Phần 1
Ngay cả khi cái tên đã lọt vào não, Godou cũng chả thể nhận ra đó là vị thần nào.
"...Vị thần này, sao tôi không biết gì hết vậy."
"Điều đó cũng dễ hiểu. Nó là tên mà rất ít người châu Âu còn nhớ đến, danh tính của một vị thần cổ đại. Nếu một người Nhật như anh mà biết thì đó mới là chuyện khó hiểu đấy ạ."
Liliana giải thích.
Đã được một giờ từ khi Athena biến mất, và Godou, thuốc trong cơ thể vẫn còn hiệu lực, đi đứng không vững, đã được Liliana đưa trở về phòng cho khách trong nhà Diana, và đang nằm trên giường.
Và thế bài giảng thuyết của cô giáo Liliana bắt đầu.
"Vị thần này, trong thời hiện đại, rất ít được biết đến, nhưng đối với thời cổ đại, tên ông lại mang một ý nghĩa rất quan trọng. Ông là Sol Invictus, hay còn gọi là Heliogabalus, người trị vì đế chế La Mã."
"Hả? Không phải Hy Lạp sao?"
Tuy anh đã biết nguồn gốc của Perseus là một anh hùng từ phương đông, nhưng tại sao tự dưng lại lồi ra Đế Chế La Mã ở đây? Liliana tiếp tục giải thích cho Godou đang hoàn toàn bí lù.
"Không phải Apollo là thần mặt trời của người Hy Lạp và của người La Mã..."
"Không, không phải vậy đâu. Đúng là cả Jupiter và Neptune cũng đều là hai vị thần của người La Mã cổ đại, tuy nhiên—không có ghi chép nào nói tới sự tồn tại của vị thần mặt trời tương tự như họ bị đánh bại vào thời cổ đại. Nói theo cách thông thường, điều đó cũng có nghĩa nó là dấu hiệu khởi đầu của một tôn giáo mới."
"Ý cô là một tôn giáo mới đã được hình thành trong lòng Đế Chế La Mã?"
"Đúng vậy. Hệ tư tưởng tôn giáo của người La Mã, theo hướng tích cực, nó rất phong phú, nhưng theo hướng tiêu cực, nó lại rất lộn xộn. So với các vị thần ban đầu của người La Mã, tôn giáo mới nỗi lên từ hư vô này lại được người dân ưa chuộng hơn... Nhưng cuối cùng thì, vị thần của nó vẫn là sự kết hợp giữa các vị thần có sẵn và của người Hy Lạp."
"Nói cách khác, Đế Chế Lã Mã là nơi ra đời của vô số vị thần."
Nghĩ lại thì, ở một số nước, Jupiter được thay bằng Zeus, và Neptune được thế bằng Poseidon.
Điều trên cũng không khác mấy so với các tôn giáo ở Nhật Bản mà Godou biết.
"Anh nghĩ như thế không hẳn là sai, ví dụ điển hình là vị thần chạm trán hôm qua, Perseus. Anh là một trong những vị thần đầu tiên của Ý, có cội nguồn từ Đế Chế Rome cổ đại. Và như thế, tất cả những điều trên sẽ dẫn ta đến sự thât đằng sau bí ẩn—vậy đã đủ chưa?"
Liliana hỏi anh ta một lần nữa, Godou nhìn vào bàn tay phải của mình.
Thánh Kiếm Vàng có thể cắt đứt da thịt thần linh, anh cảm nhận thêm lần nữa liệu mình có thể sử dụng con át chủ bài này hay không—nhưng anh không cảm thấy gì cả.
"Vẫn chưa được. Những thứ cô nói với tôi vẫn chưa đầy đủ nên tôi không thể sử dụng Kiếm lúc này được..."
"Đ-Điều đó đã nằm trong dự tính của tôi. Đúng là không thể xong chuyện chỉ bằng lời giải thích ngắn ngọn đó nhỉ."
Vậy rốt cuộc vẫn phải làm cái chuyện đó hả trời?
Khi suy nghĩ của Godou đang trôi dạt tới đó, thì nàng hiệp sĩ tóc bạc lên tiếng kịp thời nói,
"Hiểu được bản chất của một vị thần, cũng giống như là học lịch sử vậy, nếu như anh chỉ học một quốc gia nhất định trong một thời kỳ nhất định, thì cũng công cốc mà thôi. Nếu không học tất cả những sự kiện dẫn đến thời kỳ đó trong lịch sử, mà chỉ học một vài mãnh, thì anh sẽ không thể nắm được ý nghĩa sâu xa nhất của nó."
Cô ấy nói có lý. Godou gật đầu.
Cô nói câu trên như cô giáo lịch sử thật sự vậy, và nó rất thuyết phục.
"Do đó tôi nghĩ rằng, nếu anh muốn hiểu được nguồn gốc của thần linh, thì ít nhất anh phải biết kiến thức cơ bản.... Tôi sẽ nói tóm gọn lại trước, rồi chúng ta sẽ trở lại vấn đề chính sau."
Nếu là Erica, có lẽ cô ấy sẽ nói "Cái cách này, phiền phức lắm, em hổng chịu đâu. Sẵn có cách khác vui hơn, chúng ta làm luôn tại trận nha anh.’’
Tim Godou rung động trước sự chịu thương chịu khó của Liliana. Thật là cô gái có trái tim nhân hậu.
"Vậy chúng ta bắt đầu với lịch sử Ấn-Âu. Sau khi trở thành một dân tộc ở một cùng hẻo lánh tại khu vực Kavkaz, họ sớm di chuyển về phía đông... đến các đồng bằng ở Ấn Độ và Iran. Trong thời kỳ này, thần thoại đầu tiên của Ấn-Âu xuất hiện trong lời ăn tiếng nói hằng ngày của họ."
"Xì-tóp.... đây mà là tóm gọn sao?"
Theo lịch, chúng nên phải xảy ra vào khoảng 3000-2000 TCN...
"Rồi mặc kệ luôn, thế cho em hỏi, hết tập này tới tập nào vậy ạ?"
"Để nghĩ cái đã. Rồi các bộ tộc Ấn-Âu di cư về phía đông, tới Ấn Độ với Iran họ chia thành từng nhóm nhỏ. Sau đó, cùng với người Semit, họ tạo ra những thần thoại Ugarit[4F 1], và cũng chính các nền văn minh cổ đại châu Âu đã xây nên những côn trình bằng đá khổng lồ, những thần linh mà họ—"
"Tóm gọn của cô gom trọn quá trời luôn rồi! Xa quá, từ thời ông cổ lĩu nào luôn rồi!"
Nếu đây là buổi học hai giờ một tuần, thì ít nhất cũng phải mất hai năm để giảng hết cái đống đó.
Liliana cãi lại, trông có vẻ khó chịu,
"C, Còn cách nào khác đâu! Đầu tiên anh phải biết giai đoạn lịch sử đó, rồi mới tới nước Đông Á và Hy Lạp, tiếp nữa là Đế chế La Mã, có như vậy anh mới hiểu hết được ý nghĩa đằng sau những thời kỳ này chứ!"
Thật vậy hả rồi? Thảo nào Erica suốt ngày cứ nói “Cái cách này, phiền phức lắm, em hổng chịu đâu.”
... Cứ thế này, thì chắc chắn anh sẽ phải đề nghị ‘cái chuyện đó’. Mỗi lần đôi mắt của anh và Liliana gặp nhau, anh lại suy nghĩ tới điều này.
Không thể để chuyện cứ thế này mãi được, cả mình và cô ấy đều không dám nhìn thẳng vào mặt nhau. Ở trong mấy tình cảnh như vầy thật khó chịu.
Cuối cùng, cả hai người không ai lên tiếng. Trong lúc đang tập trung suy tư ngẫm nghĩ, thỉnh thoảng họ vẫn liếc nhìn nhau. Và mỗi lần đôi mắt họ thẳng hàng, là một lần nàng và chàng lại ngượng ngùng quay đi.
Và lúc đó cũng là lúc sóng gió lại nỗi lên.
"Kusanagi-sama, Liliana-sama—Mới vài phút trước, chúng em đã nhận được một thông điệp từ Perseus. Xin hãy theo em ạ."
Cánh cửa phòng cho khách mở ra, và tiếng của nàng hầu gái Karen Jankulovski vang vội vào trong phòng.
Trên khuôn mặt của cô nàng tiểu quỷ ấy là vẻ nghiêm túc.
Dường như một mề đai và một mũi tên bắn nó cắm vào tường đã xuất hiện ở cổng nhà Diana.
Chiếc mề đại đó giờ đang ở trên bàn trong căn bếp.
Nó được làm bằng đá trắng. Trên bề mặt của nó, là hình khắc của một con chim đang dang rộng đôi cách. Nhìn thấy nó, Liliana liền cảm thấy lo lắng.
"Biểu trưng cho người nắm trong tay mặt trời trên cao. Không nghi ngờ gì nữa, chiếc mề đai này chính là biểu tượng của Perseus."
"Đồng thời, nó cũng đại diện cho Ahura Mazda, bí mật của anh ta đúng như Lily đã cảm nhận được...."
Hai phù thủy, Liliana và Diana, thì thầm.
Sau đó, Karen đứng chờ bên cạnh cúi đầu, nói với Godou.
"Kusanagi-sama, xin ngài hãy chạm vào nó. Làm thế, ngài sẽ có thể nghe thấy Perseus đấy ạ... Lúc nãy khi em đi lấy, chạm vào nó làm em hết hồn hết vía luôn."
"À, được."
Godou đưa bàn tay ra, thử chạm vào nó.
Ngay lúc đó, từ chiếc mề đai bạch thạch phát ra giọng nói của vị thần điển trai.
"Có vẻ như cậu hoàn toàn bình phục, sát thần sư! Ta cũng bình phục hoàn toàn rồi đây. Nếu thế, đã đến lúc hai ta phân định thắng thua. Ta sẽ lấy mạng cậu, sau đó là Athena. Cậu chuẩn bị đi chầu thượng đế chưa, chàng trai trẻ?"
"... Nếu tôi nói chờ, thì anh sẽ cho tôi bao nhiêu thời gian?"
Mình nên trả lời anh ta thế nào đây?
Anh giờ không biết mình nên nói ra điều gì, và vì vậy anh chỉ có thể buột miệng nói ra ý nghĩ nảy ra trong đầu mà thôi.
"Đã là chiến binh thì luôn chiến trường là nhà. Từ chối lời thách đấu không chút chần chừ như thế, ta thật không tài nào có thể ngưỡng mộ tính cẩn trọng của cậu. Tuy nhiên, được thôi... Trăng đêm nay rất đẹp. Ta vừa thưởng thức cảnh nguyệt vừa đợi cậu vậy. Một khi đã chuẩn bị xong, hãy đến nơi xay trận đêm qua gặp ta!"
Có vẻ như không có trở ngại gì trước mắt.
Theo lời của Perseus thì dường như anh ta đang có ý muốn thu hút một lượng lớn khán giả đến xem trận đấu của anh và Godou, nên anh phải nghĩ ra cách nào đó để thay đổi địa điểm xảy ra trận chiến—trong lúc Godou nghĩ vậy, Perseus tiếp tục,
"Vậy thì ta sẽ chờ đến lúc cậu lộ diện... À, còn một điều nữa. Ta mong cậu sẽ nhớ đến sớm. Ngắm trăng xong rồi mà cậu chưa tới, thì ta sẽ xông thẳng tới chỗ cậu đấy nhé, nhưng đúng là, chiến trường không phải là nơi cả hai bên ưng thuận, thì thật không hay chút nào. Còn bây giờ, ta xin cáo từ."
Giọng nói của người anh hùng biến mất.
Dù họ có thử bao nhiều lần, thì chiếc mề đai vẫn không phản ứng lại. Godou thở ra một hơi dài, Có vẻ không thể câu giờ thêm được nữa rồi. Giờ mình làm gì đây? Mình phải làm gì để chiến thắng người anh hùng vĩ đại kia đây?
Khi Godou đang trầm tư điên cuồng vì điều trên, Diana lên tiếng,
"Kusanagi-sama, ngài hình như vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này thì phải... Tôi xin ngài hãy ra ngoài một lúc được không ạ? Giữa con gái chúng tôi có một vấn đề cực kỳ quan trọng cần bàn bạc ạ."
Nghe lời cô chủ nhà lớn tuổi nhất (trong số họ), Godou làm theo.
Vẫn rối bời không biết nên làm thế nào, Godou người bại trận trong trận đấu trước thở dài và đi ra ngoài.
—Bây giờ con nên làm gì cho phải đây hả ông trời?
Phần 2
"Vì chúng ta không còn nhiều thời gian nên bắt tay luôn vào việc nha. Kế sách giúp Kusanagi-sama, chúng ta sẽ bàn về chuyện đó!"
"Em có ý kiến. Nếu Liliana-sama dùng thuật Chỉ Dạy, sau đó tất cả mọi thứ sẽ được giải quyết ạ."
"Ý đó, được đấy chứ. Lily, chị trông cậy vào em, vậy nhé?"
"S, sao em có thể đồng tính với cái ý tưởng đó được chứ!"
Với ba người ở lại ngoài Godou trong phòng ăn, Diana đi thẳng vào vấn đề cấp bách trước mắt và Karen đã trả lời bằng việc đưa một giải pháp cực kỳ đơn giản nhanh gọn, và đến đây thì có vẻ như buổi bàn kế vừa mới bắt đầu đã sắp kết thúc.
Và đó là khi Liliana bắt đầu la hét tựa như cô đi chết tới nơi rồi vậy.
"Em, với Kusanagi Godou, vừa h-hôn nhau vừa thông qua nó thi triển phép thuật, không tưởng tượng nỗi luôn! Bác bỏ, em không chịu đâu!"
"Chưa qua một ngày, mà em quên mình đã nói là sẽ giúp ngài ấy bằng hết khả năng của mình rồi à?"
"Đ, Để em nói cho rõ. Cái lời đó đâu có nhắc tới hai chữ hun hít đâu ạ! C, Cái chuyện đó... em cũng không biết nói sao nữa, là chuyện mà một thiếu nữ đài cát không nên làm, em nghĩ là vậy. Em... với Kusanagi Godou, đâu phải là bạn trai bạn gái, hay người tình của nhau gì đâu, giữa chúng em không hề quan hệ như vậy..."
Khuôn mặt nóng như lửa đốt, Liliana không còn biết bây giờ cô đang nói cái gì nữa, đầu cô rối mờ không đường tháo gỡ, nhưng Liliana không quên cãi lý lại.
"Hơn nữa, ở đây vẫn còn hai người là phù thủy mà, đâu nhất định phải là em đâu!"
"Em chưa thể thi triển thuật Chỉ Dạy, do đó em sẽ bị loại ra."
"Tuy là chị thi triển được, nhưng mà chị nghĩ tốt hơn nên để Lily làm việc đó, vì người nhận được mặc khải từ Athena dù gì cũng là Lily mà. Có được tri thức trực tiếp từ mặc khải đó, nên tầm cảm thụ vấn đế của em chắc chắn sẽ sâu hơn những người khác, không phải sẽ hay hơn nếu truyền thụ tri thức đó cho Kusanagi-sama à?"
"Ch, chúng ta vẫn có thể gọi pháp sư thích hợp từ nơi khác tới đây, rồi dùng thuật Chỉ Dạy cho ngài ấy mà..."
Liliana tự biết mình đã nói ra một điều vô lý, nên không thể nói trọn lời.
Ba phù thủy ở bên cạnh Kusanagi Godou để làm gì cơ chứ? Trong một cuộc chiến chống lại thần linh, thì dù có bao nhiêu pháp sư đi nữa, họ vẫn không bao giờ giúp được anh.
Trừ phi ba người họ là pháp sư cấp sao, nếu không thì họ chỉ sẽ trở thành gắng nặng cho Campione mà thôi.
Do đó, ngay cả khi họ biết thần và Vương đang đánh nhau, họ vẫn sẽ không đến. Nó đã là một điều luật trong thuật giới, cho nên các pháp sư sống gần Naples đã không đến.
Và một điều nữa cần phải nhắc đến là bản chất đặc biệt của mười hình thức Verethragna.
Để kích hoạt chúng cần thỏa mãn một số điều kiện nào đó, điều tốt nhất nên được giữ bí mật.
Diana và Karen, vì vị trí của mình, Liliana có thể ra lệnh cho họ không được tiết lộ ra bên ngoài, nhưng còn bất kỳ người ngoài cuộc nào khác thì... Anh là một người liều lĩnh, vì vậy họ đã quyết ở lại và giúp đỡ anh đến cùng.
"Liliana-sama, hãy để em nói cái này. Em cảm thấy rằng cô chủ đang chống cự không cần thiết đấy ạ."
Trong khi Liliana đang độc thoại nội tậm lia lịa, thì giọng nói của Karen đã làm cô trở về thực tại.
"Tới giờ phút này rồi thì tất cả cô chủ chỉ cần làm là nói, ‘Chị sẽ làm’. Nhưng nếu cô chủ cứ khăng khăng không chịu, ngoài việc cho người khác thấy cô chủ là một người không biết suy nghĩ, cô chủ còn sẽ bị coi là một đứa con gái bảo thủ nữa đấy ạ..."
"Ờ, đúng rồi đó—mà Lily này, sao em lại phản ứng dữ vậy?"
Nàng hầu gái trẻ tấn công xong, mở đường cho Diana xông tới.
"Chị cảm thấy Kusanagi-sama, dù là diện mạo hay tính cách, ngài ấy cũng là một chàng trai không quá tệ. Chỉ là một nụ hôn với ngài ấy cũng có gì đâu mà, phải không em? Hmm?"
"Có! Bự chản luôn đấy ạ!"
Liliana lớn tiếng phản kháng lại nàng phù thủy tiền bối đang vui vẻ tám về chuyện cá nhân của mình.
"Không quá đáng gì đâu, chỉ là một nụ hôn thôi mà em. Em giả vờ mình đang hôn chúc ngủ ngon cho cha-sama của em, rồi giải quyết nhanh gọn, là xong, kế này được đó em ạ."
"Em đồng ý. Hay giả vờ đang thân mật với bạn trai của cô chủ. Ok quá còn gì ạ."
"Đó chính là lý do tại sao chị không thể làm cái việc đó được! Chị muốn trao nụ hôn đầu của mình cho người định mệnh cơ, chị đã quyết định vậy rồi!"
Liliana phản đối mạnh mẽ và lớn tiếng.
Chỉ khi nói xong lời trên cô mới nhận ra sự ngơ ngẩn của mình, và muốn che mặt lại trong ân hận.
Có một lần, cô tiết lộ bí mật trong lòng cho Erica nghe, và Erica bình thường rất bình thản và duyên dáng, ngay lập tức cười ầm lên.
[...K, Không đỡ nổi luôn, Lily. Nếu có ai nhìn thấy mình cười đã thế này, thứ hạng thiếu nữ của mình chắc chắn sẽ tụt cho coi! N, Nhưng cậu đúng là, thiếu nữ hàng hiếm thời @ đấy, y như mình nghĩ luôn đó!]
Erica đã nói như thế, vậy còn phản ứng của hai người kia sẽ là gì?
Liliana lo lắng ngóng chờ phản ứng của họ, nhưng Diana và Karen không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô—họ không cười phá lên sao?
Trên khuôn mặt của họ có thể thấy có chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang vẻ mặt dường như muốn nói: "Á, y như mình nghĩ luôn.”
Tại sao? Cô cảm thấy buồn cho bản thân, vì chính miệng cô đã nói ra những điều như thế, nhưng Liliana Kranjcar thường nghĩ rằng trong mắt người khác cô luôn là một nữ hiệp sĩ hào hiệp nhưng quá cứng nhắc, vậy thì tại sao hai người đó lại phản ứng như thế?
"Ừ, ừm, thì.... Có lần chị nghĩ điều đó chắc lãng mạn lắm, nhưng thật sự, lúc nãy chị không có nghiêm túc đâu nên...."
Hiển nhiên ai cũng nhận thấy lời trên của cô chỉ để nguy biện, chối cãi điều kia mà thôi, sự thật này khiến cô trở nên lo lắng hơn.
"...Chị hiểu rồi. Bây giờ chị đã hiểu, Lily! Nếu vậy, hãy để chị cho em thấy em và Kusanagi-sama thật sự hợp nhau đến mức nào nhé!"
"K, Không cần phải tới mức đó đâu ạ."
Liliana từ chối Diana người đột nhiên nói ra đề nghị trên.
Nàng phù thủy tuổi đời không xác định này, hình như còn làm nghề bói tình như nghề tay trái, và lúc nào mở miệng cũng nói với tất cả cặp trai gái đến đây rằng họ là nửa kia của nhau, và chắc chắn sẽ có được hạnh phúc. ‘’Mà ai lại tin vào mấy cái trò bói toán vô căn cứ này cơ chứ?’’
"Định mệnh, phải không ạ..."
Ngay cả Karen cũng lẩm bẩm một mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Không giống với biểu hiện ranh mãnh bình thường của cô, mà ngược lại, một khuôn mặt đầy ám khí. Không ai biết cô đang âm mưu gì.
"Liliana-sama, cô chủ nghĩ mối tình định mệnh của mình sẽ như thế nào ạ?"
"T, Tự dưng hỏi câu đó, chị làm sao trả lời được... mà nếu em thật sự muốn biết, thì nó sẽ là một mối tình mà vạn vật đến cả ông trời cũng tìm mọi cách phá vỡ nó, nhưng cho dù có xa cách, cho dù có bao lần như vậy, thì tình yêu mãnh liệt sẽ đưa đôi họ tìm đường đến bên nhau."
Liliana ngập ngừng trả lời câu hỏi bất ngờ trên.
Bởi vì đây là những tư liệu cô thường dùng trong trí tưởng tượng của mình, nên cô có thể đọc rào rào một cách đơn giản.
"Vậy còn tình yêu giữa hai người có vị thế khác nhau thì sao ạ? Ví dụ như tình yêu giữa vị vua và hiệp sĩ ấy ạ."
"... C, cái đó thời này ta không hay bắt gặp lắm, vả lại em không thể nói đó là định mệnh được."
Nàng hầu gái lôi chuyện này ra để ẩn dụ cho mối quan hệ giữa Kusanagi Godou và cô chủ mình?
Bà đây không dễ dụ đâu nhé cưng, Liliana tự nhũ với bản thân—cũng cùng lúc đó tại một góc nào đó trong tâm trí cô thì lại đang suy nghĩ dữ dội đến mấy chuyên như vượt qua rào cản vị thế xã hội gia quy gì gì đó, vì nhắc tới thể loại tình cảm kinh điển này đúng là một đòn khó đỡ đối với tinh thần thép của cô.
"Một chàng trẻ, được người khác nói rằng anh ta nắm trong tay trái tim của vô số phụ nữ, và một ngày nọ trái tim của chàng ta lại bị lấy đi bởi một cô gái giản đơn cạnh nhà trong một cuộc gặp gỡ tình cờ, và từ đó, vì cô ấy, chàng ta hoàn toành thay đổi bản thân... cô chủ nghĩ về câu chuyện trên ạ?"
"Nghe xong là biết đó là xạo rồi. Lời nói của mấy tên ăn chơi đó, ai mà tin nỗi cơ chứ!"
Liliana hét lên, bác bỏ cốt chuyện trên không mất lấy một giây nào.
—Tất cả người phụ nữ trước mặt em, anh không thật lòng với một ai hết. Ngoài em ra, anh không cần ai khác.
Ngoài là vẻ nghiêm trọng đến đáng sợ, còn bên trong tâm trí cô lại là khuôn mặt của chàng trai đã nói câu trên, sao anh chàng trong trí tưởng tượng lại là người châu Á, và tại sao anh chàng ấy lại giống y đúc chàng trai mà cô đã sát cánh trong hai ngày qua?
"Hai người họ, cùng nhau vượt qua muôn vàn trở ngại, rồi dần dần họ trở thành đôi bạn thân, và như đó là ý trời, họ trở nên thắm thiết đến độ không một ai có thể chen ngang vào, thế thì sao ạ...?"
"Đừng có mà đầu độc chị! Em đang muốn chị rơi vào trạng thái mê mụi sinh đi lụi có phải không hả!?"
Trong tâm trí Liliana vẫn đang chống trả anh dũng, dần hiện lên những kí ức về hoạn nạn ngày hôm qua và ngày kia.
Hai người họ, sát cánh bên nhau đối đầu với thần linh, vượt qua những khó nhọc gian khổ...
Cô là hiệp sĩ đã lo lắng cho anh suốt thời gian qua, trong lòng luôn muốn che chở cho anh. Nhưng còn anh thì sao? Anh nên phải bết tự lo cho bản thân mình. Tuy cách hai người họ quan tâm đến nhau hoàn toàn khác biệt, nhưng qua thời gian, họ luôn cùng nhau giải quyết mọi khó khăn... một cách tâm đồng ý hợp.
Hơn nữa, vì một hiệp sĩ thất bại nhiệm vụ của mình, mà anh đã phải đứng ra thỏa thuận với nữ thần kia—
Đây là ơn cô phải trả. Ngay cả khi có phải dâng hiến thân thể mình.
...Và cô cũng đã muốn hỏi anh điều này, nhưng quên mất, rằng Kusanagi Godou có muốn chiến thắng người anh hùng—Perseus kia hay không.
Nếu câu trả lời là "có", thì anh sẽ cần tất cả kiến thức mà Liliana đang có.
Nhưng cho đến bây giờ anh chưa mở miệng nói lấy một lời rằng anh muốn chiến thắng, hay muốn sử dụng Kiếm.... điều đó chẳng phải anh đang gánh váp mọi chuyện một mình hay sao?
—Nghĩ đến đây, bỗng dưng trong lòng Liliana nảy nở một cảm xúc mà cô không thể giải thích được.
៛ Kyun ៛[4F 2] Cứ như hàng vạn kim châm đang đâm vào trái tim cô—nó đau đớn đến độ không thể chịu đựng được, nhưng đâu đó trong nó là thoang thoảng chút cảm giác ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận cảm xúc giác này.
Cơn đau nhói trong lòng ngực. Tiếng đập rộn ràng không dứt từ con tim.
"Chị, chị sẽ đi gặp ngài ấy một chút đây! Chị lo vẫn còn thuốc trong người không biết ngài ấy có bị gì không nữa—mà chỉ hơi hơi lo thôi đấy, không còn gì hết, đừng có mà nghĩ bậy đó!"
Cứ thế này thì cô chắc chắn sẽ không còn có thể kiềm chế bản thân mình được nữa.
Tâm trí cô đầy ấp những suy tư, Liliana đi về phòng cho khách Kusanagi Godou đang sử dụng.
"Tất nhiên rồi ạ. Chúc chị đi vui vẻ."
"Thế thì, trông chờ vào em cả nhé, Lily."
(Nhân tiện cũng nói luôn là trên khuôn mặt lúc đó của nàng hầu gái ranh ma và nàng phù thủy ăn mặc trẻ hơn tuổi thực của mình hiện lên không thể sắc nét hơn bốn chữ ‘nhỏ bị dụ rồi’ trong khi cười một cách cực kỳ nham hiểm, nhưng các bạn cứ gác chuyện đó sang một bên nhé.)
Trong lúc đó Liliana đã đứng trước cửa phòng Kusanagi Godou.
Cô mở cửa—và thấy căn phòng hoàn toàn trống rỗng, như thể ở đó chưa từng có ai một lần bước vào vậy. Không nghi ngờ gì nữa, trong căn phòng hoàn toàn không có một bóng người.
Cô vội vã cuốn cuồng kiểm tra phần còn lại của ngôi nhà, nhưng anh ấy đã đi mất, không còn ở trong ngôi nhà của Diana nữa. Chàng Campione trẻ tuổi đã biến mất.
Phần 3
Godou, cuối cùng vẫn chưa có được câu trả lời, bước lên một chiếc xe buýt.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như bây giờ, thì rất có thể cuối cùng cũng phải sử dụng cách kia để truyền kiến thức cho anh.
Cơ thể anh không còn cảm thấy tê cứng nữa, Godou nhân cơ hội khi ba nàng phù thủy đang bàn bạc trốn khỏi ngôi nhà của Diana, và bắt chuyến xe buýt tới quận Santa Lucia.
Trên chuyến đi giữa đêm trời Naples không mấy bằng phằng này, Godou bắt đầu băn khoăn về một vài điều.
Dù anh đã sử dụng cách thức đó nhiều lần trong quá khứ, và tuy có lẽ hơi trễ khi nói ra điều này, nhưng thực sự, anh không tài nào có thể chấp nhận cái cách đó được.
Đôi lúc anh cảm thấy chuyện giữa anh với Erica và Yuri nó quá phức tạp, và có thể đó cũng là một trong những lý do khiến anh không thể chấp nhận nó.
Mình phải nhanh rời khỏi nơi này, nếu không thì... Chiến đấu mà không dùng cách kia, thì độ khó khăn của chuyện này đã tăng từ ‘còn có cơ may’ lên 'không còn cơ hội'. Trong lòng anh cứ cảm thấy mình đã bại trận khi mà trận đấu còn chưa bắt đầu.
Thẫn thờ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đêm thật đẹp, nhưng chỉ có thể cảm nhận hết vẻ đẹp ấy khi nhìn từ một nơi cao ráo.
...Nhưng dù thế nào, thì trận đấu với Perseus đã là chắc chắn.
Nếu anh bỏ chạy, Athena sẽ cười khoái chí và làm ngọn núi Vesuvius phun trào, đó là kết cục anh không thể để xảy ra. Giả sử chuyện đó thật sự xảy ra, không ai có thể đoán trước được Naples và khu vực xung quanh sẽ trở thành cái quái gì nữa.
Trong tình cảnh không thể sử dụng Kiếm, anh nên chiến đấu thế nào?
Cuối cùng, anh vẫn không thể nghĩ ra được bất cứ thứ gì hơn thế, mọi thứ đều trở về con số không tròn trĩnh.
—Trong khi suy tính những điều trên, chiếc xe buýt đã dừng bánh ở một trạm nào đó. Và Godou vội vã bước xuống xe.
Gần đó có trạm xe lửa và tàu điện ngầm, cả hai đều dừng ở đâu đó gần bến cảng Santa Lucia. Chỉ còn một chuyện tàu nữa là anh tới nơi, cho nên tốt hơn anh nên nghĩ ra điều gì đó trước khi tới đó.
Trước khi bỏ đi anh đã lấy một tấm bản đồ thành phố trong nhà Diana.
"...Giá gì Erica có ở đây, nếu được thế thì mình đâu phải tốn sức suy nghĩ cực khổ thế này chứ... mình nói cái khỉ gì vậy trời!"
Anh nhìn thấy cột điện thoại công cộng trên con đường phía trước—
Phút chóc anh đã nghĩ tời việc gọi cho Erica, nhưng rồi lại hét lên.
Cho đến giờ, anh luôn miệng nói mình không muốn dùng cách đó, nếu bây giờ anh cầu cứu Erica, và cô đến đây—điều đó cũng có nghĩa anh đã tự phản lại lời nói của chính mình nói ra.
Tuy nhiên...
"Mình chả nghĩ ra cách gì hay hết, làm gì đây trời!?"
Câu nói trên tựa như của một nhà văn vẫn chưa nghĩ ý tưởng cho tác phẩm của mình, mà hạn nộp đã tới nơi rồi vậy. Godou bước đi, lẩm bẩm một mình, trước khi kịp nhận ra anh đi trên một đường ven biển.
Mùi đặc trưng của thủy triều dìu dàng chạy vào khứu giác của anh.
Biển đen mập mờ hiện ra trước mắt anh.
Nhìn từ bến cảng Santa Lucia theo một hướng nào đó—chính xác là hướng đông, ta có thể nhìn thấy bờ biển hình vòng cung và nhiều tòa nhà đứng cạnh bờ biển, bến cảng bên trong nó là vô vàng tàu đang neo đậu.
Xa hơn nữa, có thể bắt gặp thấy tàn tích của Lâu Đài Trứng giờ đã trở thành đống đổ nát.
Chỗ này gần nơi anh hùng tóc vàng đang chờ đợi.
Godou hít thở sâu, với ý nghĩ ‘rồi, liều luôn' trong đầu, và lúc anh chuẩn bị đi tới đó cũng là lúc...
"...Anh vẫn chưa chuẩn bị xong cho trận chiến, vậy nên cho tôi hỏi anh đang định đi đâu vậy ạ?"
Một giọng nói lạnh lùng, từ phía sau.
Godou thận trọng quay lại. Anh không biết từ khi nào, nhưng Liliana Kranjcar, cô nàng đẹp như tiên giáng trần đã đứng phía sau lưng anh.
"Làm cách nào mà cô tìm thấy tôi...?"
"Tôi dùng phép thuật đoán ra vị trí gần đúng của anh, sau đó thi triển thuật bay, bay quanh vị trí đó. Nếu muốn thoát khỏi tay của một phù thủy như tôi, thì anh phải cố gắng hơn đi."
Liliana giải thích ngắn gọn, trông có vẻ thất vọng,
Godou tiếp tục thở dài, đúng là kiến thức của anh về phép thuật còn quá nông cạn.
"Ta hãy đi đến chỗ đó... Tôi muốn nói chuyện với anh."
Nói lời trên bằng giọng đáng sợ, Liliana đi theo hướng biển.
Con đường ven biển vào lúc đó, có khá nhiều xe cộ qua lại. Gần đó là một công viên xanh lớn và rất nhiều quầy hàng ngoài trời, các cửa hàng nhỏ san sát nhau, một con đường rộn rã tấp nập.
Nói chuyện ở con đường đầy người thế này đúng là bất tiện thật.
...Có phải, như mình nghĩ, là cô kiếm mình để giảng đạo không đây? Godou chợt nhớ lại những lúc anh ngồi để cho Yuri đầy tình đạo đức mắng vào mặt mình, và quyết định.
Rằng anh không thể đơn giản xem nhẹ những lời trên của cô, mà phải tìm cách chuồn đi mới được.
Liliana không biết gì về những suy nghĩ đang chạy trong đầu Godou, cất giọng hỏi,
"Kusanagi Godou, ngài có muốn chiến thắng không?"
"À, về chuyện đó, nếu có thể, tất nhiên là tôi muốn rồi. Tại tính tôi không bao giờ muốn thua kém người khác cái gì cả."
Godou trả lời, vừa suy nghĩ.
Anh không muốn thua, nhưng nếu anh có thể giành chiến thắng chỉ với lý đó ‘không muốn thua' ấy thì cuộc đời này đã quá tươi đẹp rồi còn gì.
Nhớ lại những chương trình thể thao trên truyền hình, lúc nào đội đại diện Nhật Bản xuất hiện thì khán giả ai nấy cũng đều cổ vũ và vỗ tay nồng nhiệt. Và cũng trong những thời điểm đó, Godou lại cảm thấy nghịch lý; đám đông hò hét ầm lên và trong lòng họ chỉ có sự cuồng nhiệt phấn khích, còn những cầu thủ tham gia trái tim họ lại phải chịu đựng những áp lực không thể đông đếm.
"Thế thì tại sao anh không cố gắng hết sức để chiến thắng?"
"Tôi cũng đã muốn cố gắng hết sức nhưng mà..."
Có một số thứ ta không giờ có thể kiểm soát được, và chỉ còn biết giao phó chúng cho ông trời mà thôi. Nếu chuyện này nằm trong khả năng anh, thì anh đã dồn hết sức lực của mình để thực hiện nó rồi, nhưng—thực tại không phải lúc nào cũng nhân từ, Godou vùi mình trong những suy nghĩ này.
Cuối cùng, không có sự giúp sức của Erica hay Yuri, anh vẫn chỉ là Campione cùi bắp.
Được gọi là "Vua", nhưng lại bất lực.
"Bản thẩn anh biết làm gì rồi mà. Perseus—anh hùng diệt xà từ phía đông, Mithras. Chỉ cần ra lệnh cho tôi 'hãy nói cho ta biết bí mất của hắn', vậy là được rồi mà."
Mithras.
Chỉ nghe thấy cái tên và một vài điều về nguồn gốc của một vị thần thì không bao giờ đủ để thấu hiểu thánh tính của vị thần đó.
Không hiểu đồng nghĩa không thể chiến đấu, anh hiểu rất rõ điều này. Mặc dù vậy, Kusanagi Godou không tài nào có thể buộc mình làm việc đó được.
"Tôi sẽ không làm cái việc đó đâu. Đúng là tôi đã chiến đấu với thần để có được sức mạnh không tưởng này, nhưng tôi không bao giờ muốn sử dụng thứ sức mạnh này, cũng không phải là hạng người thích ra lệnh người khác."
Godou nói xong, nhưng Liliana lắc đầu đáp lại.
"Tôi đã nói, nghĩa vụ và trách nhiệm của một Vị Vua chỉ có một mà thôi, là chiến đấu với thần linh—ngài bây giờ đang sắp lao đầu vào cuộc chiến với một Dị Thần, làm tròn trách nhiệm của mình, do đó ngài là người chúng tôi phải phục tùng, người nắm trong tay lòng trung thành của chúng tôi."
"Bây giờ cô không quan tâm đến điều đó cũng không sao. Tôi nhận cái nhiệm vụ phiền phức này chỉ vì tôi là người duy nhất ở đây có khả năng mà thôi."
Nếu có ai đó tự nguyện đứng ra giải quyết vụ này, Godou sẵn lòng giao lại cho người đó, không cần phải tự tân bốc bản thân.
"Không ai nhận, tôi nhận, đơn giản vậy thôi, và chuyện này đều do tôi tự quyết định, tuy tôi thực sự cũng không muốn bị gọi là ‘Vua’ cho lắm—"
Trong quá khứ, Kusanagi Godou đã chối bỏ việc Dị Thần Verethragna là một người anh hùng.
Sau đó, không biết là do đâu, chính bản thân anh lại nhận được câu ‘Ngài là vua’, thật lố bịch. Những điều vị thần thiếu niên ảo tưởng đã nói, lúc này, Godou đang cảm thấy lại cái cảm giác lúc đó.
Nếu người ta nói anh là Vua, thì anh trở thành Vua.
Một Vị Vua, không phải đó là danh dành cho người tạo ra được những kỳ tích không tưởng sao? Anh giờ đây đang tồn tại trong thế giới gọi ông bắng cái hai chữ cao quý ấy.
"Người như tôi chắc chắn không muốn mọi người xem mình là vua. Hay muốn được đối xử như một ông hoàng. Tính tôi thế nào tôi đây biết rất rõ, dù người khác có gọi bằng cái tước danh gì đi nữa, tôi vẫn không có ý định thay đổi bản thân!"
Không sai khi nói anh 'cứng đầu', hay nói anh là ' một đứa con nít'.
Godou biết mình là người như vậy, tại sao lại không bộc lộ điều đó ra cho người khác thấy chứ—Liliana đã gần như nói điều trên ra thành lời. Im lặng một lúc, rồi cô thở dài một cái thật nhẹ.
"Thật là... Ngài đúng là hết thuốc chữa mà. Một tên ngốc hết thuốc chữa."
Đúng như cô nói.
Anh không có gì để phản biện lại, Godou trong lòng thấy hơi có lỗi.
"Tại đắn đo suốt về điều đó, mà ngài do dự không biết có nên ra lệnh cho tôi hay không à?"
"À, ờ... cho dù là cấp bách, bị ép phải làm cái việc đó với tôi, cô sẽ không chấp nhận đâu, phải không? Ra lệnh cho cô, điều đó không gì hơn ngoài một sai lầm."
Godou thấy có chút xấu hổ.
Anh không phải là loại người thích ép buộc người khác làm những việc mà họ không muốn, tuy tính tình cương quyết, anh luôn nghĩ đến cảm xúc của người khác. Bên trong chàng trai tự tin và dũng cảm này lại là những triết lý chả có tý gì là hợp lý cả—Liliana đôi chút ngạc nhiên khi nhận ra điều này.
"Thật hết cách... Vậy hãy để tôi nói cho ngài cách giải quyết vấn đề này nhé."
Cùng với một tiếng thở dài, Liliana chậm rãi nói.
Khuôn mặt nàng trước mặt Godou bây giờ là vẻ dịu dàng nhưng không kém phần ngượng ngùng.
Với nó, cô dường như không còn là nàng tiên thường ngày nữa. Khi lớp vỏ hiệp sĩ được gỡ bỏ hòa cùng gương mặt xinh xắn, trông cô lúc này tựa như cô gái dịu dàng bình thường trên trần gian.
Trong giây phút đó, Godou cảm thấy như hồn anh đã bị khuôn mặt đó hút đi mất. Nhưng ngay lập tức, anh liền giựt lại hồn phác.
Cách gì vậy? Anh lẵng lặng chờ đợi câu trả lời từ cô.
"Dạ đó là..." Tiếng thì thầm của Liliana dịu nhẹ đến mức anh không thể nghe được, anh đưa tai mình lại gần hơn, và rồi—Godou mở to mắt trong sự kinh ngạc.
Ngay tiếp đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa trên đôi môi anh.
...Liliana đã hôn anh, phải mất vài giây anh mới trở về thực tại.
"Nói cách khác, chúng ta buộc phải chuyện đó... Tôi chỉ còn cách hôn ngài mà thôi."
Khi đôi môi họ đã rời nhau, Liliana nói, mặt cô đỏ bừng lên.
"T, Tại ngài đã nói bởi vì không có ai có thể chiến đấu với thần linh nên anh mới nhận việc này, nếu vậy, tôi và ngài là hai người cùng cảnh ngộ, ngoài tôi ra, không ai trợ giúp ngài, đó là lý do tại sao tôi đã quyết định hiến dâng cho người trọn sức này của mình... Và vì không phải là tôi không thích việc này đâu ạ."
"Hả?"
"Là... cái chuyện chúng ta mới làm đó ạ."
Thiệt hả trời? Đây là những cảm xúc thực sự, từ tận đáy lòng cô ấy sao?
Nhìn thẳng vào gương mặt xấu hổ của Liliana, Godou cứng họng.
"Lúc này là lúc mà ngay cả khi ngài có mất hết tính người và trở nên tàn độc, thì không một ai trên thế giới này có quyền hận ngài, vậy mà ngài vẫn lo lắng cho những người xung quanh mình. Đôi khi ngài cũng chả cẩn trọng gì hết, nhưng mà tôi lại thấy đó là một điểm tốt của ngài."
Không, cái phần mất tính người, tốt nhất nó đừng có xảy ra giùm cái.
Godou cảm thấy trọng trách mình tăng lên, nếu lạm dụng quyền năng của Verethragna, thì anh sẽ trở thành giống như Doni và Voban điên loạn kia.
"Bởi vì tôi mà chúng tôi rơi vào tình cảnh khó khăn này, đáng lẽ ra ngài phải chửi rủi tôi mới đúng. Hơn nữa, để bảo vệ tôi, mà anh phải hạ mình, trước mặt Athena..."
Tình cảnh khó khăn, à... theo lý, điều đó quả là không sai.
Tuy nhiên đối với Kusanagi Godou, những khó khăn ấy chẳng khác gì ngọn cỏ bên đường, thậm chí anh còn chả thèm quan tâm tới nó.
"Khi thấy ngài chọn lựa một người như Erica phục vụ bên cạnh ngày, tôi đã nghĩ rằng ngài không có con mắt chọn người, nhưng ngài vẫn còn trẻ, rất khó cho ngài khi phải chống lại muôn trăm ngàn kế, những mưu mô xảo huyệt của con hồ ly đó. Vẫn chưa quá muộn nếu ngài chịu sữa đổi đâu ạ... Tôi sẽ trợ giúp ngài mà!"
Hả? Vậy rốt cuộc cô ấy lúc nào cũng coi mình là một thằng dại gái vậy hả trời?
Đây là thứ anh không muốn bị dính nhất—trước mặt Godou đang suy nghĩ về điều trên, khuôn mặt của Liliana nghiêm túc hẳn lên.
"Hiệp sĩ của Thánh Giá Đồng Đen, Liliana Kranjcar, xin thề rằng từ nay trở đi, ngài sẽ là chủ nhân thanh kiếm của tôi, nguyện dâng lên cho ngài thân thể và lòng trung thành của mình. Xin ngài chấp nhận ạ."
"Tới mức trao cho tôi cả lòng trung thành của cô như thế, tôi có tuyệt vời gì đâu chứ."
Nghe rõ quyết định cuối cùng của cô, Godou nghĩ.
Dù có thể nào, nếu không cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng, anh không xứng làm một đấng nam nhi, và do đó anh gật đầu không chút do dự.
"Nếu cô sẵn lòng giúp đỡ tôi, trở thành đồng đội sát cánh bên cạnh tôi, tôi sẽ là người đầu tiên nói lời chào mừng nồng nhiệt nhất... mà tôi nhất định sẽ làm gánh nặng cho cô, thầm chí còn rất nhiều lần nữa đó, cô thật sự thấy không sao à?"
"Không màn. Tôi đã quyết, gánh lấy gánh nặng đó rồi ạ."
Hai người họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
Godou và Liliana cuối cùng cũng có thể nhìn vào mắt một lần nữa.
"Tôi tin chắc rằng ngài sẽ trở thành một chủ nhân xứng đáng với những gì tôi phải chịu, tôi mong sẽ thấy điều đó sớm."
"Đừng có mong đợi quá nhiều như vậy, nói thế thôi nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức này... Tuy đó là một lời hứa khó giữ."
"Xuất hiện thành quả thiết thực đúng là tốt, nhưng nếu ngài sẵn sàng làm hết mình, nhiêu đó cũng đã đủ rồi ạ. Mấy chuyện ngài không rành, tôi sẽ giúp đỡ ngài một tay... Với lưỡi gươm trong tay, tôi sẽ bảo vệ ngài, nếu ngài yêu cầu kiến thức về thần linh, tôi chúng dâng lên cho ngài."
"Ah, aah."
Ngay tới khúc kiến thức, thì Godou liền cảm thấy ngượng ngùng.
Nói cách khác, anh ta sẽ phải chuyện đó với cô... anh đã bị đánh úp bởi đòn tấn công trước đó, nhưng mà, anh chưa thể làm được—
Cảm thấy Godou đang lưỡng lự, Liliana bằng giọng hoảng hốt nói.
"X, xin ngài đừng hiểu lầm, tôi làm việc nó chỉ vì nhiệm vụ hiệp sĩ của mình thôi ạ, chỉ có vậy thôi ạ! Đúng là tôi không thích Erica. Nhưng tôi sẽ không tận dụng lợi thế trở thành người tình của ngài hay gì đâu ạ!"
"P, Phải ha. Dĩ nhiên là tôi biết!"
"Phải rồi... Kusanagi Godou, tôi có một thỉnh cầu như một hiệp sĩ. Từ bây giờ, để thuận lợi cho việc giúp đỡ ngài, tôi định ở bên cạnh ngài càng nhiều càng tốt, cho nên xin ngài hãy làm gương cho mọi người, và chấn chỉnh lại thái độ cử chỉ của mình, được không ạ?"
"À—Được. Chắc là không sao."
"Từ giờ phút này, mối quan hệ của Vua và hiệp sĩ chúng ta sẽ tựa như đôi chim uyên ương, nhánh cây cùng cành. Sẽ có lúc chúng ta không cùng một ý nguyện, rồi có lúc chúng ta không còn tin tưởng lẫn nhau... nhưng rồi chúng tôi sẽ vượt qua tất cả những khó khăn ấy, mối liên hệ sẽ ngày càng thắm thiết—chúng ta sẽ như là thế, đây là lời ước nguyện oshidori giữa đôi ta."[4F 3]
"...Ờ. Dù sao, từ ngay chỉ bảo nhau nhé."
Lời thề của Liliana vừa trời, toàn đâu là những thứ chả có liên quan đến tình cảnh hiện tại cả—
Tuy nghĩ vậy, Godou cảm thấy lúc này nó cũng không quan trọng, do đó, anh không nói gì thêm.
Giao tiếp, nói chuyện thì không thành vấn đề, nhưng dù gì hai người họ cũng đến từ hai nền văn hóa hoàn toàn khác nhau, thế nên nếu anh ta xỉ xỏ từng li từng tí trong cách sử dụng từ ngữ của cô, thì anh thật quá bất lịch sự.
"Vậy thì chủ nhân của tôi—Tôi khẩn cầu.... Xin ngài hãy, hôn tôi đi ạ."
"Hả?"
Trong mắt Godou thế giới gần như bị đông cứng.
Nàng hiệp sĩ nhìn chủ nhân chả có phản ứng gì của mình với vẻ bực dọc.
"ngài chắc không định đứng đợi tôi hôn ngài thêm lần nữa phải không ạ!? Mấy chuyện như thế này, nam giới nên là người chủ động đi ạ!"
"... K-Không phải chuyện đó. Sao chúng ta làm việc đó ngay giữa phố được như thế này được chứ?!"
"Chúng ta mới vừa làm đấy thôi, ngài nói gì vậy ạ. Xi, Xin ngài nhìn lại xung quanh mình đi ạ... Nếu chỉ là môi chạm môi, thì ở chỗ này, không ai để ý đến chúng ta đâu ạ."
Liliana ngượng ngùng giải thích, rồi Godou nhìn qua ngó lại—và cuối cùng anh cũng đã hiểu ra.
Con đường ven biển nhộn nhịp. Vào thời điểm về đêm này. Tràn ngập các cặp trai gái nam nữ.
Và vì càng gần biển, thì càng tối. Nên hiển nhiên các cặp tình nhân sẽ lui tới chỗ này, và làm những việc như hôn nhaum giống như hai người họ—
"C, Chúng ta đã làm rồi, ngài còn ngần ngại gì nữa ạ!?"
"Không phải ngần ngại, mà đúng hơn lương tâm không cho phép tôi làm một chuyện như thế!"
"Nếu ngài cần sự cho phép, tôi sẽ trao nó cho ngài... Tôi, tôi biết ngài không có gì xấu hết, và hơn nữa, ngài là chủ nhân của tôi. Một điều nữa... Tôi không muốn nhìn thấy ngài bại trận, không muốn nhìn thấy ngài ngã xuống đất rồi bị mũi tên Perseus đâm xuyện qua thêm một lần nào nữa."
Không thể kiểm soát được bản thân, Liliana đã tiến lại gần anh.
Cô đưa cơ thể mảnh mai của mình lại gần Godou, và sau đó tựa vào lòng anh, nhìn lên anh với đôi mắt đẫm lệ.
"Vì tôi... và vì chiến thắng, xin ngài cố hết sức mình. Xin ngài mà."
Liliana nói, đôi môi có phần nhợt nhạt của cô bắt đầu run run.
—Vì chiến thắng.
Ý nghĩa của ba chữ trên, là thứ vũ khí, Godou không thể chống lại vào giờ phút này. Đúng thế, anh, đã bị Perseus—vị thần với cái tên Mithras, cái tên anh chưa từng nghe qua, đánh bại.
Liliana bằng những lời nhỏ nhẹ dịu dàng, như muốn nói với anh rằng cô cầu mong bản thân anh giành chiến thắng trước người đàn ông kia, và chính cô là một cô gái xinh đẹp.
Đến mức mà mọi người không khỏi tự hỏi liệu cô có thật là một người trần thế mà không phải là một nàng tiên giáng thế, với vẻ bề ngoài thon thả hoàn mĩ, nhưng lúc nào tính tình cũng rất nghiêm nghị, dễ gần gũi, và đôi khi nghĩ ra những ảo tưởng lạ lùng, cô ấy quả thật là một cô gái dễ thương.
Và khi trong lòng đã thấm đậm cảm giác về sự thật trên, anh đã khóa kín đôi môi của cô bằng của mình.
Đôi môi họ chạm vào nhau.
Lúc đôi môi họ rời nhau, thì Liliana tỏa vẻ cộc cằn không hài lòng.
"V, Vẫn chưa được. Nhiều hơn... hãy làm em nhiều hơn nữa đi ạ."
Tới mức đó, anh không còn lựa chọn nào ngoài việc tiếp tục.
Đây là lần đầu tiên anh, bắng chính ý muốn của mình, trao một người con gái nụ hôn. Giữ vững quyết tâm của mình, anh hôn cô một lần nữa, ôm chặt lấy thân thể của Liliana.
Vào thời điểm đó, những dòng kiến thức chảy vào tâm trí anh.
—Hiện thân của mặt trời, người anh hùng phương đông.
—Kiếm thần diệt xà mang tính thép, là Vị Hoàng Đế Bất Khả Chiến Bại, vị hoàng đế nắm trong tay ánh sáng.
Kết nối.
Giữa Liliana và Godou, cầu nối sự thật đã được tạo nên.
Môi họ một lần nữa rời nhau, nhưng lần này Liliana câm lặng không nói gì. Hai người họ gật đầu.
"Vị thần mà ngài đã đánh bại, Verethragna, là một vị thần có nguồn gốc vô cùng phức tạp."
Liliana tiến lại gần tai anh như thể cô đang hôn vào cổ Godou, nói.
"Trước khi trở thành một Yazata[4F 4] của Hỏa Giáo, vị thần đã được người Ba Tư cổ đại ca tụng, như một vị thần ánh sáng và khế ước. Đó là thần chiến tranh Mithra."
Liliana nhẹ nhàng nói bên tai anh khiến anh nhẹ lòng.
Nhớ đó, anh cảm thấy cầu kết nối thêm vững chắc.
"Có tồn tại một huyền thoại như thế này... Khi Mithra trừng phạt những kẻ tội đồ làm trái lời răn, ông sẽ hóa thành một con lợn rừng lông nó tối hơn bóng tối, giẫm chết họ, và heo rừng cũng là một trong mười hình thức của Verethragna."
Nàng hiệp sĩ hào liệp dũng thốt ra những lời dễ nghe tựa giấc mộng.
Cô dồn cơ thể vào lòng Godou, nhắm mắt lại.
"Lý do hai vị thần này có hình hài giống nhau—bởi vì thánh tính của Verethragna được sinh ra từ Mithra. Mithra ban đầu là một vị thần chiến tranh, nhưng cùng với dòng chảy của thời gian, thánh tính của vị thần ánh sáng và khuế ước trong ông mạnh lên, và người đã thừa hưởng bản tính chiến thần đang dần phai nhạt chính là Verethragna."
Lời nói dịu nhẹ vanh vãnh bên tai.
Những lời nói giống như tiếng ru, hay cuộc chuyện trò đêm khuya của một cặp vợ chồng nồng thắm, từng chút một đi vào tâm trí của Godou.
"Từ phần hiếu chiến trong linh hồn Mithra, đã tạo ra Verethragna, đồng thời ông cũng được truyền lại những thánh tính từ vị thần Indra. Indra là một vị thần bão tố ở Ấn Độ, tuy ở Ba Tư ông lại được xem như một con quỷ, chỉ có phần thánh tính của ông được Verethragna thừa hưởng."
Mithra, Indra. Hai tên thiên thánh đối với anh chúng nghe có chút gì đó hoài niệm.
Có thể là những kỷ ức đã được thánh lực của Verethragna đang ngủ yên bên trong cơ thể Godou làm thức tỉnh. Và sau đó, như một điều tất yếu, anh được hợp nhất với Hercules đến từ phía đông, trở thành chiến thần bất khả chiến bại.
"Những dấu tích về nguồn gốc của Mithra và Indra, sẽ dẫn ta tới dân tộc Ấn-Âu ở phía đông—vị thần chiến tranh đã được người Arya[4F 5] sáng tạo ra, đặc biệt là tên cũ của Mithra, Mitra, vị thần mà người Arya coi là vị thần linh quan trọng nhất đối với họ, ngoài ra còn có Varna. Đó là nguồn gốc của Mithra, vị thần đến từ phương tây."
Tới đây, Liliana đột nhiên không nói gì thêm.
Gì vậy?
Boăn khoăn, Godou nhìn xuống cô gái tóc bạc đang ôm chặt lấy anh, cô liền cúi đầu e thẹn, không dám nhìn anh, và nói bằng một giọng nhỏ nhỏ,
"T, Tiếp tục. Lúc nãy... vẫn chưa đủ ... à, ùm, nếu ngài không hôn tôi nhiều hơn—"
Cô gái mà làn da trắng nỏn nà, cả khuôn mặt và cổ của cô đã chuyển sang màu đỏ, hỏi bằng một giọng run run.
Thấy tận cảnh những cử chỉ cực kỳ dễ thương của Liliana, mọi chần cừ vướng bận trong lòng Godou liền tan biến hết, nếu để cô phải nói ra những lời trên với anh một lần nữa thì thật không hay.
Anh đưa gương mặt mình lại gần cô hơn, và chiếm đôi môi của cô cho riêng mình.
Một nụ hôn vụng về nhưng thô bạo.
Lúc đầu người Liliana cơ cứng lại, nhưng ngay sau đó cô dần thả lòng người, và chấp nhận nụ hôn vụng về đó, đôi môi màu anh đào màu của cô mở ra như muốn nuốt trọn đôi môi anh.
Chỉ nghĩ tới việc tấn công đôi môi Godou, không ngừng hôn nhau, cảm xúc trong trái tim họ đang dần mãnh liệt hơn.
...Tìm kiếm không khí, họ ngưng lại một hồi.
Godou nhận ra Liliana đang nhìn lên anh với vẻ mệt mỏi, và có lẽ anh cũng đang trong tình trạng tương tự. Sự ngượng ngùng hòa cùng cảm giác thăng hoa đã khiến cơ thể cô không ngừng run lên, đôi mắt đẫm nước và đôi môi mềm mại mịn màng, không cho cô có thể nói được lời nào, Godou đã khóa kín môi cô một lần nữa.
—Pompey, một thiên tài quân sự, đã liên minh cùng Caesar.
—Người ta nói rằng trong thời gian ông đem quân đàn áp nạn cướp biển vùng Tiểu Á, ông đã tận mắt chứng kiến phong tục tập quán kỳ lạ ở đó.
—Những cướp biển dâng tế lên đỉnh Olympus ở Lycia, tổ chức các nghi lễ bí mật kỳ bí, và cái phong tục lâu đời ấy vẫn tồn tại cho đến thời đại chúng ta, nhờ có sự giữ gìn, vung đắp từ những người tôn thờ Mithras.
"Đây là ghi chép của Plutarch trong quyển [Cuộc Sống Song Song], thứ đã vượt rìa phía đông tây đến thế giới ở tây phương, và cũng vì thế người anh hùng đến từ Ba Tư, vị thần Perseus, với cái tên Mặt Trời Bất Diệt đã đặt chân tới Anh. Đây là một trong những hiện tượng hiếm có trong gian đoạn này khi xuất hiện một người anh hùng đã vượt qua một đoạn đường bằng chiều dài thế giới như thế này."
Trong khi hai đôi môi đang hòa nguyện vào nhau, cùng lúc đó kiến thức từ Liliana cũng được truyền tới tâm trí Godou.
Có thể cô còn hơi nhút nhát, khi đôi lúc cô sẽ rút môi lại và thì thầm nhẹ nhàng nhưng chàng Godou đã không cho cô cơ hội, và liên tục cướp lấy đôi môi của cô.
"Kh, Không... Nếu ngài làm vậy, tôi sẽ..."
Anh quá thô bạo rồi sao? Liliana khó chịu chống trả lại.
Tuy nhiên, đôi môi ẩm nước run rẩy ấy của cô, cho dù lúc này có cảm thấy xấu hổ, cuối cùng vẫn chấp nhận tất cả của Godou.
Liliana, như muốn mút mắn đôi môi của Godou, mở rộng miệng mình.
"Đây là một nghi lễ ma thuật... Bước chuẩn bị để ngài có thể đối đầu với thần linh, xin ngài nghiêm túc hơn đi ạ... đừng giỡn nữa mà..."
Thứ nước từ miệng của Liliana làm môi Godou dần trở nên ướt át.
Dường như tiếng nước bọt đã làm cô cảm thấy khó xử, cô liền hút lấy môi Godou, và di chuyển lưỡi như thể muốn lấy lại chúng.
Những dòng nước chảy ra từ môi Liliana, được Godou thưởng thức vào miệng mình.
Bằng lưỡi và nước bọt, cảm giác ngọt ngào cùng với kiến thức từ từ lấp đầy trí óc của người họ.
—Những mắc xích liên hệ Perseus với Mithras. Diện mạo của người anh hùng đến từ phương đông.
—Không chỉ có anh hùng đến từ đông phương, đúng vậy, Mặt Trời cũng mọc từ phía đông.
—Điều đó cũng nói lên ý nghĩa đằng sau cái tên Perseus, chính là hiện thân của mặt trời đến từ phía đông.
"Hơn nữa... Nếu chúng ta không thắt sâu mối liên kết này... thì tôi không thể truyền hết kiến thức của tôi cho ngài được đâu ạ, chúng ta đã gắn kết hơn bất kỳ cặp vua tôi hiệp sĩ nào khác, không một ai, ngay cả Erica cũng có quyền can thiệp... cho nên... chúng ta có thể..."
Má cô nhuộm màu cà chua đỏ thẳm, Liliana nhanh miệng nói.
Cô liền nhắm mắt lại và dồn sức vào đôi môi, mút mạnh hơn trước.
Cho dù thế nào thì cô cũng muốn cảm nhận thấy tất cả của anh, Godou mở miệng bao lấy miệng của Liliana, và lần này, lưỡi còn chưa bớt run rẩy của cô quắn quích cùng lưỡi Godou.
Cảm giác trơn trượt mỗi lần hai cơ thể ướt át chạm vao nhau, khiển cô không ngừng cảm thấy phấn khích, và họ ngưng hôn một lúc.
... Nếu tiếp tục, hai người họ sẽ không thể quay đầu lại được nữa.
Vì suy nghĩ này mà không ai có ý định hôn tiếp nữa, sợi tơ nước bọt còn sót lại tạo nên một cây cầu nối đôi môi của hai con người, và họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
Đôi mắt lộ rõ vẻ phấn khích nhìn say sưa Godou.
Đôi mắt ấy giờ đây rất mờ màng, điều anh không bao giờ nghĩ mình có thể nhìn thấy trong con người luôn sạch sẽ ngăn nấp trước mặt anh, nó đáng yếu đến mức anh còn phải giật mình, một biểu lộ quyến rũ đích thực của một cô gái.
Số người nhìn thấy gương mặt ấy của người cô gái lúc này chắc chắn chỉ có một.
Chắc chắn điều đó, Godou xua tan đi mọi nỗi do dự trong lòng.
Tức khắc Liliana im lặng khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào anh, như nhận ra ước mong của anh.
"Với tôi, ngài biết đấy, làm kiểu ngài thích cũng không sao đâu ạ... Tôi cũng có ý muốn làm chuyện đó với ngài mà, hô, hôn... cho nên, cho nên, nữa đi ạ—?"
Giờ đây lời nói chả còn ý nghĩa.
Một nụ hôn thô bạo, và lúc này anh không còn rụt rè.
Liliana nếm nồng nàn lưỡi Godou một cách mãnh liệt khi nó đi vào miệng cô.
Lưỡi của họ trò đùa cùng nhau, trao nhau nước bọt, tẩm ướt đôi môi, người này thưởng thức đôi môi mềm mại của người kia.
Và như vậy, họ tiếp tục nụ hôn dài nhất này—
Cuối cùng, Godou cũng nắm trong tay tất cả mảnh ghép về vị thần xứ Ba Tư.
Chiến binh vùng đông phương, hiện thân của Mặt Trời Bất Diệt, anh hùng thiên thép diệt xà, Godou đã nắm chắt trong tay những thuật tự chế khắc vị thần này.
Sau cùng thì đã trôi qua bao lâu khi họ bắt đầu làm chuyện ấy?
Liliana không biết chính xác, và khi Godou bất chợt tỉnh giấc mộng, thì anh đã cuốn cuồng rút môi mình lại, cả môi anh và Liliana đều đã ẩm nước.
Khuôn mặt xinh xắn của Liliana đã trở lại bình thường một lần nữa trở lại vẻ điềm tĩnh vốn có, nhưng vẫn hơi run run vì ngượng ngùng.
Dù có vô số cặp tình nhân hiện diện ở đây, nhưng chắc chắn một điều rằng họ đi quá đà.
Những cặp trai gái lúc kia còn ôm nhau thắm thiết như họ, ngay cả nhân viên và khách hàng của các quán ven đường, tất cả đang gián cặp mắt mình vào hai người họ thích thú, vừa cười thầm khúc khích với bản thân.
Godou và Liliana nhìn nhau.
Ở Nhật Bản, nếu lỡ nhìn vào mắt ai đó, thì tốt nhất là bạn nên quay đi, nhưng ở đây lại là vương quốc Latin nóng bỏng nồng cháy.
Một số người gần đó đang huýt sáo, số khác chỉa ngón trỏ lên trời, còn có cả những người chỉ đơn giản mỉm cười với họ— đó cũng chính là khung cảnh quanh họ lúc này.
"—!?! Ngài Ku, Kusanagi Godou, đến lúc chúng ta nên chuồn lẹ rồi ạ!"
"Đ, đúng đó, Liliana-san! Anh ta chắc cũng đợi một lúc rồi đấy!"
Họ nhanh chân mất bóng khỏi khung cảnh ấy, nửa đi nửa chạy.
Điểm đến là—Lâu Đài Trứng, nơi một trận chiến sắp sửa mở màn. Bình tĩnh! Godou tự nhũ với chính mình.
"Vậy sau nhiêu đó ngài nghĩ mình có cơ hội chiến thắng không ạ?"
Liliana dường như cũng đang suy tư cùng một điều, lời nói của cô đã trở về thực tại trước mắt.
"Nói thật thì tôi không biết nữa. Tuy tôi đã có Kiếm chém được anh ta, nhưng anh ta còn có khả năng phong ấn sức mạnh của tôi, nếu chỉ tính về kĩ năng, thì anh ta đã hơi một phần tôi rồi."
"Nhưng ngài trông bình tĩnh quá vậy. Hay ngài đã nghĩ ra con áp chủ bài nào rồi?"
"Cũng chẳng là gì ghê gớm lắm đâu, Athena đã nói, dù mạnh hay yếu, trong cuộc chiến thần linh thì không có gì là chắc chắn cả, vì thế trận chiến của ta với thần linh chắc cũng như vậy, cứ hy vọng—không, tôi nhất định sẽ thất bại anh ta."
Torng lúc tiến bước, họ tập trung toàn bộ tâm trí vào cuộc chiến sắp tới trước mặt.
Nhìn rõ lòng can đảm của Godou, Liliana nhún vai.
"Ngài đúng thật là bất cẩn mà, nhưng cho dù có thế nào, tôi vẫn sẽ dùng tròn sức này phò trợ ngài, và tôi có một yêu cầu cuối cùng."
"Gì thế?"
"Gọi ’Liliana' là được rồi ạ, cứ bị kêu khác với Erica, thật sự, tôi không thể chịu đựng điều đó."
"...Nhưng thông thường, gọi thêm 'san' thì nghe tôn trọng hơn mà phải không?"
"Chỉ là phép lịch sự thôi ạ. B, bởi vì hai hai chúng ta nảy nở đến mức dám mấy chuyện kia ấy rồi, thì đâu cần phải quá lịch sự làm gì, đúng không ạ!?"
"Tôi, tôi hiểu rồi. Vậy thì từ bây giờ tôi sẽ gọi cô bằng tên thế nhé...!"
Lời nói ắp úm của Liliana khiến cho anh hồi tưởng lại mấy cảnh hot trước đó, và cặp đôi chính diện của chúng ta vẫn đang nhanh bước trên con đường đến chiến trường nơi người anh hùng đến từ phương Đông, Mithras (Perseus) đang chờ đợi.
Phần 4
Quỷ vương vùng Đông Âu, Marquis Dejanstahl Voban.
Người đã đánh bại Apollo vị thần sở hữu vô số sức mạnh, và có được quyền năng của sói, Binh Đoàn Sói Đói. Và Salvatore Doni sở hữu trong tay quyền năng từ vương thần Celtic Nuadha, Tay Bạc Chém Thần.
Tính khí của hai nhân vật trên không khác gì quyền năng của họ, hoàn toàn không có chút gì khác biệt.
"—Đó là hai minh chứng điển hình cho giả thuyết tôi sắp nói ra. Đó là quyền năng của một Campione có thể phản ánh tính cách và năng lực của Campione đó, tiếp đó là độ tương thích của Campione này với quyền năng mà người đó lấy được, vì thế để cho một Campione có thể hấp thụ sức lượng thánh thực cực lớn vào cơ thể mình, bắt buộc phải loại bỏ những phần không tương thích đi. Tôi nghĩ rằng chính trong quá trình này mà các quyền năng đã được phù hợp hóa."
Trên là những suy nghĩ của Erica Blandelli nhiều giờ trước đó, lúc cô còn ở trên tàu.
Chiếc tàu cao tốc tự do lướt sóng trên vùng biển Tyrrhenus khi mặt trời đã xuống bóng tựa bao giờ.
Có mặt trong chiếc cabin của con tàu dài mười hai mét nặng hai mươi tấn này, là Erica đang hùng hồn giảng dạy và học sinh của cô bao gồm có Andrea Rivera và Mariya Yuri.
—Sau khi bị tơi tả bởi Salvatore Doni.
Erica mình đầy thương tích đã phải tốn nhiều sức mới có thể cởi trói cho Rivera và Yuri.
Được giải thoát, họ vội vàng đuổi theo Doni.
Nhưng đã quá muộn, vì chàng Kiếm Vương đã chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền cao tốc và đoàn thuyền viên đã bật máy ra khơi từ lâu.
Dù có thể nào, họ cũng phải tới Napoli càng sớm càng tốt. Erica, Yuri và Rivera liền thuê một chiếc tàu và khởi hành ngay lập tức.
Điểm đến của họ là nơi sắp xảy ra cuộc chiến giữa Kusanagi Godou và Dị Thần.
Khi thuật tự của Doni bị chính anh phá giải, họ đã xác nhận lại tình hình qua điện thoại, liên lạc với bên chịu trách nhiệm giải quyết sự việc ở Naples, phù thủy Diana từ Thánh Giá Đồng Đen.
Diana đã cho họ biết, rằng người hỗ trợ Godou là Đại Hiệp Sĩ Liliana Kranjcar.
Nói tới khả năng và trí tuệ thì quả thật cô rất tài giỏi.
Nhưng sự thật cô không có bên cạnh Godou vào lúc này đang khiến Erica vô cùng lo lắng. Nhưng cho dù cô có lo âu đến mức nào, khi còn ở trên thuyền thì cô không thể làm được gì.
Erica vì muốn xua tan nỗi lo lắng đao đáo trong lòng, đã bắt đầu nói luyên thuyên về vấn đề trên.
"Giả định của Miss Erica không có cơ sở, cũng không có bất kỳ bằng chứng nào xác thực, và do đó theo lôgic, nó hoàn toàn không có giá trị thực tiễn. Tuy nhiên, theo ý kiến của riêng tôi, giả thuyết này cũng đúng một phần nào đó."
Rivera mặt tỏa vẻ nghiêm tục vừa bác bỏ và đồng ý với ý kiến của cô.
Và Yuri ở bên cạnh dường như cũng muốn nói gì đó.
"Tôi ngắt lời anh được chứ? Đối với Sir Salvatore và Marquis Voban thì lời Erica-san nói rất hợp lý... nhưng còn trường hợp của Godou-san thì giải thích thể nào?"
"Giờ cô nhắc tới tôi mới phát hiện ra, anh ấy gần như hoàn toàn có khả năng sử dụng cả mười hóa thân ban đầu của Verethragna."
"Phải. Cô đã nói tính cách và độ tương thích là hai thứ ảnh hưởng đến quyền năng của một Campione, nhưng tôi không nghĩ trường hợp của cậu ấy cũng giống như vậy..."
Giọng nói của Yuri nhỏ dần, cô nghiêng đầu về một phía với gương mặt suy tư.
Erica gật đầu, thật ra, cái chuyện này đã làm cô băn khoăn suốt mấy tháng nay.
"Đúng là những gì Yuri nói không sai, nhưng giải thuyết của tôi vẫn có cái đúng... Nói một cách đơn giản thì chính vì sự cởi mở của Godou, cái tính coi ai cũng là bạn tốt của anh ấy, mà anh ấy có thể sử dụng tất cả hóa thân."
Không thể phủ nhận việc anh là chàng thanh niên luôn đối xử vui vẻ, thân thiết với mọi người.
Và đối với những người anh coi là bạn thì điều đó lại càng đậm nét hơn, đến mức không ai không nghĩ anh là một tên ngốc. Một chàng trai luôn chân thành và tin tưởng người khác, kí ức về những lần anh bị Lucretia xỏ mũi đến tả tới mặt mày vào lúc buổi đầu kỳ nghỉ vẫn còn rất rõ nét trong trí nhớ của cô.
Một ví dụ điển hình là, anh ấy chơi được với tên Genaro.
Thô lỗ cộc cằn, hung hăn xấu tính, còn là một tên cuồng phim hoạt hình Nhật Bản dành cho trẻ em nữa chứ, một tên hễ nhắc tới anime là tranh cãi dữ dội, loại người như vậy còn còn có thể làm huynh đệ với Godou nữa là.
"Vậy à, đó cũng là một cách để nhìn nhận vấn đề... Mà dù sao thì cũng không có cách nào để chứng minh được giả thuyết này, nên nghiên cứu nó chắc chắn sẽ không đem lại kết quả, nhưng chủ đề cũng khá thú vị đấy chứ."
Rivera trả lời một cách nghiêm túc, và Yuri gật đầu đồng ý.
"Thật vậy. Nếu đúng như Erica-san đã nói, thì vô số những điều ta chưa biết sẽ được giải thích rồi."
Nàng Hime-Miko mỉm cười.
Lúc trước, mỗi lần họ nói tới an nguy của Godou, thì khuôn mặt ai cũng mang tâm trạng buồn rầu lo lắng, nhưng bầu không khí giờ đây đã dần tươi tắn, có thể những hồi tưởng về tính cách trong sáng hiền lành của Godou trong lòng họ đã tạo nên sự khác biệt này.
"Cô nông cạn quá rồi đó Yuri à... Không phải tôi không tích thích mặt đó của Godou, anh cũng dễ thương, và chọc anh ấy cũng vui nữa, nhưng không phải nó cũng là vấn đề lớn sao?"
"Vấn đề á?"
"Ảnh đâu chỉ đối xử kiểu đó với trai, cả gái anh ấy cũng vậy luôn, mà nếu là gái, thì ngay cả khi anh không chủ động bắt chuyện hay làm thân, thì bên kia vẫn sẽ thay đổi để có thể thân thiết với anh rồi từ từ rút ngắn khoảng cách. Cô nhớ lúc chúng ta ở cùng Lucretia không."
Nếu bên kia là một cô gái không ghét anh ta, dữ hơn nữa là luôn chú ý tới anh thì...
Thì đúng là có hơi nguy hiểm, ngay cả khi Godou không tiếp cận gái, gái cũng mò tới, và chắc chắn anh sẽ không bao giờ chống cứ hay bỏ chạy.
Thêm vào xíu mắm hiểu lầm và chút muối may mắn, rồi nêm vào trận đối đầu với thần linh...
"C, chuyện đó... Nếu là Godou-san... không, bởi vì là Godou-san nên nhất định sẽ dính phải cái chuyện đó...!?"
Yuri dường như đã hiểu ra vấn đề Erica đang nói tới, và trở nên cực kỳ lo sợ.
Vì vậy điều cô lo lắng lúc này là Liliana Kranjcar—đối thủ và bạn thời thơ ấu của Erica, có báo cáo nói rằng cô ấy hiện đang phò tá Godou.
Giữa cô gái cổ hủ đó và Godou không thể nào xảy ra chuyện gì mờ ám được.
Nhưng kỳ lạ thay, trái tim trong lồng ngực cô lại đang nhót lên.
Lỡ có gì đó giữa Godou và Liliana thì sao đây trời. Erica, quỷ nữ chuyên châm chọc người khác, giờ đây đang lộ ra vẻ không vui, và đôi lông mày cô đang cau lên khó chịu.
Ghi chú
↑ Ugarit: là một thành phố cảnh nằm trên khu vực ngày này gọi là Ras Shamra, phần rìa nhô ra biển ở phía Bắc Syria.
↑ Tiếng lồng ngực co lại.
↑ Trên là đều những hình ảnh chỉ các đôi vợ chồng, đôi chim uyên ương hay nhánh cây cùng cành. Oshidori - 鴛鴦 là Uyên Ương, cuối câu cô ấy nói 鴛鴦の契り, lời ước nguyện oshidori – chỉ sự thắm thiết thủy chung của vợ và chồng.
↑ Yazata: Là từ của tiếng Arya được dùng trong Hỏa Giáo. Từ này có rất nhiều nghĩa, nhưng nghĩa thông dùng là thần.
↑ Arya: là nhánh người có nguồn gốc từ tộc người Ấn-Âu và tập trung tại khu vực Iran, và .