Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

34 412

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

161 4266

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

46 347

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

35 231

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

30 265

WN - Lời Mở đầu

Tôi đưa máy ảnh lên, chĩa về phía hoàng hôn phản chiếu trong một vũng nước.

“Tách.”

Khung cảnh hiện lên trên màn hình thật tuyệt đẹp, khiến tôi khẽ gật đầu đầy hài lòng.

“Bị mưa xối ướt như chuột lột đúng là thảm họa, nhưng nếu đây là phần thưởng… thì cũng đáng.”

Lẩm bẩm một mình khi đang ngồi trên ghế đá trong công viên, tôi chợt thấy có ai đó bước vào từ cổng.

“Xin lỗi đã để ngài phải đợi, đồng minh thân mến của ta!”

Người vừa cất tiếng chào bằng chất giọng rộn ràng ấy là một cô nàng lập dị hết phần thiên hạ.

Mái tóc bạc dài của cô ấy lấp lánh dưới ánh chiều tà, đôi mắt hai màu, một xanh lục, một đỏ rực, trông như thể không phải của người thường. Trên người cô là một chiếc váy phong cách quân phục màu rêu pha chút cổ điển kiểu gothic.

“Trễ đấy, Mea.” Tôi đứng dậy khỏi ghế đá, nói.

Cô gái đến muộn tận mười lăm phút so với giờ đã hẹn, vậy mà lại ưỡn ngực ra như thể chẳng có tí hối lỗi nào.

“Hừm… Có vẻ như lũ tay sai của thần linh đã phát hiện ra sự hiện diện của ta. Ta cưỡi con rắn sắt, nhưng cơn bão đã làm gián đoạn hành trình. Hãy tha thứ cho ta.”

Dịch theo ngôn ngữ chuunibyou, câu đó có nghĩa là:

“Tàu bị trễ vì mưa lớn. Xin lỗi nhé.”

Nhờ vào năng lực phiên dịch “chuunibyou” của tôi, tôi hiểu đại khái như vậy.

“Thôi, nếu là do mưa thì đành chịu. Dù sao cũng không bị ướt đồ là tốt rồi.”

Dù sao thì, chúng tôi sắp bắt đầu buổi chụp ảnh. Mà tôi thì chẳng muốn chụp một con chuột bị ướt sũng chút nào.

“Quả nhiên! Không hổ danh là đồng minh của ta, ngươi hiểu điều gì thực sự quan trọng.”

Được tôi cho qua chuyện, Mea gật đầu hào hứng kèm theo nụ cười ngạo nghễ.

Cách nói chuyện, vẻ ngoài, đến cả cách cô ấy xưng “ta” bằng từ wagahai tất cả đều toát lên cái chất chuunibyou đầy đau đớn.

Tiện thể thì, danh hiệu tự phong của cô ấy là “ác mộng tai ương.” Nghe bảo cô là một nữ vương xuất hiện vào lúc hoàng hôn và thống trị nửa vùng đất của bóng tối. Dài quá nên tôi gọi tắt là Mea.

Dù những trò lố đó có phần nhức não, nhưng bằng cách nào đó, mọi thứ ở cô ấy lại hợp đến kỳ lạ. Có thể vì gương mặt hoàn hảo một cách phi thực, cũng có thể là bởi cái khí chất kiên quyết muốn khước từ đời thường tẻ nhạt. Có lẽ là cả hai.

“Dù vậy, vẫn cần phải xin lỗi chứ. Hãy xem đây, món quà từ ta. Nhận lấy đi!”

Búng tay một cái, Mea chỉ tay ra phía sau tôi.

Tôi quay lại, thấy một cầu vồng vắt ngang bầu trời chiều sau cơn mưa, tạo nên khung cảnh đẹp đến nghẹt thở.

“Whoaa… Đẹp thật đấy.”

Tôi thở ra một hơi, hoàn toàn bị mê hoặc bởi khung cảnh trước mắt.

Vì lý do gì đó, Mea trông có vẻ cực kỳ đắc ý khi thấy tôi đứng ngây người ra như vậy.

“Fufufu. Chỉ là một góc nhỏ trong phép thuật của ta thôi! Nào, trước khi cầu vồng biến mất, bắt đầu buổi chụp thôi, đồng minh của ta!”

Dù chỉ là một hiện tượng tự nhiên, tôi cũng chẳng buồn chỉ ra làm gì.

Mỉm cười bất lực, tôi gật đầu rồi giơ máy ảnh lên sẵn sàng.

“Được rồi, Mea. Bắt đầu thôi.”

Tôi chụp liên tục khi cô gái ấy tạo dáng trước phông nền là chiếc cầu vồng rực rỡ.

Chúng tôi chụp ảnh, đăng lên mạng xã hội, rồi đón nhận phản hồi từ mọi người.

Suốt sáu tháng qua, cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn ấy, chúng tôi đã thu hút được một lượng người theo dõi không tệ.

Mấy món phụ kiện Mea đeo khi chụp ảnh thường bán rất chạy. Cũng đã có vài công ty chủ động liên hệ để tài trợ.

“Hôm nay chụp đẹp đấy. Biết đâu lại nổi rần rần trên mạng cũng nên.”

“Quả nhiên! Đúng như dự đoán! Với ta làm người mẫu, chiến thắng là điều hiển nhiên!”

Chúng tôi thậm chí còn không biết tên thật của nhau. Học ở hai trường khác nhau. Không biết nhà đối phương ở đâu.

Thế nhưng khoảng thời gian chúng tôi dành cho nhau lại vô cùng quý giá. Một điều mà cả hai đều âm thầm công nhận là đặc biệt.

 Và như thế là đủ rồi.

Đó là cuộc sống của tôi. Tôi, Reo Kurusu, hay còn gọi là “Đồng minh.” Và cô ấy, “ác mộng tai ương ,” tức là Mea.

Những ngày tháng ấy cứ thế tiếp diễn… cho đến khi Mea được một công ty giải trí để mắt tới và rời khỏi thị trấn này.

( 妾 (Wagahai) là cách xưng hô cổ, mang hơi hướng quý tộc, thường được các nhân vật nữ như hoàng hậu dùng.) (Gothic là một phong cách thời trang và thẩm mỹ có nguồn gốc từ châu Âu, phổ biến trong giới trẻ Nhật qua dòng thời trang Gothic Lolita)