Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

152 1276

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 108

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1576

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3359

WN Vol 1: 8 tuổi - Cuộc chạm trán với kẻ vượt xa cả người mang chữ "A"

Qua gương nước, tôi nhìn thấy diện mạo bên ngoài của hoàng thành vương quốc Tebahl, nó gợi nhớ đến Hohenzollern, một trong ba tòa thành trứ danh của nước Đức. 

Tòa lâu đài ấy nổi danh là "Lâu đài trên mây" của nước Đức, bởi vẻ đẹp gần như mộng ảo của nó.

Ngày nhỏ, tôi rất yêu thích một chương trình truyền hình mà phóng viên đi khắp thế giới vừa du lịch vừa ra câu đố.

Đặc biệt, tôi say mê những đô thị cổ kính của châu Âu.

Lâu đài này nằm trên đỉnh một ngọn núi ở miền Nam nước Đức.

Khi mây phủ kín, nó như lơ lửng giữa biển mây, tựa cảnh trong mơ.

Bốn bề là rừng rậm bao phủ, mùa hè xanh mướt, mùa đông thì tuyết trắng dày đặc.

Chỉ cần tưởng tượng cũng khiến lòng người thổn thức.

Và hoàng thành Tebahl kia, dù nằm giữa trung tâm thành phố, lại cũng được rừng rậm bao quanh, một thiết kế hiếm thấy.

Thành nằm trên một ngọn đồi thấp, rừng bao quanh như khu vườn tự nhiên, rồi mới đến tường thành, hào nước…

Cấu trúc vững chãi và độc đáo chẳng khác nào thành trì trong truyện thần thoại.

Khi còn sống ở kiếp trước, tôi không chỉ yêu lâu đài mà còn mê mẩn toàn bộ phong cảnh phương Tây.

Những câu chuyện giả tưởng phương Tây, vốn được lấy cảm hứng từ kiến trúc châu Âu, là món ăn tinh thần không thể thiếu của tôi.

Mỗi khi có tiểu thuyết fantasy chuyển thể thành phim, tôi đều không bỏ lỡ.

Chính những tòa lâu đài cổ tích đó đã khiến tôi muốn trở thành một nhà nghiên cứu.

Tôi từng mê mẩn các kim loại trong truyền thuyết như Mithril hay Orichalcum.

Mỗi khi thế giới tạo ra một nguyên tố mới, tôi lại thấp thỏm hy vọng:

"Liệu Mithril sẽ thành hiện thực?"

Vậy mà giờ đây, tôi lại đang là một tinh linh, cai quản cả những kim loại ấy, đúng là đời người chẳng ai biết trước chữ ngờ.

Tòa lâu đài nơi tôi đang sống cùng mẹ ở giới tinh linh giới cũng chẳng khác gì một tòa thành cổ tích.

Khi mới 2 tuổi, tôi đã hứng thú đến mức thử đủ loại ma thuật.

Đỉnh điểm là... tôi tự bay được lên trời.

Rồi mải phiêu lưu quá đà, tôi đi lạc không biết bao nhiêu lần.

Cha, mẹ và toàn bộ tinh linh trong thành phải dốc sức tìm kiếm.

Hãy thử hình dung một đứa bé 2 tuổi, thông minh quá mức, giỏi lẩn trốn và xóa dấu vết vì không muốn bị "phá rối chuyến thám hiểm" của mình.

Tiếng thở dài của cha mẹ tôi vẫn còn vang vọng trong trí nhớ mỗi khi nhớ lại chuyện đó.

Khi tôi đang đắm chìm trong ký ức, chăm chú quan sát hoàng thành Tebahl qua gương nước, mẹ lại mỉm cười hỏi:

「Con đang do thám địch đấy à?」

…Mama ơi, nói vậy nghe đáng sợ lắm.

Con chỉ đang yêu thích ngắm nhìn thôi mà!

Lắc đầu phủi đi cái không khí bất an đó, tôi gửi lời chúc cha thành công qua phía bên kia của gương nước.

***

Bên trong hoàng thành, tin tức về sự trở về của "vị anh hùng" đã khiến tất cả trở nên hỗn loạn.

Kẻ hầu người hạ đều rối rít, đến mức chỉ cần nhìn dáng vẻ là biết ngay họ đang chuẩn bị phòng nào cho người ấy.

Dân chúng cũng đổ xô tới, chỉ mong được tận mắt chứng kiến phong thái ấy.

Tin đồn thì lan nhanh không khác gì lửa cháy rừng, thậm chí có kẻ liều lĩnh tìm cách lẻn vào trong thành.

Các binh lính chạy đông chạy tây, không có phút nào được nghỉ.

Lễ nghênh kiến vẫn còn chưa tới, nhưng chỉ cần nghe những lời tường thuật từ binh lính về sự cuồng nhiệt của dân chúng cũng đủ khiến đức vua toát mồ hôi lạnh.

Chân tay run rẩy, nhiệt độ cơ thể tụt xuống không phanh.

「Bệ hạ」

Một tiếng gọi khiến đức vua giật bắn người.

「La… Laviselle…」

Người vừa bước vào, Laviselle, mỉm cười dịu dàng.

Laviselle, năm nay 32 tuổi, là Thái tử của vương quốc Tebahl.

Anh có ba người con, hai hoàng tử và một công chúa, lần lượt 12, 10 và 9 tuổi.

Anh và Lovel kém nhau 5 tuổi, từng là tiền bối và hậu bối trong 8 năm tại học viện quý tộc.

Vì cảm phục tài năng vượt bậc, Laviselle từng đặc biệt yêu mến Lovel, đến mức muốn gả em gái cho anh ấy, kết nghĩa huynh đệ.

Nay hay tin Lovel, người từng mất tích suốt 10 năm trong Tinh linh giới đã trở về, Laviselle tỏ ra vô cùng vui mừng.

Nhưng kỳ lạ thay, càng gần tới giờ nghênh kiến, tâm trạng của đức vua càng trở nên bất an, trong khi Laviselle thì trái lại, càng lúc càng đắc ý.

Anh bước đến cạnh ngai vàng, khẽ thì thầm vào tai phụ hoàng:

「Lovel sẽ không tha thứ cho người đâu」

Lời nói ấy, dù đi kèm với nụ cười nhẹ, lại khiến đức vua tái mặt.

「Bệ hạ, sức mạnh của Lovel là tài sản vô giá đối với quốc gia này. Xin người chớ nên chọc giận ngài ấy thêm nữa」

Dù vẫn cười, ánh mắt Laviselle lại tuyệt đối không có lấy một tia dịu dàng.

「Người còn nhớ khi xưa, thần đã can gián rằng không nên để lời Agielle lọt tai? Nhưng vì nghe theo đám người bên cạnh, người đã đẩy cả Agielle và tai họa về phía gia tộc Vankreift」

Đức vua, như kẻ bị bóng ma dằn vặt, chỉ có thể ôm đầu, run rẩy, không thốt nên lời.

「Một khi Lovel trở về mà vẫn thấy Agielle còn ở đó… chẳng cần nghĩ cũng đoán được sẽ ra sao」

Gia tộc Vankreift, trong mắt dân chúng, là một gia tộc anh hùng.

Ấy vậy mà lại bị gả cho một người con gái tai tiếng như Agielle, chẳng khác gì đặt thuốc độc vào dòng tộc đang hồi sinh.

Chính Agielle, người bị ghét bỏ trong hoàng tộc, là nguyên nhân khiến chủ gia và người thừa kế nhà Vankreift bị đẩy ra tiền tuyến rồi vong mạng.

Sau đó, đức vua lại bắt em trai gánh vác hậu quả.

Kể từ đó, Agielle tiếp tục làm loạn khiến gia tộc ấy rơi vào cảnh ngập đầu trong nợ nần.

Trong dân gian, lời oán thán lan rộng:

"Phải chăng nhà vua đang cố hủy diệt một gia tộc từng liều chết cứu lấy hoàng đô?"

Lòng dân vốn đang nguội lạnh với hoàng thất, nay lại càng nguội lạnh hơn.

Trong phòng chỉ còn lại phụ tử hai người.

Không ai nghe được những lời nói này.

「Bệ hạ, vẫn còn một lối thoát duy nhất」

Laviselle nở nụ cười đầy ẩn ý.

Như người sắp chết vớ được cọc, đức vua ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt khẩn cầu.

「Phương án này rất đơn giản. Chỉ cần làm đúng, tất cả sẽ được cứu vãn」

Khóe môi Laviselle cong lên đầy toan tính.

***

Trước mặt đức vua, Lovel đứng thẳng, oai nghiêm.

Đức vua, giọng run run, mở lời chúc mừng anh đã trở về bình an.

Cảm ơn ngài đã bảo vệ đất nước, bảo vệ muôn dân.

Mỗi lời tán dương thốt ra lại như chiếc kim nhọn đâm vào tội lỗi mà chính đức vua từng gây nên.

「…Ta muốn ban thưởng cho ngươi. Có điều gì mong muốn chăng?」

「Nếu được phép, hạ thần xin hai điều, không phải là vật chất」

「…Cứ nói」

「Thứ nhất, xin người hãy hạn chế can thiệp của hoàng thất vào chuyện riêng của gia đình hạ thần. Thứ hai… xin bệ hạ vui lòng có mặt tại phiên tòa hòa giải ly hôn của Sauvel Vankreift, em trai thần, với tư cách là thân tộc」

Lời của Lovel khiến khung cảnh xung quanh chao động.

Những gì anh vừa nói có thể bị hiểu rằng:

Gia tộc Vankreift đã quay lưng với hoàng thất.

「…Lovel, điều đó là…」

「Thần thất lễ」

Lovel cắt ngang lời vua, một hành động vốn bị xem là đại bất kính, thế nhưng không một ai dám cất lời chỉ trích.

Khí thế tỏa ra từ Lovel, một cơn giận không hề ồn ào mà lạnh lẽo đến mức khiến người nghe phải nín thở đã trấn áp tất cả.

「Người yêu cầu được ly hôn… là Agielle, thê tử của Sauvel」

Chỉ một câu nói ấy thôi cũng đủ để cục diện thay đổi hoàn toàn.

Giờ đây, người ta cho rằng chính hoàng thất mới là bên ruồng bỏ Vankreift, gia tộc nắm giữ sức mạnh quân sự trọng yếu của vương quốc.

Giới quý tộc bắt đầu xôn xao.

Bầu không khí căng thẳng lan khắp đại điện.

Hành động của nhà vua bị nhìn nhận như là đã tự châm ngòi cho nội chiến.

Việc ngó lơ một gia tộc trung thành từng cống hiến hết mình cho đất nước khiến những quý tộc khác cảm thấy bất an, ai dám chắc ngày mai họ sẽ không trở thành nạn nhân tiếp theo?

Nếu Lovel quay lưng, ngọn lửa chiến sự âm ỉ ở biên giới có thể bùng lên thiêu rụi cả vương quốc.

Đáng lẽ hôm nay phải là ngày mừng công chào đón người anh hùng trở về, thế nhưng mọi chuyện lại đang đi về hướng hoàn toàn ngược lại.

Không ít quý tộc đã hướng ánh mắt chất vấn về phía nhà vua.

「Khoan đã!! Lý do Agielle muốn ly hôn là gì!?」

「Công chúa nói muốn tái hôn cùng một người đàn ông khác」

Câu trả lời khiến mọi người sững sờ, một lời tuyên bố có thể bị xem là bằng chứng của sự phản bội.

Vua hốt hoảng:

「Chẳng lẽ… người đó là ngươi, Lovel!?」

Nhà vua gắng gượng đẩy lỗi về phía Lovel, như thể vì anh mà Agielle mới thay lòng.

Nhưng Lovel chỉ mỉm cười đáp lại:

「10 năm trước, thần đã chính thức hủy bỏ hôn ước với Agielle. Sau khi việc ấy được chấp thuận, công chúa mới kết hôn cùng Sauvel. Thần cũng đã rời khỏi nhân giới suốt 10 năm nay, chưa từng quay lại. Thế nhưng Agielle lại tự mình tuyên bố trước gia nhân của thần rằng đứa trẻ tên Amielle không phải là con của Sauvel」

Một sự thật được phơi bày trước mặt bao người, giờ đây đã không còn đơn thuần là việc riêng của hoàng thất nữa.

Lỗi lầm này không thể tiếp tục đổ lên đầu gia tộc Vankreift.

Nhà vua trắng bệch cả mặt.

Các quý tộc đồng loạt đứng về phía Vankreift.

Trước làn sóng yêu cầu giải thích dồn dập từ bốn phương tám hướng, nhà vua chỉ biết chết lặng, không thốt nên lời.

Đúng lúc ấy, một người bước ra, đứng trước mặt đức vua.

「…Điện hạ」

Tiếng xì xào chợt lắng xuống khi ai đó thì thầm như vậy.

Toàn đại điện bỗng trở nên yên lặng đến lạ thường.

Và rồi, Laviselle lên tiếng.

「Thay mặt phụ hoàng, ta xin lắng nghe lời thỉnh cầu của Lovel. Phụ hoàng hiện đang đau lòng vì những hành vi của người ngài yêu thương, Agielle」

Tư thế đường hoàng, giọng nói vững vàng, Laviselle lúc này đã toát lên khí chất đế vương.

Lovel cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

「Lovel, hoàng thất sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngài. Tuy nhiên… mong ngài có thể nhượng bộ một chút」

「Nhượng bộ, ý người là gì?」

「Gia tộc của ngài là trụ cột quân sự không thể thiếu của quốc gia này. Không phải vì hoàng gia, mà là vì dân chúng, xin hãy tiếp tục cho đất nước mượn sức mạnh của ngài」

Ánh mắt của Laviselle thoáng một nét khẩn cầu đau đáu, khiến không khí trong điện một lần nữa lặng đi.

Lovel chỉ khẽ nhếch môi, nét mặt như thể đang nuốt phải vị đắng chát.

Trong hoàng tộc, người mà Lovel ghét cay ghét đắng chính là Agielle.

Thế nhưng, gã đang đứng trước mặt đây, cái "thứ này" mới thực sự là kẻ thù số một trong cuộc đời Lovel.