Căn bệnh dẫn đến tình yêu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bắt Cóc Toàn Nhân Loại

(Đang ra)

Bắt Cóc Toàn Nhân Loại

Tiểu Vũ Thanh Thần

------Dưới sự bảo vệ của đội quân tinh nhuệ nhất thế giới, dưới sự hướng dẫn của những chuyên gia ưu tú nhất thế giới, dưới sự mưu hoạch của những tham mưu thông minh nhất thế giới, dưới sự dõi theo c

22 27

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

325 9123

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

68 330

Căn bệnh dẫn đến tình yêu - Chương 2

Chẳng ai thực sự chú ý đến sân khấu trong lễ khai mạc lễ hội văn hóa cả. Ai nấy đều chỉ muốn làm cho qua loa để nhanh chóng đi dạo các gian hàng. Tôi của những năm trước cũng vậy. Bởi vì nhà thi đấu vừa oi bức vừa ngột ngạt, mà nghe ban nhạc chơi mấy bài không hợp thời thì cũng chỉ thấy chán ngắt mà thôi.

Thế nhưng, khoảnh khắc Kei bước lên bục chỉ huy, không khí bỗng thay đổi.

Kei cúi chào một cách duyên dáng, mái tóc đen óng ả khẽ rung lên một âm thanh nhỏ xíu.

Khuôn mặt cô bé vẫn còn nét non nớt, nhưng lại toát lên một khí chất và sự hiện diện khó tả. Khi Kei vung gậy chỉ huy xuống, tiếng kèn cor dịu dàng vang lên.

Đã một thời gian trôi qua kể từ đó, tôi trở thành một học sinh cấp hai bình thường, dù vẫn khá hướng nội so với người khác.

Khi lên cấp hai, quen biết thêm nhiều bạn học từ các trường tiểu học khác, quá khứ bị bắt nạt của tôi đã hoàn toàn chìm vào quên lãng. Đối với chúng tôi khi ấy, một năm là một quãng thời gian dài đằng đẵng, đủ để đẩy những ký ức không mấy tốt đẹp vào quên lãng.

Tôi cũng có vài người bạn, dù không nhiều. Dù không cùng lớp với Kei, nhưng việc được xếp vào một lớp học yên bình có lẽ cũng là điều may mắn.

So với quãng thời gian tiểu học như địa ngục, đây là một sự thay đổi không thể tin được. Kể từ khi Nezuhara chết, cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn. Từ đó đến giờ, tôi luôn có cảm giác như đang sống trong một giấc mơ. Dù chứng mất ngủ đã được cải thiện, nhưng tôi vẫn thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì những cơn ác mộng. Trong những giấc mơ ấy, tôi vẫn bị Nezuhara bắt nạt, và blog "Bách khoa toàn thư bướm" vẫn được cập nhật.

Hoặc, có một dạng ác mộng khác.

Đó là giấc mơ về một sân thượng chung cư nào đó mà tôi chưa từng thấy trong đời, nơi Kei với nụ cười thường lệ đang dồn ép Nezuhara. Đôi mắt hoảng sợ của Nezuhara bị một cây bút bi đâm xuyên, hình ảnh cậu ta run rẩy chỉ giống một học sinh tiểu học yếu ớt. Rồi bàn tay nhỏ bé của Kei không chút thương xót đẩy Nezuhara xuống. Đó là giấc mơ như vậy.

Dù mơ thấy giấc mơ nào, tôi cũng tỉnh dậy với mồ hôi đầm đìa. Đặc biệt, khi mơ thấy giấc mơ thứ hai, tôi thở hổn hển. Tôi, của thời cấp hai, gặp Yosuga Kei trong mơ nhiều hơn hẳn so với gặp cô ấy ngoài đời thực. Tôi cố gắng kiềm chế sự run rẩy, giơ lòng bàn tay lên trần nhà. Nó vẫn gợi liên tưởng đến một con bướm bị bẻ gãy một cánh.

Tâm hồn tôi vẫn mắc kẹt ở thời tiểu học.

Tiếng vỗ tay như sấm dậy kéo tôi về thực tại. Bản nhạc “Hohoemi no Kuni” Selection do Kei chỉ huy đã kết thúc, và Kei lại cúi chào một lần nữa. Kei cười rạng rỡ sau khi kết thúc phần chỉ huy, đôi mắt to tròn nheo lại, trông cô bé bỗng nhiên đúng tuổi.

Khi lên cấp hai, Kei càng trở thành một sinh vật xinh đẹp hơn nữa. Thân hình thon thả, ngũ quan sắc nét, mái tóc đen tuyệt đẹp được cắt ngang ngực. Yosuga Kei luôn nổi bật ở bất cứ đâu cô đến. Ngay khi vào cấp hai, Kei đã gia nhập câu lạc bộ nhạc kèn, và từ cuối năm lớp một, cô đã bắt đầu hoạt động như một nhạc trưởng vượt trội hơn các tiền bối. Không cần phải nói, thành tích học tập của cô cũng luôn nằm trong top đầu.

Đáng lẽ ra phải nhận lấy sự đố kỵ, nhưng thật kỳ lạ, không hề có ai dành những cảm xúc tiêu cực như vậy cho Kei. Không hiểu sao, cô bé được tách biệt khỏi những cảm xúc xấu xí đó.

「Này, Miyamine.」

Lúc đó, Nanashiro, người ngồi cạnh tôi, lên tiếng. Nanashiro không hiểu sao lại cười rất vui vẻ.

「Gì vậy?」

「Cậu vừa nhìn Yosuga đúng không?」

「...Đúng là có nhìn.」

「Thấy chưa, ai mà chẳng nhìn chứ.」

Nanashiro gật đầu đầy vẻ thông thái như thể đã biết từ lâu. Cái giọng điệu như thể thấu hiểu chân lý của thế gian thật buồn cười. Nhưng Yosuga Kei của bây giờ đã ngự trị ở trường cấp hai như một ngôi sao khác hẳn thời tiểu học. Cô bé giống như một bộ phim kinh điển đã được định danh. Vượt qua ngưỡng cửa của tình yêu, ai cũng có thể thẳng thắn nói rằng mình thích Kei.

Cũng chính vì thế, kể từ khi vào cấp hai, tôi và Kei ít nói chuyện với nhau hơn.

Giữa học sinh tiểu học và học sinh cấp hai có một ranh giới rõ ràng. Nói trắng ra thì Kei, người đã bỏ cặp sách và ngày càng xinh đẹp, không còn hợp với tôi, một người bình thường và không mấy nổi bật.

Đương nhiên, tôi không hề ghét Kei. Ngay cả bây giờ, nếu tình cờ gặp, chúng tôi vẫn trao đổi vài câu hỏi thăm, và tôi vẫn luôn thích Kei.

Nhưng, chỉ có thế thôi.

Tôi thuộc về phía này, còn Kei, người nhận được những tràng vỗ tay tán thưởng như vậy, lại ở phía bên kia. Như vậy là đủ rồi. Không biết Kei có nhận ra thái độ của tôi không, hay đơn giản là vì cô bé quá bận rộn với những người xung quanh mà không còn thời gian dành cho tôi nữa, Kei cũng không còn chủ động quan tâm đến tôi.

Việc tôi có thể làm chỉ là nhìn Kei trong những sự kiện của trường như thế này. Các thành viên câu lạc bộ cầm nhạc cụ của mình đứng dậy và rút vào cánh gà sân khấu. Kei cũng bước xuống bục chỉ huy và đi theo họ.

Đúng lúc đó, Kei trên sân khấu bỗng quay lại nhìn về phía tôi.

Kei nheo đôi mắt to lại, nở một nụ cười ranh mãnh. Khoảnh khắc ấy, tiếng ồn xung quanh như xa dần, nhịp thở của tôi trở nên gấp gáp.

「Này, vừa nãy Yosuga có nhìn sang đây và cười không?」

Nanashiro hào hứng nói.

「Làm gì có.」

「Miyamine đúng là lạnh lùng quá mà! Hãy có ước mơ đi chứ, ước mơ ấy!」

Tôi nghĩ, đó chính là điểm tuyệt vời của Yosuga Kei.

Cái cách mà Yosuga Kei, người luôn dịu dàng với tất cả mọi người, lại khiến người ta lầm tưởng rằng cô ấy chỉ mỉm cười và nhìn mình. Cô ấy đặc biệt giỏi trong việc trao đi những giấc mơ mà ai cũng khao khát. Ngay cả tôi cũng bị cuốn hút bởi mánh khóe đó.

Có lẽ, Kei đã giết người vì tôi. Tôi bị ám ảnh bởi giấc mơ đó. Ngay cả điều đó, có thể cũng chỉ là một ảo giác, giống như nụ cười hôm nay.

──Kei đã giết Nezuhara Akira phải không?

Cuối cùng, tôi đã không bao giờ dám hỏi Kei câu hỏi đó.

Đối với tôi khi còn nhỏ, việc một người giết người là điều quá xa vời. Hơn nữa, tôi không thể tưởng tượng được rằng Yosuga Kei, người luôn dịu dàng với tất cả mọi người, lại có thể làm điều đó. Lại còn vì một kẻ như tôi nữa chứ.

Tôi thà tin rằng Kei đã cầu nguyện Chúa, và Nezuhara đã bị trời phạt còn hợp lý hơn nhiều. Dù vậy, hình ảnh Kei trên sân thượng liên tục xuất hiện, vẫn in đậm trong tâm trí tôi.

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện trở lại hơn một năm sau đó, nhân chuyến đi ngoại khóa của trường cấp hai.

Kei gia nhập hội học sinh như thể đã được định sẵn, và có lẽ vì trùng với lịch hoạt động của câu lạc bộ nhạc kèn, cô bé đảm nhiệm vị trí thư ký. Thế nhưng, không hiểu sao Kei lại luôn là người phát biểu trong các buổi giao lưu với trường khác, hay là người trao hoa tại nơi lưu trú trong chuyến đi ngoại khóa. Kei bận rộn đến mức, nhịp sống của cô bé hoàn toàn khác biệt so với tôi.

Vì vậy, việc tôi tình cờ gặp Kei vào ngày thứ hai của chuyến đi ngoại khóa, trong thời gian tự do, tôi nghĩ đó hẳn là một trò đùa của Chúa.

Trong chuyến đi ngoại khóa đến Nagasaki, tôi đã lạc đường hoàn toàn, không thể cứu vãn.

Nguyên nhân, tôi nhớ không lầm, là do tôi đã để quên ví ở một quán Sarau-udon nào đó. Khi nhận ra ở trạm xe buýt, tôi bảo cả nhóm đi trước, rồi quay lại quán để lấy ví. Mọi chuyện đến đó vẫn ổn. Tôi không ngờ rằng từ đó lịch trình xe buýt lại thay đổi, và chiếc xe tôi lên lại đi ngược hướng.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đến một con phố đông đúc nhà dân, cách xa điểm hẹn. Tôi lại kiểm tra bản đồ và xe buýt, rồi hoàn toàn bế tắc. Cứ đà này, thà quay về nhà trọ còn hơn là đến điểm hẹn.

Rốt cuộc, đâu là nơi tốt nhất để gặp nhau, hay tôi nên quay về nhà trọ? Tôi nghiến răng ken két khi cảm thấy chuyến đi ngoại khóa dần bị phá hỏng, thì đúng lúc đó.

「Miyamine?」

Một giọng nói đáng lẽ không nên vang lên, khi tôi quay lại, Yosuga Kei đang đứng đó. Tôi không khỏi nín thở. Đối với học sinh cấp hai, sự phân chia lớp học bất ngờ lại là một rào cản lớn. Đã thật lâu rồi tôi mới có dịp nói chuyện với Kei, người ở lớp khác.

「...Kei.」

「Vừa đúng lúc. Cậu rảnh không?」

「Hả?」

Kei nói rồi, không đợi tôi trả lời, kéo tôi đến một chiếc ghế trống ở trạm xe buýt. Sau đó, cô bé lấy ra hai hộp kem ly từ một túi nhựa.

「...Tadaaa. Vừa nãy, tớ đã giúp một bà cụ ở đó. Túi đồ mua sắm của bà ấy bung ra, đồ đạc rơi hết, tớ đã nhặt giúp. Thế là bà ấy cho tớ cái này.」

Kei vui vẻ nói, rồi từ tốn đưa một hộp về phía tôi.

「Của cậu.」

「...Ơ?」

「Có hai hộp lận. Hì hì, bà ấy bảo chắc tớ có bạn đi cùng.」

「Đúng vậy. Vậy mấy bạn cùng nhóm cậu đâu?」

「Tớ có buổi tổng duyệt cho lửa trại tối nay nên không thể rời khỏi gần nhà trọ được. Không có thời gian đi tham quan. Mà thôi, dù không có bạn, nhưng có Miyamine đây thì ổn rồi.」

「Giả sử tớ cũng không có ở đây thì cậu sẽ làm gì?」

「Thì tớ sẽ ăn cả hai hộp.」

「Vậy thì cứ ăn cả hai hộp đi.」

「Nhưng mà, Miyamine đang ở đây mà.」

Đó là một cuộc đối thoại tưởng chừng ăn khớp nhưng lại không hề ăn khớp. Hơn nữa, chúng tôi đang tách khỏi đoàn. Nếu không quay lại nhanh chóng, mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.

「Có lẽ, nếu có tớ ở đây, thầy cô cũng sẽ không quá để tâm đâu.」

Kei nói với giọng điệu thư thả, như thể đọc được suy nghĩ của tôi. Dù nghe có vẻ phũ phàng, nhưng lời Kei nói cũng đúng. Yosuga Kei là một học sinh giỏi được mọi người công nhận, và được thầy cô yêu quý hết mực. Dù Kei có đến muộn, cũng sẽ không ai thực sự tức giận. Nếu Kei muốn cùng tôi lạc đường, thì không ai có thể ngăn cản được.

Nhưng trong đầu tôi không phải là lời khiển trách của thầy cô, mà là chuyến đi ngoại khóa hồi tiểu học. Đã lâu lắm rồi kể từ đó, nhưng nếu hai đứa quay lại cùng nhau, có thể lại bị hiểu lầm gì đó. Chính từ việc lầm tưởng mình là người đặc biệt của Kei mà sự suy sụp của tôi đã bắt đầu.

「Kem sẽ tan chảy mất.」

Thế nhưng, chỉ với một câu nói đó của Kei, tôi đã dễ dàng nhận lấy hộp kem. Bỏ qua ý nghĩ phải quay về nhanh chóng, tôi mở nắp đỏ ra.

「Này, để tớ chỉ cho cậu cách ăn kem ly ngon nhất nhé.」

「...Gì vậy?」

Kei không trả lời, cắm thìa gỗ vào kem và vẽ một vòng tròn trên bề mặt. Nhìn từ trên xuống, nó có hình dạng một vòng tròn đôi hoàn hảo.

「Rồi sao nữa?」

「Ăn từ bên ngoài vào.」

Đúng như lời nói, Kei múc một miếng kem từ phía ngoài đường kẻ. Rồi cô bé đưa vào miệng một cách hạnh phúc. Khi tôi cứ nhìn chằm chằm, Kei nhìn tôi một cách khó hiểu, rồi lại làm lại y hệt một lần nữa.

「...Rồi sao nữa?」

「Rồi sao nữa là sao... Hả!? Thế là xong rồi! Cậu nghĩ tớ sẽ làm gì cơ?」

「Không, nhưng mà cái đó... có ý nghĩa gì chứ...」

「Không hiểu sao, sao mà cậu thiếu lãng mạn thế nhỉ. Cứ từ từ lấp đầy từ bên ngoài vào,」

「Đâu có lấp đầy.」

「...Cứ từ từ phá vỡ từ bên ngoài vào, và cuối cùng ăn phần ngon nhất ở giữa, đó mới là tuyệt vời nhất.」

「Kem ăn từ đâu cũng như nhau thôi mà.」

「Không hiểu gì cả.」

Có lẽ không hài lòng với phản ứng của tôi, Kei khẽ lắc đầu. Thái độ bất mãn của cô bé rõ ràng đến mức tôi đành miễn cưỡng vẽ một vòng tròn trên kem y hệt. Ngay khi tôi múc miếng kem tan chảy từ mép vào miệng, Kei dần nở một nụ cười như mèo con. Việc cô bé vui vẻ đến mức này khiến Kei hôm nay trông trẻ con một cách đáng ngạc nhiên.

「Miyamine, lâu rồi không gặp nhỉ.」

Kei bỗng nói khi đang tạo ra một hòn đảo kem ở giữa.

Đáng lẽ ra đó phải là câu nói xuất hiện sớm hơn nhiều. Chúng tôi là hai người học cùng trường cấp hai nhưng hiếm khi nói chuyện một cách đàng hoàng. Tôi cũng khẽ đáp lại 「Lâu rồi không gặp」, rồi thăm dò thái độ của Kei.

「Miyamine ở câu lạc bộ máy tính đúng không. Tớ biết mà. Tớ cũng khá rành về máy tính đấy. Gần đây tớ có cài Skype. Miyamine cũng dùng chứ?」

Tôi lắc đầu, thầm nghĩ liệu đó có phải là "rành" không... Tôi chợt hiểu ra rằng trong tâm trí Kei, mạng internet là những thứ như mạng xã hội vậy.

「Kei cũng giỏi thật đấy. ...Câu lạc bộ nhạc kèn, rồi hội học sinh nữa.」

「Cả hai đều đã nghỉ rồi, hơi buồn một chút.」

「Thế là đủ rồi. Kei, cậu cứ như là quá năng động ấy, nghỉ ngơi một chút đi thì hơn?」

「Tớ cứ không thể ngồi yên được ấy.」

Kei vừa nói vừa cười, múc miếng kem cuối cùng. Khối kem trắng được nuốt xuống. Trong chiếc ly rỗng tuếch, thậm chí không còn sót lại dấu vết nào của sự cầu kỳ của Kei.

Có lẽ vì rảnh rỗi, Kei cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi.

「Miyamine có khuôn mặt thật đẹp trai.」

Kei bỗng nói vậy.

「...Đâu có.」

「Không đâu. Có chứ. Hơn nữa...」

Đến đây, Kei ngừng lời. Cô bé ngừng lời như thể đang sợ hãi điều gì đó, đôi mắt to khẽ lay động.

Kei không nói tiếp. Tôi nghe thấy tiếng ve kêu từ xa. Tiếng ve đó khiến tôi nhận ra Kei đã nói chuyện trôi chảy đến mức nào.

Trong sự im lặng đến đau đớn, tôi ăn hết kem. Phần cuối cùng tôi hầu như không cảm nhận được mùi vị gì. Tôi cho chiếc thìa đã gãy vào chiếc hộp rỗng và đậy nắp lại. Sau khi làm những việc vòng vo như vậy, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

「Kei. Người giết Nezuhara, là Kei phải không?」

Quả nhiên, Kei mỉm cười điềm tĩnh và nói.

「Đúng vậy.」

Thật bất ngờ, tôi không hề ngạc nhiên. Nhờ đã mô phỏng trong ác mộng nhiều lần. Tôi có lẽ đã nghĩ rằng việc một học sinh tiểu học lại có thể giết người, chỉ có thể là Yosuga Kei mà thôi.

「...Tại sao?」

「Miyamine lại hỏi câu đó ư?」

Kei khẽ nghiêng đầu, cười một cách bối rối.

「...Là vì tớ bị bắt nạt phải không?」

「Dù tớ có nói thế nào, Nezuhara-kun vẫn không dừng lại. Một khi đã ghét Miyamine rồi, cậu ta không thể nghĩ đến điều gì khác nữa. Có lẽ, vì tớ nói nên cậu ta càng không muốn dừng lại.」

Kei bình tĩnh phân tích lại tình hình khi xưa. Có lẽ điều đó là đương nhiên vì cô bé luôn là trung tâm của mọi người, nhưng Kei rất giỏi trong việc thấu hiểu cảm xúc của người khác. Kei nhỏ bé, đeo cặp sách, thực ra đã phân tích Nezuhara Akira như vậy.

「Cậu còn nhớ không? Cái blog đó. "Bách khoa toàn thư bướm".」

「...Nhớ.」

「Làm sao mà quên được chứ. Khi tớ nhìn thấy nó, tớ đã rất sốc. Ác ý và trí tưởng tượng của con người là vô hạn. Khi đã đến mức đó thì không thể ngăn cản được nữa.」

Vừa nói, Kei từ từ nheo mắt lại.

「Lúc đó, tớ đã hỏi những người xung quanh, nhưng cuối cùng tất cả đều sợ Nezuhara-kun, không dám chống đối, chỉ thuận theo phải không?」

Lời Kei nói đúng là vậy. Thực tế, chỉ cần Nezuhara biến mất, việc tôi bị bắt nạt cũng hoàn toàn chấm dứt. Bởi vì tất cả mọi người chỉ thuận theo mà thôi.

À phải rồi, không phải chính Kei đã ví Nezuhara như một "suối nguồn không bao giờ cạn" sao? Tôi nhớ lại hình ảnh Kei mặc chiếc váy đen. Lúc đó, Kei không hề nói một lời nào là "buồn".

「Tớ không thể tha thứ cho những người đã cùng bắt nạt Miyamine, nhưng ở một khía cạnh nào đó, tất cả họ cũng là nạn nhân. Vì vậy, tớ nghĩ chỉ có cách diệt trừ tận gốc mà thôi.」

「Vì vậy mà cậu đã giết cậu ta?」

Kei lặng lẽ gật đầu.

「...Nguyên nhân cái chết của Nezuhara là nhảy lầu từ sân thượng phải không? Vậy thì, thực ra đó là... một vụ án mạng do Kei gây ra sao?」

「Đúng vậy.」

Trong lòng tôi nặng trĩu. Cảm giác như đang kiểm tra lại câu trả lời cho những điều tôi đã biết trong mơ. Một cảm giác vừa là dối trá, vừa là chấp nhận. Ở ngôi trường đó, không ai ngoài Yosuga Kei có thể giết được Nezuhara, kẻ ác độc có quyền lực như một con quỷ.

「Rốt cuộc là bằng cách nào?」

「Không có gì khó khăn cả, Miyamine.」

Kei nói với giọng điệu từ tốn, giải thích cặn kẽ.

「Nezuhara-kun có vẻ thích tớ, nên khi tớ rủ, cậu ta liền đến ngay. Lúc tớ nói có chuyện quan trọng muốn nói nên lên sân thượng, cậu ta cũng không hề nghi ngờ. Nezuhara-kun có vẻ hơi căng thẳng một cách kỳ lạ, chỉ điều đó thôi cũng khá thú vị. ...Nhưng những gì cậu ta đã làm với Miyamine thì không hề thú vị chút nào.」

「Rồi cậu đẩy Nezuhara xuống?」

「Đúng vậy.」

Cuộc đối thoại mong manh như đi trên băng mỏng tiếp tục.

Càng trao đổi lời nói, cơ thể tôi càng run rẩy. Dù vậy, tôi không thể trốn tránh mà phải xác nhận.

「Đôi mắt của Nezuhara...」

Đó chính là điều tôi bận tâm nhất.

Quá quỷ dị để là tự sát, mà nếu là giết người thì lại quá tàn nhẫn. Tôi bất giác nhìn vào mắt phải của Kei. Nhưng Kei chỉ khẽ lắc đầu.

「Nezuhara-kun đã chống cự. ...Cậu ta lấy bút bi từ túi quần ra và định đâm tớ. Chúng tớ giằng co, nhưng Nezuhara-kun lại rơi xuống. Tớ nghĩ cây bút bi đã cắm vào mắt cậu ta lúc đó.」

「Thì ra là vậy.」

「...Tớ không biết cậu có tin không.」

「............Tớ tin.」

「Tất cả ư?」

Kei lặng lẽ nói. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin. Tin vào việc phạm tội, thật là một cách diễn đạt kỳ lạ. Thực sự, Yosuga Kei đã giết người. Hơn nữa, còn là một học sinh tiểu học bằng tuổi mình, bằng một cách tàn nhẫn. Giấc mơ của tôi hóa ra lại là một thám tử tài giỏi hơn chính tôi rất nhiều.

Kei sau khi kể hết mọi chuyện, không hề hoảng loạn mà chỉ khẽ lắc đầu và cười. Bàn tay nắm chặt của tôi run rẩy, níu lấy ống tay áo.

「Tớ hiểu rồi. Miyamine đã nhận ra từ lâu rồi đúng không. Vì vậy mà cậu đã giữ khoảng cách với tớ phải không?」

Kei vừa nói vừa cười buồn. Nhìn thấy nụ cười đó, tôi chợt hiểu ra ý nghĩa của câu nói trước đó. Kei hẳn đã luôn nghĩ rằng tôi tránh mặt cô ấy vì chuyện này.

Nếu vậy, đó là một sự hiểu lầm tồi tệ. Không phải vậy. Tôi không hề có ý định rời xa Kei vì lý do đó.

「Không phải! Tớ không hề ghét Kei...」

Tôi vội vàng nắm lấy bàn tay đang níu ống tay áo của Kei. Hộp kem rơi xuống đất, lăn lông lốc. Cổ tay Kei, mà đã lâu rồi tôi mới chạm vào, thật nhỏ bé và yếu ớt. Hướng về Kei đang căng thẳng vì lo lắng, tôi đã thốt ra những lời mà suốt ba năm qua tôi muốn nói.

「............Xin lỗi. Tớ thực sự xin lỗi.」

Chỉ có những lời đó bật ra.

Kei, đang sững sờ, nhìn về phía tôi. Thực ra tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức. Suốt thời cấp hai, tôi đã không thể nói chuyện đàng hoàng với Kei. Tôi không thể cử động khi bị Kei nhìn chằm chằm, và đã tránh mặt cô ấy.

Nhưng đó không phải vì tôi ghét Kei. Ngược lại mới đúng. Lòng tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi đối với Kei.

「Tớ đã muốn xin lỗi từ lâu rồi. Rằng vì tớ mà Kei phải làm những chuyện như vậy. Kei là một người khác biệt so với kẻ như tôi, vậy mà vì tôi mà Kei...」

Tôi sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mặt Kei. Với tâm trạng gần như thú tội, tôi tiếp tục.

「Tớ không biết phải làm gì. Cả lúc bị thương đó, cả lúc Nezuhara đó, tớ luôn được Kei che chở, mà không thể đáp lại bất cứ điều gì... Kể từ khi Nezuhara chết, cuộc sống của tớ trở nên bình yên, ...hạnh phúc. Tớ không thể tha thứ cho bản thân vì đã vui mừng khi Kei đã làm những chuyện như vậy vì một kẻ vô dụng như tớ...」

Kei không phải là người sẽ làm những chuyện như vậy. Nếu không có tôi, khuôn mặt Kei sẽ không bị thương. Chắc chắn Kei đã có thể tránh xa những chuyện giết người. Chỉ vì tôi đã than yếu lòng với Kei. Kei chỉ là một người đủ tốt bụng để không bỏ rơi tôi, và đủ quyết đoán để ra tay với Nezuhara.

「Miyamine.」

Một lúc sau, Kei lặng lẽ nói.

「Tớ không chỉ giúp mỗi Miyamine đâu. ...Khi Nezuhara-kun còn ở đó, có lẽ không ai cảm thấy vui vẻ ở trường cả. Ảnh hưởng của Nezuhara-kun lớn đến mức đó.」

Những lời lẽ thờ ơ ấy lại vang lên một cách vô cùng dịu dàng.

「Vì vậy, Miyamine không cần phải cảm thấy tội lỗi đâu.」

Tôi không biết lời nói đó thật đến mức nào. Trên thực tế, Kei đã giết Nezuhara, và sự thật đó không thể thay đổi.

「Nếu không phải là ghét tớ, thì tốt rồi.」

「Tớ đã nói sẽ luôn ở bên cạnh cậu mà.」

Trước những lời nói đầy dứt khoát của tôi, Kei thoáng ngừng lời. Rồi cô bé khẽ nói 「Cậu còn nhớ sao」.

「Nếu Kei bị nghi ngờ giết Nezuhara, tớ sẽ nhận tội thay.」

Đó vốn dĩ là tội của tôi. Tôi ngăn Kei định nói gì đó, rồi nhìn thẳng vào cô ấy.

「...Tớ sẽ bảo vệ Kei tuyệt đối, để không ai có thể đe dọa cậu... ...Dù có thể cậu sẽ không tin đâu.」

Dưới ánh nắng chói chang, làn da trắng nõn của Kei phản chiếu ánh sáng. Kei hiếm hoi giữ vẻ mặt vô cảm, làm nổi bật vẻ đẹp tinh tế không phù hợp với lứa tuổi của cô bé. Sau một khoảng im lặng kéo dài, Kei bỗng nở một nụ cười rạng rỡ.

「Tớ tin.」

「Hả?」

「Bởi vì, Miyamine là người hùng của tớ mà, đúng không?」

Đó là một câu nói mơ mộng, không phù hợp với chúng tôi khi đã là học sinh cấp hai.

Thế nhưng, những lời đó vẫn đặc biệt đối với tôi, chỉ cần Kei nói ra một cách tinh nghịch, mặt tôi đã đỏ bừng đến tận tai. Lưỡi tôi líu lại, không thể nói năng rành mạch. Kei nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi tôi, rồi nói một cách dịu dàng.

「...Vậy thì, chuyện của Nezuhara-kun hãy giữ kín làm bí mật của hai chúng ta nhé. Tớ không hối hận về lựa chọn đó. Dù thời gian có quay trở lại, tớ chắc chắn vẫn sẽ làm điều tương tự.」

Nói một cách sáo rỗng, chúng tôi là hai người duy nhất trên thế giới. Hình ảnh Kei giết Nezuhara không còn là ác mộng mà biến thành một giấc mơ ban ngày ngọt ngào, đến mức tôi thấy kỳ lạ khi mình không có mặt ở đó.

「Chúng ta quay lại thôi. Chuyến đi ngoại khóa mới chỉ bắt đầu mà.」

Vừa nhặt chiếc ly rơi dưới đất, Kei vừa nói một cách vui vẻ như thường lệ. Tôi ngốc nghếch chỉ đáp 「Ừm」, rồi bước theo bóng lưng cô ấy.

「Miyamine, tớ ước chúng ta học cùng lớp nhỉ.」

Kei nói như hát.

Nghĩ lại, đáng lẽ tôi phải nhận ra điều đó ngay từ lúc này.

Việc bị Nezuhara Akira bắt nạt đã làm cuộc đời tôi đảo lộn rất nhiều. Nhưng không chỉ tôi, mà cả cuộc đời Kei cũng vậy. Kei đã thay đổi như thế nào khi chứng kiến tôi bị bắt nạt? Tôi đáng lẽ phải nhận thức rõ điều đó.

Tôi đáng lẽ phải biết rõ ý nghĩa của việc Yosuga Kei giết người.

Yosuga Kei đang vượt qua hàng rào trên sân thượng, đứng trên gờ tường hẹp như sắp trượt chân. Hàng rào mà cô bé đang nắm chặt bằng cả hai tay kêu "loảng xoảng" một cách chói tai, trùng khớp một cách hoàn hảo với nhịp tim của tôi. Chỉ nghĩ đến việc Kei có thể rơi xuống, tôi đã rùng mình. Thế nhưng, Kei không hề nao núng, bước tiếp và đưa một tay về phía nữ sinh trung học khác đang đứng trên gờ sân thượng.

「Zen-san.」

Người học sinh được gọi tên── Zenya Mikuri giật mình run rẩy. Có lẽ vì quá tiều tụy, mái tóc màu hạt dẻ được uốn xoăn gọn gàng của cô bé đã rối bù, đôi mắt lộ ra ánh sáng đầy kinh hoàng. Dù vậy, Zenya-san vẫn nắm chặt hàng rào bằng cả hai tay. Cô bé nhìn Kei, người đang buông một tay, với ánh mắt không thể tin được.

「...Tớ hiểu cảm giác của Zenya-san. Nhưng, chúng ta cùng về nhé? Nếu cậu nhảy xuống từ đây, cậu sẽ không thể hối hận được nữa.」

Lời Kei nói đúng là vậy. Trường Trung học Togamine có bốn tầng, hơn nữa, phía dưới là sân bê tông, không có bất cứ thứ gì có thể giảm chấn. Nếu rơi từ đây xuống thì khó mà sống sót được.

「...Tớ đã bảo cứ để tớ yên mà! Tớ... tớ không muốn kéo cả Kei vào đâu. Cứ để tớ chết một mình...」

Zenya-san gào khóc một cách cuồng loạn. Trên cổ tay mảnh mai của cô bé có nhiều vết cắt. Dù không biết rõ về cô bé, nhưng hình như đã từ lâu cô bé phải chịu đựng ý muốn tự tử. Điều đó đã leo thang, và giờ đây cô bé đang bị đẩy đến bờ vực tự tử bằng cách nhảy lầu.

「Hơn nữa, thật kỳ lạ... Kei không liên quan gì đến chuyện này mà. Sao cậu lại ngăn cản? ...Vì cùng lớp sao? Vì ở hội học sinh sao? Tại sao? Tại sao cậu lại đến tận đây? Thông thường thì...」

「Tớ sẽ đến.」

Kei dứt khoát nói. Và vẫn tiếp tục bước trên gờ tường, từ từ tiến lại gần Zenya-san. Từ góc nhìn của người ngoài, đó không phải là hành động của một người tỉnh táo. Để ngăn một vụ tự tử, việc tự mình vượt qua hàng rào là điều điên rồ. Thế nhưng, vì Kei hành động quá dứt khoát, không ai có thể ngăn cản cô bé bước qua.

「Tớ không muốn Zenya-san chết, nên tớ sẽ đến tận đây.」

Tóc Kei bay trong gió, lướt qua hàng rào.

「Vậy, tớ có thể đến gần hơn một chút không? Tớ muốn nói chuyện với Zenya-san. Nếu sau đó, cậu có chút nào muốn sống, thì hãy cùng tớ về nhé?」

「Đừng đến đây! ...Nếu cậu bước thêm một bước nữa, tớ sẽ nhảy xuống!」

Nói rồi, Zenya-san buông một tay khỏi hàng rào. Thân hình mất thăng bằng, suýt chút nữa thì ngã xuống. Kei, người đang nở một nụ cười mỏng, cũng hơi căng thẳng nét mặt khi nhìn thấy điều đó. Khuôn mặt thanh tú thoáng chút lo lắng, cô bé nhìn chằm chằm vào Zenya-san. Một lúc sau, Kei từ từ nói.

「Được rồi. Nếu Zenya-san nhảy xuống, tớ cũng sẽ nhảy cùng.」

Tôi và những người hiếu kỳ trên sân thượng đồng loạt nín thở. Ngay cả Zenya-san, người đang đối mặt với Kei, cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Thế nhưng, không ai dám thốt ra một tiếng hét nào. Để không làm gián đoạn lời nói tiếp theo của Kei. Kei, khác hẳn lúc nãy, nở một nụ cười đầy từ ái.

「Zenya-san cũng sợ chết một mình phải không? Vậy thì, tớ sẽ nhảy cùng cậu.」

「Chờ chút... c, cậu đang nói gì vậy?」

「Tớ sẽ không phủ nhận ý chí của Zenya-san. Nếu cậu muốn chết, tớ sẽ không cố gắng ngăn cản một cách ép buộc. Vì vậy, Zenya-san cũng không thể ngăn cản tớ được.」

Kei nói vậy, nở một nụ cười tự mãn như thể vừa bắt bẻ được lời ai. Đôi mắt cô bé nheo lại, nhưng ánh sáng lấp lánh dưới mí mắt vẫn không thể che giấu được.

「Tại sao lại thành ra như vậy? T, tớ không hiểu gì cả...」

「Tớ là một người rất khó bỏ cuộc. Và cũng là một kẻ ích kỷ. Tớ không thể chịu được khi mọi thứ không theo ý mình.」

Lời Kei nói đúng là vậy. Kei bất ngờ lại rất ương ngạnh và vô cùng cứng đầu. Một khi đã quyết định điều gì, cô bé sẽ không bao giờ bỏ cuộc, và nếu muốn ngăn một người bạn cùng lớp tự tử, cô bé sẽ không ngần ngại vượt qua hàng rào, bất chấp tính mạng của mình. Đó chính là Yosuga Kei.

「...Chỉ nói suông thôi! Cậu nói vậy chứ Kei không muốn chết đúng không!?」

「Tớ không muốn chết.」

Nói rồi, Kei hoàn toàn buông cả hai tay khỏi hàng rào. Có lẽ vì quán tính, thân hình Kei chao đảo. Thế nhưng, thân hình mảnh mai trong bộ đồng phục thủy thủ nhanh chóng lấy lại thăng bằng, rồi cô bé bước thêm một bước về phía Zenya-san.

「Tớ không muốn chết. Mỗi ngày đều vui vẻ, và còn rất nhiều điều tớ muốn làm, rất nhiều điều tớ phải làm từ bây giờ. Tớ không muốn bị cuốn vào Zenya-san và chết ở đây. Nhưng, nếu Zenya-san nhảy xuống từ đây, tớ cũng sẽ nhảy.」

「Khoan đã, nguy hiể...」

Ngược lại với Kei, người đã buông cả hai tay, Zenya-san lại một lần nữa nắm chặt hàng rào bằng cả hai tay. Hàng rào rung lắc dữ dội, cho thấy cô bé đang run rẩy rất nhiều. Đối với Zenya-san như vậy, Kei lại nói một lần nữa.

「Tớ không muốn chết đâu.」

Giọng mezzo-soprano đặc trưng của cô bé vang lên rõ ràng và chính xác.

「Vì vậy, cậu có thể sống vì tớ không?」

Lúc đó, tôi cảm nhận được không khí xung quanh Zenya-san thay đổi hoàn toàn.

Như thể xương sống của ý muốn chết đã bị rút khỏi cô bé. Zenya-san, như thể đã thoát khỏi một thứ gì đó ám ảnh, có lẽ giờ đây chỉ còn nhìn thấy Kei.

Zenya-san nắm lấy bàn tay Kei đang chìa ra. Khi Kei dịu dàng thúc giục, Zenya-san từ từ gật đầu rồi bắt đầu trèo qua hàng rào. Khoảnh khắc cô bé quay trở lại sân thượng, tất cả những người đang theo dõi đều tự nhiên reo hò.

Kei cũng từ từ vượt qua hàng rào. Trên trán Kei, người đang đứng vững trên sân thượng một cách an toàn, lấm tấm mồ hôi.

Nhìn hai người quay trở lại sân thượng ôm nhau trong xúc động, tôi cũng muốn bật khóc.

Thế nhưng, trong đầu tôi, người đáng lẽ phải cảm động trước cảnh tượng này, chợt hiện lên hình ảnh ảo giác Nezuhara rơi xuống. Tôi thấy bóng lưng nhỏ bé, độc ác đó đang đứng bên kia hàng rào.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi và Kei đã cùng vào trường Trung học Phổ thông Togamine. Việc tôi đỗ vào Togamine, một trong những trường danh tiếng hàng đầu trong tỉnh, hoàn toàn là nhờ Kei. Ngay khi tôi quyết định thi vào cùng trường, Kei đã tận tình giúp tôi ôn bài.

Ngay cả khi lên cấp ba, sức hút của Yosuga Kei vẫn không hề suy giảm.

Cô bé đương nhiên đã ứng cử vào hội học sinh và trở thành hội trưởng với hơn một nghìn phiếu bầu. Tức là, chín mươi phần trăm tổng số học sinh đã bỏ phiếu cho Kei. Nhưng Kei xứng đáng với vị trí đó.

Vẻ đẹp khác thường của Kei nổi bật giữa đám đông. Mái tóc dài hơn thời cấp hai, đôi mắt nâu sáng, đường cong lưng thẳng tắp như được treo bằng sợi chỉ, tất cả đều đẹp xuất chúng. Những người bị cuốn hút bởi vẻ đẹp đó, khi tiếp xúc với tính cách của Kei, lại trở nên sùng bái cô bé như bị sốt.

Kei có một tính cách giống như một căn bệnh sốt, và những "tin đồn tốt đẹp" về cô bé lan truyền rất nhanh. Kei đã làm điều này, Kei đã giúp điều kia. Những câu chuyện như vậy xuất hiện rất tự nhiên trong cuộc trò chuyện hàng ngày. Mỗi câu chuyện đó đều củng cố sự đặc biệt của nhân vật Yosuga Kei, và những tình tiết tích lũy dần khắc lên dấu ấn của lòng tốt.

Tôi cũng là một trong những người được Kei giúp đỡ. Tôi sẽ trân trọng những kỷ niệm của mình và ngưỡng mộ Kei. Ngay cả Zenya-san, người được cứu hôm nay, chắc chắn cũng sẽ coi Kei là người đặc biệt đã thay đổi cuộc đời mình. Chuyện hôm nay đặc biệt tuyệt vời. Ngay cả những người chứng kiến cũng say mê Kei.

Cứ như vậy, hôm nay, Kei lại tiếp tục lan truyền sự hiện diện của mình. Vừa đứng trên gờ tường có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

「Dù sao đi nữa, mọi chuyện suôn sẻ là tốt rồi.」

Yosuga Kei đang ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ trong phòng hội học sinh, nói với giọng điệu thư thái. Mới vừa rồi còn đóng một vai trò quan trọng, vậy mà giờ đây cô bé đã chuyển sang sắp xếp giấy tờ. Trong tâm trí cô bé, việc vừa rồi và công việc hiện tại đều liên tục, và rõ ràng cả hai đều không thể lơ là.

Nhìn Kei như vậy, tôi nói với giọng gần như thán phục.

「Kei thực sự rất tuyệt vời.」

「Miyamine cũng làm rất tốt vai trò phó hội trưởng mà.」

「...Đó là vì tớ ở cùng với Kei nên mới trông như vậy thôi.」

Tôi nói vậy mà không hề che giấu.

Thật ngạc nhiên, tôi đã cùng Kei vào hội học sinh. Đương nhiên, tôi không phải là người chủ động thể hiện bản thân. Thế nhưng, khi Kei đề cử tôi làm phó hội trưởng, tôi không còn lựa chọn nào khác. Mọi người xung quanh cũng tin tưởng và bỏ phiếu cho tôi, chỉ vì Kei đã đề cử.

Kể từ đó, tôi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ Kei bên cạnh cô ấy.

「Kei thật tuyệt vời... Ngay cả chuyện của Zenya-san, cũng không phải là điều người bình thường có thể làm được.」

「Không có gì đáng để khen ngợi đến vậy đâu.」

「Nhưng mà, nếu rơi từ đó xuống, Kei cũng có thể đã chết mà.」

「Không sao đâu. Tớ không muốn chết mà.」

Dù chúng tôi không nói về chuyện đó, Kei vẫn thản nhiên nói vậy. Cứ như thể ngay cả những người chết vì tai nạn bất ngờ cũng đã chọn số phận đó vậy. Kei không muốn chết nên không chết. Zenya-san cũng không muốn chết nữa nên không chết. Cô bé có vẻ nhận thức như vậy.

「...Vậy, Zenya-san định tự tử vì lý do gì vậy?」

Rốt cuộc, tại sao cô bé lại định nhảy lầu từ sân thượng vào ban ngày? Cho đến khi bố mẹ Zenya-san đến đón, Kei hẳn đã luôn ở bên cạnh cô bé. Không lẽ hai người không nói chuyện về những vấn đề đó sao?

Một lúc sau, Kei từ từ nghiêng đầu. Rồi cô bé nói một cách khó hiểu.

「Ừm? Tại sao á?」

「Thì đấy, cô ấy định tự tử mà, chắc chắn phải có lý do gì đó chứ?」

「Không có lý do gì cả.」

Kei dứt khoát nói. Giọng điệu hoàn toàn trôi chảy.

「Zenya-san không có thành tích học tập kém, cũng không có vấn đề gì về hoàn cảnh gia đình. Nếu phải nói thì cô bé có nói lo lắng về định hướng tương lai, nhưng cũng không khác mấy so với những bạn khác.」

「Vậy thì, tại sao...」

「Cậu nghĩ rằng nếu không có lý do rõ ràng thì người ta sẽ không tự tử sao? Cậu nghĩ rằng người ta sẽ không chết chỉ vì mơ hồ ghét bản thân, mơ hồ cảm thấy không thể đi đến đâu, mơ hồ lo lắng sao?」

Kei nói với giọng điệu răn dạy.

「Không phải vậy đâu. Con người dễ dàng muốn chết mà không cần lý do. Muốn chết thì sẽ chết. Trong số con người có những người dễ bị cuốn theo, nên những người đó chỉ đơn thuần bị cuốn theo hướng tự tử thôi. ...Vì vậy, hôm nay tớ chỉ thử cuốn họ theo hướng muốn sống thôi. Người lựa chọn là Zenya-san, tớ không hề cứu cô bé. Được khen như vậy tớ cảm thấy hơi khó chịu.」

Kei đúng như lời nói, nở một nụ cười bối rối. Dù đã làm một việc lớn như vậy, Kei vẫn không hề kiêu ngạo. Mặc dù ai cũng nghĩ Kei đã cứu mạng Zenya-san.

Kei có vẻ nghĩ rằng mình đã nói xong, nên cô bé vươn vai một cái thật lớn, rồi nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt. Tôi đang thắc mắc đó là tờ giấy gì, thì Kei, hiểu được ánh mắt của tôi, đã cho tôi câu trả lời.

「Lần tới, tớ được giao nhiệm vụ phát biểu trong buổi họp về nhân quyền.」

「Phát biểu về vấn đề gì?」

「Về phòng chống tự tử. Cảnh sát cũng sẽ đến nghe nữa. ...Không hiểu sao, sau chuyện của Zenya-san, tớ càng bị bảo là phải làm chuyện này.」

「Vậy thì... đó là một chủ đề đúng lúc nhỉ.」

Không chỉ riêng chuyện của Zenya-san hôm nay, gần đây số vụ tự tử ở học sinh cấp hai và cấp ba dường như đang gia tăng. Vào ngày khai giảng, thầy hiệu trưởng đã dùng giọng điệu nặng nề để nói về tầm quan trọng của sự sống và sự gia tăng bất thường của tỷ lệ tự tử gần đây. Thầy hiệu trưởng cho rằng lý do tự tử là do sự thờ ơ và thiếu gắn kết của giới trẻ hiện nay. Thế nhưng, thầy không hề nói về các biện pháp cụ thể nào, và buổi nói chuyện hôm đó kết thúc một cách qua loa.

「Ngày khai giảng cũng đã nói về chuyện đó rồi mà. Rằng sự gắn kết là quan trọng hay gì đó. Nhưng nói như vậy thì tớ không nghĩ tỷ lệ tự tử sẽ giảm cụ thể đâu.」

「Tớ thì hiểu được phần nào ý nghĩa của việc gắn kết là quan trọng.」

「À mà, Kei có biết cái đó không?」

「Cái đó là cái gì?」

「Blue Morpho.」

Tôi nói ra cái tên đó, chỉ định trò chuyện phiếm một chút.

"Blue Morpho" là một loại truyền thuyết đô thị đang thịnh hành gần đây, nói một cách đơn giản là "một trò chơi nếu chơi sẽ chết".

Một ngày nọ, những người được chọn sẽ nhận được quyền truy cập vào một trang web đặc biệt thông qua mạng xã hội. Đó là một trang web kỳ lạ được trang trí bằng họa tiết bướm tuyệt đẹp. Người chơi truy cập vào đó sẽ trở thành thành viên của Blue Morpho và nhận chỉ dẫn từ quản trò.

Luật chơi rất đơn giản. Chỉ cần làm theo chỉ dẫn được gửi từ quản trò. Không hơn không kém.

Về nội dung thì có nhiều thuyết khác nhau. Chẳng hạn như, phải tìm những vật màu đen và chụp ảnh, hoặc nhận được một câu văn nào đó và phải tìm cuốn tiểu thuyết có chứa câu văn đó. Ngoài ra, còn có chuyện nhận được chỉ dẫn phải móc mắt ra, hoặc chỉ dẫn phải gửi ba triệu yên vào một tài khoản nào đó.

Không chỉ nội dung chỉ dẫn, mà mục đích của quản trò cũng thường xuyên được bàn tán.

Có người nói đây là trò chơi mà một tỷ phú đang tìm người thừa kế, hoặc là cách duy nhất để triệu hồi một con quỷ thật, hoặc là một bài kiểm tra đầu vào sáng tạo của một công ty nổi tiếng. Nhưng thực hư thế nào thì không ai biết.

「Người ta nói, nếu không tuân theo chỉ dẫn của trò chơi này, hoặc dừng giữa chừng, thì sẽ chết. Hoặc những người không có triển vọng hoàn thành trò chơi, cũng sẽ bị tự sát một cách vô thức.」

Tin đồn về trò chơi kỳ lạ này bắt đầu lan truyền mạnh mẽ cùng với sự gia tăng của tỷ lệ tự tử. Tức là, những người liên quan đến Blue Morpho tự nhiên hướng đến cái chết, và đó là nguyên nhân khiến số vụ tự tử gia tăng.

Đương nhiên, tin đồn như vậy không thể là sự thật. Nội dung giống như một bức thư dây chuyền từ thời xưa, và không thể nào chết chỉ vì không tuân theo chỉ dẫn. Việc bị dẫn dụ tự sát một cách vô thức cũng thật ngớ ngẩn. Con người không thể chết chỉ vì lời nói của một người lạ trên mạng. Chắc chắn bản năng sẽ ngăn cản trước khi họ nhảy vào tàu hỏa hay treo cổ.

Thế nhưng, Kei nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Cô bé có vẻ mặt trang trọng, như thể đang cố gắng nắm bắt toàn bộ trò chơi đó. Có lẽ cô bé đang tin vào truyền thuyết đô thị này. Hay cô bé đang sợ hãi câu chuyện thần bí này chăng?

Một lúc sau, Kei nói như thể chợt nhớ ra.

「Bướm xanh, là biểu tượng của hạnh phúc đấy.」

「...Hả?」

「Miyamine nghĩ sao? Về Blue Morpho.」

Kei nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tò mò.

「...Thú vị đấy, nhưng tớ nghĩ không thể nào. Chuyện tỷ phú tìm người thừa kế cũng nghe có vẻ giả dối. Nếu không phải là bị nguyền rủa hay ma ám gì đó, thì người ta sẽ không tự tử đâu. Không có lý do gì cả mà.」

Đến đây, tôi nhận ra mình đang lặp lại sai lầm trong câu chuyện về Zenya-san vừa nãy. Rằng ngay cả khi không có động cơ mạnh mẽ, con người vẫn có thể chọn tự tử vì một tác động nào đó. Tôi vừa mới nói chuyện đó xong.

「Thôi thì, chuyện tỷ phú hay phỏng vấn việc làm thì đúng là ngớ ngẩn thật. Dù có vẻ những câu chuyện như vậy sẽ xuất hiện.」

Thế nhưng Kei không hề khiển trách lỗi lầm của tôi, mà lại quay lại nhìn tờ giấy.

「Cậu có nhận lời phát biểu không?」

「...Để xem sao.」

Kei hiếm khi do dự trong những trường hợp như thế này. Kei về cơ bản không từ chối những lời nhờ vả. Cô bé không hề ngần ngại khi xuất hiện trước đám đông, và từ thời tiểu học cho đến bây giờ, cô bé luôn có những cơ hội như vậy.

Hơn nữa, có lẽ nói thế này không hay, nhưng chuyện của Zenya-san sẽ khiến bài phát biểu càng thêm hiệu quả. Chính vì Kei là người có thể hy sinh bản thân để ngăn chặn một vụ tự tử, nên cô bé mới có thể chạm đến trái tim ai đó trong những dịp như vậy.

「Kei hiếm khi không chủ động muốn làm một việc gì đó.」

「Ừ. Tớ muốn đáp lại những gì được yêu cầu, nhưng tớ tự hỏi liệu lời nói của tớ trên bục giảng có thực sự ngăn chặn được việc tự tử không. Tớ nghĩ liệu điều này có ý nghĩa gì không.」

Không phải khiêm tốn, Kei có vẻ thực sự nghĩ như vậy.

Có lẽ trong tâm trí Kei, hình ảnh hiệu trưởng đã cố gắng ngăn cản hành vi tự tử một cách vô vọng trong buổi lễ khai giảng vẫn còn hiện hữu. Tôi cũng tin rằng thế giới sẽ không thay đổi chỉ vì lời nói của ai đó, và Zenya-san, người chắc chắn đã nghe bài nói chuyện đó trong lễ khai giảng, đã cố gắng tự sát mà thậm chí không đợi đến kỳ nghỉ hè.

「Nhưng mà, tớ nghĩ Kei làm sẽ tốt hơn bất kỳ ai khác. …Tớ nghĩ vậy. Nếu lời nói của Kei không thể chạm tới ai, thì người khác cũng sẽ như vậy thôi. Hơn nữa, giọng của Kei rất đẹp. Dù lời nói không có ý nghĩa gì, chỉ riêng điều đó đã có giá trị rồi…」

Đáng lẽ là để động viên, nhưng không biết từ lúc nào tôi lại nói ra những điều vô nghĩa. Ngay khi nhận ra điều đó, lời nói của tôi khựng lại. Quả nhiên, Kei cười tủm tỉm, ánh mắt đầy ý trêu chọc.

「Miyamine nói mấy chuyện kỳ lạ với vẻ mặt nghiêm túc nhỉ.」

「…Sự thật mà.」

「À ha ha, nhưng giọng nói của tớ từ xưa đến giờ vẫn thường được khen. Thật ra, giọng tớ hơi lạ thật.」

「Không lạ, mà là đẹp.」

Khi tôi nói vậy, Kei khẽ đáp 「…Cảm ơn cậu」 bằng giọng nói trong trẻo, vang vọng. Trong phòng hội học sinh chỉ có hai chúng tôi, Kei thành thật đỏ mặt.

Cuối cùng, Yosuga Kei đã thực hiện bài diễn văn tại buổi hội thảo về nhân quyền. Cô không đề cập đến Zenya-san, mà chỉ đơn thuần kêu gọi mọi người trân trọng sự sống bằng những lời lẽ riêng của mình.

Trong hội trường thể thao tĩnh lặng, chỉ có giọng nói của Kei vang lên. Tôi chợt nghĩ, mình đã từng thấy cảnh tượng này trước đây. Đó là trong tang lễ của Nezuhara Akira. Khi ấy, trong không gian tĩnh mịch, cũng chỉ có giọng nói của Kei hiện diện. Sự tồn tại của Kei như một sợi dây liên kết giữa những cuộc tụ họp đối lập nhau về sự sống và cái chết.

Tôi biết cả tội lỗi mà cô ấy đã gây ra và những sinh mạng mà cô ấy đã cứu.

Khi tôi đứng trong cánh gà nhìn Kei trên bục, đột nhiên tôi có cảm giác muốn khóc. Mỗi khi nhìn Kei, tôi luôn cảm thấy đau đớn và xót xa.

Không biết từ lúc nào, đã gần bảy năm trôi qua kể từ khi tôi gặp Kei. Từ lần đầu tiên cô ấy cứu tôi trong lớp học, sự tồn tại của Kei luôn rực rỡ đến mức tôi không thể rời mắt.

「──Tôi không nghĩ bài diễn văn này có thể giảm số người tự tử. Nhưng, nếu tất cả những ai có ý chí đang lắng nghe đây, chỉ cần một chút thôi, hành động để khiến mọi thứ xung quanh trở nên tốt đẹp hơn, thì tôi tin rằng điều đó cũng đồng nghĩa với việc thế giới sẽ thay đổi.」

Nhìn Kei nói với ánh mắt tha thiết như vậy, tôi chỉ đơn thuần nghĩ.

Tôi yêu Kei. Từ rất lâu rồi, tôi chỉ yêu mình cô ấy.

Kei trên bục không hề nao núng trước đông đảo khán giả. Ở đây có cả các nghị viên thành phố và cảnh sát đến với tư cách khách mời. Dù vậy, Kei vẫn tự tin nói lên lời của mình. Điều đó quá đỗi rực rỡ khiến tôi rơi nước mắt.

Kei nói xong mọi chuyện, từ từ cúi chào trong tiếng vỗ tay. Sau đó, cô bước xuống khu vực dành cho khách mời.

Kei sẽ giao lưu với các khách mời trong hội trường. Trong lúc đó, chúng tôi phải dọn dẹp trên sân khấu, nhưng nước mắt tôi không ngừng rơi nên không thể cử động được.

「Miyamine-senpai khóc nhiều quá đấy.」

Người nói với giọng trêu chọc là Miyao, thư ký hội học sinh. Tôi đã để cậu ấy thấy một cảnh tượng đáng xấu hổ.

「Không, nhưng mà tôi hiểu mà. Đó là một bài diễn văn tuyệt vời. Có thể nói là, lời nói của Yosuga-senpai có sức mạnh thật đấy.」

「Ừm. Tôi cũng nghĩ vậy…」

Khi tôi lẩm bẩm như vậy, Miyao lại cười tủm tỉm một cách thích thú. Và nói:

「Bởi vì, nếu đó là lời của bạn gái anh ấy thì càng không phải sao?」

「Hả?」

「Bởi vì Miyamine-senpai đang hẹn hò với Yosuga-senpai mà?」

「Hả!? …Không, không phải vậy, nhưng mà…」

「Ối, dính nhau như sam thế kia mà?」

Có vẻ như mình đã bị gài bẫy. Tôi, kẻ đã mắc bẫy một cách dễ dàng, đỏ mặt phủ nhận.

「Tôi và Kei hẹn hò ư, đó là một trò đùa tệ hại. …Bởi vì, thành thật mà nói, chúng tôi không xứng đôi chút nào.」

「Thật sao? Nhìn từ bên ngoài thì tôi thấy hai người rất hợp nhau mà.」

「Không có… không có đâu…」

Sau đó, trong suốt quá trình dọn dẹp, Miyao vẫn tiếp tục trêu chọc tôi dưới danh nghĩa "ủng hộ". Cứ như thể những ham muốn đáng xấu hổ trong lòng tôi đã bị phơi bày, khiến tôi không thể yên lòng.

Có lẽ nói rằng tôi đã bị mê hoặc bởi cảm xúc là đúng nhất. Ngay sau bài diễn văn đó, tôi càng ý thức rõ hơn về tình cảm của mình dành cho Kei. Vì vậy, trên đường về nhà khi chỉ có hai chúng tôi, tôi đã hoang mang đến mức bất thường. Đến nỗi Kei phải nói 「Quả nhiên hơi đáng sợ đấy」.

「Sao vậy? Có chuyện gì à?」

Kei liên tục hỏi như vậy, việc tôi đầu hàng chỉ còn là vấn đề thời gian. Một lúc sau, tôi đỏ bừng mặt nói:

「…Miyao nói tôi và Kei đang hẹn hò gì đó…」

Kei nghe những lời yếu ớt của tôi thì tròn mắt. Nhìn thấy vậy, tôi hối hận vô cùng. Thế này thì chẳng khác nào đang gián tiếp tỏ tình. Kei vẫn tròn mắt, rồi tiếp tục:

「Ể, vậy Miyamine trả lời thế nào?」

「Trả lời thế nào ư… chỉ có thể nói là không hẹn hò thôi.」

「Ểểể, cậu phủ nhận sao?」

Kei giả vờ ngạc nhiên, rồi nhìn tôi với một biểu cảm khó tả. Vì đã quen biết lâu rồi, tôi biết Kei đang mong muốn điều gì đó. Nhưng tôi không biết đó là gì. Một lúc sau, Kei khẽ mở lời:

「Miyamine có thích tớ không?」

Đó không phải là giọng điệu tinh nghịch thường ngày, mà là giọng nói trầm hơn một tông. Tuy nhiên, cũng không phải là giọng lạnh lùng, xa cách. Đó là một giọng nói như đang bao bọc, như thể đang đặt ra một câu hỏi mà cô ấy đã biết câu trả lời.

Đến nước này, tôi vẫn còn do dự. Cả tiểu học lẫn trung học, cuộc đời tôi đều gắn liền với Kei. Tôi đã được Kei cứu quá nhiều lần, đến mức chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho cô ấy.

Chỉ là, khi nghe bài diễn văn hôm nay, tôi cảm thấy tất cả những bức tường trong lòng tôi đã bị phá bỏ, và tôi cảm thấy ánh sáng đã chiếu rọi vào đó. Với sự thôi thúc từ khoảnh khắc đó, tôi thốt ra những lời đã không thể nói bấy lâu nay.

「…Tớ thích cậu. Từ rất lâu rồi, tớ chỉ thích mình Kei.」

Tôi sẽ không bao giờ quên khuôn mặt của Kei vào khoảnh khắc cô ấy nghe những lời đó.

Kei nở một nụ cười vô cùng dịu dàng mà tôi chưa từng thấy. Như thể cô ấy vừa nhận được thứ mình đã mong chờ bấy lâu, ánh sáng lung linh thắp lên trong mắt. Thế nhưng, lúc này tôi thậm chí không thể phân biệt được đó có phải là hy vọng của tôi hay không. Một lúc sau, Kei nói:

「Cảm ơn cậu. Tớ cũng thích Miyamine.」

「…………A,」

Không phải nói quá, trái tim tôi như ngừng đập. Nước mắt dần trào ra, đầu ngón tay tê dại. Dù đáng lẽ phải vui sướng khôn xiết, nhưng tôi lại có một nỗi đau khổ như thể đang chết chìm. Không hề hay biết tâm trạng của tôi, Kei từ từ rút ngắn khoảng cách.

「…Không thể nào, nói dối đấy.」

「Không nói dối đâu. Tớ luôn thích Miyamine mà.」

Đầu ngón tay của Kei từ từ vuốt ve mái tóc của tôi. Kei chạm vào mái tóc mái vẫn dài mà tôi không thể ngừng nuôi dài, như thể chấp nhận nó.

「Vậy, Miyamine tính sao? Cậu sẽ hẹn hò với tớ chứ?」

「…Không thể nào, không được đâu.」

Những lời đó tự nhiên bật ra khỏi miệng tôi. Dù vui sướng đến chết đi được, nhưng lý trí sâu thẳm trong tôi lại tự động thốt ra lời từ chối.

「Không được đâu. …Kei và tớ hoàn toàn không xứng đôi. Bởi vì, bây giờ tớ vẫn không nói chuyện lưu loát được, …cũng không thể nhìn thẳng vào mắt người khác. Tớ hoàn toàn khác với Kei… Tớ không thể sánh bước cùng Kei được.」

Kei, người vừa nãy còn nở nụ cười dịu dàng, đột nhiên cứng đờ nét mặt. Thế nhưng, điều này tôi không thể nhượng bộ. Tôi vẫn còn mắc nợ Kei. Tôi đã để Kei phạm tội giết người, làm sao có thể thản nhiên trở thành người yêu của Kei được!

「Tớ không phải là người xứng đáng được Kei yêu đâu. Tớ không biết Kei thích tớ ở điểm nào, nhưng điều này thật sai trái…」

「…Miyamine không biết đâu. Tớ yêu Miyamine đến mức nào.」

Giọng nói đó nghe như một đứa trẻ sắp khóc. Tôi hơi chùn bước, Kei tiếp tục nói:

「Cậu nói không biết tớ thích cậu ở điểm nào đúng không? Được rồi. Tớ sẽ cho cậu xem bằng chứng. Khi đó, chắc chắn Miyamine cũng sẽ hiểu thôi.」

Với vẻ yếu ớt không giống Kei, nhưng cô ấy vẫn nói thẳng thắn.

「Ngày mai, mười giờ ba mươi sáng, hãy đến ga gần Công viên tự nhiên nhất. Nơi chúng ta đã đi ngoại khóa hồi tiểu học ấy. Cậu còn nhớ không?」

「Tớ nhớ, nhưng mà…」

「Vậy thì, đừng đến muộn nhé.」

Kei chỉ nói vậy rồi quay người đi về hướng ngược lại với nhà mình.

Tôi đã tỏ tình với Kei. Kei cũng nói rằng cô ấy thích tôi. Tôi không thể tin được. Dù đã nghe rõ ràng như vậy, tôi vẫn cảm thấy như đang trong mơ.

Ngày mai, Kei định làm gì ở Công viên tự nhiên? Vì Kei là một người thông minh nhưng hơi kỳ lạ, tôi hoàn toàn không thể đoán được cô ấy sẽ làm gì. Rốt cuộc, "bằng chứng" đó là gì?

Nhưng, nếu Kei thực sự cho tôi xem "bằng chứng". Nếu cô ấy có thể phá vỡ tất cả sự tự ti, những suy nghĩ méo mó và mặc cảm của tôi, và khiến tôi tin vào tình cảm của cô ấy. Khi đó, tôi có lẽ cũng sẽ yêu bản thân mình hơn một chút.

Tôi nhìn chằm chằm vào ngã ba nơi Kei đã biến mất, rồi trở về nhà.

Tôi không mong đợi điều gì. Chỉ là, được đi chơi cùng Kei thôi cũng đủ vui rồi.

Vì vậy, tôi không hề nghĩ rằng kể từ ngày đó, cả thế giới sẽ thay đổi.

4

Ngày hôm sau, tôi đến ga sớm hơn giờ hẹn hơn hai mươi phút và chờ Kei. Tự thấy mình thật là thực dụng.

「Có vẻ cậu rất mong chờ nhỉ.」

Kei xuất hiện đúng giờ hẹn và nói câu đó ngay khi vừa gặp mặt, tôi thành thật gật đầu. Giả vờ tỏ ra ngầu vào lúc này cũng chẳng ích gì.

Đương nhiên Kei không mặc đồng phục, mà diện một chiếc váy yếm kẻ sọc mang đậm phong cách mùa thu, kết hợp với chiếc mũ nồi đỏ đáng yêu. Từ ống tay áo len cổ lọ màu trắng tinh khôi phù hợp với mùa này, chỉ lộ ra đầu ngón tay của Kei. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy mặc đồ thường như vậy kể từ hồi tiểu học.

「Không đến muộn nhỉ. Đáng khen, đáng khen.」

Nói xong với vẻ hài lòng, Kei nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tôi. Tôi hơi nhăn mặt trước cử chỉ như dỗ trẻ con đó, Kei đột nhiên nghiêm mặt nói:

「Cảm xúc không thể chứng minh được, cũng không thể nhìn thấy. Vì vậy, thay vào đó, tớ sẽ tặng Miyamine thứ quý giá nhất của tớ.」

「…Điều đó có ở trong công viên này sao?」

「Ừm. Một phần nào đó.」

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của ngày đi ngoại khóa năm đó. Ký ức đó đi kèm với nỗi đau, nhưng sự ấm áp của Kei khi cõng tôi vẫn còn rất rõ nét trong ký ức.

「Vậy thì chúng ta đi thôi. Sắp đến giờ rồi.」

Kei nói vậy rồi hăm hở bước đi. Như thường lệ, tôi cũng đi theo sau lưng cô ấy. Mái tóc buông xõa từ chiếc mũ nồi thật đẹp.

Có lẽ vì là ngày nghỉ, xung quanh có rất nhiều gia đình. Có những người đang trải tấm bạt nhựa để ăn bữa trưa sớm, cũng có những cặp đôi đang trò chuyện trên ghế đá. Tôi nghĩ một cách xấu hổ rằng liệu người ngoài nhìn vào có thấy tôi và Kei như một cặp tình nhân không.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến khu vực trung tâm đông người nhất. Ở đây có một quảng trường lát bê tông và một đài quan sát với tầm nhìn rộng. Đài quan sát cao vài mét. Trên đỉnh cao nhất, nơi có thể leo lên bằng cầu thang, có đặt một ống nhòm để có thể nhìn xa hơn.

Đến đây, Kei chắc hẳn là muốn leo lên đài quan sát. Thế nhưng dự đoán của tôi đã hoàn toàn sai lệch. Kei dừng lại ngay trước quảng trường, rồi kiểm tra đồng hồ.

「Ở đây được rồi nhỉ.」

Kei nói với vẻ hài lòng, nhưng vị trí đó lại khá lưng chừng. Biên giới giữa quảng trường và bãi cỏ, như thể đang giám sát đài quan sát. Liệu có sự kiện gì đó sắp diễn ra ở quảng trường mà tôi không biết chăng? Thế nhưng, lũ trẻ đang chơi trượt patin ở quảng trường, hoàn toàn không có vẻ gì là sắp có chuyện gì đó bắt đầu.

「Sao vậy? Kei. Có chuyện gì ở đây à?」

「Chờ chút.」

Nói rồi, Kei nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Trái tim tôi đập thình thịch trước sự mềm mại và ấm áp đó. Kei im lặng nhìn chằm chằm vào đài quan sát phía trước.

Cô ấy đang chờ đợi điều gì? Kei, người đang nín thở, có vẻ căng thẳng một cách bất thường. Đôi mắt như gương của cô ấy phản chiếu ánh nắng dịu dàng.

Chẳng mấy chốc, điều đó đã xảy ra.

Một nam sinh cấp ba lảo đảo đi về phía đài quan sát. Bước chân cậu ta như người mộng du. Mặc đồng phục chỉnh tề, cậu ta trông lạc lõng giữa công viên giữa ban ngày. Lực nhẹ nhàng siết chặt trên tay Kei.

Nam sinh cấp ba cứ thế bước lên cầu thang, leo lên đỉnh cao nhất của đài quan sát. Cậu ta đặt tay lên hàng rào cao đến eo, ngước nhìn mặt trời với vẻ chói mắt. Chỉ trong một khoảnh khắc, cậu ta dường như mỉm cười. Một nụ cười như thể vừa mới nhớ ra sự tồn tại của mặt trời.

Cùng lúc với bàn tay bị siết chặt hơn, nam sinh cấp ba rơi xuống.

Cơ thể cậu ta vượt qua hàng rào, theo trọng lực mà rơi xuống một cách dễ dàng. Và, chưa kịp chớp mắt, một tiếng "bùm" ghê người vang lên. Nội tạng văng tung tóe như khi làm vỡ một quả bóng nước.

Và, chỉ còn lại một thi thể với khuôn mặt biến dạng.

「…Hả?」

Tôi buột miệng thốt ra một tiếng ngu ngốc. Cái gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Một người đã chết. Không có ai khác trên đài quan sát. Đó là một vụ nhảy lầu tự sát.

Không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, tôi vô thức nhìn sang Kei bên cạnh.

Kei nhìn vụ tự sát liên hoàn đó với ánh mắt bình thản.

Không hề có chút ngạc nhiên nào. Từ bên ngoài nhìn vào, có lẽ cô ấy trông như đang sốc và bất động. Thế nhưng, tôi biết. Kei không hề có chút xao động nào. Như thể cô ấy đã biết trước những gì sẽ xảy ra trước mắt. Thực tế, cô ấy đã chờ đợi điều gì đó ở đây. Khoảnh khắc câu hỏi "Không lẽ, là cái này?" vụt qua trong đầu, sống lưng tôi lạnh toát. Như thể đã đoán được, Kei nhìn tôi. Đôi mắt to màu nâu ánh lên như hổ phách. Một lúc sau, cô ấy nói:

「Đi thôi, Miyamine.」

Kei không nói không rằng, kéo tay tôi đi. Mái tóc đen buông xõa qua khe khăn quàng cổ, vuốt ve cánh tay tôi. Khi chúng tôi bắt đầu chạy, một tiếng hét chói tai vang lên từ phía sau. Tiếng hét này gọi tiếng hét khác, một chuỗi hoảng loạn liên tiếp ập đến.

Trong vòng xoáy điên loạn đó, chỉ có Kei là giữ được bình tĩnh. Cô ấy cứ thế bước thẳng, như thể chỉ mình cô ấy nhìn thấy ánh sáng soi rọi phía trước.

Sau khi đến phía đối diện của Công viên tự nhiên, Kei cuối cùng cũng dừng lại. Cô ấy dễ dàng buông hai bàn tay đang nắm lấy nhau ra, rồi đi đến một máy bán hàng tự động gần đó. Và, như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy nói:

「Khát nước quá. Cacao được không?」

「…Cacao có bị nghẹn không?」

「Vậy thì uống cacao đá đi.」

Vừa nói điều chẳng giải quyết được gì, Kei vừa bấm nút. Chỉ trong chớp mắt, hai bàn tay nhỏ bé đã cầm hai lon cacao đá.

Không nghe thấy tiếng ve sầu. Mùa đã thay đổi. Những thứ được trao cũng khác xưa.

Kei tự nhiên đưa một lon cho tôi.

「Đây, cái này cho Miyamine.」

「…Kei.」

「Thôi nào, tay cậu lạnh mà, nhanh lên nhanh lên.」

Tôi nuốt xuống câu nói "Cacao đá có lẽ là một sai lầm rồi", rồi nhận lấy lon cacao. Lon cacao lạnh ngắt thực sự không hợp với mùa này. Kei uống một ngụm cacao rồi lẩm bẩm 「Lạnh quá」, sau đó ngồi xuống ghế đá gần đó và vươn vai thật dài. Cử chỉ đó giống như một con mèo sau khi hoàn thành một công việc.

Kei không hề thay đổi chút nào so với bình thường. Thảm kịch mà tôi vừa nghĩ rằng sẽ không bao giờ quên, giờ đây lại như một giấc mơ giữa ban ngày. Việc nhìn thấy một người rơi xuống ngay trước mắt không phải là chuyện bình thường. Hơn nữa, lại là bên cạnh Kei.

Điều kéo tôi trở lại từ sự trốn tránh thực tại là tiếng còi inh ỏi mà tôi có thể nghe thấy từ đây. Ngay khi nghe thấy tiếng còi đó, mồ hôi tuôn ra khắp cơ thể. Nhìn thấy tôi như vậy, Kei lặng lẽ lắc đầu.

「Tớ hiểu. Nhưng không sao đâu. Cảnh sát bận đối phó với những người thích nói chuyện nên sẽ không đến chỗ chúng ta đâu.」

Rốt cuộc, điều gì mà "không sao" cơ chứ? Khi tiếng còi ngừng lại, không gian lại chìm vào im lặng. Một lúc sau, tôi hỏi:

「…Điều cậu muốn cho tớ xem, là chuyện đó sao?」

「Đúng vậy.」

Uống một ngụm cacao, Kei điềm nhiên tiếp lời.

「Người tự sát là Kimura-kun. Một học sinh lớp mười của một trường trung học ở Tokyo. Cậu ấy lo lắng về việc học lên không như ý muốn, nhưng vẫn là một cậu bé rất bình thường.」

「…Cậu quen cậu ấy sao?」

「Không quen. Tớ chỉ biết cậu ấy thôi.」

Nếu được phép, tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức. Thế nhưng, lon cacao vẫn còn hơn một nửa, và đôi mắt như xuyên thấu của cô ấy không cho phép tôi rời đi. Một dự cảm khó chịu đang co thắt trong cổ họng tôi. Cảm giác này, tôi đã từng trải qua trước đây. Kei ghé sát miệng vào tai tôi, khẽ thì thầm:

「Cậu còn nhớ 『Blue Morpho』 chứ?」

Khi từ đó rung động màng nhĩ, máu trong toàn thân tôi sôi lên, đầu óc quay cuồng. Không phải là tôi không biết tại sao từ đó lại xuất hiện ở đây lúc này, mà là tôi không muốn biết.

「Trò chơi…? Trò chơi mà chơi rồi sẽ tự sát, chuyện đó, chỉ là truyền thuyết đô thị thôi mà.」

「Mọi người có vẻ nghĩ rằng con người không thể chết chỉ vì một trò chơi đơn thuần. Nhưng những người tự sát đều có lý do riêng, và nỗi đau khổ sâu sắc đã đẩy họ đến cái chết.」

Giọng nói của Kei nói "không phải vậy" trùng khớp với giọng nói tôi đã nghe trong phòng hội học sinh.

Vừa nói, Kei vừa lấy điện thoại thông minh từ trong túi ra. Trên bề mặt vỏ màu hồng có hình minh họa chú thỏ mà Kei yêu thích. Sau vài lần chạm vào màn hình, Kei dường như đã tìm thấy thứ mình muốn. Cô ấy quay ngược điện thoại lại, cho tôi xem màn hình chói mắt.

「Kimura-kun là người chơi Blue Morpho. Vì vậy cậu ấy đã chết.」

Trên màn hình điện thoại của Kei, ảnh thẻ học sinh của nam sinh vừa tự sát được hiển thị. Không chỉ vậy. Những dòng chữ "Cluster F" và "Ngày thứ năm mươi" mà thoạt nhìn không hiểu ý nghĩa cũng hiện rõ. Rốt cuộc đây là cái gì?

Bỏ qua khuôn mặt co quắp của tôi, Kei tiếp tục:

「Cái Blue Morpho mà Miyamine đã kể hôm đó, phần lớn là bịa đặt. Chuyện hợp đồng với quỷ dữ hay tìm kiếm người thừa kế của một đại phú hào cũng không đúng. Mặc dù chuyện bị buộc tự sát nếu không tuân theo chỉ dẫn cũng không đúng đâu. Luật của Blue Morpho rất đơn giản. Trong năm mươi ngày, người chơi phải tuân theo chỉ dẫn của master. Và, vào ngày thứ năm mươi, phải tự sát theo chỉ dẫn cuối cùng. Không có ngoại lệ. Hoàn thành chỉ dẫn cuối cùng, người chơi nhất định sẽ chết. Chỉ là một trò chơi như vậy thôi.」

Kei nói một cách hoàn toàn điềm nhiên.

「Tại sao Kei lại biết những chuyện như vậy?」

Tôi cố tình hỏi một câu hỏi mà câu trả lời đã quá rõ ràng. Một lúc sau, Kei nói:

「Bởi vì tớ là master của Blue Morpho.」

「Nói dối đúng không?」

Kei khẽ lắc đầu, phủ nhận lời tôi.

「Tớ không nói dối về chuyện như thế này đâu.」

Cũng giống như khi cô ấy thú nhận đã giết Nezuhara. Thế nhưng, lần này tôi không hề có sự chuẩn bị nào. Rốt cuộc, tại sao tôi lại phải nghe Kei kể chuyện này?

Kei trong tầm mắt tôi vẫn đáng yêu và rất hợp với trang phục mùa thu. Phía sau, thay vì tiếng ve sầu, tiếng còi vẫn vang vọng. Kei khẽ ghé sát mặt vào tôi. Vốn dĩ tôi không thể nào nghi ngờ lời nói của Kei. Và Kei thì thầm một câu nói mang tính quyết định.

「Cậu còn nhớ Blue Morpho lấy cảm hứng từ cái gì không?」

「…………Bướm.」

Nếu gõ từ khóa Blue Morpho, hình ảnh sẽ hiện ra một hình bóng bướm màu xanh tinh tế. Người ta nghĩ rằng đó là thứ ai đó đã vẽ một cách ngẫu hứng dựa trên truyền thuyết đô thị. Tôi nhớ lại bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp đã thấy trong buổi ngoại khóa. Bức tranh đó cuối cùng đã được trưng bày trong cuộc thi vẽ tranh của địa phương. Yosuga Kei vẽ rất đẹp.

「Tớ đã vẽ rất đẹp.」

Kei thì thầm bên tai tôi.

「Cậu nhớ chứ. Đó là khởi đầu của chúng ta.」

Làm sao tôi có thể quên được.

"Bách khoa toàn thư bướm" của Nezuhara Akira, thứ đã khiến Yosuga Kei vượt qua giới hạn.

Cảm giác quen thuộc đã bắt nguồn từ đây.

Chỉ với một câu nói đó, tôi cuối cùng đã tin rằng Kei chính là người tạo ra Blue Morpho. Kei đã tạo ra Blue Morpho và khiến ai đó tự sát. Vì vậy, Kei đã biết Kimura Minoru sẽ nhảy lầu tự sát ở đây hôm nay, và cô ấy có thể cho tôi xem điều đó đúng giờ.

「…Nếu tin rằng Kei là master của Blue Morpho. Nhưng, điều đó thì có liên quan gì… có bằng chứng gì,」

Kei nhìn tôi bằng đôi mắt trong suốt. Trong đôi mắt đó không hề có chút hơi ấm nào, và lần đầu tiên tôi cảm thấy Kei thật đáng sợ.

「Kei đã nói hôm qua đúng không. Kei… thích tớ, và sẽ cho tớ xem bằng chứng đó.」

Nói ra nghe càng đáng thương hơn. Đáng lẽ là một câu chuyện tình yêu đáng xấu hổ, nhưng không biết từ lúc nào đã bị thay thế bằng một câu chuyện giết người. Ngay cả trong lúc ảo thuật hoán đổi như ác mộng đó, Kei cũng không hề xao động. Ngược lại, cô ấy mở miệng với vẻ mặt đương nhiên.

「Đó là bằng chứng đó.」

「…………Hả?」

Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì. Đột nhiên, tay Kei chồng lên mu bàn tay đang đổ mồ hôi của tôi. Tôi phản xạ nghĩ rằng mình không thể thoát được.

「Khi tớ biết Miyamine bị Nezuhara bắt nạt, tớ cũng biết rằng Thuyết tính thiện là dối trá. Đó, đối với tớ là một sự kiện vô cùng lớn. Trước khi Miyamine đến, lớp chúng ta rất hòa thuận đúng không? Không có bất kỳ mâu thuẫn nào, và mọi người đều đoàn kết. Tớ đã nghĩ rằng đó là vì mỗi người đều là một đứa trẻ rất tốt.」

Tôi nhớ lại lớp 5/2 tuyệt vời. Một lớp học mà mọi việc đều được quyết định nhanh chóng, và mỗi người đều được giao một vai trò phù hợp. Giờ đây, nghĩ lại điều đó, tôi rùng mình. Làm sao họ có thể làm được điều đó?

「Nhưng, không phải vậy đúng không. Mọi người chỉ đơn thuần bị cuốn theo thôi. Vì vậy, chỉ cần một người xấu như Nezuhara-kun lộ bản chất, mọi người đã bị cuốn theo đúng không? Nếu thực sự chỉ có những người tốt tập hợp lại, thì ngay khi nhận ra Miyamine bị bắt nạt, mọi người đã phải cùng nhau ngăn cản Nezuhara-kun rồi.」

Đúng như Kei nói, việc bắt nạt dừng lại chỉ vì một mình Nezuhara chết cho thấy mọi người chỉ bị cuốn theo. Thế nhưng, thành thật mà nói, tôi cũng nghĩ rằng điều đó là không thể tránh khỏi. Nếu chống đối Nezuhara, có lẽ người tiếp theo sẽ trở thành mục tiêu. Ngay cả Kei cũng từng bị Nezuhara nhốt. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

Thế nhưng, Kei là người đã đứng lên vì tôi. Chính vì vậy, cô ấy đang kết tội họ với vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn khác so với bình thường. Cô ấy tin chắc rằng mình có quyền làm điều đó.

「…Tất nhiên, tớ cũng có lỗi. Lúc đó tớ không có sức mạnh gì… không thể dẫn dắt mọi người theo hướng đúng. Vì vậy, những người không suy nghĩ gì cứ thế bỏ rơi Miyamine mà không suy nghĩ gì. Điều đó thật sai trái.」

「Điều đó thật sai trái… có lẽ là vậy. …Nhưng mà, không thể làm khác được. Lúc đó mọi người đều bị Nezuhara ảnh hưởng, và tôi nghĩ họ không thể chống cự được. …Không thể trách mọi người được.」

「Nhưng, nếu tất cả mọi người trong lớp đều là những người không bị cuốn theo thì sao? Cậu không nghĩ rằng nếu họ không nghe lời Nezuhara-kun ở đó, mà cùng nhau thể hiện ý chí chống đối thì tình hình đã khác sao? Không cần tất cả. Chỉ cần bốn người thôi, có lẽ tình thế đã thay đổi rồi.」

「Có lẽ là vậy. …Nhưng không phải ai cũng là người như vậy.」

Không phải ai cũng mạnh mẽ như Kei. Đến thời điểm này, tôi đã bắt đầu cảm thấy sự bất đồng với một người rõ ràng mạnh mẽ như Yosuga Kei. Dù vậy, phân tích của Kei về vấn đề bắt nạt trong quá khứ vẫn chưa kết thúc. Ngược lại, câu chuyện đang dần đi vào trọng tâm.

「Ừm. Không phải ai cũng là người như vậy. Vì vậy, thế giới không thay đổi. Vì vậy, tớ đã tạo ra Blue Morpho.」

「…Ý cậu là sao?」

「Nói tóm lại, là vì có những người bị cuốn theo nên mới không được. Những người đó sẽ mất đi ý chí, tự đánh giá sai bản thân, và sẵn sàng làm tổn thương người khác. …Cậu không hiểu sao? Tại sao tớ lại tạo ra Blue Morpho. Hệ thống đó hoạt động như thế nào.」

「Cái đó thì…」

Tôi định nói "làm sao mà hiểu được", thì lời nói nghẹn lại.

Nếu lời của Kei là đúng, Blue Morpho dường như chỉ là một trò chơi đơn thuần tuân theo chỉ dẫn. Liên tục tuân theo chỉ dẫn trong năm mươi ngày, và cuối cùng tự sát theo chỉ dẫn cuối cùng để kết thúc trò chơi. Không có ngoại lệ.

Quy tắc đó và những lời Kei vừa nói được kết nối với nhau. Dù không muốn hiểu, nhưng những gì xảy ra vào năm lớp sáu và hệ thống của Blue Morpho lại liên kết với nhau.

「Cậu không hiểu sao. Tớ định giết ai.」

Kei tiếp tục như thể đang đưa ra gợi ý. Tôi gần như thở hổn hển nói:

「…………Những người bị cuốn theo chỉ dẫn, rồi tự sát sao?」

Kei khẽ gật đầu.

「Miyamine cũng đã nói đúng không. Việc tự sát theo chỉ dẫn của một người xa lạ trên internet là điều không thể. Thế nhưng, trên thế giới này lại có những người như vậy. Những người cứ thế tuân theo lời nói của ai đó, thậm chí vứt bỏ cả một sinh mạng duy nhất. Blue Morpho có thể đào thải những người như vậy. Có thể chọn và giết những người không thể tự suy nghĩ.」

Vì vậy, cô ấy đã tạo ra Blue Morpho sao. Quả thực, không phải là một câu chuyện không thể hiểu được. Thế nhưng, đó chỉ là lý thuyết suông. Việc thực sự thực hiện điều đó lại là chuyện khác.

「Vậy, Kei… đang loại bỏ người thông qua Blue Morpho sao?」

「Đúng vậy.」

Kei nói mà không chút do dự. Kei không hề sợ hãi hay bối rối. Cô ấy dường như hoàn toàn tự tin vào những gì mình đang làm.

Nếu đây là phòng hội học sinh quen thuộc, có lẽ tôi đã có thể cố gắng phủ nhận. Thế nhưng, tôi vừa mới chứng kiến Kimura Minoru chết vì Blue Morpho. Cô ấy đã chờ đợi ở đó trong khi xem đồng hồ, không thể nào là ngẫu nhiên được.

「…Cho đến bây giờ, đã có bao nhiêu người chết vì Blue Morpho?」

「Kimura-kun hôm nay là người thứ ba mươi sáu.」

Đó là một con số khổng lồ. Tôi nhớ lại câu chuyện về việc tăng tỷ lệ tự sát được công bố trong lễ khai giảng. Chuyện đồn đại ngớ ngẩn rằng đó là do Blue Morpho, hóa ra lại là điều gần với sự thật nhất sao?

Cơ thể tôi run rẩy một cách đáng thương. Cơ thể vừa nãy còn nóng ran, giờ như lạnh đi từ những nơi Kei chạm vào.

「…………Giết người, và, tại sao, cậu lại, bình thản như vậy?」

「…Đó là bởi vì họ là những người chết đúng lúc phải chết.」

「Người chết đúng lúc phải chết là…」

「Tất cả người chơi Blue Morpho đều đã thiếu sót từ trước. Cậu có biết những người chết vì Blue Morpho thiếu gì không? Đối với một số người, đó là sự ấm áp. Đối với một số người, đó là sự thấu hiểu. Đối với một số người, đó là sự kết nối với con người. Này, Miyamine. Những người tham gia trò chơi được ban cho những điều đó thay cho mạng sống. Tớ có thể làm được điều đó. Ít nhất, họ có thể chết trong sự mãn nguyện. Cậu đã thấy Kimura-kun rồi mà?」

Quả thực, cậu ta ngay trước khi nhảy xuống từ đài quan sát, không hề trông như bị ai đó ép buộc. Dù trông có vẻ rất tiều tụy, nhưng ngay trước khi chết, cậu ta lại có vẻ hạnh phúc. Cậu ta ngước nhìn bầu trời trong xanh như đoạn credit cuối cùng của một bộ phim dài.

「Cậu ấy trông có vẻ bất hạnh không?」

「…Không trông như vậy, nhưng mà…」

「Nếu thực sự có ý chí không muốn chết, thì cậu ấy sẽ không chết vì lời nói của một người như tớ đúng không? Thế mà cậu ấy đã chết, điều đó có nghĩa là Kimura-kun thực sự muốn chết từ tận đáy lòng.」

Đó là những lời giống hệt như khi cô ấy cứu Zenya Mikuri. Lúc đó Kei cũng không hề thay đổi lập trường rằng việc Zenya-san được cứu là nhờ chính bản thân Zenya-san. Dù hành động hoàn toàn đối lập, nhưng Kei vẫn không hề lay chuyển. Vị trí đứng không thay đổi. Chỉ có hướng quay mặt là thay đổi.

「…Không thể nào,」

「Điều tốt đẹp của Blue Morpho là những người lương thiện và thông minh, hay những người thực sự không muốn chết, sẽ không bao giờ chết. Nếu sống bình thường, họ sẽ không bao giờ mắc kẹt vào một trò chơi như thế này. Không bị cuốn theo. Không tự mình muốn chết. Tất cả người chơi Blue Morpho đều thực sự muốn chết.」

Kei nhìn tôi bằng đôi mắt không hề dao động. Giống như khi cô ấy thuyết phục Zenya Mikuri. Bỏ lại tôi đang ngỡ ngàng, Kei không ngừng tuôn ra lời nói.

「Có điều gì quan trọng hơn việc những người đáng chết được chết một cách hạnh phúc không? Những người chết vì Blue Morpho, một ngày nào đó chắc chắn cũng sẽ bị cuốn theo và phạm sai lầm. Khi đó, những nạn nhân như Miyamine sẽ xuất hiện.」

Ngay khoảnh khắc đó, Kei buông tay đang chồng lên tay tôi. Thay vào đó, cơ thể tôi bị kéo lại gần. Gần như ngay lập tức, cơ thể tôi đã được Kei ôm chặt.

「Tớ không muốn nhìn thấy điều đó nữa đâu.」

Giọng nói thì thầm bên tai tôi run rẩy. Dù không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy vì đang bị ôm, nhưng giọng cô ấy nghe có vẻ rất nóng bỏng.

「Cậu đã hiểu rồi đúng không. Tớ yêu Miyamine, nên tớ đã tạo ra Blue Morpho. Nếu không có Miyamine, tớ đã không thể vận hành Blue Morpho. Vì vậy, đây là bằng chứng của tình yêu. …Tất cả những gì tớ có thể cho cậu.」

「Tớ, mà,」

Cổ họng tôi khô khốc và đau rát. Giọng nói phát ra run rẩy như trẻ con, không thể nói thành lời.

「Nếu nói với cảnh sát, cậu định làm gì?」

「Cảnh sát?」

Khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu lời của Kei là thật, Kei không chỉ là một kẻ giết người. Cô ấy là một kẻ giết người hàng loạt. Kei phải chịu hình phạt.

Thế nhưng, Kei chỉ mỉm cười. Với khuôn mặt không chút nghi ngờ, với khuôn mặt không chút giả tạo.

Dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt nâu của Kei càng trở nên rực rỡ hơn.

「Cứ nói đi.」

Kei nói một cách bình thản, không hề lay chuyển.

「Tại sao, lại như vậy…」

「Bởi vì Miyamine là người hùng của tớ mà. Người hùng thì phải chiến đấu với cái ác chứ.」

Yosuga Kei của tuổi cấp ba và Kei của tuổi tiểu học chồng lên nhau. Trong mái tóc bay phấp phới, tôi ảo tưởng thấy chiếc ruy băng đỏ mà cô ấy đã đeo. Đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào tôi. Trên khuôn mặt đó không còn vết sẹo nào nữa.

Dù vậy, tôi vẫn bị mắc kẹt bởi vết sẹo của cô ấy. Miệng Kei lại mở ra.

「Làm ơn. Nếu tớ sai, hãy ngăn tớ lại ngay tại đây, Miyamine.」

喜歌劇「微笑みの国」セレクション (“Selections from the Operetta Das Land des Lächelns – Xứ Sở của Nụ Cười”) — một bản hợp tuyển cho dàn nhạc thổi của Franz Lehár, được chỉnh soạn bởi Suzuki Eiji.