Campione!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Tập 4 - Người Hùng và Vị Vua. - Chương 5: Đôi Vua Lưu Lạc

Phần 1

Spaccanapoli—một con hẻm nhỏ trên con phố cổ kính của Naples...

Là nơi Kusanagi Godou và Liliana Kranjcar bất ngờ gặp mặt nữ thần Athena.

"Này, đừng có nói ra câu đó, cái gì mà ‘ngoan cường’ chứ. Cô có biết bởi do cô mà tôi xém mất mạng không hả."

"Người cũng vậy, đừng có hở ra là nói ra những điều tệ hại như thế. Thương tích của ngươi đều từ sự ngây thơ non nớt của ngươi mà ra. Thế nên trước tiên ngươi hãy tự trách mình vì sao quá yếu đuối đi."

Lời đáp lại trầm lặng tới tai Godou và không khí ở đó trở nên nặng nề hơn.

Gài những người yêu chuộng hòa bình vào những cuộc chiến vô nghĩa, chính nữ thần-sama trước mặt anh là chủ mưu của mọi chuyện. Tính tự cao của Erica thậm chí không là gì so với cô. Đúng là một con người ích kỷ.

"...Kusanagi Godou."

Liliana im lặng đứng cạnh bên anh, cuối cùng lên tiếng, thì thầm bằng giọng nhỏ nhẹ.

Như thể cô đang muốn hỏi anh rằng hai người họ nên làm gì, và cô sẵn sàng chờ lệnh của anh.

Godou lắc đầu.

Anh không có ý định đấu với nữ thần kia, chỉ đang tạm thời xem xét lại tình hình mà thôi. Tuy không chắc cô có nhận thông điệp đó từ hành động trên hay không, nhưng rồi Liliana gật đầu một cái nhẹ.

Đặt niềm tin vào người bạn đắc lực này thầm trong tim, Godou quay về phía Athena.

"Ê, nói đi. Lần này, cô là kẻ đã lôi tôi vào trận chiến này, thế nên cô giải thích vài thứ được không vậy?"

"Ngươi muốn biết điều gì? Nói đi."

"Tại sao Perseus lại có thể—phong ấn quyền năng của Verethragna? Anh ta là khắc tinh của loài rắn, cho nên cũng là khắc tinh của sức mạnh Athena, điều đó thì tôi có thể hiểu qua câu chuyện về quỷ rắn Medusa. Nhưng giữa Perseus và Verethragna không có mối liên hệ rõ ràng nào, không phải điều đó quái lạ lắm sao?"

"Là chuyện đó sao—"

Câu trả lời của cô cho câu hỏi của Godou là một nụ cười mỉm.

Như thể cô đang dò xét anh, một cái nhìn thật chăm chú. Cách cô nhìn anh tựa như một dã thú đang nhìn con mồi của mình vậy.

Nhưng dù gì cô thật sự cũng là một con dã thú. Bản chất của một nữ thần chiến tranh và săn bắn.

"Dù ta có trả lời ra sao, thì vẫn có những điều ngươi không bao giờ có thể hiểu được. Đúng ta chính là người đã lôi ngươi vào chuyện này, nhưng nếu ta tiết lộ câu trả lời vào lúc này, thì trò chơi này sẽ không còn thú vị gì cho ta nữa."

"Vậy không tốt quá sao? Chỉ vì cái tính ngoan cố của cô mà tôi mới dính vào tình cảnh này đấy."

Godou dùng khẩu phản công.

"Hôm qua... cô nói là cô muốn luyện tập cho tôi. Nhưng sự thật không phải là con muốn tránh chạm trán với tên sát rắn kia, mà lấy tôi ra làm vật thế thân, tôi nói có đúng không?"

"Kusanagi Godou, đừng có làm ô uế danh nữ thần chiến tranh của ta."

Athena trừng mắt nhìn anh, đôi mắt cô tràn ngập sự kinh hoàng.

"Không thể phủ nhân việc ta không muốn chiến đấu với tên đó. Hay việc diệt xà năng tự là thứ vô cùng chết chóc đối với ta. Tuy nhiên, kế sách đối phó với những bất lợi như thế trong tay ta đây nhiều vô số kể, ngươi đừng có xem thường ta, Nữ hoàng bóng tối và địa đất."

"Tôi không ngờ đấy... Vậy là cô có kế sách đối phó với nó sao?"

Kìm nén niềm vui sướng trong lòng, Godou hỏi.

Nếu thật sự là vậy, sau đó thì anh có thể sử dụng con át chủ bài của mình chống lại Perseus rồi.

"Đúng thế. Nếu hắn ta còn dùng cái chiêu diệt xa năng tự kia, thì ta sẽ dùng lửa nướng chảy thép của hắn luôn... Fufu, trong khi ngươi còn đang say giấc, ta đã đánh thức núi lửa đang ngủ say ở đằng kia rồi. Nếu nấu hắn ta trong dung nham, thì đến thịt của anh hùng Thép cũng chín hết!"

"Cứ để con đi đập hắn! Mẹ chỉ cần thong thả ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh là có phước lắm rồi ạ!"

Con này muốn khủng bố nguyên cả cái núi lửa kìa trời! Godou rất muốn la lớn lời này.

Núi lửa Athena nói tới là ngọn Vesuvius, phía đông Naples.

Vào thời La Mã, thành phố Pompeii đã bị phá hủy một phần, và bị chôn vùi dưới đống tro bụi và đá bọt từ vụ phun trào núi Vesuvius năm đó. Lần cuối cùng ngọn núi lửa này hoạt động là vào năm 1949, và khoảng cách giữa nó và Naples lúc đó là chín ki-lô-mét.

Godou cuối cùng cũng hiểu.

Lý do tại sao Athena chấp nhận lời đề nghị ngưng chiến dù đã chém Perseus một nhát.

Dù không chắc cô sẽ làm việc đó thế nào, nhưng để thắng Perseus, cô đã chuẩn bị kỹ càng để tận dụng ngọn núi lửa xa xa kia, để lật lại thế cân bằng khi phải đấu với một anh hùng diệt xà.

"Cô nói dùng núi lửa, có nghĩa là Perseus sợ nóng sao?"

"Nhưng phải là sức nóng kinh hoàng, đến mức mà ngay cả một con rồng cũng bị thiêu rụi. Tuy đây không phải là điểm yếu duy nhất của tên đó. Nhưng dù sao, Thép rốt cuộc cũng là một thứ vật chất như thế, ngươi thấy ta nói có đúng không?"

Thép.

Ngay lúc nghe thấy từ trên, anh gần như không thể kìm chế được cảm xúc của mình, Godou trở lại chủ đề chính.

"Vậy để tôi hỏi lại, tại sao sức mạnh của Verethragna bị phong ấn?"

"Ta nói cho ngươi cũng được, nhưng ngươi sẽ sẵn lòng trả giá cho điều đó chứ, Kusanagi Godou?"

...Thật quá vô lý.

"Vì ngươi không muốn ta nhúng tay vào chuyện này, thế nên ta cho rằng bản thân nói ra điều này cũng là điều hiển nhiên mà thôi. Tuy ta đã lôi ngươi vào chuyện này, nhưng chẳng phải ta đã làm theo lời đề nghị của ngươi lúc ngươi đánh với Perseus sao? Vậy thì ta đã huề nhau. Và nếu giờ ta ban cho ngươi chìa khóa đi đến chiến thắng, thì lần này ngươi sẽ mắc nợ ta đấy biết không hả."

Nói cách khác, Godou phải hứa với cô thứ gì đó đổi lại. Athena mỉm cười khan.

Godou dám cá chắc ăn rằng nữ thần kia sẽ toàn nghĩ ra mấy chuyện quái quái, để bôi nhọc nồi đầy hết mặt anh cho coi, vì anh thừa biết cô chắc hẳn đang cười hả hề trong bụng khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh lúc này.

"Cô đúng là một nữ thần-sama vô lý chả tinh ý, biết không hả. Quất luôn, vậy cái giá đó là sẽ gì?"

"Hừm. Ta vẫn chưa nghĩ ra."

Godou có tâm muốn thử lòng cô bằng câu hỏi trên vậy mà câu trả lời mà anh nhận được là dòng trên sao. Tỉ chơi thằng em này cũng vừa vừa thôi ạ.

"Fufu, thật tình đúng là ta đã không nghĩ nhiều về chuyện đó—nhưng mà, đổi lại việc ta nói cho ngươi về bí mật đó, ngươi sẽ phải thực hiện một yêu cầu, ước muốn của ta vào một ngày nào đó trong tương lai. Vậy ngươi có chấp nhận vụ giao dịch này không đây?"

Athena hỏi, thái độ của cô tỏ rõ sự tàn bạo và kiêu căng.

Ánh mắt và cách ăn nói, chắc chắn là của một nữ hoàng tối cao. Như thể cô đang thách thức anh, muốn thử lòng gan dạ của anh—

"Quyết định của ngươi sẽ là gì, Kusanagi Godou? Ngươi có thể đang đánh cược chính mạng sống của ngươi, hoặc thậm chí có thể là mạng sống của người quan trọng nhất đối với ngươi. Vậy liệu ngươi có chấp nhận không?"

Godou cân nhắc về những lựa chọn trong tay.

Bản thân thần linh không xấu xa hay độc ác, nhưng đôi khi, họ vẫn có thể khá tàn nhẫn.

Là những thực thể nắm giữ sức mạnh và quyền lực to lớn, họ không đếm xỉa gì đến những con người nhỏ bé. Nếu vậy, lời đề nghị của Athena, lựa chọn sáng suốt sẽ là đâu?

Anh suy tư về chuyện đó khoảng vài chục giây, và cuối cùng quyết định.

Trong tình cảnh như hiện giờ, thì đây là một vụ giao dịch mà tỉ lệ được-mất đều cao ngất ngưỡng như nhau. Dù vậy, ngay cả khi mọi chuyện chuyển hướng xấu nhất, anh luôn có thể vô tình phá bỏ thỏa thuận của hai bên.

Lý do chính nhất của anh thật ra là—Anh không muốn miệng mình phát ra một câu trả lời không rõ ràng. Tiếp sau đó sẽ là không để cho bên kia thoải mái dắt mũi, và giữ vững lập trường của mình, nhưng mà...

"Tôi hiểu rồi, thế thì..."

"Cho phép tôi trả lời thay cho Vị Vua ạ. Tất nhiên, chúng tôi từ chối!"

Ngay lúc Godou chuẩn bị tinh thần nói ra câu trả lời của mình, thì lại bị ngắt lời.

Bất thình lình nói ra điều trên chính là người suốt từ nãy đến giờ luôn đứng bên cạnh anh âm thầm theo dõi, Liliana.

"Tôi xin lỗi vì sự khiếm nhã của mình, thưa Athena. Nhưng là chiến binh bảo vệ nhân loại chúng tôi, đường đường là một Vị Vụa, sao ngài ấy có thể có thể chấp nhận một thỏa thuận như thế được ạ? Xin hãy xem như chúng ta chưa từng nói gì đi ạ!"

"...Câu trả lời đó, chả vui tí nào. Chán thật."

Trái ngược với Liliana đang cúi đầu một cách tôn kính, thì Athena nhìn quanh quanh không chút hứng thú.

"Quên đi, nếu thế, thì ta sẽ đứng chờ tại bờ biển đằng kia. Nếu ngươi đổi ý, đi đến bến cảng đêm qua, và gọi lớn tên ta. Bất kể khi nào, ta cũng sẽ ban cho ngươi câu trả lời ngươi đang tìm kiếm... Trước khi tên gây rối đó trở lại, bất kể lúc nào."

Nữ thần bóng tối địa đất, với những lời trên, tự động biết mất khỏi con hẻm.

Phần 2

"Chúng ta phải từ chối những thỏa thuận như vậy trong hoành cảnh này à? Nhưng mà lúc nãy có thể chúng ta đã lấy được vài thông tin từ Athena rồi mà."

Trên đường trở về nơi ở của Diana, Godou kêu ca.

Tuy không hiểu sao Liliana lại làm vậy, anh cũng không muốn la mắng gì cô. Dù sao lát nữa anh vẫn có thể chuồn ra hú hí với Athena.

"Anh nói thế, vậy là ngay từ đầu anh đã nghĩ tới việc chấp nhận thỏa thuận của cô ta phải không?"

"Về cơ bản, à ờ, miễn là tôi nêu ra vài điều kiện và cố gắng có được tiếng nói chung từ cả hai bên, thì thỏa thuận đó cũng không quá tệ... Mà cô đã biết tôi sẽ chấp nhận đề nghị của cô ta á?"

Godou hơi ngạc nhiên.

Đúng như anh nghĩ, Liliana đã đoán được ý định của anh.

"Dĩ nhiên là tôi biết. Mặc dù ta quen nhau không lâu, nhưng tôi có thể hiểu được cái cảm giác của người khác trước khi anh chuẩn bị làm chuyện điên khùng!"

"T-Tôi điên khùng vậy sao?"

"Chuẩn không cần chỉnh luôn. Ví dụ như, ngày hôm qua, lúc anh triệu hồi Heo Rừng ra giữa phố ấy."

Nghe cô thế, Godou cảm thấy hơi bức rức.

Vì mới trở về từ cõi chết, và ngủ được nửa ngày, nên anh đã quên mất tiêu hết rồi.

"Kusanagi Godou—dù bình thường anh rất giống người, nhưng hễ gặp nạn, là anh lại nổi chứng liều lĩnh, toàn chả suy tính gì hết mà lao vào không luôn."

Tronh khi họ đi men theo con phố cũ, Liliana mắng anh.

Dù thái độ và lời nói khác nhau một trời một vực với Erica và những người khác, nhưng nhìn theo một khía cạnh nào đó thì độ rắc rối vẫn là huynh đệ chí cốt với nhau cả thôi. Giận lên, Godou vặn lại.

"Tôi đâu có đần độn như cô nói! Lúc đàm phán với Athena, mọi thứ đều nằm gọn trong cái đầu của tôi rồi đấy nhá!"

"Đàm phán với các pháp sư cao thủ hay Dị Thần, anh không thể hứa như vậy được, lỡ bị thôi miên thì sao hả! Thậm chí dù anh có không muốn đi nữa, một khi đã nói ‘Tôi sẽ làm theo lơời cô’, thì họ đã nắm thóp cái đầu anh mấy rồi!"

Một thông tin thật bất ngờ.

Liliana thực sự nổi điên lên, nhìn chăm chăm vào Godou đang tỏ ra kinh ngạc.

"Do anh là Campione, cho nên dù đó có là pháp sư xuất chúng nhất đi nữa, thì phép thuật của họ cũng không thể điều khiển được anh, nhưng cô ấy là một nữ thần đó! Nếu anh lập khế ước với Athena, với nữ thần cỡ đó, thì biểu gì anh cũng phải làm dù muốn hay không đấy!"

"...Vậy à. Thế, cảm ơn vì đã cứu cái mạng của tôi nha."

Có vẻ anh đã không dính phải một cái Bad End.

Godou tự thấy mình sai, thật lòng biết ơn và xin lỗi cô, và Liliana ngay lập tức quay mặt đi.

"Không có chi. Là một hiệp sĩ, giúp đỡ Vua là điều bình thường, tôi chưa làm gì để được anh biết ơn đâu, xin đừng nghĩ nhiều về nó."

Cô trông có vẻ ngượng ngùng.

Mặt cô đỏ ửng, Liliana cười dịu dàng.

"Từ đầu anh không nên nghe theo những lời ấy. Từ tối hôm qua tôi đã nhận ra rồi, nhưng đôi lúc sao mà anh bất cẩn dữ quá vậy, sau này trước khi làm chuyện gì xin hãy suy nghĩ những gì sức mạnh của anh có thể làm gì với mọi thứ xung quanh đi ạ!"

"Tôi có cố gắng giảm thiểu thiệt hại về vật chất mà..."

"Ý tôi không phải thế. Tôi muốn cho anh biết rằng, đối với các tổ chức và con người bình thường, một Campione là tai họa kinh hoàng nhất thế gian, và thế nên, lần sau, xin anh hãy cẩn thận hơn."

Nói xong, Liliana quay đầu lại.

Nhìn thẳng vào khuôn mặt của Godou.

"Dù tôi muốn ngài quan tâm tới những thứ chung quanh mình nhiều hơn, nhưng sự thật, là điều đó không cần thiết. Dù một Campione gây ra thảm họa như thế nào đi nữa, thì chỉ có người địa vị tương đương, một Campione khác, mới có quyền lên tiếng. Vì sức mạnh anh có được, mà anh được ban lên làm Vua."

Nghĩ lại thì, anh đã nghe điều tương tự từ một pháp sư nào đó trước đây.

—Sức mạnh mà ngài có được là quyền năng sánh ngang với thần linh, với các quỷ vương khác, là nhân nhưng hơn cả nhân, một quyền lực tối thượng... hình như là vậy.

Nhớ lại những lời vô lý trên, Godou lắc đầu. ‘’Quả thật, là một lời nói đùa độc ác.’’

"Ngài chắc đã biết rồi, nhưng tôi nói lại lần nữa, cả Sir Salvatore và Marquis Voban, tính cách của hai ngươi họ chả có gì khen được cả. Họ thiếu nhân cách mà một còn người bình thường nên có, nhưng vì là Campione, vì là Vua, nên dù họ có làm gì thì cũng đều được mọi người chấp nhận."

Sai rồi.

Godou lắc đầu một lần nữa, Không đúng, sai hết rồi.

"Nhiệm vụ duy nhất của một Campione, là khi có Dị Thần xuất hiện, bảo vệ loài người yếu đuối và chiến đấu với Dị Thần. Đó là chuyện ngài phải làm, đó là điều duy nhất nhân loại khẩn cầu ngài. Còn những thứ khác, toàn bộ, đều không quan trọng, có thể nó là một nghĩa vụ thiêng liêng, hay có lẽ là một đòi hỏi vô lý. Nhưng việc duy nhất ngài phải làm là nghe theo bản năng của mình, và tận hưởng cảm giác được chiến đấu với thần linh, như thánh bảo hộ của trái đất này."

"Cô nói thế mà nghe được hả?!"

Godou khẳng định lập trường của mình.

Đối mặt với Liliana đang nói say sưa về bản chất của thế giới.

"Mấy người đó là những tên chẳng ra gì, vì ngay từ đầu, mấy người đó đã hết thuốc chữa hết rồi. Chỉ vì cái lý do như thế, mà tha thứ cho mọi thứ Campione làm sao, nói thế mà nghe được sao? Vậy để tôi hỏi, cô có thực sự chấp nhận điều này không? Tôi chắc là cô sẽ nói không, ngay cả khi mọi người khác nói có, xin hãy nói không, Liliana-san!"

Câu hỏi lọt vào tai cô, Liliana cúi đầu, tỏ vẻ khó xử.

Những tư tưởng này đã ăn sâu vào tâm trí của cô gái nghiêm nghị, cướng rắn nhưng không kém phần dịu dàng, là lý do tại sao cô có thể nhẫn nhịn chịu đựng những việc làm độc ác, lố bịch từ cái thứ gọi là Campione.

"Mấy người đó làm gì, tôi mặc kệ. Tôi có cách giải quyết của riêng mình. Tất cả chỉ do may mắn mà tôi có được sức mạnh không tưởng này mà thôi. Tôi sẽ tìm kiếm mục đích chính đáng để sử dụng sức mạnh này, để không còn làm hại thế giới nữa."

Godou lớn tiếng nói.

Nhung mà khi nghĩ tới sêri sai lầm mình đã mắc phải, anh quyết định thêm một vài chi tiết, cho chắc ăn.

"Mà... có đôi lúc tôi cũng hơi bất cẩn, và phạm sai lầm, nhưng tôi đã có Erica và Mariya, và cả cô nữa. Bởi vì mọi người đều luôn giúp đỡ tôi, cho nên tôi chắc chắn câu chuyện nhất sẽ có cái kết có hậu. Như lúc nãy tôi lại phải nhờ cậy vào cô."

"T-Tôi nữa sao ạ?"

"Không phải mới nãy cô mới cứu vớt tôi đấy thôi? Nếu cô thấy không được, vậy thì chỉ lần này nữa cũng được, cũng dễ hiểu thôi vì cô đã làm quá nhiều thứ cho tôi rồi còn gì..."

Nếu ngồi bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận, thì có lẽ trên đời này không có ai làm quá nhiều thứ cho người khác.

Cả Erica và cả anh, hai người họ sẽ không bao giờ nhúng tay quá lâu vào chuyện của người khác.

Trong khi Godou đang mâu thuẫn, Liliana lắc đầu, sau đó ngừng lại, thở ra một tiếng thật dài. Và rồi, theo cách của một hiệp sĩ đích thực, cô trả lời,

"Nếu ngài—nếu đó là ý muốn của Vị Vua, tôi sẵn lòng hiến dâng thân thể cho người, và ngày đêm hết mình vì ngài... Tuy nhiên, hôm nay ta nên ngưng lại tại đây. Trời cũng đã khá muộn rồi ạ."

Cuộc trò chuyện nghiêm túc giữa hai người họ kết thúc một cách nhanh chóng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười ấm lòng người trên gương mặt Liliana, trong lúc cô dịu dàng nói ra những lời trên.

Thấy biểu lộ ấy, anh cảm thấy rằng cô gái bên cạnh anh thật ra cũng không khác gì một cô gái bình thường. Khám phá ra bản tính này của Liliana, anh cảm thấy có chút xấu hổ, và gật đầu.

Trước khi kịp nhận ra, thì họ đã ở phía trước tiệm sách của Diana.

Lúc họ đang trở về, mặt trời đã bắt đầu lặn, và màn đêm dần ôm lấy bầu trời.

"À, đúng rồi, về bí mật của Perseus, tự mình chúng ta chắc cuối cùng cũng sẽ tìm ra được điều gì đó thôi ạ..."

Hai người bước vào, và tiến thẳng tới nhà bếp. Không thấy bong dáng của Karen và Diana ở đâu, họ lại một mình ở bên nhau.

"Tôi sẽ đi chuẩn bị trà, anh cứ nghỉ ngơi trong khi đợi."

Liliana nói, rồi đi lấy dụng cụ cần thiết từ kệ bếp.

Ở Ý cho tới giờ Godou chỉ mới uống có mỗi cà phê. Thường là espresso, cappuccino và latte.

Trong đầu nghĩ thay đổi vị một lần cũng không tệ, Godou lấy ghế ra ngồi, và ngồi chờ một cách nhẫn nại. Hương thơm độc đáo của thảo mộc bắt đầu tỏa ra khắp nhà.

"—Mời anh dùng."

Vài phút trôi qua.

Từ tay Liliana, Godou cấm lấy tách chứa một chất lỏng màu hổ phách nóng hổi.

Mùi thơm bạc hà thoảng qua vòm mũi.

Nó là một mùi hương rất mới lạ, tuy nhiên, anh lại cảm thấy có gì đó hơi lạ. Nhấp một ngụm nhỏ, và cảm nhận hương vị tràn vào vị giác, nhưng rồi tiếp đó lại là một cảm giác khó chịu lạ thường.

"Vị cũng không quá ngon, và có gì kỳ kỳ ấy."

"Đó là bởi vì đây là thảo mộc dùng để pha trà. Nó là một thức uống chú trọng vào giá trị dinh dưỡng hơn là hương vị."

Godou nhận xét không chút đắn đo, và Liliana trả lời cùng với một cái nhún vai.

Vậy hả ta, Godou hiểu ra vấn đề, nâng tách làm hết một hơi.

Và sau mười phút trò chuyện với Liliana anh mới nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể mình.

"Gì... sao vậy trời?"

Cơ thể anh dần mất đi cảm giác. Bắt đầu từ ngón tay, và chỉ trong tích tắc tứ chi đã hoàn toàn ngừng hoạt động.

Chẳng bao lâu, anh gần như bất động.

"Vậy điều đó là có thật, nếu đưa vào từ bên trong, thậm chí anh là một Campione, phép thuật vẫn có hiệu lực."

Liliana nói, trước Godou không thể di chuyển.

Cô ấy đang ép buộc mình nghỉ ngơi hay sao!? Godou ngạc nhiên. Tại sao cô ấy làm việc này chứ!?

"Tôi đã bỏ vào trong trà một loại thuốc gây tê liệt năng lượng ma thuật... Nó có mùi vị của thảo mộc, vậy mà anh vẫn phát hiện ra. Tôi thật không lường trước điều đó—"

Vậy mới nãy là cảm giác khi uống loại thuốc đó sao?

Các giác quan được cường hóa của một Campione, lúc phát hiện có thuốc vào cơ thể, đã gửi tín hiệu cảnh báo tới anh, đã thế rồi mà anh vẫn… Godou thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ để mình mắc bẫy như thế này một lần nữa.

"Đúng như anh đã nói, chúng ta sẽ nắm trong tay thông tin cần thiết nếu thương lượng với nữ thần Athena. Không có gì sai cả, chỉ có điều người đi thương lượng với cô ta không nên là ngài. Nếu bây giờ hy sinh vị cứu tinh của nhân loại trước thần linh, thì chẳng khác nào là cầm đèn chạy trước ô tô cơ chứ."

Không biết có phải thuốc đã ảnh hưởng tới năm giác quan và não hay không, nhưng cơ thể anh giờ đây tựa như con rối đã đứt dây vậy.

Liliana từ tốn nâng Godou, và đặt anh dựa vào tường.

"Còn nữa, trong khi tôi đi đàm phán với Athena, tất nhiên, tôi sẽ buộc cô ta hứa sẽ không làm hại anh... Do tôi là phù thủy, nên chắc tôi sẽ có cảm tình từ đại nữ thần đất mẹ như Athena, mọi việc sẽ ốn thôi mà. Xin cứ trông chờ ở tôi, ít nhất tôi thì cũng sẽ lấy được một chút thông tin từ cô ta."

Athena đồng ý tiết lộ bí mất tất cả chỉ vì anh là một Campione, và Dị Thần rất nhiều khả năng sẽ không thỏa thuận với một trần nhân thấp kém như cô. Việc đó quá mạo hiểm.

Godou rất muốn nói với cô điều đó, nhưng hiện giờ thậm chí miệng anh còn không thể phát ra một tiếng động gì nữa là.

"Nếu có anh đi cùng, việc đàm phán rất có thể sẽ có vần đề, theo hướng mà tôi không thể ngờ tới. Và do đó, tốt nhất tôi nên đi một mình. Liều thuốc đó là cách cuối cùng, xin anh thứ tội."

Với những lời trên, Liliana rời khỏi căn bếp.

Để lại mình Godou trong căn phòng. Sử dụng hết tất cả ý chí và sức lực còn lại của mình, anh cố gắng di chuyển cơ thể, nhưng không thành công.

—Ta, kẻ mạnh đứng trên mọi kẻ mạnh. Đúng thế, ta, đấng vô song, nắm trong tay vạn chiến thắng.

—Kẻ thù là ai, dù nhân hay quỷ, ta đây không màn; dù có phải đối đầu với mọi kẻ thù muôn kiếp nạn, thiên trời đã định, ta sẽ đập tan mọi kẻ dám ngáng đường ta.

Godou niệm thánh tự của Verethragna thầm trong lòng, và sức mạnh chiến thần Ba Tư bắt đầu tràn vào cơ thể anh. Cảm giác tê cứng đã giảm đi một chút.

Nếu cứ tiếp tục thế này, nhất định mình sẽ hết.

Không dựa vào sức, mà là phép thuật, Godou đã có thể khử một chút thuốc ra khỏi cơ thể.

Truyền trực tiếp phép thuật vào bên trong cơ thể, không chút hoài nghi, đó là cách hiệu quả nhất khi sử dụng phép thuật lên một Campione, nhưng việc đó rất khó nhọc cho sự bất lực của anh vào lúc này.

Không nói tới thần thánh, thua kém một pháp sư bình thường thế này thì thật—

Trong khi tự nhủ với bản thân như thế, Godou tiếp tục đấu tranh cho sự tự do của cơ thể mình.

Phần 3

Bến cảng quận Santa Lucia.

Là nơi đã diễn ra trận đánh với Perseus hôm qua, và cũng là nơi Godou và Athena đã xuất hiện. Liliana mất khoảng hai mươi phút để trở lại đây, và gọi ra phía biển,

"Hỡi nữ thần vĩ đại Athena, hiệp sĩ Liliana Kranjcar hèn mọn này muốn được gặp mặt người! Xin ban cho tôi đặc ân được nói chuyện với người!"

Giọng nói của Liliana vang xa ra biển nhuộm đỏ ánh hoàng hôn.

Rồi không lâu sau, bóng tối với viền sắc bạc bắt đầu hiện ra ở đầu bên kia của bến cảng. Phần bóng tối đó trong tích tắc hóa thành Dị Thần Athena, và từ từ đi về phía Liliana.

"Tại sao Kusanagi Godou không đến? Cô gái, chuyện này là giữa ta với hắn, không phải với cô."

Nữ thần tỏa vẻ kiêu ngạo nói, nhưng cô đã đoán trước được điều này.

Dù sau đó có xảy ra chuyện gì đi nữa, cô cũng phải có được thông tin về Perseus.

Liliana lúc này đang rất lo lắng.

Trò chuyện không phải bằng đao kiếm mà phải bằng miệng lưỡi, thật sự không phải là thế mạnh của cô. Mấy khoản đám phán này, Erica trội hơn cô, nhưng hoàn cảnh hiện giờ thì cô chỉ có thể cắn răng làm liều mà thôi...

"Nhân danh vị vua tôi đến đây để khẩn cầu người, xin người ban cho tôi đáp án về bản chất sức mạnh của Perseus, có thể phong ấn quyền năng của Kusanagi Godou. Bởi vì ngu dốt, nên chúng tôi không thể thấu hiển được bí ẩn đằng sau, và do đó, tôi cầu xin người hãy ban cho tôi trí tuệ của—"

"Tôi đã nói rồi, các người phải ra giá cho nó."

Athena lạnh lùng nói, Liliana do dự.

Cô không hề trông mong Athena sẽ dễ dàng nói ra câu trả lời.

Mục đích của cô là phải lấy bằng được thông tin từ nữ thần dù là nhỏ nhoi. Nếu họ sử dụng kế hoạch này trong lúc Kusanagi Godou đàm phán, thì giờ họ có thể đã có được một vài manh mối. Nhưng qua biểu hiện lạnh lùng từ phía bên kia, rất có khả năng thỏa thuận này là giả, và vì thế cô nói tiếp...

"Xin người suy xét, vì Kusanagi Godou, ngài ấy đã quyết định chiến đấu thay cho người, người không có bất kỳ món quà nào tặng ngài ấy sao ạ?" "Không phải ta đã nói rồi sao? Cậu ta đã có thể không nhúng tay vào, và để ta ném tên anh hùng phiền phức kia xuống núi lửa. Nếu chọn phương án đó, không phải giờ quá thoải mái cho cậu ta sao?"

Giọng điệu của Athena không có chút gì quan tâm đến lời cọ vừa nói.

Nếu cô gái cứng đầu này là con người, thì nãy giờ Liliana đã xả xối cô ấy một trận ra trò rồi. Nhưng...

Liliana đã phải kìm chế bản thân, trong đầu niệm liên hồi câu, "Chịu đựng, phải chịu đựng!" Một pháp sư bình thường đến đây chắc đã phải khoan tay ra về trước cái bản tính ngang ngược của vị nữ thần này.

Dù sao cô cũng có năng lực của một phù thủy.

Nguồn gốc của các phù thủy châu Âu, là từ những Miko tôn thờ Athena.

Tu luyện thuật tâm cảm, thầm nghe lời răn của nữ thần.

Những năng tự và thiên tính của nữ thần đất đã ban phù thủy sức mạnh. Vì thế mà rất có thể cô sẽ cảm nhận được một mảnh kiến thức nào đó của thần linh.

"Tuy, lúc đầu khi mang Kusanagi Godou tới đây, ta không ngờ rằng lại có một tên thần như thế xuất hiện. Có lẽ đây là ý trời. Phải đánh nhau với vương thần phương đông đúng là có hơi cai nghiệt, nhưng nếu cậu ta bại trận, thì chỉ có thể nói rằng khả năng của tên nhóc đó đơn giản vẫn chưa đủ mà thôi..."

Athena cười hạnh phúc.

Vương thần phương đông? Mà nghĩ lại, cô ta mới nói gì? Đúng rồi, phiền phức. Hình như cô ta nói người anh hùng tuấn tú kia phiền phức.

Athena biết rất rõ Perseus.

Lời nói của nữ thần cứ tiếp tục lặp lại trong tâm trí Liliana, tựa như một rào cản nào đó đột nhiên bị phá vỡ. Nữ thần, ngay từ đầu, đã nhìn thấu bản chất của người anh hùng.

Vậy cô đã nhìn thấy thứ gì?

Một thứ ánh sáng sắc vàng rực rỡ. Những tia sáng từ mặt trời rọi xuống vạn vật. Những ánh quang của thiên trời.

Người anh hùng Perseus là sự kết hợp của tất cả những điều trên và đồng thời cũng vừa mang trong mình bản chất của Thép, một kiếm thần.

Diana đã nói anh là "Người đến từ Ba Tư” với cái tên Perseus. Nhiêu đó thôi thì vẫn chưa đầy đủ. Tên thật của vị thần này, không, nguồn gốc sơ khai của người anh hùng diệt xà thật ra là—

"...Hồ. Ngươi, là một miko, phải không cô bé?"

Athena phát ra sự thật, nhìn chăm chăm vào cô.

Liliana cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng, như một con gặm nhấm đang bị một con rắn nhắm tới, một con côn trùng đang trở con mồi của một con cú. Giờ đây cô tựa như những con vật đó, cô và chúng đều bất lực.

"Mà lúc còn ở đất nước của Kusanagi Godou, ta nhớ dưới trướng cậu ta cũng có một miko khá tài ba. Fufu, nhận mặc khải, chỉ bằng những lời vừa rồi của ta sao? Đã thế thì giờ ta có nên cho ngươi quay về với câu trả lời đang ở trong đầu ngươi hay không đây..."

Giống như một con dã thú đang đừa cợt với con mồi của nó.

Y như thế, Athena tự hỏi chính mình. Đôi mắt sắc bén của nữ thần trí tuệ đã nhìn ra sự thật rằng Liliana đã nhận ra điều gì đó từ những lời nói của cô—còn đối với Liliana, đến giờ phút này, tình hình đã trở nên bất lợi cho cô.

Athena chậm rãi đưa bàn tay ra và dùng đầu ngón tay chạm vào cằm Liliana dù cô ấy cao hơn cô.

Cũng không có gì quá kinh ngạc nếu ngón tay nhỏ bé đó biến thành vũ khí ngay chính khoảnh khắc đó.

Theo bản năng, Liliana nín thở, khi phải đối mặt với hiện thân của cái chết và bóng tối đang nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô. Ít nhất, cô phải tìm ra cách nào gửi đi những gì cô đã phát hiện được tới tay Kusanagi Godou.

"...D-Dừng tay lại."

Bất thình lình, một giọng nói từ đâu đó phát ra.

Với Athena, đó là một giọng nói của người thanh niên cô đang đợi chờ được nghe thấy, nhưng còn Liliana, đó là giọng nói của chàng thanh niên cô rất không muốn nghe thấy tại thời điểm này.

"Cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi sao. Bắt ta lâu quá, ngươi thật vô lễ đấy."

"Kusanagi Godou! Tại sao anh lại đến đây!?"

Thứ thuốc tê liệt hiệu nghiệm quý giá đó—một con bò hay ngựa uống với liều lượng như thế sẽ bất động trong ít nhất nửa ngày. Nhưng người lảo đảo đi về phía họ bằng những bước chân loạn choạng không ai khác ngoài Kusanagi Godou. Có vẻ như anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục trước tác dụng của thuốc.

Với tướng đi đó, nếu anh ngã ngục lúc này thì cũng không phải là điều dễ hiểu.

Ngay cả khi cơ thể mình bị như thế, anh vẫn nhìn Athena với một ánh mắt nghiêm nghị.

"...Cô đang định làm gì cô ấy thế hả?"

"Tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó đây. Cô con gái này chả biết phép tắc là gì, chắc chưa được dạy dỗ đàng hoàng, dám nhận mặc khải qua lời nói của ta. Ban đầu, tôi nghĩ chỉ cần trừng phạt cô ta vậy là đủ, nhưng giờ thì..."

"Mặc khải sao?"

"Chính xác. Cô ta đã tìm ra được cội nguồn của cái tên Perseus kia, đã thế, cô ta còn chút nữa đã phát hiện ra bản chất thật sự của hắn... Vậy bây giờ, ta nên làm gì cô gái này đây?"

Athena xoắn hai ngón tay và ấn vào cằm của Liliana, rồi từ đó lưới chúng xuống thân thể cô.

Nhẹ nhàng vuốt ve phần vòm cổ, như thể để cảnh báo cô rằng nữ thần có thể hủy hoại cơ thể này bất cứ lúc nào.

Xuống thấp hơn nữa, cô dùng lực ngón tay ấn vào ngực vẫn đang phát triển của Liliana, như thể muốn nói với Liliana rằng chúng hoàn toàn có thể đâm xuyên qua cô.

Hoàn cảnh này nguy hiểm hơn bất kỳ trận chiến mà cô đã từng trải qua.

Mạng sống Liliana giờ nắm gọn trong lòng bàn tay của Athena, và sự tuyệt vọng dần lấn chiếm tâm trí cô.

"Hãy tha cho cô ấy đó, và đổi lại, tôi sẽ chấp nhận điều kiện trước đó của cô!"

Lời nói đáng sợ phát ra từ miệng của Vị Vua trẻ tuổi.

Ánh mắt khẩn cầu của Liliana, như muốn khuyên răn anh không nên nói ra điều đó, hoàn toàn không có tác dụng.

"Kusanagi Godou, nói thế, ngươi không thấy là hơi quá trễ rồi sao hả?"

"Tôi thấy không sao cả. Cô đường đường là một nữ thần, thì ít nhất cũng phải nhường tôi nhiêu đó chứ. Vả lại, tôi là người đã đánh bại cô lần trước, và còn nữa, cô có biết trong cái xã hội này, có thứ gọi là ‘ưu đãi cho kẻ chiến thắng' không hả? Cho nên nhiêu đây không có gì quá đáng hết."

"Hm..."

"Thỏa thuận vẫn sẽ giữ nguyên những gì mà chúng ta đã nhất trí lúc trước. Cô nói cho tôi bí mật của Perseus, nhưng nếu cô gái đó đã phát ra điều đó bằng cảm quan của mình, thì đúng là có chút khác biệt so với thỏa thuận ban đầu, tuy nhiên, điều đó cũng có gì đâu, cô cũng thấy thế mà phải không? Vậy cuối cùng cô có chập nhận phi vụ này không?"

Ngay khi Godou nói xong, Athena bình thản gật đầu.

Liliana chỉ biết cúi đầu, để ác mộng kinh hoàng trong lòng trở thành hiện thực.

"Được, tôi hứa với ngươi. Dù không như ta mong muốn, nhưng như thế này thì hai ta vẫn được lợi. Vậy là được rồi phải không?"

"Không, tôi có một điều kiện."

Cậu ta định yêu cầu điều gì?

Athena dương mắt nhìn chàng thanh niên, nâng cao mày ngạc nhiên.

"Tuy tôi đã hứa, một ngày nào đó sẽ lắng nghe bất cứ mệnh lệnh nào của cô, nhưng nó phải không lính díu gì với những người tôi yêu quý. Người duy nhất liên quan và bị ảnh hưởng bởi mệnh lệnh của cô sẽ chỉ mình tôi mà thôi... Thế có được không?"

"Mới nãy ngươi đã đồng ý rồi, vậy mà còn đòi thêm một cái điều kiện có lợi thế sao hả?"

Kusanagi Godou không nao núng nói ra điều kiện của mình.

Liliana rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc kiên quyết ấy của anh.

"Đi học về xã hội loài người một chút đi, cô hai. Hơn nữa, cô không thấy mình hơi quá đáng đến muốn tán sao hả? Đối phó với người chỉ biết nghĩ cho bản thân như cô thì chơi xấu là tôn chỉ của dòng họ Kusanagi... Mà đúng như cô đã nói, kết quả này đều có lợi cho cả hai chúng ta."

"Còn nếu ta từ chối thì sao?"

"Nếu thế, trước khi tên anh hùng khốn kia trở lại, tôi ăn hiếp cô... Ngay cả khi có đánh bại được tôi, cô vẫn phải giải quyết ân oán với Perseus, tôi chắc rằng cô sẽ không dám liều tới vậy."

Quan sát đoạn trao đổi giữa nữ thần và chàng thanh niên, Liliana cuối cùng đã hiểu.

Kusanagi Godou đúng là một người tốt thật sự, nhưng không có nghĩa là anh ngây thơ.

Luôn thể hiện lòng chân thành của mình, nhưng đồng thời, cũng không xem nhẹ việc xem xét thời thế, rồi đưa ra lựa chọn tốt ưu nhất nhằm chứng tỏ cho người khác rằng anh là người có sức mạnh và quyền lực. Đây là điều ngạc nhiên đáng vui mừng dành cho Liliana.

"Hừm, khẩu khí hay lắm."

Cuối cùng thừa nhận vị thế của anh, Athena mỉm cười, và nói:

"Được lắm. Trước lời cầu của một nữ vương, ngươi đã đáp lại đúng như tước hiệu vương của mình. Không hổ danh là một sát thần giả, đã thế thì, ta theo... Cô gái."

Athena rút ngón tay ra khỏi cơ thể Liliana và nâng lên.

Rồi dùng ngón tay đó đẩy nhẹ Liliana.

Chỉ với như thế, cô đã bay đi một khoảng, cuối cùng được Godou chụp lấy trong khi người anh vẫn chưa vững.

"Còn một điều nữa, với nó ngươi có thể hoàn toàn nhìn thấy bản chất của hắn ta—nghe cho kỹ đây, Perseus, diệt xà thần xứ Babylon, là một trong những người đã đề thần mặt trời kia lên làm kẻ đứng đầu vùng đất phương đông cổ đại, là thần của vương quốc cổ đại, đồng hương của ngươi đấy."

Thần của vương quốc cổ đại. Ý cô ta là đất nước từng tồn tại trên mảnh đất này?

Và còn kẻ đứng đầu vùng đất phương đông cổ đại, thần mặt trời, hào quang ánh sáng có thể phong ấn sức mạnh của Verethragna, tất cả có nghĩa là—

Liliana, đang trong vòng tay của Godou, cuối cùng cũng hiểu ra toàn bộ mọi chuyện.

Những cảm thụ cô nhận được từ Athena và những kiến thức mà một pháp sư như cô sở hữu đã hòa làm một, và cuối cùng cô cũng có thể tìm ra bản chất thực sự của Perseus, và với điều đó, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là vậy, sau đó sức mạnh phong ấn thánh lực của Verethragna giờ không có gì ghê gớm cả.

"Phát hiện ra rồi phải không? Vậy thì việc của ta đến đây đã hoàn thành... Kusanagi Godou, lần tới chúng ta gặp lại sẽ là sau khi trận chiến của ngươi kết thúc. Kết cục của trận chiến sắp tới, không ai có thể biết trước được điều gì."

Athena bắt đầu biến hình.

Vóc dáng của một cô bé dần nhỏ đi, hóa thành một con cú với bộ lông xám và cặp mắt đen huyền.

Con cú do nữ thần biến thành, vỗ cánh bay đi về phía chân trời, và rồi...

Cơ thể anh lảo đảo, Kusanagi Godou ngã xuống đất cùng với Liliana anh đang đỡ.

"Anh sao vậy!? Xin ngài cố gắng lên!"

"K-Không có gì đâu. Có vẻ là tôi chưa lọc hết tác dụng của thuốc ra khỏi cơ thể, nên chưa thể sử dụng sức mạnh bình thường được... Xin lỗi, nhưng hãy giải quyết tàn cuộc giùm tôi nhé..."

"Tôi, tôi xin anh tha tội, vì một người như tôi mà—!"

Ôm chặt chàng Vương trẻ tuổi đang dần lờ đi vào lòng, Liliana nói lớn.

Bình mình lộ bóng dần thế chỗ cho màn đêm nhạt màu. Vầng trăng khuyết lơ lửng trên trời cao, trong mắt cô, nó dường như đang cười nhạo hoàn cảnh nghiệt ngã của họ.

Phần 4

"Tất cả chuyện này có phải đều do ngài làm có đúng không ạ!?"

"Fufufu, cô rượt tới đây rồi, ta còn chối làm gì nữa, đúng thế, ta chính là kẻ đứng đằng sau vụ này! Thủ phạm làm ra cái hiện tượng kỳ lạ chính là ta!"

Câu đối thoại trên na ná cảnh một kẻ giết người hàng loạt tàn bạo đang trong quyết đấu cuối cùng với một thám tử nổi tiếng vậy, nhưng ở đây là Erica Blandelli đối đấu với quỷ vương bất diệt.

Người đằng sau Erica nãy giờ đã cùng đuổi theo anh ta đến tận đây, là Mariya Yuri.

Chỉ khi nổi cơn thịnh nộ cô mới hóa vẻ lạnh như dao mà thôi. (Ý nói Yuri)

Yuri cảm thấy thế là điều dễ hiểu.

Ngay cả Erica cũng đang lên cơn muốn xử đẹp tên rắc rưởi của nhân loại trước mặt mình, sau đó dạy lại anh cách làm người.

Tại rìa phía bắc của đảo Sardinia, ngoại ô Alghero.[4E 1].

Họ đã lên kế hoạch đi gặp Kusanagi Godou đang ở Naples, và như khi họ chuẩn bị khởi hành, thì một hiện tượng lạ lại xảy ra.

Tất cả thiết bị điện đều ngừng hoạt động.

Đồ điện gia dụng bật không lên, xe hơi không nổ máy, ga bốc hơi, thậm chí cả điện thoại cũng thành đồ bỏ. Điện, khí ga, hơi nước, bất cứ thứ gì chạy bằng những nhiên liệu trên đều éo xài được.

"Erica-san, nó giống hệt như lúc Athena ở Tokyo vậy đó..."

"Đúng là giống. Dị Thần giáng thế... ngay lúc chúng ta định đi tới chỗ Godou, thật phiền phức."

Buổi chiều hôm đó, trong căn biệt thự cho thuê nơi Godou đã từng tá túc—

Yuri trên khuôn mặt hiện rõ hai chữ lo lăng hỏi, và Erica gật đầu, với một ánh mắt đầy bực dộc.

"...Hiện tại, ta chỉ có thế thám thính xung quanh mà thôi."

Lucretia đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài với vẻ mặt khó chịu. Cô đang dùng vụn bánh mì thu hút lũ chim, và sau đó nhẹ nhàng, niệm phép Mê Hoặc về phía bầu trời, phép này có tác dụng thuần phục những con động vật nhỏ thành hầu thú.

Một phép mà chỉ có những người chủ sở hữu khả năng phù thủy thật sự mới có thể sử dụng, một trong các Thuật Phù Thủy.

Đến cả thiên tài xuất chúng Erica Blandelli cũng không thể tài nào thi triển được, vì thế họ kiên nhẫn chờ đợi kết quả từ Lucretia.

Phù thủy lớn tuổi xứ Sardinia nhắm mắt khoảng một lúc.

Rất có thể cô đã phái những con chim giờ trở thành hầu thú của mình đi thám thính toàn bộ khu vực bên trong Alghero, một phù thủy cấp cao như Lucretia, có thể cảm thấy tất cả những gì mà hầu thú nhìn và nghe thấy.

Và lấy mắt của chúng làm vật trung gian, thi triển thuật Tâm Nhãn.

Tuy không hiệu quả bằng Yuri, Lucretia vẫn biết một số thuật căn bản của tâm nhãn.

"Khu vực xung quanh chúng ta, đang bị bao bọc—bởi một lời nguyền kỳ lại nào đó, thậm chí cả thành phố cũng vậy, tầm ảnh hưởng của nó khá rộng đấy... các thiết bị và đồ dùng hiện đại đều ngưng hoạt động, một loại kết giới Khống Chế nào đó chăng?"

Mười phút trôi qua và Lucretia từ từ mở mắt và giải thích bằng giọng cộc lốc.

Erica đang rất sốt ruột ngay lập tức hỏi.

"Thế còn bến cảng thì sao? Tàu thuyền còn chạy được không?"

"Ta vẫn chưa biết thông tin chính xác, tuy nhiên, thậm chí chúng ta bị ảnh hưởng đến mức độ này rồi, tàu thuyền còn hoạt động thì thật vô lý. Ngay cả khi chúng ta làm thuyền chạy được, chắc chắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng khác từ hiện tượng này mà thôi, vì rất có khả năng phạm vị ảnh hưởng của nó lớn đến nỗi không thể xác định. Nếu là ta, thì phương tiện đi lại hữu hiệu vào lúc này nhất định không là tàu thuyền hay máy bay."

"Không thể nói gì thêm. Chúng ta thật thảm bại, nếu rời khỏi Sardinia, hai thứ đó luôn luôn là lựa chọn hàng đầu."

Erica nhỏ tiếng trả lời trước lời kể lại chậm rãi của Lucretia.

Cô đang tính toán những cách hiện giờ có thể đưa nhóm của cô thoát khỏi hòn đảo này.

"Erica-san, chẳng lẽ cô đang nghĩ đến việc... không quan tâm gì đến hiện tượng xảy ra ở đây, mà chạy tới Naples sao?"

Vẻ xinh xắn phai mờ cùng nỗi lo lắng trong lòng, Yuri hỏi.

Đúng là Yuri, từ những biểu lộ trên khuôn mặt Erica cô đã biết cô ấy đang nghĩ gì.

"Phải. Ở Naples, Godou đã chiến đấu với Dị Thần—hình như anh ấy đã thua, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này anh chắc chắn đang gặp khổ sở. Nếu tôi không đi, thì ai sẽ giúp anh ấy đây?"

Nhưng thật ra hiện tượng lạ đang xảy ra cũng đang làm cô bận tậm. Bực mình quá đi.

Tuy nhiên, cô biết ưu tiên của mình lúc này, Erica Blandelli lo lắng Kusanagi Godou—chàng Campione mà cô yêu hơn tất cả chuyện khác.

Di chuyển từ Sardinia tới Naples trong 2-3 giờ là điều bất thường.

Nhưng dù sao chuyện trên cũng có bàn tay thần linh nhúng vào. Tuy Godou mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài, nhưng nếu không có ai tiếp sức, thì anh là Vị Vua không thể bộc lộ sức mạnh thực sự của mình.

Cho dù có thế nào, cô vẫn muốn được bên cạnh anh càng sớm càng tốt, ngay cả chỉ nhanh hơn một giây mà thôi.

Vì ước muốn đó, dù hiện tượng có làm gì tới Sardinia—cô cũng sẽ không màn đến.

"N-Nhưng mà, Erica-sama, nếu nó giống với cái lần ở Tokyo, thì khu vực ảnh hưởng của nó không phải sẽ rất rộng sao ạ? Đúng là sự an nguy của Godou-san giờ rất đáng lo, nhưng chúng ta có thể rời khỏi hòn đảo này hay không lại là chuyện khác ạ..."

Có thể nhìn thấy rõ vẻ lo âu của Arianna Hayama Arialdi.

"Lần trước, ngay cả Athena cũng không thể nhấn chìm toàn bộ Tokyo trong bóng tối, và Sardinia này lớn hơn Tokyo. Nếu chúng ta rời khỏi Alghero ngay bây giờ, chuyện đó cũng không khó lắm đâu em."

Erica lập tức bác bỏ điều lo lắng từ nàng hầu gái của mình.

Ô tô và xe máy không hoạt động được chỉ ảnh hưởng đến những người bình thường. Còn đối với pháp sư, họ có thể dễ dàng sử dụng phép thuật để cường hóa khả năng di chuyển đi đến thành phố gần nhất, hoặc dùng ngựa để đi lại.

"...Không. Chuyện không đơn giản vậy đâu, Erica-san."

Người đột nhiên nói thế là Yuri.

"Trước hết chúng ta phải giải quyết thảm họa ở đây đã, rồi mới khởi hành đi Naples. Một kết giới có thể vô hiệu hóa máy móc, một pháp sư bình thường không thể nào có khả năng thi triển được loại phép thuật này. Nhất định đây là việc làm của một Dị Thần, hoặc thứ gì tương tự."

"Tất nhiên tôi biết điều đó. Nhưng, với tôi, Godou quan trọng hơn."

Nghe xong những lời trên, Erica không thể không cau mày, trả lời.

"Thế nên tôi mới quyết định phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Yuri, còn cô thì sao? Cô không thấy lo cho Godou, đang một mình chiến đấu với thần linh sao?"

"Tất nhiên, tôi lo! Nhiều lắm đó!"

Yuri quả quyết, và giọng cô run run đầy bất an.

Từ gương mặt xinh đẹp đó, ta có thể cảm nhận một ý chí cực kỳ mãnh liệt. Dù cô không mạnh mẽ hay tài giỏi như Erica, nhưng cô gái này, vào những thời điểm nhất định, luôn hòa cảm và cao quý hơn bất cứ ai khác. Và đây chính là thời điểm đó.

Trong những lúc như thế này, Mariya Yuri mới thể hiện mình thực sự là một Hime-Miko—nói cách khác, "một nàng công chúa".

Cô biết kiểm soát cảm xúc của bản thân, thật lòng lo lắng cho những người cô thậm chí còn chưa từng gặp mặt, lên tiếng vì họ, và hiểu rõ sự cấp bách của hoàn cảnh.

"Ngoài Lucretia-san ra, người mạnh nhất trên hòn đảo này là Erica-san. Nếu cô đi rồi, thì hòn đảo này sẽ ra sao? Hiện tượng này sẽ cứ hoàn hành, và mất mát sẽ cứ tiếp tục chồng chất, không ai có thể biết trước được nó sẽ còn tàn phá đến mức nào nữa... Cô hiểu điều này mà, phải không?"

Một kết giới vô hiệu hóa mọi thiết bị điện và máy móc.

Nếu nó ảnh hưởng mỗi biệt thự thôi, thì điều tồi tệ nhất có thể xảy ra chỉ tới việc phải chịu cơn... nóng quá hóa điên của Lucretia, nhưng, nó có thể sẽ ảnh hưởng đến các bệnh viện—Mà ai cũng đoán được hậu quả có thể khủng khiếp tới độ nào.

Nếu chiếc máy bay nào đó vô tình đi vào kết giới—thì kết cục chẳng có gì ngoài bi thương.

Erica hít một hơi thật sâu.

Bản thân hiện tại của cô không còn đủ bình tĩnh để nghĩ cho người khác, điều đó đi trái với lời thề trọn đời bảo vệ người dân của một hiệp sĩ, nhưng dù vậy, người số một trong lòng cô vẫn không bao giờ thay đổi.

Thật hết cách. Nếu đã vậy, cô sẽ giải quyết vụ này nhanh gọn lẹ nhất có thể rồi sau đó sửa soạn vút tới Napoli. Làm tròn nghĩa vụ giúp đỡ người dân của mình là tất cả những gì cô có thể làm bây giờ.

Và như vậy, Erica và ba cô nàng còn lại, bắt đầu hành động—

Trên là kiếp nạn đã khiến các cô gái của chúng ta phải quyết tâm làm hết mình một cách miễn cưỡng.

Arianna và Lucretia ở lại trong biệt thự chờ đợi.

Erica có khả năng chiến đấu và Yuri người có tâm nhãn đã đi quan sát khu vực xung quanh.

Bắt đầu bằng cách phân chia công việc như vậy, họ đều muốn nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của hiện tượng đang xảy ra, và loại bỏ nó nếu có thể. Nếu không thể, họ sẽ mang nó về tìm cách giải quyết.

—Có khả năng họ sẽ gặp phải một Dị Thần, thế nên đợt trinh sát lần này rất nguy hiểm.

Họ đã lên kế hoạch sẵn như trên.

"Không biết làm sao nhưng tôi cảm thấy mọi người ở đây đều bắt đầu y như Lucretia rồi. Thảnh thơi không chuyện gì làm cả."

"Tôi cũng không có gì để nói..."

Erica và Yuri quyết định nhắm tới những con phố gần với ví trị hiện tại của họ để thu thập thông tin.

Với ý nghĩ đó trong đầu, họ đi về phía con phố nhỏ mang tên Fertilia.

Tất cả thiết bị văn minh đều chịu ảnh hưởng của thuật Khống Chế, chuyện này đã khiến người dân nơi đây không khỏi bàn hoàng. Nhưng hiện tại, chưa có gì đáng tiếc xảy ra...

Người dân họ thở dài trước việc không thể sống văn minh, nhưng dù vậy, vẫn họ tiếp tục cuộc sống của mình một cách thảnh thơi bất đắc dĩ.

Có một số người đang thưởng thức bia, nước trái cây.

Một vài người, có thể vì việc máy móc không hoạt động được cũng đồng nghĩa với việc họ thất nghiệp, nên chỉ còn biết trầm tư mơ mộng.

Những người khác ai nấy cũng ở ngoài đơn giản vì không thể chịu nổi cái nóng hầm hực bên trong, đang đánh giấc chiêm bao cạnh vỉa hè hay dưới mái hiên nhà.

Erica và Yuri hỏi qua ngỏ lại cư dân khu phố trên. Do phố khá nhỏ, nơi đây vắng bóng những quán bar, nhà hàng, nhưng nó vẫn còn có một cái siêu thị.

Điều làm Erica kinh ngạc là cô lại một bắt gặp người quen đang bước ra khỏi cái siêu thị đó.

Một thanh niên tóc vàng mặc chiếc áo aloha, vừa đi vừa nhảy nhót hú hót. Ôm vào ngực là một cái túi, rất có thể là bia và đồ ăn.

Anh ngân nga lời hát ‘My ~ sun ~ 'o ~ sole ~ mio.’[4E 2]

"S-Sao anh ta lại ở đây... Đùa mình hả trời?"

"Erica-san, người quen của cô à?"

"Ừm, có lẽ là vậy. Yuri chắc cũng đã nghe qua tên anh ta rồi đấy."

Hai họ ngay lập tức núp, thì thầm với nhau.

Erica nói cho Yuri tên anh, và cô đáp lại bằng câu cảm thán ‘Ể!?’.

"Tôi đoán vụ việc lần này—thủ phạm đã tạo ra kết giới—rất có khả năng là anh ta."

"E-Erica-san! Vu khống người khác là xấu lắm. Mà anh ta có đôi khi đến đây không!?"

"Đừng ngây thơ, Yuri. Khi nào có bóng anh ta ở đâu, và nếu ở đó xuất hiện hiện tượng lạ, thì đa phần dù ít hay nhiều đều liên quan tới anh ta... Tôi sẽ đi theo anh ta. Và dẹp ngay cái trò này lại!"

Từ đó, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.

Cẩn trọng hết mức, sử dụng phép thuật khi bách cấp, chàng thanh niên còn thậm chí không biết mình đang bị bám đuôi.

Trên đường đi, anh nhìn thấy một chiếc xe đạp đậu bên đường. Không chút nghĩ ngợi, anh chàng nhảy lên và đạp đi về hướng bắc một cách tự nhiên, đặt túi siêu thị vào rổ xe, ngân nga, ‘Santa ~ Lu ~ cia’.

Và cũng không chút đắn đo, Erica đập khóa của một chiếc xe đạp gần đó.

Cô khổ sở đặt Yuri biểu tình vào ngồi ghế sau, và tiếp tục nhiệm vụ theo dõi chàng thanh niên đạp xe trên con đường ven biển.

Một chuyến đi sải khoải, chặng đường khoảng hai mươi phút với gió biển thổi và sắc cảnh hoàng hôn.

—Một bãi biển với khu vực bơi, kèm theo dịch vụ cho thuê mướn dù che. Có thể vì hiện tượng lạ mà bãi biển lúc này gần như vắng đến tanh. Dưới biển nhuộm màu lửa cảm từ mặt trời đang xuống bóng, vẫn còn khá nhiều người đang vui chơi, cho nên ít nhất nó cũng không quá tanh.

Chàng thanh niên đi về phía bãi biển.

Anh đi về phía một cây dù gần rìa bãi biển. Không biết sự tình ra sao, nhưng họ lại thấy có một chàng thanh niên khác bị trói bằng dây thừng và một cái hộp đựng nước đá.

"Đó là Sir Andrea! Biết ngay mà, anh ta chẳng có gì tốt lành cả! Yuri, theo tôi!"

"Đ-Được!"

Người bị dây thường quấn lấy là Andrea Rivera, người mà họ đã nói chuyện sáng nay.

Erica lao tới chỗ họ, la lớn.

"Tất cả chuyện này có phải đều do ngài làm phải không ạ!?"

"Fufufu, cô rượt tới đây rồi, ta còn chối làm gì nữa, đúng thế, ta chính là kẻ đứng đằng sau vụ này! Thủ phạm làm ra cái hiện tượng kỳ lạ chính là ta!"

Chàng thanh niên tóc vàng chậm rãi quay đầu lại, trả lời một cách phô trương.

Đó tất nhiên không ai khác ngoài, Kiếm Vương Salvatore Doni.

"Nhìn Godou lúc nào cũng có có vẻ nghĩ ta chả biết tính toàn gì mà chỉ giỏi mỗi cái cầm kiếm chạy nhom nhom thôi, nhưng thật sự ta vẫn là thằng biết sử dụng chất xám. Bất ngờ chứ hả?"

"Không bất ngờ, chỉ cảm thấy sao mình ngu quá thôi, thằng đại đần..."

Rivera bị trói tỏa ra vẻ kinh tởm.

Chắc ngài phải chịu khổ dữ lắm., Erica thật lòng thông cảm với hoàn cảnh của anh.

Ngay cả người mạnh bằng Genaro Gantz hay Old Dame của Saint Pintoricchio cũng không thể dễ dàng thoát khỏi tay anh.

"Mà, Sir Andrea, hiện tượng này là do quyền năng nào của ngài ấy gây ra vậy ạ?"

"Dù đó là thông tin tuyệt mật, nhưng vì chuyện đã xảy ra đến mức này rối nên chắc không còn cách nào, tất cả đều do quyền năng của tên ngốc này... lộn, do quyền năng Sir Salvatore lấy được từ thần Vulcan, ngài ấy có thể đẩy lùi nền văn minh trong khu vực trở về thời Trung cổ, trong khoảng thời gian là nửa ngày..."

Tới khúc tên ngốc, thì Andrea liền nhanh miệng sửa lại.

Hỏa thần La Mã, Vulcan.

Vị thần lửa và thợ rèn, trong thần thoại Hy Lạp, ông còn được biết đến với cái tên Hephaestus—mang trong mình thánh tính sáng tạo.

Salvatore Doni sở hữu bốn quyền, đầu tiên là quỷ kiếm có thể cắt đứt vạn vật, thứ hai là thép hộ thân bất diệt, còn về quyền thứ ba và thứ tư thì không nhiều người biết chúng là gì.

Có thể chúng là át chủ bài dành cho những lúc cấp bách nhất, do đó chúng mới là thông tin tuyệt mật.

"Erica-san, nhìn xuống chỗ dưới chân Sir Salvatore kìa."

Nghe thấy giọng nói nhỏ từ Yuri, Erica làm theo lời cô, nhìn về phía đó.

Doni mỉm cười sung sướng trong khi đang đứng trên một chiếc vòng ma thuật, khắc trên nó là kí tự Latin [nudus ara] và [sere nudus]. Ý nghĩa của chúng là [Khỏa thân mà cày] và [Khỏa thân mà gặt]. Lời của nhà thơ Hesiod.

Đó là thứ đã tạo ra hiện tượng này sao?

Cô nhìn sang Yuri, cô gật đầu. ‘’Đúng như mình nghĩ.’’

...Và sau đó, họ biết được tên của quyền năng này là Trung Cổ Hoán Hồi Thuật.

Trớ trêu thay, là một quyền năng từ một vị thần sáng tạo, vậy mà nó lại làm vô hiệu hóa thiết bị hiện đại. Erica tuy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào Vị Vua.

"Thưa Lãnh Chúa. Tôi có nghe được thông tin rằng một Dị Thần đã giáng thế tại Naples, và Kusanagi Godou là người đã chiến đấu với vị thần đó, ngài có biết tin gì về chuyện này không ạ?"

"À—cái đó, hình như là huề nhau. Andrea nói thế."

"Miss Erica, như chúng ta đã nói trên điện thoại sáng nay. Dị Thần Perseus đã tạm thời rút lui, nhưng thời điểm trận đấu tiếp theo nổ ra sẽ không còn lâu nữa đâu."

Erica cảm thấy lòng mình đã nhẹ đi một phần, nhưng thông tin này đã quá cũ.

Cô phải nhanh chóng gặp Godou để biết chính xác tình hình của anh, cho nên cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách nào đó để đối phó với người trước mặt cô, biến khu vực trở lại bình thường.

"Sir Salvatore, ngay từ đầu, ngài đến đây với dụng ý gì ạ?"

"Thật ra thì cũng không có gì quan trọng. Lúc ở Naples ta bị sóng vỗ một cái rồi trôi dạt tới tận đây. Nhắc mới nhớ thì, Andrea, với mục đích kiểm tra động tĩnh của Godou, đã đến Sardinia ngày hôm qua. Thời điểm bị cuốn tới đây, ta liền lập tức liên lạc với cậu ấy và cuối cùng đi gặp cậu ấy."

Sau đó, Doni nảy ra cách kia, để không cho Erica và những người khác rời khỏi nơi này.

Anh phát hiện ra Rivera đang cố gắng cảnh báo họ, và khử luôn anh.

Khi quyết định sẽ khống chế tất cả thiết bị liên lạc và phương tiện đi lại, anh đã sử dụng quyền năng của Vulcan, và đưa Andrea đã bị mần thịt đến bãi biển này, và tận hưởng.

Chuyện gì xảy ra tiếp đã có ở trên... chỉ mới nghe qua thôi cũng làm người khác phải cứng họng, chỉ đơn giản vì nó quá lố bịch.

"Giờ kế hoạch đã bị bại lộ, thì ta phải làm việc đó thôi."

Doni đột nhiên nói.

Anh đứng dậy một cách chậm chạp, thả lỏng toàn bộ phần cánh tay.

Dù lúc này trong tay anh không có thanh kiếm nào, nhưng đây nhất định là thế chiến đấu của Kiếm Vương. Erica nuốt nước bột trong lo lắng.

"Sir Salvatore, tại sao ngài lại muốn ngặn chặn chúng tôi?"

Erica bắt đầu thi triển phép thuật của mình, hỏi.

Cô mở rộng lòng bàn tay phải, và triệu hôi thanh kiếm yêu thích của mình Cuore di Leone.

"Bởi vì ta muốn Godou trở nên mạnh mẽ hơn càng nhanh càng tốt... Nếu cô ở bên cạnh cậu, thì quá sướng cho cậu ta rồi, vì thế ta muốn cậu ta phải chiến đấu trận chiến khó khăn này một mình... Chỉ có trải qua một trận chiến đơn độc mà một chiến binh mới có thể cứng cỏi nhanh chóng được, tất cả là thế đấy."

Doni mỉm cười gượng gạo.

Vẻ vô tư luôn hiện hữu trên khuôn mặt, thứ lôgic không giống ai, đó là hai điều về anh làm người ta khẳng định anh không phải là một chàng thanh niên bình thường.

"Hm, nhưng dù sao thì, ta cũng sẽ chỉ làm cô bất động một, hai tiếng thôi. Còn cô gái Nhật Bản ở đằng kia, có lẽ ta khuyến mãi cô ấy dịch vụ đặc biệt, bảo đảm an toàn không đau đớn. Vậy ta ra tay trước hay cô lên trước đây?"

Giọng điệu của câu nói trên nghe như anh đang hỏi muốn bỏ bao nhiêu vào cà phê vậy.

Erica thở dài. Kiếm Vương trước mắt cô là kiếm sĩ mạnh nhất châu Âu, cô hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. Trong thân tâm cô đã chấp nhận sự thật này, nhưng dù vậy, cô vẫn dũng cảm xông lên.

Sử dụng thủ đoạn xoàn chống lại anh chỉ có nước thất bại, ngay cả khi anh đã nói rằng sẽ nhường cô, anh vẫn là một kẻ thù ghê gớm.

Nếu vậy, cô sẽ áp sát cận chiến, tung hết sức ngay từ đầu.

Một cách nhanh chóng và chính xác—

Tựa ánh chớp, Cuore di Leone lao thẳng về phía trước, về phía cơ thể của Kiếm Vương.

"Cô, và cả Liliana Kranjcar, cũng cỡ cỡ nhau,..."

Những lời thì thầm bằng một giọng trầm trên kết thúc, Erica bỗng nhiên thấy cơ thể mình bay đi.

Cơ thể cô vẽ lên không trung một đường parabol, và cuối cùng đáp xuống bãi cát theo cách màcô không bao giờ chấp nhận.

"Ứ...!"

Cô không chắc cô đã bị ném đi từ khi nào, nhưng lúc cô nghĩ đến việc tìm thứ gì đó để thoát khỏi trạng thái bay trong không trung, thì cô đã rơi xuống đất, chấn động từ cú rơi liền lan rộng khắp cơ thể cô.

Hoàn toàn không hay biết anh đã làm gì, nó cứ như là động tác của thần thánh vậy.

Erica muốn đứng lên, nhưng trong người cô không còn sức lực.

Y hệt như lời anh nói, cô sẽ bất động một thời gian. Cô không cảm thấy mình vị gãy xương hay bị thương nghiêm trọng chỗ nào cả, dường như thậm chí anh còn có thể kiểm soát hoàn hảo mức sát thương mình gây ra.

Nhìn thấy con sư tử bại trận Erica lườm anh, Doni vẫy vẫy tay.

"Tới đây thôi. Kế hoạch bị bại lộ, thì chắc cũng là lúc thích hợp trở lại Naples. Ta muốn xem cận cảnh trận đấu của Godou, đối thủ của cậu ta là ai thế? Athena phải không?"

"Vẫn là Perseus, tôi nghĩ rằng Athena chỉ đi theo xem thôi."

Rivera trả lời trong khi tỏa ra vẻ khó xử.

Gật đầu, Doni quay sang Yuri. Anh liền cầm lên đoạn dây thừng dư, vừa hát, vừa tiến về phía cô.

"À, S-Sir Salvatore, người định làm gì tôi thế ạ!? Nếu ngài còn là một vị vua, xin hãy dừng tay—á, xin dừng tay!"

"Ta đã nói không làm cô đau, nên ta nghĩ ra cách này. Đừng lo, tôi rành mấy trò trói trói này lắm, đảm bảo không để sẹo luôn."

"A-ÁÁÁÁÁÁÁÁ!?"

Và kết quả là, tay chân của Yuri đều bị trói.

Sau đó Doni giẫm hãy chiếc vòng ma thuật khắc kí tự Latin dưới chân mình.

"Thế là chúng ta đã có lại cuộc sống văn minh như cũ... Việc tiếp theo cần phải làm là lên đại chiếc thuyền nào đó và Naples thẳng tiến. Còn mấy cô thì cứ thong thả, không cần phải vội vàng gì đâu nhá!"

Doni nói nàng hiệp sĩ đang nằm trên đất và nàng Hime-Miko đang bị trói những lời cuối cùng trên.

Toàn bộ phần chương này đã kể lại tường tận chi tiết công lao ăn hại mà chàng Kiếm Vương đã đóng góp cho hòn đảo Sardinia.

Ghi chú

↑ Nhớ lại.

↑ Lời của ca khúc ‘O sole mio, một bài hát Napoli viết vào năm 1898.