Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 38 - Cao Thủ Thật Sự

Ánh nắng chói chang chiếu xuống tán lá, xuống mặt đất, xuống trái tim ai đó đang phiền muộn.

Giống như những tia nắng cuối cùng còn sót lại của mùa hè sắp tàn.

Diệp Khanh Thường thực sự có chút phát ngán với cái kiểu tư duy của những chàng trai chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới, dù bản thân nàng cũng vậy.

"Ai nói với cậu là giữa mùa hè, lại còn giữa ban ngày, dắt con gái ra ngoài đi dạo vậy?"

Thiếu nữ đỡ đầu gối mình, cặp kính cũng hơi trượt vì mồ hôi.

"À... tớ cũng không biết phải làm gì." Tiêu Dĩ An khá ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Diệp Khanh Thường dường như bị ép buộc, chui vào một gốc cây râm mát, dù thế nào cũng không chịu đi tiếp.

Vừa nghĩ đến Chu Niểu đang nằm điều hòa, Liễu Giải đang ngủ trong ký túc xá bật điều hòa, Dương Thư Lễ bị Từ Niên rủ đi ăn cơm và cũng có điều hòa.

Bây giờ tâm lý của nàng càng mất cân bằng, ngay cả ánh mắt nhìn Tiêu Dĩ An cũng mang theo chút oán trách.

Thân hình nhỏ bé co ro ngồi xổm dưới bóng cây, vạt váy dài che mắt cá chân chạm nhẹ xuống đất, vài giọt mồ hôi làm bết tóc mái, phía dưới là ánh mắt u oán xuyên qua cặp kính gọng đen.

Giống như một cô vợ nhỏ đang giận hờn vậy.

"Không đi nữa, đi nữa say nắng mất." Nàng nói.

Tiêu Dĩ An gãi đầu đi đến bên cạnh Diệp Khanh Thường, cũng bắt chước thiếu nữ mà ngồi xổm xuống.

Diệp Khanh Thường còn nhích sang một bên, nhường chỗ cho Tiêu Dĩ An.

"Cậu không tự nghĩ xem, nghĩ việc mình dắt một cô gái ra ngoài, không có bất kỳ kế hoạch nào, cùng cô ấy đi dạo dưới nắng chang chang thì có khác gì huấn luyện quân sự không?" 

Nàng càng nghĩ càng tức, vẫn không nhịn được mà cằn nhằn.

Rời khỏi điều hòa mát lạnh trong ký túc xá và phòng hoạt động câu lạc bộ, đâu phải để cùng tên này đi huấn luyện quân sự, nàng đến là để yêu đương cơ mà!

"Xin lỗi, tớ thực sự không biết phải làm gì." Tiêu Dĩ An lại bắt đầu nhận lỗi.

Điểm này thì khá tốt, ít nhất còn biết dứt khoát thừa nhận lỗi lầm của mình.

"Bạch nguyệt quang của cậu không dạy cậu sao?" Diệp Khanh Thường không vui nói ra một câu như vậy.

Rồi nghĩ đến việc nàng thực sự chưa dạy, liền lập tức nói thêm: "Có yêu qua mạng mà không có người yêu qua mạng dạy dỗ."

Tiêu Dĩ An bị nói đến cứng họng, giống như một đứa bé ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh mà tiếp nhận sự giáo dục của Diệp Khanh Thường.

Nhìn bộ dạng này của Tiêu Dĩ An, Diệp Khanh Thường thở dài một hơi.

Nàng thực sự rất tức giận, nhưng vẫn không quên nàng đến đây để khiến tên này thích mình.

"Để tớ dạy cậu." Diệp Khanh Thường nói, "Muốn theo đuổi một cô gái, cậu phải nghĩ từ góc độ của đối phương, nghĩ xem hành động của mình có thể làm hài lòng đối phương không."

"Ví dụ như bây giờ, cậu nghĩ tớ sẽ thích đi dạo dưới trời nắng chang chang không?"

Tiêu Dĩ An lắc đầu: "Chắc là không."

"Vậy mà cậu vẫn làm vậy?" Diệp Khanh Thường ngạc nhiên nhìn đối phương một cái.

Thiếu niên lại không nói gì nữa.

Diệp Khanh Thường dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cậu phải chiều theo sở thích của đối phương, hiểu không?"

"Đã hiểu." Tiêu Dĩ An gật đầu.

"Cậu thì hiểu cái quái gì, cậu biết tớ thích gì mà dám nói đã hiểu!"

Diệp Khanh Thường trực tiếp đưa tay chạm vào trán Tiêu Dĩ An một cái, "Đừng dùng cái đầu ngốc của cậu nữa, để tớ làm mẫu một lần cho xem."

Điều chỉnh hơi thở của mình, Diệp Khanh Thường đỡ lại cặp kính.

Rồi, nàng nở một nụ cười dịu dàng, trong mắt chỉ có một mình Tiêu Dĩ An trước mặt.

"Bạn học Tiêu, tại sao cậu lại thích đọc sách đến vậy?"

"Bởi vì... bởi vì tớ muốn học hỏi chút gì đó." Tiêu Dĩ An bỗng cảm thấy Diệp Khanh Thường trước mặt có chút thay đổi.

Trở nên hơi mơ hồ, hơi mộng ảo, trông như đeo mặt nạ, lại như tháo mặt nạ.

Nàng ấy bỗng nhiên có chút giống cái bóng dáng cứ quanh quẩn trong đầu hắn.

"Nhưng bạn học Tiêu, tớ thấy cậu đọc rất nhiều loại sách, hình như cũng biết viết truyện, chẳng lẽ cậu là Sherlock Holmes sao?" Diệp Khanh Thường ghé sát Tiêu Dĩ An thêm một chút.

Nàng đổi tư thế, từ ngồi xổm dưới đất thành ngồi trên vỉa hè bên cạnh.

Vạt váy cũng không che được một đoạn bắp chân thon thả, trắng nõn đang lộ ra, đôi giày vải dưới chân cũng khẽ chạm vào nhau theo nhịp đung đưa của Diệp Khanh Thường.

"Không, cũng không hẳn..." Tiêu Dĩ An bỗng có chút không dám nhìn Diệp Khanh Thường nữa.

Cứ như là "bạch nguyệt quang" của hắn thực sự đang ngồi bên cạnh hắn vậy.Và ngay khoảnh khắc này, hắn lại trở nên giống một đứa trẻ tự ti, cần được người khác quan tâm, chăm sóc từng chút một.

Không, đây là hội trưởng câu lạc bộ văn học của mình, trước đây còn là con trai, mình rốt cuộc đang mơ hồ cái gì vậy?

Thế là hắn quay đầu lại, chọn đối mặt với Diệp Khanh Thường.

Nhưng có lẽ vì khi nãy hắn né tránh ánh mắt nàng, nên lúc này Diệp Khanh Thường lại khẽ nghiêng người sát hơn một chút.

Làn da lộ ra dưới tay áo cộc của Tiêu Dĩ An khẽ cọ vào lớp voan mỏng thô ráp của thiếu nữ, như chạm vào một cơn gió nhẹ giữa mùa hè.

Cuối cùng, khi ánh mắt cả hai thật sự giao nhau, Diệp Khanh Thường nở một nụ cười dịu dàng, mang theo chút tinh quái, lại như đang thăm dò lòng người.

Cuối cùng cũng đối mặt với ánh mắt của Tiêu Dĩ An, Diệp Khanh Thường mỉm cười duyên dáng.

"Haha, không phải Sherlock Holmes, vậy thì là Conan Doyle sao?"

Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc gõ vào trái tim thiếu niên.

Trái tim của một số người vô cùng chai sạn, phần lớn sẽ không bị lay động bởi gió mưa, nhưng đôi khi chỉ cần một câu nói của một người cụ thể nào đó là có thể khiến đất trời rung chuyển.

"Tớ..." Tiêu Dĩ An cúi đầu, "...chỉ là viết linh tinh chút thôi..."

Diệp Khanh Thường thu lại đôi chân đang duỗi ra, khoanh tay rồi nhẹ nhàng tựa đầu lên đó, cứ thế nghiêng đầu chăm chú nhìn Tiêu Dĩ An.

"Bạn học Tiêu rất giỏi đó." Giọng điệu của nàng mang theo chút kính trọng, "Tớ luôn rất ngưỡng mộ những người có thể tự viết truyện."

"Không... chỉ là viết linh tinh thôi, không được coi là truyện..." Tiêu Dĩ An lại bắt đầu theo bản năng phủ nhận bản thân.

Không khí im lặng một lúc, Tiêu Dĩ An cảm thấy hình như cũng không còn nóng lắm, rõ ràng ánh nắng chói chang vẫn xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào đỉnh đầu hắn.

"Không."

Một lực đột ngột, cùng với cảm giác xa lạ, Tiêu Dĩ An trong ánh mắt ngây người bị Diệp Khanh Thường dùng hai tay nâng niu khuôn mặt.

"Không thể phủ nhận bản thân như vậy, bạn học Tiêu đã vốn rất giỏi rồi, tại sao không tự tin hơn một chút?" 

Diệp Khanh Thường khẽ nhíu mày, dường như có một nỗi buồn thoang thoảng bao trùm trên đôi mắt, và nỗi buồn của nàng thậm chí không phải vì chính nàng.

Trong khoảnh khắc này, "bạch nguyệt quang" hư ảo kia dường như đột nhiên có hình dáng, dường như đột nhiên trở nên sống động.

Từ ánh trăng trong hồ phản chiếu, một tiên tử bước ra.

"Tớ rất thích bạn học Tiêu, cũng thích những câu truyện của bạn học Tiêu, nếu không ngại có thể cho tớ xem không?"

Diệp Khanh Thường nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt cũng mang theo sự hy vọng và khẩn cầu phù hợp, "Cứ coi như là thỏa mãn một ước nguyện nhỏ của tớ đi, tớ muốn hiểu thêm về bạn học Tiêu."

"...Được."

Nàng đương nhiên sẽ không quên "thú cưng" của nàng không có việc gì là lại thích nghiên cứu những câu truyện nhỏ.

Thực tế và dự đoán của nàng cũng gần như vậy, chỉ cần dùng thái độ đối xử với "thú cưng" của mình để đối xử với Tiêu Dĩ An ngoài đời thực, tên này sẽ bị mê hoặc đến mất hồn mất vía.

Vị tiên tử từ ánh trăng đó thu tay lại, đôi mắt vì vui sướng mà cong thành hình trăng khuyết.

Chỉ cần cứ vững vàng tiến lên như vậy là được.

Trừ khi thân phận của mình bị phát hiện.

Haha, làm sao có thể chứ.