“Ờm… làm ơn nhận giúp một tờ nhé!”
Sau giờ học, ngay trước cổng trường.
Tôi đứng từ xa xa nhìn Nagi phát tờ rơi cho học sinh đang trên đường về nhà. Dù dáng vẻ vẫn còn hơi lúng túng, nhưng ít nhất trông cô ấy đã có chút tự tin hơn. Thấy vậy, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhờ những lần “huấn luyện” hơi mạnh tay ấy, Nagi đã rèn được một chút dũng khí để làm mấy việc như thế này.
Tuy nhiên, đây vẫn chỉ là bước đầu. Cậu ấy vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước.
“Phùu… Tớ phát xong hết rồi nè, Kurusu!”
Hoàn thành nhiệm vụ, Nagi bước tới chỗ tôi với vẻ mặt đầy tự hào.
Cử chỉ ấy… sao mà giống một chú cún con đang đợi được khen thế không biết. Tôi bật cười rồi giơ túi giấy đựng đầy poster lên.
“Làm tốt lắm. Tiếp theo là đi dán poster. Cậu làm được chứ?”
“Ừ… Tớ ổn. Một chút tổn thương tâm lý cỏn con như vậy không làm gì được tớ đâu nhá!”
Thấy cậu ấy cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi khẽ búng lưỡi đầy ngán ngẩm.
“…Ttch. Nếu tớ mà thấy cậu run rẩy nữa, tớ sẽ bắt cậu lên hệ thống loa của trường rồi tỏ tình cho cả trường nghe luôn đấy.”
“Gì cơ!? Tớ sẽ không bao giờ quay lại cái trường này mất! Cái đó quá sức chịu đựng rồi! Tớ ổn thiệt mà, ổn lắm lắm luôn!”
Có vẻ bị sốc bởi “kế hoạch tàn nhẫn” kia, Nagi ngay lập tức chạy vụt đi, như thể muốn chứng minh bản thân đã trưởng thành.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị bước vào trường
“Á!”
Cậu ấy đâm sầm vào một học sinh đang bước ra.
Nagi loạng choạng suýt ngã, may mà người kia nhanh tay nắm lấy tay cậu ấy để giữ lại.
“X-Xin lỗi!”
Nhận ra mình có lỗi, Nagi vội cúi đầu xin lỗi rối rít.
“Không sao đâu. Chị cũng bất cẩn nữa. mà em không bị trẹo chân hay gì chứ?”
Người kia có vẻ không hề hấn gì nhẹ giọng hỏi han với ánh mắt dịu dàng.
Mái tóc dài gợn sóng màu đỏ nâu, khuôn mặt đằm thắm, khí chất chững chạc như một người chị lớn hiền lành.
“Cảm ơn nha. Xin lỗi vì bạn em vụng về quá.”
Tôi khẽ cúi đầu, và cô gái có vẻ là đàn chị chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không sao đâu… Mà này, hai em có phải đang tham gia chiến dịch tranh cử cho Nanaya Nagi-chan không?”
Cô ấy mở to mắt, chắc là vừa để ý đến mớ tờ rơi trong túi giấy tôi đang cầm.
“Ừ. Nếu được thì mong chị bỏ phiếu cho bọn em nhé.”
Tôi đưa cho chị ấy một tờ poster, và cô ấy cười khổ.
“Hmm… Cái đó thì hơi khó đấy.”
Hả? Một phản ứng chẳng ngờ tới từ một người trông hiền lành thế này.
Đang lúc tôi đứng đực ra chưa hiểu gì, Nagi từ phía sau khẽ kéo tay áo tôi.
“K-Kurusu… Nhìn kỹ đi, đó là Mutsu-senpai đó.”
Nagi thì thầm với vẻ căng thẳng, nhưng cái tên ấy không khiến tôi nhớ ra ngay lập tức.
Khoan đã… tôi từng nghe ở đâu rồi thì phải.
À đúng rồi!
“…Chị năm hai đang tranh cử chủ tịch hội học sinh à?”
“Chính là chị đấy.”
Mutsu-senpai gật đầu như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng.
Thật bất ngờ. Không ngờ lại chạm trán một đối thủ tranh cử ngay lúc này.
“Để chị giới thiệu đàng hoàng nhé. Chị là Mutsu Issa, cựu thư ký hội học sinh. Mong mấy đứa ủng hộ.”
Mutsu-senpai nói bằng một nụ cười tinh nghịch.
“E-em là Nanaya Nagi. Rất mong được chị giúp đỡ.”
Trước khí chất áp đảo của đối thủ, Nagi khẽ run rẩy đưa tay ra bắt dù chỉ là cái bắt tay, cũng khiến cậu ấy căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
“Chúng ta là đối thủ trong cuộc bầu cử này, nhưng cùng cố gắng nhé. Mong là sẽ có một cuộc đua công bằng.”
“V-Vâng…”
Nagi đáp lại lời nói nhẹ nhàng ấy bằng một cái gật đầu đầy lúng túng.
“Chị cũng muốn nói chuyện thêm, nhưng không muốn làm phiền mấy đứa. Chị đi trước đây.”
Có lẽ nhận ra sự căng thẳng của Nagi, Mutsu-senpai chỉ khẽ vẫy tay rồi rời đi.
Sau khi nhìn theo bóng dáng chị ấy khuất dần khỏi cổng trường, Nagi thở phào thật dài.
“Phùu… Bất ngờ thật đấy. Không ngờ lại đụng ngay chị ấy.”
“Chị ấy xinh thật ha? Đó là đối thủ mạnh mà cậu từng nói trước đây phải không?”
Tôi hỏi, và Nagi gật đầu.
“Ừ. Chị ấy từng là thư ký hội học sinh năm ngoái, lại còn là em gái của cựu chủ tịch nữa. Thành tích học tập thì đứng đầu khối, năm ngoái còn vào cả giải quốc gia với câu lạc bộ bắn cung nữa.”
“…Gì mà như bật hack vậy trời.”
Tôi đứng hình trước độ “bá đạo” của đối thủ lần này.
Vừa xinh đẹp nổi bật, phong thái trưởng thành, lại không hề có khuyết điểm nào về năng lực. Chưa kể, chị ấy còn có hậu thuẫn từ người anh tiền nhiệm và cả bảng thành tích đáng nể của riêng mình.
Xét về mọi mặt, đúng là một ứng cử viên nặng ký nhất.
Còn Nagi thì gần như thua thiệt ở mọi phương diện.
Không, nói đúng hơn, tiềm năng của Nagi có khi còn vượt trội hơn Mutsu-senpai… nếu như không bị cái quá khứ kia kìm hãm. Bây giờ thì thậm chí còn khó để gọi là “đối thủ”.
“…Ugh. Cái duy nhất cậu hơn được chị ấy chắc chỉ là số tiền đóng thuế thôi.”
“Đừng nói kiểu đó! Sự thật kiểu này mới đau nhất á!”
Nagi, vốn đã tự ti vì sự chênh lệch giữa hai người, mắt bắt đầu rơm rớm.
Nhưng đúng thật nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ thua thảm hại luôn.
Đã ba ngày kể từ khi tôi bắt đầu tham gia giúp đỡ.
Chúng tôi mải tập trung khắc phục điểm yếu lớn nhất của Nagi nên chưa có thời gian nghiên cứu các đối thủ, nhưng giờ là lúc phải bắt đầu rồi.
“Yo! Nag-chan, Reo-kun. Tớ đến giúp đây!”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ bước tiếp theo thì một giọng nói vang lên từ phía sau.
Quay đầu lại, tôi thấy Miyahara vẫy tay với nụ cười tươi rói.
“Ơ, cảm ơn nha.”
“Không sao đâu. Tớ là người xung phong giúp đầu tiên mà, nhớ không?”
Miyahara đáp lại bằng ánh mắt tinh nghịch.
“Mà này, ban đầu Reo-kun còn cự nự đủ thứ, vậy mà giờ thì nhiệt tình quá ha. Gì mà đổi thái độ lẹ vậy?”
Cô ấy bật cười trêu chọc, ra vẻ thích thú lắm.
Tôi chẳng buồn phủ nhận kiểu lấp lửng sến súa gì cả, chỉ khẽ nhếch môi cười đáp lại.
“Thì… Nagi dễ thương quá mà. Tớ nghĩ đây là cơ hội để tiến lại gần cậu ấy hơn một chút ấy mà.”
“C-Cậu đang nói gì vậy hả?!”
Mặt Nagi đỏ bừng như trái cà chua, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên trước câu nói bất ngờ của tôi.
Tôi nghiêng người lại gần, hơi dùng sức để ép cô ấy không né được, rồi thì thầm vào tai.
“…Cứ phối hợp đi. Mình đâu thể giải thích lý do thật được.”
“Ư…”
Nagi sững người lại sau lời thì thầm của tôi.
Miyahara không biết gì về chuyện này, bao gồm cả việc Nagi chính là “Ác Mộng Tai Ương”.
Rõ ràng là Nagi cũng không muốn để cô ấy biết. Nhưng để tôi có thể gia nhập chiến dịch tranh cử một cách tự nhiên sau khi từ chối lúc ban đầu, thì cần một lý do thuyết phục.
“Ồ? Nagi-chan cũng có tình cảm với cậu ấy à?”
Thấy Nagi không phản kháng nữa, ánh mắt Miyahara bỗng lấp lánh tinh nghịch.
“K-Không có đâu!”
Nagi vội vàng phủ nhận.
Tôi ôm ngực, giả vờ như vừa bị tổn thương nặng nề.
“Đau lòng ghê… Hôm đó, trước nhà ga, cậu còn đồng ý lời tớ tỏ tình nữa mà.”
“Đó chỉ là diễn tập thôi!”
Nagi hốt hoảng đính chính để tránh hiểu lầm.
Tôi liền làm ra vẻ mặt đau khổ hơn nữa.
“Thì ra tớ chỉ là quân cờ trong chiến dịch tranh cử thôi sao…”
“Không phải vậy! À… thì… chắc có một chút, nhưng cậu nói thế thì quá đáng quá!”
Miyahara nhìn cuộc khẩu chiến của hai đứa tôi mà mặt mũi ngỡ ngàng.
“Lợi dụng tình cảm trong sáng của con trai để mưu cầu lợi ích… Nagi-chan cậu đáng sợ quá!”
“Người bị lợi dụng ở đây là tớ mà, đúng không?!”
Màn đối đáp của chúng tôi bắt đầu thu hút ánh mắt hiếu kỳ từ các học sinh đang trên đường về.
Không thể để bị dán nhãn “cặp đôi kỳ lạ” thêm nữa, tôi quyết định dừng lại.
“Phù… Thế là đủ vui rồi. Nói chuyện bầu cử đi.”
Tôi quay sang Miyahara với vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy cũng gật đầu một cách quả quyết.
“Ừ. Tớ cũng lên tinh thần rồi. Bắt đầu thôi.”
“Có thể đừng dùng tớ để lấy động lực được không hả?!”
Nagi than trời than đất, nhưng tôi làm ngơ luôn.
“Dù sao thì, tớ cần thông tin về Mutsu-senpai. Cậu biết gì không, Miyahara?”
“Thông tin á? Ừm, ở trường thì mọi người kiểu: ‘Bầu bí gì nữa, Mutsu-senpai chắc chắn thắng rồi còn gì.’ Câu lạc bộ báo chí còn làm khảo sát,
Mutsu-senpai nhận được tận 95% phiếu ủng hộ. Các ứng viên khác trừ Nagi-chan đều rút lui hết sau khi thấy kết quả đấy.”
“Tớ sắp ngất rồi đây…”
Nagi nhận cú sốc quá lớn từ thông tin Miyahara vừa nêu ra.
“Với lại, CLB bọn mình cũng mang ơn Mutsu-senpai nhiều lắm.”
“Hả? Mutsu-senpai ở trong CLB may vá à?”
Tôi hỏi trong lúc đỡ Nagi đang chao đảo, Miyahara lắc đầu.
“Không phải. Trường mình đâu cho tham gia hai CLB cùng lúc. Chính xác thì, bọn tớ mang ơn hội học sinh năm ngoái. CLB may vá vốn chỉ là nhóm nhỏ không có phòng riêng, nhưng nhờ hội học sinh hứa sẽ mở lại khu nhà cũ nên mới có phòng đấy.”
Thì ra đó là một phần thành tích của hội học sinh năm trước.
“Khu nhà cũ, hả? Nghe như không chỉ CLB may vá được giúp đâu nhỉ.”
“Chuẩn luôn. CLB kịch, CLB văn học, CLB nhạc nhẹ,những nhóm nhỏ không có phòng đều được phân phòng nhờ khu nhà cũ đấy. Đó chính là cơ sở ủng hộ lớn nhất của Mutsu-senpai.”
Muốn một nhóm học sinh trở thành câu lạc bộ chính thức thì cần phòng sinh hoạt và cố vấn giảng viên.
Nếu hội học sinh năm ngoái lo liệu hết cho các CLB ở khu nhà cũ thì đúng là giỏi thật. Cơ sở hậu thuẫn của Mutsu-senpai còn mạnh hơn tôi tưởng.
“Có kha khá CLB đang hoạt động ở khu nhà cũ… Giờ bọn mình phải làm sao đây?”
Nagi trông có vẻ sụp tinh thần trước quy mô ảnh hưởng của đối thủ.
Miyahara cũng gật đầu đồng tình.
“Ừ. Hội học sinh năm ngoái để lại thành tích tốt nên ai cũng kỳ vọng vào Mutsu-senpai cả.”
Cả Nagi lẫn Miyahara đều mang vẻ mặt u ám.
Nhưng tôi thì lại nghĩ khác.
Đây chính là cơ hội.