Ngày ấy, tôi từng mong mình sẽ trở thành một ai đó thật đặc biệt.
Một người không thể thay thế.
Một ký ức không thể phai mờ.
Một sự hiện diện đến mức… nếu tôi biến mất, thế giới này cũng sẽ có một khoảng trống không gì lấp được.
Và rồi, tôi gặp Mea.
Cô ấy là một cô gái kỳ quặc, khác người nói đúng hơn, là một kẻ đang cố gắng sống như thể mình đặc biệt.
Có lẽ cũng vì thế mà tôi bị cô ấy thu hút.
Dù giờ đây Nagi gọi tất cả những điều đó là “quá khứ đen tối”,
nhưng với tôi, ánh sáng của những ngày ấy vẫn chưa từng tắt.
Đó là những ngày chúng tôi chẳng thể chịu nổi việc chỉ là người bình thường
nên đã liều lĩnh vùng vẫy, cố gắng trở nên đặc biệt, bằng tất cả những gì mình có.
…Nhưng giờ tôi mới nhận ra.
Chính những tháng ngày vùng vẫy ấy, mới là thứ rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi.
Nghĩ lại mà xem, câu chuyện giữa tôi và Mea…
có lẽ là một bản ballad dịu dàng viết nên bởi những đứa trẻ chưa từng ngừng chạy
theo hai chữ “đặc biệt”.