Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

34 412

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

161 4266

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

46 347

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

35 231

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

30 265

Vol 1 - Chương 05:Sự nghi ngờ và sự nhận ra

Đã 10 ngày trôi qua kể từ buổi học nhóm đầu tiên.

Trong khoảng thời gian đó, bọn tôi đã tổ chức thêm 3 buổi nữa một cách suôn sẻ, nhờ đó mà bây giờ cũng tạm có chút thời gian thở.

Tự nhiên, khi đã vượt qua được cột mốc ấy, suy nghĩ của tôi liền chuyển sang bước tiếp theo.

“…Giờ các buổi học nhóm tạm thời đã hoàn tất, tớ nghĩ đã đến lúc chúng ta bàn về bài phát biểu cuối cùng rồi,” tôi đề xuất với Nagi trong lúc ăn trưa trong một lớp học trống.

“Cậu có ý tưởng gì chưa, Nagi?”

“………………”

Tôi hỏi, nhưng Nagi không trả lời, cứ đờ đẫn nhìn vào khoảng không.

Hộp cơm của cậu ấy hầu như chưa đụng đến, trông như thể tâm trí đang lơ lửng tận đâu đâu.

“Này, Nagi-chan?” Tôi vẫy tay trước mặt cậu ấy.

Cuối cùng cậu ấy cũng hoàn hồn lại, giật mình quay sang tôi. “Hả? À, xin lỗi, tớ không để ý. Vừa rồi cậu nói gì ấy nhỉ?”

“Bài phát biểu cuối cùng. Chúng ta cần bắt đầu lên kế hoạch.”

“À, ừm… nghe được đấy,” cậu ấy đáp lại một cách hời hợt, khiến tôi hơi lo.

“Nagi, cậu sao thế? Mệt à?”

Giờ nghĩ lại thì, từ buổi học nhóm đầu tiên đến giờ, cậu ấy đã nhiều lần như vậy. Có lẽ bắt một cô gái nhút nhát như cậu ấy đóng vai giáo viên là hơi quá sức.

“Không sao đâu! Chỉ là… vì bầu cử sắp tới gần nên tớ thấy hơi lo lắng,” cậu ấy gượng cười để tỏ ra lạc quan.

Nghe cũng hơi đáng ngờ đấy, nhưng giờ đang là thời điểm quan trọng. Nếu tôi mềm lòng lúc này, người chịu thiệt sẽ là Nagi thôi. Phải tiếp tục thôi.

“Vậy thì tiếp tục nhé. Cậu có muốn viết bài phát biểu cuối cùng không?”

Bài phát biểu cuối cùng là phần được đọc vào ngày bầu cử, ngay trước khi bỏ phiếu, trước toàn thể học sinh. Thường thì ứng cử viên hoặc người giới thiệu sẽ đọc, nhưng đa phần là do ứng cử viên đảm nhiệm.

“Không, tớ viết dở lắm. Giao cho cậu đấy, Kurusu-kun,” Nagi khiêm tốn nói.

Tôi nói.

“Thật sao? Cậu đã từng viết lời cho bao nhiêu bài hát cơ mà? Mấy bài có ca từ siêu độc lạ ấy, từng gây sốt một thời đấy thôi. Tớ nghĩ cậu viết được mà.”

“Dừng lại đi! Đừng gọi cái bài thơ địa ngục đầy từ ngữ chuunibyou và ruby text đó là ‘tài năng’ chứ!” Nagi ôm ngực, mặt nhăn nhó như đang chịu đau đớn.

Ừ thì, nếu tôi không viết, khả năng cao là sẽ trễ hạn mất. “Vậy để tớ lo nhé.”

“Ugh… Sao lúc đó mình lại nghĩ ra cái trò thi ‘ai chèn ruby text dị nhất’ chứ…” Nagi lẩm bẩm, như đang chìm đắm trong hồi ức đầy tổn thương, hoàn toàn phớt lờ câu trả lời của tôi.

Hết cách. Phải đổi chủ đề thôi.

“À mà này, mấy học sinh nguy cơ rớt giờ cũng đã ổn hơn rồi, nên nếu mọi chuyện cứ suôn sẻ thế này, buổi học nhóm tiếp theo sẽ là buổi cuối đấy.”

Nghe vậy, Nagi như quay lại thực tại, thở phào nhẹ nhõm. “Vậy à… Tớ lo lắm vì phải đóng vai giáo viên, nhưng nếu kết thúc êm đẹp thì tốt rồi.”

Thật lòng mà nói, với một người nhút nhát như cậu ấy, Nagi đã làm rất tốt. Dù lúc nào trước buổi học cậu ấy cũng ôm bụng lo lắng, nhưng một khi đã bắt đầu thì lại giảng bài cực kỳ nghiêm túc, chắc chắn khiến mấy đứa học sinh khác quý cậu ấy hơn.

“Thế nên, tớ đang tính sau buổi cuối sẽ tổ chức tiệc karaoke ăn mừng.”

Mặt Nagi thoáng hiện vẻ lo lắng. “…Vẫn còn cuộc bầu cử mà. Làm vậy có hơi lơ là quá không?”

Tôi hiểu lý do cậu ấy lo lắng, nhưng không phải tôi định tổ chức cho vui đâu.

“Ừ thì cũng là ăn mừng, nhưng cũng là để vận động phiếu bầu nữa. Mình sẽ dùng bữa tiệc để kéo lại những người đang nghiêng về phía Mutsu-senpai.”

Những học sinh đã được Mutsu-senpai dạy kèm và ít tiếp xúc với Nagi chúng tôi sẽ tập trung vào họ. Nếu thuyết phục được một nửa trong số đó, thì đã là thắng lợi rồi.

“Tớ hiểu rồi, nhưng… karaoke á?” Nagi lộ rõ vẻ miễn cưỡng.

Ừ thì, chuyện này đụng trúng chỗ nhạy cảm của cô ấy mà, nên phản ứng thế cũng dễ hiểu thôi.

“Cũng hết cách rồi. Chẳng còn chỗ nào tụi mình có thể xả stress mà không tốn nhiều tiền cả. Mà nếu quậy ở nơi công cộng rồi bị người ta than phiền lên trường thì xác định luôn đấy.”

“Ugh… cũng đúng.” Nagi gật đầu, vẻ mặt căng thẳng.

Sau 10 ngày vật lộn với bài vở, tụi học sinh tụi mình kiểu gì chẳng tích tụ cả đống năng lượng. Để xả hết ra mà không làm phiền ai thì rõ ràng phải chọn một chỗ riêng tư.

“Nhưng mà nếu là tiệc ăn mừng sau học nhóm, chẳng phải cũng nên mời cả Mutsu-senpai à? Như vậy chẳng phải sẽ cân bằng lại sự ủng hộ sao?”

Vẫn còn lưỡng lự với karaoke, lần này cậu ấy bắt đầu nghi ngờ luôn cả cái lý do tổ chức tiệc.

Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi đó rồi. “Không sao. Tớ đã rủ Mutsu-senpai đi chơi vào ngày học nhóm cuối cùng, mà chị ấy từ chối vì bảo lịch bận kín rồi. Với thế thì chắc chắn chị ấy sẽ không thèm đến cái tiệc có mặt mũi tớ đâu.”

Tôi đắc ý cười khẩy, tự hào vì nước đi thành công, nhưng Nagi lại lườm tôi một cái như thể tôi vừa nói gì ngớ ngẩn lắm.

“…Vậy nếu chị ấy đồng ý đi chơi thì cậu tính sao?”

“Tớ sẽ vui phát điên lên ấy chứ, lúc đó kế hoạch có đổ bể cũng chả sao.”

“Thế thì quá là có vấn đề rồi đấy!” Cậu ấy gắt lên.

Dù chiến lược đã thành công, mà không hiểu sao chỉ số tín nhiệm của tôi lại tụt dốc.

『Góc nhìn của Nagi』

Khi chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, tôi chia tay Kurusu-kun để đi trực nhật.

“Haizz…” Tôi thở dài lần thứ bao nhiêu trong ngày, vừa quét dọn hành lang vừa để tâm trí lạc trôi về một khoảnh khắc quen thuộc.

Tôi đã nghe thấy.

Hôm đó là sau buổi học nhóm đầu tiên, khi tôi quay lại phòng giáo viên để trả chìa khóa phòng chức năng.

Biết Kurusu-kun và Mutsu-senpai đang ở một mình khiến tôi bồn chồn không yên, trong lòng như có gì nặng trĩu. Sau khi trả chìa khóa xong, tôi vội quay lại, chạy như bay qua hành lang vắng vẻ.

Và rồi khi vừa đến chỗ tủ để giày, tôi nghe thấy..

“Em từng nói rồi đúng không? Rằng ngoài chuyện giúp Nagi-chan thắng cử, em còn có một mục đích riêng.”

“…Ừ, em có nói thế thật.”

..Câu nói ấy giáng xuống tôi như một cơn choáng váng.

Nhịp thở gấp gáp của tôi đơ lại, thân thể đang nóng bừng bỗng lạnh toát.

…Là sao cơ?

Chẳng phải cậu ấy giúp tôi vì tôi sao? Mục đích riêng là gì? Tại sao lại giấu tôi? Mà lại nói cho Mutsu-senpai biết?

Hàng loạt câu hỏi ào đến.

Và trong cơn hỗn loạn đó, một khả năng mà tôi vẫn luôn cảm thấy mơ hồ từ lâu dần trở nên rõ ràng hơn.

..Kurusu-kun đang muốn biến tôi trở lại thành Mea ư?

Ngay khi ý nghĩ đó hiện ra, tất cả những câu hỏi trong đầu tôi như hòa lại thành một câu trả lời duy nhất.

Nếu tôi thua cuộc bầu cử, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài trở lại làm Mea.

Điều đó sẽ giúp Kurusu-kun đạt được mục đích của cậu ấy.

Mà kể cả khi tôi thắng đi nữa, có lẽ cuối cùng tôi vẫn sẽ quay về làm Mea.

Bởi càng nỗ lực để chiến thắng, tôi càng trở nên giống cô ấy.

Chừng nào Kurusu-kun còn dẫn dắt tôi theo hướng đó.

“…Không, mình nghĩ nhiều quá rồi,” tôi lắc đầu, cố gắng xua tan những nghi ngờ.

Tôi biết Kurusu-kun đang chơi một ván cờ phức tạp với Mutsu-senpai. Có thể câu đó chỉ là một phần trong kế hoạch.

Và kể cả khi nghi ngờ của tôi là đúng thì giờ tôi cũng không còn đường lui nữa.

“…Không sao đâu. Mình sẽ không quay lại đâu.”

Kurusu-kun có thể tính toán vòng vo, nhưng cậu ấy sẽ không ép buộc tôi.

Chỉ cần tôi giữ vững quyết tâm từ chối, như thế là đủ rồi.

…Nhưng mà.

..Nếu ngay cả Kurusu-kun cũng nghĩ rằng Mea tốt hơn… thì liệu việc tôi từ chối quay lại có thực sự đúng đắn không?

Một nỗi nghi hoặc âm thầm đọng lại trong tim tôi.

4 ngày sau.

Buổi học nhóm cuối cùng đã kết thúc suôn sẻ, và theo đề xuất của Kurusu-kun, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc ăn mừng ở quán karaoke.

“Ờ, ừm… cảm ơn mọi người đã vất vả trong các buổi học nhóm. Hãy cùng nhau vượt qua bài kiểm tra sắp tới mà không phải học bổ túc nhé. Dô nào!”

“““Dô~~~~!”””

Dưới lời chúc tụng còn ngập ngừng của tôi, 20 bạn học chen chúc trong phòng karaoke lớn bắt đầu hào hứng hẳn lên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì Tsumugi người đang ngồi cạnh lên tiếng bắt chuyện.

“Làm tốt lắm đó, Nagi-chan. Xin lỗi nha, mấy buổi gần đây tớ không giúp được gì mấy,” cậu ấy nói với vẻ áy náy.

Từ buổi học nhóm thứ hai trở đi, Tsumugi hầu như không còn tham gia nữa.

“Không đâu. Cậu đã hỗ trợ tụi tớ ở giai đoạn khó nhất rồi, thế là quá đủ rồi. Cảm ơn cậu nhé,” tôi đáp.

Tôi biết cậu ấy đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, nên việc cậu ấy chịu đứng ra tổ chức buổi tiệc mừng này đã là giúp đỡ lắm rồi.

“Không có gì đâu. Giờ chuẩn bị thi xong rồi, nên từ giờ tớ có thể giúp nhiều hơn. Cần gì thì cứ nói nhé!”

“Cảm ơn cậu. Nghe thế yên tâm thật.” Tôi đáp, thật lòng biết ơn khi thấy cô ấy tự tin ưỡn ngực đầy tự hào.

“Nhưng mà có Reo-kun ở đây rồi thì chắc cũng ổn hết đúng không?” Tsumugi nói thêm, giọng đầy tin tưởng vào Kurusu-kun.

Chính cái sự tin tưởng đó lại khiến tôi thấy có lỗi một cách kỳ lạ, vì tôi vẫn còn đang nghi ngờ cậu ấy. “Ừm…” Tôi chỉ gật đầu qua loa.

Tsumugi hơi nghiêng đầu, nhưng không hỏi thêm, chỉ liếc mắt về phía bàn của Kurusu-kun.

“Uống nhanh quá đấy! Bộ mấy cậu là miếng bọt biển hả!? Muốn uống thì tự đi mà rót!” Kurusu-kun đang bị đám con trai trong nhóm học đòi hỏi quá mức.

“Thôi mà Kurusu, chiều bọn này tí sau trận chiến căng thẳng đi! Cho tớ một ly cola.”

“Không đi nổi nữa rồi. Cho tớ nước cam nha.”

“Tớ còn mệt vì phải tổ chức mấy vụ này hơn á… Thôi được rồi, để tớ đi,” Kurusu-kun thở dài, đứng dậy đi về phía quầy nước vì đám con trai kiệt sức.

“Cho tớ một ly trà sữa!” một cô gái kêu lên khi thấy cậu đứng dậy.

“Tớ muốn soda dưa gang!”

“Với cả kem nữa nha~!”

Đám con gái vừa nhìn thấy cậu là thi nhau gọi đồ.

“Haha, tớ sẽ giúp cậu, Reo-kun.” Tsumugi vẫy tay cười tươi, rồi đi theo cậu.

“Cảm ơn. Có vẻ cậu là người duy nhất còn giữ được tính người rồi đấy,” Kurusu-kun đáp.

“Haha, vì tớ là thánh nhân đang khoan dung với Reo-kun đáng thương, thiếu sức hút mà~?”

“…Không, cậu cũng hết tính người luôn rồi.”

Cả hai đùa giỡn nhẹ nhàng rồi cùng rời khỏi phòng karaoke.

Tôi cứ nhìn theo hai người họ một cách vô thức, cho đến khi đám con gái gọi nước lúc nãy kéo lại gần.

“Nè, Ủy viên, bọn tớ hỏi cái này được không?” Iijima-san lên tiếng, mái tóc vàng óng, lớp trang điểm kỹ càng và đồng phục cố tình xộc xệch chuẩn phong cách gyaru.

“Ể-Ểh!?” Tôi lập tức cứng người lại.

“Kurusu-kun với Tsumugi-chan đang hẹn hò à?”

“…Hả?” Câu hỏi bất ngờ khiến tôi hết cả căng thẳng ban nãy.

Hẹn hò á? Hai người đó á?

“Tớ nghe nói Kurusu-kun kiểu như đang tán tỉnh Tsumugi-chan trong Khu nhà cũ của trường ấy.”

Khu nhà cũ… tán tỉnh… À, ra là vụ hôm trước…

Chắc là chuyện trong phòng may vá hôm đó bị rò rỉ rồi biến tướng thành mấy lời đồn kỳ cục.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi nói: “Cái đó là…”

“Bọn họ lúc nào cũng đi chung với nhau từ đầu năm học đến giờ,” Iijima-san tiếp lời.

“…………”

“Kurusu-kun thì điềm tĩnh, còn Tsumugi-chan thì kiểu người chu đáo. Hợp nhau lắm luôn.”

“…………”

“Khi Tsumugi-chan hăng quá rồi bắt đầu tăng động, Kurusu-kun sẽ kéo cậu ấy lại.”

“…………”

“Mà giờ hai người đó cũng đang giúp chiến dịch tranh cử của cậu đúng không? Vậy… chuyện là sao?”

…Tôi chẳng hề biết là người ta nhìn họ như thế.

Từ khi nhập học đến trước khi thân phận bị lộ, tôi vẫn luôn tránh né Kurusu-kun, nên cũng chưa từng nghe mấy tin đồn kiểu này. Hơn nữa, do tính nhút nhát và mải lo chuyện bầu cử, tôi gần như chẳng giao tiếp gì mấy với ai ngoài những cô bạn hoạt bát như Tsumugi hay Iijima-san.

Nhưng nghĩ lại thì… đúng là họ khá hợp thật.

Tsumugi là ace của CLB may vá, vừa tự làm vừa mặc đồ mình thiết kế. Còn Kurusu-kun thì giỏi chụp ảnh, có mắt chọn trang phục và tìm địa điểm chụp nữa.

…Quá hoàn hảo luôn.

Nếu nhìn khách quan, họ chẳng khác gì “Ác Mộng Tai Ương” và đồng đội ngày trước hoặc những gì lẽ ra họ có thể trở thành.

Nếu Kurusu-kun thấy chán một đứa nhạt nhẽo như tôi và bắt đầu thứ gì đó với Tsumugi, như ngày xưa với Mea thì sao…

“…………!”

Vừa tưởng tượng thôi mà ngực tôi đã thắt lại.

Tôi hiểu chứ, chuyện đó đã là quá khứ. Chính tôi là người từ bỏ cuộc sống ấy.

Nhưng… chỉ cần tưởng tượng cảnh Kurusu-kun thay thế Mea bằng một người khác là tôi đã không chịu nổi.

“Này, Trường Ban ơi?” – Giọng Iijima-san kéo tôi trở về thực tại.

“À… xin lỗi, tớ chưa nghe chuyện hai người đó hẹn hò bao giờ nên hơi bất ngờ,” tôi gượng cười đáp, cố giữ vẻ bình thản.

“À ha ha, cậu nghiêm túc lắm mà, chắc không để ý mấy chuyện kiểu này đâu nhỉ,” Iijima-san cười rồi không nói thêm nữa, cuộc trò chuyện cũng tạm kết thúc.

“…Tớ ra nhà vệ sinh chút,” tôi nói, cần ra ngoài để trấn tĩnh lại.

Luồng không khí mát lạnh ngoài hành lang giúp tôi dịu lại đôi phần.

“Rốt cuộc mình đang làm cái gì thế này?” Tôi thở dài, tự thấy bản thân thật yếu đuối.

Hồi còn là Mea, hành động của người khác chẳng mấy khi làm tôi dao động.

Giờ thì chỉ mấy chuyện nhỏ nhặt thế này cũng khiến tôi rối trí. Là tôi đang trở nên đáng thương, hay chỉ là… đang trở nên giống một con người bình thường hơn?

Vừa bước đi vừa suy nghĩ, tôi bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện.

“…Vậy là ổn ha.”

“Ừ. Giờ thì bọn mình nên…”

Kurusu-kun và Tsumugi đang đứng cạnh quầy nước, trò chuyện với nhau.

Không hiểu sao không khí thân thiết giữa hai người họ lại khiến tôi thấy bất an thêm lần nữa.

Nghĩ lại thì, họ vốn đã là bạn bè trước khi tôi tái gặp với Kurusu-kun. Trong khi tôi cứ rụt rè không dám đến gần, thì họ chắc chắn đã xây dựng được một mối quan hệ vững chắc.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Nếu mục đích của Kurusu-kun từ đầu chỉ là để đến gần Tsumugi thì sao? Nếu cậu ấy giúp tôi vận động tranh cử chỉ là cái cớ, và tôi… vốn dĩ chẳng liên quan gì cả thì sao?

“Này… hai cậu có cần giúp gì không?” Tôi buột miệng hỏi, không chịu nổi cảm giác ấy nữa.

Ngay sau đó tôi đã hối hận, lo lắng rằng mình vừa tự biến mình thành kẻ phiền phức.

Nhưng sau vài giây im lặng, hai người họ nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười tinh quái.

“Đến đúng lúc luôn đó, Nagi-chan,” Tsumugi nói.

“Tụi tớ vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho lắm,” Kurusu-kun thêm vào.

…Cảm giác này… chẳng lành chút nào.

Vài phút sau.

Sau khi mang đồ uống quay lại, tôi trở về căn phòng karaoke náo nhiệt, nơi Kurusu-kun kín đáo đưa cho tôi một chiếc micro.

“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…?” Tôi lẩm bẩm, tay run rẩy đầy mồ hôi lạnh.

Chiếc micro mà khi biểu diễn ở Budokan tôi cầm nhẹ hẫng, giờ lại nặng như cục tạ.

“Rồi, rồi, mọi người ơi! Ủy viên của chúng ta, người bí mật là cao thủ karaoke, sẽ trình diễn màn giả giọng siêu chuẩn! Ca khúc là ‘Đôi Cánh Hắc Ám Bao Trùm Thế Gian’ của ‘Ác Mộng Tai Ương’!” Kurusu-kun hô to, và đoạn intro quen thuộc vang lên khắp phòng.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…? Tâm trí tôi quay ngược lại đoạn hội thoại khi nãy ngoài hành lang.

“Hình tượng nghiêm túc của cậu với vai trò ủy viên càng thêm căng thẳng sau mấy buổi học nhóm. Phải có gì đó gần gũi hơn để phá băng chứ.”

Gợi ý với nụ cười rạng rỡ của Kurusu-kun đúng là rất có lý. Tôi biết bản thân trông không dễ tiếp cận chút nào, và tôi cũng muốn thay đổi điều đó.

Nhưng mà… giả giọng ư? Lại còn là của “Ác Mộng Tai Ương” nữa sao?

Tôi còn đang chần chừ thì phần nhạc dạo kết thúc, và như một phản xạ có điều kiện từ những buổi luyện thanh ngày xưa, giọng hát tôi tự động bật ra.

“Khi thế gian chìm trong ánh hoàng hôn~”

Căn phòng như nổ tung trước màn giả giọng siêu chuẩn xác. Thật ra thì… tôi chỉ đang là chính mình thôi.

“Uầy, Ủy viên đỉnh quá! Giống y chang luôn ấy!”

“Với lại cậu hát hay thực sự luôn đó! Đỉnh như dân chuyên nghiệp ấy?!”

Tôi thì hoảng loạn trong lòng, còn không khí trong phòng thì đang lên đến đỉnh điểm.

Một cảnh tượng mà tôi đã quen thuộc quá nhiều lần trong các buổi biểu diễn và cả những lần xuất hiện trên TV.

Sau khi kết thúc đoạn điệp khúc cuối cùng giữa tiếng vỗ tay vang dội, tôi rụt rè cúi đầu. “C-Cảm ơn mọi người…”

Vừa ngồi xuống lại ghế sofa, một cơn mệt mỏi tinh thần như sóng trào ập đến.

Nếu không phải đang ở nơi công cộng thì tôi đã ôm đầu lăn lộn trên sàn mất rồi. Cái bài hát gì mà ngượng chết đi được?! Bài tủ của tôi đấy hả?! Ai viết cái lời kiểu đó vậy chứ?! À… phải rồi, là tôi tự viết mà!

“Ủy viên! Cậu đỉnh quá đi! Làm sao hát được như thế thế? Có bí quyết gì không?”

“Giống hệt Mea-chan luôn á!!”

Khi tôi đang dần chìm trong cơn mệt mỏi tinh thần, mấy bạn nữ cùng lớp kéo lại gần, vẻ mặt đầy phấn khích.

“C-Cảm ơn… Chắc là do giọng giống nhau thôi,” tôi đáp, mặt cứng đơ. Cùng giọng mà theo nghĩa đen.

“Ra vậy! Trời ơi, tài năng ẩn giấu gì mà ngầu thế chứ! Cậu còn thích bài nào nữa không?” Kagawa-san hỏi, mái tóc nâu dài vừa chạm vai đung đưa theo mỗi chuyển động.

“Ờm… tớ thường nghe mấy bài đang nổi,” tôi đáp. Hồi còn là idol, tôi hay nghe mấy bài của đối thủ, và thói quen đó giờ vẫn còn.

“Vậy cậu biết bài này không? Dạo này tớ nghiện lắm luôn!” Koizumi-san, đeo kính, vừa nói vừa chỉ vào bài hát trên bảng điều khiển karaoke.

Là một bài đang hot trên mấy trang video. Tôi đã nghe rồi. “Có, bài đó hay thật. Tớ cũng thích.”

Được trò chuyện vui vẻ thế này với các bạn cùng lớp, thật sự là kiểu đời học sinh mà tôi hằng mơ ước. Tự dưng cảm thấy xúc động thật đấy.

Đúng vậy… đây chính là cuộc sống học đường mà mình từng ao ước…!

Dù là nhờ giả giọng thành Mea (tức là chính mình) mà có được khoảnh khắc này thì cũng… hơi phức tạp, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui lắm.

“Đến lượt tớ! Tớ hát bài tiếp theo nha!”

“Để tớ lo phần tambourine cho!”

Kagawa-san và Koizumi-san cầm micro và tambourine, hớn hở rời khỏi ghế sofa.

Kurusu-kun trượt vào ngồi cạnh tôi. “Làm tốt lắm. Giống Mea đến rợn người luôn. Cậu là chuyên gia giả giọng à?”

Cậu ấy đặt một ly nước cam trước mặt tôi. Tôi lặng lẽ chọc vào hông cậu ta.

Buổi tiệc karaoke đã khép lại trong không khí vui vẻ trọn vẹn.

Tôi từng lo lắng rằng không khí phấn khích quá mức có thể gây ra rắc rối, nhưng cuối cùng thì ai cũng cư xử đúng mực. Ngoại trừ chấn thương tâm lý của tôi từ màn cosplay thành Mea và bị vây quanh vì tin đồn hẹn hò, thì chẳng có gì tệ xảy ra cả. Khoan đã, rốt cuộc chỉ có mình tôi là khổ à?

“Mai gặp lại ở trường nhé~!” 

 Tsumugi vừa gọi to vừa chạy về phía nhà ga, ra hiệu cho mọi người giải tán.

“Nagi, để tớ đưa cậu về,” Kurusu-kun ngỏ lời một cách tự nhiên, bởi vì tụi tôi cùng đi chung chuyến tàu.

“Cảm ơn,” tôi đáp lại, hơi ngại ngùng, nhưng thật lòng cảm thấy rất vui.

Đã là tháng Sáu, nhưng buổi tối hôm đó lại mát dịu đến bất ngờ.

Cả hai chúng tôi cứ thế lặng lẽ bước đi trong làn gió đêm dịu nhẹ.

Không ai nói gì, nhưng cũng chẳng hề ngượng ngập hay nặng nề.

Chỉ cần có cậu ấy đi bên cạnh thế này, tôi đã thấy đủ đầy lắm rồi. Không cần cố gắng kiếm chuyện để nói, cũng chẳng thấy cần thiết.

Tôi mong là cậu ấy cũng cảm thấy như vậy. Khi tôi liếc sang, ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau rồi cả hai bật cười..

“Hôm nay vui ghê ha,” Kurusu-kun lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Ừ. Nhiều chuyện xảy ra thật, nhưng tớ mừng là đã đến.”

Kagawa-san với Koizumi-san còn rủ tôi đi karaoke lần nữa, rồi tôi cũng đã trao đổi liên lạc với Iijima-san. Tôi đã bắt đầu tạo ra những mối quan hệ mà mình có thể tiến xa hơn.

“Với lại, tớ lại được nghe cậu hát nữa,” Kurusu-kun nói, ra vẻ hài lòng.

Câu nói ấy khiến tôi bối rối.

..aCậu ấy vui vì tôi đang dần đến gần với Mea? Cậu ấy muốn tôi trở lại làm Mea sao?

Nếu tôi hỏi ngay bây giờ, có lẽ cậu ấy sẽ trả lời.

Nhưng nếu câu trả lời là “có”, tôi sẽ làm gì?

Tức giận rồi đẩy cậu ấy ra xa?

Hay vẫn tiếp tục làm đồng đội cùng cậu ấy?

Hay… tôi sẽ chấp nhận trở lại làm Mea?

Tôi từng ghét cuộc sống ấy, vậy mà giờ nghĩ đến lại thấy… cũng không tệ.

Nếu Kurusu-kun muốn tôi trở lại là cô ấy, thì có lẽ tôi cũng sẽ muốn như vậy.

Không tôi sợ. Sợ rằng nếu tôi không phải là cô ấy nữa, thì tình cảm của cậu ấy sẽ rời xa tôi.

Tôi không thể giả vờ nữa rồi.

Khi tất cả mọi người phán xét tôi, cậu ấy là người duy nhất chấp nhận tôi, cùng tôi làm mấy chuyện ngớ ngẩn, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

Làm idol rất mệt, nhưng chỉ cần biết rằng cậu ấy đang dõi theo tôi, tôi lại có thể tỏa sáng rực rỡ hơn.

Giờ đây, mang theo cả quá khứ đen tối ấy, cậu ấy lại là điểm tựa duy nhất trong lòng tôi.

Cậu ấy nhìn người con gái khác..tôi thấy đau.

Cậu ấy nhìn tôi..tôi thấy vui.

Bên cạnh cậu ấy, cảm xúc của tôi dao động mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.

Tóm lại, tôi đã yêu Kurusu-kun mất rồi.

Ngay khoảnh khắc thừa nhận điều đó, sợi dây kiêu hãnh và ngượng ngùng mà tôi cố giữ suốt bấy lâu như đứt phựt một tiếng.

Cảm giác ấm áp tràn ngập trong lồng ngực, như thể tôi vừa được giải thoát khỏi nỗi đau nhưng đồng thời cũng như thể một điều gì đó đáng sợ đang dần thức tỉnh trong tôi.

Hai cảm giác ấy xoắn lấy nhau, cuốn phăng lý trí tôi vào một cơn sóng trào dữ dội của cảm xúc.

“…Này, nắm tay tớ đi.”

Lời ấy cứ thế bật ra khỏi miệng mà tôi cũng chẳng kịp suy nghĩ gì.

Kurusu-kun mở to mắt ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

“Gì đây? Tự dưng muốn bám dính lấy à?” Câu trêu chọc cùng ánh nhìn nghiêng nghiêng và bàn tay ấm áp bao lấy tay tôi khiến tim tôi đập loạn cả lên.

“…Hôm nay tớ đã cố gắng rất nhiều mà. Cho tớ được làm nũng một chút cũng không sao chứ?” đầu tôi cứ quay vòng với những ý nghĩ ngốc nghếch như “không biết cậu ấy có cảm nhận được nhịp tim mình qua tay không nhỉ…”

“Cũng đúng. Phải chiều chuộng một chút mới được,” cậu ấy đáp, siết nhẹ tay tôi.

“Hay là để tớ bồng cậu về luôn nhé, kiểu công chúa ấy?”

“Cái đó không phải chiều chuộng, mà là tra tấn thì có!” tôi vội phản bác, nhưng vẫn không buông tay nhau ra.

Trong lòng tôi vẫn còn vô số cảm xúc rối bời.

Vẫn còn rất nhiều điều tôi muốn hỏi.

Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn được tận hưởng hơi ấm từ bàn tay đang nắm lấy tay mình.

…..

Phải lòng ai đó, tôi mới hiểu rằng…

…thì ra là cảm giác mất hết cả chính mình như thế này.

e87d1dfe-d8a1-455e-bded-cd0c835be0e3.jpg