Tiếng chuông vang lên kéo tôi bật dậy.
“Phwaa…”
Tôi ngáp dài, chống tay ngồi dậy đúng lúc thầy chủ nhiệm cùng các bạn trong lớp lục tục rời khỏi phòng học buổi sinh hoạt đầu giờ đã kết thúc rồi.
“…Chết thật, ngủ quên luôn rồi.”
Tháng sáu, trời bắt đầu oi ả. Định chợp mắt tí sau tiết sáu mà tôi lại ngủ một mạch đến hết giờ sinh hoạt.
Cũng nhờ vậy mà tôi đã có một giấc mơ đầy hoài niệm.
“Yo! Cậu ngủ ngon thật đấy, Reo-kun.”
Khi tôi còn đang lờ mờ định thần sau giấc ngủ, một cô gái tiến lại gần, khúc khích cười. Mái tóc vàng nhạt mềm mại ngang vai, đôi mắt xanh ngọc ánh lên tinh nghịch. Dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu như cún con, cô nhìn khuôn mặt ngái ngủ của tôi đầy thích thú.
Tên cô ấy là Tsumugi Miyahara, bạn cùng lớp và cũng là một trong số ít bạn tôi có.
“Nhìn thì cũng được, nhưng sao không gọi tớ dậy chứ?”
Tsumugi nhún vai, làm bộ vô tội.
“Thì cậu trông ngủ ngon quá mà. Chắc là đang mơ đẹp lắm nhỉ?”
Lời trêu chọc của cô khiến tôi khựng lại.
Ừ thì… đúng là một giấc mơ đẹp, theo cách nào đó.
Về những việc lạ lùng bên cạnh một cô gái tên “Ác mộng tai ương.”
Tại sao lại mơ thấy cô ấy vào lúc này chứ, tôi cũng chẳng rõ.
“Ủa, đoán trúng rồi hả? Đừng nói là mơ hẹn hò với một cô gái đấy nhé? Biết đâu là idol thì sao~?”
“Ugh…”
Không trúng hoàn toàn, nhưng gần sát đến mức tôi phải giật mình. Thấy phản ứng của tôi, Tsumugi nheo mắt tinh quái.
“Để tớ đoán nhé? Là ‘Ác mộng tai ương’ đúng không nè?”
Cô là thầy bói à?
Tôi sững người nhìn Tsumugi, còn cô thì gật gù đắc ý.
“Chuẩn luôn!”
“…Làm sao cậu biết được?”
Câu trả lời chính xác đến đáng sợ ấy khiến tôi vừa kinh ngạc vừa rợn người. Tsumugi chỉ tay vào một vật gì đó.
“Thì cái này nè.”
Tôi nhìn theo hướng tay cô là điện thoại của mình.
Trên màn hình là một bài viết về “Ác mộng tai ương.”
Có vẻ trước khi ngủ tôi đã đọc một bài tin tức hiếm hoi nhắc đến Mea, lâu rồi mới thấy. Và chắc là tôi ngủ quên trong lúc đang đọc, nên mới mơ ra mớ hỗn độn đó.
“…Ra không phải thầy bói, mà là thám tử.”
“Fufufu, đơn giản thôi, Watson!Mà nè, cậu cũng là fan của Mea-chan à? Tớ từng là fan cứng đó nhé!”
Đôi mắt Tsumugi sáng rực như vừa tìm được tri kỷ.
“…Ừ, hồi đó tớ theo dõi cô ấy suốt.”
Bạn tôi, “Ác mộng tai ương” qua SNS đã lọt vào mắt xanh một công ty giải trí rồi debut làm idol. Cá tính “chuunibyou” ngút trời ấy lại hợp không tưởng với showbiz, và cô gần như trở thành top idol trong giới chuunibyou.
“Nhưng mà chuyện cô ấy đột ngột giải nghệ vẫn sốc thật haa? Mới đây thôi mà, chắc cỡ nửa năm đúng không?”
Ừ. Đúng lúc đang đà nổi tiếng, Mea bất ngờ rút khỏi ngành giải trí. Tuy rất bất ngờ, nhưng với cô ấy thì chuyện đó lại chẳng có gì lạ.
“Kiểu đó cũng hợp với cô ấy. Tiếc thật, đang đỉnh mà… haaa~”
Tôi vừa nói vừa ngáp thêm cái nữa. Tsumugi nhìn tôi, cười khổ.
“Cậu đúng là vô lo vô nghĩ ghê luôn. Ngủ qua cả giờ sinh hoạt, cả lớp dòm thấy hết đó.”
“Gì cơ, mặt tớ lúc ngủ trông hài vậy hả? Có ai chụp lại không?”
“Cái mặt của cậu dày đến cảnh giới thượng thừa luôn! Miệng thì bảo không thích gây chú ý, mà hành động thì rõ là chẳng thèm quan tâm bị người ta nhìn.”
“Thì cũng đâu tổn hại gì. Quan tâm ánh mắt người khác hoài thì sống sao nổi.”
Tôi vừa đáp thì cánh cửa lớp trượt mở.
“À, xin lỗi đã để cậu đợi, Tsumugi. Tớ nộp báo cáo thường nhật xong rồi.”
Một cô gái với mái tóc đen bóng mượt và làn da trắng nhợt bước vào, nở nụ cười nhẹ với Tsumugi. Dáng vẻ thanh tú, tuy nhiên lại có nét mộc mạc, thiếu điểm nhấn.
Nếu tôi nhớ không nhầm…Nanaya Nagi, thì phải?
Tôi không thân gì với cô ấy, nhưng cái tên độc đáo ấy khiến tôi không quên được.
“Trời ơi, làm gì phải gồng gánh phần việc lớp trưởng lẫn trực nhật chứ, chỉ vì cậu là trưởng ban kỷ luật,” Tsumugi lắc đầu than nhưng giọng vẫn thân thiết.
“Ơ… à, Kurusu-kun cũng ở đây à,” Nagi nói khi thấy tôi, rồi lập tức trở nên bối rối.
“…Yo,” tôi đáp khẽ, cảm thấy sự căng thẳng tỏa ra từ cô ấy và vô thức phòng bị.
Đây là lần đầu nói chuyện trực tiếp, nên tôi chẳng rõ nên giữ khoảng cách thế nào. Nhưng biểu cảm cứng ngắc và ánh mắt lảng tránh của cô ấy khiến tôi thấy rõ ý định giữ khoảng cách.
“Oops, xin lỗi nha. Nagi-chan siêu ngại người lạ luôn ấy,” Tsumugi xen vào, phá tan không khí gượng gạo.
Ừ thì, nhìn là biết cô ấy nhút nhát. Hình như còn bị ép làm trưởng ban kỷ luật vì không dám từ chối.
“Lỗi tớ rồi,” tôi nói và khẽ lùi lại một bước.
“Không… không sao mà…” Nagi lí nhí, trông như muốn co lại.
Không khí bắt đầu nặng nề thì bốp, Tsumugi vỗ tay như vừa nảy ra ý hay.
“Này Reo-kun, cậu giao tiếp giỏi lắm đúng không? Có mẹo nào giúp khỏi run khi bị người ta nhìn chằm chằm không?”
“Mẹo à…” Tôi suy nghĩ rồi đáp. “Có một chiêu khá cổ điển. Cậu từng nghe về mẹo tưởng tượng mọi người là củ khoai tây chưa?”
“À, mẹo giảm hồi hộp khi lên sân khấu ấy hả?”
“Nhưng nếu ai cũng là khoai tây còn cậu là người duy nhất, có thấy cô đơn không?”
“Chúng ta đang nói cái quái gì thế!?”
“Hãy tưởng tượng một thế giới hậu tận thế nơi loài người tuyệt chủng, và khoai tây thống trị Trái Đất. Cậu là con người cuối cùng còn lại. Khi ấy, bận sống còn lắm, chẳng còn thời gian mà lo run nữa. Vậy nên, cứ nghĩ mọi người là khoai tây đi.”
“Cái mẹo gì mà như phim viễn tưởng vậy!? Tớ ngu mới hỏi luôn á!”
Tôi nói rất nghiêm túc, nhưng Tsumugi phản ứng phũ không thương tiếc.
“Ư-Ừm… tớ sẽ thử tưởng tượng vậy…” Nagi gật đầu gượng gạo, không đủ dũng khí để bóc phốt tôi như Tsumugi.
“Khônggg! Nagi-chan không cần đâu! Quên toàn bộ cuộc trò chuyện đó giùm tớ đi!” Tsumugi quýnh quáng ngăn cô bạn khỏi sa chân vào vũ trụ hậu tận thế trong đầu tôi.
“Haizz… đã bận muốn chết rồi mà giờ còn suýt phải lo thêm cái này,” Tsumugi thở dài.
“Bận gì vậy?” tôi hỏi. “Khoan, cậu ở lại lớp vì vụ này hả?”
“Ừa. Đồng phục của Nagi-chan hơi rộng nên tớ giúp sửa lại. Tớ trong CLB may vá mà, nhớ không?”
Nhìn kỹ thì đúng thật, bộ đồng phục có hơi rộng. Mà mới tháng Sáu năm nhất thôi mà. Chẳng lẽ cô ấy mua rộng vì nghĩ sẽ cao thêm, rồi từ bỏ luôn hy vọng ấy luôn à?
Thấy tôi ngơ, Tsumugi nói thêm, “Nagi-chan sắp tranh cử hội trưởng học sinh đó. Tụi tớ đang chỉnh đồng phục để lên hình poster cho đẹp.”
“Hội trưởng hả… Năm nhất cũng tranh cử được à? Nhưng mà, nhút nhát như vậy…”
“T-Tớ muốn thay đổi bản thân rụt rè này,” Nagi nhỏ giọng đáp, bác bỏ suy nghĩ rằng cô bị ép.
“Gan đó,” tôi nói, thấy cô hơi lảng tránh nhưng cũng không gặng thêm vì tôi chưa thân lắm
“Dù sao thì, tụi tớ bận lắm. Còn cậu thì rảnh đến mức ngủ gật được, giúp vận động tranh cử đi”
“Chết, vừa nhớ ra việc gấp. Tớ về đây!”
Linh cảm rắc rối sắp ập đến, tôi túm lấy cặp và đứng dậy.
“Chết tiệt, trốn mất rồi,” Tsumugi lẩm bẩm cay cú khi tôi rời khỏi lớp.
Nhìn lại, có lẽ khoảnh khắc đó chính là bước ngoặt của định mệnh tôi.
“…Mà nói gì thì nói, chán gần chết luôn rồi.”
Tôi lẩm bẩm, mắt dán vào khung cửa sổ hành lang vắng tanh.
Là dư âm của những ngày “hỗn loạn” cùng Mea, hay do tôi vốn chẳng làm được gì khi chỉ có một mình? Kể từ khi vào cấp ba, cuộc sống tôi cứ ngập trong nhàm chán.
“Rắc rối thì mệt, mà chán thì cũng chẳng khá hơn… Ể, cái gì kia?”
Ngoài sân trường là một bãi cỏ với mấy hàng cây rậm rạp, và phía xa, thấp thoáng sau tán lá… là một toà nhà cũ kỹ trông như khu học xá bị bỏ hoang.
“…À phải rồi, hình như có nghe nhắc tới khu nhà cũ. Rảnh quá thì qua đó xem chơi vậy.”
Không còn gì để làm, tôi đi luôn xuống tầng trệt rồi ra khỏi toà nhà chính.
Băng qua sân, giẫm lên lớp lá mục mềm xốp, tôi tiến vào khu rừng nhỏ. Vì khu nhà cũ chẳng ai lui tới nên đây là lần đầu tôi ghé thăm. May mắn là vẫn có một con đường mòn như lối đi của thú rừng, đủ dẫn thẳng đến nơi.
“Cảm giác giống hồi xưa ghê…”
Ngày đó, tôi từng cùng Mea đi khắp nơi tìm địa điểm chụp ảnh. Vừa lội suối trèo đồi vừa tưởng tượng background thần bí nọ kia.
Chìm đắm trong dòng ký ức, tôi đặt chân vào khu nhà gỗ. Ván sàn kẽo kẹt dưới chân, mùi gỗ cũ và bụi bặm xộc vào mũi.
Dù trông tồi tàn, nơi này vẫn được giữ khá tốt. Chắc là vì vài câu lạc bộ dùng làm kho hoặc phòng sinh hoạt.
“Hmm… chỗ này ổn phết đấy chứ.”
Không khí retro như thế này mà chụp ảnh thì bao phê. Chắc hợp với kiểu trang phục gothic tối màu… Nếu là Mea thì
“…Khoan, mình đang nghĩ cái éo gì vậy trời.”
Vì quá lún sâu vào hồi tưởng, đầu óc tôi lại quay về những ngày cũ. Tôi bật cười bất lực, rồi bước tiếp dọc hành lang.
Sau đó, tôi thấy một phòng học.
Bên trong sẽ như thế nào nhỉ?
Tò mò nổi lên, tôi đưa tay mở cửa, nhón người nhìn vào
Và đúng lúc đó, ánh mắt tôi va thẳng vào cô lớp trưởng trong bộ đồ lót.
“Ể…”
Giọng nói chết lặng của Nagi vang lên cùng lúc với sự câm nín của tôi, như thể thời gian đông cứng lại. Cảnh tượng trước mắt tôi khắc sâu vào tận đáy võng mạc.
Cơ thể mảnh mai và làn da trắng như sứ của cô ấy.
Chiếc áo lót màu xanh nhạt ôm lấy khuôn ngực nhỏ nhắn, tuy không nổi bật về kích cỡ nhưng những đường cong nhẹ nhàng ấy lại hòa quyện hoàn hảo với dáng người thanh thoát, toát lên một nét quyến rũ rất chất riêng, rất... mong manh.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi mới để ý xung quanh là đủ loại dụng cụ may vá vương vãi. Đây chính là phòng CLB may vá. Tất cả xâu chuỗi lại: Tsumugi đã nói đang sửa đồng phục cho Nagi. Và tôi… vừa bước vào đúng lúc Nagi đang thay đồ.
“C-Cái gì vậy…!?”
Trong lúc tôi vẫn còn đang đứng đực mặt ra vì sốc, Nagi như thể vừa được khởi động lại. Cô vội ôm đống quần áo che lấy cơ thể, lùi lại từng bước.
Thế nhưng, có vẻ vẫn chưa kịp nhận thức được tình huống, Nagi đụng mạnh vào chiếc tủ đằng sau.
RẦM. Âm thanh vang lên chói tai. Một hộp giấy trên nóc tủ lắc lư dữ dội, sắp rơi thẳng xuống đầu cô ấy.
“Coi chừng!!”
Cuối cùng cũng tỉnh người, tôi vươn tay ra theo phản xạ nhưng đã muộn.
“Ể… Kyaa!?”
Bộp. Chiếc hộp rơi trúng đầu Nagi.
“Cậu không sao chứ!?”
Tôi vội chạy tới. Âm thanh nghe không quá nặng, nhưng vẫn khiến tôi lo sốt vó.
“Gì đây… tóc giả?”
Tôi nhìn vào hộp vừa rơi xuống, bên trong toàn là tóc giả đủ màu sắc, chắc là đạo cụ của CLB may vá. Thở phào nhẹ nhõm vì không có thương tích gì nghiêm trọng, tôi thả lỏng người.
Lúc đó, Nagi bị chôn vùi dưới đống tóc giả bắt đầu động đậy rồi ngồi bật dậy.
“Lớp trưởng, cậu không sao chứ… Hả?”
Và rồi, cảnh tượng tôi thấy
trước mắt khiến tôi đứng hình lần hai.
Trên đầu Nagi lúc này là một mái tóc giả. Một bộ tóc bạc quen thuộc đến kỳ lạ. Với bộ tóc đó, trông cô ấy… không thể nào nhầm được chính là "Ác Mộng Tai Ương".
“Hả… không lẽ… Mea?”
Câu gọi ấy như kéo cô trở về thực tại. Nagi đưa tay sờ lên đầu, nhận ra mình đang đội tóc giả. Khi nhìn thấy màu tóc, sắc mặt cô tái xanh ngay lập tức.
“Trời ơi, xui tận mạng luôn…”
Nagi lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.
Tôi chỉ cảm thấy như bị sét đánh cuộc hội ngộ với người bạn cũ đến quá bất ngờ.
“Không thể nào! Thiệt luôn hả!? Là cậu thật chứ, không phải người giống người? Cậu còn nhớ tôi không!?”
“Tất nhiên. Tôi nhớ rất rõ,” cô đáp.
“Haha! Đúng là cậu rồi! Tụi mình lại học chung cấp ba luôn! Mà sao cậu không nói gì hết vậy hả!?”
Tôi nói trong cơn phấn khích pha lẫn xúc động. Nhưng Nagi không, Mea vẫn không trả lời. Cô chỉ run nhẹ, như đang kìm nén điều gì đó.
“…Tôi có cả đống chuyện để nói, nhưng trước tiên…”
“Trước tiên sao?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc. Và rồi, Mea vẫn trong bộ đồ lót mặt đỏ như gấc hét lên.
“Ra ngoài ngay cho tôi!!”
Thế là tôi bị đá khỏi phòng CLB may vá một cách không thương tiếc.
May mắn thay, Tsumugi vừa ra ngoài đi vệ sinh nên không chứng kiến cảnh hỗn loạn đó. Sau khi ai về nhà nấy để trấn tĩnh lại, tụi tôi hẹn gặp nhau ở quán cafe gần trường để nói chuyện cho rõ ràng.
Quán tụi tôi chọn nằm trong một con hẻm nhỏ, không gian ấm cúng và yên tĩnh.
Vì menu hơi mắc nên học sinh ít lui tới, rất thích hợp để trò chuyện riêng mà không lo bị người quen thấy.
Tôi ngồi đối diện lớp trưởng, quan sát kỹ gương mặt ấy.
Làn da trắng hồng gần như trong suốt, nét mặt thanh tú đã trưởng thành hơn so với ký ức, nhưng không thể nhầm lẫn chính là "Ác Mộng Tai Ương".
“Chỉ để chắc chắn thôi… cậu đúng là Mea, phải không?”
“…Ừm.”
Mea giờ là Nagi cúi đầu thở dài, như thể đang chịu đựng một buổi thẩm vấn.
“Vậy tên thật của cậu là Nagi Nanaya à?”
“…Ừ.”
Biết được tên thật của người bạn mình từng gắn bó suốt bao năm, cảm giác cứ lạ lạ. Nhưng tôi vẫn còn cả đống thắc mắc.
“Nè, Mea, sao cậu lại cải trang? Tóc đen, mắt hết hai màu, khí chất ‘hắc ám’ cũng biến mất luôn. Nhìn như người bình thường ấy.”
Tôi hỏi, tự hỏi không biết có phải cô ấy cập nhật phong cách chuunibyou mới hay không. Nhưng không hiểu sao, Mea ôm đầu như thể bị tra tấn.
“Thôi đi mà! Đừng nhắc nữa! Tôi chết mất! Tim tôi nổ tung bây giờ!”
“Cái gì… không lẽ cậu bị nguyền thật hả!?” Tôi giả vờ nghiêm túc. “Chẳng phải cậu từng nói có thế lực đối địch đang tranh giành quyền lực nơi bóng tối sao? Là tụi nó gây ra à!?”
Tôi vừa dứt lời, Mea sụp người xuống bàn, người run lên.
“Xin đấy… tha cho tôi…”
Thái độ đó khiến tôi nghiêng đầu khó hiểu.
“Nè, sao vậy? Tôi là đồng minh của cậu mà, gắn bó bởi khế ước linh hồn. Có chuyện gì thì nói tôi nghe đi.”
“Cậu cố tình chọc tôi phải không!?”
Mea bất ngờ bật dậy như lò xo, đôi mắt đỏ hoe vì ức chế trừng thẳng vào tôi.
Tôi đã nghi ngờ từ đầu, và giờ thì… xác nhận rồi.
“Vậy là… cậu đã hết chuunibyou hoàn toàn rồi hả?”
“…Ừ.”
Mea khẽ gật đầu, như xác nhận giả thuyết của tôi.
Hồi còn gọi tôi là meiyuu (đồng minh), cô ấy đang học lớp 8 cái tuổi thường được xem là sản sinh ra nhiều “Hắc Sử” nhất đời người.Nanaya Nagi cũng không ngoại lệ. Cô đã tạo ra một “Hắc Sử” hoành tráng mang tên “Ác Mộng Tai Ương”, và giờ đây, người phiên bản trưởng thành ấy đang đau đầu vì chính quá khứ đen tối của mình.
“Tôi đoán trước được ngày này rồi. Nhưng cuối cùng cậu cũng trưởng thành. Chúc mừng đã tốt nghiệp khỏi vương quốc trẻ con.”
“Im đi!”
Tôi vừa vỗ tay vừa nói mỉa, thì bị cô ấy đập thẳng vào tay.
“Cho tôi đùa tí thôi. Từ đầu năm đến giờ cậu né tôi suốt hai tháng còn gì. Xem như đền bù cho nỗi cô đơn của người bạn cũ đi.”
Nếu không có cú đụng độ tình cờ kia, chắc đến tốt nghiệp cô ấy cũng không thèm bắt chuyện với tôi. Nghĩ lại, cái quyết định trốn giúp Tsumugi để đi dạo có vẻ… đúng đắn thật.
“…Hừm. Chính cậu mới là người không nhận ra tôi. Tôi thì nhận ra cậu ngay lập tức đấy,” Mea hờn dỗi, ánh mắt lườm lườm.
“Sao mà tôi nhận ra được! Không tóc bạc, không mắt hai màu, không váy quân đội, không xưng ‘wagahai’, lại còn không gọi tôi là Đồng Minh nữa chứ!”
“Aaaagh! Cậu cứ như đang nạo phần mềm nhất trong tim tôi rồi rắc muối ớt Tabasco lên ấy!!”
…Tôi chỉ đang biện minh thôi mà, lại dẫm trúng mìn nữa rồi. Nhìn cô ấy quằn quại, úp mặt xuống bàn, tôi bắt đầu thấy tội lỗi.
“Xin lỗi mà. Nào nào, vui lên đi, Mea.”
“Làm ơn đừng gọi tôi là cái tên đó nữa…”
Mìn, mìn khắp nơi.
“Vậy tôi gọi là Lớp trưởng nhé.”
Tôi chuyển sang gọi chức danh ở lớp, nhưng Nagi vẫn trông không mấy hài lòng.
“…Cậu có thể gọi tôi là Nagi.”
“Được thôi. Vậy cậu cũng gọi tôi là Đồng Minh như xưa nhé.”
“Không đời nào!”
Nagi ho nhẹ một tiếng, như để bình tĩnh lại, rồi nghiêm túc nói tiếp.
“Dù sao thì, tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa. Tôi không muốn gây chú ý kiểu đó nữa. Mục tiêu bây giờ là sống một cuộc đời học sinh bình lặng, kín đáo.”
Cô nói bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Thật không thể tin nổi là “Ác Mộng Tai Ương” lại có thể thay đổi đến vậy… Nhưng rồi, một câu hỏi khác chợt lóe lên trong đầu tôi.
“Muốn sống bình lặng mà lại tranh cử hội trưởng hội học sinh à? Chẳng phải điều đó chỉ khiến quá khứ cậu dễ bị lộ hơn sao? Chuyện này không đơn thuần là vì muốn vượt qua tính nhút nhát, đúng chứ?”
Ngoại hình thì thay đổi đủ để tôi không nhận ra, nhưng khuôn mặt vẫn giống y hệt. Người tinh ý chắc chắn sẽ phát hiện.
“Thật ra còn lý do khác nữa…” Sắc mặt Nagi tối lại.
“Cậu biết tôi từng làm idol với hình tượng chuunibyou rồi, đúng không? Nhưng thật ra, đó không phải hình tượng mà là chính con người thật của tôi. Chính vì vậy… khi tôi hết chuunibyou, cú sốc để lại mới kinh khủng đến thế.”
“Ra vậy. Nên cậu mới giải nghệ.”
“Ác Mộng Tai Ương” không phải sản phẩm diễn xuất. Đó là chuunibyou nguyên chất 100%. Cái khiến cô ấy tỏa sáng, khiến người khác bị cuốn hút… chính là sự thật lòng trong từng lời nói và hành động. Và một khi cảm xúc thật ấy đã biến mất, thì không thể nào tái hiện lại bằng kỹ năng hay diễn xuất được nữa.
“Đúng vậy. Tôi nói là muốn tập trung học hành, nhưng thật ra… tôi không thể tiếp tục diễn vai chuunibyou nữa. Có điều, giới giải trí đâu dễ để mình rút lui đơn giản vậy.”
Nagi thở dài nặng nề.
Hợp đồng idol thì đương nhiên đi kèm nhiều điều khoản ràng buộc. “Ác Mộng Tai Ương” lúc đó gần như đã bước lên đỉnh cao. Không công ty nào lại chịu buông một ngôi sao chỉ vì cô ấy… hết giữ được hình tượng.
Nhưng chuyện đó lại không ăn khớp với tình cảnh hiện tại của cô ấy.
“Dù vậy, cuối cùng cậu vẫn giải nghệ
được mà? Có phải cậu bồi thường hợp đồng không?”
Tôi đoán cô ấy có lẽ đã kiếm được kha khá tiền, nên dùng tiền để ‘mua tự do’.
Nagi lắc đầu.
“Không. Nếu được vậy thì tốt quá rồi… Nhưng sự nghiệp của tôi ngắn ngủi, thu nhập cũng chẳng cao. Với lại, tôi đốt gần hết tiền vào mấy thứ chuunibyou quần áo, phụ kiện, đồ trang trí…”
Câu cuối cô ấy nói lí nhí, rõ ràng đầy xấu hổ.
Tôi từng theo dõi thời làm idol của cô ấy, nên hiểu ngay cô ám chỉ điều gì.
“À đúng rồi. Cậu từng nói là ‘đã triệu hồi một phần của lâu đài bóng tối vào cõi phàm trần’, rồi trang trí phòng theo kiểu gothic điên rồ ấy nhỉ.”
Thảm nhung đỏ rượu, ghế ngồi kiểu ngai vàng, rèm ren cầu kỳ, bàn cờ vua dù chẳng biết chơi căn phòng đó mang khí chất chuunibyou không thể nào quên.
“Ughhh… Sao tôi lại phung phí tiền kiểu đó chứ… Cái giường king-size có màn treo ấy tôi cũng chẳng cần mà vẫn mua!”
Nagi ôm đầu, vừa bị “quá khứ” dằn vặt vừa tiếc tiền đã tiêu như nước.
“Nào nào, đừng để bản thân quá khứ bòn rút túi tiền bản thân hiện tại nữa. Vậy rốt cuộc cậu làm sao mà rút lui được?”
Nét mặt cô ấy trở nên nghiêm túc, đưa cuộc trò chuyện quay lại trọng tâm.
“Điều kiện là… tôi phải trở thành hội trưởng hội học sinh ở trường này.”
“Hả?”
Tôi chết lặng vì câu trả lời bất ngờ. Nagi tiếp tục giải thích, hoàn toàn bình thản.
“Trường Cao trung Suihou có lịch sử lâu đời đúng không? Bây giờ thì bình thường thôi, nhưng ngày xưa được xem là trường top đấy.”
“Ừ, tôi cũng nghe vậy.”
Hiện tại chỉ còn là một trường tư ‘ổn áp’, nhưng trong thời kỳ giữa thời Heisei, nơi đây từng là học viện danh giá cho con cháu các gia đình quyền thế.
“Đúng vậy. Hội học sinh của trường từng rất có thế lực. Thời hoàng kim, họ đào tạo ra hàng loạt nhân vật lớn trong giới chính trị và kinh doanh.”
“Hiểu rồi… nhưng công ty quản lý được gì từ việc nhét một cựu idol chuunibyou vào giữa đám tinh hoa đó chứ?”
Nghe qua thì việc một idol chuunibyou chen chân vào giới tinh hoa nghe buồn cười thật, nhưng lý do đó chắc chắn không đủ để công ty đồng ý chấm dứt hợp đồng.
“Các cựu hội trưởng hội học sinh ở đây có mạng lưới alumni cực mạnh. Họ được xem là nguồn nhân lực tiềm năng, nên thường được các đàn anh chiêu mộ sớm hoặc xây dựng quan hệ dài hạn.”
“Họ làm đến mức đó chỉ vì một học sinh cấp ba á?”
Nghe cứ như chiêu mộ vận động viên thể thao vậy.
“Chính vì là học sinh cấp ba đấy. Sau khi lên đại học hay đi làm, người ta dễ phân tán về nhiều phe phái. Nhưng nếu được hỗ trợ từ sớm thậm chí là tài trợ học phí thì họ sẽ trở thành đồng minh trung thành sau này.”
Hóa ra cũng hợp lý. Một bước đi mang tính chiến lược.
Và nhờ đó, tôi hiểu được ý đồ của công ty quản lý cô ấy.
“Vậy là họ bảo cậu phải trở thành hội trưởng hội học sinh, xây dựng các mối quan hệ, làm cầu nối đến giới tinh hoa, rồi họ sẽ để cậu giải nghệ?”
“Chính xác.”
Nagi gật đầu, rồi nhấp một ngụm cà phê.
“Nhưng… tranh cử hội trưởng ngay từ năm nhất? Liều lĩnh thật đấy.”
Học sinh năm nhất thì chưa hiểu rõ tình hình trường, lại không có mối quan hệ gì. Lao đầu vào chỉ để được rút lui sớm, nghe thật mạo hiểm.
“…Tôi đâu còn lựa chọn. Họ nói nếu tôi chờ hết hợp đồng thì họ sẽ kéo dài thêm. Tôi phải đạt được thành quả ngay từ năm nhất, nếu không thì chuyện giải nghệ coi như bị hủy.”
Nagi thở dài thườn thượt, khuôn mặt trông mệt mỏi vô cùng.
Xét từ phía công ty, nước đi đó hoàn toàn hợp lý.
“Thế tình hình sao rồi? Có cơ hội thắng không?”
Vừa hỏi dứt câu, ánh sáng trong mắt cô ấy tắt ngóm.
“Hoàn toàn không có tự tin gì hết! Tôi bắt đầu mà không chuẩn bị, không nghiên cứu! Đối thủ thì toàn dân cứng, còn tôi chẳng khác gì tay mơ!”
Một cú triple combo đập thẳng vào hiện thực tàn khốc.
“Khổ thật đấy… Là bạn, tôi sẽ giúp cậu hết sức có thể.”
Gương mặt cô ấy ngay lập tức rạng sáng.
“Thật chứ!?”
Tôi gật đầu với nụ cười dịu dàng.
“Ừ. Tôi xin thề sẽ luôn cổ vũ cho sự tái xuất của idol chuunibyou “Ác Mộng Tai Ương’.”
“Cậu đang mặc định là tôi thua đấy à!? Tôi cần cậu giúp đỡ để không bị thua cơ mà!”
Nagi nắm chặt tay tôi như thể không cho phép chạy trốn.
Nhưng tôi chỉ biết cười khổ.
“Nhìn đi, tôi cũng là tay mơ y như cậu. Hai đứa không tên tuổi hợp lực thì chẳng khác gì cát bụi giữa trời.”
“Không đúng! Kurusu-kun, khi nói đến việc ‘tạo hình tượng’ cho tôi, cậu giỏi nhất luôn ấy!”
“—”
Lời nói đầy chân thành đó khiến tôi tạm thời nghẹn họng.
Quả thật, nếu nói về việc “tạo hình tượng” cho Nagi tức “Ác Mộng Tai Ương” thì tôi có thể tự tin không thua ai. Tôi từng khiến bài đăng của cô ấy viral hết lần này đến lần khác, kéo về các hợp đồng quảng cáo, tạo nền tảng cho sự nghiệp idol của cô ấy. Đó là niềm tự hào âm thầm, thứ tôi chưa từng khoe khoang với ai.
“…Cậu nói vậy thì tôi còn từ chối kiểu gì được nữa đây.”
Bị câu nói chí mạng đó đánh trúng, tôi bật cười bất lực rồi gật đầu đồng ý.
Dù sao thì tôi cũng có điều mình muốn làm.
“Lần này cậu nói thật đấy nhé!? Đừng có nuốt lời giữa chừng nha!”
Nagi nhào tới sát mặt tôi, đôi mắt sáng như sao.
“Yên tâm. đúng như cậu nói. Vì tôi luôn đặt tình yêu vào đó... nên mới có thể tạo ra cậu của ngày hôm ấy.”
“Ừm, tình yêu thì hơi quá rồi! Trách nhiệm thôi là đủ!”
“Hiểu rồi. Nếu thất bại, hai năm nữa “cưới chạy bầu” rồi cùng nhau về vườn trồng rau nuôi cá.”
“Trách nhiệm đến mức đó thì tôi thà quay lại làm idol còn hơn!”
Tiếc là với tụi tôi, khả năng thất bại gần như bằng không.
Dù sao thì Nagi cũng từng là idol suýt chạm đỉnh vinh quang, còn tôi là người khởi động mọi thứ đó. Hai đứa hợp lực, thắng một cuộc bầu cử hội học sinh chẳng phải việc gì to tát.
Tôi muốn đấm thẳng vào mặt cái bản thân quá ngây thơ trong quá khứ kia một cú.
Bởi vì tôi đã hối hận chỉ ngay ngày hôm sau.
“Ơ, ưm… T-Tôi… đang tranh cử… hội trưởng hội học sinh… T-Tôi là… Nanaya…”
Buổi sáng hôm đó, chúng tôi vừa chụp xong ảnh vận động tranh cử, đến chiều thì in thành tờ rơi. Kế hoạch là để Nagi đứng phát ở cổng trường nhằm tăng độ nhận diện khuôn mặt.
Kết quả: Thảm hại toàn tập.
Ánh mắt cô ấy dao động liên tục, chân run như cầy sấy, còn giọng nói thì nhỏ đến mức như đang thì thầm với không khí.
Tôi đã quên mất quên mất sau cái màn lộ thân phận đầy sôi nổi ngày hôm qua rằng bây giờ Nagi đã trở thành một cô gái rụt rè, hướng nội, và cực kỳ nhát trước đám đông.
“Ư… Ưm…”
Từ đằng xa, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ướt nước như cầu cứu.
“…Time out.Lại đây với tôi.”
Không chịu nổi nữa, tôi gọi cô lại.
“Phù… cứu rồi…”
Nagi, giờ đã được che chắn khỏi ánh nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm. Không còn chút bóng dáng nào của “Ác Mộng Tai Ương” ngày xưa người từng diễn như cả thế giới xoay quanh mình.
“Nagi… Tôi biết cậu nhút nhát, nhưng đến mức này thì hơi quá đấy. Một người từng biểu diễn ở Budokan mà thành ra thế này à?”
Tôi đã lỡ mang hình ảnh Mea thời idol ra để tưởng rằng, “đến lúc cần thì chắc cậu ấy vẫn xoay được bằng khí thế.” Giờ thì thấy rõ là tôi đánh giá quá thấp vết thương tâm lý của cô ấy.
“Ugh… Giống kiểu phản tác dụng ấy. Càng nghĩ đến chuyện phải đối mặt với quá khứ, tôi càng sợ bị chú ý… Rồi thành ra thế này…”
Nagi quay mặt đi, mỗi khi có ai lướt qua cũng rụt người như bị đâm bằng ánh mắt.
“Thế này… đúng là bó tay rồi ha.”
Tôi buông mắt nhìn xa xăm. Hội trưởng hội học sinh mà sợ sân khấu thì đúng là hiếm có khó tìm.
“Kurusu-kun…”
Ánh mắt van nài của Nagi như muốn bấu lấy tôi.
Ừ thì, khó thật đấy. Nhưng nếu quay lưng bỏ rơi một người bạn cũ đang tuyệt vọng… thì chắc chắn tôi sẽ không thể ngủ ngon được. Miễn chưa tới nước cờ chiếu hết, thì vẫn còn chơi tiếp được.
“Chuyện sợ sân khấu để sau. Giờ mình làm thứ dễ hơn đã.”
Tôi lấy một xấp poster từ trong túi giấy ra.
“Dán poster. Nhút nhát thì sao chứ, chuyện này cậu làm được mà, đúng không?”
Tôi đưa nửa xấp cho Nagi. Cô ấy nhận lấy bằng một cái gật đầu tuy còn căng cứng, nhưng đã có quyết tâm.
“Ừm. Lần này… tôi sẽ cố hơn.”
Chúng tôi quay lại khuôn viên trường, nhắm thẳng đến các bảng thông báo hành lang.
“Được rồi, bắt đầu từ tầng một nhé. Dán kín mọi chỗ. Lớp nào không có ứng cử viên thì có thể xin dán trong lớp luôn. Sẽ phải đi thương lượng một chút đấy.”
“Rõ.”
Nagi gật đầu chắc nịch.
Thế là chiến dịch dán poster toàn trường chính thức khởi động.
…Nhưng chưa đầy năm phút sau, sự cố đã xảy ra.
“Ugh…! T-Tôi không chịu nổi nữa rồi!”
Nagi buông rơi xấp poster, thở hổn hển như vừa chạy tiếp sức mười vòng.
“Này, cậu sao thế? Không khỏe à?”
Lo lắng cô ấy bị sốt, tôi hỏi, nhưng Nagi với gương mặt tái mét thì thào:
“…Nó đang quay về.”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, thì thấy Nagi lại lên tiếng, giọng run rẩy:
“Tôi nhớ lại rồi… cái hồi poster của ‘Ác Mộng Tai Ương’ dán khắp phố để quảng bá concert! Tôi còn lén ký tên lên vài tấm để fan đi săn tìm nữa, rồi giả vờ tình cờ đi ngang để được nhận ra…”
“Cậu từng làm vậy à…?”
Tôi hơi choáng khi nghe Nagi thú nhận một mảnh quá khứ mà ngay cả tôi cũng chưa biết, trong khi cô ấy ôm đầu như thể bị đánh sập tinh thần.
“Cái dù cầu vồng lòe loẹt đó…! Mặc nguyên đồ trong PV đi ngoài đường chỉ để khoe…! Tôi từng làm mấy chuyện đó mà không biết xấu hổ là gì sao…!?”
Nagi vặn vẹo người, như bị đạn ký ức xuyên tim từng phát một.
“Này, tỉnh lại đi.”
Tôi vỗ nhẹ hai má cô ấy, giúp cô hoàn hồn. Nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch như sắp ngất đến nơi.
“Kurusu-kun… Xin lỗi, nhưng nếu cứ tiếp tục dán poster thế này… chắc tôi nghỉ học thật đấy.”
Nghe câu tuyên bố buông xuôi ấy, tôi cũng ôm đầu bất lực.
“…Thế là chiến thuật này cũng toang.”
Tôi thất vọng khi mất thêm một phương án, liền vắt óc nghĩ bước tiếp theo.
“Vậy… mở tài khoản SNS đi? Mình sẽ quảng bá chính sách tranh cử qua mạng.”
Làm kiểu đó sẽ không cần lộ mặt nhiều, chắc là an toàn.
…Tôi tưởng vậy, cho đến khi thấy mặt Nagi biến dạng như vừa nhớ ra thứ gì khủng khiếp hơn.
“SNS về chính sách… nghe
ổn đấy. Hồi làm idol cũng vậy mà. Mỗi lần tôi đăng mấy đạo luật của thế giới hắc ám hay tuyên ngôn với tư cách nữ hoàng… fan không, thần dân đều nghiên cứu chăm chỉ lắm…! Ối dồi ơi, sao tôi lại làm mấy trò lố lăng đó được chứ!?”
“Trời đất ơi, cậu đúng là siêu bom mìn! Đi đâu cũng nổ!”
Một cô gái toàn thân gài mìn, đi đâu cũng nổ tung quá cái khứ đen tối ấy. Không ngờ việc hồi phục sau hội chứng chuunibyou lại để lại vết sẹo tâm lý đến thế.
…Thế này thì né mìn mà vận động tranh cử là bất khả thi rồi.
Chỉ còn một lựa chọn.
“…Hết cách. Không muốn dùng đến chiêu này đâu, nhưng Nagi, chúng ta rời trường thôi. Tới lúc huấn luyện bí mật rồi.”
“Huấn luyện… bí mật?”
Nagi nghiêng đầu khó hiểu trước lời tôi nói.
Chúng tôi bắt tàu điện, đi khoảng ba mươi phút. Vì rời trường sớm nên khi đến nơi vẫn còn ánh chiều tà.
“Này, Kurusu-kun, sao mình lại tới đây?”
Nagi hỏi với vẻ mặt ngơ ngác khi chúng tôi rời ga.
“Chỗ nào cũng được cả, miễn là đủ xa trường để khỏi bị soi.”
Tôi liếc quanh. Quảng trường nhà ga có mấy quầy hàng rong, vài chiếc ghế đá, học sinh về muộn, và dân công sở vội vã. Khá đông người.
Tốt. Trời chưa tối nên nhìn rõ mặt nhau. Điều kiện lý tưởng.
“Được rồi, Nagi. Huấn luyện bắt đầu từ đây.”
Cô ấy chột dạ rõ ràng khi tôi tuyên bố.
“Huấn luyện gì cơ? Rốt cuộc là mình sẽ làm gì vậy?”
“Dĩ nhiên là để chữa chứng sợ sân khấu rồi.”
Toàn thân Nagi giật nhẹ khi nghe tôi nói dứt khoát.
“…Tôi biết là cần thiết. Lúc quyết định tranh cử tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Mà cái "hết sức" đó chính là thảm hại vừa rồi, cho thấy tình trạng tệ đến mức nào.
Dù vậy, nếu thật lòng muốn làm hội trưởng, thì chuyện vượt qua nỗi sợ là không thể tránh khỏi.
“Nghe này. Căn nguyên của nhút nhát là nỗi sợ bị xấu hổ hay bị từ chối. Nỗi sợ đó lặp lại đủ lâu sẽ thành phản xạ có điều kiện. Nên mình phải phá cái phản xạ đó.”
“…Nghe hợp lý đấy. Thế phá bằng cách nào?”
“Bằng cách tích lũy trải nghiệm thành công. Cứ đối mặt với ánh nhìn của người khác nhiều lần cho đến khi không thấy ngại nữa.”
Hồi còn là “Ác Mộng Tai Ương”, Nagi từng ngập trong spotlight và sống vì nó, nhờ những lần được tung hô. Còn giờ thì ngược lại cô ấy cho rằng tất cả đều là thất bại, khiến bản thân sợ hãi đám đông.
Vậy nên, cách chữa nhanh nhất là tạo ra trải nghiệm thành công mới… dưới hình dạng "Nagi" hiện tại.
“…Được rồi. Tôi sẽ thử!”
Thấy chút hy vọng lóe lên, Nagi lấy lại tinh thần.
“Thế mới đúng. Đơn giản thôi: từ giờ trở đi, cậu chỉ cần nói ‘đồng ý’ với mọi thứ tôi nói là được.”
“…Chỉ vậy thôi á?”
Nghe đơn giản quá, Nagi còn hơi thất vọng.
“Ừ. Mà đứng yên chỗ đó nha, đừng di chuyển.”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ rồi bước lùi khoảng mười mét, sau đó quay lại đối mặt với cô ấy.
Nagi nhìn tôi đầy khó hiểu.
Hít một hơi thật sâu, tôi hét lớn:
“Nagi! Tớ đã yêu cậu từ lâu lắm rồi! Làm người yêu tớ nhé!”
Một lời tỏ tình đột ngột, vang như sấm giữa quảng trường.
“Gì…!?”
Mắt Nagi mở to hết cỡ. Dĩ nhiên, mấy người đi ngang dân văn phòng, học sinh, mấy ông bán hàng đều đứng hình quay lại nhìn.
Bị bao ánh mắt dội vào, Nagi cứng đơ, y như lúc ở cổng trường. Chắc đầu cô ấy trắng xóa luôn rồi.
Nhưng không sao. Tôi đã dặn trước cách ứng phó rồi.
Con người ta đối diện tình huống bất ngờ sẽ dễ xoay xở hơn nếu biết phải làm gì, nhất là nếu yêu cầu đơn giản.
Y như dự đoán, đôi môi run rẩy của Nagi cũng gắng thốt lên được:
“Đ-Đồng ý…!”
Ngay khoảnh khắc cô ấy đáp lại, đám đông vỗ tay rần rần.
Tôi bước lại, choàng tay qua vai Nagi.
“Cảm ơn mọi người! Chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau!”
Vẫy tay với khán giả bất đắc dĩ, tôi dẫn Nagi giờ đã cạn sạch mana rời khỏi quảng trường.
Chúng tôi lặng lẽ đi dọc con đường từ ga về.
“Cái đó… điên thật luôn á!?”
Nagi, mặt đỏ rực, cuối cùng cũng vùng ra khỏi tay tôi và hét lên.
“Ồ, quay lại trạng thái bình thường rồi kìa. Tốt đấy, tiến bộ lớn nha!”
“Tiến bộ cái đầu cậu á! Ít ra thì cũng báo trước chứ!?”
Cậu ấy giận dỗi, mắt rơm rớm, còn tôi thì chỉ cười xòa.
“Nói trước thì đâu còn gọi là huấn luyện nữa.”
“Cậu định nói ‘đâu còn vui nữa’ đúng không!? Rõ ràng cậu chỉ nghĩ cho bản thân thôi!”
“Không có đâu~ Chẳng qua là vì cậu không chuẩn bị gì nên nó mới thành trải nghiệm thành công mạnh mẽ đấy chứ.”
Tôi lảng tránh mấy lời buộc tội một cách trơn tru, khiến Nagi chỉ còn biết thở dài bỏ qua.
“…Nhưng mà, tôi cũng nói được mấy lời trước mặt đám đông rồi.”
Dù là lời thoại được chỉ đạo sẵn, cậu ấy vẫn có vẻ cảm thấy đây là một bước tiến đầu tiên, vẻ mặt trông cũng nhẹ nhõm hơn.
“Thấy chưa? Xứng đáng mà. Tôi cũng thấy xấu hổ chứ bộ.”
Trong lúc tôi đang tận hưởng cảm giác tự hào như huấn luyện viên, Nagi nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“…Mà sao cậu dám hét tỏ tình giữa chốn đông người thế? Làm sao rèn được cái tinh thần thép đó?”
“Dễ ợt. Sống một năm với một cô nàng chuunibyou max cấp, bị người ta nhìn như quái vật suốt, thì cái gọi là ‘xấu hổ’ cũng mất cảm giác luôn rồi.”
“Biết vậy khỏi hỏi!”
Nagi che mặt bằng cả hai tay, tai đỏ bừng.
“Tự đạp trúng mìn của mình đúng là tài năng trời phú đấy.”
Tôi bật cười, ánh chiều tà đỏ rực hiện lên trong mắt giống hệt sắc đỏ năm xưa của “Ác Mộng Tai Ương” và quãng ngày làm đồng minh bên nhau.
“Ugh… xấu hổ chết mất. Tôi hồi đó đúng là…”
Nhưng cô gái đi cạnh tôi giờ đây hoàn toàn không giống cậu ấy ngày xưa nữa.
Không phải là phần tiếp theo, mà là một câu chuyện hoàn toàn mới.
…Nghĩ vậy, trong lòng tôi bỗng có chút trống trải.
“…Kurusu-kun? Cậu còn cười à?”
Nagi nghiêng đầu nhìn tôi, khó hiểu.
Tôi đưa tay lên môi. Quả thật tôi đang cười.
“…Tôi đang cười sao?”
Chính tôi cũng không nhận ra.
Rõ ràng có một khoảng trống trong tim, vậy mà sao lại mỉm cười?
“Còn không phải sao? Cậu đúng là đồ đáng ghét.”
Giọng Nagi hơi phụng phịu. Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhận ra.
À, thì ra là vậy.
Thời gian chỉ sống trong ký ức đã kết thúc.
Một chương mới đang bắt đầu.
Và tôi đã vô thức cảm nhận được điều đó.
“…Không, chỉ là vui vì tỏ tình thành công thôi. Giờ thì tôi có bạn gái rồi nhỉ?”
Nói vậy cho vui, tôi chọc cậu ấy. Nagi đỏ mặt rồi bật lại ngay:
“K-Không có đâu! Đó là huấn luyện mà! Không tính! Tôi không nhận l
ời thật đâu đó!”
“Ể~ Thế à…”
“Đừng ‘Ể~’ nữa!!”
Chúng tôi tiếp tục tranh cãi vặt, vừa đi vừa nói, hướng về tương lai nơi bận rộn đến mức chẳng còn chỗ cho những nỗi buồn.