Chương 5
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Hân
Beta: Quy
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những đứa em của mình dễ thương cả. Tôi có một cô em gái nhỏ hơn ba tuổi và cậu em trai nhỏ hơn bảy tuổi, nhưng cả hai đứa đều chẳng dễ thương chút nào. Thỉnh thoảng chúng nó cố tỏ ra thật dễ thương để xin tiền tiêu vặt, lúc đó thì tôi lại nhăn mặt và khinh bỉ cả hai đứa.
Nếu phải đếm xem tôi đã gặp được bao nhiêu người dễ thương bằng những đầu ngón tay, thì trong cả cuộc đời này, tôi có lẽ sẽ phải có gấp 3 hoặc gấp 4 lần số ngón tay mình đang có. Sẽ còn hơn thế nữa nếu như bao gồm cả động vật, nhưng tôi có thể tự tin mà nói rằng nếu muốn thừa nhận ai đó dễ thương trong mắt tôi thì đó là một điều khó khăn.
Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng có một ai đó khá là hiếm ở trong danh sách “những người dễ thương” lại là bạn đời của tôi.
++++++++++
Em trai tôi, Kang Ji Seok, quen một người bạn thời trung học. Cha mẹ của chúng tôi đều làm việc ở nước ngoài, nên tôi thường lắng nghe những câu chuyện của Ji Seok dưới cương vị của một người cha, và những câu chuyện đó thì luôn xoay quanh duy nhất một người bạn. Tôi đoán hai người là bạn bè bởi vì chỉ cần nhìn vẻ mặt hào hứng và những câu chuyện của nó thôi cũng đã đủ biết rồi.
Mặc dù thằng em tôi có rất nhiều bạn, nhưng hai đứa nó vẫn luôn ở bên cạnh và quấn lấy nhau hàng giờ liền mà không hề chán. Khi nó đi chơi thì chúng đi cùng nhau, khi nó làm bài tập hay học bài thì luôn có người kia bên cạnh. Nếu như người này cần thứ gì đó, người kia sẽ có thể nhìn thấy thứ đó trước, như thể hai đứa chúng nó có thần giao cách cảm. Nếu chúng nó nói chuyện với nhau thì nói chuyện hàng giờ liền là điều dễ dàng.
“Hai em là vợ chồng à?”
Câu hỏi này bất chợt nảy lên trong suy nghĩ của tôi mỗi khi lắng nghe những câu chuyện mà em ấy kể. Ngay khi nghe câu đó em ấy không hề tức giận mà còn nói, “Ai cũng nói như vậy hết haha,” giọng điệu em ấy cứ nửa thật nửa đùa. “Nếu cậu ấy là con gái thì chắc chắn em sẽ tỏ tình ấy.”
Vào thời điểm tin tức về chiếc nhẫn được lan truyền, Hàn Quốc nói riêng và toàn thể thế giới nói chung, đã thay đổi quan niệm về hôn nhân đồng giới đến mức nó đã được ban hành là hợp pháp, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người ai cũng muốn vậy. Ở trong một mối quan hệ đồng giới, cũng giống như mỗi người đều có cái thích và cái không thích, Kang Ji Seok cũng có niềm tin mãnh liệt đối với tình yêu.
Khi nghe Kang Ji Seok kể về người bạn của em ấy, tôi đã nghĩ cậu bé đó chắc hẳn là một người tử tế. Không hẳn, đôi khi tôi nghĩ em ấy là người dễ bị dụ dỗ.
Dưới góc nhìn của tôi, Kang Ji Seok là một đứa trẻ dễ uốn nắn đến mức tôi nghĩ tôi nên rèn luyện cho em ấy trước khi Ji Seok bước ra ngoài xã hội. Nếu ai đó nhờ em ấy làm việc gì, em ấy sẽ không từ chối, và em ấy ngu ngốc đến mức tin tưởng ai đó một cách tuyệt đối cho đến khi bản thân tự nhận ra mình bị lợi dụng. Nhưng sau khi nghe xong, có vẻ như người bạn đó cũng như em ấy vậy. Bất kể khi nào Ji Seok gặp rắc rối, dù em ấy không nói ra nhưng cậu bạn kia đủ chu đáo để nhận ra mọi thứ và quan tâm em ấy rất nhiều. Tôi tự hỏi liệu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” có dùng được trong trường hợp này không nhỉ?
Vì vậy, tôi có một chút tò mò.
Trái với em gái của tôi, Kang Ji Yeon luôn muốn tôi không can thiệp vào cuộc sống của mình vì em ấy nghĩ mình đã đủ trưởng thành để quyết định mọi việc, Kang Ji Seok, đứa nhỏ nhất trong nhà, đã kể lại những câu chuyện chi tiết đến mức tôi không thể nào làm lơ được. Hơn nữa, các câu chuyện cứ xoay quanh một người thì làm sao người ta không tò mò được kia chứ?
Vì vậy, lần đầu tiên, tôi nói, “Thỉnh thoảng hãy đưa em ấy về nhà,” như thể em ấy đang hẹn hò với ai vậy.
Tôi đã nghĩ em ấy là một người ngây thơ.
‘Khá đáng yêu đấy.’
Ý nghĩ đó xuất hiện ngay khi Kang Ji Seok cho tôi xem hình cậu bé đó.
Đó là bức ảnh hai người họ ngồi trên một chiếc ghế đá, Ji Seok choàng tay qua vai bạn mình. Thoạt nhìn, có thể thấy trên đầu gối của cậu nhóc đang đặt một cuốn sách nào đó, có thể em ấy đang học bài hoặc là làm bài tập. Có lẽ vì thế, trái ngược với một người tinh quái như Ji Seok, cậu bé đó cứ như là một học sinh ngoan ngoãn vậy.
Vì là bạn của Ji Seok, tôi đã nghĩ chắc em ấy cũng phải cao ngang thằng em của mình, nhưng khi nhìn vào tấm hình thì trông em ấy nhỏ con hơn em trai tôi rất nhiều. Tôi không chắc có phải là do em ấy đang ngồi hay không, nhưng vóc dáng nhỏ nhắn và khuôn mặt đáng yêu kia khiến tôi phải thầm cảm thán.
Không giống như Ji Seok có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, em ấy trông có vẻ điềm đạm và nụ cười dịu dàng như ánh trăng tĩnh lặng. Đôi mắt cong nhẹ và đôi môi đầy sức sống thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi bị thu hút bởi nụ cười ấm áp, như thể em ấy đang trìu mến nhìn ai đó sau máy quay. Xét cho cùng, đó là chế độ camera trước của điện thoại, vì vậy không thể có bất kỳ ai ở phía sau nó được.
“Tên của em ấy là gì?”
Khi tôi hỏi về người bạn chiếm hết màn hình LCD của em ấy, Ji Seok trả lời ngay lập tức.
Shin Woo Seo.
Tôi bất giác ghi nhớ cái tên đó ngay khi vừa nghe thấy.
Một ngày nọ, trời bỗng mưa xối xả.
Tôi nhận được tin nhắn của Ji Seok đang khóc lóc rằng nó bỏ quên cái ô ở nhà. Lần đầu tiên tôi về nhà sớm hơn thường ngày và việc tiếp theo tôi làm là đi đón thằng em chết bầm của mình ngay cả khi chưa thay quần áo.
Nhưng khi tôi vừa tới cổng trường thì lại nhận được một tin nhắn khác của Ji Seok là:
[Bạn em sẽ đưa em về. Anh không cần phải đến đâu, Hyung.]
‘Mình đã đi đến tận đây chỉ để đón thằng ranh đó…’
Vừa gửi tin nhắn, vừa lái xe rất khó khăn nên tôi tấp vào lề đường và gọi cho nó.
“Em muốn chết hả, Kang Ji Seok.”
Tôi khẽ chửi ngay khi nó vừa nhấc máy, Ji Seok áy náy nói, “Anh đến rồi à?”
“Đang ở cổng trước, mau lên đi.”
“Vâng, Hyungnim!”
Tôi cố tình trả lời một cách sắc bén thì đột nhiên tôi nghe thấy giọng ai đó đang nói chuyện với em ấy. Tôi nhanh chóng nhận ra đó là Shin Woo Seo.
Một lúc sau, Ji Seok và Woo Seo bước ra từ cổng trước. Chúng đang dùng chung một chiếc ô màu xám, có vẻ như cái dù đó thuộc về Woo Seo, nhưng rõ ràng nó trông quá chật hẹp đối với hai người con trai. Mặc dù vậy cánh tay bên ngoài ô của Ji Seok không ướt lắm. Mặt khác thì Woo Seo, người đang cầm dù, cánh tay của em ấy đã bị ướt nhẹp, em ấy dường như không quan tâm chút nào. Em đã xoay vai khéo léo để Ji Seok không nhìn thấy.
Khi họ đến gần xe, Ji Seok leo lên ghế sau. Woo Seo mỉm cười và nghiêng chiếc dù để Ji Seok không bị ướt. Có lẽ là vì tôi thích nụ cười của em ấy, nhưng vào lúc đó, tôi đã dễ dàng thốt ra điều mà tôi không bao giờ nói với những người bạn trước đây của Ji Seok.
“Anh sẽ đưa bạn của em [về nhà]. Bảo em ấy vào đi.”
Tôi vừa nói vừa nhìn qua Woo Seo, Ji Seok cười tươi rói và mở cửa. Tuy nhiên thì Woo Seo một mực nói rằng nhà em ấy ở hướng ngược lại và đóng cửa xe lại. Woo Seo cúi đầu em ấy xuống từ phía bên kia cửa sổ ghế phụ đã ngả màu khi tôi lùi xe lại và lái đi.
Khi nhìn Woo Seo qua tấm kính chiếu hậu tôi dường như cảm thấy có điều gì đó kì lạ. Mặc dù bị cơn mưa che lấp tầm nhìn nhưng tôi chắc chắn em ấy đang nhìn về hướng này.
Giữa những người bạn, chính xác hơn là giữa hai người con trai, việc lặng lẽ nhìn bạn mình rời đi trong mưa có phải là một điều bình thường?
‘Cũng có khả năng.’
Tôi không nghĩ nhiều về điều đó cho lắm. Tại thời điểm đó, tôi chỉ nghĩ em ấy là một người bạn tốt của em trai tôi mà thôi.
Kể từ đó Shin Woo Seo thường xuyên đến nhà chúng tôi, đi chung với Ji Seok. Lúc đó, tôi đã rời công ty và chuẩn bị khởi nghiệp ở quê nhà nên tôi thường xuyên gặp em ấy, nhưng khác với em trai tôi, Woo Seo khá điềm đạm và chững chạc nên tôi khá thích em ấy. Thỉnh thoảng khi em ấy cười vui vẻ, tôi xoa nhẹ đầu em ấy mà không nhận ra. Có lẽ vì không có bức tường nào giữa mối quan hệ của chúng tôi nên chúng tôi thân thiết với nhau như anh em ruột thịt.
Khi Ji Seok và Woo Seo trở thành học sinh trung học, tôi trở thành gia sư của chúng vì tôi là cựu học sinh của trường mà chúng sắp theo học. Điểm xét tuyển của trường là khá cao; Woo Seo thì vẫn ổn, nhưng Ji Seok mới là vấn đề. Trong khi gây dựng công ty, tôi thường ở nhà nên luôn giúp đỡ chúng nó học tập, tuy nhiên Woo Seo cứ nhất quyết bảo rằng em ấy sẽ trả tiền học dù tôi có từ chối thế nào đi chăng nữa. Vì vậy trong khoảng thời gian đó, Woo Seo thường gọi tôi là ‘thầy’ hơn là ‘Hyung‘.
Trong thời gian dài đó, chúng tôi trở nên thân thiết hơn và mỗi khi đã dạy học xong, chúng tôi sẽ tụ tập với nhau trong phòng khách và xem phim cùng nhau, hoặc cùng nhau chơi trò chơi điện tử. Một ngày nọ, chúng tôi xem xét về ứng dụng do chính tôi tạo ra và trao đổi vài chuyện với nhau. Có một lần khác, ngay khi phát hiện ra rằng Woo Seo chưa bao giờ đi mua sắm cùng gia đình trước đây, chúng tôi đã tới một cửa hàng bách hóa và đi vòng quanh rất lâu.
Thành thật mà nói, cho dù chúng tôi có làm cái gì, nó cũng không quá tệ. Vào thời điểm mà tôi có ý định quay trở lại công ty vì áp lực sự nghiệp, đây dường là cách để tôi giải tỏa đầu óc và trút bỏ những bức xúc trong lòng. Hơn nữa, Woo Seo trông khá chững chạc so với tuổi của mình, rất tinh tế, vì vậy tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi đang chơi đùa với một đứa nhóc cả.
Shin Woo Seo luôn biết cách làm cho những người xung quanh cảm thấy thoải mái. Em ấy cư xử nhã nhặn, khá ít nói, luôn giữ chừng mực, nhưng đôi khi em ấy lại thân thiết một cách bất ngờ và nụ cười của em ấy như thể nó có thể nhìn thấu trái tim của người khác vậy. Biết rằng em ấy rất chu đáo và luôn biết cách chăm sóc người khác một cách không quá lộ liễu, tôi nghĩ em ấy là một người bạn tốt của em trai mình, Kang Ji Seok.
Người bạn đáng tin cậy của cậu em út nhà mình. Một học sinh thông minh. Một đứa trẻ lễ phép.
Shin Woo Seo, người mà tôi gặp nhiều đến nỗi dường như là ‘mỗi ngày’, giống như một người em trai của tôi vậy, hoặc đã từng như vậy.
Không, nó thực sự còn hơn thế nữa.
Không lâu sau đó, tôi nhận ra suy nghĩ và tình cảm của mình hoàn toàn khác biệt.