Ba ngày đã trôi qua kể từ đó. Hôm nay tôi vẫn đang bị thẩm vấn. Ban đầu tôi lo lắng không biết mình có làm tốt không, nhưng giờ thì đã quen rồi.
Đây là lần đầu tôi thấy phòng thẩm vấn, nhưng nhìn chung thì không khác gì trong phim. Điều này cho thấy những thứ được dàn dựng đã được đầu tư nghiêm túc ra sao.
Phía sau cánh cửa hé mở, tôi nghe thấy thám tử Irimi và thám tử Takakura đang nói chuyện. Đây cũng là một cuộc trò chuyện chẳng có gì mới mẻ.
「Lời khai vẫn không thay đổi. Miyamine Nozomu đã liên tục đe dọa Yosuga Kei, bạn cùng lớp, để cô bé phải giúp đỡ mình. Yosuga Kei, giống như những người chơi Blue Morpho khác, đang trong trạng thái mất trí, không thể chống lại Miyamine Nozomu. Tuy nhiên, khi Zenya Mikuri, bạn thân của cô bé, bị nhắm đến, Yosuga Kei đã phản kháng dữ dội. Miyamine, tức giận vì điều đó, đã đâm cô bé cùng với Zenya Mikuri.」
「…Và Himuro, cũng là một người chơi Blue Morpho, đồng thời là người ủng hộ Yosuga Kei, đã tức giận khi cô bé bị giết. Trong lúc hành hung Miyamine Nozomu, chúng tôi đã đến và anh ta đã tự sát bằng súng. …Vậy còn vụ cháy đó thì sao?」
「Ban đầu… dường như cậu ta định bắt Yosuga Kei tự thiêu. Nhưng đến lúc bị giết, cô bé nói rằng không muốn chết, và Miyamine đã nói sẽ cứu mạng cô bé với điều kiện phải gọi Zenya Mikuri đến… Và thế là,」
Đúng vậy, tôi đã kể như thế. Đó là một lời biện hộ hơi khó chấp nhận. Nhưng giờ thì chỉ có thể điều chỉnh lại hướng đi như vậy.
──Kịch bản ban đầu tôi đã vẽ ra là thế này: Kei, tức giận vì tôi định giết Zenya Mikuri, cuối cùng đã lấy hết can đảm để chống lại tôi. Chúng tôi cãi vã, và tôi phóng hỏa nhà Kei để giết cô ấy. Khi tôi bị bắt và cảnh sát khám nhà, họ sẽ tìm thấy các tập tài liệu về vụ án Blue Morpho mà tôi đã thu thập và cuốn sổ ghi chép các chỉ thị.
Bằng cách này, tôi sẽ bị bắt với tư cách là Chủ nhân của Blue Morpho, gánh tội thay cho Kei. Kế hoạch này đã có từ lâu. Nhưng nếu chỉ tự thú, Kei có thể sẽ phản kháng. Vì vậy, tôi đã quyết định tạo ra sự thật trước bằng cách phóng hỏa nhà Kei.
Thế nhưng, kế hoạch của tôi đã sụp đổ hoàn toàn bởi sự xuất hiện của tên thám tử đó – Himuro.
Kịch bản được viết lại như vừa kể. Tôi định bắt Kei, người đã hết giá trị lợi dụng, tự thiêu. Kei đã phản kháng dữ dội và cầu xin được giúp đỡ. Đổi lại, tôi bắt Kei gọi bạn thân của cô ấy là Zenya Mikuri đến trường, và định bắt cô bé tự sát trước mặt Kei. Thế nhưng, Kei cũng đã phản kháng mạnh mẽ trước điều đó, và bi kịch đã xảy ra.
May mắn thay, tôi không còn phải sợ sự phản kháng của Kei nữa. Kei không thể nói bất cứ điều gì. Dù khởi đầu thế nào, tôi cũng đã bị bắt như thế này, và nhờ vụ việc này, các tập tài liệu liên quan cùng tập tin Excel mà tôi chia sẻ với Kei cũng đã bị tịch thu. Nếu cứ thế này, có lẽ tôi có thể lừa dối cả thế giới.
「…Thì ra là vậy.」
Nếu có một điều đáng lo ngại, đó chính là nữ thám tử đang đứng đằng kia. Không hiểu sao, cô ấy – thám tử Irimi – vẫn đang nhìn Kei với ánh mắt nghi ngờ.
「Tôi hiểu được động cơ bắt đầu Blue Morpho. Vụ bắt nạt ở trường tiểu học. Việc sử dụng bướm làm biểu tượng dựa trên 'Bách khoa toàn thư bướm' của Nezuhara Akira cũng rất phù hợp, phải không?」
「…Lời khai về Blue Morpho rất nhất quán. Quá nhất quán.」
Thám tử Irimi lẩm bẩm một cách khó chịu rồi nhìn tôi.
「…Các phát ngôn trước sau hoàn toàn không có sự sai lệch. Động cơ hành động cũng không hề lung lay. Cậu có thể kể một cách mạch lạc tất cả những gì đã nghĩ và cách đã hành động vào thời điểm đó. Dù chắc chắn có đau đớn về thể xác, nhưng tôi chưa thấy cậu thể hiện một nét mặt đau khổ nào. Bị cảnh sát thẩm vấn như thế này mà cậu thậm chí còn không hề căng thẳng. Việc Himuro chết ngay trước mắt, một đứa trẻ ở tuổi học sinh trung học lẽ ra phải hoảng loạn hơn nhiều. Hơn nữa—」
「Gì vậy?」
「…Không, không có gì.」
Thám tử Irimi liếc nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi cũng tò mò về những lời cô ấy định nói tiếp theo, nên cảm thấy có chút khó chịu.
「Nhưng đúng là mô tả về Blue Morpho rất chi tiết. Tôi nghĩ cậu chắc chắn biết về Blue Morpho.」
「Không phải cậu ta là một kẻ tâm thần thực sự sao? Loại người đó thường có tính tự mãn cao, tự hào về tội ác của mình và có xu hướng thích kể lể. Miyamine Nozomu cũng thuộc loại đó. Bởi vì, nếu không phải là người không hiểu cảm xúc của người khác, …thì không thể làm những chuyện như vậy được.」
Thám tử Takakura dường như hoàn toàn khinh bỉ tôi. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm ghét. Dù bị nhìn như vậy, tôi vẫn bình thản và không cảm thấy gì. Việc anh ta nhìn tôi như thế lại có lợi cho tôi.
Một lúc sau, hai người thì thầm điều gì đó, rồi chỉ có thám tử Irimi bước vào. Khi đối mặt với người này, tôi hơi căng thẳng một chút. Tôi khẽ mỉm cười một cách thản nhiên, cố gắng không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
「Vụ án cậu gây ra đã nổi tiếng khắp trong và ngoài nước. Nó sẽ được xếp vào một trong những tội ác tồi tệ nhất thời hậu chiến. Không, thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên. Không ngờ một học sinh trung học như cậu lại có thể gây ra một chuyện kinh khủng đến thế.」
「…Tôi thường bị nói vậy. Vì tôi không nổi bật. Chắc không ai nghĩ một người như tôi có thể thao túng ai đó và đẩy họ đến chỗ tự sát. Nhưng chính vì là một người như tôi nên tôi mới có thể làm được điều đó. Cô không nghĩ vậy sao?」
「Tôi không nghĩ vậy. Đúng là lời khai của cậu có vẻ hợp lý. Nhưng tôi lại nghĩ Yosuga Kei mới là kẻ chủ mưu.」
Đó là một lời nói không thể bỏ qua. Thế nhưng, đó cũng là lời tôi đã dự đoán. Khi đã rơi vào tình cảnh này, đây cũng là điều tôi phải đấu tranh nhất. May mắn thay, chúng tôi đã dành thời gian bên nhau đến mức hòa làm một. Sẽ rất khó để phân định ai là kẻ chủ mưu. Kei không thể nói được nữa, nên đây là độc thoại của tôi. Kei không thể phủ nhận bất cứ điều gì.
「Kei ư? Kei không phải loại người như vậy. Kei chỉ bị đe dọa mà thôi. Tôi đã nói chuyện này với thám tử Takakura rồi, và cuốn sổ trong phòng tôi cũng đã được tìm thấy, phải không?」
「Đúng vậy. Nếu biết Yosuga Kei thường ngày, thì việc đó càng có vẻ hợp lý hơn. Vì vậy, đây chỉ là linh cảm của tôi, không có bất kỳ căn cứ nào. Tôi không thấy Yosuga Kei là người có thể bị tẩy não, và tôi cũng không thấy cậu là người có thể đe dọa Yosuga Kei.」
「Nếu cô hỏi cảm nhận của tôi về những điều cô nói dựa trên linh cảm thì tôi cũng khó xử. Hơn nữa, tôi và Kei là người yêu của nhau trên danh nghĩa. Có rất nhiều cách để làm mọi việc.」
「Cách làm?」
「Nếu là phụ nữ, thám tử Irimi hẳn cũng có một vài điều không muốn người khác thấy, phải không?」
Tôi cố tình nói một cách hàm ý, khiến thám tử Irimi khẽ nhíu mày. Chắc cô ấy là một nữ thám tử nghiêm túc và tốt bụng. Cô ấy thở dài một hơi rồi tiếp tục.
「Từ đây trở đi, chỉ là suy đoán của riêng tôi. Tuy nhiên, tôi muốn cậu lắng nghe.」
「…Cũng được thôi. Gì vậy?」
「Từ giờ trở đi, tôi sẽ phá hủy câu chuyện nhảm nhí mà hai người đã tạo ra.」
Trong mắt thám tử Irimi lóe lên một tia sáng sắc bén. Trớ trêu thay, những lời cô ấy dùng lại giống hệt những lời Yosuga Kei đã dùng khi còn sống. Cô ấy khẽ thở ra. Có lẽ đây mới là lúc bắt đầu thực sự.
「Tôi nghĩ, chính cậu mới là người bị Yosuga Kei tẩy não, và bây giờ vẫn đang che chở cho cô ấy.」
「Không thể nào, làm gì có chuyện đó.」
「Đương nhiên Kei là kẻ chủ mưu của Blue Morpho. Yosuga Kei đã chuẩn bị một vật tế thần để phòng khi bị điều tra. Đó chính là cậu. Cô ấy biến cậu thành người yêu để cậu luôn ở bên cạnh cô ấy. Và bằng cách ở bên nhau suốt ngày đêm, cô ấy đã khiến cho kịch bản cậu chỉ đạo cô ấy từng chút một cũng không thể bị phủ nhận.」
Đúng là tôi đã ở bên Kei theo lời cô ấy. Nhưng đó là vì chúng tôi là một cặp đôi bình thường, không khác gì những cặp đôi khác. Thám tử Irimi hẳn nghĩ rằng ngay cả điều đó cũng là một trong những mưu kế của Kei. Thực tế, tôi và Kei đã hòa làm một như hai con rắn nuốt chửng lẫn nhau, đến mức người ngoài nhìn vào không thể phân biệt ai là ai.
「Nào, tôi sẽ nói về nguyên nhân khiến tôi có những suy đoán này. Trước hết, là chuyện về đống báo cũ.」
Tôi không hiểu thám tử Irimi đang nói gì nên vẫn im lặng. Thám tử Irimi liền nói: 「Là đống báo cũ mà cậu đã đổ dầu hỏa vào khi định phóng hỏa nhà Yosuga Kei đấy.」
「Tôi đã kiểm tra cả ba đống báo cũ đó. Một đống đúng là báo của tháng này. Nhưng hai đống còn lại là báo của ba tháng trước và nửa năm trước. Cậu hiểu điều này có nghĩa là gì không?」
「…Tôi không hiểu.」
「Có lẽ cô ấy đã lấy trộm một đống báo cũ nửa năm trước, và một đống nữa ba tháng trước. Và rồi, cô ấy đã đặt chúng một cách lộ liễu ở phòng khách vào ngày hôm đó, sau khi giấu chúng ở đâu đó. Để cậu dễ dàng phóng hỏa.」
Tôi nhớ lại lúc đó. Đúng vậy. Tôi nghe nói dầu hỏa một mình thì khó bắt lửa, nên đã định dùng đống báo cũ để châm lửa.
「Không phải Yosuga Kei mới là người thực sự muốn phóng hỏa ngôi nhà sao? Và sau khi tiêu hủy bằng chứng, cô ấy định giết cậu, đổ tội cho cậu là kẻ chủ mưu và tự mình thoát thân sao?」
「Đó là điều vô lý.」
Vừa nói vậy, tôi vừa nhớ lại lần đầu tiên tôi bước chân vào nhà Kei. Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ. Cuộc sống ngăn nắp. …Có một thùng đựng báo cũ được xếp gọn gàng bên cạnh lối vào. Tại sao đống báo cũ mà tôi đã đổ dầu hỏa lại được đặt một cách lộ liễu trong phòng khách? Khi nhìn thấy nó, tôi đã cảm thấy như được khai sáng. Nhưng bây giờ, Kei đang đứng phía sau điều đó. – Hơn nữa, tôi đã có ý tưởng tiêu hủy bằng chứng bằng cách phóng hỏa từ đâu?
「Thứ nhất, để tự thiêu, tại sao lại cần rải dầu hỏa trên một diện rộng như vậy? Ngay cả để tiêu hủy bằng chứng cũng quá vòng vo, đe dọa cũng vậy. Vì thế, tôi nghĩ trình tự đã sai. Có lẽ chỉ có một mình cậu ở đó, và Yosuga Kei không có mặt?」
「…Không thể nào.」
「Kế hoạch của cô ấy mà tôi suy đoán là thế này: Khi tên Miyamine Nozomu xuất hiện trong hồ sơ cảnh sát, cô ấy đã quyết định chấm dứt Blue Morpho. Và theo cách ít gây tổn hại nhất cho bản thân. Cậu phóng hỏa khi cô ấy không có mặt, và cậu bị bắt. Có lẽ cô ấy còn mong cậu cũng chết cùng với vụ đó. Và cô ấy sẽ xuất hiện với tư cách là nạn nhân.」
Không thể nào. Tôi đã cố tình tạo ra sự đã rồi vì nghĩ rằng Kei sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Tôi không thể tin rằng Kei ngay từ đầu đã định đổ tội cho tôi.
「Himuro có lẽ đã làm hỏng kế hoạch của cô ấy. Anh ta đã có những biểu hiện kỳ lạ từ trước đó. Nếu anh ta là người chơi Blue Morpho, thì những động thái hiện tại của cảnh sát chắc hẳn không mấy vui vẻ. Và thế là anh ta bắt đầu theo dõi Miyamine Nozomu, người có tên trong danh sách. Rồi anh ta thấy Miyamine Nozomu định đốt nhà Yosuga Kei yêu quý. Trong mắt anh ta, đó là sự phản kháng của Miyamine Nozomu khi bị dồn vào đường cùng. Hoàn toàn ngược lại với tình hình hiện tại. Và anh ta đã bắt giữ cậu mà không nghe theo chỉ thị của Yosuga Kei. Và thế là cô ấy buộc phải thay đổi kịch bản một cách gấp rút.」
「…………」
「Và Zenya Mikuri đã bị lợi dụng. Nếu giết Zenya Mikuri ở đó, thì sẽ có lý do để đầu thú, rằng 'bạn thân chết, tôi tỉnh ngộ'. …Chà, cô ấy chắc cũng không ngờ mình sẽ bị giết ở đó. Có lẽ, ngay cả việc giết cô ấy cũng không phải do cậu làm?」
Không thể nào, tôi lại thầm thì trong lòng. Tôi phải nói gì đó với thám tử Irimi để không để lộ sự bối rối, nhưng lưỡi tôi dính chặt vào miệng, không thể nói nên lời. Khoảnh khắc đó, tôi chợt không biết mình đang ở đâu.
「Chuyện chưa kết thúc đâu.」
Những lời của thám tử Irimi đã kéo tôi trở lại thực tại. Một luận văn được đóng tập đặt trước mặt tôi. Chắc hẳn nó được tịch thu từ phòng Kei. Tôi nhận ra tiêu đề và tên tác giả.
「Cậu đã đọc luận văn của nhà nghiên cứu tên 'Ikeya Sugao' này chưa?」
「…Tôi đã đọc trong phòng Kei. Có chuyện gì vậy?」
「Tôi đã rất ngạc nhiên khi đọc luận văn này. Tôi nghĩ làm gì có một luận văn nào lại thuận lợi cho Blue Morpho đến thế. Đến mức tôi nghĩ Yosuga Kei có thể đã tham khảo nó. Nhưng không phải vậy.」
「Tại sao cô lại nghĩ vậy?」
「Vì không có nhà xã hội học nào tên là Ikeya Sugao cả. Nó được viết rất tốt, đọc qua một lần thì không biết được. Nhưng đây là một luận văn bịa đặt. – Có lẽ, chính Yosuga Kei đã viết nó. Cái tên cũng gần như là một từ đảo chữ cái.」 *(1)
Khi nghe điều đó, thành thật mà nói, tôi đã rất ngạc nhiên. Rốt cuộc, cái gì là thật và cái gì là giả, tôi không còn có thể phán đoán được nữa. Nhìn luận văn 'Ikeya Sugao' đã sờn cũ trước mặt, tôi vẫn cảm thấy như đang bị múa rối trong lòng bàn tay của Kei.
「Việc lợi dụng uy quyền để tẩy não ai đó không phải là hiếm. Cậu đã đọc luận văn của Ikeya Sugao và tin rằng Blue Morpho là đúng, phải không? Yosuga Kei đã thay đổi cậu bằng những tích lũy nhỏ như vậy, phải không?」
「Không phải,」
Giọng tôi hơi lộ cảm xúc. Thám tử Irimi không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, cô ấy nói.
「Cô ấy đã thể hiện tài năng phi thường trong việc thao túng người khác. Lợi dụng điểm yếu của con người, đe dọa họ. Thực tế, trong số những người chơi Blue Morpho còn sống sót, vẫn có những đứa trẻ chưa được giải thoát khỏi sự tẩy não. Vẫn có những đứa trẻ vì sợ cô ấy mà không dám ra ngoài.」
「Tôi chưa bao giờ bị đe dọa dù chỉ một lần.」
「Đe dọa không chỉ là làm hại đối phương đâu. Ví dụ, còn có cách khiến người khác cảm thấy mắc nợ. Ngay cả bằng cảm giác tội lỗi, cũng có thể khiến người khác tuân theo. Cậu từng giúp Yosuga Kei bị thương khi còn học tiểu học, phải không? Cậu có nghĩ vết thương đó là do lỗi của mình không?」
「Không. Đó là một tai nạn.」
「Cậu là người hùng của Yosuga Kei, phải không? Ai đã nói điều đó trước? Nếu cứ gán cho cậu một cảm giác tội lỗi và trói buộc cậu bằng một danh xưng, cậu sẽ hành xử như vậy thôi. Đây là một tâm lý phổ biến. Trong lòng cậu, Yosuga Kei mãi mãi là cô gái cần được bảo vệ, phải không?」
「Cô biết gì mà nói chứ?」
「Thực ra, cậu có làm gì cả đâu, phải không?」
Thám tử Irimi nói một cách bình tĩnh, với một sự chắc chắn không có căn cứ.
「Nếu thực sự cậu không làm gì cả, thì cuộc đời cậu vẫn có thể cứu vãn được. Có thể cậu cảm thấy tội lỗi vì không thể ngăn cản những gì Yosuga Kei đã làm, nhưng cách chịu trách nhiệm đó là sai lầm.」
「Tôi không định chịu trách nhiệm.」
「Cậu có gánh tội cũng chẳng giải quyết được gì. Cô ấy đã chết. Dù không phải là chủ mưu, sự thật rằng cô ấy có liên quan đến Blue Morpho cũng không thể xóa bỏ.」
Vô nghĩa. Có thể đúng là vậy. Bản thân người đó đã chết rồi. Tốt hơn hết là nói Kei là kẻ chủ mưu. Đúng như lời thám tử Irimi nói, cứ thế này, tôi sẽ hủy hoại cuộc đời mình chỉ để bảo vệ tiếng xấu của Yosuga Kei đã chết. Điều đó thật điên rồ.
「…Những gì đã làm không thể xóa bỏ.」
Lúc đó, thám tử Irimi lần đầu tiên biến sắc. Đó là một biểu cảm hé lộ nỗi đau khổ thực sự của chính cô ấy, chứ không phải là sự dao động bình thản như trước.
「Dù vậy, việc cậu hủy hoại cuộc đời mình dưới danh nghĩa vì người yêu là sai lầm. Tôi không muốn có thêm nạn nhân nào của Blue Morpho nữa. Cậu đã hiểu rồi, phải không? …Cậu chỉ bị lợi dụng mà thôi.」
Lúc đó, ấn tượng của tôi về thám tử Irimi hơi thay đổi. Chắc cô ấy là một người tốt. Ngay cả một người như tôi, cô ấy vẫn cố gắng cứu vớt.
Nhưng điều tôi cần không phải là thứ đó.
「…Tôi không hiểu cô đang nói gì. Vậy thì, đâu mới là câu trả lời đúng? Cứ tự do giải thích đi. Tôi không quan tâm nữa.」
「Không quan tâm ư?」
「Tôi chán rồi. Tôi không còn hứng thú với Blue Morpho nữa. Kei là người hữu ích nhất trong Blue Morpho. Và việc tìm người thay thế Kei cũng rất khó khăn. Giết được một trăm năm mươi người là quá tuyệt vời rồi.」
「Cậu buồn vì Yosuga Kei đã chết, phải không?」
Tôi chợt nghẹn lời. Trong khoảng lặng ngắn ngủi đó, thám tử Irimi đã nhận ra điều gì? Việc tôi buồn vì Kei chết là điều không cần phải nói. Mỗi khi tôi nhận ra Kei không còn tồn tại trên thế gian này nữa, cơ thể tôi lại cứng đờ. Ngay cả bây giờ, tôi cũng đang cố gắng kìm nén tiếng hét sắp bật ra.
Tôi dồn nén tất cả những cảm xúc mãnh liệt đó chỉ trong một khoảnh khắc, rồi khẽ cười và nói.
「Buồn chứ. Cũng buồn như khi một trăm năm mươi người chết vậy.」
Lần này đến lượt thám tử Irimi biến sắc. Môi cô ấy run rẩy như muốn nói điều gì đó, rồi từ từ lắc đầu.
「Cuối cùng, tôi chỉ muốn hỏi một điều.」
「Gì vậy?」
「Cái này là gì?」
Nói rồi, cô ấy đặt một vật trong túi lên bàn.
Đó là thứ nằm trong túi của Kei. Cũng là thứ đã khiến tôi phải từ bỏ cả cuộc đời mình.
Đối với thám tử Irimi, tôi có lẽ là một vật tế thần đáng thương bị Kei tẩy não. Một con tốt trong tay Kei, bị lừa dối mãi. Nghe lời thám tử Irimi nói, tôi thực sự không thể hiểu được ý đồ của Kei nữa. Có lẽ, tất cả mọi chuyện thực sự đều theo ý của Kei, và tôi cũng bị lừa dối giống như những người chơi khác.
Dù vậy, lý do tôi tin tưởng cô ấy là vì thứ đang nằm trước mắt tôi.
Đó là một bằng chứng. Một bằng chứng cho thấy đã có điều gì đó giữa chúng tôi.
Tôi khẽ lắc đầu và nói dối.
「Tôi không biết.」
Có lẽ đó là tất cả những gì cô ấy muốn hỏi, thám tử Irimi đứng dậy. Khi cô ấy đi rồi, chắc chắn tôi sẽ lại bị bắt kể đi kể lại những điều tương tự. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy chán nản, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
「Nếu tôi chính thức bị xét xử với tư cách là Chủ nhân của Blue Morpho, liệu tôi có phải xuống địa ngục không?」
Ngay khoảnh khắc cô ấy quay lưng, những lời đó đã bật ra khỏi miệng tôi.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị phớt lờ, nhưng bất ngờ, thám tử Irimi đã quay lại nhìn tôi. Một lúc sau, cô ấy nói.
「Thành thật mà nói, tôi không tin vào thế giới sau cái chết.」
「Vậy sao.」
Tôi thành thật nghĩ rằng thật đáng tiếc. Nếu được chứng nhận, tôi muốn là người này.
Liệu tôi có thể bị kết tội như thế này không? Liệu tôi có bị căm ghét bởi nhiều người với tư cách là một kẻ dị thường đã giết hơn một trăm năm mươi người không? Nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì. Màn kịch điên rồ này chẳng có ý nghĩa gì. Giờ đây, tất cả mọi thứ dường như thuộc về một thế giới xa xôi nào đó. Mọi thứ đều đáng sợ, và ngay cả bây giờ tôi vẫn ngu ngốc nghĩ rằng giá như đây chỉ là một giấc mơ. Dù giai đoạn đó đã qua từ lâu rồi.
Kei, thế giới sau cái chết sẽ như thế nào? Liệu có còn đau đớn hay tối tăm nữa không? Ngay cả trong hoàn cảnh này, tôi vẫn chỉ nghĩ về em. Tôi cuối cùng đã không thể tin vào Thánh địa của Blue Morpho. Kei cũng vậy thôi. Em chỉ là người tạo ra câu chuyện đó, nên em không thể tin vào điều gì xa hơn.
Thế nhưng, thế giới này có một nơi quen thuộc hơn, đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Kei là người đã giết hơn một trăm năm mươi người. Tôi đã liên tục đứng ngoài quan sát Kei. Ngay cả khi cô ấy chết, tôi cũng không cố gắng cứu cô ấy. Chúng ta là những kẻ đại tội giống nhau. Vậy thì, chỉ có một nơi để đi. Bởi vì em cũng sẽ xuống địa ngục. Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó.
Tớ bất lực, yếu đuối, và không thể làm gì cho cậu.
Thế nhưng, tôi vẫn muốn mãi là người hùng của cậu.
Trước mặt tôi, một cục tẩy được đặt trong túi trong suốt. Nửa cục đã được sử dụng, dính những vết mực nhòe nhoẹt. Nếu một người không biết nhìn vào, họ sẽ không biết đó là gì.
Nhưng tôi, tôi biết đó là tên của mình.
------HẾT------
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Translator note:
Đây là cách đảo chữ, các chữ đảo không hoàn toàn giống nhau về số lượng mà chỉ gần giống, là một biến thể anagram linh hoạt:
寄河景 = よ・す・が・け・い (yo・su・ga・ke・i) ===> い・け・や・す・が・お (i・ke・ya・su・ga・o) = 池谷菅生