Trans: Hân
Beta: Quy
Nói chung là tôi đủ sức khỏe để tránh việc mình bị cảm lạnh, nhưng bằng cách nào đó tôi không thể lý giải được cơn sốt này và tầm nhìn tôi trở nên chao đảo. Tôi quay trở lại bệnh viện nhờ sự giúp đỡ của em gái vì bị sốt cao và mờ mắt.
“Nó là một dấu hiệu của chiếc nhẫn đấy.”
Bác sĩ cười toe toét và nói thêm rằng tôi không nên lo lắng. Cô ấy nói với tôi tốt nhất là cứ về nghỉ ngơi đi, không cần thuốc men gì cả và ngày mai mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Tôi đã hỏi bác sĩ nhiều lần. Tôi không biết liệu chiếc nhẫn mà cô ấy đang nói có phải là thứ tôi nghĩ đến hay không.
‘Không ngờ là mình lại có một chiếc nhẫn.’
Tôi cụp mắt xuống, nhìn xuống ngón áp út bên trái của mình. Tôi không nhìn thấy gì nhưng dường như có một cảm giác ngứa ran lan ra xung quanh ngón tay của tôi.
Bất chợt, tôi cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng tồi tệ hơn. Tôi không biết bạn đời của mình là ai, nhưng tôi chắc chắn một điều.
Số người mà tôi gặp ngày hôm trước ít nhất cũng khoảng cỡ trăm người. Hầu hết họ là đối tác làm ăn của tôi hoặc thậm chí là người qua đường, và một trong số họ là bạn đời của tôi.Sự tức giận và đầy bất lực đang dần chiếm lấy tôi, chiếc nhẫn kỳ lạ này đang ép buộc mối quan hệ với một người mà tôi thậm chí không biết.
Tôi cáu kỉnh đảo mắt nhìn xung quanh trong khi không nhịn được mà thở dài, và khi nhìn tôi qua gương chiếu hậu thì Ji Yeon cẩn thận hỏi.
” Anh à, anh ổn chứ?”
“… Không.”
Tôi đau đầu khi phải tự hỏi là mình phải làm cách nào để tìm thấy người đó trong số họ. Thở dài với đôi mắt thấu hiểu, Ji Yeon nói rằng cô ấy đã nghe về nó từ đâu đó.
“Em nghe nói rằng đối với một số người, đối tác của họ nghĩ đến vì cơn sốt từ biểu hiện của chiếc nhẫn, nhưng bạn không có điều đó.”
“Nếu là thế, anh sẽ không ngồi yên thế này.”
Khi tôi trả lời, khuôn mặt của Woo Seo chợt thoáng hiện lên trong tâm trí tôi.
‘Nghĩ kĩ thì…’
Khi tôi tỉnh dậy vì sốt, khuôn mặt của Woo Seo hiện lên rõ ràng như thể nó đang ở ngay trước mắt tôi. Tôi nhớ hình ảnh em ấy cười trong tấm hình, và cả khuôn mặt ngạc nhiên khi thấy tôi ôm em ấy vào lòng.
Không thể nào.
Tôi cố tình vứt bỏ khả năng đó. Nếu thật sự nửa kia của tôi là Woo Seo thì thật nực cười khi tôi đã cố trốn tránh em ấy trong suốt thời gian qua.
***
“Xin lỗi, thưa chủ tịch …”
Tôi ngẩng đầu lên và ngước mắt nhìn về người gọi mình. Đôi mắt tôi chợt lờ đờ vì mệt mỏi, hướng về phía cửa. Ở khe cửa, cái đầu đầy sáp vuốt tóc của tổ trưởng Lee xuất hiện, thật phiền phức.
“Cậu không gõ cửa sao?”
“Tôi đã gõ cửa, nhưng có vẻ như ngài không nghe thấy… Tôi xin lỗi.”
Cậu ta nói trong sự uất ức, nhưng nhanh chóng ngậm miệng lại. Sau khi ra hiệu cho cậu ta vào, hắn nhanh chóng lao vào trong và đặt lên bàn một cái USB.
“File thử nghiệm ứng dụng sẽ được nhanh chóng gửi đến Enterstone. ”
“Tôi sẽ cho gọi cậu khi xem xong. Giờ thì phắn đi.”
Tôi cầm chiếc USB lên với đôi mắt mệt mỏi mà không liếc nhìn tổ trưởng Lee. Khi tôi đang cố gắng cắm nó vào PC tại bàn làm việc, cậu ấy đã bỏ đi và dường như lo lắng lên tiếng.
“ Ừm … mấy ngày nay, tình trạng của ngài có vẻ không tốt, nhưng chắc ngài đã đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện rồi…”
“Tôi sẽ tự lo liệu, vì vậy tổ trưởng Lee có thể quay về làm công việc của mình.”
“… Vâng.”
Nếu trên đầu tổ trường Lee có đôi tai thì chắc nó sẽ cụp xuống như con thỏ đấy (Beta: Từ từ, đầu ai chẳng có tai??). Ngay sau khi anh ta rời đi, tôi thở dài trong phòng làm việc một mình và ngả lưng lên ghế.
Tôi không nghĩ rằng chứng mất ngủ có thể kinh khủng đến vậy. Dù có mệt đến đâu, tôi cũng không thể ngủ được. Tôi muốn ngủ nhưng nó không đi theo cách tôi mong đợi; Như một câu thần chú vĩnh viễn, tôi có thể sẽ biến mất vào một lúc nào đó và không quay trở lại. Không quá vài giây bất tỉnh, nhưng nó đủ khiến tôi ớn lạnh để nghĩ rằng mình có thể chết như thế này. Tâm trạng của tôi rất tệ vì phần sau cổ của tôi có cảm giác như [các cơ] bị căng ra, tôi dùng hai tay ấn vào hai bên đầu khi căng thẳng tăng lên.
Chỉ có một cách để xoa dịu tình huống xấu nhất.
Ngủ khi có thể tiếp xúc thân thể với bạn đời của mình.
Thành thật mà nói thì trong tình hình hiện tại, thật vô lý khi nghĩ rằng một người có thể chìm vào giấc ngủ sâu chỉ bằng cách tiếp xúc với một ai đó, nhưng dường như không có lựa chọn nào khác ngoài điều đó.
Chiếc nhẫn khốn nạn.
Cho dù đó có phải là một bạn đời đáng tin cậy hay không thì đối với tôi, người không có hứng thú đến việc hẹn hò ngay từ đầu, rõ là tôi đã rất thất vọng khi tìm kiếm một ai đó trong suốt thời gian qua. Không có bất kỳ cảm xúc nào, không có ý nghĩa gì khi tôi phải ở bên một ai đó trong suốt quãng đời còn lại của mình vì mối quan hệ nhẫn nại này.
Tôi không biết mình đã có những suy nghĩ như vậy bao nhiêu lần, và thở dài thườn thượt, tôi kiểm tra lại hồ sơ mà tổ trưởng Lee để lại. Với một cảnh báo ngắn gọn là một tin nhắn từ Ji Seok.
[ Hyung, anh đến đây đi. Woo Seo đang ở đây. ]
Chắc là em ấy cũng sốt nặng như tôi vậy.
Trong khi cố gắng giải mã tin nhắn của Ji Seok, tôi dừng lại ở tên của Woo Seo. Tôi nhắm chặt mắt một lúc , khuôn mặt của Woo Seo hiện ra trước mắt tôi. Đến bây giờ, tôi chẳng thể nào quên được em ấy.
‘Tôi thật sự không biết phải làm thế nào.’
Tôi hầu như không thể giải tỏa được những suy nghĩ như vậy trong đầu, nhưng tôi không hiểu tại sao khoảnh khắc gặp gỡ bất ngờ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Đã đến lúc xóa nó ra khỏi đầu và trái tim tôi.
Đột nhiên, hình ảnh tôi tiếp xúc với Woo Seo đập vào mắt mình.
Tôi hoàn toàn không đếm được cái câu ‘không thể nào’ đã lặp đi lặp lại trong đầu tôi bao nhiêu lần . [Những từ đó] tiếp tục cho đến khi tôi bắt gặp Woo Seo trong thang máy chung cư. Tôi không biết có phải vì thế không, nhưng tôi không có can đảm để hỏi liệu rằng trên ngón áp út của em ấy có chiếc nhẫn đỏ nào hay không. Dù sao thì chúng tôi đã có phương thức liên lạc của nhau, vì vậy tôi biết một ngày nào đó tôi sẽ phải hỏi.
Trong thang máy tĩnh lặng và tôi nhận thức được sự lo lắng của Woo Seo. Tay trái của em ấy hơi khuất sau lưng nên tôi không thể nhìn rõ. Tôi không thể biết liệu em ấy có cố tình che giấu điều đó hay không.
Tim tôi đập thình thịch như điên.
Đó là vì sắc mặt của em ấy trông cũng tệ như tôi vậy. ‘Em ấy lo lắng như vậy có phải là vì em ấy có chiếc nhẫn và biết bạn đời của em ấy là ai sao …’
Thật kì lạ. Tôi không chắc nhưng trái tim tôi vẫn rung động lên vì vui sướng và tôi không ngừng được cảm xúc muốn kiểm tra tay trái của em ấy khi em ấy chậm chạp, ngay cả khi tôi phải ép em ấy. Giống như tôi, đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện trên gương mặt mệt mỏi của em ấy, và bất cứ khi nào tôi cảm thấy em ấy bất giác thở dài mệt mỏi, những dây thần kinh nhạy cảm của tôi đều tập trung vào Woo Seo như thể em ấy đang chọc chọc tôi.
Với một trái tim lo lắng, tôi đi về phía xe của mình nhưng Woo Seo đã dừng lại. Em ấy quay đầu lại và mỉm cười, nói rằng [Nơi ở của em] rất gần và em sẽ đi một mình; Em ấy đã nói những điều vô nghĩa. Tôi đã nghe Ji Seok nói rằng căn hộ một phòng của em ấy cách đây mười hai trạm dừng tàu điện ngầm.
Trong khi đó, em ấy lùi lại vài bước và nhờ tôi chăm sóc Ji Seok. Rõ ràng có vẻ như muốn tránh tôi, nhưng tôi không thể để em ấy đi dễ dàng nên tôi sải bước đến chỗ Woo Seo và nắm lấy cánh tay của em ấy. Sau đó, mắt của Woo Seo nhìn tay trái của tôi thay vì tay phải đang nắm lấy tay em ấy. Khi tôi nhận ra, cùng với một sự lo lắng đặc biệt, tôi cảm thấy sự vui vẻ đang rạo rực và tràn đầy niềm tin.
Lợi dụng sức lực, tôi kéo cánh tay của Woo Seo và nắm lấy tay trái của em ấy để xác nhận. Quả nhiên, một dải màu đỏ sặc sỡ đập vào mắt tôi.
Shin Woo Seo… là bạn đời của tôi.
Tôi thấy rằng những cảm giác ngột ngạt của mình khi nãy trong tôi như được giải tỏa. Cảm xúc mà tôi đã kìm nén suốt ba năm trời một lần nữa trào dâng và lan ra khắp người tôi.
Tôi cần xác minh. Để chắc chắn rằng đó không chỉ là một lằn ranh đỏ mà còn chắc chắn rằng chúng tôi có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.
Tôi kéo Woo Seo khi em ấy đang choáng váng và đứng yên tại chỗ, vào trong xe và thở ra hơi thở nặng nề của mình.
Tôi nhìn em ấy ngồi trên ghế phụ với đôi mắt nhắm nghiền, và muốn chất vấn em ấy. Tại sao em ấy lại không nói với tôi trong khi em ấy đã biết từ lâu? Nếu em ấy chịu chú ý và liên lạc với tôi dù chỉ một lần qua Ji Seok…
“Vậy thì Ji Seok chắc đã biết.”
Tôi có thể thấy điều mà Woo Seo đang lo lắng. Đây không chỉ là một tình bạn đơn thuần mà còn là một lời tỏ tình từ người anh em chí cốt của crush, điều khó có thể thừa nhận.
Như thể tôi của quá khứ đã xuất hiện, vẫn luôn là thế. Thay vì thú nhận rằng tôi đã yêu bạn của em trai mình, tôi lại giống như kẻ ngốc của ba năm trước, vô tâm chọn cách xây một bức tường và chọn cách lãng quên.
Nghĩ đến việc em ấy có những suy nghĩ về tôi lăn lộn trong cái đầu nhỏ bé đó, chỉ điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Có rất nhiều điều tôi muốn nói. Nhưng tôi không chắc phải làm gì với cảm xúc của mình khi chưa nói hết những điều đó. Đúng như định mệnh mà Woo Seo và chiếc nhẫn đã gắn kết với nhau, và làn sóng cảm xúc kì lạ dâng lên trong lòng nhưng đã bị cảm xúc của tôi ép xuống đến tận bây giờ.
Trong lúc đó, đôi mắt Woo Seo ngày càng nhắm chặt hơn và cái đầu nhỏ đó lại cúi xuống thấp hơn lúc trước. Thật đau lòng khi phải nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của em như muốn gục ngã. Mặc dù tôi cũng mệt nhưng tôi lo lắng cho Woo Seo hơn. Vào lúc đó, tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghĩ về việc trước đây tôi chưa bao giờ lo lắng về bất cứ ai.
“Chúng ta hãy ngủ cùng nhau trong một giờ.”
Nắm tay Woo Seo, tôi đặt báo thức. Tôi thực sự muốn đặt em ấy trên giường và để em ấy ngủ lâu hơn nhưng tôi không thể đề nghị kiểu đó vì tôi đã giữ em ấy trong tầm tay.
Trong lúc bối rối, tôi nhắm mắt lại và nắm chặt tay Woo Seo. Trước đây, khi tôi nhắm mắt đi ngủ, đầu tôi sẽ tràn ngập những suy nghĩ và thần kinh của tôi sẽ cực kỳ nhạy cảm; Lần này, tôi cảm thấy ổn. Đúng hơn, nó rất thoải mái, giống như nằm trên một chiếc giường đắt tiền. Nghĩ rằng đây là bằng chứng về mối liên hệ giữa tôi và Woo Seo, nhịp đập vui sướng của trái tim tôi giống như một bài hát ru êm đềm.
Tôi không biết mình đã ngủ quên lúc nào.
Chỉ khi tôi nghe thấy tiếng chuông báo thức và mở mắt ra, tôi mới nhận ra mình đã ngủ rất ngon. Chỉ sau một giờ ngủ, tôi cảm thấy đầu óc thư thái và tỉnh táo. Tôi cảm thấy tâm trí của mình với những suy nghĩ hỗn độn và không cần thiết đã được sắp xếp gọn gàng, và tôi thậm chí còn muốn ngủ thêm một chút nữa vì cảm giác sảng khoái tràn ngập khắp cơ thể.
Tôi cười sung sướng và nhìn vào Woo Seo. Vẻ mệt mỏi còn vương trên nước da của em dường như cũng biến mất một cách đáng kể. Đôi má của em lúc trước có vẻ hơi tái giờ đã hồng hào trở lại.
Quyền năng của chiếc nhẫn thật đáng kinh ngạc. Tôi đã trằn trọc như chết đi sống lại, nghĩ không có gì đau đớn hơn chứng mất ngủ này, nhưng chỉ cần nắm tay nhau cùng ngủ thiếp đi đã cho tôi cảm giác thỏa mãn tột độ như vậy, đúng là sảng khoái đến tột cùng. Nó sảng khoái đến mức tôi nghĩ rằng mình có thể bị nghiện.
Tuy nhiên, giấc ngủ không phải là thứ duy nhất mà chiếc nhẫn mang lại cho tôi.
‘Mình không muốn buông tay.’
Tôi đã nghĩ đến việc chiếm hữu ai đó không phải là tính cách của tôi. Ba năm trước, khi tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho Woo Seo, tôi đã nghĩ rằng có lẽ tôi nên rời xa em ấy, không nên bám lấy em ấy thì sẽ tốt hơn.
Nhưng nếu cả hai vẫn cứ như cũ mà tiếp tục rời xa nhau, không, nếu một người có tình cảm mãnh liệt hơn, thì lùi lại cũng chẳng ích gì.
Tôi có thể nhìn thấy đường nét của chiếc nhẫn màu đỏ được khắc trên ngón áp út của Woo Seo, chiếc nhẫn giữa những ngón tay mà tôi đang nắm lấy. Dải màu đỏ kết nối với Shin Woo Seo dần đánh tan nỗi uất ức đâu đó trong lòng. Một con rắn đen như len lỏi qua các khe nứt, nói rằng đây là một cơ hội.
“Một giờ mỗi ngày là được. Hãy ngủ cùng nhau đi.”
Trong thời gian đó, tôi có ý định thay đổi hình dạng bề ngoài của những chiếc nhẫn mà chúng tôi có. Ngay cả khi Shin Woo Seo chấp nhận điều đó.