Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

5 12

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

245 1170

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

6 26

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

117 1720

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

76 947

WN - Chương 1.3:nội tâm của nagi(2)

Vẫn còn ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, tôi bước vào phòng.

Hôm nay… đúng là một ngày đầy những điều ngoài dự đoán.

Khi nhìn gần, Kurusu-kun trông to lớn hơn trong ký ức của tôi cơ thể cậu ấy săn chắc, vóc dáng rắn rỏi khiến đầu óc tôi bỗng nhiên trống rỗng. Chắc là mấy công thức toán tôi vừa học thuộc đã bay sạch luôn rồi.

Tôi thở dài, nghĩ rằng mình phải học lại từ đầu mất thôi… nhưng không hiểu sao, trong lòng lại cứ lâng lâng.

Dù sao thì hôm nay cũng là một ngày vui.

“Ha…”

Nhưng mà…ngực tôi đau quá.

Ngay khoảnh khắc tự nhủ như thế, một cơn đau nhói như lưỡi dao xuyên qua tim tôi, cứ như thể chính bản thân đang trừng phạt mình vì lời nói dối đó.

Tôi biết rõ nguyên nhân.

“Đừng ngốc như thế. Sau tất cả những gì chúng ta từng trải qua, thì ngoại hình hay tính cách cũng chẳng quan trọng gì cả.”

Những lời ấy… thật nhẹ nhàng.

Những lời nói chứa đựng sự chân thành của cậu ấy.

Nhưng… ngực tôi vẫn đau.

Phải rồi. Không có gì thay đổi cả.

Trong mắt Kurusu-kun, tôi mãi mãi là “Ác Mộng Tai Ương”.

Dù tôi có vùng vẫy bao nhiêu, cố gắng thay đổi đến thế nào… thì tất cả vẫn chẳng thể chạm đến ánh nhìn của cậu ấy.

Và điều tồi tệ nhất là ngay khoảnh khắc nghe thấy những lời dịu dàng ấy, trong lòng tôi lại thoáng vụt qua một tia nghi ngờ.

Từ khi bắt đầu cuộc bầu cử này, dưới sự dẫn dắt của Kurusu-kun, tôi đã trải qua rất nhiều điều.

Tôi lại có thể đứng trước mọi người để phát biểu, như ngày xưa.

Tôi lại mặc trang phục do người khác chuẩn bị, lại đứng trước ống kính máy ảnh, như ngày xưa.

Thành tích học tập của tôi cũng đã đủ tốt để có thể hướng dẫn người khác, cũng như trước đây.

"Y như ngày xưa ấy".

Từng bước đi ấy đều rất đỗi tự nhiên, như thể điều đó vốn dĩ là nên xảy ra.

Nhưng nếu nhìn từ trên cao, tôi không thể ngăn được cảm giác có điều gì đó gượng gạo, như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.

Một nghi ngờ cứ âm ỉ ở trong lòng tôi, mãi không tan biến.

Kurusu-kun… cậu có đang cố biến tôi trở lại thành Mea không?