lẫn lộn duy nhất ở đây chính là tôi.
“Em đang tự hỏi liệu anh có khó chịu … với em không. Và được liên kết bởi những chiếc nhẫn. ”
Thay vì trả lời, anh ấy im lặng nhìn tôi trong giây lát. Tôi định quay đầu đi, xấu hổ bởi cách anh ấy nhìn tôi mà không nói một lời.
“Anh đã nghĩ vậy.”
Anh cười khổ và đặt tay lên đầu tôi.
“Anh chưa từng cảm thấy khó chịu với em, dù là quá khứ hay bây giờ. Vì tính chất công việc, đã lâu lắm rồi anh không được nói chuyện cùng em nên anh có hơi thận trọng ”.
Khi nghe anh ấy nói vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh ấy không giữ khoảng cách với tôi vì anh ấy không thích [chiếc nhẫn] hoặc tôi, như tôi đã nghĩ. Tôi hoàn toàn có thể hiểu anh ấy bận rộn như thế nào, ngay cả bây giờ, với công ty mà anh ấy thành lập bởi vì tôi đã được nghe kể qua Ji Seok.
“Em cũng vậy, em không khó chịu. Chỉ có điều…”
Tôi đang lựa lời mình nên nói. Tôi thích Ji Seok, nhưng tôi không thể giãi bày thứ cảm xúc phức tạp này khi chiếc nhẫn đang gắn kết với một người khác, vì vậy tôi đã tự trấn tĩnh bản thân và nhìn vào mắt anh ấy.
“Ji Seok không nên biết vì nó sẽ cho cậu ấy quá nhiều ý nghĩ.”
Trong vô thức, tôi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp út bên trái.
“Em là… bạn thân nhất của Ji Seok. Em không muốn bị Ji Seok ghét vì điều này. Anh hẳn là cũng không muốn điều đó. ”
Ánh mắt Ji Geon-hyunh dường như lưỡng lự trong giây lát khi tôi giải thích điều đó, nhưng ý cười nhỏ trên môi anh ấy vẫn không thay đổi.
“Được chứ. Hãy giữ bí mật với Ji Seok, như bây giờ. Anh cũng sẽ tìm hiểu kỹ hơn về chiếc nhẫn. Chúng ta không thể sống mãi như thế này được .”
“Vâng. Cảm ơn hyung . ”
Khi tôi thả lỏng đôi mắt căng thẳng của mình, anh ấy nắm lấy tay tôi và đứng dậy.
“Hãy đặt dịch vụ phòng cho ngày hôm nay. Nếu trên đường em muốn ăn gì cứ nói với anh”.
“Không phải dịch vụ phòng rất đắt sao? Chỉ là ngủ một vài giờ rồi trở ra…”
“Không sao. Anh có nhiều tiền mà. ”
Anh ấy nói như thể anh ấy thực sự không quan tâm, nhưng tôi quan tâm. Hàng ngày, anh ấy tự trả tiền ăn tối và khách sạn, và tôi cảm thấy rất có lỗi với anh ấy. Anh ấy cần ngủ, và tôi cũng vậy.
‘Đáng lẽ mình nên mời anh ấy tới căn hộ studio của mình ngủ.’
Mặc dù nó hơi chật chội nhưng tôi nghĩ chỉ cần hai người nắm tay khi ngủ riêng là đủ; Tuy nhiên, tôi không thể dễ dàng đề xuất nó. Studio của tôi có một cái giường, nó chỉ có một cái nệm nhỏ cho một người, và nó cũng không sạch sẽ hay gọn gàng gì. Dù gì đi nữa, tôi sẽ rất áy náy nếu để anh ấy ngủ ở một nơi như thế trong khi anh có thể ngủ trong khách sạn.
“Nó quá đắt…”
Như thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm lí nhí của tôi, Ji Geon- hyung cười khúc khích và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Cuối cùng thì hôm đó tôi cũng theo anh ấy đi ngủ sớm ở khách sạn. Mỗi người chúng tôi nằm ở một mép của chiếc giường lớn, nhẹ nhàng nắm tay nhau dưới tấm chăn và chìm vào giấc ngủ. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy sự ấm áp dễ chịu vô định, và tôi có thể ngủ ngon giấc.
Khi tôi đang ngủ, thật hạnh phúc khi tôi nghĩ rằng điều này không quá tệ. Nhưng chúng tôi không thể cứ thế này mãi, và đột nhiên, đầu óc tôi rối bời.
++++++++++
Tách –
“Woo Seo- ya, cậu đang ngủ à?”
Tôi đang nghỉ ngơi trong thư viện với một chồng sách, tôi quay đầu về phía đầu ngón tay cậu ấy chạm nhẹ vào vai tôi và nhìn người trước mặt. Đúng như dự đoán, Ji Seok mang theo gương mặt lo lắng, kéo ghế và ngồi xuống cạnh tôi với nét mặt nghiêm trọng.
“Đã mấy ngày rồi, cậu làm gì mà cả ngày cứ uể oải thế? Cậu không phải bị bệnh đấy chứ? ”
“… Không. Tớ đã kể với cậu là tớ đang làm thêm vào buổi tối rồi mà. Không phải mệt mà là tớ đang suy nghĩ một vài điều thôi. ”
Thực ra, tôi không thực sự làm thêm, tôi chỉ ngủ với Ji Geon- hyung , nhưng dù sao đây cũng là một cái cớ tốt cho mấy ngày nay.
“Cậu làm thêm khi vẫn đang đi học? Làm bài tập đã đủ mệt rồi. Cậu không có đủ tiền tiêu vặt à? ”
Đôi mắt vẫn đầy sự lo lắng, Ji Seok bĩu môi.
Một lý do khác mà khiến tôi và Ji Seok chơi thân với nhau là vì, giống như việc bố mẹ cậu ấy ở nước ngoài, bố mẹ tôi đều đi làm ăn xa. Thật tốt khi mà được nhập học vào một trường mình mong muốn, nhưng nó khá xa và tôi không thể sống cùng bố mẹ, vì vậy tôi đã tìm một căn hộ studio cho một người.
Ngồi cạnh tôi và chống cằm, Ji Seok đưa tay đặt lên trán tôi. Tôi bị sốt nhẹ nên cảm thấy dễ chịu với hơi mát từ bàn tay cậu ấy tỏa ra trên trán. Tất nhiên, phần lớn là do bàn tay đó thuộc về Kang Ji Seok.
“Cậu bị sốt rồi.”
“Tớ biết.”
“Đến bệnh viện ngay trước khi để tớ cằn nhằn, Woo Seo- ya . Cậu biết đấy, một khi các cửa xả lũ mở ra, tôi sẽ là người nhanh chóng chữa cháy, phải không? ”
“Đừng nhắc đến bệnh viện. Nếu chỉ thế này mà đến bệnh viện, tớ sẽ bị chửi do làm chuyện bé xé ra to, đồ ngốc”.
Cậu ấy nhếch mép trước những gì tôi nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Một người luôn nũng nịu lo lắng cho người khác, đó sẽ là Kang Ji Seok.
Tôi vẫn cảm nhận được bàn tay của cậu ấy và nhắm mắt lại, và ngay lập tức khuôn mặt của Ji Geon- hyung vụt qua.
‘Nếu mình nhắm mắt, mình sẽ không biết đó là tay ai.’
Khuôn mặt của họ giống nhau, vóc dáng giống nhau, thậm chí kích cỡ bàn tay cũng giống nhau. Tại thời điểm này, nếu nói họ là song sinh thì tôi cũng tin.
Tuy nhiên, dù đó là tay của Ji Seok, tôi vẫn không thể ngủ được. Nhưng nếu đó là Ji Geon- hyung , tôi sẽ dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
‘Không có gì để mình phải hối tiếc …’
Tôi cảm thấy rung động với màn skinship của Ji Seok , nhưng đồng thời, tôi ước đó là của Ji Geon- hyung .
Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, tôi nghe thấy giọng của Ji Seok bên tai.
“Woo Seo- ya. Hợp đồng thuê phòng của cậu còn bao lâu nữa? “
Tôi trố mắt trước câu hỏi đột ngột. Không biết vì lí do gì nhưng trên gương mặt của Ji Seok lại hiện ra sự hoạt bát. Nó phải là sự ảo tưởng từ điều mà tôi mong đợi.
“Tớ đã ký hợp đồng cho thuê sau giữa kỳ… có lẽ cần phải gia hạn trong vài ngày nữa.”
“Tốt đấy. Vậy thì, tình cờ thật… ”
Ji Seok hạ giọng hỏi một cách bí mật.
“Cậu, với tớ, ở cùng nhau nhé?”
Ngay khi tôi nghe thấy điều đó, thân trên của tôi bật dậy, mà tôi thậm chí còn không nhận ra là mình đang nằm xuống. Mặc dù tôi có thể cảm thấy ánh mắt của một số học sinh đang nhìn về hướng này, nhưng tôi không có thời gian để quan tâm.
“Đến chỗ tớ đi, Woo Seo- ya .”
‘Cậu đang nói về cái gì vậy?’