Sau vụ hôm đó, tụi tôi đã gặp không ít rắc rối.
Dù cha con tôi liên tục chuyển từ thành này sang thành khác, nhưng đi đến đâu là y như rằng các cựu thuộc hạ của cha lại kéo tới đông nghịt, vừa khóc vừa năn nỉ cha tôi quay về.
Cứ liên tục chứng kiến cảnh những người đàn ông trưởng thành cúi đầu cầu xin trong nước mắt, dù tôi là con gái thì cũng không khỏi thấy tội nghiệp.
Thế nên tôi đã buột miệng nói thẳng với cha.
「Vì papa không hề liên lạc gì nên mới khiến mọi người lo lắng. Vậy thì ít ra cũng nên chào hỏi đàng hoàng một lần đi chứ? Làm thế có khi sẽ bớt bị đeo bám hơn đó?」
「Ừm… nghe đau tai ghê…」
Nghe tôi nói vậy, các cựu thuộc hạ òa lên khóc rồi quay sang cảm ơn tôi rối rít.
Thế nhưng ngay khi tôi gọi cha là "papa ơi", đám người đó lại la lên sửng sốt, rồi chết trân tại chỗ như vừa thấy điều không tưởng.
「Ellen, con đến chỗ mama được không? Papa sắp phải tiến thẳng vào hang hùm ổ giặc rồi」
「Vào giữa địch doanh luôn hả, papa cũng vất vả ghê. Con sẽ cùng mama dõi theo papa, nếu cần hỏa lực yểm trợ thì cứ gọi nhé. Con xin thay mặt danh dự mama mà đem chút thiên tai tới chào hỏi」
Nghe tôi nói xong, cha mỉm cười hiền lành và bảo "Con gái papa đúng là đáng tin cậy quá", rồi thơm nhẹ lên trán và má tôi.
Sau đó ôm chặt lấy tôi một cái, nghẹt thở luôn đó trời.
Tôi cũng hôn nhẹ lên má cha để đáp lại.
Với một đứa có gốc Nhật như tôi thì chuyện này từng rất khó làm.
Nhưng bây giờ tôi mới thấy đúng là sức mạnh của thói quen thật đáng sợ.
Tôi vẫy tay tạm biệt cha, rồi lập tức dịch chuyển đến chỗ mẹ đang ở trong Tinh linh giới.
Nơi tôi đến là đại điện nơi đặt ngai vàng của Nữ vương tinh linh.
Mẹ đang ngồi trên ngai, ánh mắt chăm chú dõi theo mọi chuyện qua gương nước đặt cạnh.
Thấy thế, tôi cũng định không cần giải thích gì thêm… nhưng mà…
"Không công bằng. Mama cũng muốn ăn xiên nướng…"
Mẹ tôi đang… giận dỗi vì bị ra rìa.
Khoan đã?
Mẹ ơi, xiên thịt đó là ăn từ mấy ngày trước mà!?
***
Ngay khi Ellen dịch chuyển đi, nét mặt của Lovel lập tức trở nên vô cảm.
Đó chính là Lovel mà những người xung quanh từng biết, kẻ hiếm khi biểu lộ cảm xúc, bất kể vui buồn giận dữ.
Albert, người đã kề vai sát cánh cùng Lovel suốt 20 năm qua, vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước vẻ dịu dàng, ân cần mà Lovel thể hiện khi làm cha.
So với 10 năm trước, ngoại hình của Lovel không thay đổi gì ngoài màu tóc và mắt.
Nhưng đứa trẻ nhỏ đội mũ kín kia đã gọi Lovel là "papa ơi".
Chỉ cần nghe giọng cũng biết là con gái.
Lọt ra khỏi mũ là mái tóc bạc trắng lấp lánh như tơ ánh sáng.
Nhìn vóc dáng thì có lẽ tầm 5, 6 tuổi?
Trong thế giới này, không ai sinh ra với mái tóc bạc.
Đó là màu của những tinh linh cấp cao.
Giờ đây, chính tóc của Lovel cũng đã bạc trắng.
Có lẽ là ảnh hưởng từ việc sống ở Tinh linh giới?
Thậm chí cả màu mắt cũng đổi.
Khi thuộc hạ báo cáo lại, Albert còn tưởng họ đã nhầm người.
Lúc nghe nói "người đó hoảng loạn bỏ chạy ngay khi bị gọi tên", ông mới nghi ngờ rằng đó thật sự là ngài Lovel.
Nếu là người xa lạ thì chỉ cần phủ nhận là xong.
Nhưng chính vì nhận ra mặt thuộc hạ nên Lovel mới vội trốn, Albert lập tức nhận ra điều ấy và quyết tâm gặp mặt xác minh cho rõ.
Và rồi… cảnh tượng xảy ra ngay trước mắt lại vượt quá khả năng xử lý của não bộ ông.
「N-Ngài Lovel!? Đứa bé…!? Vừa… vừa dịch chuyển luôn à!?」
「……Nếu ta đến hoàng thành chào hỏi, từ giờ về sau sẽ không dính dáng gì tới các ngươi nữa」
Lovel tuyên bố bằng giọng dửng dưng vô cảm khiến Albert lập tức bừng tỉnh.
Trước mặt ông là vị chủ nhân y như 10 năm trước, ngoại trừ màu tóc và mắt.
Dù cho có bị đuổi thẳng, Albert cũng không thay lòng.
「Nhà Công tước Vankreift cùng toàn thể chúng tôi đã luôn đợi ngày ngài Lovel trở về!」
「…Công tước?」
「10 năm trước, nhờ chiến công của ngài mà gia tộc đã được thăng tước」
「Cha ta đã hy sinh trong trận Monster Tempest. Còn ta thì mất tích. Vậy mà lại được thăng tước sao?」
「…Hiện tại, người kế vị là em trai ngài, ngài Sauvel」
「Vậy thì ta không cần phải quay về cái nhà đó nữa rồi」
10 năm mất tích, giờ Lovel có về thì cũng chẳng còn chỗ mà chen vào.
Em trai kế tiếp chỉ nhỏ hơn 2 tuổi, tức là năm nay 25.
Có lẽ vừa tròn tuổi trưởng thành là đã được giao quyền kế thừa gia tộc, và đến nay cũng đã quản lý lãnh địa được 9 năm.
Ở vương quốc này, con gái thường kết hôn từ tuổi thiếu nữ, còn con trai là từ độ tuổi đôi mươi.
Nên khi người thừa kế vắng mặt, khả năng cao là em trai đã bị ép cưới sớm để có người kế tục.
Chưa kể, việc được thăng tước dù Lovel không hiện diện cũng cho thấy một điều:
Gia đình hiện tại đã có vấn đề.
Tức là rất có khả năng nhà cũ của Lovel đang bị em trai và gia quyến chiếm đóng, mà còn là tình huống không mấy dễ chịu.
「Không, không! Mong ngài nhất định hãy trở về!」
「…Tại sao?」
Linh cảm chẳng lành đã thành sự thật.
Và câu hỏi đầy cảnh giác ấy… đã chính thức khởi đầu cho một chuỗi rắc rối hỗn loạn phía sau.