Tan học, trong dòng người vội vã rời đi, bóng dáng của Chu Niểu và những người khác luôn là những người ung dung nhất.
Có lẽ vì khi đến lớp họ cũng lề mề, nên khi đi về cũng phải luôn như vậy.
"Không thể đẩy hết đám người này ra sao? Cái phòng học này đúng thật là... chỉ có một cánh cửa ra vào, lại còn chỉ mở một nửa nữa chứ." Chu Niểu khoanh tay, bĩu môi nói đầy vẻ bất mãn.
Diệp Khanh Thường ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa đồng tình.
Khó khăn lắm mới chớp được thời cơ, Diệp Khanh Thường đi trước, huých một cú vào cùi chỏ của Liễu Giải đang đi phía trước nàng.
Rồi cánh tay vung lên bị người phía sau tóm lấy, khiến bước chân cũng phải khựng lại.
Quay đầu lại, thấy là Tiêu Dĩ An mặt mày lạnh tanh.
Đương nhiên khi ánh mắt của Diệp Khanh Thường rơi vào hắn, tảng băng ngàn năm không đổi cũng bắt đầu tan chảy ngay lập tức.
Cứ như thể đã gặp được ánh trăng sáng trên mạng ở ngoài đời, và ánh trăng sáng ấy đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhưng đầy quan tâm nhìn hắn.
Thế là lòng dũng cảm luôn đồng hành cùng hắn bỗng nhiên biến mất, như bị đánh trở về nguyên hình.
Hắn không hiểu, rõ ràng chỉ là vài động tác nhỏ, vài câu nói nhỏ.
Mà lại giống hệt với vệt trăng sáng kia, giống đến mức hắn thậm chí còn có chút mơ hồ.
"Bạn học Tiêu, có chuyện gì sao?" Diệp Khanh Thường nhẹ giọng hỏi.
Lúc này, nàng thực sự hy vọng Tiêu Dĩ An có chuyện gì đó quan trọng cần nói. Nếu không, e là nàng khó mà toàn mạng rời khỏi Liễu Giải, người đang nghiến răng nghiến lợi sau khi lãnh trọn cú huých của nàng.
Tiêu Dĩ An dừng lại một chút, sắp xếp lời nói.
"Hội trưởng, tớ đã đăng ký hạng mục thi đấu ở hội thể thao, nếu cậu không có việc gì thì có thể đi luyện tập cùng tớ không?"
"Đương nhiên là được rồi." Diệp Khanh Thường mặt mày hớn hở.
Liễu Giải giơ nắm đấm mà luyến tiếc rời đi.
Chu Niểu và Cẩu Du cùng nhau líu lo rời đi.
Dương Thư Lễ bị Từ Niên dùng vài cây kẹo mút dụ dỗ rời đi.
Thoáng chốc, căn phòng học này dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Và thêm nữa, hội trưởng, tớ cũng muốn học thêm nhiều điều về tình yêu." Tiêu Dĩ An ấp a ấp úng, mãi sau mới nói được vế sau.
Diệp Khanh Thường nhướn mày, nở một nụ cười hơi có vẻ nhân từ.
Đứa trẻ này, nếu muốn hẹn hò thì cứ nói thẳng ra là được mà?
Không đúng.
Diệp Khanh Thường nhíu mày, đánh giá Tiêu Dĩ An đang căng thẳng mà nhìn đông nhìn tây.
Tên này trước khi mình thúc giục tuyệt đối sẽ không nhúc nhích, bây giờ chủ động đề nghị hẹn hò rõ ràng có chút không đúng.
Phía sau ắt có cao nhân chỉ điểm.
"Cậu còn muốn học thêm điều gì nữa?" Diệp Khanh Thường vẫn giữ giọng điệu dịu dàng, đầy bao dung đó.
Như làn gió xuân mơn man khắp cơ thể.
Tiêu Dĩ An không nói nên lời.
Hắn cũng không biết hắn muốn học gì, hắn chỉ muốn nhìn lại bộ dạng của Diệp Khanh Thường khi ở riêng với hắn.
Giống như đã nếm qua vị ngọt, con người lại khao khát được nếm nó thêm lần nữa, hắn muốn ở cùng Diệp Khanh Thường thêm một lần nữa, muốn nhìn vệt trăng sáng kia khi ở cùng hắn sẽ lại như thế nào.
Hắn muốn ở bên xã trưởng của mình.
Hắn có thể đã trúng độc, nhưng sau ngày chia tay hôm đó, những điều ấy cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Chỉ có nàng ấy mới có thể nói ra những lời như vậy, chỉ có nàng ấy mới đối xử với mình như thế.
Nhưng Diệp Khanh Thường rõ ràng không phải nàng ấy.
Hành vi của hắn bây giờ có chút buồn cười, không giống như đang chuẩn bị để theo đuổi vệt trăng sáng kia.
Mà giống như đang "Vọng Mai Chỉ Khát".
"Đồ thay thế", ba từ này hắn đương nhiên hiểu, trước đây hắn luôn kỳ thị những nhân vật chính trong các cuốn tiểu thuyết như này, hắn cho rằng sự xuất hiện của tình huống này chỉ là vì tình yêu dành cho "bạch nguyệt quang" chưa đủ sâu sắc.
Nhưng bây giờ xem ra hắn cũng vậy, bởi vì Diệp Khanh Thường thực sự quá giống.
Hắn sợ thất bại, sợ rằng vệt trăng sáng trước đây chỉ là chiếu rọi khắp chúng sinh, rằng mình không hề đặc biệt, cũng không được đối phương ưu ái.
Ít nhất hắn có thể cảm nhận được điều đó ở chỗ Diệp Khanh Thường.
Dù sao hắn cũng sẽ không động lòng, hội trưởng của hắn trước đây còn là con trai mà.
Cứ để hắn 'giải khát' chút đi.
"Chỉ là... cách hòa hợp bình thường thôi." Hắn nói.
"Vậy sao?" Diệp Khanh Thường đưa ngón tay chạm vào má mình, "Vậy cậu đưa kính cho tớ trước đi."
Gần như cùng kiểu với Diệp Khanh Thường, chiếc kính gọng đen đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
"Có ai nói với cậu chưa, Tiêu học sinh, đôi mắt của cậu thực ra rất đẹp đó."
Tiêu Dĩ An ngẩn người.
Có, ở trên mạng, "nàng ấy" đã nói đôi mắt của hắn nhất định rất đẹp, một ngày nào đó nhất định phải nhìn thử.
Diệp Khanh Thường bây giờ lại một lần nữa dùng một câu nói tùy tiện, làm mờ đi cả nội tâm của Tiêu Dĩ An đang nhìn không rõ sau khi tháo kính.
"Bạn học Tiêu, cậu cận bao nhiêu độ?"
"Ba độ tròn."
"Oa." Diệp Khanh Thường cũng tháo kính của mình ra, rồi nhón chân đeo lên đầu Tiêu Dĩ An.
Tiêu Dĩ An nhìn rõ trở lại, ngẩn người, đây là lần hiếm hoi hắn thấy Diệp Khanh Thường tháo kính.
Đôi mắt hạnh đó rõ ràng cũng rất đẹp, nhưng hắn không nói nên lời khen, cứ như đang đối mặt với "nàng ấy" trong giao diện trò chuyện vậy.
"Cùng độ với tớ, bình thường không đeo kính cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đúng không?" Diệp Khanh Thường nghiêng đầu, "Rõ ràng có đôi mắt đẹp như vậy mà lại giấu đi thì thật lãng phí quá?"
"Tớ đâu có..." Tiêu Dĩ An muốn tháo kính trả lại cho Diệp Khanh Thường, nhưng lại bị giữ lại.
"Tớ rất thích."
"Cái gì?" Thiếu niên nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Tớ nói tớ rất thích, sau này cậu phải để lộ ra cho tớ xem." Nàng nhón chân, vỗ vỗ má Tiêu Dĩ An, "Đừng có cao thêm nữa, người ta nhón chân mệt lắm."
Thiếu niên ngẩn người, mãi sau mới nhận ra và khẽ cúi người xuống.
"Nhưng kính bình thường cũng phải dùng mà." Tiêu Dĩ An vẫn muốn tháo kính của đối phương ra, đeo lại kính của mình.
"Không được." Diệp Khanh Thường cười hì hì cất kính của Tiêu Dĩ An đi, "Sau này cậu cứ dùng kính của tớ là được, hai chúng ta dùng chung một cặp kính, ai cần dùng thì người đó dùng."
Gọng kính của Diệp Khanh Thường hơi lớn, đeo lên mặt Tiêu Dĩ An cũng khá vừa vặn.
"Cái này... cái này phiền phức quá."
Tiêu Dĩ An dường như hình dung ra cảnh tượng thân mật hơi quá mức đó, có chút ngượng ngùng từ chối.
"Có gì mà phiền phức, hai chúng ta cứ luôn ở bên nhau là được mà?"
Nàng nhìn thẳng vào Tiêu Dĩ An đang ngỡ ngàng, còn có vẻ đắc ý, dường như không hề nhận ra lời nói của mình có thể gây hiểu lầm.
Tiếp đó, nàng thấy Tiêu Dĩ An hít sâu một hơi, vẻ lạnh lùng trên mặt phục hồi lại chút ít.
Rồi lại ngay lập tức sụp đổ khi đối mặt với ánh mắt của nàng.
"Đi thôi, chúng ta đi luyện tập một chút để chuẩn bị cho hội thể thao nào." Diệp Khanh Thường cười hì hì kéo cánh tay Tiêu Dĩ An.
Tiêu Dĩ An cũng bị lây chút vui vẻ mà nở nụ cười, bước theo bước chân của thiếu nữ.
"Tớ cảm thấy nếu mình chuyển sang đường chạy của nữ sinh, không phải là hạng nhất thì cũng phải có huy chương vàng."
Hai mươi phút sau, Diệp Khanh Thường, người đã ý thức sâu sắc được sự yếu ớt của cơ thể này, nằm liệt trên đường chạy như một con chó chết.
Thành ngữ “vọng mai chỉ khát” – “nhìn mận mà đỡ khát” – bắt nguồn từ điển tích Tào Tháo dẫn quân hành quân trong sa mạc, để an ủi và khích lệ binh sĩ đang khát nước, ông nói trước mặt có rừng mận, khiến mọi người tưởng tượng ra mà tiết nước miếng, bớt cảm giác khát.