Các nữ chính đang cố gắng giết tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thế giới sau đoạn kết tồi tệ

(Hoàn thành)

Thế giới sau đoạn kết tồi tệ

muhwakkotran (무화꽃란)

Vì vậy hành động đầu tiên là trở thành kẻ thù không đội trời chung với nữ chính - người đang trên bờ vực tự sát sau cái chết của nhân vật chính.

282 423

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

10 24

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

136 1359

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

56 125

Webnovel - Chương 386: Tuyệt Vọng và và Hy Vọng

“Ư…”

giữa một không gian tối tăm, vô định.

“F-Frey…”

Có người đang ngồi thu mình ở đó, lẩm bẩm tên Frey với vẻ mặt tuyệt vọng.

“Không…”

Tên cô không ai khác chính là Roswyn.

Ngay khoảnh khắc nhận được đóa hoa từ Frey trong Thử Thách Thứ Tư, cô đã bị đày đến không gian khó hiểu này.

“L-Linh hồn của ngài. Linh hồn của Frey…”

Không gian này không phải nơi các vị thần hay Glare ở, cũng chẳng phải hiện thực nơi các nữ chính tồn tại. Đó là một không gian hoàn toàn xa lạ nơi cô bị giam cầm.

Trước mặt cô, hệ thống quan sát của cửa sổ hệ thống mà cô vẫn luôn dõi theo đang lơ lửng.

- Frey. Chờ một chút thôi. Tôi sẽ cứu cậu bằng mọi cách. Dù cho có phải nuôi cậu lại từ khi còn là một đứa trẻ, tôi cũng sẽ…

- Đúng như dự đoán… Sẽ tốt hơn nếu chúng ta nói cho cô ấy biết…

- Nhưng liệu chúng ta có thực sự mang lại được một cái kết cho câu chuyện của cậu bé và cô gái chỉ biết đến bi kịch không? Chúng ta thậm chí có quyền làm điều đó sao?

- Chuyện đó…

Hệ thống hiển thị cảnh Ruby đang nhẹ nhàng ôm và vuốt ve cơ thể lạnh lẽo, vô hồn của Frey, với hai nữ thần đang nhìn họ bằng ánh mắt bất lực.

- Nhưng mà…! Chúng ta không thể để cô ấy như vậy mãi được!

- Haiz…

Thoạt nhìn có vẻ khá nực cười, nhưng đối với những người biết toàn bộ sự tình, đó là một cảnh tượng đau lòng.

“Hức, hức…”

Roswyn, run rẩy khi xem cảnh tượng đó, giật mình nhìn quanh.

“Đ-Đây là đâu…”

Dựa vào ánh sáng từ hệ thống, cô đã ở trong không gian này nhiều ngày rồi.

Cô đã đi, đi mãi, nhưng không thấy lối ra hay một tia sáng nào.

“M-Mình sợ…”

Run rẩy trong sợ hãi, cô lại cúi đầu nhìn vào cửa sổ hệ thống.

“…”

Nhưng cửa sổ hệ thống vẫn hiển thị tình cảnh tuyệt vọng.

“Mình muốn giúp…”

Nhìn vào cửa sổ hệ thống khiến cô chìm trong tuyệt vọng, còn nhìn xung quanh lại khiến cô bị nỗi sợ hãi bao trùm. Mắc kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, Roswyn tiếp tục bò đi.

“Giống như lúc đó…”

Cô lẩm bẩm bằng giọng đầy hối tiếc, cúi đầu thật sâu.

“Giống như trong vòng lặp thứ không… mình muốn giúp họ một lần nữa… giúp tất cả mọi ng— ặc.”

Đúng lúc đó, cô đâm sầm vào thứ gì đó, ôm đầu ngã nhào.

“…C-Cái gì!? Cái gì vậy?”

Ban đầu cô chớp mắt ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng mở to mắt và tiến về phía đó.

Đó là thứ cô tìm thấy sau nhiều ngày.

Đối với cô, người đã kiệt sức vì bóng tối triền miên và những ghi chép tuyệt vọng, đây là một khoảnh khắc vàng.

“H-Hả…?”

Nhưng ngay cả cô cũng phải lùi lại và nheo mắt khi một luồng sáng bắt đầu phát ra từ nơi cô vừa va phải.

“Chói quá…”

Nheo mắt, cô quờ quạng trong không trung một lúc.

“Ánh sáng phát ra từ đây sao…?”

Rồi cô nhận ra khe hở của một cánh cửa trông bình thường chính là nguồn sáng và đứng trước nó.

Phòng Gỡ Lỗi

“Cái gì… đây là chữ gì…?”

Cô cảnh giác nhìn những con chữ được khắc cạnh cửa.

“Thôi, kệ đi…”

Nhưng bóng tối bao trùm xung quanh còn đáng sợ hơn, nên cô nghiến răng bước vào trong.

“Mình không thể trốn chạy mãi được.”

Xác nhận kết thúc Thử Thách

Đang tiến hành đồng bộ hóa tự động các ghi chép…

Và cùng với thông báo nhỏ đó, một sự tĩnh lặng yên ắng bắt đầu bao trùm xung quanh một lúc.

- Xẹt…!

Cho đến khi một tia sáng rất nhỏ len lỏi ra ngoài.

.

.

.

.

.

“Ư, hức…”

“F-Frey…? Cậu tỉnh rồi à?”

Trong một không gian bí ẩn nơi các nữ thần, Ruby và Frey đang ở.

“…?”

“Frey!”

Frey mở to mắt và bắt đầu nhìn quanh.

“Đây là đâu…?”

Tò mò nhìn năng lượng bí ẩn lơ lửng xung quanh, cậu run rẩy nhìn xuống ngực mình và sờ soạng.

“Mình… còn sống?”

Cậu lẩm bẩm một cách mơ màng.

- Chụt…!

“Ực.”

Ruby ôm chầm lấy cậu, dụi má vào người cậu.

“R-Ruby…? Tớ không thở được…”

“Im đi.”

Khi Frey khẽ nói, nhận thấy vẻ mặt của cô, Ruby lạnh lùng đáp lại.

“Tên khốn nhà cậu… Sao cậu dám chết thay tôi. Tôi suýt nữa thì phát điên rồi đấy.”

“…”

“Cậu nghĩ tôi có thể sống thiếu cậu sao? Cậu nghĩ tôi sẽ biết ơn nếu cậu hy sinh vì tôi à? Vớ vẩn! Tôi là Ma Vương.”

“Xin lỗi…”

“Nếu cậu còn làm thế lần nữa, tôi sẽ giết cậu. Thật đấy.”

Khi giọng nói lạnh lùng xen lẫn tiếng nấc, Frey bắt đầu nở một nụ cười cay đắng.

“Nhưng làm sao mình sống lại được?”

“Tinh Thần đã can thiệp ngay trước khi Thử Thách kết thúc.”

Ruby bắt đầu giải thích, vuốt ve đầu Frey khi cậu hỏi với vẻ tò mò.

“Nhờ đó, một lỗi hệ thống đã xảy ra ngay trước khi cậu chết và bị hủy diệt, và Thử Thách đã bị buộc phải kết thúc.”

“Ra vậy…”

“Nhờ vậy, hệ thống của chúng ta đáng lẽ phải quay về giờ đã bị sập.”

Frey, nghe lời cô nói, liền mở hệ thống ‘Con Đường Của Tà Ác Giả Danh’ ra trước mắt.

Lỗi:999

Hệ thống phục hồi sau D-7

※ Xin lưu ý rằng một số chức năng của hệ thống đã bị vô hiệu hóa. ※

“Cậu nói đúng…”

Tận mắt nhìn thấy, ánh mắt Frey dao động.

“Tinh Thần mạnh đến thế sao…”

“Dù sao thì, nhờ vậy mà tôi đã có thể thoát ra cùng cậu. Cậu đã ở bên bờ vực cái chết, nhưng cậu đã không chết.”

Ruby, mỉm cười dịu dàng, vuốt ve má Frey khi cậu đang nằm trên sàn, rồi bắt đầu tỏ vẻ bối rối.

“Nhưng lạ thật. Mới lúc nãy, tình hình còn có vẻ vô vọng.”

“Ý cậu là sao…?”

“Dù cái chết và sự hủy diệt của cậu chưa được xác nhận, nhưng cậu gần như là một cái xác.”

Gương mặt Ruby tràn đầy lo lắng khi cô nói.

“Dù tôi đã thử ma thuật chữa trị nào, cũng không có tác dụng. Thật lòng mà nói, tôi đã bắt đầu mất hy vọng và thậm chí còn nghĩ đến việc tìm một cái thòng lọng cho mình.”

Nói đến đây, mắt Ruby đỏ hoe.

“Nhưng… bằng cách nào đó, một phép màu đã xảy ra.”

“Thật sao?”

“Ừ. Cậu đã mở mắt. Tôi không biết phép màu nào đã giúp cậu sống lại, nhưng… cậu còn sống, và đó mới là điều quan trọng.”

Khuôn mặt Ruby bừng sáng hạnh phúc khi cô vỗ về đầu Frey.

“Những năm tháng còn lại, tôi sẽ khiến cậu hạnh phúc…”

Nhưng chẳng mấy chốc, vẻ mặt cô bắt đầu méo mó.

“…Tại sao linh hồn của cậu lại như vậy, Frey?”

Dù Frey còn sống, linh hồn cậu vẫn tan vỡ.

“Hả?”

“Linh hồn của tôi… sao nó lại nguyên vẹn?”

Mặt khác, linh hồn của Ruby lại nguyên vẹn.

“Lạ thật… không nên như thế này…”

Thật kỳ lạ.

Tinh Thần đã can thiệp, nên linh hồn của cậu đáng lẽ phải được phục hồi.

Nhưng nó vẫn y nguyên.

“C-Chuyện này…”

Nhận ra có điều gì đó không ổn, Ruby đột ngột đứng dậy.

- Xẹt…!

“Á…”

“Frey?”

Frey đột nhiên vặn vẹo cơ thể, tỏa ra một luồng khí đen.

“Tại sao, tại sao… tại sao lại thế này?”

“Gr-r-r…”

“K-Không lẽ nào. Ma hóa…?”

Ruby, hoảng loạn kiểm tra cậu, lẩm bẩm với vẻ mặt kinh hoàng.

“Chờ đã, Frey. Tôi sẽ tìm cách…”

“…Xin lỗi.”

Khi Ruby đang bối rối và đưa tay về phía Frey, Thần Mặt Trời, người nãy giờ vẫn lặng lẽ quan sát, run rẩy tiến lại gần họ.

- Thịch…!

“Tôi có chuyện muốn nói.”

Rồi bà đưa tay ra để ổn định quá trình ma hóa của Frey.

“Vậy thì—”

“Chỉ hai chúng ta, tôi và Frey.”

Sau đó, một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm.

.

.

.

.

.

“Th-Thật sự… thật sự không có gì sao…?”

“Ừ, thật đấy. Tôi đã nói chuyện với Thần Mặt Trời, không có vấn đề gì cả.”

Một lúc sau, trong không gian bí ẩn.

“Chúng ta chuẩn bị xuống thôi. Đã đến lúc quay về rồi.”

“…Được.”

Frey, người nói với vẻ mặt tươi tỉnh bên cạnh Thần Mặt Trời, sau đó bắt đầu đi về phía Ruby.

“Nào, chúng ta hãy… ực.”

Nhưng cậu đã ngã quỵ xuống đất trước khi kịp bước một bước.

- Xì xì…

Cánh tay trái đang thối rữa của cậu biến thành cánh tay của một con quái vật ma quỷ.

Không chỉ vậy.

Tĩnh mạch và da của Frey cũng bắt đầu biến đổi thành của một con quái vật ma quỷ.

“Phù…”

Sử dụng một kỹ thuật thở khá phức tạp, Frey bắt đầu xua đi năng lượng của con quái vật ma quỷ.

“Thấy chưa, thật sự không có gì đâu.”

Một lúc sau, sau khi đã đẩy lùi thành công sự ma hóa, Frey mỉm cười rạng rỡ.

“Cậu xuống trước đi. Chăm sóc Tổ đội Anh hùng và em gái tôi.”

“…”

“Hãy hợp sức với các nữ chính và quay về đế quốc.”

“…Được!”

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Ruby cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm và gật đầu, đuôi vẫy lia lịa.

“Tôi sẽ đi đuổi Tổ đội Anh hùng và gọi họ trước! Cậu cứ từ từ chuẩn bị!”

Để lại những lời đó, Ruby vội vã biến mất vào thế giới thực.

- Phịch…!

Cùng lúc đó, Thần Mặt Trời quỳ xuống trước mặt Frey.

“Tôi xin lỗi…”

Rồi bà bò đến chân cậu và phủ phục.

“Tôi xin lỗi vì đã quá bất tài…”

“…Không sao đâu.”

Nhìn Thần Mặt Trời bằng ánh mắt dịu dàng, Frey đưa tay ra.

“Tôi sẽ từ bỏ thần tính của mình. Tôi sẽ trở thành nô lệ của ngài ngay bây giờ…”

“Bà biết điều đó là không đúng mà.”

Khi tay cậu chạm vào tay Thần Mặt Trời, bà bắt đầu khóc và nói.

“Nhưng… tôi là đồ rác rưởi. Tôi là một kẻ rác rưởi thậm chí không thể thực hiện được ước nguyện của ngài.”

Nghe lời bà, Frey lặng lẽ mím môi, và Thần Mặt Trời, vẫn đang phủ phục, bắt đầu run rẩy toàn thân và nói.

“Linh hồn của ngài… đã hoàn toàn tan vỡ. Đến mức không thể cứu vãn được nữa.”

“…”

“Thành thật mà nói, việc ngài có thể di chuyển trong tình trạng này đã là một phép màu. Tôi không biết làm thế nào mà có thể… nhưng ngài sẽ sớm đạt đến giới hạn của mình.”

“Giới hạn của tôi…”

“Ngài sẽ bị sự ma hóa nuốt chửng, hoặc tuổi thọ của ngài sẽ kết thúc… hoặc ngài sẽ cùng Ma Vương diệt vong.”

Một trong ba điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.

Nói cách khác, số phận của Frey đã được định đoạt.

“Khi ngài chết vì một trong ba lý do đó, đó sẽ là kết thúc. Không có cách nào để hồi sinh ngài…”

“Hừm.”

“Tôi xin lỗi… Tôi thực sự xin lỗi… Tôi vô cùng xin lỗi…”

Giọng nói đẫm nước mắt của Thần Mặt Trời và làn khói từ điếu thuốc của Thần Mặt Trăng đang rít mạnh bao trùm xung quanh.

“Dù sao thì, tôi vẫn có thể thực hiện một điều ước, phải không?”

“…Vâng?”

“Vậy thì tốt rồi.”

Bình tĩnh nhìn họ, Frey hỏi, rồi từ từ tiến về phía cánh cổng mà hai nữ thần đã tạo ra.

“Tôi sẽ giới hạn sự tồn tại của mình chỉ là một anh hùng.”

“…!!”

“Khi thời điểm đến, xin hãy lo liệu giúp tôi.”

“Chờ đã, xin ngài!!”

“Frey, chờ đã!! Chúng tôi sẽ từ bỏ thần tính để chia sẻ tuổi thọ với ngài…”

Mặc kệ những tiếng gọi khẩn thiết của hai nữ thần, Frey lao mình vào cánh cổng.

“…Đây đúng là một trò chơi chết tiệt.”

Với đôi mắt ngấn lệ, Frey thì thầm, một nụ cười nhẹ nhõm hiện trên môi cậu.

.

.

.

.

.

Vài phút sau.

“…”

Không khí bên trong lều nặng nề và u ám hơn bao giờ hết.

“…Đây đúng là một trò chơi chết tiệt.”

Kania nói với giọng vô hồn, và tâm trạng càng chìm sâu hơn.

“Đây là những suy nghĩ và lời nói mà Thiếu gia đã bày tỏ.”

Bên trong lều không ai khác chính là năm nữ chính.

Họ vừa biết được toàn bộ sự thật về Thử Thách Thứ Tư và vòng lặp thứ không qua lời kể của Kania, người có kết nối với Frey.

- Sột soạt…

Đúng lúc đó, một tiếng động vang lên, và tất cả mọi người đều quay ánh mắt vô hồn về phía đó.

“Hừm, hừm. Hồi hộp quá. Hehe. Mình nên tiếp cận họ thế nào đây? Thân thiện? Không, chắc họ lại mất trí nhớ rồi. Vậy thì…”

Khi giọng nói đầy phấn khích và có phần quen thuộc lọt vào tai họ, cả năm cô gái đều giật mình.

- Phất…

“Này, mấy người, có thể hơi đột ngột, nhưng các người phải theo ta.”

Xuất hiện trước mặt họ là Ruby, người đang đinh ninh rằng Frey đã hoàn toàn sống lại.

“Hừm, hừm. Ta đã bắt Frey làm con tin. Nếu các người ngoan ngoãn đi theo, cậu ta sẽ không bị thương.”

“…”

“C-Còn làm gì đó? Nhanh lên theo ta… hửm?”

Khi Ruby thúc giục năm cô gái không có phản ứng, cô nghiêng đầu bối rối.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Ferloche, cắn móng tay và run rẩy, lần đầu tiên tỏ ra yếu đuối.

Serena như một pho tượng đá, không ngừng rơi lệ.

Clana và Irina không dám nhìn thẳng vào mắt Ruby, người thì ôm đầu, người thì nhắm chặt mắt.

Còn Kania thì kiệt sức vì phải chịu đựng mọi nỗi đau thể xác trong khi kể lại tất cả những gì mình đã trải qua.

“C-Các cậu?”

Nhìn thấy họ, Ruby bất giác lộ vẻ lo lắng.

“C-Các người—”

“Mọi người!!”

Một người khác xông vào lều.

“K-Không lẽ nào các người cũng nhớ ra rồi sao?”

“Tất cả các người đều nhớ ra rồi sao…”

Khi những người trong lều đang ngơ ngác lắng nghe những lời nói không mạch lạc của họ…

“…Chị.”

Lulu ngắt lời, nhìn Ruby và nói.

“G-Gì?”

“Chị là chị của em… phải không?”

Năm nữ chính, những người đã biết được sự thật.

Cùng với các nữ phụ và Tổ đội Anh hùng, những người bắt đầu lấy lại ký ức theo thứ tự kết nối do đồng bộ hóa ký ức.

※ Xin lưu ý, một số chức năng của hệ thống đã bị vô hiệu hóa ※

May mắn thay, các chức năng bị vô hiệu hóa của hệ thống bị hỏng dường như bao gồm cả các hình phạt.

Hệ thống phục hồi sau D-7

Tuy nhiên, việc vô hiệu hóa chỉ là tạm thời.

“Không…”

Nhìn thấy hình phạt và địa ngục đang chờ đợi trong một tuần nữa, mặt Ruby tái mét.

“A-Anh hai? Em đã bao giờ… em định nói gì nhỉ?”

“T-Tôi đã bao giờ lập lời thề hiệp sĩ với ngài chưa?”

“Hức, hức…”

Ngay sau khi trở về thực tại với nụ cười nhẹ nhõm, Frey đã bị Tổ đội Anh hùng vây quanh.

Suy giảm Tinh thần lực LV MAX

“Tránh xa tôi ra…”

“…?”

“Các người, các người đáng sợ quá…”

Lời nguyền Tinh thần Yếu đuối tái kích hoạt, khiến Frey lộ vẻ hoảng loạn thay vì nụ cười.

.

.

.

.

.

Trong khi đó, vào thời điểm đó.

> Trả lời đi. (Gửi thất bại)

> Trả lời đi, Anh hùng. (Gửi thất bại)

> Tôi thích ngài, Anh hùng. (Gửi thất bại)

> Tôi yêu ngài, Anh hùng. (Gửi thất bại)

Một cô gái ngồi ở rìa một ngọn núi hẻo lánh ở Lục địa phía Đông đang liên tục gửi tin nhắn cho Frey trong khung chat.

> Anh hùng. (Gửi thất bại)

> Anh hùnganhhùnganhhùng. (Gửi thất bại)

> Anhhùnganhhùnganhhùnganhhùnganhhùnganhhùnganhhùnganhhùng (Gửi thất bại)

Mắt cô sưng húp vì khóc, và ngón tay đỏ ửng vì gõ phím, nhưng cô vẫn tiếp tục gõ.

> Tôi vẫn chưa trả ơn ngài… (Gửi thất bại)

Nhưng khi các tin nhắn liên tục gửi thất bại, đôi mắt run rẩy của cô mất đi ánh sáng.

> Đồ ngốc. Đồ đần. Đầu dưa chuột.

“…!”

Tuy nhiên, khi cô tiếp tục gõ, tin nhắn cuối cùng cũng được gửi đi, và cô đứng bật dậy với đôi mắt mở to.

“Tôi đến để trả ơn đây, Anh hùng.”

Lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má phúng phính bằng tay áo, cô gái ấy, Glare, bắt đầu lẩm bẩm.

“…Không, Frey.”

Hành động báo ơn của một cô gái đã bắt đầu.