Trans: Hân
Beta: Quy
Một ngày hè khi chúng vẫn còn học trung học phổ thông.
“Ji Seok đã ngủ sau khi uống xong thuốc xong rồi. Thằng đó mà ngủ rồi là khó kêu dậy lắm ”.
Tôi nói cho Woo Seo về tình trạng của Ji Seok, rằng nó đang bị cảm lạnh trái mùa và điều đó sẽ khiến nó rất khó khăn trong việc rời khỏi cái ổ đó. Woo Seo đến học kèm vào ngày cuối tuần khá hiếm hoi, nó đã cau mày khi nghe điều đó. Nếu như em ấy biết được thì chắc có lẽ em ấy sẽ mua chút cháo hay thuốc gì đó. Đối với việc thằng em trai của tôi bị cảm lạnh vào mùa hè thì để phòng ngừa cho những tình huống như thế này tôi đã mua sẵn thuốc cất ở nhà, cháo có thể được giao, nhưng biểu hiện của Woo Seo không thoải mái chút nào cả.
Trong suốt buổi học, Woo Seo không hề tập trung mà dường như là đang nghĩ về điều gì đó khác. Thông thường những bài này em ấy chỉ cần một chút thời gian nhưng hôm nay em ấy lại nghiền ngẫm rất lâu mới giải quyết được, và khi tôi giải thích về cái bài đó thì đấy lần đầu tiên em ấy không hiểu được. Khi em ấy sai liên tiếp ba lần cái câu mình vừa học, tôi đề nghị là ta nên uống một ly cà phê cho tỉnh táo.
Tôi chuẩn bị một ly Americano cho Woo Seo, em ấy không thích đồ ngọt, sau đó trên đường trở về phòng, tôi thấy cửa phòng Ji Seok hơi hé mở. Tôi mở cửa tự hỏi liệu Ji Seok đã thức dậy hay chưa; tất cả những gì tôi có thể thấy là thằng em tôi đang ngủ say, và Woo Seo trông thật đau lòng khi đặt tay mình lên trên trán Ji Seok. Trong em ấy có vẻ khá đau lòng mặc dù Woo Seo không cau mày lại, nhưng cái cách em ấy nhìn Ji Seok lại giống như mình vừa thấy điều gì đó rất đau lòng.
Nếu nó chỉ dừng lại ở đó tôi cũng chẳng bận tâm là gì. Ngay cả khi tôi nhận thấy ánh nhìn trân trọng cùng bầu không khí hết sức là quái lạ, nó khác hẳn lúc một người nào đó nhìn người bạn của mình, tôi cũng chẳng để ý gì mấy.
Nhưng sau đó Woo Seo đã cho tôi một bất ngờ. Em ấy cẩn thận cúi môi xuống hôn nhẹ lên Ji Seok, rồi vuốt ve đôi má nóng bừng của em trai tôi với vẻ cay đắng.
Tôi gần như quên bẵng đi ly cà phê cầm trên tay.
Không phải vì sự thật Woo Seo thích em trai tôi, mà là vì khi tôi nhận ra điều đó trái tim tôi bỗng loạn nhịp. Một cảm xúc bất ngờ bao trùm tâm trí tôi và nó dường như bị bóp chặt, tầm nhìn của tôi cũng đang rung lên dữ dội như trái tim tôi.
Tôi từ từ lùi lại một bước và đi đến phòng của mình, nơi mà chúng tôi đang học kèm. Tôi đặt hai cốc Americano xuống bàn, nhìn lướt qua sách giáo khoa sách bài tập và đồ dùng viết.
Từng cái từng cái một, mỗi một món đồ tôi trong thấy đều hiện lại hiện lên hình ảnh của Woo Seo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cùng hàng mi dài khẽ rung động những lúc nhìn quyển sách giáo khoa; Bàn tay mảnh mai thanh tú cầm chiếc bút chì viết từng chữ từng chữ một tạo xuống vở tạo nên âm điệu vui tai; Những lúc phát hiện bài tập khó là em ấy lại sử dụng chất giọng ngọt ngào của mình nài nỉ tôi cách trả lời; Và đôi mắt dịu dàng cong tự nhiên mỗi khi bắt gặp Ji Seok.
Ngay cả khi em ấy không ở trước mắt tôi, tôi vẫn có thể nhìn thấy dáng hình em ấy một cách nhanh chóng và sống động như thật; Tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến Shin Woo Seo.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì hình ảnh của Woo Seo đã khắc sâu vào trong tim tôi. Càng nghĩ về người mà em ấy luôn hướng mắt tới, tim tôi càng đau nhói và dâng lên nhiều nỗi ghen tuông mà tôi không thể kiểm soát, và cổ họng tôi càng cảm thấy nghẹt thở.
“Mày bị điên rồi, Kang Ji Geon.”
Tôi ôm mặt, lặng lẽ nghĩ về bản thân.
‘Rốt cuộc là từ khi nào? Tại sao chứ?’
Dù tôi có cố gắng lục lọi kí ức mình đến mức nào, tôi cũng không thể tìm ra câu trả lời. Sau khi nhận ra mình đã có tình cảm với người đó, tôi biết rằng, dù muốn dù không, tôi cũng sẽ không thể tìm thấy khoảnh khắc mình thích em ấy. Tôi chỉ thích từng giây phút được ở bên em ấy.
Tôi đã không biết rằng ngày tôi xác nhận được trái tim của người khác, sẽ là khi tôi nhận ra cảm xúc thật của chính mình. Tệ hơn nữa thì đó lại là người nhỏ hơn tôi bảy tuổi, vừa là bạn thân vừa là người yêu thầm em trai tôi.
Có thể nói đó là điều tồi tệ nhất trong những điều tồi tệ nhất. Ngay sau khi tôi nhớ lại cảm xúc của mình, sự tuyệt vọng và tinh thần bất lực đi kèm với nó khiến tôi muốn đánh gục bản thân. Tôi không bao giờ ngờ rằng có ngày mình lại kẹt giữa mối tình tay ba chết tiệt này.
Tôi không có lựa chọn nào khác khi nhận ra thứ tình cảm mà mình dành cho Woo Seo. Tôi có thể làm gì cơ chứ, ngay từ đầu tôi đã thua. Tôi biết chắc rằng thứ tình cảm này sẽ chẳng thể nào được đáp lại, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc giấu nó đi.
++++++++++
Tôi cố gắng giả vờ như chả có chuyện gì, nhưng sau khi tôi nhận thức được, mọi chuyện đã không diễn ra theo cách tôi nghĩ. Tôi cứ nghĩ về Woo Seo hết lần này tới lần khác; Ánh mắt, hành động, cùng lời nói của em ấy khiến tôi nhớ nhung và say đắm.
Đối với một người lớn không ngừng nghĩ đến bản thân lúc đó là vô cùng non nớt. Tôi không giỏi kiểm soát cảm xúc của mình và đột nhiên thấy rằng tôi không thể chấp nhận được tình hình.
Tại một thời điểm nào đó, tôi cảm thấy rằng mình đang thật sự bế tắc với Woo Seo. Em ấy sẽ đẩy tôi ra xa, phản ứng thái quá với những công việc giúp đỡ nhỏ nhặt, và tránh mặt tôi bằng cách giả vờ bận rộn, trừ khi đó là để dạy kèm. Tôi thậm chí đã không được liên lạc kể từ sau CSAT, vì vậy tôi đã cố gắng quên đi Woo Seo bằng cách dồn hết tâm sức vào công việc kinh doanh mà tôi đã từ từ chuẩn bị từ trước đó.
Đã ba năm kể từ khi Woo Seo thành niên và kể từ khi tôi đối mặt với em ấy.
Ngay cả khi đó, Woo Seo vẫn ở bên cạnh Ji Seok. Nếu lắng nghe Ji Seok thường xuyên chúng ta có thể nhận ra rằng Woo Seo thực sự thích nó rất nhiều. Những người khác có thể không để ý, nhưng tôi vừa nghe đã biết được, cho dù đó là bạn bè hay một tình cảm khác.
Một ngày nọ, trong khi nghe câu chuyện về Woo Seo, tôi hỏi Ji Seok, giả sử ‘điều gì sẽ xảy ra nếu.’
Ji Seok phá lên cười và không hề có dấu hiệu do dự.
“Nó sẽ không xảy ra, nhưng nếu nó xảy ra, tất nhiên em sẽ từ chối. Yêu một người con trai sao, em không thể nào thế được. ”
Kang Ji Seok, không phải là người có định kiến tiêu cực về người khác là gay hay là không nhưng thằng đó rõ ràng là trai thẳng . Dựa trên góc độ sinh học mà nói thì Sin Woo Seo vượt khỏi sự để chấp thuận của thằng Kang Ji Seok tội nghiệp.
Những cảm xúc hỗn tạp cứ quanh quẩn trong khoang miệng của tôi, nhưng tôi không nghĩ nhiều về nó. Dù sao thì em ấy cũng không thể ở bên Kang Ji Seok, nên tôi cũng không dại dột gì mà nói ra tình cảm của mình. Mặc dù tôi là người đã nâng lên bức tường cách biệt và bắt đầu rời khỏi, tôi không muốn em ấy có những cảm xúc phức tạp vì tôi. Cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ ruồng bỏ được quá khứ, vì vậy tôi sợ rằng tôi sẽ phải thừa nhận rằng, thành thật mà nói thì đúng hơn tôi sợ việc bản thân sẽ bị từ chối.
Tôi đã biết sự thật rằng Shin Woo Seo thích Kang Ji Seok, và đã lâu rồi tôi trái tim tôi giao động lại lần nữa. Nếu em ấy không nhìn tôi, câu trả lời duy nhất là chôn chặt trái tim và tình cảm của tôi sâu hơn những gì tôi từng làm trước đây. Rồi sẽ đến một ngày em gặp được người mà em thích, và em sẽ dành cho họ những cảm xúc mới; Vậy là đủ để quên đi Shin Woo Seo.
Khi tôi bắt đầu kinh doanh, tôi đã mải mê với công việc của mình đến mức tôi không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Kết quả là hầu như không có thời gian để nói chuyện với Ji Seok. Ngược lại, tôi nghĩ nó là điều khá tốt; Tất nhiên là tôi không thể nghe bất cứ điều gì về Woo Seo nên tôi tập trung hơn vào công việc của mình.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là tôi không hẹn hò. Tôi không quan tâm ai sẽ bước vào cuộc đời của mình, cho dù đó là người mà tôi tự nhiên gặp ở nơi làm việc hay tình cờ trên đường phố. Giống như một cặp đôi bình thường. Tôi không có ý định làm tròn bổn phận của một người bạn trai, tôi chỉ đáp ứng nhu cầu của người kia.
Hòa hợp một cách hợp lý, nói chuyện một cách hợp lý, xen kẽ các cơ thể một cách hợp lý, vạch ra ranh giới một cách hợp lý, và sau đó chia tay một cách hợp lý. Khi yêu đương, họ luôn phàn nàn rằng tôi quá lạnh nhạt. Họ nói rằng tôi chỉ cần một mối quan hệ chứ chẳng khi nào cười hay nói chuyện với họ. Họ nói không sai vì vậy tôi liên tục chia tay với bạn gái của mình hết lần này đến lần khác mà chẳng có lí do gì, và sau đó lại bắt đầu hẹn hò với một người mới.
Tôi có phải yêu thương họ không?
Dù sao chúng tôi ở bên nhau cũng là để thỏa mãn dục vọng của đối phương mà thôi.
++++++++++
Đó là ngày diễn ra hội nghị quan trọng để công ty thu hút các đối tác và nhà đầu tư mới.
Tôi nhận ra mình đem thiếu tài liệu quan trọng, và tôi vội vã trở về nhà để lấy chiếc USB chứa bản gốc.
Mấy ngày nay dù bận rộn đến mấy, tôi trách mình sao có thể đãng trí đến như thế được và rồi tôi nhận được tin nhắn của Ji Seok. Trong tin nhắn nói rằng giờ đã muộn nên em ấy cùng bạn học sẽ làm đồ án tại nhà.
Chắc chắn, và đúng như dự đoán, Shin Woo Seo đã ở đó trong nhà.
Em ấy đã trưởng thành và cao hơn so với lần cuối chúng tôi gặp mặt. Làn da trắng và các đường nét ngây ngô của em ấy vẫn vậy, nhưng có vẻ như em ấy đã trầm ổn hơn, không giống như Ji Seok, một thằng bé to xác.
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tâm lý nhưng khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Woo Seo, tôi biết mình đã sai. Đã hơn ba năm rồi chúng ta không gặp nhau, lòng tôi xốn xang. Mặc dù chúng tôi chỉ thân thiết ở mức độ nào đó, tôi đã quên hết tên người yêu của mình, nhưng tôi không biết tại sao ngay cả với lịch trình bận rộn của mình, tôi không thể nào quên được Woo Seo.
Trong khi tôi đang kìm nén những cảm xúc đang len lỏi từ sâu bên trong, Woo Seo đã cúi đầu và chào. Không giống như những lần chúng tôi gặp mặt nhau trong quá khứ, giờ đây chẳng còn nụ cười nào xuất hiện trên Woo Seo nữa. Tôi nhìn vào mắt Woo Seo đang hiện lên vẻ lo lắng, và biết rằng đây là kết quả của bức tường mà tôi đã tạo ra.
Khi đôi mắt lo lắng của Woo Seo liếc về phía Ji Seok, trong lòng tôi bất chợt âm u, tôi chỉ muốn làm mọi cách để em ấy chỉ nhìn mỗi tôi. Ngay từ khi nhìn lên, cảm xúc dồn nén của tôi trở nên hỗn loạn hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.
Thứ cảm xúc mà tôi không thể nào khống chế được khiến tâm trạng tôi càng ngày càng trở nên tồi tệ. Tôi chỉ muốn ném Ji Seok ở chỗ nào đó mà Woo Seo sẽ không bao giờ thấy được, tôi không thể chịu đựng được nữa và quay mặt đi chỗ khác.
‘Tập trung công việc của mày đi. Lấy USB và chuồn ra khỏi đây lẹ lên. ‘
Đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ như vậy. Vì vậy, khi tôi bước ra sau khi vội vàng lấy USB, tôi đã suýt đụng phải Woo Seo đang bước ra khỏi bếp. Trong khi đỡ lấy Woo Seo và giữ cốc nước để em ấy không làm rơi, mắt em ấy tròn xoe, có lẽ đây là từ sự ngạc nhiên của một lời kêu cứu.
Woo Seo nằm trong lòng tôi, em nhìn lên, trong đôi mắt em ấy dường như chỉ phản chiếu hình ảnh của tôi và đôi môi khẽ mấp máy.
“Xin lỗi.”
Đôi mắt dịu dàng và giọng nói ngọt ngào hòa quyện vào nhau. Đồng thời, em ấy như giả vờ không đang thầm thương trộm nhớ Ji Seok. Đó có thể là một thói quen vô thức.
‘Nhìn tôi đi.’
‘Đừng nhìn Kang Ji Seok. Xin em…hãy nhìn tôi đi.’
Tôi cay đắng nuốt lại những lời muốn nói. Bỏ qua nhịp đập loạn xạ của trái tim mình chỉ vì một khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi, tôi thản nhiên xoa đầu Woo Seo.
‘Chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.’
Tôi rời khỏi nhà và nuốt xuống những lời tôi không thể nói ra. Ngay cả khi đó, hơi ấm từ [cơ thể] Woo Seo vẫn còn vương trong vòng tay tôi, và tôi không biết liệu nó có biến mất hay không.
Ngày hôm sau.
Với sự đau đớn của cơn sốt khủng khiếp, tôi mở mắt ra và hình dung khuôn mặt của Shin Woo Seo vì một lý do nào đó.