Lovel nhìn Agielle và những người xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng thì bỗng nghe thấy một giọng nam hối hả vang lên từ ngoài cửa.
「Nghe nói anh trai đã trở về rồi sao!?」
Người đàn ông lao vào đại sảnh là một người có thân hình to lớn.
Dáng vẻ với bộ râu rậm của anh ấy khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hình bóng cha của Lovel.
「…Là Sauvel sao? Em trông chẳng khác gì phụ thân ngày xưa cả」
Nhìn thấy Lovel quay lại chào đón mình, Sauvel nhất thời nghẹn lời.
「Anh… Anh trai à… hình dáng ấy là…」
「Anh vẫn khỏe mạnh là tốt rồi. Xin lỗi vì đã vắng mặt quá lâu, để em phải vất vả」
「Anh trai ơi…」
Lovel ôm lấy bờ vai vững chãi của người em, vỗ nhẹ lên tấm lưng đã hơi khom xuống đầy trìu mến.
Từ lúc nào đó, chiều cao của em trai đã vượt qua anh.
Thời gian 10 năm dường như hiện rõ trước mắt.
Cuộc hội ngộ đầy xúc động giữa hai anh em bỗng bị cắt ngang bởi một giọng the thé chẳng chút hợp hoàn cảnh.
「A~ Sauvel, đến đúng lúc quá!! Mau ly hôn với ta ngay lập tức đi!!」
Lời nói của Agielle khiến các người hầu xung quanh xôn xao.
「…Ngươi trông vẫn xấu xí như thế nhỉ」
Sauvel cau mày, nhìn Agielle với ánh mắt giận dữ.
「Lại tự tiện dùng tiền của gia tộc sao? Ta phải nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới hiểu được hả!! Số tiền đó là để chăm lo cho dân chúng đấy!!」
「Ngươi nói gì vậy, chuyện này là quá bình thường còn gì! Nếu ta không ăn mặc lộng lẫy thì người ta sẽ coi thường cả nhà này mất!! Ta đang ban ơn đấy nhé, ít nhất ngươi cũng nên cảm ơn ta đi!!」
Hai người cứ thế cãi nhau trước mặt đầy tớ như thể chuyện đó là điều hiển nhiên.
Lovel bình tĩnh quan sát tất cả.
Có lẽ chuyện họ cãi nhau đã thành cơm bữa.
Đám người hầu tuy tỏ vẻ khó xử, nhưng lại có vẻ khá quen với cảnh này.
Ban đầu, Lovel vẫn nghĩ đứa trẻ vô tội, nhưng ánh mắt coi thường mà nó dành cho Sauvel khiến anh thay đổi suy nghĩ.
Có vẻ như sự dạy dỗ của Agielle đã thấm vào đầu nó.
Nếu vậy, nó cũng chẳng khác gì Agielle.
Lovel quyết định gạt bỏ lòng thương xót.
「Sauvell, Agielle. Đừng phơi bày cái nhục của gia tộc ra trước mặt người khác. Cãi nhau để sau đi」
「Anh trai!」
「Trời ơi, đúng là ngài Lovel có khác, cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của thiếp rồi!」
「Nói gì với cái thứ này cũng vô ích. Cô ta không có nổi cái đầu để mà hiểu được」
Sauvel thở dài đầy đồng tình với lời nói của Lovel.
Agielle thì dường như không nhận ra rằng mình bị chê, vẫn giữ nguyên vẻ đắc thắng, hiểu nhầm rằng Lovel đang đứng về phía mình vì cái lối suy nghĩ ích kỷ cố hữu.
「Sauvel, ta có chuyện muốn nói」
「Anh trai…」
「Loren, ngày mai ta sẽ đến hoàng cung. Báo trước cho họ biết. À, báo với Bộ Tư pháp luôn」
Người quản gia tên Loen cúi người đáp:
"Vâng, thưa ngài"
「Anh trai, Bộ tư pháp… là để…」
「Thủ tục ly hôn của em đấy. Chính Agielle là người yêu cầu mà」
Sauvel nín thở, còn Agielle thì mừng rỡ reo lên như trẻ con được quà.
Bộ tư pháp là một tổ chức khác với giáo hội.
Khi có vấn đề phát sinh, họ sẽ xét xử dựa trên pháp luật, bao gồm cả việc hủy bỏ các nghi lễ đã được phê chuẩn bằng ma pháp.
Việc kết hôn là lời tuyên thệ với thần, nên thuộc thẩm quyền của giáo hội, nhưng ly hôn thì thuộc về Bộ tư pháp.
Tuy nhiên, khi ly hôn, người gây ra nguyên nhân sẽ phải chịu hình phạt vì đã phá vỡ lời thề với thần.
「Ngày mai, cả hai sẽ đến Bộ tư pháp. Ta sẽ đích thân giám sát」
Trước lời nói đầy uy lực của Lovel, không ai dám cãi lại nửa lời.
「Sauvel, đi thôi」
Lovel đưa em trai lên lầu hai.
***
Lovel tiến vào phòng hút thuốc dành riêng cho nam giới, ngồi phịch xuống ghế sofa, bắt chéo chân.
Anh tựa người vào tay vịn, đưa tay lên trán như muốn xoa dịu cơn đau đầu, rồi thở ra thật sâu để trút bỏ bực dọc.
「…Albert đã kể cho ta nghe kha khá chuyện rồi」
「A… em xin lỗi vì đã để cái nhà này bị cô ta khuấy đảo đến mức đó」
Trước người em đang cúi đầu, Lovel ra lệnh:
「Ngồi xuống đi」
Thân hình to lớn của Sauvel từ xa nhìn vào thật giống hệt phụ thân.
Giữa cơn Monster Tempest năm nào, hình ảnh phụ thân anh dũng chiến đấu bên cạnh anh lại hiện về.
Người đã ngã xuống để bảo vệ các thuộc hạ, bảo vệ Albert.
Sauvel tính cách khác hẳn với người cha ấy, vốn là người hiền lành, yếu đuối.
Gương mặt mệt mỏi, khổ sở của em trai vì những rắc rối Agielle gây ra khiến Lovel không khỏi đau lòng.
「Chuyện đó… sẽ chấm dứt vào ngày mai thôi. Ngày mai, ta sẽ đuổi hết bọn họ ra khỏi nhà」
「…Cả đứa bé sao?」
「Đó không phải là con của em, đúng không?」
「…Em… không chắc nữa」
「Ý em là gì?」
「…Hôm Agielle được gả vào, em đã quá tuyệt vọng nên uống rất nhiều rượu…」
Chỉ nghe đến đó, Lovel đã hiểu ra.
「Ra là cô ta gài bẫy」
「Em nhận ra… trong tình cảnh ấy, đàn ông thật sự rất yếu thế…」
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chắc Agielle đã chui vào giường anh ấy từ bao giờ.
Nghĩ đến cảnh đó cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Lovel vỗ vai người em đang rầu rĩ như để an ủi.
「Agielle đang khăng khăng rằng đứa bé đó không phải là con của em」
「…Cái gì cơ?」
「Có lẽ trong đầu cô ta nghĩ nếu cưới được ta thì đứa bé sẽ nghiễm nhiên là con ta. Nhưng như thế lại càng thuận lợi hơn cho chúng ta」
「Anh trai…」
「Ngày mai đến Bộ tư pháp, sẽ phải nói rõ lý do ly hôn. Nhưng em thì đừng nói gì cả. Nhớ đấy」
「Đ-đợi đã, ý anh là sao? Chẳng phải kẻ bị trừng phạt sẽ là em sao?」
「Làm gì có chuyện đó. Mụ đàn bà đó sẽ tự chuốc lấy họa. Nếu không muốn bị vạ lây, thì tốt nhất đừng hé môi nửa chữ, rõ chưa?」
Trước thái độ cứng rắn không cho chối từ của Lovel, Sauvel chỉ còn biết gật đầu, lí nhí đáp lời.
Khi thấy Lovel đột ngột im lặng như thể muốn khép lại câu chuyện, Sauvel không khỏi chăm chú nhìn lại người anh mà mình đã xa cách suốt bao năm.
Vẻ ngoài đó không hề thay đổi gì so với 10 năm trước.
À không, có chứ.
Màu tóc, màu mắt...
Đúng rồi, những điều ấy đã thay đổi.
「À... Anh trai, suốt mười năm qua anh ở đâu vậy...?」
「Ở Tinh Linh giới」
「Vậy hình dạng này là...」
「……」
Khi Lovel im lặng không đáp, Sauvel liền thấy thất vọng, tự trách mình đã hỏi điều không nên.
「Gọi Loren và Albert tới đây」
Lovel nói rồi rung chuông gọi người hầu.
Khi Loren xuất hiện, anh ra lệnh gọi cả Albert.
Đợi hai người có mặt, Lovel chỉ tay bảo họ cùng ngồi xuống rồi lập tức giăng kết giới cách âm quanh phòng, tuyệt đối không thể để bị nghe lén.
Bởi vì Tinh Linh giới có "gương nước", chiếc gương soi tỏ sự thật.
Dù có lập kết giới, thì từ đầu bên kia, vợ và con anh hẳn vẫn đang dõi theo.
「Suốt 10 năm qua, ta sống ở Tinh Linh giới. Thực ra, ta đã tỉnh lại từ 1 năm sau khi đến đó. Vậy mà... xin lỗi... vì khi ấy, ta cứ nghĩ nếu trở về thì sẽ bị ép cưới Agielle, nên ta đã không quay lại」
Nghe Lovel nói, Loren và Sauvel sững sờ.
Họ hiểu rõ nỗi khổ tâm của anh.
Ngay từ nhỏ, Agielle đã luôn bám riết lấy Lovel, khiến anh lúc nào cũng mệt mỏi.
Ai cũng rõ điều đó.
「Ta không ngờ mụ ấy lại quay sang nhắm đến em... Vừa là lỗi của ta vì bỏ mặc mọi chuyện, lại để cả con người đó thừa cơ. Xin lỗi, Sauvel. Cảm ơn em vì đã thay ta gìn giữ gia tộc」
「A... Anh...」
Thấy Lovel cúi đầu trước mặt mình, Sauvel nghẹn ngào đến không nói thành lời.
Lovel chợt nở nụ cười dịu dàng.
「Ở bên kia, ta đã tìm thấy người mình yêu. Chúng ta đã thành thân rồi」
Lời thú nhận như sét đánh ngang tai khiến Loren và Sauvel hoàn toàn cứng người.
「Nhưng ta mong các người giữ kín chuyện này, ít nhất là cho đến khi thời điểm thích hợp. Vợ ta chính là Nữ vương Tinh Linh giới, Origin」
Ba người sững sờ, không ai thốt nên lời.
Lovel bình thản tiếp lời:
「Giờ ta đã là con rể bên đó. Chúng ta còn có một cô con gái nữa, nó thừa hưởng nét đẹp của mẹ, đáng yêu vô cùng」
Nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi Lovel, nhưng cả ba người kia chỉ có thể tròn mắt, há miệng ngơ ngác bởi vì trước mặt họ, Lovel đã là một con người hoàn toàn khác.
Không, chính xác hơn, đây mới là con người thật của Lovel, một con người đã từng bị Agielle chôn vùi.
「Sauvel, ta nghe nói em cũng đã có gia đình. Nếu mụ ấy biến khỏi đây, hãy đưa người nhà của em đến sống cùng」
「Hả...?」
「Cho dù có xuất thân dân dã cũng chẳng sao. So với hoàng tộc, người thường còn dễ chịu hơn」
Sauvel nghẹn họng, không biết đáp thế nào.
Nhưng trong lòng anh ấy hiểu rõ, những lời Lovel nói, chẳng khác gì muốn giao lại cả gia tộc cho anh.
「Nhưng... Em không xứng đâu. Suốt 10 năm qua, em đã hiểu điều đó hơn ai hết! Anh không quay lại sao!?」
「Ta sẽ không kế thừa gia tộc này nữa. Nhìn hình dạng ta thế này, em vẫn chưa hiểu sao?」
Dáng vẻ Lovel vẫn như 10 năm trước, không chút đổi thay.
「Ta đã trở thành bán tinh linh rồi. Nhân giới... nên để người phàm quản lý」
Lovel nói với chút tiếc nuối.
Loren khẽ lau những giọt nước mắt đang lăn dài bằng chiếc khăn tay.
Albert thì siết chặt nắm đấm, cắn môi chịu đựng.
Chỉ riêng Sauvel là không chịu lùi bước.
「Nhưng! Nhưng anh vẫn có thể ở lại bên cạnh chúng ta mà! Người và tinh linh hoàn toàn có thể chung sống! Xin anh đấy, em không muốn lại mất thêm người thân nữa... Em muốn ở bên gia đình... xin đừng để em lại một mình lần nữa!!」
Lời van nài đầy xúc động của Sauvel khiến Lovel mở to mắt, sửng sốt.
Sau cái chết của cha, giờ lại đến lượt anh trai, nỗi cô đơn đè nặng lên Sauvel suốt những năm tháng qua.
Mẹ anh thì luôn ủ rũ, chẳng buồn đếm xỉa đến ai.
Đã vậy, còn phải đối mặt với sự phiền toái mang tên Agielle, khiến cả nhà càng thêm rối ren.
Nghe nói mẹ anh giờ đã dọn sang biệt viện, tuyệt nhiên không muốn dính dáng đến bất kỳ ai trong phủ.
10 năm qua, Sauvel đã phải chiến đấu đơn độc để bảo vệ gia tộc và duy trì mọi thứ, không một ai bên cạnh.
「Anh không giúp gì cho em sao!? Một mình em thì không thể gánh nổi nữa! Dân chúng trong lãnh địa đang vui mừng vì biết anh trở về, ai nấy đều mong chờ!」
「……」
Đúng là vậy.
Nhờ sự náo động từ các thuộc hạ, Lovel đã bị kéo ra ánh sáng.
Giờ mà đột ngột biến mất thì sẽ lại dấy lên hỗn loạn.
Lovel đắn đo, không biết nên xử trí thế nào.
Ở đầu kia của chiếc gương nước, tôi và mẹ nhìn nhau.
「Papa đang bối rối đó」
「Chà chà, có gì đâu mà phải ngại nhỉ」
「Con ra đó cổ vũ papa nhé? Dù gì thì cái bà kia cũng chẳng còn đâu」
「Hay quá đi, Ellen! Ý hay đấy!」
Mẹ bế tôi lên, cười vui vẻ rồi lập tức dịch chuyển.
Hai mẹ con đột ngột xuất hiện giữa không trung khiến Sauvel và những người khác giật mình ngã ngửa.
「Này anh yêu. Anh đang do dự cái gì thế? Gia đình là thứ quý giá nhất, chẳng phải nên nâng niu trân trọng hay sao?」
「Papa không cần phải nghĩ nhiều như vậy đâu」
Cả hai mẹ con cùng áp sát lại gần Lovel.
Anh cười gượng, gãi đầu như bất lực.
「Chắc anh cũng đã có quyết định rồi phải không?」
「Aah… Thua rồi nhỉ」
Cha vừa nói vừa ôm chầm lấy mẹ và tôi, rồi hôn nhẹ lên trán cả hai.
「Được rồi, ta hiểu mà. Sauvel」
Với giọng nói dịu dàng như thể đã hạ quyết tâm, Lovel quay sang gọi tên em trai mình.
「Ta sẽ ở lại hỗ trợ em. Ta không biến mất đâu. Cứ yên tâm」
Anh đã quyết định cùng Sauvel gánh vác lãnh địa và dân chúng mà mình từng bảo vệ khỏi đại họa Monster Tempest.
「Dù sao thì, trận chiến thực sự là vào ngày mai. Nhớ nhé」
Khi Lovel tuyên bố điều đó bằng ánh mắt đầy cương nghị, ba người đàn ông chỉ còn biết gật đầu lia lịa trong nước mắt.
***
Khi cả ba cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Lovel giới thiệu vợ mình với mọi người là Origin.
「Anh phải giới thiệu thật sao? Em vẫn luôn bên cạnh anh đấy thôi?」
「Ờ, nghĩ lại thì đúng là vậy thật」
「Thật không thể tin nổi... Người mà ngài Lovel ký khế ước lại là Vua Tinh linh...」
「Ừ thì, ai mà chẳng ngạc nhiên được」
「Hơn nữa, tiểu thư đây lại là...」
「Rất vui được gặp mọi người. Cháu là con gái của hai người, tên là Ellen」
Tôi cúi chào theo kiểu quý tộc.
Và ngay lập tức, tôi thấy rõ nét mặt Loren giãn ra mềm nhũn.
「Trời ơi, đáng yêu quá chừng luôn ấy! Giống hệt phu nhân, lại còn mang dáng dấp mái tóc xoăn của ngài Lovel nữa... Cảm ơn tiểu thư đã chào hỏi đàng hoàng như vậy. Tôi là Loren, quản gia của ngài Lovel. Nếu được, xin tiểu thư hãy gọi tôi là... "ông" nhé」
「Ông ạ..?」
Tôi nghiêng đầu ngơ ngác, còn ông ấy thì bật cười "hohoho" với khuôn mặt sáng bừng hạnh phúc.
「Trời đất ơi!! Cảm giác như vừa có một đứa cháu gái cực kỳ cực kỳ đáng yêu vậy!! Tuyệt vời quá đi mất, thưa ngài Lovel, thưa phu nhân Origin!!」
「Loren, đừng có quá khích」
「Không, không! Chuyện này thì không thể nhường được! Đây chính là điều thần đã chờ đợi suốt bao năm qua!!」
Tôi nhìn "ông" đang phát cuồng ấy mà cứ có cảm giác giống như đang nhìn thấy cha hồi nãy vậy...
Bỗng dưng thấy gần gũi hẳn.
「Tiểu thư Ellen, xin hãy cứ ra lệnh cho người ông này bất cứ điều gì. Ông sẽ cố gắng hết sức mình vì tiểu thư!!」
Thấy ông già hào hứng đến mức mắt sáng rực cả lên, tôi quyết định nói ra điều mình đã kìm nén nãy giờ.
「Ông ơi」
「Vâng, có chuyện gì vậy tiểu thư?」
「Phòng này... thúi quá à」
Tôi nhăn mặt, bịt mũi và nói một cách ỉu xìu.
Và đúng lúc đó, Lovel và mọi người đồng loạt giật mình, như vừa nhớ ra điều gì.
「Chuyển phòng ngay! Phòng này không tốt cho sức khỏe của Ellen!」
Phải đến lúc đó tôi mới biết, thì ra đây là phòng hút thuốc dành riêng cho nam giới.