Campione!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Tập 5 - Miko thần kiếm. - Chương 1 – Điềm báo Bão

Phần 1

Khi nhắc đến đền thờ trong phường Yushima ở quận Bunkyou thì thường ai cũng sẽ nói tới Yushima Tenjin.[5A 1]

Ngoài ra gần đó còn có đền Kanda Myoujin[5A 2] cũng rất nổi tiếng. Nhưng lúc này đây, cô không định đi tới những nơi như thế. Mà là một ngôi đền yên tĩnh trên một con phố nhỏ của phường Yushima. Thường thì nếu không có sư hay miko, ngôi đền nhỏ này sẽ được giáo dân trong khu phố chăm sóc.

Cô mở cửa vào sân trước của ngôi đền ấm cúng và bước vào trong.

Người dân nếu bắt gặp cô có thể sẽ cảm thấy lạ lùng.

Bởi vì sau khi mở tung cánh cửa thường được đóng, một nữ học sinh cao trung trong một bộ đồng phục ngắn tay lại lảng vảng một cách vô ý tứ. Nhưng vì pháp luật không có cấm, nên không thể lấy lý do gì để mắng cô được.

Hơn nữa, giờ chỉ mới năm giờ sáng. Nên hầu như không có bóng ai đi ngang qua đây cả.

"Cháu đã nói cháu hiểu rồi mà ông. Dạ chắc là ổn mà... thôi đi ạ. Đúng là cháu chưa bao giờ hẹn hò với đứa con trai nào... Mà ông nghĩ đây là lỗi của ai hả?"

Trong khi ngồi ngay ngắn trong tư thế seiza[5A 3], cô lại đang nói khá xối xả vào chiếc điện thoại.

Ngoài sân gió nổi lên dữ dội.

Những cơn gió hú làm rung chuyển đền thờ như thế muốn thổi bay nó đi. Mây đen phủ kín bầu trời nhìn như có thể trút mưa bất cứ lúc nào.

"Ể, làm sao quyến rũ một người đàn ông á?... Nếu ông mà day cháu, thì chắc chắn chả ăn thua gì đâu. Dù gì ông cũng là người lạc hậu mà. Cháu tự mình nghiên cứu luôn cho rồi."

Dùng một tay, cô gái khéo léo mở túi đồ trên sàn.

Làm lộ ra một thanh trường kiếm bọc trong một bao kiếm ánh lên màu sơn sắc đen. Nó là đồng đội tin cây, dài ba Shaku, ba Sun, năm Bu, của cô.[5A 4]

Bên cạnh nó, là một đống giấy mười tờ hơn vương ra sàn. Chúng là các báo cáo về hai cô gái trạc tuổi cô.

"Tạm gác chuyện đó lại, cháu đã tìm thấy một cô gái rất thú vị rồi ạ... Dạ, phải rồi ạ, là một trong mấy người tình của vị vua ấy ạ... Dạ, cháu cũng không muốn thua kém ai đâu ạ. Cháu nhất định đuổi cổ cô ta ra khỏi Nhật Bản… Dạ... Dạ Dạ. Tất nhiên cháu sẵn sàng dùng tới vũ lực nếu cần thiết. Mà nếu thế thì vui hơn đấy ạ. Được rồi, cháu sẽ gọi lại."

Nói xong, cô gái nhặt một tờ giấy lên.

Erica Blandelli. Gốc Milan, Italy. Thành viên của Hiệp Hội Phép Thuật Thánh Giá Đồng Thiếc Đen, tuổi 16.

Chiều cao 165cm. Số đo ba vòng 87/58/88.

Thậm chí còn có cả một bức ảnh kèm theo. Một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Cô, Seishuuin Ena, mỉm cười thõa mãn khi nhìn vào lý lịch của Diavolo Rosso.

"Một đối thủ không có điểm yếu. Cậu và Ena chơi với cô gái này chắc chắn vui lắm."

Trong khi nói với đồng đồi của cô đang nằm trên sàn, Ena dương mắt nhìn ra bên ngoài.

Nó lúc này hoàn toàn câm lặng.

Gió đã yếu đi và những tia mặt trời đang chiếu xuyên xuống các đám mây.

"Thì ra cơn gió lúc nãy là do ông làm à... thật là một ông già màu mè mà."

Nhún vai thì thầm, Ena chuẩn bị cất điện thoại vào trong túi thì cô chợt nhớ ra nó đã hết pin. Gượng lại, cô bắt đầu kiếm đồ sạc trong túi xách của mình.

Chiếc điện thoại Seishuuin Ena dùng để trò chuyện cuộc đối thoại trên hoàn toàn không có điện.

Phần 2

Trong từ điển của Erica Blandelli, không thấy đâu cụm từ "ngủ sớm, dậy sớm".

Nhưng trái nghĩa thì có. Cô lên giường rất khuya, và nếu không có công chuyện gì, cô sẽ nướng tới tận giữa trưa.

Đó là lối sống Erica Blandelli ưa thích.

Vậy mà sáng nay, cô lại lật đật tỉnh dậy vào 5 giờ sáng.

Nhưng không phải vì cô nổi hứng muốn tận hưởng một buổi sáng đầy sức sống.

Trong khi dụi dụi đôi mắt còn mê ngủ của mình, cô quơ lấy điện thoại di động gần gối và gọi một số ghi trong danh bạ. Không bắt máy, nhưng cô vẫn kiên trì gọi lại.

"Gì thuế, Eri-cca, méo có sáng sớm... Có... cccc..có chuyện khẩn cấp hay sao... mà gọi sớm quá vââââậyyyy?"

Cuối cùng, người yêu của cô, Kusanagi Godou, cũng chịu bắt máy.

Giọng anh nghe lơ đờ. Có lẽ anh vẫn còn đang ngủ.

Thường đây là những lúc cô sẽ trao cho anh một nụ hôn và lời chào buổi sáng thật ngọt ngào qua điện thoại. Nhưng lúc này Erica không còn tâm chí đâu để làm việc đó, nên cô đi thẳng vào vấn đề.

"Này, Godou... hôm nay anh không cần phải đến đón em đâu. Đến trưa em sẽ tự tới trường. Tuy không thể được nhìn thấy khuôn mặt của anh khi thức dậy, nhưng vậy nhé anh... " Erica nói bằng giọng thì thầm thiếu đi sự năng nổ thường thấy của cô.

Nó là một giọng yếu ớt, nghe rất trẻ con.

Cô không phải là người thích dậy sớm; và người có bổn phận giúp đỡ cô là Kusanagi Godou.

"Trường mình đâu phải là cái chợ."

"Có phải là cái chợ hay không không quan trọng. Tại sáng nay em dậy thấy mệt trong người quá à. Ngay cả anh có đến em cũng không dậy chào anh nổi đâu. Có lẽ em sẽ nằm lại trên giường... À, nhưng mà nếu anh muốn, anh có thể nằm với em hết sáng luôn cũng được...?"

Bởi vì cô là động vật về đêm, nên Godou có thói quen hằng ngày đến đón cô tới trường.

Nhưng cho dù cô gọi anh vì lo lắng chuyện trên, cô vẫn trả lời lại anh rất mạnh miệng. "Này Erica, bỏ chuyện trường chợ qua một bên, tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô lại tự dưng gọi vào cái giờ này... Nói thật, nếu cô dùng từ ngữ bình thường là tôi sẽ hiểu đấy."

"Bởi vì... giữa chúng ta không có gì gọi là chừng mực hay bình thường cả. Mà chỉ có tình yêu mà thôi."

"Đó chính là cái vấn đế tôi có nhiều điều muốn nói với cô đấy, nhưng giờ này não tôi chưa thông... Để đến trường rồi nói. Đừng cúp đó."

"Thế thì em sẽ nói cho anh điều em muốn nói ngay bây giờ. Em yêu anh, và chúc anh ngủ ngon." Erica nói nhỏ rồi quăng luôn chiếc điện thoại.

Cô nằm dài trên giường, nhắm mắt lại, và trở về vùng đất mộng mơ của riêng mình.

Anh bị Erica đánh thức vào 5 giờ sáng.

Kusanagi Godou từ tận đáy lòng cảm thấy rất xui xẻo. Thức dậy sớm kiểu này không thể tệ hại hơn.

Và hệ quả của việc thức dậy giữa chừng là anh chả muốn ngủ lại tí nào nữa.

Làm theo nguyên tắc "ngủ sớm, thức sớm" của bản thân, Godou luôn dậy ngay sau 6:00 sáng. Thế nên dù anh có thức dậy trước đó một tiếng thì cũng không thành vấn đề. Mà cái thành vấn đề là một cô gái bình thường sẽ không bao giờ gọi anh vào giờ này.

Mong Erica làm ơn đối xử mọi người xung quanh giống con người một chút.

Điều anh lúc nào cũng cay đắm lẩm bẩm một mình.

Anh đang ở lớp 5 năm nhất Trường Jounan trước giờ sinh hoạt chủ nhiệm. Tuy nhiên, ở bàn bên cạnh anh vắng đi hình bóng của Erica. Có vẻ cô sẽ trễ như đã nói.

"Nhỏ đó, thiệt tình..." Như Godou thở dài, một cô gái khác cũng ngồi bên cạnh anh mở lời.

"Tôi không thấy Erica đâu. Sáng nay ngài không đi chung với cô ta sao ạ?"

"Cô ấy có gọi cho tôi nói là cô ấy sẽ đến trễ vì buồn ngủ."

"Cô ta nói vậy sao ạ? Nhỏ lớn gì chả thay đổi gì hết! Ích kỷ, chả thèm quan tâm gì đến phép tắc..."

Cô gái đang giận dữ lẩm bẩm có mái tóc bạc được buộc thành một cái đuôi ngựa.

Liliana Kranjcar. Sau khi từ biệt quê nhà tại Milan, nàng đại hiệp sĩ này đã lặn lội quảng đường xa đến Tokyo chỉ vì anh, kết quả từ lời đồng ý thiếu suy nghĩ của anh khi cô muốn "ở bên cạnh anh như một hiệp sĩ thật sự".

Và trước khi anh phát hiện ra, thì Liliana đã quyết định đi du học và đặt chân tới Nhật Bản vào cuối tháng tám.

Cô vào học lớp 5 năm nhất, lớp anh, trường tư thục Jounan. Và trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm ngày đầu tiên, cô đã nói những điều không thể ngờ tới.

Tuy là học sinh du học từ Ý, cô lại có thể giới thiệu bản thân lưu loát bằng tiếng Nhật

Khi cô được sắp ngồi gần cửa sổ, Liliana cau mày.

Rồi cô đi hùng hồn đến chỗ của Godou và nói:

"Trước hết tôi xin nói: Tôi, Liliana Kranjcar, đã thề nguyện với một người, rằng sẽ luôn ở bên cạnh người ấy. Đó chính là người này, Kusanagi Godou."

Giọng cô khi nói những lời trên nghe thật tuyệt vời, tựa như trong mấy vở kịch cổ điển Hy Lạp vậy.

"Tự dưng nói cái gì thế?"

Trong khi biểu lộ trên khuôn mặt của mọi người trong lớp như muốn nói lời trên, Liliana vẫn tiếp tục bài diễn thuyết của mình. Rằng cô, người có thể xem là hiệp sĩ của anh, sẽ không bao giờ rời xa anh nửa bước.

"Nơi tôi ngồi không thể là chỗ nào khác hơn ngoài bên cạnh người này. Tôi mong bạn có thể giúp đỡ tôi thực hiện nhiệm vụ này và thông cảm cho sự ích kỉ của bản thân."

Câu nói đó khiến Godou té ngửa.

Lời cô ấy nói sao nghe vô lý quá vậy. Anh rất muốn đứng lên phản đối, nhưng lúc đó lại cứng họng.

Đột nhiên những người xung quanh đứng lên và bắt đầu thay đổi chỗ ngồi để đáp ứng yêu cầu khó có thể hiểu của Liliana.

Lúc đó chắc hẳn Liliana đã sử dụng thuật thôi miên hay phép thuật gì đó.

Và như thế, cô giành được chỗ ngồi bên cạnh anh, và ngay lập tức nguyên lớp anh phát hiện ra một điều: Erica Blandelli trái, Liliana Kranjcar phải; hai cô gái xinh đẹp đến từ châu Âu vây quanh Kusanagi Godou và giành nhau sự chú ý của anh.

Liliana tung hết chiêu giúp đỡ Godou và Erica không nao núng phản đòn.

Sau ngày hôm đó, cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Nhưng hôm nay, một trong hai phe đã vắng mặt. Cuối cùng thì anh cũng có thời gian làm dịu lòng mình, vì vậy Godou lúc này cảm thấy rất nhẹ nhỏm.

"Kusanagi Godou. Sắc thái ngài hôm nay không tốt. Ngài thiếu ngủ sao ạ?"

"Tôi ngủ được, nhưng thức vào giờ lạ. Có thể là do nó chăng..."

Khi Liliana đột nhiên hỏi anh ta, Godou chọn cách trả lời an toàn. Anh không nhắc tới tên Erica với cô vì luôn một lòng yêu chuộng hòa bình.

"Muốn có sức khỏe là phải ngủ đủ. Xin hãy quan tâm chăm sóc của mình đi ạ", cô nói với anh với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Và vì điều cô nói không hề sai nên anh không có gì để phản biện lại.

Khi Godou gật đầu với một nụ cười khan, nàng hiệp sĩ tóc bạc sắc thở ra một hơi dài.

"Chuyện này không phải để cười đâu ạ. Đã là vua mà ngài lại không để ý đến mấy chuyện này cũng là một khuyết điểm rõ ràng của ngài đấy ạ... Mà chuyện đã rồi thôi vậy. Tôi đã đoán trước những chuyện như thế này có thể xảy ra, thế nên xin ngài hãy dùng một chút cà phê tôi chuẩn bị sáng nay ạ."

Nói xong, Liliana lấy ra một bình phích từ trong túi xách của mình.

'Chuẩn bị kỳ càng đến thế cơ à!' Godou tỏ ra ngạc nhiên trước cảnh này.

"Cần thêm đường và sữa vào không ạ?"

"Á, không cần đâu. Cà phê đen là được rồi."

"Không tốt cho dạ dày đâu ạ, tôi không khuyên khích ngài uống cà phê như vậy đâu. Nhưng thôi, đi bước nào chắc bước đó vậy."

"À, ờ."

Khi anh chấp nhận cà phê cô đưa cho, Liliana liền nói:

"Còn nóng đấy ạ, nên xin ngài hãy cẩn thận. Nếu ngài không phiền, tôi có thể thổi cho nguội?"

"K-Không cần phải tới mức đó đâu...", anh bối rối trả lời cô, đang nghiêng về trước chuẩn bị thổi. Kể từ khi nàng hiệp sĩ mới này ở bên cạnh anh, cô lúc nào cũng giữa ý tứ rất lịch sự.

Sinh ra trong một gia đình ít được cưng chiều, Godou, ngay cả lúc còn bé, cũng chưa một lần được quan tâm đến thế này.

Liliana nhìn giận dữ trước câu trả lời có phần không hiểu ý đồng đội của anh với khuôn mặt nghiêm nghị.

"Đây cũng là nhiệm vụ của tôi như hiệp sĩ của ngài. Xin cứ ra lệnh cho tôi đi ạ. Và từ bây giờ ngài cũng nên quen với việc sử dụng người khác đi ạ... Gì thế kia! Xin ngài hãy cởi áo ra ngay! Nhanh lên ạ!"

"Hả? Tại sao?"

Liliana, gương mặt đột nhiên đổi sắc, sít lại gần Godou đang nhăn mặt.

"Áo ngoài của ngài bị đứt chỉ rồi ạ. Để tôi xử lí nó ngay bây giờ ạ."

"N-Nhiêu đó cô không phải lo đâu."

"Để ngài như thế, đối với tôi, là một nỗi nhục nhã đấy ạ."

Cuối cùng, không thể chống đỡ nỗi áp lục từ cô nàng, Godou buộc lòng phải cởi áo và đưa cho cô.

Anh, trong chiếc áo sơ mi trong, có thể cảm nhận thấy vô vàng ánh mắt đang chĩa vào chỗ anh.

Ai cũng đang quan sát họ—trong khi lẵng lặng thì thầm, trong khi cười ra những tiếng khúc khích, hay cắn môi vì tức tối. Nét mặt của họ dường như muốn nói "Làm ơn kiếm cái khách sạn rồi muốn làm gì thì làm! ' hay là 'Í, nhìn hại não quá!' hoặc "Chựt. Thằng Kusanagi chết tiệt… Sao không chết luôn cho đỡ tức."

Như thể họ nhìn thấy một tên ma cô chuyên kiếm nguồn tài nguyên mĩ nhân vậy.

Ngay lúc phẩm giá làm trai của anh bị nghi ngờ... Godou mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình.

Sau đó, giờ nghỉ trưa đến.

Trên đường đến sân thượng, trong lòng Godou không có gì ngoài nỗi lo sợ.

Nếu cứ đi tiếp thế này, anh không thể không cảm thấy mình đang đâm đầu vào cái bãi mìn còn kinh hoàng lúc nãy. Nhưng vì anh không có đường nào để mà né nên...

Người đầu tiên anh gặp trên tầng thượng là Liliana.

"À, ngài đến rồi... Mà tới cùng một nơi, ngài không thể đi với tôi sao ạ?" Cô hỏi bằng giọng hờn dỗi.

Trước nét mặt không hài lòng của cô, Godou hơi rụt mình lại.

"C-Cho tôi xin lỗi nha. Tôi muốn đi mua chút bánh mì ấy mà."

"Thế sao ạ? Thật không may... cuối cùng hai đứa cũng có cơ hội được ở một mình vậy mà..."

Khi Godou kiếm ra cái cơ hợp tình thì Liliana liền lẩm bẩm một mình.

"Hả?"

"Á, không có gì đâu ạ. Là hiệp sĩ. Phải rồi, vì là hiệp sĩ tôi phải luôn ở bên cạnh bảo vệ ngài. Mà dù sao thì chúng ta hãy ăn trưa trước đi ạ!"

Miệng vừa nói không ngừng nghỉ, Liliana vừa lấy ra từ túi cô một cái hộp trông giống như một cái hộp cơm trưa.

Dù là bánh mì làm tại gia, nước trái cây tươi hay mấy thứ khác, không ai có thể buông lời phản nàn về mùi vị hay độ dinh dưỡng của chúng.

Để chọi với những hộp cơm mà Erica thường mang theo, đã được Arianna chuẩn bị từng li từng tí, Liliana cũng bắt đầu đem đồ ăn tự làm vô trường mỗi ngày. Thông thường, hai người họ sẽ chia sẻ thức ăn với những người khác, mà hôm nay...

Là ngày Erica đã vắng mặt. Dù vậy, những người khác vẫn có mặt.

Mariya Yuri từ lớp kế bên và cô em gái Shizuka của anh, khác với những người còn lại, đến từ khối trung học.

Liệu với đội hình này buổi ăn trưa có thể thuận buồm xuôi gió được hay không? Như nỗi lo sợ bắt đầu nỗi lên bên trong Godou, Yuri rụt rè hỏi anh.

"E-Erica-san không đi học sao?"

"Ừ, cô ấy có nói sẽ đến trường nhưng chắc là vẫn chưa tới."

"Vậy... à..." Yuri thì thầm và im lặng không nói thêm gì nữa, tâm trạng cô có vẻ hơi xuống. Rồi thậm chí cả Godou cũng bắt đầu thấy bồn chồn.

Kể từ khi cái chuyện ở Naples, mối quan hệ của anh với cô đã trở nên khá khó xử.

Anh cảm thấy trước khi kỳ nghỉ hè, họ luôn e dè nhau, nhưng giờ họ đã trở nên cực kỳ thân thiết. Tuy nhiên, gần đây giữa anh và cô luôn cứ như thế này, lịch sự quá mức cần thiết.

Ít nhất nếu có Erica ở đây, cô sẽ làm vui vẻ bầu không khí bằng kỹ năng giao tiếp khéo léo của mình.

Đến lúc nên làm điều gì đó. Trong khi nhìn chăm chú vào Yuri đang chìm trong im lặng, Godou quyết định. Có thể anh nghĩ quá tiêu cực vấn đề, nhưng anh nhất định sẽ cảm thấy cắn rứt nếu cứ để chuyện này tiếp diễn mà không làm điều gì cả.

"Cô không cần quan tâm đến đứa con gái ích kỷ đó đâu. Tạm gác chuyện đó sang một bên, Kusanagi Godou, hôm trước tôi có nói ngài rồi, vậy mà ngài vẫn đi mua cái thứ đó sao ạ?" Liliana xen ngang với giọng không hài lòng.

"Ơ? Là sao?"

"Tôi đang nói tới thứ đó đấy ạ. Cái bánh mì thiếu dinh dưỡng đấy ạ!"

Cô đang nhìn căm thù cái bánh mì yakisoba Godou đã mua.

Ngay cả trong số loại bánh trong căn tin, loại bánh mì này được rất nhiều học sinh ưa thích. Vị ngọt và mặn hoàn hảo của nước sốt quanh những cọng mì, và nó luôn được bán sạch khi giờ nghỉ trưa chỉ mới bắt đầu được vài phút.

Ngày hôm đó, anh lại có thể mua hai bánh mì loại đó. Anh cũng đã mua một chiếc bánh sandwich trứng và một chiếc sandwich croquette, nhưng về độ hiếm thì không có loại bánh nào đánh bại yakisoba.

Nhưng rõ ràng nàng hiệp sĩ từ Milan kia không ưa lắm món đặc sản duy nhất có tại Nhật Bản này.

"Cho hai thứ toàn carbohydrate đi chung với nhau đúng là chả biết tính toán gì hết. Chừng nào tôi còn sống, tôi không bao giờ chấp nhận cái kiểu ăn uống kỳ cục đó."

Và như thế, Liliana tịch thu bánh yakisoba của anh. Đổi lại, cô bắt anh nhận món sandwich tự làm của mình.

Thịt bò nướng và rau diếp, cà chua, dưa leo, bơ quết, và nhiều thứ khác giữa hai lát bánh mì lúa mạch được nướng chín tới, hòa quyện trong đó dường như là một thứ nước sốt tại nhà.

"Một bữa ăn như thế này mới thích hợp cho một chiến binh. Vậy xin ngài thưởng thức hết mình."

"A-ahh. Thế thì cảm ơn nha..."

Thật ra ngày hôm đó anh rất muốn thưởng thức no nê mùi vị nước sốt của đồ ăn nhanh.

Nhưng từ chối thành ý của Liliana chỉ vì một lý do như vậy thì thật kỳ.

Godou cắn vào miếng bánh sandwich. Tất nhiên là nó rất ngon. Mùi vị ngon hơn so với các quán trong khu vực. Mấy món dưa chua trong bánh sandwich cũng ngon không kém.

Nó không chỉ được trang trí bằng dưa chuột hoa văn, mà còn có cà rốt và bông cải xanh. Khi hỏi, anh mới biết chúng đều là hàng tự làm.

Đó là một bữa ăn trưa được chuẩn bị với rất nhiều thời gian và công sức mà ta không thế nào phàn nàn gì về cả hương vị và độ dinh dưỡng.

Tuy nhiên, Godou trong vô thức nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì yakisoba, đã bị tịch thu trong niềm tiếc nuối.

"Cô trả lại được không? Bụng tôi còn chứa được nữa mà...", anh rụt rè hỏi. Dù sao thứ thức ăn ngập trong muối và nước sốt luôn có một sức hút khó cưỡng lại. Là một cựu vận động viên, anh thường tự kiềm chế bản thân; nhưng lâu lâu niềm đam mê ăn uống cũng chiến thắng ý chí của anh.

"K-Không được đâu ạ. Đúng là rất khó xử nhưng tôi tịch thu nó chỉ vì muốn tốt cho ngài thôi ạ."

Không biết làm sao Liliana lại trở nên bối rối khi bị Godou hỏi.

"N-Ngay cả khi ngài hỏi tôi với gương mặt như vậy, cũng không, không bao giờ... Nhưng, ừm, không phải tôi không thể đồng ý cho ngài một nửa. N-Nếu ngài chịu chia với tôi một nửa thì cũng được thôi ạ."

"Liliana-san. Xin đừng tự dựng siêu lòng như thế ạ~" Shizuka nói Liliana như khi cô sắp chuẩn bị đồng ý.

Ngay từ lúc đầu, cô đã quan sát cuộc chuyện giữa anh trai mình và hiệp sĩ tóc bạc sắc với khuôn mặt khinh bỉ.

"Mẹ chiều con chỉ vì sợ con giận là không tốt đâu ạ."

Dù cô không thật sự quá thô lỗ, nhưng giọng của Shizuka cho thấy sự khó chịu rõ ràng. Thấy lo về câu nói đó, Yuri, người ngồi đối diện, khẽ mắng cô.

"Shizuka-san, em không nên nói như vậy. Đúng là chị cũng nghĩ rằng hành động của Liliana không đứng đắn, nhưng mà..."

"H-Hai người có thể ngừng nói xấu một cách kỳ cục như vậy được không?"

Liliana ho một tiếng khan với vẻ hơi ngượng ngùng.

"Shizuka-san, chị làm tất cả những chuyện này chỉ vì sự quan tâm chừng mực cho người anh trai của em. Hơn nữa, chị đã hứa sẽ đáp ứng ước muốn của anh hết sức có thể. Cho nên, Mariya Yuri, tất cả chúng đều vì sức khỏe của Kusanagi Godou. Bởi những lý đó trên, tôi tin rằng những chuyện mình làm đều chính đáng."

Liliana tỏa thái độ nghiêm nghị đối với Shizuka hơn là với Yuri cùng tuổi cô khi trình bày lí do của bản thân.

"Ngắn gọn là chị muốn cưng chiều anh ấy hết mình có phải không?"

"Chị cưng chiều Kusanagi Godou hết mình? Vô lý. Chị luôn đặt tiêu chuẩn cao và luôn nghiêm khắc với anh ấy. Những gì em vừa nói hoàn toàn là vô căn cứ" Liliana nói trong khi lấy ra một tấm giấy lau.

Cô đột nhiên đưa nó cho anh, khiến Godou giật mình.

"Ahh, thật là. Ngài để nước sốt dính lên mặt rồi kìa. Để thế làm mất quy danh và phẩm giá của ngài hết. Nhưng không sao đâu. Ngài đúng là một người phiền phức mà, hmm…" cô vừa nói vừa lau miệng cho Godou.

Mặc dù cô nói anh phiền phức, nhưng không tại sao Liliana lại trông vẫn rất hí hửng. Đó là một cảm giác nồng thắm lạ kỳ, và có vẻ như, Yuri và Shizuka đang quan sát cảnh tượng ấy với cặp mắt băng giá.

"Godou-san."

"Onii-chan, em không thể tin nổi. Anh cứ y như một tên thiểu năng vậy. Được nâng niu đến cỡ đó đấy!"

Phải chăng câu nói ấy cũng giống như những phản ứng trong lớp học trước đó? Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ con người và nhân phẩm của mình, Godou không thể không kinh hãi.

Cũng viết thêm rằng thời điểm Liliana và Shizuka gặp nhau lần đầu tiên là vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.

Nói rằng việc chuẩn bị cá nhân của cô tại Ý cuối cùng cũng hoàn tất, Liliana đã có mặt tại phường Nezu[5A 5] quận Bunkyou và đi thẳng đến nhà Godou để ra mắt.

Lúc đó, cả Godou và Shizuka đều đang ở nhà, có cả ông của hai người họ Ichirou. Anh đã dặn cô không được tiết lộ thông tin về pháp sư, hiệp sĩ, hay Campione cho gia đình anh nghe, vì vậy Liliana không nói gì đến mấy thứ đó.

Nhưng dù vậy. Dù vậy.

Con đến để chăm sóc cho Kusanagi Godou ạ" hay Chúng con sẽ ở bên nhau suốt đời.

Còn cả "Duyện phân của tụi con đã được ông trời sắp đặt, chúng con như hai con người nhưng cùng chung một tấm lòng." hay "Con sẽ bảo vệ anh ấy bằng cả tính mạng của mình", mà theo Godou, cũng rất không cần thiết.

Tới khúc đó, ông của anh cười "Hoho, được lắm được lắm" và đón tiếp Liliana một cách nồng hậu.

Nhưng sau khi cô ra về, ông thì thầm: "Cháu biết đấy, những cô gái như thế đó thích tỉ mỉ từng lý từng tí lắm, vì vậy cháu nhớ cẩn thận đấy. Ông cũng không biết nói sao nữa, họ để cháu sống hay chết đều tùy thuộc vào cháu cả đấy... "

Trên là lời khuyên dương như ẩn chứa một ý nghĩa rất sâu năng từ ông anh. Nhưng giờ trở lại với Shizuka thì...

"Mới nghỉ hè anh biến đâu mất tiêu, em không thể nghĩ rằng anh lại đi cưa gái rồi mang về một cô gái xinh đẹp như thế này đấy! Anh không thỏa mãn với chỉ Erica-san và Mariya-san hay sao mà; hay là, anh không thể nào không có người thứ ba!?!Onii-chan, anh chả khác gì ông hết!"

Và như thế, cô nóng trận lôi đình. 'Em gái bẻ bỏng của đời anh, đừng nghĩ xấu về anh vậy mà.' Khi anh chuẩn bị chuyển đi thông điệp đó đến cô em gái thì Liliana lại người phản ứng trước.

"Shizuka-san, những lời em vừa nói hoàn toàn không đúng. Không giống như Erica hay Mariya Yuri, chị không có ý định trở thành người tình của anh em. Liliana Kranjcar chị chỉ là hiệp sĩ đã thề sẽ bảo vệ Kusanagi Godou đến suốt đời, trọn kiếp bên anh ấy... đó chính là ý nghĩa cuộc sống của cuộc đời chị."

"N-Người tình á!?"

"Liliana-san, đừng có dùng từ kỳ vậy!"

Yuri giật mình, Shizuka thì nhăn mặt trước hai từ không được thông dụng trong giới học sinh sơ và cao trung ấy.

Nhưng gương mặt Liliana vẫn giữ được niềm tĩnh.

"Tôi nói có sai không, Mariya Yuri? Từ lâu tôi đã nhận ra đó chính là những gì cô đang mong chờ."

"Không phải đâu! Cô hiểu lầm rồi đó!"

"Thật vậy sao... Nếu cô đã nói không có tham vọng trở thành người yêu của ngài ấy thế thì xin đừng bận tâm quá nhiều về ngài ấy. Vì nó là nhiệm vụ của tôi, tôi sẽ luôn đứng bên cạnh và chờ lệnh Kusanagi Godou. Và tôi muốn cô đừng can thiệp vào."

Đối mặt với những lời độc đoán của Liliana, Yuri trở nên bối rối.

Trong khi Godou ngồi nghe bên cạnh cô ngày càng cảm thấy lo lắng.

Nếu nàng miko Nhật Bản rụt rè và nàng hiệp sĩ Milan trung kiên cứ tiếp tục phân tranh như thế này thì chắc chắn sẽ để lại chuyện không hay sau này. Anh nên giải quyết êm thấm vấn đề trước khi chuyện không hay đó xảy ra.

"Này, Liliana, cô đừng có cứng nhắc như vậy. Mariya nói thế chỉ vì cậu ấy quan tâm đến chúng ta mà thôi. Không cần phải khó khăn với cậu ấy như thế đâu."

Những vấn đề như thế này nên được giải quyết trước khi chúng để lại hậu quả.

Có lẽ vì anh đã từng là đội trưởng khi còn chơi bóng chày nên Godou đã quen với việc giàn xếp những chuyện kiểu này. Đúng là không cần thiết phải quá thân thiết với thành viên trong đội, nhưng những trận bất hòa trong bóng tối cũng không được phép tiếp diễn.

Đặc biệt khi đó là một cô gái như Yuri, anh không muốn làm cô buồn.

"Godou-san..."

"Tôi xin lỗi, Mariya. Cậu cũng hiểu là Liliana không có ý gì xấu mà phải không? Tớ sẽ đảm bảo rằng cô ấy cẩn thận hơn trong lời nói, thế nên, cậu đừng để bụng nhé", Godou nói với Yuri, người nhìn anh trông khá là hạnh phúc.

"Ư-Ừm. Mình không để bụng đâu mà."

"Vậy thì hay quá. Dạo này tớ thấy mình lúc nào cũng làm cậu giận cả... cho tớ xin lỗi nha. Tớ định chờ tới thời điểm thích hợp rồi mới mở lời xin lỗi, vậy mà chả có đâu cơ hội cả..." anh dịu dàng mỉm cười với cô. Anh cảm thấy đây là một cơ hội đáng để cố gắng bình thường hóa quan hệ với Yuri.

Nàng Miko rất có tài giảng đạo, nhưng tất cả chỉ vì lo lắng cho anh. Nên nếu anh không biết ơn vì điều đó thì anh chắn chắn sẽ phải bị sét trời đánh chết.

Và nếu có thể, anh rất muốn mình và cô luôn tốt với nhau như thế này ngay cả trong tương lai.

"Mình mới là người phải thật lòng xin lỗi. Thấy Godou-san và Liliana-san ngày càng trở nên thân thiết, ngực mình lại cảm thấy khó chịu, rồi những ý nghĩ không hay lại xuất hiện... Mình nghĩ rằng mình cũng phải thay đổi thái độ của mình lại."

"Á, vậy là cũng có cảm giác giống tớ à. Cũng phải ha, thời gian gần đây cậu lạnh nhạt với tớ lắm đó, đúng không Mariya?"

"Xin đừng chọc mình như vậy mà!"

Yuri đột nhiên quay mặt đi chỗ khác. Dù không trông giống như cô bình thường, nhưng thật sự cô đang bĩu môi.

Khi nhìn thấy cảnh ấy, Godou nhẹ nhõm và tiếp sau đó, quay đầu sang phía Liliana. Nếu anh có thể ổn thõa kết thúc vấn đề ngày lúc này thì... Mà Liliana đang cau mày nhìn anh, với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

"Kusanagi Godou, tôi tâm phục khẩu phục... trước màn trình diễn xử trí Mariya Yuri đang sầu tư mới vừa kết thúc của ngài. Không hổ danh là người dù tuổi còn trẻ nhưng đã bộc lộ rõ hết sở thích vô liêm sĩ của bản thân."

"Thiệt là, ngài chỉ giỏi mấy việc này thôi sao..." Liliana càu nhàu.

"Ôi, 'xử trí' là sao? Nghe như tôi chả phải là người bình thường ấy!"

"Không cần ngụy biện đâu ạ. Dù có ngài bám theo váy gái, ngay cả khi chuyện xấu xảy đến và ngài tự chuốt họa vào thân, ít nhất tôi sẽ luôn là đồng minh của ngài... Thật đấy, tôi đã nghĩ tới đống vấn đề trước khi nhanh chóng quyết định đi theo phò tá ta ngài đấy ạ."

Mấy lời trên không làm gì ngoài mở màn cho nhiều những hiểu lầm khác. Cảm nhận được nguy hiểm, khi Godou chuẩn bị quở trách cô thì mọi chuyện đã quá muộn màng.

"Liliana-san. Chị vừa nói cái gì ấy ạ? Cái gì mà Onii-chan, sở thích vô liêm sĩ ấy ạ?"

"Ý chị, chị đã nói hết rồi đó. Dù trông em có vẻ cũng phải biết rất rõ, nhưng thôi chị cũng nói, rằng anh trai của em đã thề non hẹn núi với khá nhiều cô gái, và nói tới việc hưởng thụ thú vui ấy, anh em là số một đấy."

"Chờ đã, Liliana, đừng nghĩ ra mấy chuyện bậy bạ như thế chứ!"

"Onii-chan, anh câm mồm. Liliana-san, xin chị tiếp tục ạ," Shizuka dập tắt cuộc khởi nghĩa của Godou và giục Liliana tiếp tục.

Liliana nói tiếp với vẻ khá chán nản.

"Đúng vậy. Sự thật là, chị cũng lo sợ rằng anh em vì thói quen xấu mà một ngày nào đó sẽ phải gánh lấy hậu quả. Khi mỗi lần chị nghĩ tới những đứa con gái ranh ma như Erica cứ sáp sáp bên cạnh anh ấy..."

"Chị nói cũng đúng~ Đã rất nhiều người tán gia bại sản chỉ vì cái thói trăng hoa~"

Shizuka đồng ý với những lời trên của Liliana và đồng thời cũng nhìn cô với đôi mắt khinh biệt. Nét mặt của cô dường như muốn nói "chị cũng là một trong đống đồ chơi của anh ấy có phải không?"

"Nhưng Shizuka-san, xin em đừng quá khắc khe với lối sống của anh ấy. Từ thời xa xưa, những con người vĩ đại luôn muốn đắm chìm trong dục vọng. Theo một chiều hướng nào đó, có thể nói việc vô vàng những thiếu nữ xinh đẹp vây quanh Kusanagi Godou chính là minh chứng rõ ràng cho tài năng của anh ấy. Vì thế em không nên mắng anh ấy vì một vấn đề nhỏ nhặt như thế này nữa."

"Hmmm? Chị nghĩ vậy sao ạ?"

"Đúng thế. Tóm lại, chúng ta chỉ cần tránh chuyện anh ấy suy đồi vì phụ nữ là được. Nói thế cũng có nghĩa đó là nhiệm vụ của chị, nghĩa vụ của một người luôn bên cạnh chăm sóc anh ấy. Và chị hứa chị sẽ nhất định sẽ bảo vệ được anh trai của em. Thế nên, Shizuka-san, em có thể khoan dung hơn với anh ấy được không?"

"Onii-chan, anh không cảm thấy may mắn sao? Khi có được Liliana-san thấu hiểu thậm chỉ cả cái thói lăng nhăng của anh." Shizuka phớt lờ lời khuyên của Liliana một cách hờ hững. Cố gắng hiểu được cuộc trò chuyện giữa hai người họ khiến Godou cảm thấy khá bối rối.

"Vậy ý chị là Onii-chan không cần phải bận tậm gì về cái thói đó sao ạ?"

"Không, chị không thể nói chắc chắc điều đó. Ngay cả khi hai người là đồ chơi của nhau, có lẽ anh ấy nên xa lánh Erica. Còn với Mariya Yuri thì... tùy thuộc vào thái độ của cô ấy kể từ bây giờ. Theo suy nghĩ của chị thì anh ấy nên nhắm tới những người con gái ít gây khó dễ cho mình sau này," Liliana nói và chĩa ánh mắt đánh giá của cô vào Hime-Miko, người được tạo hóa ban tặng sự hoàn mĩ cả về gương mặt lẫn ngoại hình.

Yuri phản ứng với vẻ khó xử.

"Này, cô không thấy chuyện bắt đầu kỳ cục rồi sao hả!?"

"Không, tôi tin những lời mình vừa nói là đúng. Nếu ngài không sửa đổi cái thói lăng nhăng của ngài đi thì sẽ có người tìm cách dùng nó để lợi dụng ngài sau này đấy ạ."

"Li-Liliana-san, chuyện nhỏ xé ra to rồi đó..."

Một Godou cay đắng phải đối mặt với một Liliana điềm tĩnh và một Yuri giờ đã chuyển về thế phòng thủ, thái độ của cô hoàn toàn khác với vài phút trước, .

Shizuka quan sát ba người họ với vẻ u tối trên khuôn mặt.

"Mariya-san quấn lấy anh chỉ vì anh có chút tốt bụng. Còn Liliana-san thì rất phóng khoáng với mấy mối tình khác của anh còn sẵn sàng chấp nhận chúng nữa. Nếu một trong số họ trở thành vợ của anh, anh thậm chí không cần phải trải qua những chuyện tệ hại giống ông. Anh không thấy hạnh phúc sao hả, Onii-chan."

Anh không còn kiểm soát được tình hình nữa rồi. Chỉ sau khi Godou bó tay chấm com nhìn lên bầu trời thì…

"Một ngày tốt lành, tất cả mọi người. Ở đây có vẻ nhộn nhịp đông vui quá ta. Chào anh, Godou, dù sáng nay em không thể nói với anh điều này, nhưng để bù đắp em sẽ nói nó ngay bây giờ khuyến mãi thêm cả cảm xúc của em nữa. Là em thực sự rất hạnh phúc khi có thể nhìn thấy được gương mặt của anh đó."

Có ai đó chào đón họ theo kiểu tự biên tự diễn.

Erica xuất hiện trong hào quang duyên dáng và quý phái. Ngay cả đồng phục mùa hè của cô cũng trông như được may riêng cho cô.

Thứ khiến cô nỗi bật hơn cả vẻ đẹp bề ngoài của mình chính là phẩm chính bên trong của cô.

"Ồ, em đã nghĩ rằng sẽ có chuyện xảy ra. Giờ thấy khuôn mặt của tụi anh thế này, em nhìn là biết hết."

Trong khi nhìn chăm chú vào mọi người xung quanh cô, Erica rạng rỡ nói với người thời thơ ấu kim địch thủ của mình: "Lily, đưa cho tớ miếng sandwich với, sáng nay tớ mới có mỗi một ly cappuccino trong bụng, nên giờ đói muốn chết luôn rồi đó."

"C-Còn nhiều thứ khác mà. Tuy không phải là để cho tôi..."

"Nhưng do cậu làm mà phải không? Dù có mấy thứ khác nhưng trông nó là ngon nhất. Khi có quyền chọn lựa, chộp lấy cái ngon nhất cho mình là nguyên tắc của tớ. Cậu cũng biết mà há?"

"Đúng là cô lúc nào cũng là đứa cũng biết nghĩ cho bản thân mà!"

Giọng Liliana nghe rất dữ dội, nhưng khi được nghe hai từ "ngon quá" thì cô đã đưa cho Erica bọc sandwich, trông không khó chịu như những người còn lại tưởng tượng.

Erica lấy một miếng với một nụ cười nữ tính duyên dáng và quay sang Yuri. "Tôi rất mừng cho cô đó, Yuri. Cô làm lành với Godou rồi phải không? Từ lúc nghỉ hè đến giờ, nhìn cô trông cứ lạ là làm sao ấy. Khiến tôi đau lòng muốn chết luôn. Nên cho tôi được chúc mừng cô nhé."

"Ah, ừm. Nhờ có cô nên tôi mới..."

Erica đã không làm một điều gì cụ thể cả, nhưng Yuri khó xử lại mở lời cảm ơn cô.

Sau đó, cô quay mặt sang Shizuka và tiếp tục nói một cách lịch sự và thuần thục: "Shizuka-san, chị biết là em đang rất bực mình nhưng xin em cho qua lần này đi nhé. Tại lâu quá tụi chị không được gặp Godou nên có làm hơi quá, và mới vào đầu học kỳ hai thôi mà. Vả lại, anh ấy ở với em suốt tháng tám rồi còn gì..."

"D-Dùng điều đó làm lý do thì có hơi..."

"Godou nói với chị, em biết rồi đấy, rằng anh muốn dành thời gian nghỉ hè còn lại với em gái của ảnh, vì thế anh không thể gặp chị nhiều được. Tuy rất buồn, nhưng ở với gia đình cũng là một việc nên làm nên chị đã chịu đựng cho tới giờ luôn đó. Dù không phải là đền bù gì, nhưng xin em bỏ qua chuyện này nha? Nhé em...?"

Đúng là tháng Tám anh không gặp Erica nhiều lần. Cô lấy lí do là vì quá bận rộn với công việc của tổ chức phép thuật Thánh Giá Đồng Thiếc Đen của mình và chắc chắn suốt thời gian qua cô luôn ở ngoài đường. Cùng lúc đó, anh cũng không qua lại với Yuri, và Liliana chỉ tới Nhật Bản vào những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.

Thế nên chuyện họ không gặp nhau không phải vì Godou đã yêu cầu ba người kia, mà là...

"T-Thật vậy sao, Onii-chan? Có phải đó là lý do anh suốt ngày ở với em không?"

"Ờ thì, anh cũng không biết nói thế nào nữa..."

"Đừng có ngại mà, Godou. Không phải anh rất buồn khi biết mình đã không dành tình yêu cho cô em gái bẻ bòng mình sao?"

"Thật thế sao ạ... Vậy là Onii-chan, anh không thể rời xa em à, nghe ngượng quá đi," Shizuka nói có vẻ khá tươi vui, và quay đầu đi một cái mạnh. Dù chưa biết cái cớ vừa rồi có hiểu quả hay không, nhưng dường như cơn giống tố đã qua đi.

Và như thế Erica nói lớn với tất cả mọi người có mặt với một nụ cười rạng rỡ.

"Vậy là xong chuyện rồi nhé, chúng ta tiếp tục ăn trưa thôi nào. Nếu ăn thì phải ăn trong không khí vui vẻ. Cho nên chúng ta phải chọn chủ đề thích hợp mới được."

Cô làm chủ xị, những người còn lại cùng ngồi xuống trên sàn nhà thượng.

Erica quấn lấy cánh tay phải của Godou một cách tự nhiên và ngồi xuống bên cạnh anh.

Yuri, người đã ngồi vị trí đó từ nãy đến giờ, nhường đó lại cho cô không chút suy nghĩ... Chỉ với hành động đơn lẻ đó cũng đủ thấy rõ quan hệ thứ bậc giữa hai người họ và điều đó làm Godou thở dài với chính mình.

Erica quả là khủng khiếp.

Những lời nói, cử chỉ ở trên của cô chính là tài điều hành triều đình của Nữ Hoàng thực thụ.

(...Godou. Có lẽ anh cũng biết rồi, nhưng lần này, số ân huệ anh nợ em lại tăng thêm một nữa rồi đấy. Anh ráng nhớ kĩ đi nhé.)

Erica, ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ thì thầm bên tai. Tất nhiên Godou không thể cãi lại được câu nào cả.

Phần 3

Sau giờ học, Erica Blandelli và Liliana Kranjcar đi qua các con phố của khu mua sắm ở Nezu, cũng là khu phố nhà Kusanagi.

Godou có nói rằng anh sẽ ghé chỗ nào đó và đã về nhà ngay khi tan trường.

Tất nhiên, Yuri cũng có công việc miko của mình và đã về nhà một mình.

Erica dạo bước trên con đường về nhà trong khi xua đuổi những chàng trài tiếp cận cô đông như chấu chấu một cách lịch sự. Và khi đang đi qua khu mua sắm, cô đã nhìn thấy Liliana.

"Chúc cậu một ngày tốt lành nha, Lily. Cậu định tới nhà Godou phải hông? Trùng hợp thật. Mình cũng đang định vậy đó, hai đứa mình đi chung nha," Với lời trên, Erica đã ép Liliana làm bạn đồng hành của mình.

Liliana cau mày khó chịu nhưng cuối cùng cũng bước đi bên cạnh cô.

"Erica... Tôi không thể nghĩ ra bất cứ lý do gì cô cần đến nhà Kusanagi hết."

Cô thẳng thừng coi nàng hiệp sĩ, bạn thời thơ ấu kim địch thủ của mình là một kẻ phá đám.

"Tôi định nấu ăn ở nhà ngài ấy. Cô không biết nấu ăn, đi cùng cũng chẳng làm được gì. Cho nên tôi mong cô đừng xen vào nhiệm vụ của tôi..."

Cuối cùng vẫn là chuyện đó sao. Erica gật đầu với chính mình.

Từ rất rất lâu, cô gái nay luôn có thói quen xấu là không suy nghĩ quá nhiều về việc sử dụng thời gian và sức lực của mình. Vậy thì mình nên la rầy khuyên bảo hay bầy trò chơi xỏ cậu ấy đây ta?

Sau một lúc suy nghĩ thì Erica quyết định, trong trường hợp này, tốt nhất cô nên làm luôn cả hai.

"Lily à, mình làm sao xen vào được cơ chứ."

Erica đang khoe ra thứ mà Godou thường gọi là nụ cười của quỷ xứ, dưới lớp một nụ cười dịu dàng.

"Trong khi cậu đang cực lực nấu ăn thì mình sẽ vui vẻ trò chuyện với Godou, với ông anh ấy và Shizuka-san nữa, dù sao mình cũng phải thắm thiết hơn với gia đình tương lai của mình mà."

"C-Cô nói cái gì?"

"Hehee, điều đó, cậu không cần đâu, Lily, vì cậu là hiệp sĩ của anh ấy mà. Nhưng mình thì khác. Một ngày nào đó mình sẽ trở thành vợ của anh ấy, vả đã là vợ thì mình phải có bổn phận chăm lo cho quân đội và lâu đài của anh ấy. Và tôi cũng phải có quan hệ tốt với thân nhân của anh ấy nữa."

"Vv-vơơợ saaaaooo!? Kusanagi Godou không đời nào mà lại lấy cô về làm vợ! Cô thôi quyết định chuyện tương lai của chủ nhân được không hả?!"

"Chỉ vì anh ấy không muốn nói cho người biết mà thôi. Giữa mình và anh ấy, chuyện đã xong xuôi hết rồi," Erica nói lớn trong khi theo Liliana bước vào siêu thị.

Cô gái khiến ta phải gợi tưởng đến một nàng tiên Đông Âu tuyệt sắc kia chọn lấy một giỏ mua sắm một cách hoàn toàn thuần thục.

Trái ngược với vẻ ngoài của mình, cô đã yêu thích công việc nhà từ khi còn nhỏ. Nấu nướng, may vá, giặt giũ, miễn là công việc nhà, cô đều có thể làm được . Erica, ngược lại thì hầu như không có chút kinh nghiệm mua sắm gì ở những nơi như thế này.

"Lily nè. Đôi khi mình cảm thấy tội cho cậu lắm đó. Cậu trở thành hiệp sĩ của Godou chỉ vài tháng sau mình, nhưng trong thời gian đó, mối quan hệ giữa mình và Godou đã rất nồng thắm lắm rồi. Nồng thắm đến nỗi cậu không thể nào chen vào giữa hai tụi mình được đâu."

"Đi-Điều đó không đúng! Từ bây giờ, quan hệ giữa tôi và ngài ấy nhất định sẽ còn phát triển hơn nữa cho coi!"

"Hố, thật sao? Nhưng không phải dạo này Godou hay trông có vẻ bồn chồn lắm sao? Như là đang lo lắng về chuyện gì đó vậy?"

Nét mặt Liliana đột nhiên biến sắc. Dường như cô cũng biết gì đó. Mà cũng dễ hiểu thôi khi không đâu cô lại tự dưng xông vào nhà Kusanagi đòi nấu ăn ở đó, và còn làm nhiều chuyện khác nữa.

Ngay cả Godou, thường ngày luôn chấp nhận lòng tốt của người khác, cũng phải bối rối, khó xử trước sự nhiệt tình của cô.

"Cậu biết rồi đấy, lúc nào mình nhìn vào mắt Godou, anh ấy nghĩ gì mình cũng biết hết. Mình và anh ấy hiểu ý nhau đến cỡ đó lận..."

"THÔI ĐI! Đ-Đừng có cố làm rối bời cảm xúc của tôi nữa, Erica!"

Liliana phản đối kịch liệt. Và dĩ nhiên, lời cô nói không phải lúc nào cũng đúng.

Tuy có những lúc Erica và Godou hiểu được ý của nhau chỉ bằng qua ánh mắt, nhưng cũng có nhiều lần, họ không thể được như vậy. Cuối cùng thì vẫn chỉ là vì môi trường anh lớn lên quá khác biệt với của cô mà thôi.

Sự khác biệt trong nhận thức từ hai nền văn hóa khác nhau không phải là rào cản có thể vượt qua một cách dễ dàng.

Nhưng Erica không muốn nói thẳng ra điều đó.

Vào những lúc như thế này, tốt hơn nên kiên trì giữa lại sự thật. Cô cần có tâm trí giả nai vững vàng và tài năng hùng biện siêu đẳng để có thể hóa giả thành thật, thế nên cô mỉm cười Liliana một cách duyên dáng và đầy vẻ thương hại.

"Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ. Mà trong khi cậu vẫn bám lấy cái niềm tin mù quáng đó, quan hệ giữa Godou và mình sẽ ngày càng sâu đậm thêm nữa mà thôi."

"Ư, lời cô nói thật khó nghe mà..."

"Thế cậu có thể đừng làm cơm tối cho Godou ngày hôm nay được không?"

Erica tiếp tục nói không chút bận tâm trong khi Liliana đang xem qua một trái bắp cải trong quầy nông sản. Những lời nói từ nãy đến giờ đều là để cho vui, nhưng lời khuyên kế tiếp sẽ từ suy nghĩ, tính toán của cô mà ra.

"Anh ấy không có sống một mình, thế nên ngoài giã ngoại, không cần phải nấu cho anh ấy đâu."

"Không đúng, đó là nhiệm vụ hiệp sĩ quan trọng của tôi, hơn nữa—"

"Nấu ăn cho anh ấy tại nhà là công việc của một người vợ hoặc của một người giúp việc. Mà cậu đâu phải là gì giống thế, có đúng không? Tôi hiểu là cậu rất muốn được ở bên cạnh Godou, nhưng cũng phải có lúc phải kiềm chế bản thân Lily à. Nếu cậu cứ gượng ép lòng tốt của mình len người khác như thế, ngay cả ông của anh ấy cũng sẽ thấy phiền đó. Cậu có hiểu không?"

Erica thật sự đang giải thích cho người bạn thơ ấu phiền phức của mình.

Rõ ràng Godou cũng đã nói với cô rằng cô không cần đến mức đó, nhưng nhiêu đó không thế nào khiến Liliana đang quá phấn khích có thể hiểu được. Cô như đang sa vào ảo mộng được yêu, đắm chìm vào những mộng mơ của chính mình.

"Nhưng nếu cậu muốn người khác thưởng thức đồ ăn của mình, sao cậu làm nó ở nhà rồi đưa cho họ cũng được mà?"

"Hả!"

Đôi mắt của Liliana lóe sáng trước lời đề nghị của Erica.

Dường như cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc đó. Thật là con nhỏ phiến toái mà.

Tuy vậy, không thể phủ nhận cô sỡ hữu những tài năng hơn người. Và nếu cô muốn phò tá Godou, Erica muốn cô thực hiện điều đó mà không gây ra những phiền phức không cần thiết. Và phải biết kìm chế bản thân của mình lại.

"Mà chuyện này cũng nhắc tớ nhớ; năm, sáu năm gí đó có một lần cậu tổ chức một bữa tiệc ở nhà cậu, đồ ăn quá trời luôn..."

"Á! E-Erica, quá khứ chỉ là quá khứ thôi mà!"

"Ồ Lily, tuy chỉ có năm khách, vậy mà cậu dồn hết tâm sức làm tới cỡ ba mươi người ăn không hết... lúc nào cậu cũng thế hết. Luôn lãng phí thời gian và công sức của mình không cần thiết, cô thấy tớ nói có đúng không? Mỗi lần chuyện đó xảy ra, tôi luôn phải xử lí cho cậu, Lily, cậu có còn nhớ không?"

Và Erica cũng đã giúp đỡ bữa tiệc của Liliana lần đó.

Cô đã vội vàng gọi hai mươi người đến và tổ chức bữa tiệc tại một nơi lớn hơn. Đó là một kỉ niệm thật khó quên. Một kỉ niệm mà Liliana có lẽ vẫn còn nhớ nhưng chắc chắn đang rất muốn quên nó đi.

"Thôi! Rồi, rồi. Tôi vẫn còn nhớ, chút chút..."

"Vậy thì hay quá. Chúng ta cũng vẫn sẽ tốt với nhau, trân trọng tình bạn này của chúng ta như cũ, nhé, Lily?" Erica rạng rỡ nói với Lily vừa thừa nhận trong cay đắng.

Dù nói tới đao kiếm hay phép thuật, họ không thua kém gì nhau, nhưng trong khoản đời sống và xã hội thì Erica luôn chiếm thế chủ động.

Để có thể dễ dàng xử lí Liliana hơn, cô sẽ sử dụng cơ hội này để làm sống dậy thêm vài kỉ niệm xưa giữa hai người họ.

Erica đã quyết định như vậy trong khi hả hê trong sự nhục khổ của đối thủ đời mình.

Cuối cùng hai cô gái rời siêu thị mà không phải mua bất cứ thứ gì và đi về phía nhà gia đình Kusanagi.

Nhưng lúc họ chưa đi bộ được ba phút, Liliana thì thầm.

"Erica, cô có biết tại sao cô gái kia lại nhìn chằm chằm chúng ta từ nãy đến giờ không?"

"Không biết nữa. Mình không nhớ mặt cô ta."

Thực sự họ rất nổi bật.

Vì đều là hai cô gái xinh đẹp, một tóc vàng, một sắc bạc, người nước ngoài, vả lại còn đi cạnh nhau, việc họ thu hút chú ý là điều hiển nhiên.

Nhưng đôi mắt của cô gái, tập trung vào họ từ khi bước vào siêu thị và giờ đang cách hai người họ mười mét ở phía sau, rõ ràng là có ý gì đó.

Đó là một ánh mắt như đang đánh giá đối thủ. Ánh mắt khác biệt với một con người bình thường. Chúng tựa đã quá quen thuộc với chiến đấu.

Cô nhất định không phải là người bình thường.

Và đôi mắt ấy thậm chí còn không sợ việc bị phát hiện.

"Tôi chỉ mới tới Nhật. Tôi cứ nghĩ đó là người quen của cô chứ."

"Để mình nhớ cái đã. Thật không may, cô ta không thể nào có quan hệ qua lại với mình. Mà mình không thể loại bỏ khả năng cô ta có biết mình."

Cô gái lộ diện một cách không trốn tránh, nên bắt chuyện với cô ấy không phải là một ý tồi.

Erica dừng đi và quay lại. Và Liliana cũng vậy.

Giờ đang là chiều tối. Giữa dòng người nơi mua sắm.

Di chuyển qua đám đông đông nghịch là một cô gái trong bộ đồng phục cao trung.

Mái tóc dài đen mượt mà, thân hình cũng không thua kém. Dáng người mảnh mai, nhưng đang mặc quần áo cô trông còn mảnh mai hơn.

Nhưng thứ gây chú ý nhất là chiếc túi vải dài mỏng trên vai cô.

Có vẻ như một vật gì đó hình trụ dài hơn một mét đang được bọc tấm vải đó. Có thể là một cây kiếm. Erica chợt nhớ đến thanh kiếm hình chữ thập đã tấn công cô đêm hôm trước.

Cô gái tóc đen đi vượt mặt và mỉm cười với họ.

Nó không có gì giống với nụ cười hoàn mĩ của Erica; nhưng là một người tình cờ bắt gặp đối thủ của mình.

Hôm nay, cô ấy chỉ theo dõi họ để ra mặt. Cô gái bình thãn qua mặt họ khi đã ngầm truyền đi thông điệp của mình.

Phần 4

Miếu Nanao được xây dựng trên một ngọn đồi gần Công Viên Shiba.

Để đến ngôi miếu này, đầu tiên ta phải vượt qua dãy bậc đá dài nhất trong toàn thành phố.

Đối với Mariya Yuri, cô gái có thể lực hạn hẹp, việc đó quả là một thử thách lớn. Thật ra miếu cũng được trang bị một chiếc thang máy để lên xuống nhưng hiện tại nó đã hỏng. Tuy nhiên, cô gái nghiêm túc này không phàn nàn một lời nào cả.

Cô vẫn tiếp tục leo lên những bậc đá với hơi thở hổn hển.

Giờ vẫn là những ngày đầu nóng nực của tháng chín, nên cô hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.

Đó là lý do cô luôn gội rửa thân thể mình bằng vòi sen trong căn phòng sau miếu trước khi bắt đầu công việc.

Trong khi dội mình qua làn nước nóng, cô chợt nghĩ ngợi về cơ thể mình.

Làn da mịn màng của cô trắng đến độ gần như trong suốt.

Thân hình thanh mảnh thong thả. Chân tay cô không lộ rõ những thớ cơ bắp, và cô mảnh mai đến độ trông cô sẽ bị thương nếu không được nâng niu cẩn thận.

Nhưng những chỗ như hông và ngực, cô chỉ như những cô gái bình thường khác.

Yuri tắt vòi sen và rời khỏi bệ. Tấm gương trong phòng tắm phản chiếu thân thể cô.

Những lúc thanh tẩy cơ thể với những Hime-Miko khác hay thay đồ với bạn bè cùng lớp, không hiểu sao cô luôn được nhận những lời khen ngợi hay đố kị.

Có lẽ cô sở hữu một cơ thể mà cô có thể khoe khoang với người khác.

Cô cũng lo lắng về chuyện cân nặng hay những lúc khô da như bất kỳ cô gái cùng tuổi nào khác, nhưng cô chưa bao giờ quá quan tâm đến thân thể của chính mình.

Ước gì mình thong thả thêm chút nữa nhỉ. Đó là điều…

Điều gần đây luôn khiến cô có cảm giác kỳ lạ.

Thứ đang hiện lên trong tâm trí cô lần này là thân hình tuyệt mĩ của Lucretia Zola, người mà cô đã gặp gỡ ở Sardinia.

"Vậy là con trai thích những con gái có thân hình như vậy à...?" Yuri thì thầm trong khi giả vờ cô không nghĩ về một người cụ thể nào.

Vấn đề không phải ở thân hình của cô. Mà cái cô thiếu là sự năng động và tự tin của những hai cô gái còn lại. Và cả thói quen xấu hay nói ra những lời khó nghe của cô nữa.

"Hahhh," Yuri thở dài.

So với những cô gái ấy, vóc dáng và tính tình của Mariya Yuri luôn thua kém hơn họ.

Bởi vì DNA khi cô sinh ra khác với của một người con gái châu Âu, nên đó là điều hiển nhiên. Không thể làm gì hơn, nhưng điều đó không làm phấn chấn tinh thần của Yuri lên một chút nào cả.

Có lẽ, nếu anh ấy thích phụ nữ xinh xắn, táo bạo như thế thì...

"Bây giờ chắc mình đã hơn Liliana-san một chút rồi."

Ý nghĩ trên chợt lóe lên trong đầu Yuri khi cô nhìn xuống bụng mình và bắt đầu suy nghĩ.

"Á, mình đang nghĩ cái gì thế này! Thật ngốc nghếch! Kỳ cục quá đi!"

Cơ thể Liliana Kranjcar làm ta gợi tưởng đến một nàng tiên và cô tựa như một người mẫu với thân hình mảnh mai năng động.

Cũng có nghĩa, cô thiếu đị sự thùy mị.

Về nét nữ tính, Yuri cảm thấy mình đã thắng cô. Nghĩ tới đó, cô liền cảm thấy xấu hổ khi thấy cảm xúc lúc này của mình thật kỳ cục.

Vì vị trí thiêng liêng của mình, cô không nên nghĩ về những chuyện như thế này.

Với ý định làm nguội tâm trí cô bằng nước lạnh, Yuri liền vội vàng trở lại bệ tắm.

Sau khi đã bình tĩnh được một chút, Yuri khoác trên mình chiếc áo trắng và hakama, bộ đồng phục miko.

Cô rời căn phòng và đi đến chánh điện của miếu. Trên đường đến đó, cô chào lại những thầy tu làm trong miếu và những miko khác đi ngang qua.

Thứ bậc giữa một nhân viên chính thức và một Hime-Miko rất cách biệt.

Suy cho cùng một Hime-Miko cũng là một người sở hữu năng lực đặc biệt được cử đi các nơi dưới quyền kiểm soát của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử. Và họ chỉ được cử đến nhiều khu vực có tâm địa quan trọng. Vì vị thế hoàn toàn khác nhau, ngay cả trụ trì của một ngôi đền cũng không thể ra lệnh cho một Hime-Miko. Những cô gái này đều được tôn trọng như một đại khách của miếu vậy.

Hiện nay, có khoảng mười Hime-Miko phục vụ gần thành phố Musashino khu vực Kanto.

Và một trong số đó đang đợi cô ở phía trước chính điện.

"Ena-san? Sao vậy? Sao hôm nay cậu lại ở đây?"

"Chào, Yuri, lâu rồi không gặp. Tớ tính ghé chào một tiếng ấy mà."

Seishuuin Ena cười tinh nghịch với cô.

Cô gái xinh đẹp với mái tóc đen huyền và gương mặt quý phái tạo cho ta cảm giác cô là người dễ gần.

Cô không mặc bộ trang phục miko mà Yuri thường thấy cô mặc, mà thay vào đó là một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc áo màu cát, cuối cùng là một chiếc váy. Nó trông giống như đồng phục của một trường trung học ở đâu đó.

Và có một chiếc túi vải dài nhỏ đang nằm trên sàn của chính điện.

Ngay khi cô nhìn thấy nó, Yuri liền giật mình. Thánh lực của nó vẫn thật khủng khiếp.

Túi vải được dệt từ một loại tơ đặc biệt có công dụng chặn sức mạnh ma thuật thoát ra ngoài. Nhưng tâm cảm của Yuri vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của cây thiên kiếm đó.

"Nè, Yuri, tớ nghe đồn là cậu đang là tình nhân của Hoàng Vương có phải không?"

"T-Tìììnnhh"

Trước câu hỏi thẳng thừng như vậy, Yuri đơ người cứng họng.

"Hoàng Vương" có thể có ý chỉ một Campione. Từ ngữ không chính xác, đúng là Ena.

"Không có đâu! Mình không có quan hệ đang xấu hổ như thế với Godou-san đâu!"

"Ể, thật vậy á? Thì à, bởi vì ủy ban và dòng họ Mariya lấy cậu ra làm vật hiến, rồi mấy ngươi khác mới từ bỏ ý định trở thành tình nhân của Hoàng Vương. Sao khác với những điều tớ được nghe quá vậy."

Cô ta nói đúng. Yuri hối hận vì đã lỡ lời.

Lấy được lòng của quỷ vương, một Campione, và điều khiển người đó—luôn là tham vọng của nhiều người. Vì vậy để ngăn chặn việc đó xảy ra, họ đã chuẩn bị cái cớ trên để che mắt thiên hạ.

"T-Thì à, Kaoru-san và Amakasu-san biểu hai đứa mình giả bộ cho người khác thấy vậy thôi, mình chỉ giúp họ thôi... cậu giữ bí mật này giùm mình được không?"

"À, đúng là giống kiểu giải quyết của hai người đó... Được rồi, tớ sẽ giữ bí mật cho," Ena nói không chút thay đổi.

Nghe thấy thế, Yuri cảm thấy nhẹ lòng. Ena thật ra là Hime-Miko giỏi nhất trong số họ. Tuy cách cư xử có hơi kỳ, Seishuuin Ena là người sở hữu năng lực to lớn vào tầm tài năng nhất không chỉ ở Musashino, mà trong phạm vi cả nước.

"Vậy thì, tớ sẽ trở thành tình nhân của Hoàng Vương thay cho cậu nhé. Nhưng đúng là nó là một trọng trách năng nề..."

"Cậu nói gì?"

Yuri cơ cứng người lần nữa khi nghe những lời không ngờ tới. Cậu ấy tự dưng nói gì vậy?

"Thật ra là Ena cũng bị bắt làm tình nhân của Hoàng thượng. Trưởng họ cũng kêu mình quá trời luôn. Ông nghĩ đó là ý hay rồi cũng kêu tớ làm. Mà cậu biết Ông rồi đó? Đó là lý do người của ủy ban cũng không thể nói câu nào cả."

"Ô-Ông, Cổ Thần Đại Nhân á?"

Ông là một trong Trưởng Tu mà ngay cả Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử cũng không dám làm phật ý.

Trong số các Hime-Miko, anh đặc biệt quan tâm đến Seishuuin Ena và đã bí mật trao cho cô thanh thiên kiếm. Yuri chưa bao giờ gặp ông ấy. Và Ena có lẽ là Hime-Miko duy nhất đã gặp ông ấy tận mắt.

"Phải rồi. Ông ấy còn nói mình không để thua cậu hay bất kỳ ai bên cạnh ngài ấy, vì vậy mình cảm thấy khá bứt rứt. Nhưng cậu không phải là tình nhân của ngài ấy thì tuyệt quá. Tớ thật sự không muốn đấu đá với cậu chút nào cả."

"Không được! Mình nhất định không cho cậu làm vậy đâu!"

Yuri vô thức lớn tiếng trước nụ cười Ena và những lời kiêu ngạo của cô.

Cô gái với biệt danh Hime-Miko Thần Kiếm mở to mắt trước phản ứng giận dữ của bạn mình.

"Hử, tại sao? Không được à?"

"Đ-Đó là vì..."

"Không thể kháng lệnh của Ông, hơn nữa, Ena cũng không thể chống lại ủy ban được nên không còn cách nào khác. Mà cậu đâu phải là tình nhân của ngài ấy đâu, phải không? Sao cậu phản ứng dữ vậy, À há! Ena hiểu rồi!..."

Đột nhiên gương mặt Ena nở ra một nụ cười thõa mãn và tinh nghịch.

Khuôn mặt của Yuri nhuộm một màu đỏ thẫm trong sự ngượng ngùng trong khi luốn cuốn quay mặt đi.

"Hố hô hô. Nhìn cậu ngượng ngụng trông dễ thương quá đi à. Vậy là vậy thật rồi. Ena hiểu rồi... Ồ, Yuri à, cậu phải lòng Hoàng Vương thiệt rồi có phải hông?"

"Mình không có! Đúng nói tớ kỳ cục vậy mà!"

"Hê hê hê. Chối bỏ mà mặt đỏ lên tận tai thế kia, cậu thật sự quá dễ thương mà. Sao mà cậu không nói ra ngay từ đầu cho rồi? Ena đâu phải quỷ, tớ cũng nghĩ hợp tình hợp lý lắm đó nghe."

Seishuuin Ena đề xuất một chuyện không tưởng trong khi cô đang cười khúc khích.

"Được rồi. Vậy chúng mình chia việc cho nhau nhé. Ena sẽ để mấy chuyện ecchi và con cái, công việc của phụ nữ cho cậu lo, Yuri. Ena sẽ lo liệu phần còn lại. Cậu chịu mà, phải không?"

"Hở? Ena-san, cậu đang...?"

Nàng Hime-Miko đồng bạn trao cho Yuri đang lúng túng một nụ cười rạng rỡ.

"Tớ đã nói cậu rồi mình đã được lệnh không để thua bất cứ ai cả. Vì chúng ta là bạn bè nên không sao cả, nhưng Ena nhất định sẽ tống cổ hai tình nhân kia đi. Hãy phò tá Hoàng Vương, chỉ mình hai chúng ta thôi nhé!"

Ena cầm lên chiếc túi vải đang nằm trên sàn.

Cô mở nó và lấy ra thứ bên trong. Một thanh kiếm, dài 3 shaku, 3 sun, 5 bu, được để trong một chiếc bao kiếm đen ánh bóng nước sơn. Thánh lực tỏa ra từ thiên vật làm Yuri cảm thấy chóng mặt.

"Hiện tại, Ena nghĩ đầu tiên sẽ bắt đầu xử lí con tóc vàng Erica gì đó đó. Trông cô ta cũng khá giỏi ấy chứ. Mà Ena đã có người bằng hữu này ở bên nên Ena không nghĩ mình sẽ thua đâu."

Ama No Murakumo no Tsurugi.

Một thanh thiên kiếm trứ danh ở Nhật Bản. Sức mạnh tiềm ẩn bên trong nó không thể có gì đong đếm được.

Và rắc rối giữa hai cô gái giờ đã liên quan đến Kusanagi Godou và cả Erica Blandelli trên chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Ghi chú

↑ Yushima Tenjin: Đền thờ Thần đạo thờ vị thần học tập Tenjin ở Tokyo. Học sinh, sinh viên thường đến nơi này để cầu mong được đậu các kì thi đầu vào.

↑ Kanda Myoujin: Đền thờ nổi tiếng ở Tokyo, nơi thờ hai vị thần may mắn (Daikokuten và Ebisu), và Taira no Masakado, một samurai lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống triều đình Kyoto thời Heian, sau này được tôn thờ thành một vị thần vô cùng nổi tiếng.

↑ Seiza: Tư thế ngồi truyền thống của Nhật Bản.

↑ 1 shaku=30.3cm, 1 sun=3.03 cm, 1 bu=3.03 mm.

↑ Nezu: là một phần của khu vực "Ya-Ne-Sen" nơi vẫn giữ được lối sống từ những năm đầu thế kỷ 20. Cái tên "Ya-Ne-Sen" được lấy từ ba chữ đầu của ba khu Yanaka, Nezu and Sendagi. Một nơi yêu thích dành cho những khách du lịch muốn tận hưởng không khí truyền thống của Nhật Bản rực rỡ sắc màu địa phương.