Phần 1
Uỷ Ban Biên soạn Lịch sử, chi nhánh Tokyo Akasaka.
Đã mười một giờ đêm.
Amakasu Touma ở lại văn phòng một mình.
Nhìn thì văn phòng cơ quan tình báo nhà nước này cũng không có nhiều nhân viên.
Diện tích của nó chiếm toàn bộ một tầng lầu của toà trung cư thương mại với bên trong là những bàn làm việc được xếp ngay ngắn theo hàng lối.
Chất đống trên những chiếc bàn làm việc đó là đủ loại máy tính và tài liệu, đủ thứ sách (có cả manga) cũng như đủ đồ ăn vặt, thiết bị y tế như máy mác xa nguyệt đạo, và đồ chơi dành trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ.
Người làm trong ngành công nghiệp hay xuất bản game, anime rất có thể sẽ lầm tưởng nơi này là văn phòng của một đối cạnh tranh nào đó.
Trong không gian như vậy, ở một chiếc bàn nọ, Amakasu Touma đang ngồi trước một máy tính xách tay—không phải cậm cụi làm việc mà là anh đang lướt qua mấy trang web yêu thích, đọc vài tin vặt trên phần bản tin. Tuy nhiên, anh không hoàn toàn bỏ bê công việc.
Tai và miệng anh đang bận rộn bên chiếc điện thoại di động, nói chuyện với sếp về vấn đề liên quan đến công việc.
"Chuyện đó đã được giải quyết rồi, xin cô đừng lo, cứ tin ở tôi."
[Tôi cũng muốn mình có thể làm được việc đó.]
Giọng trong trẽo của Sayanomiya Kaoru đang phát ra từ chiếc điện thoại.
Nếu các cô gái tuổi teen mà nghe thấy giọng nói này, họ sẽ chắc phải hét lên rằng 'iyaaah, giọng nói đâu mà nghe lãng tử quá!'
[Phải tin vào một nhân viên bookmark mấy trang web tin tức về người nổi tiếng với cả mấy blog idol, diễn viên lồng tiếng trên máy tính làm việc của mình thì thật...]
"Đây là thu thập thông tin chính đáng, rất quan trọng đối với công việc của chúng ta đấy ạ."
Khi không biết ngượng nói ra lý do trên, Amakasu tiếp tục nhìn chăm chú vào trang đấu giá trực tuyến trước mắt mình.
[Tạm gác lại chuyện đó, anh đã biết được mục đích của Cổ Thần Đại Nhân lần này chưa?]
"Vẫn chưa nhưng nghĩ cũng lạ thật, cho đến gần đây thì ngài ấy chưa bao giờ để ý đến Kusanagi-san cả."
Chi nhánh Tokyo của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử—Sayanomiya Kaoru và cấp dưới tin cậy của mình, Amakasu, có toàn quyền muốn làm gì văn phòng này cũng được.
“Có khả năng là những sự kiện gần đây đã thu hút sự chú ý của Cổ Thần Đại Nhân, có thể nào là sự việc ở Naples? Trận chiến với Perseus.”
[À, phải rồi, Amakasu-san gọi vị thần đó Anh Hùng Chất Thép, phải không?]
"Đúng vậy, Perseus là người hùng chất thép điển hình thuộc tính Kiếm. Verethragna, vị thần Kusanagi Godou vô tình đánh bại, cũng thuộc loại này."
Cội nguồn của Verethragna, Mithra, cũng có truyền thuyết ‘sinh ra từ đá’. Ngoài ra còn có thần chiến tranh Armenia Vahagn được coi là anh em của Verethragna. Vị thần anh hùng sở hữu mái tóc và chùm râu rực lửa, sinh ra từ biển lửa.
Đá, nói cách khác, quặng, là nguồn gốc của sắt. Lửa, làm chảy quặng. Gió, làm lửa bừng cháy và giữ lửa. Nước, làm nguội kim khí vừa đúc. Mối quan hệ phức tạp giữa các yếu tố này, tất cả đều quan trọng đối với rất nhiều kiếm thần khác nhau.
[Y như Vua Arthur và Các Hiệp Sĩ Bàn Tròn phải không?]
"Chính xác. Lấy huyền thoại của thánh kiếm Excalibur làm khuôn mẫu, có rất vô số huyền thoại có bản chất bắt nguồn từ câu chuyện của vị thần chất thép này. Nếu nói 'Hiệp Sĩ Bàn Tròn có nguồn gốc từ thần thoại Celtic' thì có thể đã đơn gian quá mức bản chất của truyền thuyết."
[Vậy đây hẳn là một chủ đề khá phức tạp rồi.]
"Tất nhiên, ta cũng không thể bỏ qua các yếu tố của thần thoại Celtic. Nhưng để giải thích được hết tất cả truyền thuyết trong khu vực thì lịch sử phát triển của vương quốc đa văn hóa được hình thành từ Anh Quốc và Đế Quốc La Mã cần phải được xem xét. Mà điều này ngay từ đầu phải là do Kaoru-san nói mới phải chứ."
Cô chắt giả trai của nhà sử học tự nhiên và cũng người sáng lập ra Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, Sayanomiya Koremichi, xin lỗi bằng giọng hiển nhiên trước lời kêu ca gượng gạo của Amakasu.
[Hahaha, xin lỗi xin lỗi. Dạo này tôi bù đầu giải quyết chuyện này chuyện kia, còn cả trường học, Hime-Miko… nên không có nhiều thời gian để nghiên cứu nữa.]
Hiện tại, ưu tiên hàng đầu là quan sát từng nhất cử nhất động của Seishuuin Ena, biệt phái của các trưởng tu.
Sau khi đi đến kết luận trên, cuộc trò chuyện kết thúc.
Quyết định ra về, Amakasu khóa cửa và ra khỏi tòa nhà.
Với ý định ăn tối, anh bước tới một cửa hàng ramen nào đó trong khu phố Tameike-Sannou và dừng chân trước cửa.
Bên trong và bên ngoài cửa hàng đều có bàn dành cho khách.
Khi anh chọn một chỗ ngồi ở cái bàn bên ngoài thì một bồi bàn xuất hiện.
Không đắn đo suy nghĩ, anh kêu một tô ramen sốt tương trứng luộc và một lon bia.
Và vào lúc đó, một người phụ nữ xinh đẹp tiến đến chỗ anh. Không đúng, gọi cô là một người phụ nữ thì thật quá đáng, mà phải nói là một cô gái xinh đẹp mới đúng.
Nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, Amakasu nhún vai. Cố gắng lánh đi cũng chỉ tổ bị bắt lại. Anh chỉ còn cách chào như thường lệ.
"Lâu rồi không gặp, Erica-san, nhan sắc cô vẫn tuyệt mĩ như ngày nào. Gặp cô ở đây làm tôi thấy vui lắm."
"Đâu có lâu đâu, Amakasu-san. Tôi ngồi đây không phiền anh chứ?"
Rõ ràng, anh không có quyền từ chối, vì vậy Amakasu gật đầu một cách thật mạnh.
Erica chọn ngồi đối diện Amakasu.
Chàng thanh niên khiêm tốn ở tuổi đôi mươi, nhân viên cao cấp của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử.
Sau khi triển khai hết nguồn lực của tổ chức phép thuật Thánh Giá Đồng Thiếc Đen, và các mối quan hệ của cô ở Tokyo, cùng với trí thông minh của mình, Erica cuối cùng quyết định tiếp cận người đàn ông này để việc thu thập thông tin đạt được kết quả cao nhất.
"Thật bất ngờ khi thấy Erica-san đến một cửa hàng như thế này đấy."
Amakasu bình thãn nói, rõ ràng không hề bối rối trước sự xuất hiện đột ngột của cô.
Erica mỉm cười dẫn dắt cuộc nói chuyện.
"Ồ thế sao, tôi vậy chứ hồi ở Hồng Kông, tôi hay ghé vào mấy quầy hàng bên đường lắm."
"Đúng rồi, giờ cô nhắc tới thì đúng là cô có ở đó khoảng một năm thì phải."
"Không hổ danh là Amakasu-san, vậy là anh đã điều tra tôi rồi sao, không khác gì một siêu nhân ninja Nhật Bản hết."
Trước lời khen hiếm hoi trên, Amakasu trả lời với một biểu lộ khó tả.
"Mới dạo đây tôi lạy một người làm ơn đừng gọi tôi kiểu đó. Ít nhất cũng là nhân viên mật hay điệp viên chứ... Với lại, cái tên đó, hai chữ 'siêu nhân' nghe hơi dư thừa."
"Vậy sao? Không sao cả, tôi sẽ tôn trọng ý kiến cá nhân của anh."
"Muôn lời cảm tạ."
Tới lúc đó, người bồi bàn tới với bảng menu, và Erica gọi món không chút do dự.
"Ở đây có mì hoành thánh không? Tất nhiên, hoành thánh tôm là ngon nhất."
"Cửa hàng ramen bình thường ở Nhật Bản làm sao có món đó, nếu cô muốn thì làm ơn vào một nhà hàng Trung Quốc giùm cái... À, cô này muốn gọi món giống tôi."
Nghe xong lời của Amakasu, người bồi bàn quay đi, rồi Erica cau mày.
"Là một cửa hàng chuyên bán mì, mà không có hoành thánh sao."
"Dĩ nhiên là không rồi. Erica-san, cô nên biết là có sự khác biệt giữa các cửa hàng ramen ở Nhật Bản với các cửa hàng mì ở Hồng Kông. Cô ở đây ba tháng rồi còn gì."
Erica liền thấy khó chịu trước vẻ mặt giễu cợt của Amakasu. Không biết làm sao, nó lại làm cô nhớ tới vẻ mặt của Godou mỗi lần anh giảng đạo về ‘môi trường nuôi dạy khác biệt’.‘’
"Sao tôi biết được? Đây là lần đầu tôi cửa hàng kiểu này mà."
"Bên ngoài trông rất hiểu đời, nhưng thực sự bên trong lại là một cô tiểu thư đài cát, cô quả khác với Ena-san một trời một vực."
Uống một ngụm bia, Amakasu nhận xét không e dè.
Erica mỉm cười. Người đàn ông cô gọi là một ninja quả có con mắt quan sát.
"Seishuuin Ena, cô ta không phải là con nhà gia giáo sao?"
"Cô ấy là một tiểu thư đã được giáo dục kĩ càng từ nhỏ. Một Yamato Nadeshiko không thể chê vào đâu được. Tuy vậy, đứa trẻ đó lại lớn lên giữa chốn thiên nhiên. Mà có lẽ Erica-san không muốn hỏi về mấy chuyện đó đâu, phải không?"
"Đúng thế, thứ tôi muốn biết là cô ta như một Hime-Miko."
"Cô tìm tôi để hỏi về điều đó á? Nhưng mà sao tôi trả lời được chứ."
"Thiệt sao? 'Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu’ có lẽ đó là thứ mô tả chính xác nhất quan hệ của chúng ta lúc này."
Tới đó, thức ăn được bưng lên.
Hai tô mì lớn. Từ mùi vị và màu sắc của nước chan, rõ ràng nó là ramen tương truyền thống. Và một lon bia, mà Erica liền mở ra.
"Ở Nhật Bản, cấm người dưới tuổi vị thánh niên uống đồ cồn."
"Đúng, nhưng không phải là tại anh đã kêu món giống anh cho tôi sao? Với lại, tôi đã đủ tuổi ở Ý, nên đừng quá lo."
"Câu nói 'khi ở Rome, làm theo người Rome' đâu rồi? Mà kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu à?"
Amakasu cầm lấy chiếc muỗng trắng và húp một ngụm nước súp.
Erica cũng thử một ngụm. Hoá ra nó có một hương vị hơi khó diễn ta, nhưng không tệ chút nào.
"Tôi nghe nói, gần đây, cô đang mở rộng quan hệ. Nếu đúng như thế thì chắc là cô cũng đã moi được thông tin mong muốn từ những người không có ý muốn liên quan đến Ủy Ban nhỉ... Đặc biệt là nội bộ của Nhật, cô đã nắm khá chắc tình hình hiện giờ rồi phải không?"
"Sự thực thật quá rắc rối, ngoài Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử ra, tôi chưa bao giờ nghe nói đến Tứ Đại Gia Tộc phục vụ hoàng vương và cuộc chiến tranh giành quyền lực của họ trong thế giới ma thuật."
Tranh giành quyền lực chủ yếu là giữa các dòng tộc với nhau, chứ không phải giữa các tổ chức phép thuật.
Điều này khá phổ biến trong thuật giới, và không có gì quá kinh ngạc. Tuy nhiên, điều kinh ngạc là gia tộc chiến thắng sẽ là người nắm giữ Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử.
"Một phần cũng do bên cô không có hứng thú gì đến tình hình nội bộ của Nhật Bản."
"Khoảng một trăm năm mươi năm về trước, người chiến thắng trong cuộc chiến ảnh hưởng chính trị là gia tộc của cô chủ Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử của anh, nhưng nó không phải là một chiến thắng hoàn toàn áp đảo."
Tuy đứng đầu trong Bộ Tứ, sức ảnh hưởng của họ không quá thống trị so với gia tộc đứng thứ hai.
"Đúng đúng, không sai khi nói dòng tộc Seishuuin từ lâu đã là cái gai trong mắt chúng tôi, nhưng vì phía chúng tôi có quyền ra quyết định cuối cùng nên nó không phải là chuyện gì to tác."
"Nếu đúng như anh vừa nói, vậy tại sao mấy anh lại để Seishuuin Ena muốn làm gì thì làm như lúc này chứ?"
"Thì chúng tôi cũng có khó khăn riêng của mình, trên đời đâu phải thứ gì cũng diễn ra như ta mong muốn đâu chứ."
Amakasu vừa nói vừa thường thức tô ramen nước tương.
Khi phải ăn món ăn không hợp khẩu vị, Erica luôn có khả năng làm bản thân không cảm thấy mùi vị của nó.
May mắn thay, lần này cô không cần sử dụng khả năng trên. Ramen ngon không kém gì mì hoành thánh tôm.
Chén xong hai phần ba tô mì của mình, Amakasu chậm rãi nói.
"Để tôi nói cô điều này. Xin cô đừng hiểu sai việc tôi tiết lộ thông tin này là một mối quan hệ đầy rủi ro giữa hai người cùng chung kẻ thù mà tôi chỉ đơn giản là bị hút hồn bởi cô gái trẻ xinh đẹp ăn chung bữa tối mà thôi."
"Hoho, thật vinh hạnh làm sao."
Nụ cười hắc ám xuất hiện trên khuôn mặt của cả Amakasu và Erica. Có lẽ có thể gọi hai người họ lúc này là một con cáo và một con tanuki đang hợp tác cùng bày mưu tính kể.
"Seishuuin Ena là vũ khí bí mật của một Trưởng Tu được gọi là Cổ Thần Đại Nhân. Cho dù ý kiến của lão già này và những Trưởng Tu có là gì thì chúng tôi, thành viên Ủy Ban không thể phớt lờ."
"Sao giống chính phủ với thượng viện quá vậy."
"Quả không sai. Hơn nữa, Cổ Thần Đại Nhân đã ban cho một thanh thần kiếm cho Ena-san."
"Thần kiếm—có thể nào là Ama không Murakumo no Tsurugi?"
"Còn biết đến với cái tiên thanh gươm Kusanagi."
"Á, đó là họ của Godou mà."
"Chỉ là một sự trùng hợp mà thôi. Họ Kusanagi khá phổ biến ở khu vực tỉnh Akita và Sanuki, vì vậy tổ tiên của ngài ấy có nhiều khả năng có nguồn gốc từ đó."
Thì ra là vậy. Erica gật đầu.
Ước gì anh ấy thừa hưởng dòng máu của những thiên tài phép thuật thì hay biết mấy, và sẽ còn hay hơn nếu như bản thân anh ấy có chút tài năng phép thuật trong người.
"Thanh kiếm đó, là hàng thật sao?"
Cái tên đó, thuộc về thanh bảo kiếm của vị thần anh hùng nổi tiếng Nhật Bản.
Thật ra việc gắn đồ giả theo tên của thần vật huyền thoại rất hay xảy ra. Chính Erica cũng thấy lạ nên mới nghi ngờ độ thật hư thanh kiếm của Ena.
Nhưng có thể cảm nhận một luống thánh khí từ thanh thần kiếm đó.
Đúng như cô nghĩ, Amakasu đang lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Chuyện đó, thì, phụ thuộc vào cách hiểu đồ thật là như thế nào. Nó như một trong Tạm Đại Thần Bảo thì thanh kiếm thừa hưởng trong hoàng tộc, theo quan điểm khảo cổ học, thì rất có thể đó là đồ giả. Nhưng còn thanh kiếm đó thì, ngược lại, lại là..."
"Thanh kiếm đó?"
"Có thể nói là một bảo vật không thua gì đồ thật. Thêm nữa thì tôi không thể tiết lộ ra được."
"Hiểu rồi. Vây tôi sẽ cứ côi nó như chất lượng thật sự của đồ ‘made in Japan’ vậy.”
Có vẻ như cô Hime-Miko kia và cả Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử vẫn còn rất nhiều bí mật khác, Erica quyết định từ bây giờ phải thận trọng hơn nữa.
Nếu điều Amakasu vừa nói là sự thật thì chứa đựng bên trong Ama no Murakumo no Tsurugi có thể là nguồn sức mạnh to lớn không thua kém gì những thần vật như Gorgoneion hay Cấm Thư Prometheus.
Tuy nhiên, chúng ban đầu là những công cụ mà các vị thần tạo ra cho chính họ sử dụng.
Chúng không phải là thứ dành cho người trần, và nếu không cẩn thẩn có thể dễ dàng dẫn đến cái chết. Nếu Kusanagi Godou không trở thành Campione thì anh ấy đã chết rồi.
"Tôi càng ngày càng hứng thú với những bí mật của Ena-san. Tiện đây cho tôi hỏi chi tiết hơn được không?"
Amakasu nhún vai lặng lẽ như thể anh không có ý định trả lời. Vì không có cách nào khác, Erica chỉ có thể thay đổi chủ đề.
"Anh và Ena-san học cùng trường võ thuật phải không?"
"Về năng lực chiến đấu, tất nhiên cô ấy mạnh hơn. Dù sao, đánh đấm cũng không phải là sở trường của tôi."
"Ngoài võ nghệ ra thì tôi còn nghe nói rằng Amakasu-san còn là bậc thầy trong sử dụng phép thuật... Điều đó là thật không?"
Từ lầu Erica đã tò mò khả năng tiềm ẩn của người đàn ông này.
"Cô đánh giá cao tôi quá rồi. Dù gì tôi cũng chỉ là tên chạy vặt mà thôi. Đâu cần chi sức mạnh quyền năng làm gì cơ chứ."
Erica lịch sự gật đầu trước lý do của Amakasu.
Cuộc điều tra tối nay đã hoàn tất. Bước kế tiếp sẽ là lần theo những manh mối từ chàng thanh niên không thể coi thường trước mặt cô này.
Erica mỉm cười như một quý cô khi đặt tiền lên bàn và đứng dậy.
"Cuộc trò chuyện thật thú vị, nếu có cơ hội tôi mong chúng ta có thể gặp lại."
"Cá nhân tôi thì thực sự không muốn gặp cô một mình thế này. Mà này, về Ena-san, hình như cô ấy đã chuẩn bị bẫy hay cường thuật gì đó tại trường học của cô rồi đấy. Tuy tôi không biết nó là loại phép thuật gì nhưng vì người thi triển nó là Hime-Miko Thần Kiếm—cô không thể bất cẩn được, xin hãy cẩn trọng."
Rồi Amakasu ra hiệu gì đó bằng đôi mắt, sau lúc nói cho Erica một thông tin cực kỳ quan trọng vào khúc cuối cùng.
Phần 2
Sau giờ học ở Học Viện Jounan, tại phòng trà cậu lạc bộ trà đạo—
"Được uống trà thoải mái thế này thật đã quá đi, nếu là ở trên núi thì việc đun nước thôi cũng là cả một vấn đề rồi."
"Hooo..." Ena thở ra một hơi thật sâu và thì thầm với chính mình.
Trong tay cô là tách trà bột do tự mình chuẩn bị. Và bên cạnh cô có chủ tịch câu lạc bộ trà đạo, Hanabusa-san, và Mariya Yuri.
"Nhưng mà một người không thuộc câu lạc bộ, như Ena-san mà đến rồi đi một cách công khai thế này thì có hơi..."
Ena sở hữu cơ thể nhanh nhẹn hơn cả loài mèo và khỉ.
Trong tâm trí của Yuri lúc này hiện lên cảnh Ena sử dụng kỹ năng trên để lẻn vào trường.
"Nói mình là người lạ thật quá đáng, Ena đã chào hỏi tất cả thành viên của câu lạc bộ từ chủ tịch xuống tới dưới cùng rồi còn gì. Với lại, hôm nay tớ thậm chí còn mang theo quà nữa, nên ít nhất cũng coi mình như khách ghé qua chớ."
"Q-Quà á?"
Yuri ngạc nhiên chuyển ánh mắt của mình sang Hanabusa-san.
Ngượng ngùng, nàng chủ tịch câu lạc bộ trà đạo hiền lành liền thú nhận.
"Đúng là chị vừa nhận đủ thứ từ Seishuuin Ena-san. Em nhìn kìa! Bột trà này, đồ ăn này, còn cả bộ ấm trà nữa!"
"Không lẽ, tất cả những thứ đều là từ nhà Seishuuin..."
Yuri bắt đầu nhìn kỹ vào bộ ấm trà đang được sử dụng.
Đúng là cô chưa bao giờ nhìn thấy chúng. Chúng rất đẹp. Nhưng những thứ cao cấp như vậy thực sự không thích hợp cho sinh hoạt câu lạc bộ.
"Tiện đây cũng nói luôn, chị cũng đừng quá đắn đo làm gì đâu. Đây chỉ là đồ thừa của Bà em ở nhà đưa cho em. Dù sao thì đồ dùng đều để sử dụng mà."
"Phải, nhưng mấy món cao cấp thế này nên được sử dụng ở một nơi thích hợp hơn."
"M-Mariya-san, c-có thể nào tất cả chỗ này đều là hàng quý giá hết hả?"
"Dạ vâng, quý giá nhưng không vô giá. Dù sao thì những món đồ có chất lượng như thế này miễn chị có tiền là đều có thể mua được. Món đắt nhất có lẽ không quá một hoặc hai triệu... Chủ tịch-san, chị sao vậy!"
Vào lúc không may mắn đó, Hanabusa-san một tay lại đang cầm một chiếc tách trà. Sau đó, Yuri và Ena phải chăm sóc cô, người đã rơi vào trạng thái bấn loạn.
Rồi Hanabusa-san nói cô cần phải giải toả tâm lý và rời khỏi phòng.
Giờ chỉ còn có hai nàng Hime-Miko trong căn phòng trống trải ấy.
Hôm nay là thứ Sáu, và vì không phải là ngày hoạt động câu lạc bộ, nên không có thành viên nào khác có mặt.
Yuri đến vì Ena đã gọi cho cô. Còn Hanabusa-san thì việc dọn dẹp nơi này đã là thói quen hàng ngày của cô như là một chủ tịch câu lạc bộ.
"Vậy tại sao Ena lại đến trường của mình nữa vậy?"
Yuri không thể không hỏi Ena.
"Lần trước, đều là tất cả tại cậu mà giữa mình và Godou-san xảy ra chuyện đó—"
"Nhưng cũng nhờ lần đó mà quan hệ của Yuri với Hoàng Vương đã tiến triển được một chút, tốt quá rồi còn gì."
"Không tốt chút nào hết!"
Quả thật cuộc nói chuyện lần đó đã xua tan đi mọi sự ngại ngùng khó nói giữa Godou và cô.
Nhưng Yuri sẽ không vui vì điều đó. Thay vào đó, cô lại bắt đầu lo về chuyện xảy ra giữa Erica và Ena.
"Cậu thật sự là không có đánh nhau với Erica-san đấy chứ?"
"Không, không có gì đâu, chúng tớ chỉ nói chuyện một chút, rồi mình đi ngay."
"Vậy tại sao lúc đó mình lại cảm thấy khí của Ama no Murakumo no Tsurugi trơ nên khác thường?"
"Tôi chỉ rút nó ra để cô ta xem, vậy thôi. Yuri, cậu lo quá rồi đó."
Ánh mắt sắc bén của Yuri một phút không rời Ena trả lời bình thản.
"Tuy Erica-san đôi khi cũng có mang đến rắc rối cho người khác, nhưng cô ấy là một cô gái hết mình vì Godou-san... vì Vị Vua của mình. Nếu cậu bất cẩn nhắm vào cô ấy thì cậu sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của ngài ấy đó. Xin đừng quên lời cảnh báo này của mình, coi như mình thật lòng xin cậu đi."
"Tớ biết, biết rồi mà. Tớ sẽ làm như cậu nói."
Cô ấy có thật sự hiểu? Hay chỉ đồng ý cho qua chuyện?
Không thể biết được ý định thực sự của Ena, Yuri không thể không thở dài.
Đưa ra lời cảnh báo có phần đe dọa này đáng lẽ ra phải là công việc của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử, nhưng không biết vì lý do gì, họ dường như đang giả vờ phản ứng chậm với vấn đề này.
"Yuri toàn lo chuyện không đâu không, không phải cậu có việc quan trọng hơn cần thực hiện sao?"
"Việc quan trọng nào?"
Trước câu hỏi bất ngờ của Ena, Yuri trở nên luống cuống.
"Thì việc tiển triến với Kusanagi-san đó. Bây giờ chuyện chúng ta làm dâu nhà ngài ấy đã công khai hết rồi, vậy bước tiếp theo… dĩ nhiên là hẹn hò rồi, cậu thấy có phải không?"
"Hẹn hò!? Ý cậu là Godou-san và m-m-mình bí mật gặp nhau á?"
"Ừ, đúng, cậu gọi vậy cũng được?"
"Không được đâu! Trừ phi hai người đã đính hôn thì không thể làm vậy được!"
"Ngày nay chuyện đó xảy ra như cơm bữa ấy. Cậu đừng có lo, đi cùng với Ena mời ngài ấy. Có Yuri bên phải, Ena bên trái. Kusanagi-san nhất định sẽ rất sung sướng khi được ôm hai người đẹp hai bên cho coi."
Ena cười ngây thơ, đứng lên, và kéo mạnh tay Yuri.
Sau đó, hai nàng Hime-Miko bắt đầu đi tìm Kusanagi Godou quanh trường.
Còn trong khi đó, Kusanagi Godou đang—
"Và như thế, chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp thứ hai của Hội Đồng Phán Xét Tên Khốn Kusanagi Godou Độc Chiếm Hai Đại Mĩ Nhân Trường Ta + Gương Mặt Mới. Anh em, sẵn sàng hết chưa?"
"Đã sẵn sàng từ lâu rồi. Hãy để chúng ta cho Kusanagi Godou, kẻ thù của đấng quân tử, biết thế nào là công lý."
"Vì ước mơ bình đẳng mọi tầng lớp, vì lý tưởng cộng sản cao đẹp, chúng ta phải ra sức hết mình lật đổ bọn tư sản!"
Godou hiện đang là một tù nhân của ba chàng trai thần kinh không ổn định.
Sau giờ học, anh đã bị ai đó lấy bao trùm đầu.
Sau đó, anh được đưa tới một phòng học trống nào đó, bị ném xuống đất, hai tay hai chân đều bị băng keo trong suốt quấn nhiều vòng. Ba thủ phạm đều có túi giấy che mặt, nhưng Godou, từ đầu đã biết danh tính của họ, lạnh lùng nói.
"Nanami, Sorimachi, Takagi... Tuy tớ biết mấy cậu dại nhưng không ngờ độ khờ dại của mấy cậu lại tới mức độ này. Khi tội các cậu còn nhẹ, làm ơn thả tớ ra đi."
Nghe Godou nói xong, ba chàng ngốc nhìn chằm chằm vào anh qua hai cái lỗ trên chiếc túi giấy.
"Khùng, đó không phải là tên của chúng ta."
"Đúng vậy, chúng ta không phải là bạn cùng lớp của ngươi."
"Chúng ta là đồng minh của công lý dành trọn tâm trí cho nhân dân đất nước, nên đừng có suy nghĩ xàm bậy như vậy."
Godou chắc chắn rằng nếu có những tên ngốc hết thuốc chữa tồn tại trên thế giới này, nhất định đó phải là ba tên trước mặt anh.
"À... Dù tôi thực sự không hiểu tại sao các cậu lại làm chuyện này nhưng chắc phải có rất nhiều lý do. Tớ biết là tớ còn nhiều thứ cần sửa đổi, nên mấy cậu cứ nói ra nổi niềm của mình. Tớ nhất định sẽ lắng nghe hết mà."
Anh rất muốn được cởi trói càng sớm càng tốt.
Với ý nghĩ đó trong đầu, Godou đưa ra một đề nghị hòa bình, nhưng ba chàng ngốc chỉ cười chế giễu. Thái độ kiêu căng hận thù của họ vẫn không có gì chuyển biến.
"Đồ khốn, ngươi chỉ giỏi mấy trò lời ngon tiếng ngọt... Được thôi, vậy sao ngươi không thú nhân tội ác của mình vào mùa hè này đi?"
Mùa hè? Nghe thấy câu hỏi của Sorimachi, Godou đang khó chịu giả vờ niềm tĩnh.
Nếu chuyện anh ở chung với những người khác ở Sardinia bị tiết lộ, chắc chắn sẽ có một sự hiểu lầm nghiêm trọng. Vì vậy những lúc thế này đòi hỏi một câu trả lời khôn ngoan.
"Suốt hè, tớ ăn ở rất giản dị và trung thực, không có gì xấu xảy ra hết."
Trước lời giải thích chả có gì là thuyết phục trên, Nanami lẩm bẩm "Ồ, thật thế sao?"
"Vậy, đồng chí S, báo cáo kết quả quan sát của cậu đi."
"Tại khu phố mua sắm ở Nezu Sanchoume, nơi ở của Kusanagi Godou, tôi không phát hiện bất kỳ bóng dáng nào của hắn ta trong nửa đầu của mùa hè từ đầu tháng Bảy đến đầu tháng Tám."
"Rất tốt, đó là nghi điểm số một. Đồng chí T, cậu có gì để báo cáo không?"
"Trong cùng khoảng thời gian đó, không có nhân chứng nào nhìn thấy Erica ở khu vực Hongou, nơi đối tượng thường xuyên xuất hiện. Ngoài ra, ngay cả Mariya-san cũng không tham gia sinh hoạt câu lạc bộ trà đạo. Dựa trên những điều đó, theo ý kiến cá nhân của tôi thì Kusanagi Godou chính là nghi phạm số một trong sự việc lần này. "
"Đó là nghi điểm hai và ba..."
Nanami vừa nói bằng giọng phóng đại, vừa quan sát biểu hiện trên khuôn mặt Godou lúc đó.
"Từ đó có thể nói rằng, Kusanagi, có thể nào suốt hè, ngươi cùng Erica-san và Yuri-san đã hạnh phúc đi nghỉ mát ở một chốn bồn lai tiên cảnh nào đó? Haha... đó chẳng phải là thiên đường trong galgame sao hả?"
"Sao có thể xảy ra chuyện đó được chứ?! Dù cậu có khùng thế nào thì cũng nên biết nghĩ trước khi nói chứ!"
Cố tình điều tra kỳ nghỉ hè của mình, mấy tên này rảnh đến cỡ nào vậy trời? Godou cảm thấy kinh ngạc trong khi chối bỏ lời trên. Tình hình này thì giải pháp tạm thời là tiếp tục nói dối. Nhưng mà...
"Đồng chí S, có bất kỳ phản ứng gì trên máy nói dối không?"
"Hắn ta vừa mới đưa ra một lời nói cực kỳ dối trá. Mày nói dối trong tim tôi đang kêu bíp bíp không ngừng. Tên Kusanagi này, không thể tha!"
"Đúng vậy, kẻ ác phải bị trừng trị! Hãy để chúng ta thực thi công lý trước tên hám tình này!"
Nghe thấy kết luận của ba chàng ngốc, Godou hét lên.
"Đợi đã! Máy nói dối làm gì mà ở trong tim! Đó chỉ là mấy cậu mù quáng nghĩ vậy thôi!"
"Chính sự thiếu hiểu biết của ngươi đã phản đội lại người rồi đó. Đây là thứ mà chỉ có những chàng trai từ lâu đã khao khát tình yêu từ những cô gái dễ thương trong trắng mới có thể sử dụng. Ngươi có thể gọi nó là một loại phép thuật. Một tên đen tối như ngươi sẽ không bao giờ giác ngộ ra được đâu."
Không thể ngờ, Sorimachi nói ra một cậu trả lời không thể chứng thực trên.
Và ngay lúc Godou chuẩn bị mở miệng biện hộ cho mình thì...
"Tội ác của mấy người dừng lại tại đây, vì mấy người đã đi quá xa rồi."
Vào lúc đó, cánh cửa lớp học bị mở tung ra và giọng nói không thể ngầu hơn của một cô gái phát ra.
Liliana Kranjcar, nàng hiệp sĩ tóc bạc đến từ Đông Âu, đã xuất hiện.
"Kusanagi Godou, xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bọn chúng ngay lập tức."
"Xin lỗi, Liliana, tôi nợ cô lần này."
Nàng hiệp sĩ đáng tin cậy nói, và Godou bảy tỏ lòng biết ơn của mình.
Câu nói trên khiến Liliana ngượng ngùng quay mặt sang một bên.
"Đây chỉ là một phần nghĩa vụ của tôi, ngài không cần phải cảm ơn tôi đâu. Vì không thấy ngài, thấy lo nên tôi mới đi tìm... Nếu ngài đã rút ra được bài học cho mình, vậy thì xin ngài đừng tự tiện rời khỏi tầm mắt của tôi nữa. Tôi rất biết ơn nếu ngài không làm khó công việc của tôi."
Godou cười gượng gật đầu, trong khi ba chàng ngốc rõ ràng đang run rẩy khắp mình mẩy.
"Cô có vẻ khá tự tin đấy nhưng thêm một người thì làm được gì? Chúng ta có ba người ở đây, sức mạnh số đông, hahahahahahahahahaha!"
"Rác rưởi như mấy người hả? Có ba trăm tên cũng chỉ là như trở bàn tay. Thật nực cười."
Liliana vặn lại không chút nhún nhường trước lời đe dọa rẻ mạt.
Trước câu trả lời tàn nhẫn của cô, ba chàng ngốc rõ đang bắt đầu hoảng sợ.
Dù họ không biết gì về khả năng thực sự của cô, vẻ mặt và lời nói của nàng hiệp sĩ sắc xanh đã khiến họ phải khiếp sợ.
"Đợi, đợi đã! Liliana-san. Bọn tôi chỉ đang cố gắng vạch trần tội ác của Kusanagi Godou mà thôi."
"Khờ khạo! Kusanagi Godou chính là hiện thân của chính nghĩa, bước trên con đường của các vị vua. Thay vì để cho mấy tên ngốc các người vạch trần ngài ấy thì hãy để tôi cho mấy người thấy thế nào là nhục nhã."
Lời giải thích của Takagi không lay chuyển được Liliana, vì vậy Sorimachi đã đứng ra đặt ra câu hỏi.
"T-Tôi phản đối! Cô nói Kusanagi có trái tim chính nghĩa, suy nghĩ đó rất có vấn đề! Hắn ta là tên chuyên lừa dối, đùa giỡn với không biết là bao nhiêu cô gái. Chả phải hắn ta là một tên cuồng tình, kẻ thù của phụ nữ sao!?"
"Mấy người định dùng những lời hờ hợt đó để thay đổi quan điểm của tôi? Thật là những tên ngốc đáng thương ..."
Thấy vẻ mặt có chút không hài lòng của Liliana, không biết làm sao Godou lại cảm giác không lành rằng Liliana chuẩn bị đưa ra lời phản bác không bình thường.
"Quả thật ngài ấy là một tên cuồng tình không ai sánh bằng. Hứng lên là đi cưa gái, vua harem đã vấy bẩn vô số con gái. Đó là sự thật không thể chối cãi."
Sự thật gì mà không có thật gì hết! Tất cả đều là do cô hiểu lầm ngay từ đầu mà thôi!
Không ngần ngại phơi bày tật xấu của Godou, Liliana buồn bã tiếp tục bằng giọng trầm thấp.
"Tôi đã nhiều lần khuyên răn ngài ấy, chơi gì thì chơi cũng nên biết kiềm chế. Tôi đã thề sẽ giữ trọn mối quan hệ này, mãi mãi bên cạnh chăm sóc ngài. Tôi muốn trở thành một người con gái sẵn sàng trao tất cả mình có cho ngài, và trở thành tri kỷ muôn đời của nhau. Và vì ham muốn vô đáy cũng là một phần con người của ngài ấy, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận chúng."
Liliana sầu tư quay mặt đi.
Ơ, nếu anh thực sự là một tên tệ hại như thế, thì sao không bỏ mặc anh cho rồi. Godou không thể nghĩ tới điều này.
"Một ngày nào đó, anh ta có thể vì thối trăng hoa của mình mà hối hận... Nhưng dù có bao nhiêu lần, tôi sẽ luôn là chỗ dựa cho ngài, và hứa rằng nhất định giải nguy cho ngài. Miễn là những cảm xúc này vẫn còn thì trái tim tôi sẽ không bị lay động bởi những lời đê hèn đó đâu."
Những lời mạnh mẽ của Liliana thật nghị lực và chan chứa cảm xúc chân thành cảm động.
Tuy nhiên, nội dung nghe không khác gì lời một của một con gái hay người phụ nữ bị nữa ấy của mình dừa lối vậy.
Ba chàng ngốc cũng có ý nghĩ như vậy, lớn tiếng phản đối.
"Con gái bị lừa ngạt ai cũng nói 'anh ấy không làm gì tổn thương tôi’ hết!"
"Mau thức tỉnh đi! Liliana-san!"
"Vẫn còn nhiều chàng trai tốt hơn hắn ta trên thế giới này mà..."
"Tôi mong các người đừng hiểu lầm. Giữa Kusanagi Godou và tôi không có quan hệ nam nữ bề ngoài đó. Tôi chỉ là hiệp sĩ của ngài ấy, người bằng hữu nguyện sẽ mãi bên cạnh ngài. Chúng tôi đã thề rằng dẫu có là đâu, khi nào thì sẽ cùng nhau vượt qua mọi gian nan trắc trở, đó là mối liên hết giữa tôi và ngài ấy. "
Bản thân không nhận ra nhưng Liliana giờ lẩm bẩm một mình như đang trôi dạt vào giấc mộng của chính mình.
"Dù rằng thói lăng nhăng của ngài ấy sẽ khiến tôi rất khổ sở... Nhưng nó cũng sẽ làm tăng thêm mối gắn kết giữa hai chúng tôi, miễn vị trí của tôi vẫn là đặc biệt nhất trong trái tim ngài, và dù ngài ấy có tìm kiếm loại con gái nào đi chăng nữa thì cuối cùng anh cũng sẽ trở về vòng tay của tôi..."
Tên đàn ông mà cô ấy đang nói tới hẳn phải là một Vị Hoàng Đế hay Sultan gì đó, trị vì vùng đất Hồi giáo vài thế kỷ trước. Nhất định không thể nào là Kusanagi Godou được đâu nhỉ. Như Godou đang cố gắng chối bỏ thực tại, ba chàng ngốc trừng mắt nhìn anh và bắt đầu khóc.
"Khốn nạn! Lập harem rồi còn được chấp nhận! Ông trời ơi! Sao ông có thể bất công như thế chứ?!"
"Có phải đây là kết quả dụ dỗ? Kết quả của việc dụ dỗ con gái nhà lành vào con đường tội lỗi!?"
"Mình đang khóc sao...? Đấy là nước mắt sao? Chết tiệt, tuyệt vọng làm sao!"
Ba người họ đã bị đánh bại toàn tập, và vào lúc đó, cánh cửa lớp học một lần nữa được mở ra.
"A, tìm thấy rồi, Kusanagi-san hóa ra ở đây à."
"X-Xin lỗi vì đã làm phiền."
Hai cô gái khác xuất hiện, họ là bộ đôi Seishuuin Ena và Mariya Yuri.
"À, cho tôi xin lỗi nhưng bọn tôi đang có chút chuyện. Nếu có gì muốn nói với tôi thì chờ lát nữa được không?"
"Em chỉ nói vài cầu, rồi đi ngay ấy mà. Em đến đây để mời Kusanagi-san hẹn hò với chúng em vào ngày mai. Phải, Kusanagi-san, Yuri, và em, Ena, cả ba chúng ta sẽ hẹn hò cùng nhau. "
"Hẹn hò!?"
Godou bị sốc quay sang nhìn Yuri đã ửng hồng đến cổ.
"Ena-san! Hẹn hò với Godou-san... Mình vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện đó!"
"Nếu chưa sẵn sàng, thì bây giờ chuẩn bị đi là vừa. Trở thành ‘phụ nữ’ của Kusanagi Godou đâu phải dễ, vậy nên cậu phải chủ động hơn mới được."
Những lời trên lọt vào tai, vai Sorimachi không ngừng run rẩy.
"T-Tai mình chắc có vấn đề rồi. Lẽ nào mình có thể nghe được tiếng người ngoài hành tinh cơ chứ? Hahahaha, ai ngờ rằng mình, Sorimachi, lại tụt hậu đến mức không biết gì về chiến lược tiến luôn hai route này..."
Sau khi nghe thấy lời của đồng đội, đến lượt của Nanami lảm nhảm một cách vô hồn.
"M-Mình phải tỉnh lại. Cô gái lạ mặt đó nhất định là cô tiên hoặc ảo giác mà thôi. Chắc là trí tưởng tượng của mình rồi. Lý nào mà có hôn thê hay cô gái xinh đẹp nào lại có thể tình nguyện làm người yêu của một thằng cao trung bình thường như thế được. Điều đó chỉ xảy ra trong những câu chuyện cổ tích mà thôi, chúng ta chắc hẳn đã bị cuốn vào một cơn ác mộng nào đó rồi... "
Hai người họ đang cố hết sức để phủ nhận sự thật trước mắt.
Đây chẳng lẽ tất cả đều là lỗi của mình? Lúc Godou bắt đầu có cảm giác áy náy thì...
"Oh oh oh oh oh oh oh oh oh!"
Takagi đột nhiên gầm lên.
Cao thể 185cm cao to của anh bắt đầu rung lên.
"Mình không bao giờ chấp nhận điều này! Thế giới khốn nạn này, thực tại bất công này, mình không bao giờ chấp nhận!"
Hét lớn, anh vác Godou vẫn còn bị trói lên vai.
"Kusanagi, tao sẽ kết thúc mạng sống của hai ta!"
"Chờ, chờ đã, tại sao chuyện lại phải thành ra thế này chứ?"
"Sự tồn tại của mày đã phá vỡ luân thường đạo lý. Mày là kẻ hủy diệt thế giới—một thực thể không nên tồn tại! Hãy bắt đầu giấc ngủ vĩnh hằng của hai ta nào!"
Quyết định hy sinh một cách khó hiểu, Takagi bắt đầu điên cuồng chạy tới với Godou trên vai.
Rời khỏi lớp học và vút qua các hành lang, cuối cùng chạy lên cầu thang.
Mặc dù anh có được cơ thể cơ bắp nhờ câu lạc bộ kendo, đoạn chạy nước rút điên cuồng này không phải là chuyện một người bình thường có thể thực hiện.
"Bình tĩnh lại đi, Takagi! Sao cậu phải dại dột như thế này chứ!?"
"Mày không hiểu sao?! Tất cả đàn ông bạc phận trên hành tinh này—những người chưa bao giờ được nếm trải mùi vị của tình yêu, bị xua đuổi bởi các cô gái bên ngoài thế giới 2D—họ đã cho tao sức mạnh!"
Takagi mang theo Godou và chạy lên cầu thang trong một nhịp thở.
Liliana chỉ có thể đứng nhìn trong kinh ngạc hình bóng ung dung và tốc độ phi thường của Takagi, chàng trai đã vượt qua ranh giới mang tên con người và bây giờ đang thách thức cả giới hạn của loài người.
Phần 3
Và rồi trên sân thượng—
Takagi bị dồi vào đường cùng khiêng Godou lên điểm cao nhất ngôi trường.
"Đến đây là đủ cao rồi..."
Lẩm bẩm một mình, Takagi tiến tới mép sân thượng, bị chặn bởi hàng rào được dựng lên để phòng tai nạn xảy ra.
Godou lo lắng luống cuống nhìn xuống và thấy sân thể thao không xa phía dưới.
"Đủ cao? Đủ cao để làm gì!?"
"Dĩ nhiên là nhảy xuống, kết mạng sống của tao và cả của mày, Kusanagi."
"Nếu cậu tự tử như vầy, gia đình của cậu sẽ đau khổ lắm cậu biết không! Sao chúng ta không giải quyết mọi chuyện một cách bớt đau thương hơn, được chứ!?"
"Hà... Em gái của tao không giống như Shizuka của mày. Ngày nào nó cũng nói ‘anh chả biết gì thời trang hết, đi chết đi là vừa!’ Không còn gì bó buộc tao với thế giới này nữa."
Vào lúc đó, một ai đó thầm lặng rón rén phía sau Takagi và Godou, tung ra vài đòn chặt karate. Mmm... Và thế là Takagi đã đau đớn nằm đo ván dưới nền.
"Ai đó!?"
"Godou, anh có sao không? Cuối cùng cũng rượt kịp."
Người hạ Takagi, và bắt lấy Godou trước khi anh va vào sàn bê tông, là Erica Blandelli.
"Em thấy anh bị vác đi nên chạy theo cứu... Nhưng em mong là mình đã không xen vào không cần thiết."
"Không, không có đâu. Cuối cùng cũng thoát nạn. Thực sự, cảm ơn cô rất nhiều."
Trong khi anh nói lời cảm ơn, cô gái tóc vàng đặt người anh xuống nhẹ nhàng và xé toạc đoạn băng trói tay chân anh lại.
"Godou à, em muốn anh thể hiện lòng biết ơn của mình bằng hành động cơ."
"Nếu nó nằm trong khả năng của tôi thì tôi sẽ cố gắng hết sức... Nhưng cô muốn tôi làm gì?"
Erica không thể không cười khan trước câu trả lời không do dự thiếu suy tính trên của anh.
"Nguyên tắc trung thực thiếu thận trọng này của anh, tuy em thấy nó rất dễ thương nhưng thật sự như vậy thật quá bất cẩn đó. Tốt hơn anh học cách cẩn thận xem xét tình hình và linh hoạt trong việc đưa ra phương án hơn đi."
Godou cảm thấy hơi khó xử trước lời khuyên răn trên của Erica.
Vậy chấp nhận làm bất cứ việc gì cho cô chỉ vì mới được cô cứu là việc quá khinh suất sao?
Erica mỉm cười dịu dàng với Godou, nhưng nếu nâng độ ác ý trong nụ cười đó lên 30%, thì nó sẽ trở thành ‘nụ cười ác quỷ’ mà ẩn chứa bên trong là sự hả hê sau khi đã lừa tình được người khác.
Lúc Godou mắt dí vào nàng cứu tinh xinh đẹp, và ngay lúc Erica sắp sửa vui vẻ nói ra lời yêu cầu của mình thì...
"Kusanagi-san, ngài có bị gì không? Ena sẽ cứu ngài ngay đây—ối, xong hết rồi."
Một giọng nói vui tươi phát trên sân thượng, giọng trong trẽo quen thuộc đó này thuộc về Seishuuin Ena.
"Quả là Erica-san không bao giờ bỏ lỡ cơ hội tốt nào hết nha."
"Cảm ơn vì lời khen, không có gì đâu. Mà Ena-san cũng hành động nhanh chóng quá đó chớ."
Ena đã chạy lên sân thượng mà không lộ ra chút mệt mỏi nào trên khuôn mặt, Erica với mái tóc vàng tô điểm chút sắc đỏ trò chuyện với cô bằng giọng ngưỡng mộ.
Họ nói chuyện rất thân thiện, nhưng dường như ẩn chứa trong lời nói của họ là đầy kim châm dao nhọn.
Godou không thể không cảm thấy khó hiểu, giữa họ thật sự là sao?
"Mà dù sao thì vấn đề cũng đã được giải quyết rồi phải không? Vậy thì Kusanagi-san, xin ngài trả lời lời mời của em mới nãy. Nếu Ena, Yuri, và Kusanagi-san có thể hẹn hò cùng nhau thì tình cảm giữa ba chúng ta nhất định sẽ thắm thiết hơn."
Ena không ngại ngùng nói.
Hẹn hò. Nghĩ lại thì, đó là thứ mà Kusanagi Godou chưa từng trải qua.
Tuy anh đã đi đủ nơi với Erica nhưng những lần đó đều không có không khí của một buổi hẹn họ. Mà, buổi hẹn đầu mà đã được bên nữ mời, cả hai còn xinh đẹp sở hữu sức lôi cuốn không thể chối—không, nhất định không thể chấp nhận.
"Xin thứ lỗi nhưng tôi phải từ chối! Tôi không có lý do gì để hẹn hò với hai cô hết!"
"Nếu ngài muốn lý do thì có ngay. Yuri và em cả hai sẽ trở thành người phụ nữ của Kusanagi-san, vì vậy ngài có trách nhiệm đi chơi với chúng em, với lại, từ nay mối quan hệ giữa ba chúng ta sẽ chỉ có thể tốt hơn mà thôi."
Cô gái đó đang nói xàm cài gì vậy trời?
Nghe những lời vô lý của cô gái trước mặt anh, Godou biết khuôn mặt anh đang đỏ lên vì tức giận.
"Ngay cả khi tôi nhất định phải làm chuyện đó thì tôi cũng không hẹn hò với cả hai người các cô! Người ngoài nhìn vô thì sao chấp nhận được!"
"Ai mà quan tâm người ngoài nghĩ gì cơ chứ, thứ quan trọng là tình cảm của ba chúng ta... À phải, nếu Kusanagi-san muốn tụi em thay phiên nhau thì ngài có thể hẹn hò với Yuri trước cũng được."
Dù anh có từ chối thế nào, Ena cũng sẽ tức thì phản công không đổ một giọi mồ hôi. Godou giờ đang cảm thấy rất tuyệt vọng.
Ena không có tài hùng biện hay kĩ năng giao tiếp kiểu như Erica. Thay vào đó, nàng Hime-Miko lại có khả năng xoay chuyển tình thế sao có lợi cho mình.
Như khi Godou sắp đầu hàng trước đối thủ quá phiền phức này, một cứu tinh đã xuất hiện bện cạnh anh.
"Á, thật xin lỗi, nhưng Godou sẽ hẹn hò với tôi ngày mai."
Tất nhiên người nói lời trên là Erica, nhưng nhờ nó mà tâm trạng của Godou càng tuyệt vọng hơn.
Không nghi ngờ gì, đây là một vị cứu tinh, nhưng nếu anh được cứu ra khỏi rắc rối này thì chắc chắn sẽ lại bị dính vào rắc rối khác còn tệ hại hơn.
"Tôi chưa bao giờ hẹn hò với chàng trai nào bao giờ, vậy nên tôi muốn lần đầu của mình nhất định là phải với Godou. Tất nhiên... lần thứ hai thì sẽ là không ai khác ngoài hai cô."
"Ê này Erica, quan hệ chúng ta thế này, đâu cần phải hẹn hò làm gì đâu..."
"Chính xác bởi vì quan hệ của chúng mình nên chúng mình phải hẹn hò. Đúng là anh và em đã đến nhiều nơi nhưng tất cả chúng là để giải quyết rắc rối, vả lại chúng ta chưa bao giờ thật sự hẹn hò lần nào cả, thế nên xin anh hãy chấp nhận, nhá anh?"
Erica bắt Godou chiều cô bằng giọng nài nỉ hiếm hoi.
Tuy nhiên, đồng thời, cô vẫn giữ được phong thái kiêu hãnh của một nữ hoàng, quả là Erica.
"Kusanagi-san, bên em có hai người nè, hai bên hai mĩ nhân đó."
"Godou, chất lượng tốt hơn số lượng. Anh là người duy nhất trên thế giới này có thể sở hữu em, Erica Blandelli, cho riêng mình. Đừng lãng phí cơ hội này đó."
Ena thì trìu mến nói với Godou, còn thì Erica lại gần bên anh.
Đôi môi bên tai anh, thì thầm những lời mật ngọt. Không xong rồi. Nếu chuyện này cứ tiếp tục, cô rất có thể sẽ cưỡng hôn mình mấy. Godou cảm thấy cả cơ thể mình cứng cơ không thể cử động.
Nhưng đòn tấn công tiếp theo không phải là đôi môi quyến rũ, mà là một lời đe doạ trắng trợn.
"... Mà em nên nói điều này, tuy dù sao đó là nghĩa vụ của em. Godou, anh còn nhớ lời hứa mới nãy không? Rằng anh chấp nhận làm mọi việc trong khả năng của anh để cảm ơn em. À, còn nữa, em nhớ buổi ăn trưa vài ngày trước, anh còn nợ em một chuyện. Em tin là một thằng đàn ông không thể giữ được lời hứa của mình vào những lúc thế này không là gì ngoài tên khốn nạn."
Godou chớp mặt nhìn lại một lần nữa khuôn mặt xinh đẹp trước mắt mình. Nó đang cười không khác gì một con quỷ. Diavolo Rosso ghẽ gật đầu.
"Erica, nói ra những lời đó vào lúc này, cô không cảm thấy mình đê tiện chút nào sao?"
"Em hết cách rồi mà, nếu không làm vậy, anh sẽ lại lọt khỏi tay em nữa thôi, lâu lâu phải nghiêm túc lên mới được."
Phát ngôn bằng giọng trong sáng, Erica quả nhiên đang nổi máu tức nhưng trông cô cũng thật dễ thương.
Giờ nghĩ lại, kể từ khi Liliana chuyển đến Nhật Bản, những thủ đoạn của cô nàng tóc vàng đã giảm rõ rệt. Có lẽ vì có thêm một người nghiêm nghị như Yuri xuất hiện nên Erica đã phải kiểm chế bản thân một chút.
Hoặc có thể cô đang điều chỉnh nước cờ của mình cho phù hợp với sự thay đổi của thời cuộc. Giảm đi những màn ôm ấp nửa đùa nửa thiệt nhưng bù đắp vào đó là những đòn kích chính xác vào những thời điểm tất sát.
Vứt bỏ đi chiến thuật tiến công dồn dập, chuyển sang tính toán thời cơ và tấn công vào những điểm trọng yếu để nắm chắc phần thắng. Cũng như lúc này, dồn Godou vào đường cùng bí đường không lối thoái.
"Kusanagi Godou, ngài có sao không! Xin ngài thứ lỗi sự chậm trễ của tôi."
"Godou-san, cậu có sao không!?"
Chạy vào khung cảnh đang diễn ra là Liliana và Yuri.
Cô gái tóc bạc sắc đang bế nàng Hime-Miko trong vòng tay như thể đang bế một cô dâu sắp trở thành vợ.
Rất có thể là do Yuri đã kiệt sức trong khi hai người họ chạy dọc hành lang và lên cầu thang. Thể lực của cô thấp hơn rất nhiều so với một cô gái bình thường.
Godou nghĩ vậy, nhưng những ý nghĩ trong lòng anh lại trở nên buồn hơn.
Không ai đếm xỉa gì tới an quy của Takagi.
Những cô gái này, có thể nói họ thật tốt bụng và hiền lành, vậy mà họ đối xử cậu ta như thế này. Godou cuối cùng đã hiểu, dù chỉ một chút, hoàn cảnh đáng thương của người bạn cùng lớp đang nằm thẳng cẳng trên sàn bê tông lãnh lẽo của sân thượng.
"Tiện mọi người đều đã đông đủ hết, em hỏi ngài một lần nữa. Kusanagi-san, ngài muốn hẹn hò với ai vào ngày mai? Anh chọn ba người hạnh phục em và Yuri, hay đi chơi vui vẻ với Erica-san?"
Trước nội dung câu hỏi của Ena, Liliana trừng mắt với đôi mắt nguy hiểm vào Erica đang tựa mình vào Godou, trong khi Yuri gục mặt xuống đất.
Không biết làm sao Godou lại đang cảm thấy mình có tội và nợ mọi người một lời xin lỗi nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài quyết định.
"À thì... Thật tình tôi không muốn ở một mình với Erica, nhưng vì một số lý do khó nói nên tôi phải đi chơi với cô ấy vào ngày mai..."
Godou giải thích bằng giọng nhỏ nhẻ mà chỉ đủ để nghe được.
Xấu hổ và gục đầu nhìn xuống đất, cổ anh đã được cô gái xinh đẹp tóc vàng ôm lấy.
Cô ấy mỉm cười như một nàng tiên nữ, nhưng đối với Godou, nó không khác gì của một con quỷ cái.
Phần 4
Đêm đó, Erica đang nằm trên giường trong phòng mình khi cô vớ lấy chiếc điện thoại di động.
Người đầu tiên cô gọi là Liliana Kranjcar.
"Chào, Lily, chúng ta có thể nói chuyện về ngày mai được không?"
[Cô lừa lộc chủ nhân của tôi, âm mưu những chuyện đồi bại vào ngày mai... Được thôi, cô tính giải thích thế nào đây?]
Liliana trả lời không có lấy chút vui vẻ.
"Tớ không cần phải giải thích gì hết. Đối với một đôi đang yêu, khao khát khoảng thời gian được một mình ở bên nhau là điều dễ nhiên, thế nên tớ muốn đề nghị cậu một chuyện."
[Đề nghị với tôi sao?]
"Đúng vậy, vì nhất định cậu sẽ đòi làm vệ sĩ của anh ấy và bí mật bám theo sau, và nó sẽ phá vỡ không khí buổi hẹn hò của tớ và anh ấy, thế nên cậu không đi theo được không? Đó là yêu cầu của tớ."
[C-Chuyện đó tôi không thể đồng ý. Bảo vệ an toàn cho Kusanagi Godou là việc cần thiết.]
"Nếu Godou ở bên cạnh tớ thì không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu cậu không chịu, cũng được thôi. Vậy thì tác phẩm mới nhất của cậu sẽ được cả thế giới thưởng thức qua mạng Internet. Cả thế giới sẽ biết tới tài năng của Lily."
[Tác phẩm mới nhất của tôi? Sao cô lại biết về nó?]
"Tiểu thuyết đó có nội dung thế nào đó ta? Như là về một cô gái bỏ lại quê nhà ở một vùng nông thôn nước Pháp cổ kính để đi ngoan du khắp nơi, nhưng đến một ngày nọ cô ấy bị bắt cóc bởi một tên trùm mafia điển trai người Sicilia, rồi trở thành người hầu gái và người yêu của anh ta. Cậu nhớ đừng bỏ đi câu: 'Ta sẽ khiến em từ bây giờ trở đi sẽ không thể sống nếu thiếu ta..."
[Á, dừng lại! Đừng nói nữa!]
"Lily, cậu thật là bạo, thậm chí cả tớ mới đọc cũng thấy ngượng nữa. Nên chưa đọc hết. Phải rồi ha, để tối nay tớ đọc cho xong luôn đi."
[Xin cô, đừng có đọc nữa! Ngay mai tôi sẽ ở nhà không ra ngoài, được chưa?!]
Liliana hết lớn như thể sắp khóc tới nơi vậy.
[Đồ ác quỷ! Làm thế nào mà cô, luôn biết được bí mật của tôi thế hả!?]
"Không thể nói ra. Bí mật làm ăn."
Erica bình thản trả lời. Chắc chắn Liliana đã nghi ngờ có người tay trong và cũng đã cẩn thận hơn trong việc lựa chọn vị trí và cách thức bảo vệ quyển sổ văn chương của mình. Tuy nhiên, Karen luôn đi trước cô một bước, gửi đi bản copy một cách suôn sẻ.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Erica gọi tiếp cho Yuri.
[Chào, tôi là Mariya. Erica-san, cô có khoẻ không?'
"Bây giờ cô có bận gì không? Về chuyện ngày mai, Ena và cô có kế hoạch theo dõi tôi và Godou không vậy?"
Nàng Hime-Miko hiền lành này không thể biết nói dối.
Hoàn toàn tin tưởng vào điều đó, Erica thẳng thừng hỏi. Tuy nhiên, phản ứng của Yuri khá cảm tính.
[T-Tôi chắc chắn sẽ không làm chuyện đánh khinh như thế đâu!]
"Vậy thì thôi, nhưng có thể Ena-san sẽ theo dõi tôi và Godou."
[Không, tôi không nghĩ rằng Ena-san sẽ nghĩ tới chuyện đó.]
"Vậy là cô ta không phải là người dựa vào trí thông minh, mà là kẻ hành động theo bản năng à."
Thông thường, một đối thủ không có đầu óc như thế này không đáng lo ngại, nhưng nếu là những người sở hữu bản năng dã thú nhạy bén hiếm thấy thì sẽ là địch thủ đáng gờm không thể đoán trước bằng suy nghĩ thông thường.
Không may cho Erica, Seishuuin Ena lại nằm trong số đó.
"Tiện đây cho tôi hỏi điều này... Erica-san."
"Gì vậy? Cứ yên tâm, tôi biết cô có rất nhiều chuyện không thể nói ra, thế nên Yuri, tôi chấp nhận sự hiện diện của cô bên cạnh Godou. Tôi sẽ không vì sự xuất hiện của cô ta mà gạt cô đi đâu. Ví dụ như là tình cảm cô dành cho Godou, vào lúc thích hợp, tôi sẽ giúp cô và Godou đến với nhau."
Yuri là cô gái sở hữu năng lực miko mà Erica thiếu sót, cũng như sức mạnh tâm nhãn siêu việt.
Đối với Erica, Yuri là người hổ trợ tốt nhất cô tìm thấy ở Nhật Bản.
Liliana từng nói hay rằng bản thân cô có thể thích ứng với mọi tình huống, nhưng nếu xét về năng lực chiến đầu một cách tổng quan thì bộ đôi Erica và Yuri vượt xa cô.
Để đối phó với nàng hiệp sĩ xanh đa tài, tránh làm xa cách Yuri là việc cần thiết.
Ngoài những tài năng quý giá của cô, nàng miko này lại có những năng lực không thua kém gì Lily.
"Tôi, Erica Blandelli, sẽ không bao giờ quay lưng lại với lời nói của mình. Tôi sẽ rất vui nếu cô tin tôi."
[T-Tôi biết đôi khi mình có làm phiền Erica-san, nhưng tôi cảm thấy rằng Erica-san là người có thể tin tưởng.]
Quả thật Yuri rất đáng yêu khi cô cư xử rụt rè nhưng thật lòng.
"Nhưng mà Ena-san đã là người bạn quan trọng của tôi trong suốt mấy năm qua... Tôi hy vọng rằng hai người có hoà thuận với nhau.]
"Tôi không có ý định nói quá vấn đề, nhưng tất cả mọi chuyện đều từ cô ta cả."
[Xin lỗi cô... Lúc nào cậu ấy cũng thích đùa giỡn kiểu như thế này cả...]
"Không sao, miễn là Ena-san không quá ác ý. Dù sao tôi cũng không muốn đấu đá với cô ta."
[Cảm ơn, chúng ta đã nói chuyện khá lâu rồi. Chắc tới đây thôi... À phải rồi, tôi có thể yêu cầu một chuyện được không?]
"Được."
[Ùm... tuy là Erica-san nói sẽ giúp giúp tôi và Godou-san thân nhau hơn, nhưng mà Erica-san cũng đừng lo lắng nhiều về chuyện đó. Bởi vì thật sự nếu cần thì tôi cũng sẽ cố hết sức tự mình tìm ra cách giải quyết!'
Yuri không nói gì nữa sau những lời trên, có lẽ vì ngại ngùng, người cô chắc hẳn đang run run ở bên kia đường dây.
Tưởng tượng ra hình ảnh cô lúc đó, Erica mỉm cười, mặc dù nàng miko này đôi khi rất khó chịu những lúc cằn nhằn, từ thân tâm cô là một người nhân hậu, và đều làm tất cả mọi việc một cách cẩn thận. Vì vậy, khi hợp tác cùng nhau, cô sẽ có thể đảm nhiệm tốt vị trí chỉ huy.
Hơn nữa, cô yêu Godou rất nhiều nên cô sẽ không bao giờ phản bội anh.
Làm người đồng đội trọn đời với anh thì phẩm chất của cô thật quá thích hợp.
Tuy từ góc độ của từng người, mình và cô ấy có thể đang cạnh tranh nhau tình yêu của Kusanagi Godou, nhưng chả sao cả, miễn là khi đấu trực diện, mình nằm chắc phần thắng là được. Đúng là tốt nhất nên để Godou cưới Yuri làm vợ hai sau mình.
Họ sẽ là vợ cả và vợ hai, luôn bên cạnh bảo vệ Godou, không cho người phụ nữ nào khác có cơ hội tấn công. Lâu lâu chọc ghẹo cũng có thể lờ mắt bỏ qua, nhưng anh nhất định không được nghiêm túc với con gái bên ngoài.
Tuy nhiên, nếu đó là những người với tài năng xuất sắc như Liliana thì vẫn có thể châm chước.
Nhưng yêu cầu đầu tiên là họ phải chấp nhận vị trí vợ cả của Erica này.
"Tôi hiểu rồi, vậy thì cứ như cô nói đi, tôi sẽ cổ vũ cho cô."
Erica cúp máy.
Và thế là ngày mai sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của cô với Godou. Cô sẽ thử để Godou quyết định buổi hẹn này; mọi thứ sẽ ra sao? Với kỳ vọng chứa chan, Erica quyết định đi ngủ sớm—quả một chuyện hiếm thấy.