Khi vừa bước chân vào đại sảnh trần cao của dinh thự, từ cầu thang dẫn lên tầng hai vọng xuống một giọng nói chói tai:
「Có thật là ngài Lovel đã trở về không đấy!?」
Lovel cau mày vì cái giọng the thé khó chịu ấy.
Người đàn bà đang đứng trên cầu thang kia khoác một bộ váy đỏ rực như lửa cháy, toàn thân đeo đầy những món trang sức lấp lánh nhưng lòe loẹt đến mức phản cảm.
Vàng, bạc, ngọc quý… tất cả cứ va vào nhau leng keng như đống đồ đồng nát.
Dù có đắt tiền đến mấy, thứ đồ không hề ăn nhập với nhau như vậy chỉ khiến người ta thấy phô trương và thiếu gu.
Chưa kể, đeo nhiều đến mức kim loại tự cọ vào nhau thế kia, đúng là chẳng có chút phẩm hạnh nào.
Mái tóc vàng được đánh rối dựng lên, còn gắn cả một bông hồng đỏ chót trên đầu, chẳng rõ định đi dự vũ hội hay hóa trang làm vườn hoa di động nữa.
Nếu có điểm gì khiến Lovel nhận ra cô ta là người quen từ 10 năm trước, thì có lẽ chỉ là cái giọng chua chát ấy.
Năm xưa Agielle mới 15 tuổi, khi ấy cũng đã có phần đẫy đà, nhưng giờ thì… béo đến mức không còn nhận ra nổi.
Cái áo corset bó chặt trông như muốn bung chỉ, còn phần thịt thừa ở bụng, vai, cổ được che chắn bằng tầng tầng lớp lớp bèo nhún.
Đã thế lại còn chọn tông màu nóng khiến thân hình vốn đã to trông càng đồ sộ, mập mạp như ngọn lửa phập phồng.
Mỗi bước cô ta bước xuống cầu thang là cả thân hình rung chuyển theo đà, tiếng bước chân nặng nề vang lên nghe phát bực.
Khi xuống đến giữa cầu thang, ánh mắt cô ta cuối cùng cũng phát hiện ra Lovel.
「A… ai kia…」
Hai mắt gần như bị chôn vùi trong khuôn mặt tròn vo giờ trợn trừng như không tin nổi.
「Trời ơi! Có phải thật là ngài Lovel!? Thật không thể tin nổi, ngài… ngài đã thay đổi quá nhiều!」
「Cô là ai?」
Lovel không buồn che giấu ánh mắt khinh bỉ, buông lời như thẳng tay tạt gáo nước lạnh.
Gương mặt Agielle thoắt cái tái đi.
「Thưa ngài, đây là công chúa Agielle, phu nhân của ngài Sauvel」
「…Agielle?」
Ánh mắt nghi ngờ quét từ đầu đến chân đối phương, nhưng chẳng có điểm nào khớp với ký ức.
「Chẳng còn nhận ra nổi」
「Thưa ngài Lovel…」
Quản gia lên tiếng nhắc nhở, nhưng giọng ông cũng không giấu được sự đồng tình.
「Ôi chao! Vẫn như xưa nhỉ, ngài Lovel! Lạnh lùng, xa cách, hệt như thuở nào!」
Cái đầu óc vẫn tệ hại như trước khiến Agielle chẳng hiểu nổi mỉa mai, cứ thế tự chìm đắm trong quá khứ của mình.
Lovel bực đến mức khẽ bĩu môi, nhưng đến thế cô ta cũng chẳng nhận ra.
「Ngài đến đón thiếp, phải không!? Ôi, thật là cảm động!」
「…Cô nói cái gì?」
「Tuy thiếp bị ép phải cưới em trai ngài theo lệnh phụ thân, nhưng lòng thiếp vẫn luôn hướng về ngài. Và giờ, ngài đã không thể quên được thiếp mà đến đón thiếp trở lại! Ôi trời, thật lãng mạn làm sao!」
Lời nói mê của Agielle khiến cả quản gia lẫn các hầu gái đều kinh ngạc đến mức cứng người.
Lovel lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Agielle với gương mặt không cảm xúc, còn Albert bên cạnh thì mặt ngày càng tái đi.
Không khí trong phòng lạnh đến rợn người.
「Đúng rồi! Để thiếp giới thiệu con gái của chúng ta! Con bé giống thiếp lắm, rất xinh xắn! Amielle, con xuống đây nào!!」
Agielle ọi vọng lên tầng hai mà chẳng hề để tâm đến ánh mắt sửng sốt của mọi người.
Cảnh tượng ấy được mẹ và tôi dõi theo qua gương nước và cả hai đều á khẩu.
Ngay giây phút Agielle thốt ra câu "ngài đến đón thiếp", trong tay mẹ tôi đã bùng lên một khối lửa dữ dội.
「Mama ơi! Mama, bình tĩnh! Đừng đốt cháy lâu đài!」
Tôi hoảng hốt ôm chầm lấy bà, đến khi mẹ bừng tỉnh, ngọn lửa mới tắt, và bà nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
「Cái con heo đó là Agielle đấy à…」
Từ phía sau mẹ, tôi có cảm giác như đang tỏa ra một luồng sát khí đen kịt.
Hoảng quá!
「Mama ơi! Heo cũng đáng thương lắm đó! Đừng so sánh như thế! Bình tĩnh đi mama!」
「Cô ta nói đó là con gái của mình ư…? Trong tim Lovel, ngoài Ellen ra thì không có đứa con gái nào khác hết!」
Tôi hơi bất ngờ vì mẹ nổi giận ở chỗ đó, nhưng đồng thời lại thấy vui vui trong lòng.
Thái độ của cha khi đối mặt với Agielle, cộng thêm hình ảnh thực tế kia… khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trước giờ tôi cứ tưởng Agielle là công chúa xinh đẹp như tranh, là đối thủ đáng gờm của mẹ, là mối đe dọa có thể khiến cha lung lay lòng dạ.
Giờ thì tôi cảm thấy mình thật ngốc.
Tôi vẫn nghe người ta bảo tôi giống mẹ như đúc mà thật ra mẹ tôi mới là mỹ nhân tuyệt thế ấy chứ.
Mẹ sở hữu vòng một vĩ đại, điều quan trọng nhất, bởi cha tôi cực kỳ mê ngực to.
Agielle thì… rõ ràng là "bản thiếu hụt".
Nhìn là biết.
Chẳng khác nào tôi hồi còn nhỏ, một cục bột chưa nở.
Không có cửa thắng.
Hồi xưa tôi từng nghĩ, nếu mập lên thì ngực sẽ to theo.
Nhưng sau khi nhìn Agielle, tôi rút ra kết luận:
Dù ngực cũng là mỡ, nhưng khi mỡ tăng thì phần dưới cũng tăng theo.
Tóm lại, cái "núi đôi" của cô ta toàn là mỡ lưng ép đẩy lên thôi.
Đồ giả!
Tôi có con mắt tinh đời, không lừa nổi tôi đâu!
Cha thì hoàn toàn không biết rằng con gái mình đang soi xét ngực phụ nữ để định thắng bại như thế.
Trong lúc ấy, Amielle, đứa con gái mà Agielle gọi từ từ bước xuống cầu thang.
Và rồi, tất cả chết lặng.
Con bé có gương mặt giống hệt Agielle thuở thiếu thời.
Chính điều đó khiến khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Lovel thoáng giật nhẹ.
「Ôi trời! Soái ca quá! Mama ơi, người này là ai vậy?」
「Con yêu, đây là phụ thân ruột của con. Một vị anh hùng đó! Người cuối cùng cũng đến đón mẹ con ta rồi! Mau chào cha đi!」
「Người thật là papa ruột của con ư!? Thật tuyệt quá! Con tên là Amielle Vankreift. Rất vui được gặp papa!」
Amielle đỏ mặt vì vẻ đẹp của Lovel, ánh mắt long lanh đầy cảm xúc.
Nhưng cha tôi chỉ lạnh lùng nhìn nó.
「Đây là ai vậy?」
「Là tiểu thư Amielle, con gái của công chúa Agielle ạ」
「Không phải con của Sauvel sao?」
「…Thần… không dám khẳng định.」
Lovel quay sang nhìn quản gia, ánh mắt tối sầm.
Con bé kia vừa nói anh là cha ruột.
Mà đến quản gia cũng không dám chắc nó là con của Sauvel.
Nghĩa là, khả năng cao đứa trẻ ấy chẳng phải máu mủ gì với em trai anh cả.
「Đúng là một loài ký sinh…」
Lovel vừa dứt lời đầy cay nghiệt, ai nấy đều gật đầu đồng tình.
Tôi thì đứng lặng người, mặt không biểu cảm, chăm chú nhìn qua gương nước.
「Kyaaa! Ellen! Dừng lại đi!! Toà lâu đài sắp nổ tung rồi đó——!!」
Tiếng mẹ hét toáng lên khiến tôi giật mình hoàn hồn.
Có vẻ tôi đã vô thức làm cho các nguyên tố trong không khí dao động với tần số cao, năng lượng cọ xát sinh ra khiến từng đốm lửa lóe lên tóe lửa khắp nơi.
「Con xin lỗi mama ạ」
「Không sao đâu, mẹ hiểu mà! Mẹ cũng cảm thấy y chang con!」
「Đúng đó! Người duy nhất được gọi papa là "papa" chỉ có Ellen thôi!!」
「Phải đó! Chỉ có Ellen mới được quyền đó!!」
Hai mẹ con tôi ôm chặt lấy nhau đầy xúc động.
「Thật ức chế quá đi mất… không thể trực tiếp có mặt ở đó!」
「Sao hồi đó lại trót hứa với papa như vậy cơ chứ… Đến cả mấy vụ thiên biến địa chuyển cũng không được phép "tặng kèm"…」
「Đúng thật!!」
Được mẹ đồng cảm hết lòng, tôi thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
…Tuy vậy, đám tinh linh còn lại đang túc trực trong lâu đài thì đang gào khóc xin hãy dừng lại.
Người duy nhất có thể ngăn được hai mẹ con chúng tôi dù là theo nghĩa tích cực chỉ có Lovel mà thôi.