Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 91 - Hôn

Tình trạng hơi say của hai người, đến cả Dương Thư Lễ ngồi bên cạnh cũng có thể nhìn ra.

Diệp Khanh Thường ban đầu chăm chú nhìn món nướng trước mặt, sau đó lại luôn cẩn thận nhìn xuống bờ biển, nơi Tiêu Dĩ An vẫn đang không ngừng tìm kiếm thứ gì đó, cho đến cuối cùng, mỗi lần ăn một miếng lại liếc nhìn một lần.

Nếu là Diệp Khanh Thường tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này. 

Chai bia dưới ánh đèn trang trí lơ lửng theo từng đường nét trông có chút chói mắt.

Nàng nhìn chai bia trong tay Liễu Giải, góc độ của nó càng lúc càng lớn khi cánh tay cô gái tóc vàng nâng lên.

Cuối cùng, nó tạo thành một góc vuông chín mươi độ với mặt đất, với mặt bàn, và dòng chất lỏng màu vàng nhạt kia cũng tranh nhau đổ vào miệng Liễu Giải.

Một tiếng động lớn, đó là tiếng chai bia bị Liễu Giải đập mạnh xuống bàn một cách đầy khí phách.

Đúng lúc Diệp Khanh Thường đang định vỗ tay tán thưởng thì lại vang lên một tiếng động lớn nữa.

Đó là Liễu Giải, với khuôn mặt đỏ bừng, đầu đập xuống bàn.

Những người đang ăn đồ nướng, những người đang xem kịch, vào khoảnh khắc này tất cả đều im lặng.

Diệp Khanh Thường ban đầu có chút sững sờ, sau đó nàng đỡ đầu Liễu Giải đang ở bên cạnh lên, thăm dò hơi thở, kiểm tra một lượt quy trình bình thường.

Sau đó phát hiện ra người này chỉ là đang ngủ.

"Vậy là cậu ấy say rồi hả?" Chu Niểu chỉ vào Liễu Giải đang mấp máy miệng.

Diệp Khanh Thường gật đầu một cách cứng nhắc.

"Haiz, nhị muội yếu thật đấy." Dương Thư Lễ lập tức được đà lấn tới, "Thật là quá yếu."

Đặc biệt là lúc này Liễu Giải đã offline, không thể trừng trị nàng ta.

Diệp Khanh Thường không để ý đến Dương Thư Lễ đang nhảy múa trước mặt, nàng chỉ rút bàn tay đang run rẩy ra khỏi chai bia lạnh.

Nàng giờ đã hiểu ra, không phải là bia của mình có vấn đề, cũng không phải là quán này bán toàn bia giả.

Chỉ đơn giản là sau khi biến thành con gái, tửu lượng của nàng đã không còn như trước nữa.

Biết rằng chỉ một chai bia cũng đủ khiến Liễu Giải mất hoàn toàn ý thức, vậy thì...

Diệp Khanh Thường lại nhìn chai bia đã uống được một nửa trước mặt mình.

Đột nhiên cảm thấy các triệu chứng say rượu mà nàng từng coi thường lúc này đang khuếch đại vô hạn.

Đầu óc càng lúc càng mơ màng, ngay cả động tác cũng trở nên chậm chạp.

Nhưng nàng vẫn cố tỏ ra vẻ mặt không biểu cảm, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng, chỉ là đẩy chai bia bên tay ra xa hơn một chút.

Nàng không giống Liễu Giải, khi biết mình không thể chịu đựng được thì sẽ không vì cố giữ thể diện mà uống thêm một ngụm nữa.

Dương Thư Lễ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó nói với Chu Niểu: "Lão tam có lẽ không biết mặt cậu ấy bây giờ đỏ như mông khỉ đâu nhỉ?"

"Chắc vậy."

Diệp Khanh Thường đương nhiên không cảm nhận được, nàng chỉ cảm thấy mặt mình không ngừng nóng lên, đầu óc không ngừng nóng ran.

Giống như một chiếc điện thoại giá rẻ đang chơi game có đồ họa cao nhất vậy.

Nàng tiếp tục ăn xiên nướng trên tay, chỉ cảm thấy dường như mùi vị cũng đã nhạt đi ít nhiều.

Vì vậy, nàng lại hướng mặt về phía bờ biển, để gió biển thổi vào mặt nàng, cố gắng mang đi mùi rượu trên người nàng.

Không thành công.

Không còn đặt hy vọng vào ánh trăng huyền ảo dưới biển, Diệp Khanh Thường nhìn về phía bóng người vẫn đang không ngừng đi lại trên bờ biển.

Điện thoại của nàng có tin nhắn, là từ một trong số ít người nàng đặc biệt quan tâm.

Đó là thú cưng trên mang, Tiêu Dĩ An.

【Cậu đang ở bờ biển à?】

Hắn không nghĩ ra được cách hỏi nào vụng về, ẩn ý, quanh co hơn, cứ thế thẳng thừng gửi đi một câu như vậy.

Đây cũng là lời mà Tiêu Dĩ An có thể nói, nếu có thể nói ra lời khác, đủ để nàng ta lộ mục đích, thì đó không còn giống Tiêu Dĩ An nữa.

Có lẽ lúc đó Tiêu Dĩ An có thể coi như đã thành công, nhưng Diệp Khanh Thường tuyệt đối sẽ không vui.

Nàng tháo kính, dụi mắt, không hiểu sao lại bật cười.

Tìm trên bãi cát mãi mới nhớ ra việc nhắn tin để hỏi mình sao?

Nàng không thể xóa bài đăng đó sau khi Tiêu Dĩ An nhìn thấy vòng bạn bè, điều này giống như "tự mình chuốc họa vào thân".

Nhưng dường như Tiêu Dĩ An thực sự tin vào thứ gọi là tình yêu là sự hấp dẫn lẫn nhau, có thể khiến hắn tìm thấy mình ở đâu, cho đến bây giờ mới nhắn tin cho nàng.

Có lẽ có chút tác dụng, dù sao Tiêu Dĩ An cũng không rời khỏi tầm mắt của nàng, cũng luôn lảng vảng quanh khu vực này.

Hắn cứ đứng đó dưới nền cát bị gió lạnh thổi, mặc chiếc áo sơ mi sọc trắng đen lỗi thời, trông như một con ngựa vằn.

Diệp Khanh Thường biết lúc này nàng nên trả lời thế nào, nàng nên giả vờ ngạc nhiên nói: "Ơ, sao cậu biết?"

Sau đó Tiêu Dĩ An sẽ nói với nàng là thấy trên vòng bạn bè, sau đó nàng có thể từng bước nắm giữ toàn bộ nhịp điệu.

Tiêu Dĩ An đừng nói là hỏi được vị trí của nàng, còn sẽ bị nàng kéo dài trên bờ biển mấy tiếng đồng hồ nữa.

Nhưng hiện tại nàng không muốn.

Có lẽ là do nàng uống quá nhiều rượu, nàng không trả lời bất cứ điều gì.

Nàng đang nghĩ, Tiêu Dĩ An ở dưới đó, chật vật lần theo dấu vết của mình theo hơi gió, trông sẽ như thế nào.

Trạng thái của Tiêu Dĩ An, thậm chí cả dấu chân trên bãi cát nàng đều nhìn rất rõ, nhưng nàng không biết Tiêu Dĩ An đang nghĩ gì.

Có lẽ Tiêu Dĩ An chỉ coi đây là một lần thử nghiệm, có lẽ Tiêu Dĩ An coi đây là một cơ hội duy nhất để nắm bắt.

Nhưng nàng biết, bạch nguyệt quang của Tiêu Dĩ An sẽ không hồi đáp hắn.

Nàng chính là một kẻ hèn hạ như vậy.

Nàng cũng biết, Tiêu Dĩ An sẽ không từ bỏ, cho đến khi trời tờ mờ sáng, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người trên bãi cát, cho đến khi mặt trời mọc, hắn vẫn sẽ không biết phải tìm ánh trăng của mình ở nơi đâu.

Diệp Khanh Thường là một kẻ cặn bã, hèn hạ đến mức thần phật đều phải phẫn nộ, Tiêu Dĩ An là một kẻ ngốc đáng thương đến mức không thể tự cứu vãn chính mình.

Cứ như vậy là tốt rồi, những ngày như vậy sẽ tiếp tục kéo dài.

Nàng vẫn sẽ là bạch nguyệt quang không thể thay thế của Tiêu Dĩ An, Tiêu Dĩ An cũng sẽ luôn cần đến nàng.

Hai bên không có bất kỳ ảnh hưởng nào, thậm chí đây đã là kết cục tốt đẹp nhất rồi.

Diệp Khanh Thường, với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ văn học, sẽ làm phân tán tình cảm của thành viên đáng thương Tiêu Dĩ An, cho đến khi có thể chống lại bạch nguyệt quang đó.

Sau đó, trong một buổi chiều tỉnh giấc mộng, hai người sẽ đồng thời biến mất khỏi cuộc sống của Tiêu Dĩ An, Tiêu Dĩ An cũng sẽ không vì sự biến mất của hai người mà có bất kỳ thay đổi nào.

Chỉ là số lần tìm kiếm lẫn nhau ngày càng ít đi, tâm tư vốn đã phân tán ngày càng khó cân bằng, cuối cùng biến thành chỉ khi có tin nhắn chúc mừng ngày lễ, mới nhớ đến người bạn cũ mà mình quen biết đã lâu này là ai.

"Mẹ kiếp..."

Diệp Khanh Thường cúi đầu.

Đầu nàng rất choáng váng, nhưng có lẽ lại chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.

"Mẹ kiếp!"

Chai bia vừa bị đẩy ra lại bị nhấc lên, Diệp Khanh Thường uống một hơi rồi trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi.

Không có kính, cộng thêm trạng thái nửa say, chiếc váy xếp ly màu đen tung bay theo đôi chân thon dài, đôi giày đế bằng màu đen loay hoay một lúc lâu mới đặt chân lên bãi cát.

Nàng nhìn thấy bóng lưng cô độc đang đi một mình không xa.

Tiêu Dĩ An vẫn đang lang thang, chỉ là thêm một động tác nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay.

Có lẽ hắn đang đầy mong đợi chờ đợi tin nhắn không bao giờ có thể nhận được.

Thủy triều đêm đã lên đến chân hắn.

Hắn vẫn chưa nhận được tin nhắn.

Không phải ánh trăng, mà là một đôi giày đế bằng màu đen nhỏ nhắn tinh xảo, đã giẫm lên bóng của hắn trước.

Cổ tay hắn bị kéo lấy, dùng chút sức, tuy nhỏ nhưng đủ để hắn theo bản năng quay người lại mà không kịp phản ứng.

Hắn ngửi thấy mùi rượu trước, khẽ nhíu mày.

Sau đó, hắn mới nhìn rõ khuôn mặt của thiếu nữ trước mắt, người cũng đã tháo kính.

Chỉ là so với bình thường, nhiều thêm vài phần ửng hồng.

"Chủ tịch? Sao cậu lại ở đây?" 

Tiêu Dĩ An tắt màn hình điện thoại, cất đi, như thể sợ Diệp Khanh Thường nhìn thấy bộ dạng đáng thương chờ đợi tin nhắn của bạch nguyệt quang, hoặc như sợ bạch nguyệt quang có thể nhìn thấy mình xuyên qua mạng.

Liên hệ với mùi rượu vừa ngửi thấy, Tiêu Dĩ An lại mở miệng: "Cậu uống rượu à?"

Lông mày vừa giãn ra lại nhíu lại, sự quan tâm chân thành lộ rõ.

"Chủ tịch, nếu không uống được thì vẫn nên ít..."

Diệp Khanh Thường, chủ tịch câu lạc bộ văn học của hắn, nắm lấy cổ áo của hắn, nhón chân lên, kéo hai khuôn mặt của Tiêu Dĩ An và nàng đến một khoảng cách đủ gần.

"Tớ thích cậu."

Nàng chặn lời của Tiêu Dĩ An.

"Không không không."

Sự bối rối và nhút nhát của thiếu niên đã chiến thắng tất cả.

"Chủ tịch, tớ biết cậu muốn đùa giỡn với tớ, nhưng bây giờ tớ đang có việc, không có thời gian chơi với cậu."

"Tiêu Dĩ An." Diệp Khanh Thường lặp lại họ tên đầy đủ của thiếu niên, dường như muốn nếm trải từng chút đắng chát trong từng chữ một.

"Tớ thích cậu, Tiêu Dĩ An."

Trong ánh mắt ngây người của Tiêu Dĩ An, nàng dùng sức kéo cổ áo của thiếu niên.

Đôi môi mỏng vẫn còn vương mùi rượu, khóa chặt tất cả những lời muốn thoát khỏi cảnh tượng này.

Trong mắt Tiêu Dĩ An chỉ có khoảnh khắc này của nàng, chỉ có khoảnh khắc lãng mạn này, dù là khi nào, ở đâu nghĩ lại cũng chỉ có thể là Diệp Khanh Thường mà thôi.

Người để lại nụ hôn đầu tiên cho hắn là chủ tịch câu lạc bộ văn học Diệp Khanh Thường. 

Không phải là ánh trăng hư ảo trên mạng.